A
aoko_1210
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Bác à!Bây h bác đang ở đâu?Bác có nóng ko?Có buồn không?Bác có đau ko?
Cháu nhớ bác nhiều lắm!Nhớ như in từng cách mà bác gọi tên cháu.Cách bác nói chuyện,cách bác cặm cụi làm việc,cái dáng bác đi,…cháu vẫn ko quên.Quên thế nào được bác nhỉ,khi mà bác vốn đã rất đặc biệt.Bác cháu mình thân nhau như thế,lẽ nào cháu có thể quên được.
Bác luôn nổi bật giữa tất cả mọi người.Quên làm sao được cái dáng đi lúc nào cũng hơi lòng khòng của bác,cái cách bác bước xuống cầu thang với bộ quần áo kẻ xanh cũ và cái đầu gật gật cùng nụ cười ấm áp.Làm sao cháu quên được giọng nói ấm áp của bác,và cả cách mà bác gọi tên cháu.Bác luôn luôn gọi cháu bằng cả tên đệm và tên chính.Rất khác.
Gần được 49 ngày rồi bác nhỉ.49 ngày cháu biết mình mất đi một người thân yêu.đến bây giờ,cháu vẫn bàng hoàng trước sự thật ấy.
Con người nhỏ nhoi quá bác nhỉ!Trước một đêm,họ vẫn có thể đi uống với bạn bè,vãn nói chuyện với bố mẹ.Nhưng….chuyện ngày hôm sau lại là một lẽ khác.Sang hôm sau,người đó có thể ko dậy,và sẽ ko bao h tỉnh dậy nữa.”Sinh có hạn,tử bất kì”.Thần chết có thể ôm một người đi bất cứ lúc nào hắn muốn.Và hắn đã nhẫn tẫm cướp đi của cháu người bác thân yêu nhất.Và cũng chỉ sau một đêm,cháu biết bác gặp chuyện chẳng lành.Và trong một đêm vài ngày sau đó,cháu đã khóc.
Ở nơi đó có vui ko Bác?Bác có buồn không?Bác có nhớ gia đình không?Bác có thương mọi người không?Chắc bác cũng nhớ,cũng thương chứ.Nhưng cháu mong bác sẽ không buồn.Ngần đây con người buồn là đủ,bác hãy vui lên,bác nhé!
Cháu xem lại những thứ bác cho mà nhớ bác quá!Những tờ tích kê Bia Hà Nội hình tờ 1 hào y như thật,cái bấm móng tay ngộ nghĩnh.Quan trọng hơn cả là những lời dặn dò,những câu nói mang đúng màu sắc của bác.Nhưng thương,nhưng nhớ bác chỉ là một phần.Cháu giận lắm,bác biết không!Cháu yêu cái tờ một hào giả kia lắm.Vì cháu vốn thích mấy tờ tiền cổ.Nhưng cũng hận nó lắm.Sao nó lại là vật kỉ niệm từ một buổi hội chợ về bia.sao lại là bia mà ko phải là thứ khác?Sao bác lại nạp quá nhiều thứ đó vào người cơ chứ?Nhìn cháu khóc,bác có thương ko?Bác có tiếc cuộc sống ko bác?Hồi nhỏ,cháu thường đc bác đưa đi chơi.Toàn là ra quán bia cùng mấy ông bạn của bác.Bác uống bia.Còn cháu chỉ việc ăn lạc luộc.nhưng h,cứ nghĩ đến hình ảnh ấy,cháu thấy mình thật xấu xa.Cháu đã ko cản bác.Nếu biết trước,cháu sẽ ko để bác như vậy đâu,bác à!
“Trong thuốc lá có chất chống ung thư”.Đó là câu bác nói khi cháu nhắc bố và bác hút ít thuốc.Bác dạy cháu cách học thông minh.Bác có cách nói chuyện dí dỏm.Tài năng của Bác là điều ko ai có thể phủ nhận.Bác có thể phản biện câu nói trên của bác ko?Tại sao hả bác?Hay vì bác quá tự tin vào sức khỏe của mình!Bác ko ra đi vì ung thư.Thuốc lá và bia là hai con quỷ xấu xa tiếp tay cho thần chết gieo cơn sốt huyết não…
Những thứ ấy,ai cũng biết không tốt,sao bố và bác cứ lao vào.Phải làm sao mọi người mới có thể tự bảo vệ mình đây….
Bác có lạnh không Bác!Cháu thì lạnh lắm.Lạnh người khi nghĩ về những gì đã mất đi.Lạnh vì run sợ.Lạnh vì hối hận.
Bác à!cháu nhớ bác quá!Bác hãy sống thật thanh thản,và phù hộ cho gia đình mình bác nhé!Bác hãy làm cho bố cháu bỏ đi được con quỷ thuốc lá xấu xa,đc ko bác?Bác vẫn sẽ mãi ở đây.Trong tim cháu.Và trong tất cả mọi người.Bác ạ!Cháu yêu bác nhiều lắm!
Cháu nhớ bác nhiều lắm!Nhớ như in từng cách mà bác gọi tên cháu.Cách bác nói chuyện,cách bác cặm cụi làm việc,cái dáng bác đi,…cháu vẫn ko quên.Quên thế nào được bác nhỉ,khi mà bác vốn đã rất đặc biệt.Bác cháu mình thân nhau như thế,lẽ nào cháu có thể quên được.
Bác luôn nổi bật giữa tất cả mọi người.Quên làm sao được cái dáng đi lúc nào cũng hơi lòng khòng của bác,cái cách bác bước xuống cầu thang với bộ quần áo kẻ xanh cũ và cái đầu gật gật cùng nụ cười ấm áp.Làm sao cháu quên được giọng nói ấm áp của bác,và cả cách mà bác gọi tên cháu.Bác luôn luôn gọi cháu bằng cả tên đệm và tên chính.Rất khác.
Gần được 49 ngày rồi bác nhỉ.49 ngày cháu biết mình mất đi một người thân yêu.đến bây giờ,cháu vẫn bàng hoàng trước sự thật ấy.
Con người nhỏ nhoi quá bác nhỉ!Trước một đêm,họ vẫn có thể đi uống với bạn bè,vãn nói chuyện với bố mẹ.Nhưng….chuyện ngày hôm sau lại là một lẽ khác.Sang hôm sau,người đó có thể ko dậy,và sẽ ko bao h tỉnh dậy nữa.”Sinh có hạn,tử bất kì”.Thần chết có thể ôm một người đi bất cứ lúc nào hắn muốn.Và hắn đã nhẫn tẫm cướp đi của cháu người bác thân yêu nhất.Và cũng chỉ sau một đêm,cháu biết bác gặp chuyện chẳng lành.Và trong một đêm vài ngày sau đó,cháu đã khóc.
Ở nơi đó có vui ko Bác?Bác có buồn không?Bác có nhớ gia đình không?Bác có thương mọi người không?Chắc bác cũng nhớ,cũng thương chứ.Nhưng cháu mong bác sẽ không buồn.Ngần đây con người buồn là đủ,bác hãy vui lên,bác nhé!
Cháu xem lại những thứ bác cho mà nhớ bác quá!Những tờ tích kê Bia Hà Nội hình tờ 1 hào y như thật,cái bấm móng tay ngộ nghĩnh.Quan trọng hơn cả là những lời dặn dò,những câu nói mang đúng màu sắc của bác.Nhưng thương,nhưng nhớ bác chỉ là một phần.Cháu giận lắm,bác biết không!Cháu yêu cái tờ một hào giả kia lắm.Vì cháu vốn thích mấy tờ tiền cổ.Nhưng cũng hận nó lắm.Sao nó lại là vật kỉ niệm từ một buổi hội chợ về bia.sao lại là bia mà ko phải là thứ khác?Sao bác lại nạp quá nhiều thứ đó vào người cơ chứ?Nhìn cháu khóc,bác có thương ko?Bác có tiếc cuộc sống ko bác?Hồi nhỏ,cháu thường đc bác đưa đi chơi.Toàn là ra quán bia cùng mấy ông bạn của bác.Bác uống bia.Còn cháu chỉ việc ăn lạc luộc.nhưng h,cứ nghĩ đến hình ảnh ấy,cháu thấy mình thật xấu xa.Cháu đã ko cản bác.Nếu biết trước,cháu sẽ ko để bác như vậy đâu,bác à!
“Trong thuốc lá có chất chống ung thư”.Đó là câu bác nói khi cháu nhắc bố và bác hút ít thuốc.Bác dạy cháu cách học thông minh.Bác có cách nói chuyện dí dỏm.Tài năng của Bác là điều ko ai có thể phủ nhận.Bác có thể phản biện câu nói trên của bác ko?Tại sao hả bác?Hay vì bác quá tự tin vào sức khỏe của mình!Bác ko ra đi vì ung thư.Thuốc lá và bia là hai con quỷ xấu xa tiếp tay cho thần chết gieo cơn sốt huyết não…
Những thứ ấy,ai cũng biết không tốt,sao bố và bác cứ lao vào.Phải làm sao mọi người mới có thể tự bảo vệ mình đây….
Bác có lạnh không Bác!Cháu thì lạnh lắm.Lạnh người khi nghĩ về những gì đã mất đi.Lạnh vì run sợ.Lạnh vì hối hận.
Bác à!cháu nhớ bác quá!Bác hãy sống thật thanh thản,và phù hộ cho gia đình mình bác nhé!Bác hãy làm cho bố cháu bỏ đi được con quỷ thuốc lá xấu xa,đc ko bác?Bác vẫn sẽ mãi ở đây.Trong tim cháu.Và trong tất cả mọi người.Bác ạ!Cháu yêu bác nhiều lắm!