Đề 2: người mẹ sống mãi trong lòng tôi
Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời
Câu thơ ngọt ngào lay động tận đáy tâm hồn mỗi chúng ta. Vì sao? Vì tất cả chúng ta ai cũng có mẹ, được mẹ trao tặng cuộc sống và tình yêu vô bờ bến. Mẹ là ánh sáng đưa con vững bước trong đường đời, là ngọn gió thổi mát tâm hồn thơ dại của con. Con yêu mẹ nhiều lắm!
"mẹ"- một tiếng gọi đầy quen thuộc và có sức dung cảm kì lạ. Nhắc đến mẹ con lại nhớ về một tuổi thơ êm ấm, một tuổi thơ con trẻ hồn nhiên có mẹ nâng đỡ dắt dìu
Có lẽ trên đời này không ai yêu thương con bằng mẹ. Mỗi lần nghĩ về mẹ con lại nhớ về người phụ nữ nông thôn với khuôn mặt phúc hậu giản dị như bao bà mẹ khác. Mẹ không phải là bác sĩ, kĩ sư, một cô giáo,... Đơn giản mẹ chỉ là người phụ nữ quanh năm gắn bó với đồng ruộng, với cây lúa. Nhưng trong mắt con, mẹ lúc nào cũng đẹp nhất
Năm nay mẹ đã ngoài bốn mươi tuổi, thời gian khiến mái tóc của mẹ không còn mượt mà như trước, khiến làn da của mẹ khô đi và nếp tàn nhang đã bắt đầu xuất hiện. Nhưng đôi mắt và nụ cười của mẹ vẫn đẹp như ngày nào. con yêu đôi mắt của mẹ, đôi mắt biết nói luôn nhìn con trìu mến, yêu thương. Mỗi khi con làm được việc tốt ánh mắt mẹ rực sáng yêu thương. Khi con gặp chuyện buồn ánh mắt mẹ tỏ vẻ lo lắng. Khi con mắc lỗi ánh mắt mẹ nghiêm khắc nhưng ẩn chứa bao sự bao dung. Con yêu nụ cười của mẹ. Mỗi lần nhìn thấy mẹ cười con luôn cảm thấy lòng mình ấp áp và bình yên biết mấy. Chẳng có bông hoa nào tươi thắm hơn nụ cười của mẹ. Chẳng có vì sao nào lấp lánh hơn nụ cười của mẹ. Nhưng con yêu nhất là đôi bàn tay mẹ. Đôi bàn tay ấy làm biết bao nhiêu việc cho gia đình: nấu cơm, rửa bát, dọn nhà,... đôi bàn tay ấy nâng niu từng cây lúa, chăm sóc từng đàn gà,...Và những lúc rảnh rỗi mẹ thường dắt con đi trên những con đường rộng lớn
Con yêu mẹ, con yêu cái tình yêu thương mẹ dành cho con ngay từ cái ngày con vẫn đang nằm ngủ ngon trong bụng mẹ. Con nghe ngoại kể lại rằng hồi ấy khi mẹ đã lấy bố con được hai năm rồi mà vẫn chưa có tin hỉ. Khi ấy mọi người đều buồn lắm, nhất là mẹ. Lúc nào mẹ cũng làm việc để không nghĩ về điều đó nữa.những. Đến tối mẹ nằm trong buồng khóc mãi, bà dỗ, bố an ủi sao cũng chẳng được. Bố mẹ cứ nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy đứa con mà mình sẽ sinh ra. may sao ông trời có mắt động lòng thương xót ban cho gia đình một sinh mệnh nhỏ- là con. Khi biết tin mình có thai mẹ vui sướng lắm. Nhưng số phận nào có muốn vậy. Chưa đủ chín tháng mười ngày mà mẹ đã phải nhập viện cấp cứu để sinh con ra. Vì sinh thiếu tháng nên con được đưa vào lồng kính nằm. Suốt mấy tuần trời mẹ đứng ngồi không yên, thấp thỏm lo âu. Gương mặt mẹ phờ phạc mệt mỏi đi đến nỗi mấy lần ngất. Nghe bà kể đến đó nước mắt con bỗng trào ra. Con chẳng biết nói gì ngoài câu: "Mẹ con xin lỗi..."
Con lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ, bằng sự chăm sóc tận tình chu đáo của mẹ mỗi ngày. từ một đứa bé sinh thiếu tháng yếu ớt mà giờ đã trở thành đứa trẻ khỏe mạnh. Thuở nhỏ khi con tập nói tập đi, bàn chân lẫm chẫm của con bám trên nền gạch, mẹ đứng cách con một quãng dang 2 tay mỉm cười đợi con đi về phía mẹ. Khi con ngã mẹ chạy ra nâng đỡ, khi con đi được một đoạn dài mẹ vỗ tay reo lên khen ngợi... Mẹ là người dạy con đi và cũng là người dạy con tập nói. Khi con biết nói trọn vẹn một từ hay một câu mẹ không ngừng nở nụ cười rồi ôm con vào lòng: "COn của mẹ giỏi lắm?"
Con như những bông lúa lớn lên nhờ bàn tay chăm sóc của mẹ. Con nhớ những ngày hè nóng bức, người ngột ngạt khó chịu mẹ nấu cho con những đồ ăn ngon mát. Những ngày mùa đông giá rét mướt con ngủ dậy đã thấy chậu nước ấm mẹ pha. Khi con đi học lần nào mẹ cũng nhắc con mặc áo ấm. Mẹ cẩn thận đến mức có khi còn cài từng khuy áo nhỏ cho con.
Trên những ngã rẽ quan trọng của cuộc đời con thì mẹ luôn ở bên. Khi con vào lớp 1, con vẫn còn nhớ cái ngày trọng đại ấy. Một buổi sáng mùa thu trong trẻo có những áng mây trắng lững lờ trôi. Con rụt rè, bỡ ngỡ ngồi sau lưng mẹ để mẹ chở con đến trường. Lúc ấy dường như hiểu được điều gì đó mẹ ở lại với con. mẹ ôm con vào lòng vuốt nhẹ lên mái tóc con, nở nụ cười động viên khích lệ con và nói: "Dũng cảm lên con, con sẽ được gặp các thầy cô giáo mới, bạn bè mới. Mọi người sẽ yêu thương con" con rời vòng tay mẹ bước vào cổng trường, mẹ vẫn đứng đấy nhìn con, mỉm cười vẫy tay với con. sau này mỗi lần bước qua cánh cổng trường, quay đầu nhìn lại con vẫn hình dung ra được dáng của mẹ, từng cử chỉ lời nói của mẹ khi ấy. trước mỗi kì thi, con lo 1 mẹ lo gấp 10. con thức khuya học bài mẹ cũng thức cùng con. Khi con đạt điểm cao về khoe mẹ thì mẹ vui lắm.
Là người phụ nữ nông thôn, ngày mùa là lúc mẹ bận rộn nhất. Con thương mẹ phải dậy sớm từ lúc gà chưa gáy, mặt trời chưa lên, khi sương còn giăng đầy trên ngọn cỏ thì mẹ đã trở dậy ăn vội bát cơm rồi ra đồng. Mùa gặt trời nắng chang chang, dáng mẹ gầy thấp thoáng giữa biển lúa vàng. Có lần con mang nước cho mẹ, nghe tiếng con gọi mẹ rẽ lúa lên bờ. Khuôn mặt mẹ rạm nắng, lưng mẹ ướt đẫm mồ hôi. Mẹ sợ con nóng nên vội bỏ chiếc nón xuống phe phẩy quạt. Con thương mẹ quá! Con ước gì mình là bóng râm che nắng cho mẹ, là ngọn gió mát khiến mẹ không còn nóng nữa.
Con cảm ơn mẹ nhiều lắm. Mẹ đã sinh ra con, cho con một trái tim khỏe mạnh đập đều đặn mỗi ngày. và hơn hết mẹ dạy cho trái tim ấy biết yêu thương. Con biết yêu một tia nắng mai len lỏi qua kẽ lá xoay tròn trong gió heo may, yêu trời lành lạnh vào mùa thu, yêu tiếng chim gù thật khẽ trên mái nhà vào mỗi sớm mai. Và con cũng biết chia sẻ cảm thông với những mảnh đời bất hạnh. Mẹ chính là vầng thái dương ấm áp soi sáng mỗi bước con đi.
Cánh diều bay cao theo gió, tuổi thơ tựa như một miền kí ước đẹp. trong miền kí ức đầy hoa sắc ấy, mẹ là mặt trời tuổi thơ của con. và chắc chắn, trong cả cuộc đời này mẹ mãi là điểm tựa của con
Hay thì like nhé