P
passingby
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Chật vật và cuối cùng cũng lập đc NKHM .
Ngớ ngẩn chăng khi blog đã có quá nhiều entry ???
Ngớ ngẩn chăng khi lại bắt đầu một trang mới với những thứ cảm xúc không tên - chống chếnh ?
Kệ đi . Dẫu sao - có lẽ - hocmai.vn vs mình cũng có quá nhiều thứ để lưu luyến ....
Tình bạn ! Maybe !
Sr nhưng entry đầu tiên ko viết về tình bạn . Mình đang tập sống ích kỉ !
----------------------------------------------------
Đang play / repeat "Winter Sonata" ,nhạc ko lời . Đã tránh ko muốn nghe những lúc này nhưng ...biết mà vẫn click ,vẫn play,vẫn repeat.
Một ngày có quá nhiều cung bậc cảm xúc : vui - háo hức - hụt hẫng - tiếc nuối - buồn .
Hờ . Mình muốn cười 1 điệu cười khẩy . Cười cho mỗi ngày trôi qua - cho cái cảm xúc còn đọng lại : buồn ??? ) Giờ thì muốn cười to !
Không gì cả ! Chả ai bắt mình phải như thế . Hờ - nhưng suy nghĩ - nhưng cảnh vật - nhưng một bản nhạc vô tình - đôi khi cũng đủ để mình lao đao . Muốn say - muốn thử cái cảm giác của người say - bất cần,vô thức - tiếc rằng mình chưa từng sống như thế - bất cần - nó chỉ tồn tại trong suy nghĩ . Huống chi ,giờ đã 18 ) Muốn cười to,cười thật to )
18 rồi - mỗi lần nhìn vào trang cá nhân trên hocmai,thấy số 17 giờ đã nhảy sang 18 một cách vô tư : January 26,1994 (18) . Số 18 nhảy nhót vô tư - đâu biết nó khiến mình khổ sở ra sao .
18 - cái tuổi để tự lập - để khẳng định mình !
Cái ngày bước sang mốc chơi vơi ấy - mình đã ngồi khóc đến 3h đêm . Hờ,crazy )
Vậy đó ! 18 - mình tự nghĩ phải sống người lớn hơn - có trách nhiệm hơn - vs gđình,vs những ng yêu thương mình - và trc hết là vs bản thân . Có lẽ mình phải tự quyết định nhiều thứ hơn !
Rồi sao ??? Chưa làm đc điều j cả! 1tháng nữa nộp hsơ ,mình còn chưa bik nộp hsơ đi đâu,về đâu . Hay làm cái hsơ về lấy chồng ? ) ờh,kết thúc như vậy có lẽ hay . Nhanh - gọn !
.........Ước mơ - vẫn biết Ftu là mục tiêu - mà sao đkhi thấy nó cứ xa vời .....?
Mình ko lười học - chỉ mắc tội hay buồn vu vơ - rồi ảnh hưởng - rồi để có những lúc như thế này - ngồi viết vài dòng ngớ ngẩn trong khi bài vở vẫn bộn bề .
Chênh vênh quá ! Mình muốn hét to lên cho cả thế gian thấy những ngổn ngang trong mình !
Nhưng bất lực! ) Hờ ! Trong cái thế giới ảo này - đâu có ai ) thế giới thật - ko muốn đối mặt )
--------------
Đột nhiên thấy ghét thời gian - thấy căm thù nó !
Dường như thời gian đã cướp đi của mình rất nhiều thứ - cướp một cách tàn nhẫn .
) ) )
Có 2 điều muốn ngay bây giờ : hoặc là quay về quá khứ ,trả lại 1 thời vô tư cho mình,1 tuổi thơ hồn nhiên ,ko lo nghĩ - hoặc là dừng lại . Dừng lại ngay thời điểm này . Tất cả!
Muốn trở về những tháng ngày sống cùng ông bà . Sống trong cái nhà nhỏ ấm áp ấy - muốn như ngày bé,những buổi trưa nắng gắt trốn mẹ ngủ ,chạy đi chơi . Muốn những sáng cố gắng dậy sớm, chỉ để chạy bộ ra công viên điểm danh vs lũ bạn - những đứa bạn giờ có lẽ đã quên !
Muốn ....muốn......)
Mình tham lam quá chăng ?
) ) )
Hờ ,viển vông )
..................Đang cười mà sao thấy mặn ?
Cố che giấu đâu gquyết đc j ? Uhm,cứ yếu đuối,cứ thế đi )
----------------------
Cả chiều nằm đọc truyện . Đã hứa từ giờ đến tháng 8 sẽ ko đọc bất kì tr j nữa,nhất là của NNÁnh,nhưng vì một người - mình phải đọc .
- Em có muốn đọc truyện của NNA nữa ko ? Một tr ko buồn!
- Gì ? Truyện j của NNA mang tên ko buồn vậy ?
-"Bong bóng lên trời " ,đọc đi,vì lo tự kỉ nên mua để đọc .
-Uhm.
....hờ,ko buồn ) Đọc xong rồi,2tiếng đọc xong .
Đúng là ko buồn,ko day dứt như "Mắt biếc " - mà sao vẫn cảm giác có điều j vương vấn ? Có lẽ nó tái hiện cái tâm trạng đầy rẫy "trăng trối " ,"tiếc nuối " ,"níu kéo " tuổi thơ ,qúa khứ - hay gần nhất là những gì thuộc về ngày hqua - hay đơn giản là 1s sau khi viết dòng này .
1s trc cũng đã là memory rồi !
"Bong bóng lên trời " - trong sáng ,hồn nhiên - đúng những điều mà mình đang bị thời gian cướp . Giờ già nua quá đỗi - hay suy tư - ít cười - có chăng là cười trong vô thức ) Đã lâu ko cười - 1 nụ cười thật sự!
--------
Đọc xong ,có ngay 1 suy nghĩ,muốn bỏ học để đi bán bong bóng
Muốn 1 lần cầm cả 1 chùm bóng bay để thả lên bầu trời . Thấy bảo ,mỗi quả bóng chứa đựng 1 ước mơ,1 nỗi buồn . Một khi bay lên cao,ước mơ sẽ trở thành hiện thực,nỗi buồn sẽ biến mất
Ôi - nếu vậy - mình muốn có cả hàng ngàn,hàng vạn chùm bong bóng như thế !
Gấp quyển truyện,vứt xuống gối,chui vào chăn,nằm mơ mộng,rồi ngủ thiếp đi . Ko biết lúc đó có mơ j ko - nhưng ít ra đó cũng là khoảnh khắc "vô tư" nhất của mình ngày hnay - vì dù sao nó cũng kết thúc để chìm vào giấc ngủ bằng bong bóng và những giấc mơ bong bóng !
9h dậy !
...........
Và giờ ngồi đây .
Và viết .
"Winter sonata" vẫn play .
P/S: Bắt đầu từ đâu ? Câu hỏi vẫn chưa thể trả lời ! Chẳng ai có thể giúp mình đc cả! Phải can đảm thôi . Mình cần chút bản lĩnh + bất cần!
-----ko thik màu violet nhạt này - thik màu xanh cỏ - nhưng đậm quá . hè,màu tím bâng khuâng - kệ đi ) -----------
Last edited by a moderator: