ơ! Thế còn thần thoại, sử thi, truyền thuyểt, truyện ngụ ngôn, vè, truyện thơ và chèo thì sao ? Giúp em với ! Cô giáo em cũng bắt lấy ví dụ. Hix! Hix! Thứ hai hông kó là tiu đời lun.!
I.THẦN THOẠI: Thần Trụ Trời
Thuở ấy, chưa có muôn vật và loài người. Trời đất chỉ là một vùng hỗn độn, tối tăm. Bỗng xuất hiện một vị thần khổng lồ, cao lớn vô cùng, chân dài không sao tả xiết. Mỗi bước thần đi là băng từ vùng này qua vùng khác, vượt từ núi nọ sang núi kia.
Một hôm, thần vươn vai đứng dậy, ngẩng đầu đội trời lên. Thần đào đất, khuân đá, đắp thành một cái cột vừa to, vừa cao để chống trời. Cột đắp lên cao chừng nào thì trời như tấm màn mênh mông được nâng dần lên chừng ấy. Thần một mình hì hục đào, đắp, cột đá cứ cao dần, cao dần và đẩy vòm trời lên tận mây xanh.
Từ đó, trời đất mới phân đôi. Đất bằng như cái mâm vuông, trời tròn như cái bát úp, chỗ trời đất giáp nhau ấy là chân trời.
Khi trời đã cao và khô cứng, thần liền phá tan cột đi, lấy đất đá ném tung ra khắp nơi. Mỗi hòn đá văng đi biến thành một hòn núi hay một hòn đảo, đất tung tóe ra mọi nơi thành gò, đống, thành những dải đồi cao. Vì thế, mặt đất ngày nay không còn bằng phẳng mà có chỗ lõm, chỗ lồi. Chỗ thần đào sâu để lấy đất đá đắp cột, ngày nay là biển cả mênh mông.
Cột trụ trời bây giờ không còn nữa. Người ta kể rằng vết tích cột đó ở núi Thạch Môn, vùng Hải Dương. Núi ấy còn gọi là Kình Thiên Trụ tức Cột chống Trời.
Sau khi thần Trụ Trời chia ra trời đất thì có những thần khác nối tiếp công việc xây dựng nên cõi thế gian này. Các vị thần đó rất nhiều, như thần Sao, thần Sông, thần Núi, thần Biển...
Vì vậy, dân gian có câu hát còn truyền đến ngày nay:
Ông đếm cát
Ông tát bể (biển)
Ông kể sao
Ông đào sông
Ông trồng cây
Ông xây rú (núi)
Ông trụ trờị..
II. Sử Thi : (bạn có thể lấy ví dụ là sử thi Đăm San, hoặc 1 đoạn trong sử thi "Đẻ đất đẻ nước" được trích trong sách GK ngữ văn 10 nâng cao, vì cái này có rồi nên mình không post nữa nhá
)
III. Truyền Thuyết : (thể loại này rất nhiều, bạn có thể kẻ ra Sơn Tinh Thủy Tinh, Thánh Gióng, Sự tích hồ Gươm, Sự tích núi Ngũ Hành....)
IV. Truyện ngụ ngôn: (thể loại này cũng rất nhiều, những truyện như Đeo nhạc cho mèo, Treo biển, Ếch ngồi đáy giếng, đẽo cày giữa đường...thì chắc là bạn cũng biết rồi nhỉ?
V. VÈ: Vè đi ở
Tóc quăn chải lược đồi mồi
Chải đứng chải ngồi, quăn vẫn hoàn quăn.
Nên thì tớ ở tớ ăn
Không nên tớ giã đầu quăn tớ về.
Tháng năm công việc ê hề
Thằng ở ra về, chủ phải cưỡi trâu.
Giã ơn chúng bạn chăn trâu,
Tớ về đồng bãi hái dâu chăn tằm.
Tớ ở chưa được nửa năm,
Chủ nhà mắng tớ, tớ nằm không yên.
Tớ ở thì tớ lấy tiền,
Làm chi thiểu não, làm phiền tớ thay.
Chửa sáng dắt trâu đi cày,
Dọn bờ cuốc góc nửa ngày chưa tha:
"Bờ lớn con hãy cuốc ra,
Bờ bé đắp lại cho bà, con ơi!"
Việc làm khắp chốn cùng nơi,
Giục đi cắt cỏ, vai tôi đã mòn.
Đi thì lội suối trèo non,
Cắt được gánh cỏ đã mòn đôi vai.
Về nhà xay đỗ, cạo khoai,
Xay thóc, giã gạo canh hai chưa nằm.
Gà kia mày gáy chiêu đăm,
Để chủ tao nằm, tao ngủ chút nao.
"Bờ chuôm cho chí bờ ao,
Mướn được thằng ở, nhẽ nào, con ơi!"
Chúa ăn rồi chúa lại ngồi
Bắt thằng con ở dọn nồi, dọn niêu.
Ngày trước còn thí yêu yêu,
Về sau chửi mắng ra chiều tốn cơm.
Trước kia còn để cho đơm,
Sau thì giật lấy: "Tao đơm cho mày!"
Tôi đơm một đũa thì đầy,
Chúa đơm ba đũa chẳng đầy xung quanh.
Thằng ở câu được mè ranh,
Nạc chúa ăn hết, để dành xương cho.
Chúa giai là chúa hay lo,
Đêm nằm cắt việc ra cho mà làm.
Chúa gái là chúa ăn tham,
Đồng quà tấm bánh đút nơm trong buồng.
Ăn rồi chết nứt, chết trương,
Chẳng nhớ thằng ở, chẳng thương con đòi.
Ba năm cho được cái khố lụa chồi,
Đầu bằng chiếc đũa, cái đuôi thằn lằn.
Ra đường chẳng dám ở trần,
Thấy chúng, thấy bản, hổ thân, hổ đời!
Mẹ tôi sinh một mình tôi,
Tôi ở nhà người, chịu đắng chịu cay.
Đắng cay thì mặc đắng cay,
Tôi ở năm ngoái, năm nay tôi về.
Giã ơn cái rổ, cái sề,
Nửa đêm gà gáy, tao về nhà tao.
Giã ơn cái cọc cầu ao,
Nửa đêm gà gáy, cho tao có mày.
Vè con dao
Nhà anh bất phú bất bần
Có con dao đoản hộ thân tháng ngày
Con dao anh dày
Dài vừa năm tấc
Khi mài đã sắc
Phá lở rú rừng hoang
Cũng biện đủ cỗ cho làng
Cũng no ngày đủ tháng
Đèn có khêu mới rạng
Ngọc bất trác bất thành
Ngẫm như con dao anh
Nội trần gian không ai có
Nội dưới trời không ai có
Con dao anh quay một phát
Bằng rựa phát tối ngày
Than hai bồ đã đầy
Còn trong lò đang chứa
Kẻ đeo rìu đeo rựa
Thua dao anh liền liền
Than anh bán năm tiền
Than rựa rìu bốn rưỡi
Từ đám ma cho đến đám cưới
Đến cả đám lợp nhà
Cũng mượn con dao ta
Chẳng sót nhà nào mà kể
Không cho thì ra tệ
Nói cái bụng hẹp hòi
Cầm lấy con dao rồi
Chỉ gật đầu gật cổ
Khen con dao chưa từng chộ
Hỏi con dao anh rèn
Độ bao nhiêu tiền
Con dao tôi rèn
Gia Long trị vì khai sáng
Sắt tây năm lạng
Bạc mươi nén tiền công
Con dao tôi sắc vô cùng
Đốn trăm cây cũng ngã
Chặt ngàn cây cũng ngã
Cho nên thiên hạ
Đều rèn theo kiểu dao này
Trước dùng việc hàng ngày
Sau vệ quốc Bình Tây
Chặt quân thù như chém chuối
VI. Truyện thơ: Tiễn Dặn người yêu (cái này có trong SGK rồi bạn nhá)
VII. Chèo: các vở chèo nổi tiếng: Quan âm Thị Kính, Lưu Bình-Dương Lễ, Kim Nham...
Bạn vào đây để xem nội dung nè:
http://diendan.hocmai.vn/showthread.php?t=113861