Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
gười ngoài có thể than phiền, thất vọng về bạn, nhưng tuyệt đối đừng để chính bản thân đồng tình với điều đó.
Tôi từng đọc ở đâu đó:
- Suy sụp là khi bạn nhận ra thế giới này dối trá hơn những gì bạn tưởng tượng. Là tâm trạng thất vọng muốn sẻ chia nhưng lại chợt nhớ ra bạn chỉ có một mình, chỉ có thể tự gặm nhấm nỗi buồn và khóc trong tuyệt vọng.
- Thất vọng là khi được ước gì mình có thể mãi sống vô tư như một đứa trẻ, không phải suy nghĩ nhiều, để rồi lạc lối, để rồi cô đơn, để rồi trong lòng đổ mưa. Mình mệt rồi. Mình thật sự rất mệt. Tại sao mình mãi mãi sống sau bức tường mình tự xây nên mà không đủ dũng cảm để trèo qua, không đủ yêu thương để phá vỡ?
- Đau đớn là khi mọi điều tuyệt vọng đều do niềm hy vọng gây ra, ảo tưởng ngọt ngào thường biến thành nỗi cô đơn và vết thương tê tái...
Trong cuộc sống này, đã bao giờ bạn từng nhìn lại, nhìn về thời học sinh bồng bột, nông nổi, về thời sinh viên với biết bao kỷ niệm và tự cảm thấy hài lòng với chính mình. Tuổi trẻ ai cũng có đôi lần vấp vã, đôi lần muốn buông bỏ và cảm thấy xấu hổ về bản thân. Nhưng con người ta hơn nhau ở chỗ, có người dám đứng dậy, dám đương đầu để đối mặt với thử thách, nhưng có những người lại trốn tránh, muốn buông bỏ để rồi bủa vây xung quanh là những ánh nhìn đầy thương hại, đầy thất vọng.
[TBODY]
[/TBODY]Ai đó từng nói trên cuộc đời mỗi con người, nếu chưa từng vấp ngã, chưa từng chịu tổn thương, đó là những người non nớt và chưa từng trải. Đứng trước sự lựa chọn của cuộc đời, có người lựa chọn con đường yên bình nhưng vô vị bởi vì họ sợ sóng gió, sợ bản thân bị quật ngã trước khó khăn. Nhưng có những người, dẫu biết là khó khăn, là gian khổ và đôi khi là sự thất bại nhưng họ vẫn cố dấn thân.
Không phải họ cố chấp, họ liều lĩnh mà họ muốn thử sức, muốn đo giới hạn chịu đựng của bản thân, để rồi có vấp ngã, có gặp khó khăn họ vẫn sẽ tự đứng lên, biết sai mà sửa, biết lượng sức để chinh chiến.
Có người từng nói với tôi, học hết 4 năm về ngành kinh tế xong lại chuyển sang làm nhà văn tôi không tiếc sao? Nhưng với tôi có sao đâu, chỉ là đôi khi nghề chọn mình và mình quyết định chọn nghề. Bản thân tôi từng nghĩ đã bỏ phí bốn năm học, bỏ phí số tiền học mà bố mẹ đã đóng để theo đổi một cái nghề mà chính bản thân cũng không biết sẽ đi về đâu, sẽ làm được gì?
[TBODY]
[/TBODY]Nhưng đó là đam mê, là khi tôi được sống trong từng con chữ, được phiêu theo từng cốt truyện mà bản thân tưởng tượng ra, chúng thật đẹp và kỳ diệu biết bao.
Nhiều người nói tôi dở hơi, một vài người trong họ hàng nói thất vọng khi tôi bỏ theo kinh tế, nhưng với tôi không quan trọng. Quan trọng là quyết định của tôi có sự đồng thuận của bố mẹ và chúng khiến tôi cảm thấy hạnh phúc là đủ.
Đôi khi trên bước đường bạn lựa chọn, sẽ có những khó khăn, những trở ngại khiến bạn chùn bước nhưng chỉ được yếu lòng một chút thôi, đừng khiến chúng thành rào cản ngăn bạn theo đuổi ước mơ.
Nếu chính bạn còn không tin tưởng mình, lấy ai ủng hộ bạn?
Nguồn:IONE
- Suy sụp là khi bạn nhận ra thế giới này dối trá hơn những gì bạn tưởng tượng. Là tâm trạng thất vọng muốn sẻ chia nhưng lại chợt nhớ ra bạn chỉ có một mình, chỉ có thể tự gặm nhấm nỗi buồn và khóc trong tuyệt vọng.
- Thất vọng là khi được ước gì mình có thể mãi sống vô tư như một đứa trẻ, không phải suy nghĩ nhiều, để rồi lạc lối, để rồi cô đơn, để rồi trong lòng đổ mưa. Mình mệt rồi. Mình thật sự rất mệt. Tại sao mình mãi mãi sống sau bức tường mình tự xây nên mà không đủ dũng cảm để trèo qua, không đủ yêu thương để phá vỡ?
- Đau đớn là khi mọi điều tuyệt vọng đều do niềm hy vọng gây ra, ảo tưởng ngọt ngào thường biến thành nỗi cô đơn và vết thương tê tái...
Trong cuộc sống này, đã bao giờ bạn từng nhìn lại, nhìn về thời học sinh bồng bột, nông nổi, về thời sinh viên với biết bao kỷ niệm và tự cảm thấy hài lòng với chính mình. Tuổi trẻ ai cũng có đôi lần vấp vã, đôi lần muốn buông bỏ và cảm thấy xấu hổ về bản thân. Nhưng con người ta hơn nhau ở chỗ, có người dám đứng dậy, dám đương đầu để đối mặt với thử thách, nhưng có những người lại trốn tránh, muốn buông bỏ để rồi bủa vây xung quanh là những ánh nhìn đầy thương hại, đầy thất vọng.
Không phải họ cố chấp, họ liều lĩnh mà họ muốn thử sức, muốn đo giới hạn chịu đựng của bản thân, để rồi có vấp ngã, có gặp khó khăn họ vẫn sẽ tự đứng lên, biết sai mà sửa, biết lượng sức để chinh chiến.
Có người từng nói với tôi, học hết 4 năm về ngành kinh tế xong lại chuyển sang làm nhà văn tôi không tiếc sao? Nhưng với tôi có sao đâu, chỉ là đôi khi nghề chọn mình và mình quyết định chọn nghề. Bản thân tôi từng nghĩ đã bỏ phí bốn năm học, bỏ phí số tiền học mà bố mẹ đã đóng để theo đổi một cái nghề mà chính bản thân cũng không biết sẽ đi về đâu, sẽ làm được gì?
Nhiều người nói tôi dở hơi, một vài người trong họ hàng nói thất vọng khi tôi bỏ theo kinh tế, nhưng với tôi không quan trọng. Quan trọng là quyết định của tôi có sự đồng thuận của bố mẹ và chúng khiến tôi cảm thấy hạnh phúc là đủ.
Đôi khi trên bước đường bạn lựa chọn, sẽ có những khó khăn, những trở ngại khiến bạn chùn bước nhưng chỉ được yếu lòng một chút thôi, đừng khiến chúng thành rào cản ngăn bạn theo đuổi ước mơ.
Nếu chính bạn còn không tin tưởng mình, lấy ai ủng hộ bạn?
Nguồn:IONE