Q
quanggiang1


Khi tình yêu đầu vội vã rời xa.................
Một mình ngồi bên cửa sổ ngắm cánh đồng đỗ xanh bát ngát ,cánh đồng lượn sóng đong đưa nhẹ nhàng dịu êm. Tôi thấy mình quá mệt mỏi vì đã đau khổ và lưu luyến nhiều, tôi từ từ thả mình vào cảnh vật để tìm sự thanh thản rồi................. bất chợt nhận ra rằng mình muốn bay....: lồng ngực tôi như được chỉ dẫn nó hít đầy không khí và rồi tôi nhắm mắt, gieo mình lao xuống rất nhanh, bao không khí trong tôi thoát dần ra như kéo tất cả đau bùn, kỉ niệm theo làn gió,gió vuốt tóc tôi như muốn chải đi sự ưu phiền,gió thốc vào mặt như xoa đi vẻ ưu bun trên mặt và rồi gần đến mặt đất tôi từ từ thả nhẹ người dưới chân tôi là những cây đỗ bé nhỏ xanh tươi đang khoe lá trước gió,ánh nắng dịu êm ... nhưng đó chỉ là tưởng tượng. Nhưng chỉ là tưởng tượng thui cũng làm tôi dễ chịu bao nhiêu,tôi k còn bùn bực, âu phiền,lòng nhẹ nhàng,những giọt nước mắt mà mấy hum nay tôi cố giữ chân nó k cho nó được tự do thì giờ nó được thả ............
Bắt đầu mỉm cười tôi nhận ra rằng "yêu thương ấy k thuộc về mình sao cứ cố giữ, hãy cho nó tự do cũng như cho tôi tự do rồi một ngày nào đó yêu thương là của tôi sẽ đến với tôi"

Tôi xin gửi bài viết nềy tới tất cả bạn bè trong diễn đàn , những người đang yêu , những người chưa yêu , và những người đang đau khổ vì tình yêu . Hãy cố lên . ( Đêy chỉ là suy nghĩ của tui thoai nhé