Tâm sự Không muốn quay trở lại cuộc sống bình thường...?

p ng an

Học sinh
Thành viên
7 Tháng mười hai 2021
3
6
21
16
Hà Nội
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Chuyện là cách đây khoảng 6-7 tháng thì em có cảm giác khá trống rỗng, mệt mỏi và không muốn đi học. Em cũng đã cảm nhận được rằng bản thân mình không ổn nên đã đi khám và kết quả là trầm cảm nhẹ, rối loạn cảm xúc. Trong thời gian đó thì em có uống thuốc, việc học ở trường của em cũng không đều đặn mà buổi được buổi không ạ. Sau một thời gian uống thuốc thì em cũng đã cảm thấy khá hơn nhiều. Cụ thể là em cũng đã cảm nhận lại được những cảm xúc thường ngày khi giao tiếp với mọi người. Tuy nhiên, em vẫn chưa muốn đi học và quay trở lại cuộc sống hàng ngày. Em cũng không thể hiểu được tại sao em lại có cảm giác như vậy nữa ạ. Trước đây khi mới đi khám và mua thuốc thì em cũng không muốn uống thuốc chỉ vì không muốn hết bệnh và quay trở lại như bthg. Đến bây giờ thì em vẫn còn cảm giác đó, khi đi khám thì em cũng đã nói tuy nhiên bác sĩ cũng chỉ tư vấn là tăng liều thuốc nhưng em vẫn không cảm thấy có sự thay đổi ạ. Lúc nào em cũng cảm thấy cuộc sống trước kia của em chán vì chuyện trường lớp không được suôn sẻ, bố mẹ em trước đây có tính khí khá là nóng nảy, gia đình cũng có khoảng cách tuy nhiên sau khi em bị ốm thì em lại cảm thấy bố mẹ em bình tĩnh, tích cực và gia đình gắn kết hơn ạ. Em luôn có cảm giác là bây h nếu như em hết bệnh thì em sẽ phải đi học lại, điều mà trước đây em rất sợ vì sau những năm nay em luôn giảm thải thời gian ở lớp nhất có thể. Bây giờ khi em đã hồi phục hơn thì mẹ em luôn luôn nhắc nhở em phải dây sớm để đi học, Vì vậy nên em hay có những việc làm như kiểu cố tình dậy muộn. Em biết như vậy là không nên nhưng em cũng không hiểu tại sao em lại hành xử như vậy nữa ạ. Em đã thử thay đổi cách suy nghĩ của mình về việc đi học và quay trở lại cuộc sống bình thường nhiều lần nhưng em đều cảm thấy như đang lừa dối bản thân về thực tại í ạ. Có cách nào để em không cảm thấy chán cuộc sống hàng ngày được không ạ? Mng tư vấn cho em với ạ Em cảm ơn mng nhiều ạ.
 
  • Like
Reactions: Hy _ Nhiên

Hy _ Nhiên

Cựu TMod Cộng đồng
Thành viên
5 Tháng mười một 2018
508
1,236
176
19
Nghệ An
THcS Quỳnh Hồng
Chuyện là cách đây khoảng 6-7 tháng thì em có cảm giác khá trống rỗng, mệt mỏi và không muốn đi học. Em cũng đã cảm nhận được rằng bản thân mình không ổn nên đã đi khám và kết quả là trầm cảm nhẹ, rối loạn cảm xúc. Trong thời gian đó thì em có uống thuốc, việc học ở trường của em cũng không đều đặn mà buổi được buổi không ạ. Sau một thời gian uống thuốc thì em cũng đã cảm thấy khá hơn nhiều. Cụ thể là em cũng đã cảm nhận lại được những cảm xúc thường ngày khi giao tiếp với mọi người. Tuy nhiên, em vẫn chưa muốn đi học và quay trở lại cuộc sống hàng ngày. Em cũng không thể hiểu được tại sao em lại có cảm giác như vậy nữa ạ. Trước đây khi mới đi khám và mua thuốc thì em cũng không muốn uống thuốc chỉ vì không muốn hết bệnh và quay trở lại như bthg. Đến bây giờ thì em vẫn còn cảm giác đó, khi đi khám thì em cũng đã nói tuy nhiên bác sĩ cũng chỉ tư vấn là tăng liều thuốc nhưng em vẫn không cảm thấy có sự thay đổi ạ. Lúc nào em cũng cảm thấy cuộc sống trước kia của em chán vì chuyện trường lớp không được suôn sẻ, bố mẹ em trước đây có tính khí khá là nóng nảy, gia đình cũng có khoảng cách tuy nhiên sau khi em bị ốm thì em lại cảm thấy bố mẹ em bình tĩnh, tích cực và gia đình gắn kết hơn ạ. Em luôn có cảm giác là bây h nếu như em hết bệnh thì em sẽ phải đi học lại, điều mà trước đây em rất sợ vì sau những năm nay em luôn giảm thải thời gian ở lớp nhất có thể. Bây giờ khi em đã hồi phục hơn thì mẹ em luôn luôn nhắc nhở em phải dây sớm để đi học, Vì vậy nên em hay có những việc làm như kiểu cố tình dậy muộn. Em biết như vậy là không nên nhưng em cũng không hiểu tại sao em lại hành xử như vậy nữa ạ. Em đã thử thay đổi cách suy nghĩ của mình về việc đi học và quay trở lại cuộc sống bình thường nhiều lần nhưng em đều cảm thấy như đang lừa dối bản thân về thực tại í ạ. Có cách nào để em không cảm thấy chán cuộc sống hàng ngày được không ạ? Mng tư vấn cho em với ạ Em cảm ơn mng nhiều ạ.
p ng an(đây là suy nghĩ của mk thôi nha)
hồi trc mk cũng có một khoảng thời gian chán nản rồi ko muốn nói chuyện, rồi mất ngủ và đặc biệt rất mau nước mắt, không bt có giống bạn ko vì mk ko đi khám mà mk chỉ tự cảm nhận rồi tự điều chỉnh thui. Lúc đầu mk rất mún đc quan tâm nhưng mk chưa bao h trình bày ra đc rồi cứ lặng lẽ ủ rũ như vậy, dần dần mk lại mong muốn mk cứ im lặng như vậy mãi mãi và ko muốn nghe ai quan tâm hay nói chuyện gì cả. Sau đó mk cũng cố gắng ít ở 1 mk lại, nào là đi làm thêm, về quê chơi suốt. Lúc đầu mk cũng ép bản thân phải cố gắng làm việc giống như trc đây nhưng sau đó mk nhận ra rằng càng ép càng ko ổn nên mk quyết định chiều chuộng bản thân hơn xíu, thích ăn gì thì đi ăn cái đó , thích đi chơi đâu thì đi chơi ở đó,..... Mình sẽ ít đến những địa điểm trc đây làm mk cảm thấy buồn, rồi mk cũng đổi sang căn phòng khác ( vì cứ mỗi lần vào căn phòng cũ mk thường cảm thấy bùn và bí bức), mk bỏ hết các list nhạc trc ( vì cái đó khá nhìu bài bùn), rồi cố gắng kết bạn với những người bạn có nhìu năng lượng (lúc đó mk hay thích chơi vs mấy đứa trẻ con vì lúc nào nó cũng tràn đây năng lượng), mk cũng mua thêm ít cá về nuôi, và trồng vài cái cây (việc nuôi thúi cưng xả xì trét cực tốt lun ý, bạn có thể nuôi chó mèo sẽ hay hơn), tìm 1 vài môn thể thao để chơi nữa. Cuối cùng là bạn cố gắng đừng nghĩ đến những việc khiến bạn cảm thấy lo lắng hay phiền não nữa (càng nghĩ sẽ càng mệt hơn thôi, ko giúp thêm đc gì đâu).
Còn việc bạn nói bạn cố tình dậy muộn, theo mk nghĩ là ko sao cả, từ từ điều chỉnh là đc. ví dụ hnư sốt là 1 phản xả tự nhiên của con người để tiêu diệt vi khuẩn, ta chỉ hạ sốt khi sốt quá cao sẽ làm vỡ mạch máu mà thôi, còn lại có những lúc ta phải để cơ thể mk đc sốt thì nó mới khỏi bênh đc. Lúc đầu khi nghe bố mẹ bàn chuyện muốn mk chọn nghành sư phạm , mk dù ko thích nhưng cũng im lặng lúc đó mk chả quan tâm thiết tha gì, nhưng đến khi lấy lại tinh thần nghĩ đến ước mơ từ rất lâu của mk, nghĩ đến những điều mk ao ước làm khi thi vào ngành đó: thì mk cũng đã bật lại mẹ mk tanh tách. H bình tĩnh lại thì mk cảm thấy đó là cách chúng ta khao khát đc tiếp tục xây dựng cuộc sống của mk , ko thờ ơ vs nó nữa. h là lúc bạn nên để cơ thể của mk đc "sốt cao" một xíu, bạn có thể chiều chuộng nó 1 chút cũng đc, miễn là bạn giữ đúng giới hạn ko đc sa vào rượu chè , chất cấm, hoặc giành quá nhiều thời gian vào điện tử, chăm sóc bản thân cho tốt là đc.
Trên đây là ý kiến của mk , bạn tham khảo thấy hợp thì làm nha! Chúc bạn sớm hồi phục nè!
 
Last edited:
  • Like
Reactions: p ng an

p ng an

Học sinh
Thành viên
7 Tháng mười hai 2021
3
6
21
16
Hà Nội
(đây là suy nghĩ của mk thôi nha)
hồi trc mk cũng có một khoảng thời gian chán nản rồi ko muốn nói chuyện, rồi mất ngủ và đặc biệt rất mau nước mắt, không bt có giống bạn ko vì mk ko đi khám mà mk chỉ tự cảm nhận rồi tự điều chỉnh thui. Lúc đầu mk rất mún đc quan tâm nhưng mk chưa bao h trình bày ra đc rồi cứ lặng lẽ ủ rũ như vậy, dần dần mk lại mong muốn mk cứ im lặng như vậy mãi mãi và ko muốn nghe ai quan tâm hay nói chuyện gì cả. Sau đó mk cũng cố gắng ít ở 1 mk lại, nào là đi làm thêm, về quê chơi suốt. Lúc đầu mk cũng ép bản thân phải cố gắng làm việc giống như trc đây nhưng sau đó mk nhận ra rằng càng ép càng ko ổn nên mk quyết định chiều chuộng bản thân hơn xíu, thích ăn gì thì đi ăn cái đó , thích đi chơi đâu thì đi chơi ở đó,..... Mình sẽ ít đến những địa điểm trc đây làm mk cảm thấy buồn, rồi mk cũng đổi sang căn phòng khác ( vì cứ mỗi lần vào căn phòng cũ mk thường cảm thấy bùn và bí bức), mk bỏ hết các list nhạc trc ( vì cái đó khá nhìu bài bùn), rồi cố gắng kết bạn với những người bạn có nhìu năng lượng (lúc đó mk hay thích chơi vs mấy đứa trẻ con vì lúc nào nó cũng tràn đây năng lượng), mk cũng mua thêm ít cá về nuôi, và trồng vài cái cây (việc nuôi thúi cưng xả xì trét cực tốt lun ý, bạn có thể nuôi chó mèo sẽ hay hơn), tìm 1 vài môn thể thao để chơi nữa. Cuối cùng là bạn cố gắng đừng nghĩ đến những việc khiến bạn cảm thấy lo lắng hay phiền não nữa (càng nghĩ sẽ càng mệt hơn thôi, ko giúp thêm đc gì đâu).
Còn việc bạn nói bạn cố tình dậy muộn, theo mk nghĩ là ko sao cả, từ từ điều chỉnh là đc. ví dụ hnư sốt là 1 phản xả tự nhiên của con người để tiêu diệt vi khuẩn, ta chỉ hạ sốt khi sốt quá cao sẽ làm vỡ mạch máu mà thôi, còn lại có những lúc ta phải để cơ thể mk đc sốt thì nó mới khỏi bênh đc. Lúc đầu khi nghe bố mẹ bàn chuyện muốn mk chọn nghành sư phạm , mk dù ko thích nhưng cũng im lặng lúc đó mk chả quan tâm thiết tha gì, nhưng đến khi lấy lại tinh thần nghĩ đến ước mơ từ rất lâu của mk, nghĩ đến những điều mk ao ước làm khi thi vào ngành đó: (mk sẽ trồng rừng, sẽ sang nhật để tìm hiểu về giống cây của họ, sang các nước thụy sỹ đẽ tìm hiểu cách họ làm lâm nghiệp đc lâu dài, sang các nước châu âu để tìm hiểu về các loại phân bón không ảnh hưởng đến đất, các loại tảo có khả năng lọc nước, hoặc sang úc để tìm hiểu về các loài côn trùng có thể tiêu hóa nhựa,....) thì mk cũng đã bật lại mẹ mk tanh tách. H bình tĩnh lại thì mk cảm thấy đó là cách chúng ta khao khát đc tiếp tục xây dựng cuộc sống của mk , ko thờ ơ vs nó nữa. h là lúc bạn nên để cơ thể của mk đc "sốt cao" một xíu, bạn có thể chiều chuộng nó 1 chút cũng đc, miễn là bạn giữ đúng giới hạn ko đc sa vào rượu chè , chất cấm, hoặc giành quá nhiều thời gian vào điện tử, chăm sóc bản thân cho tốt là đc.
Trên đây là ý kiến của mk , bạn tham khảo thấy hợp thì làm nha! Chúc bạn sớm hồi phục nè!
Hy _ NhiênDạ vâng ạ, e cảm ơn c ạ. E thấy e cũng bị như vậy e sẽ cố gắng ạ.
 
  • Love
Reactions: Hy _ Nhiên

yuper

Cựu Mod Sinh
Thành viên
TV BQT quản lý tốt nhất 2016
TV ấn tượng nhất 2017
19 Tháng bảy 2011
2,687
1,924
539
Chuyện là cách đây khoảng 6-7 tháng thì em có cảm giác khá trống rỗng, mệt mỏi và không muốn đi học. Em cũng đã cảm nhận được rằng bản thân mình không ổn nên đã đi khám và kết quả là trầm cảm nhẹ, rối loạn cảm xúc. Trong thời gian đó thì em có uống thuốc, việc học ở trường của em cũng không đều đặn mà buổi được buổi không ạ. Sau một thời gian uống thuốc thì em cũng đã cảm thấy khá hơn nhiều. Cụ thể là em cũng đã cảm nhận lại được những cảm xúc thường ngày khi giao tiếp với mọi người. Tuy nhiên, em vẫn chưa muốn đi học và quay trở lại cuộc sống hàng ngày. Em cũng không thể hiểu được tại sao em lại có cảm giác như vậy nữa ạ. Trước đây khi mới đi khám và mua thuốc thì em cũng không muốn uống thuốc chỉ vì không muốn hết bệnh và quay trở lại như bthg. Đến bây giờ thì em vẫn còn cảm giác đó, khi đi khám thì em cũng đã nói tuy nhiên bác sĩ cũng chỉ tư vấn là tăng liều thuốc nhưng em vẫn không cảm thấy có sự thay đổi ạ. Lúc nào em cũng cảm thấy cuộc sống trước kia của em chán vì chuyện trường lớp không được suôn sẻ, bố mẹ em trước đây có tính khí khá là nóng nảy, gia đình cũng có khoảng cách tuy nhiên sau khi em bị ốm thì em lại cảm thấy bố mẹ em bình tĩnh, tích cực và gia đình gắn kết hơn ạ. Em luôn có cảm giác là bây h nếu như em hết bệnh thì em sẽ phải đi học lại, điều mà trước đây em rất sợ vì sau những năm nay em luôn giảm thải thời gian ở lớp nhất có thể. Bây giờ khi em đã hồi phục hơn thì mẹ em luôn luôn nhắc nhở em phải dây sớm để đi học, Vì vậy nên em hay có những việc làm như kiểu cố tình dậy muộn. Em biết như vậy là không nên nhưng em cũng không hiểu tại sao em lại hành xử như vậy nữa ạ. Em đã thử thay đổi cách suy nghĩ của mình về việc đi học và quay trở lại cuộc sống bình thường nhiều lần nhưng em đều cảm thấy như đang lừa dối bản thân về thực tại í ạ. Có cách nào để em không cảm thấy chán cuộc sống hàng ngày được không ạ? Mng tư vấn cho em với ạ Em cảm ơn mng nhiều ạ.
p ng anEm nên uống thuốc + đc trị liệu với bác sĩ em nhé, chứ uống thuốc ko cũng dễ bị lại lắm, càng bị sẽ càng nặng. Nên cần có bác sĩ trị liệu trò chuyện để hướng dẫn, tư vấn cho
 
  • Like
Reactions: Hy _ Nhiên

buck humble

Học sinh chăm học
Thành viên
4 Tháng mười 2020
185
656
81
Đồng Nai
thpt văn hiến
Chuyện là cách đây khoảng 6-7 tháng thì em có cảm giác khá trống rỗng, mệt mỏi và không muốn đi học. Em cũng đã cảm nhận được rằng bản thân mình không ổn nên đã đi khám và kết quả là trầm cảm nhẹ, rối loạn cảm xúc. Trong thời gian đó thì em có uống thuốc, việc học ở trường của em cũng không đều đặn mà buổi được buổi không ạ. Sau một thời gian uống thuốc thì em cũng đã cảm thấy khá hơn nhiều. Cụ thể là em cũng đã cảm nhận lại được những cảm xúc thường ngày khi giao tiếp với mọi người. Tuy nhiên, em vẫn chưa muốn đi học và quay trở lại cuộc sống hàng ngày. Em cũng không thể hiểu được tại sao em lại có cảm giác như vậy nữa ạ. Trước đây khi mới đi khám và mua thuốc thì em cũng không muốn uống thuốc chỉ vì không muốn hết bệnh và quay trở lại như bthg. Đến bây giờ thì em vẫn còn cảm giác đó, khi đi khám thì em cũng đã nói tuy nhiên bác sĩ cũng chỉ tư vấn là tăng liều thuốc nhưng em vẫn không cảm thấy có sự thay đổi ạ. Lúc nào em cũng cảm thấy cuộc sống trước kia của em chán vì chuyện trường lớp không được suôn sẻ, bố mẹ em trước đây có tính khí khá là nóng nảy, gia đình cũng có khoảng cách tuy nhiên sau khi em bị ốm thì em lại cảm thấy bố mẹ em bình tĩnh, tích cực và gia đình gắn kết hơn ạ. Em luôn có cảm giác là bây h nếu như em hết bệnh thì em sẽ phải đi học lại, điều mà trước đây em rất sợ vì sau những năm nay em luôn giảm thải thời gian ở lớp nhất có thể. Bây giờ khi em đã hồi phục hơn thì mẹ em luôn luôn nhắc nhở em phải dây sớm để đi học, Vì vậy nên em hay có những việc làm như kiểu cố tình dậy muộn. Em biết như vậy là không nên nhưng em cũng không hiểu tại sao em lại hành xử như vậy nữa ạ. Em đã thử thay đổi cách suy nghĩ của mình về việc đi học và quay trở lại cuộc sống bình thường nhiều lần nhưng em đều cảm thấy như đang lừa dối bản thân về thực tại í ạ. Có cách nào để em không cảm thấy chán cuộc sống hàng ngày được không ạ? Mng tư vấn cho em với ạ Em cảm ơn mng nhiều ạ.
p ng anChào e. Có lẽ em đã gặp phải 1 hay nhiều chuyện không vui rất dài dẫn đến những biến đổi cảm xúc như hiện tại.

Với những gì trải nghiệm thì chị thấy việc để làm cuộc sống thêm thú vị hơn hầu như đều phụ thuộc vào "bản thân mình".
Chẳng hạn nếu e thấy mình bị tù túng trong suy nghĩ thì e nên thoát ra khỏi không gian hẹp và ra ngoài trời, đi dạo,... hít thở không khí đều đặn, từ từ cảm nhận thiên nhiên xung quanh sẽ giúp e cải thiện nhiều hơn ấy.
Hoặc nếu e muốn kể hay chia sẻ điều gì nhưng không biết nói với ai, e có thể dành một chút kiên nhẫn để viết nó ra trên giấy, trên đthoai. E có thể viết bất cứ đâu để e có thể "viết ra" được nỗi lòng e nhé.
Có rất nhiều cách để cải thiện. Có thể e sẽ tự mình vượt qua hoặc e cảm thấy nó hơi khó với e thì có thể tìm cho mình 'một người bạn đồng hành" (bất cứ thứ gì cũng được, miễn khi e ở cạnh thấy an toàn). Việc e né tránh đối diện với đi học chắc do e chưa đủ sẵn sàng và động lực với việc tập trung vào học. Khi tinh thần e ổn và lạc quan, e sẽ tự cảm nhận lấy điều thú vị khi đi học.

Chị không thể ghi hết ra qua đây nhưng mong e có được cho mình một niềm tin và hi vọng để duy trì tinh thần của mình. Thêm hi vọng em nhé!
 
  • Like
Reactions: Hy _ Nhiên
Top Bottom