kiều ở lầu ngưng bích

N

noinhobinhyen

thiên nhiên trong sáu câu thơ này đó là 1 thiên nhiên: rộng lớn, mênh mông, hoang vắng---- được nhìn từ cảnh ngộ của Kiìêu."khoá xuân " --- bị giam lỏng – tài hoa
- "vẻ non xa, tấm trăng gần ở chung" --- tạo ra cảm giác bất ngờ --- K/C ko gian đc đo bằng tâm lý nhân vật ---- diễn tả đc 2 điều
+ trăng vốn xa nay lại gần, núi gần lại xa---gợi lên hình ảnh của lầu NB như chơi vơi giữa mênh mông đất trời.
+ Từ lầu NB Kiều chỉ nhàin ta tứ phía chỉ thấy 1 ko gian mênh mông"bốn bề bát ngát xa trông, cát vàng cồn nọ bụi hồng dặm kia"--- ko có bóng người chỉ có n~ dãy núi mờ xa và có bụi mờ của n~ cồn cát và ko gian ấy gắn với thiên nhiên ấy xuất hiện 2 tính từ: cát vàng, bụi hồng vậy mà thiên nhiên ấy ko ấm áp hơn, ko rực rỡ hơn, ko sinh động hơn. Ngược lại màu sắc âý đi với ko gian ấy lại đánh thức trong lòng người cái cảm giác trôi dạt, bơ vơ của kẻ tha phương gữa mênh mang trời đất.
- thiên nhiên vốn hoang vắng ko bóng người nghĩa là lòng ngừơi hoang vắng, điều đó gợi lên 1 cảm giác trơ chọi, cô dơn, bé nhỏ của Kiều trc thiên nhiên ấy. Nói cách khác chính cảnh ngộ bẽ bàng của Kiều đã khiêếnKiều thấy thiên nhiên mà sao lạnh lùng, sao mà hững hờvới thân phận chua xót của mình.
- Trong ko gian ấy cảnh ngộ bẽ bàng của Kiều, tâm trạng buồn tủi và cô dơn của Kiều càng đc tô đậm. Làm bạn với nàgn chỉ có "mây sớm, đèn khua", cái cụm từ này nó gợi thức thời gian, nó diễn tình cảnh đơn lẻ, thui thủi 1 mình của Kiều người đọc có cảm giác như bị tách biệt khỏi thế giới của con người.




Là thành công của ND về bút pháp tả cảnh ngụ tình. Cảnh ở 8 câu thơ cuối hoàn toàn # với cảnh 6 câu thơ đầu, nó ko còn là cảnh mây sớm đèn khua, núi đồi hoang văng, cát vàng, bụi hồng mà là mặt biển, cảnh biển mênh mông lúc chiều về. Cái # thứ 2 là trạng thái cảm xúc của nhân vật. Koá đến 4 cụm từ"buồn trông" đặt ở đầu câu mở ra 4 cặp lục bát và đó là 1 nỗi bùn chất chứa tầng tầng , lớp lớp trong tâm hồn của Kiều. 8 câu thơ này là lời giải bày của Kiều với trời, với biển. Tâm trạng của Kiều đồng hành cùng cảnh vật. Ở đây là cảnh thực mà cũng là n~ hình ảnh ẩn dụ về kiếp người. Tất cả n~ cảnh ấy gõ cửa và tâm hồn Kiều mở ra đồng điệu để từ đó nỗi bất hạnh của con người vang lên đau đớn, xót xa, bế tắc và vô vọng.Ngoại cảnh cũng chính là tâm cảnh là như vậy.
- Buồn trông --- 4 cảnh, cảnh nào cũng buồn
- buồn trông --- lặp lại --- nhấn mạnh tâm trạng-- tất cả hình ảnh lọt vào tầm nhìn của Kiều đều mang 1 nét nghĩa giống nhau : buồn thảm, trôi dạt, vô định.
- Cái biến đổi của tâm trạng --- tầm nhì, hướng nhìn của Kiều---- nhìn về 4 hướng --- ở ngã nào cũng là nỗi buồn, ở ngã nào Kiêề cũng pải đối diện với nỗi buồn. Nỗi buồn như kéo dài ra, triền miên và ko koá điểm dừng.
- Âm thanh duy nhất trong đoạn trích, tiếng vọng từ chính nội tâm của Kìêu--- bế tắc của Kiều
- Ẩn chứ đằng sau đệp khúc nỗi bùn về tâm trạng, về thân fận là n~ câu hỏi---- hỏi để cảm nhận rõ hơn thân fận nổi trôi và lạc loài của mình, n~ câu hỏi có thể vang lên từ chính tâm hồn kiều.
=--- Ngôn ngữ tg hoà vào ngôn ngữ nhân vật--- tấm long cảu ND dành cho n~ người tài hoa bạc mệnh--- 1 nét sâu sắc trong cảm hứng nhân đạo của kìêu.
 
Top Bottom