Miss 11- Tranquyen_bmt
Lời nhắn mẹ
“Bóng đêm dần nhẹ buông, mẹ vẫn thức đó thâu đêm vì con”
Đây là bài dự thi phần tài năng nhưng thực sự tôi không biết mình nên làm phần gì, chỉ biết nói hết những suy nghĩ trong tôi về một người mẹ mà tôi luôn hướng về, luôn tôn trọng đến mức hãnh diện.
Cái hãnh diện ở đây không như bao người khác. Mẹ tôi cũng như bao người phụ nữ Huế khác, sâu lắng trong tâm hồn nhưng lại rất nghiêm khắc. Mẹ tần tảo đáng ra phải là một điều tôi lấy làm vui lòng nhưng không, tôi ghét cái sự nhiệt tình trong mọi việc của mẹ, mẹ luôn muốn mọi chuyện chu tất, để rồi mỗi ngày tôi chỉ được gặp mẹ một lát …. Sáng tôi dậy thì mẹ đã đi làm, tối tôi về sau một ngày học tập mệt mỏi, còn chạy lục cục đi học thêm tôi chỉ muốn thấy một nụ cười trên đôi môi của mẹ, nhưng có lẽ mẹ quá nhiều việc nên tôi chỉ kịp gặp mẹ trước khi lên giường đi ngủ.
Tôi biết đây không phải là sự vô tâm mà là một cách mẹ quan tâm đến con mình quá bình lặng. Để rồi một ngày tôi ghen tị với một người bạn của mình vì bạn ấy được mẹ nấu cho bữa ăn sáng, được cùng mẹ đi chơi khắp phố, được mẹ cùng đi lựa áo quần, được mẹ thức khuya khảo bài cho…. Tôi thì không được nhận sự quan tâm đến như vậy vì mẹ tôi không phải là nội trợ như mẹ bạn ấy. Được rất nhiều nhưng là sự chăm sóc hằng ngày của ba, mẹ tôi quá bận không thể che lấp đi sự ghen tị trong tôi đối với bạn mình. Tôi đã ngây thơ cho rằng mẹ mình quá nghiêm, không chịu thể hiện cùng con mình, tôi buồn lắm. Nghe bạn tôi kể về mẹ nó tôi thèm muốn được như nó, nhưng sao có thể thế được, không ai được chọn gia đình. Để rồi một ngày tôi òa lên khóc , tôi cảm thấy hờn tủi, tôi thấy mình lạc lõng, và muốn trút giận lên mẹ nhưng tôi không thể vì tôi biết rằng mẹ cũng rất yêu tôi. Mẹ hiểu tôi, một cái gạt tay, nhưng giọt nước mắt của tôi tan biến, tôi hiểu hết chứ. Mẹ bận rộn thế cũng chỉ muốn chúng tôi hoàn thành xong ước mơ của mình, đến lúc đó …. Mẹ sẽ không còn mệt mỏi với những toan tính cho tương lai, tôi không biết hình thức đền đáp của mình ra sao nhưng tôi biết chắc mẹ tôi không cần ai đền đáp, chỉ cần là một sự nỗ lực của chúng tôi, chỉ thế là đủ.
Năm lớp 10, khi được tôi nhận được kết quả xong, tôi liền chạy đi khắp sân trường Lê Hồng Phong (Sài Gòn) tìm cô giáo mình để hỏi lại về kết quả, để gọi về nhà. Tôi mừng phát khóc nhưng mẹ tôi lại không nói gì cả…. mẹ làm tôi hơi bất ngờ, sau này tôi mới biết lúc nghe tôi nói mẹ đã khóc, nhưng không muốn tôi nghe nên tắt loa đi. Để rồi khi tôi vừa về đến nhà sau một chuyến đi dài , tôi đã được mẹ thưởng….phần thưởng là gì ư?vô cùng nhỏ bé nhưng tôi lại thấy mãn nguyện đó là một câu nói đùa như hàng ngày của mẹ “ chào người hùng! Giờ mới chịu về nhà à?”. Chỉ cần thế là đủ, một cái ôm thật chặt sau một tuần tôi mong nhớ. Thật ra mẹ là một người nói rất nhiều , rất vui vẻ, là một người tháo vác trong mọi việc, trừ công việc nhà vì mẹ không có thời gian. Có lẽ tôi cũng được hưởng cái tính này của mẹ cũng nói nhiều và trong đầu luôn đầy rẫy những câu chuyện cười nhưng tôi biết chắc suy nghĩ của mình mãi không được như thế, cũng chỉ ngu ngơ, cũng chỉ non dại dưới sự che chở của mẹ và ba.
Tất cả chúng ta, ai cũng vậy, được sinh ra và lớn lên trong thời bình nên có lẽ không hiểu được những nỗi khốn khó của cha mẹ ta trước khi hòa bình. Tôi từng được nghe mẹ kể về cuộc di tán chiến tranh xảy ra ở Huế, mẹ đã bị lạc nhưng sao …. Một cô bé 11 tuổi lại có thể vượt qua dòng người ấy, vượt qua tiếng la hét, cả tiếng bom nổ để tìm đến chỗ ông ngoại đang đi cách đó 5km. Quả thật mẹ tôi rất gan dạ. Chuyện nghe thì như phim nhưng đó là sự thật, mẹ là con cả trong một gia đình đông con. Ông là một người chủ quản điền nhưng bom nổ ra, ông mất hết đất, hết ruộng, mẹ phải nghỉ học, trong khi con đường sự nghiệp rất lừng lẫy đang mở ra trước mắt. Mẹ cùng ông và những người em trai của ông vào …. Rừng tìm trầm hương, một thứ quý lúc đó, đổi thành tiền để giúp bà ngoại đang ở nhà cùng những người em của mình. Sau vài tháng, chuyện tìm trầm hương bị ngăn cấm vì rừng ở chỗ ở ngày xưa bị cháy…..mẹ cùng ông ra khơi.
Biển Huế đẹp mà lạnh lùng, có ngày mẹ ngồi trên ghe cùng ông thong dong cả ngày nhưng chẳng có được gì. Không dừng lại ở đó, bà tôi bệnh, thế là mẹ tôi lúc ấy được ông gửi cho em họ ở Gia Lai nuôi . 15 tuổi, mẹ một mình ở đất khách quê người, giúp chú thu hái hồ tiêu, rồi làm bánh đa, làm nón….mẹ tôi tuyệt lắm đúng không??? Những ngày tháng ấy nói thì quá xa nhưng cũng chỉ cách đây khoảng 30 năm , tôi chưa từng thấu hết những nổi khổ mà mẹ nói. Tôi ước gì có thể được sống cái cảnh ấy một lần, để tính tình mình có thể cứng cáp hơn, để những suy nghĩ không còn bồng bột. Sống hồi đó vất vả thế nhưng chuyện tình yêu của mẹ lại rất trẻ con và lãng mạn. Ba tôi cũng là người Huế, làng hai người ở sát nhau, khi ba tôi đi làm ở làng bên này thì gặp được mẹ tôi. Tôi không biết hồi ấy có tiếng sét ái tình không nhưng mà hai người đã yêu nhau sau lần gặp ấy. Mẹ bảo ngày nào mẹ cũng cố tình qua chỗ nhà mà ba tôi làm để cùng làm việc với con gái của nhà bên ấy. Rồi ba tối bắt đầu tặng cho mẹ những món đồ bằng gỗ mà ba tự làm, yêu nhau được một năm thì mẹ tôi phải vào Buôn Ma Thuột giúp chú canh vườn cà phê. Rồi mẹ cũng tự tìm được cho mình công việc ổn định, hai người đã hứa trong thời gian xa nhau sẽ phấn đấu cho tương lai. Thế rồi khi mẹ tôi quay trở lại Huế để đón gai đình cùng vào Buôn Ma Thuột sinh sống mẹ đã không báo cho ai, mẹ muốn gây bất ngờ sau 2 năm không gặp. Nhưng ba tôi được tin từ bạn mẹ, thế là chờ ở chỗ xe đưa vào đầu làng, không thấy mẹ, ba đi chờ cả ngày ở chỗ ấy. Mẹ tôi cũng chỉ muốn đùa nên không ra mặt , sau khi tối về được tin ba vẫn chờ ngoài ấy mẹ mới chịu ra chỗ ấy. Những ngày sau ấy ba tôi liên tục bị những thanh niên trong làng mẹ chặn đường đánh……sau vài trận thì những người kia không còn dám nữa vì…..em trai ba tôi có học võ, thế là họ bị một trận no nê, không dám thử sức nữa …. Một chuyện tình tạm dừng bằng một gia đình êm ấm!!!
Giờ đây, tôi đã 16, chỉ còn vài tháng nữa là đến 17 tuổi, cũng đã lớn rồi, cũng đã biết nghĩ rồi. Tôi không chắc chắn được tương lai mình sẽ thành công như ý muốn của mẹ, ước mơ của tôi cũng không lấy làm xa vời. Tôi chỉ biết nổ lực hết mình, vì mẹ ,vì gia đình, vì người tôi yêu. Tôi cũng sợ mình làm họ thất vọng, nhưng mọi chuyện trong cuộc sống đều phải trải qua một lần, không đối mặt thì không biết vị trí của mình trong cái vũ trụ này. Mẹ ơi chờ con mẹ nhé!
“Mẹ ơi mẹ ơi, mẹ đã vì con mà mất mát nhiều. … mà đó là niềm hạnh phúc của mẹ.
Và lúc này đây là lúc con muốn con đáp đền tất cả những gì mẹ hy sinh”