M
muathuvang_9x
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Đề bài : Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học.
Hằng năm cứ vào mỗi độ cuối hè đầu thu, sân trường lại rộn rã những tiếng cười vui đùa và trò truyện của các bạn nhỏ thì long tôi lại náo nức nhớ đến ngày tựu trường đầu tiên trong cuộc đời học trò của mình.
Tôi hôm trước ngày khai trường cả gia đình tôi ai cũng vui mừng và hồi hộp vì ngày mai là ngày đầu tiên tôi đến trường. Tôi được mẹ chuẩn bị cho rất nhiều thứ nào là cặp sách, sách vở, bút thước và cả một bộ quần áo mới rất đẹp nữa. Đêm hôm đó tôi ngủ không được vì suy nghĩ rằng: tới dố có nhiều người không? Ai sẽ dạy mình? Cô giáo có hiền và dễ thương như cô giáo dạy mẫu giáo không nhỉ?:Những câu hỏi ấy hiện lên trong tôi cho tới khi mẹ bảo: “Con đi ngủ đi, sang mai mà còn đến trường sớm”. Nghe lời mẹ tôi vào giường và bát đầu ngủ. Tôi ngủ rất ngon và có những giấc mơ tuyệt đẹp.
Sáng hôm sau tôi dậy từ rất sớm, tâm trạng tôi lúc này rất hồi hộp và lo lắng không biết là khi đến trường sẽ như thế nào. Đang miên man suy nghĩ thì mẹ goi tôi lại mặc cho tôi bộ quần áo mới, tôi xúng xính trong bộ quần áo mới chạy tung tăng khắp nhà gặp ai cũng tíu tít khoe. Sâu đó tôi được mẹ đưa tôi đến trường trên chiếc xe đập mini quen thuộc của mẹ. Trên đường đi mọi thứ đều rất xa lạ, từ cái cây đến con đường, ngôi nhà mọi thứ đều khá mới mẻ đối với tôi, mội người thi đi lại tấp nập, ai cũng vui cười nói chuyện râm ran. Ngồi trên xe ngắm mọi thứ trên đường mà không biết đã đến trường tự lúc nào.
Ngôi trường tôi học rất to và rộng lớn, trên sân trường mọi người đứng rất đông có cả những bậc phụ huynh đưa con đến trương, những anh chị ở các khóa trước và cả những bạn bằng tuổi tôi, họ cũng rụt rè, bỡ ngỡ và lo sợ trước một quang cảnh rộng lớn và nhộn nhịp đến như thế. Họ bám chạt lấy tay áo mẹ như sợ bị lạc giữ chốn đông người.
Sau đó chúng tôi được chỉ dẫn và sắp xếp chỗ đứng, chúng tôi phải rời tay mẹ bỗng có ai đó bật lên tiếng khóc rồi sau đó không phải một mà nhiều tiếng khóc bật lên nức nở, tôi cũng òa khóc theo và ôm lấy mẹ. Một bàn tay ấm áp quen thuộc đặt lên đầu tôi đó là mẹ tôi, mẹ nói “Con gái của mẹ hãy tự tin lên con” lúc đó tôi mới dỡ khóc và cùng các bạn đứng xếp hang. Tiếng loa phóng thanh nghị mọi người ổn định để bắt đầu buổi lễ. Mở đầu là tiết mục văn nghệ, tiếp sau đó là lời đọc diễn văn của thầy hiểu trưởng và tuyên bố năm học mới, bâ tiếng trống báo hiệu năm học mới đã bắt đầu.
Sauk hi khai giảng song chúng tôi được hướng dẫn bước vào lớp học. Từ trong lớp, một cô giáo bước ra với một nụ cười tươi đón chúng tôi vào lớp. Tôi được xếp ngồi cùng một bạn gái rất xinh,có hai bíp tóc dài. TRong lớp mọi thứ đều rất lạ từ cái bảng đến cái bàn, cái ghế,...mọi thứ đều rất mới mẻ đối với tôi. Ngoài kia trên bầu trời trong xanh ấy, một vài chú chim non bay trong khoảng trời ấy, rồi vút đi bay đi, bay vào bầu trời xanh biếc kia.
Lúc đó, có tiếng hò hét của một số bạn ngoài sân trường làm tôi dứt khỏi dòng suy nghĩ về những kỉ niệm cũ. Cô giáo bước vào cả lớp mở sách ra bắt đầu bài học đầu tiên của chương trình Ngữ văn lớp 8, bài “Tôi đi học”.
Ngày đầu tiên đi học của tôi là thế đầy. Dù đã bao nhiều lần khai giảng nhưng tôi không thể nào quên được buổi đi học đầu tiên của năm ấy. Đó là một phần kỉ niệm trong tôi.
Đề 2: Tôi thấy mình đã khôn lớn.
Sớm mai thức dậy, tôi vẫn hay soi mình trong gương như mọi ngày, nhưng hôm nay tôi thấy sao lạ quá! Tôi ko còn là cô bé với mái tóc ngắn và đôi má phúng phính, thay vào đó là một mái tóc dài và đen óng ả. Tôi ko cần mẹ xoa lưng hay kể những câu chuyện cổ tích để đi vào giấc ngủ dễ dàng, cũng ko còn cảnh mẹ phải kêu tôi dậy đi học mỗi sáng. Có phải tôi đã lớn?
Hồi đó, tối nào tôi cũng bảo mẹ đứng cho tôi đo nhưng tôi chỉ cao đến lưng quần của mẹ. Nhưng giờ đây tôi cao gần bằng mẹ. Như mới hôm qua, tôi vẫn còn khóc rưng rức khi lần đầu bơm mực bị đổ vào áo. Những lần đi nghịch cát bị mẹ la giống con trai hay những lần nịnh mẹ khi áo vướng vào nhánh cây bị rách,… mẹ vẫn thường la mắng tôi nhưng sau đấy tôi lại sà vào lòng mẹ nũng nịu. Lúc đó, tôi vẫn thường cãi mẹ về những việc mà tôi cho là đúng. Đối với tôi, tất cả mọi người luôn sai còn mình thì lúc nào cũng đúng. Tôi vẫn thường giành đồ chơi, chọc cho em khóc. Nhưng giờ đã lớn, tôi đã bớt chảnh chẹ, đã biết nhường nhịn em. Nhớ lần đầu tiên nấu cơm, tôi ko biết cho bao nhiêu nước là vừa đủ nên hôm ấy cơm nhão nhét, ăn cứ như cháo ấy! Mẹ vẫn thường nhờ tôi đi chợ, có lần tôi bị người ta lừa bán cho thịt bị ế, về nhà mẹ bắt tôi ra chợ đổi và lần sau tôi ko dám tới chỗ đó mua nữa. Tuổi mới lớn, tôi đã hết thích chạy nhảy ngoài đường vào mỗi buổi chiều mà những lúc đó tôi lại mon men xuống bếp phụ mẹ nấu ăn. Nhờ thế tài nghệ nấu ăn của tôi đã khác xưa nhiều. Có hôm, tôi còn giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, những lần đó tôi lại được mẹ khen: “Con gái mẹ lớn thật rồi!” làm cho tôi phỗng mũi. Lần đầu tiên tôi được sử dụng máy tính, mắt chữ “A”, mồm chữ “O” thích thú khi được chơi trò trang điểm cho búp bê. Nhưng bây giờ, tôi ko thích những trò game điện tử vô bổ hay những quyển truyện thiếu nhi mà tôi thích những gì nhẹ nhàng, sâu sắc hơn. Tôi cũng ko thích những chỗ ồn ào, đông đúc. Tôi thích vẽ tranh dù vui hay buồn, những trang nhật kí như là người bạn mà tôi có thể tâm sự bất cứ điều gì. Tôi có thể khóc khi coi một bộ phim lãng mạn hay một cuốn truyện cảm động. Đó có phải là những biểu hiện cho thấy tôi đã lớn rồi ko?
Trước kia tôi vẫn nghĩ em trai ko yêu thương mình. Nhưng sau này nghĩ lại, tôi đã giành hết tình yêu thương của tôi cho em và cũng nhận lại được sự kính trọng từ nó. Có phải tuổi mới lớn giúp tôi suy nghĩ chính chắn hơn.
Tuổi mới lớn cho tôi những cảm giác thật lạ lẫm. Nhiều khi bị mẹ mắng, tôi vẫn hay trách mẹ và nghĩ mẹ ko thương mình. Nhưng bây giờ tôi thấy mình thật ngốc. Mẹ mắng thì cũng chỉ do lỗi mình và muốn dạy mình nên người mà thôi. Nhưng lúc đó tôi nào có suy nghĩ được những điều như thế.
Từ nhỏ tôi đã có những người bạn thân. Đến bây giờ chúng tôi vẫn thân với nhau. Đứa nào buồn, chúng tôi đều tới an ủi, động viên và chọc cho nó vui lên. Nhưng lâu lâu chúng tôi vẫn còn trẻ con, chúng tôi cãi lộn và giận nhau. Nhưng những lần như thế, chúng tôi lại thân thiết, gần gũi với nhau hơn. Thử hỏi, nếu chúng ta ko có tình bạn thì sẽ cô đơn, buồn bã đến nhường nào?
Hồi nhỏ, tôi vẫn hay làm những gì mình thích nhưng bây giờ, từng lời nói, từng hành động đều được tôi suy nghĩ rất kĩ trước khi làm. Nếu có ai đó hỏi: “Lớn lên mày thích làm gì?” thì có lẽ trước kia tôi sẽ trả lời rằng: “Chuyện đó sau này tính, giờ còn nhỏ, suy nghĩ chi cho mệt” nhưng bây giờ tôi có rất nhiều ước mơ, nào là ước được làm bác sĩ để chữa bệnh cho mọi người, ước làm giám đốc được mọi người khen ngợi hay làm 1 nhà bác học tài ba được mọi được mọi người biết đến. Mẹ khen những hoài bão ấy của tôi nhưng khuyên tôi phải học hành chăm chỉ. Nhờ lời khuyên ấy, mỗi buổi tối tôi tự ngồi vào bàn học bài, làm bài tập. Thỉnh thoảng tôi vẫn phụ mẹ kèm cặp đứa em trai bốn tuổi viết chữ. Nhìn nó viết những chữ “O” méo mó mà tôi mắc cười. Cu Bi cũng khéo nịnh, nó hay khen chị 2 học giỏi làm tôi cũng tự tin hơn.
Hằng ngày, mẹ ko cần phải chở tôi đi học nữa, tôi đã tự đi học chung với bạn bằng xe đạp. Nhìn con đường xe cộ, người đi lại nườm nượp ko còn là nỗi e sợ của tôi. Vẫn con đường ngày ngày đi học nhưng sao tự niên thấy lạ. Đạp xe đi học tôi ko còn mỏi chân như trước mà cảm thấy con đường như ngắn hơn.
[FONT="]Có lẽ thời gian đã làm cho con người hoàn thiện bản thân mình từ lời nói, cử chỉ, hành động. Và tôi cũng vậy, tôi thấy mình đã khôn lớn thật rồi!
_______________________________________________________
[/FONT]
Bài làm:
Tôi hôm trước ngày khai trường cả gia đình tôi ai cũng vui mừng và hồi hộp vì ngày mai là ngày đầu tiên tôi đến trường. Tôi được mẹ chuẩn bị cho rất nhiều thứ nào là cặp sách, sách vở, bút thước và cả một bộ quần áo mới rất đẹp nữa. Đêm hôm đó tôi ngủ không được vì suy nghĩ rằng: tới dố có nhiều người không? Ai sẽ dạy mình? Cô giáo có hiền và dễ thương như cô giáo dạy mẫu giáo không nhỉ?:Những câu hỏi ấy hiện lên trong tôi cho tới khi mẹ bảo: “Con đi ngủ đi, sang mai mà còn đến trường sớm”. Nghe lời mẹ tôi vào giường và bát đầu ngủ. Tôi ngủ rất ngon và có những giấc mơ tuyệt đẹp.
Sáng hôm sau tôi dậy từ rất sớm, tâm trạng tôi lúc này rất hồi hộp và lo lắng không biết là khi đến trường sẽ như thế nào. Đang miên man suy nghĩ thì mẹ goi tôi lại mặc cho tôi bộ quần áo mới, tôi xúng xính trong bộ quần áo mới chạy tung tăng khắp nhà gặp ai cũng tíu tít khoe. Sâu đó tôi được mẹ đưa tôi đến trường trên chiếc xe đập mini quen thuộc của mẹ. Trên đường đi mọi thứ đều rất xa lạ, từ cái cây đến con đường, ngôi nhà mọi thứ đều khá mới mẻ đối với tôi, mội người thi đi lại tấp nập, ai cũng vui cười nói chuyện râm ran. Ngồi trên xe ngắm mọi thứ trên đường mà không biết đã đến trường tự lúc nào.
Ngôi trường tôi học rất to và rộng lớn, trên sân trường mọi người đứng rất đông có cả những bậc phụ huynh đưa con đến trương, những anh chị ở các khóa trước và cả những bạn bằng tuổi tôi, họ cũng rụt rè, bỡ ngỡ và lo sợ trước một quang cảnh rộng lớn và nhộn nhịp đến như thế. Họ bám chạt lấy tay áo mẹ như sợ bị lạc giữ chốn đông người.
Sau đó chúng tôi được chỉ dẫn và sắp xếp chỗ đứng, chúng tôi phải rời tay mẹ bỗng có ai đó bật lên tiếng khóc rồi sau đó không phải một mà nhiều tiếng khóc bật lên nức nở, tôi cũng òa khóc theo và ôm lấy mẹ. Một bàn tay ấm áp quen thuộc đặt lên đầu tôi đó là mẹ tôi, mẹ nói “Con gái của mẹ hãy tự tin lên con” lúc đó tôi mới dỡ khóc và cùng các bạn đứng xếp hang. Tiếng loa phóng thanh nghị mọi người ổn định để bắt đầu buổi lễ. Mở đầu là tiết mục văn nghệ, tiếp sau đó là lời đọc diễn văn của thầy hiểu trưởng và tuyên bố năm học mới, bâ tiếng trống báo hiệu năm học mới đã bắt đầu.
Sauk hi khai giảng song chúng tôi được hướng dẫn bước vào lớp học. Từ trong lớp, một cô giáo bước ra với một nụ cười tươi đón chúng tôi vào lớp. Tôi được xếp ngồi cùng một bạn gái rất xinh,có hai bíp tóc dài. TRong lớp mọi thứ đều rất lạ từ cái bảng đến cái bàn, cái ghế,...mọi thứ đều rất mới mẻ đối với tôi. Ngoài kia trên bầu trời trong xanh ấy, một vài chú chim non bay trong khoảng trời ấy, rồi vút đi bay đi, bay vào bầu trời xanh biếc kia.
Lúc đó, có tiếng hò hét của một số bạn ngoài sân trường làm tôi dứt khỏi dòng suy nghĩ về những kỉ niệm cũ. Cô giáo bước vào cả lớp mở sách ra bắt đầu bài học đầu tiên của chương trình Ngữ văn lớp 8, bài “Tôi đi học”.
Ngày đầu tiên đi học của tôi là thế đầy. Dù đã bao nhiều lần khai giảng nhưng tôi không thể nào quên được buổi đi học đầu tiên của năm ấy. Đó là một phần kỉ niệm trong tôi.
Đề 2: Tôi thấy mình đã khôn lớn.
Bài làm:
Hồi đó, tối nào tôi cũng bảo mẹ đứng cho tôi đo nhưng tôi chỉ cao đến lưng quần của mẹ. Nhưng giờ đây tôi cao gần bằng mẹ. Như mới hôm qua, tôi vẫn còn khóc rưng rức khi lần đầu bơm mực bị đổ vào áo. Những lần đi nghịch cát bị mẹ la giống con trai hay những lần nịnh mẹ khi áo vướng vào nhánh cây bị rách,… mẹ vẫn thường la mắng tôi nhưng sau đấy tôi lại sà vào lòng mẹ nũng nịu. Lúc đó, tôi vẫn thường cãi mẹ về những việc mà tôi cho là đúng. Đối với tôi, tất cả mọi người luôn sai còn mình thì lúc nào cũng đúng. Tôi vẫn thường giành đồ chơi, chọc cho em khóc. Nhưng giờ đã lớn, tôi đã bớt chảnh chẹ, đã biết nhường nhịn em. Nhớ lần đầu tiên nấu cơm, tôi ko biết cho bao nhiêu nước là vừa đủ nên hôm ấy cơm nhão nhét, ăn cứ như cháo ấy! Mẹ vẫn thường nhờ tôi đi chợ, có lần tôi bị người ta lừa bán cho thịt bị ế, về nhà mẹ bắt tôi ra chợ đổi và lần sau tôi ko dám tới chỗ đó mua nữa. Tuổi mới lớn, tôi đã hết thích chạy nhảy ngoài đường vào mỗi buổi chiều mà những lúc đó tôi lại mon men xuống bếp phụ mẹ nấu ăn. Nhờ thế tài nghệ nấu ăn của tôi đã khác xưa nhiều. Có hôm, tôi còn giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, những lần đó tôi lại được mẹ khen: “Con gái mẹ lớn thật rồi!” làm cho tôi phỗng mũi. Lần đầu tiên tôi được sử dụng máy tính, mắt chữ “A”, mồm chữ “O” thích thú khi được chơi trò trang điểm cho búp bê. Nhưng bây giờ, tôi ko thích những trò game điện tử vô bổ hay những quyển truyện thiếu nhi mà tôi thích những gì nhẹ nhàng, sâu sắc hơn. Tôi cũng ko thích những chỗ ồn ào, đông đúc. Tôi thích vẽ tranh dù vui hay buồn, những trang nhật kí như là người bạn mà tôi có thể tâm sự bất cứ điều gì. Tôi có thể khóc khi coi một bộ phim lãng mạn hay một cuốn truyện cảm động. Đó có phải là những biểu hiện cho thấy tôi đã lớn rồi ko?
Trước kia tôi vẫn nghĩ em trai ko yêu thương mình. Nhưng sau này nghĩ lại, tôi đã giành hết tình yêu thương của tôi cho em và cũng nhận lại được sự kính trọng từ nó. Có phải tuổi mới lớn giúp tôi suy nghĩ chính chắn hơn.
Tuổi mới lớn cho tôi những cảm giác thật lạ lẫm. Nhiều khi bị mẹ mắng, tôi vẫn hay trách mẹ và nghĩ mẹ ko thương mình. Nhưng bây giờ tôi thấy mình thật ngốc. Mẹ mắng thì cũng chỉ do lỗi mình và muốn dạy mình nên người mà thôi. Nhưng lúc đó tôi nào có suy nghĩ được những điều như thế.
Từ nhỏ tôi đã có những người bạn thân. Đến bây giờ chúng tôi vẫn thân với nhau. Đứa nào buồn, chúng tôi đều tới an ủi, động viên và chọc cho nó vui lên. Nhưng lâu lâu chúng tôi vẫn còn trẻ con, chúng tôi cãi lộn và giận nhau. Nhưng những lần như thế, chúng tôi lại thân thiết, gần gũi với nhau hơn. Thử hỏi, nếu chúng ta ko có tình bạn thì sẽ cô đơn, buồn bã đến nhường nào?
Hồi nhỏ, tôi vẫn hay làm những gì mình thích nhưng bây giờ, từng lời nói, từng hành động đều được tôi suy nghĩ rất kĩ trước khi làm. Nếu có ai đó hỏi: “Lớn lên mày thích làm gì?” thì có lẽ trước kia tôi sẽ trả lời rằng: “Chuyện đó sau này tính, giờ còn nhỏ, suy nghĩ chi cho mệt” nhưng bây giờ tôi có rất nhiều ước mơ, nào là ước được làm bác sĩ để chữa bệnh cho mọi người, ước làm giám đốc được mọi người khen ngợi hay làm 1 nhà bác học tài ba được mọi được mọi người biết đến. Mẹ khen những hoài bão ấy của tôi nhưng khuyên tôi phải học hành chăm chỉ. Nhờ lời khuyên ấy, mỗi buổi tối tôi tự ngồi vào bàn học bài, làm bài tập. Thỉnh thoảng tôi vẫn phụ mẹ kèm cặp đứa em trai bốn tuổi viết chữ. Nhìn nó viết những chữ “O” méo mó mà tôi mắc cười. Cu Bi cũng khéo nịnh, nó hay khen chị 2 học giỏi làm tôi cũng tự tin hơn.
Hằng ngày, mẹ ko cần phải chở tôi đi học nữa, tôi đã tự đi học chung với bạn bằng xe đạp. Nhìn con đường xe cộ, người đi lại nườm nượp ko còn là nỗi e sợ của tôi. Vẫn con đường ngày ngày đi học nhưng sao tự niên thấy lạ. Đạp xe đi học tôi ko còn mỏi chân như trước mà cảm thấy con đường như ngắn hơn.
[FONT="]Có lẽ thời gian đã làm cho con người hoàn thiện bản thân mình từ lời nói, cử chỉ, hành động. Và tôi cũng vậy, tôi thấy mình đã khôn lớn thật rồi!
_______________________________________________________
[/FONT]