Văn 6 Kể về một kỉ niệm thời thơ ấu làm em nhớ mãi

Nguyễn Chi Xuyên

Cựu Hỗ trợ viên | Cựu CTV CLB Lịch Sử
HV CLB Địa lí
Thành viên
2 Tháng tám 2019
1,315
4,452
446
Bình Định
THCS Nhơn Hòa
Tuổi thơ là quãng thời gian đẹp đẽ và êm đềm nhất đối với mỗi chúng ta. Tuổi thơ ấy lưu giữ biết bao kỉ niệm, có những kỉ niệm vui, cũng có những kỉ niệm buồn, nhưng tất cả chúng đều giúp ta khôn lớn, trưởng thành hơn. Trong những kí ức đẹp đẽ ấy, lần tôi về quê đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc và một kỉ niệm khiến tôi không bao giờ quên.
Sau một năm học tập vất vả, bố mẹ cho tôi về quê chơi một tuần để thăm ông bà và họ hàng. Nghe được điều ấy tôi đã buồn chán biết nhường nào, tôi liên tưởng đến những ngày hè nhàm chán, nóng nực ở quê nhà mà lòng buồn rượi rượi. Nhưng bố mẹ đã quyết định nên tôi chẳng dám phản đối. Ngày bố mẹ đưa tôi ra xe để về quê lòng tôi buồn thắt lại. Chiếc xe chuyển bánh, hình ảnh thành phố tấp nập xa dần, quang cảnh bắt đầu chuyển sang những cánh đồng lúa xanh rì bát ngát, trải dài đến tận chân trời, nhà cửa cũng dần thưa thớt hơn. Quê tôi ở ngoại thành Hà Nội, đi chỉ trong vòng một giờ đồng hồ đã đến nơi. Đến điểm dừng xe, ông bà và các anh em đã chờ sẵn để đón tôi. Mọi người ai cũng hớn hở, vui mừng.
Ông bà đưa tôi về nhà, tôi rửa mặt mũi rồi đứa em tên Hòa kéo tôi sang nhà của em. Em dẫn tôi vào một góc bí mật và lôi ra không biết bao nhiêu là giấy màu, nan tre,… Cu cậu bảo biết tôi sẽ về nên để dành những thứ này chờ tôi đến làm sáo diều. Nói xong Hòa cười giòn tan, nụ cười trong trẻo làm tôi thấy thân thiết ngay với Hòa, dù trước đây tôi và em rất ít khi trò chuyện với nhau.
Chỉ một lát sau Hòa đã lôi hết dụng cụ ra giữa sân và em bắt đầu bày cho tôi cách làm diều. Những nan tre được vót sẵn, nhẵn thín, những tấm giấy màu xanh đỏ trông thật sặc sỡ,… Hòa vừa hướng dẫn tôi, vừa làm nhoay nhoáy cái diều của mình vậy mà chẳng mấy chốc diều của em đã hoàn thành. Một chiếc diều lớn với màu đỏ rực làm chủ đạo. Sau một hồi hì hụi, cuối cùng diều của tôi cũng hoàn thành, nó siêu vẹo và có vẻ hơi yếu. Nhưng tôi vẫn rất vui, vì đây là lần đầu tiên tôi tự làm được một món đồ chơi cho riêng mình. Làm xong con diều chúng tôi ra triền đê của làng thả, Hòa thả diều vô cùng điệu nghệ, chẳng mấy chốc diều đã bay lên cao vút, hòa trong tiếng gió là tiếng sáo diều vi vu, nghe thật dịu dàng, êm đềm, thiết tha. Cứ vậy cả buổi chiều chúng tôi chơi đùa với nhau. Hòa đã làm tôi thay đổi hẳn suy nghĩ của mình về kì nghỉ hè nhàm chán ở quê.
Những ngày sau đó, tôi còn được Hòa đưa đi khám phá rất nhiều điều thú vị khác: chăn trâu, bắt cá, bơi sông,… những niềm vui tuổi thơ mà tôi sẽ chẳng bao giờ có được nếu không có kì nghỉ hè này.
Kết thúc kì nghỉ, tôi lưu luyến chẳng muốn rời xa quê hương, rời xa ông bà và bé Hòa. Kì nghỉ này đã khiến cho tôi thêm yêu quê hương, yêu nơi chôn rau cắt rốn của mình. Những kỉ niệm này tôi sẽ mãi khắc ghi trong tim, nó cũng đồng thời là động lực để tôi phấn đấu học tập thật tốt để xây dựng quê hương thêm giàu đẹp.
Nguồn:GG
 
  • Like
Reactions: Little Devil

Phủ Thiên

Học sinh chăm học
Thành viên
9 Tháng tám 2019
580
615
121
17
Bình Định
Trường Free
Kể về một kỉ niệm thời thơ ấu làm em nhớ mãi :Tuzki10
Tuổi thần tiên chúng tôi rất hồn nhiên và giàu trí tưởng tượng, có lúc buồn có lúc vui, có lúc tràn ngập tiếng cười... Những khoảnh khắc ấy sẽ không rời xa mỗi con người chúng tôi và dần trở thành một kỷ niệm khó quên. Tôi cũng như thế kỷ niệm thời thơ ấu của tôi và những buổi thả diều trên cánh đồng nhưng nó làm tôi nhớ mãi.
Bầu trời đã nhạt màu, ánh nắng đang tìm chổ trú để nhường cho chúng tôi những bải thả gió mát. Lúc đó tôi chỉ học lớp hai, không biết làm diều, nên nhờ ba mua cho tôi một con diều bướm đủ màu sắc và một cuộn dây. Nhi, nhỏ bạn thân nhất của tôi đến rủ tôi lên ruộng, tôi và nó vừa đi vừa chỉ nhau những con diều lúc này dả đùa giỡn với mây với gió. Thích quá chúng tôi càng nhanh chân hơn, quê tôi đồng ruộng bát ngát, mà bây giờ các bác nông dân đã thu hoạch chỉ còn lại những gốc rạ rất thuận tiện cho đám con nít hiếu động như chúng tôi .
Cánh đồng tôi đến đã có vài đứa thả, diều của chúng nó bay khá cao làm tôi ngưỡng mộ lắm. Chúng tôi bắt đầu căng dây Nhi thả diều ra còn tôi cầm dây chạy cho đến khi diều bay lên, gió thổi rất mạnh, những hàng bạch đàn trên bờ mẫu nghiêng cành theo gió, chỉ một lúc diều của tôi đã bay cao. Tôi đưa diều cho Nhi thã rất giỏi. Nhìn cách diều lượn mình trên không như đem ước mơ của tôi đi xa, xa mãi.
Cả cách đồng đã thêm nhiều tay thả diều chuyên nghiệp bằng giấy do mình tự làm ra thả, mấy em nhỏ tinh nghịch cầm diều chạy quanh ruộng, các con diều đã cuốn hút cả người lớn đến xem... Lúc này cánh đồng đã nhiều người và bầu trời đầy những cánh diều đủ màu sắc, bóng diều in xuống mặt sông như đàn cá bơi lội tung tăng giữa biển trời.
Hai đứa tôi ngồi ngắm những cánh diều đang lượn lờ trên không, tâm hồn phơi phới mà quên ông mặt trời đã khuất sau cánh đồng. Tôi ước gì mình có thể thỏa sức bay lượn như diều để ngắm nhìn cảnh quê hương, đất nước thiên nhiên tươi đẹp biết bao , hít thở bầu không khí trong lành. Các con diều đã hạ xuống thưa đi, mọi người cũng đi về. Cánh đồng trở lại vẻ yên tĩnh như ngày nào.
Tuy những buỗi thả diều ấy rất đơn sơ và bình thường đối với những đứa trẻ vùng quê, nhưng nó đã để lại ấn tượng sâu sắc với tôi: Tôi yêu cánh diều tuổi thơ.
Nguồn : Internet
 
  • Like
Reactions: Little Devil

Lê Gia Huy

Học sinh mới
Thành viên
9 Tháng mười 2019
18
34
6
19
Đắk Lắk
THCS Hoàng Văn Thụ
Mỗi chúng ta khi lớn lên, đều bỏ lại đằng sau mình một thời thơ ấu biết bao kỉ niệm buồn vui lẫn lộn. Tôi vẫn nhớ những lần ham chơi quên cả giờ về, hay những lần mải đi chơi làm mất cả chìa khóa nhà. Nhưng kỉ niệm về người anh họ của em khiến em nhớ mãi không thể nào quên.
Trong những dịp nghỉ hè, tôi thường được bố mẹ cho về quê. Tôi rất thích về quê bởi ở đó tôi có một người anh họ. Anh hơn tôi một tuổi và rất quý tôi. Mỗi lần về quê, anh thường dắt tôi đi chơi khắp nơi. Anh đi đằng trước, tôi lũn cũn chạy theo sau. Những khi tôi mỏi chân, anh thường cõng tôi trên lưng chạy nhong nhong. Ngồi trên lưng anh tôi thích chí cười khanh khách. Quê tôi có bờ lau trắng xóa. Những lúc đang chơi đuổi bắt, không thấy anh đâu, tôi khóc thét lên, anh từ đâu chạy đến, rắc lên đầu tôi những cánh hoa khiến tôi tròn mắt ngạc nhiên. Đặc biệt, tôi rất thích mỗi khi anh và bạn anh thi thả diều, nhìn cánh diều bay lên bầu trời cao lồng lộng, tôi không bao giờ chán. Anh chiều tôi là thế nhưng tính nhõng nhẽo của tôi đã gây nên một tai nạn. Hôm đó, anh dắt tôi đi đến nhà một người bạn. Trên đường đi, tôi bống nhìn thấy một cây roi quả sai vô cùng.
Những quả roi chín thành từng chùm trông thật thích mắt. Tôi dừng lại và chỉ lên những chùm quả đang lấp ló trong tán lá. Tôi muốn ăn roi. Anh định trèo lên hái cho tôi. Anh đứng ngước mắt lên và lắc đầu: "Cây cao quá, anh không trèo được. Thôi, đi cùng anh ra chợ, anh sẽ mua cho em". Tôi nhất quyết "Không, em thích ăn cả chùm cơ! Ở chợ không có roi giống thế này". Dù anh thuyết phục thế nào, tôi cũng không chịu. Anh càng dỗ, tôi càng bướng và tôi đã ngồi bệt xuống đất, nước mắt bắt đầu chảy dài, tay chân đạp loạn xạ. Tôi biết, anh nhất định sẽ hái cho tôi khi thấy tôi khóc. Và quả thật, tôi đã thắng. Anh kéo tôi đứng dậy, lau nước mắt và nói: "Em nín đi, anh sẽ hái cho em chùm quả đó". Anh dắt tôi đến cổng nhà bác có cây roi, gọi cửa và tôi thấy có một bác chạy ra, anh xin phép bác cho anh được hái một chùm roi. Bác đồng ý nhưng dặn anh tôi phải cẩn thận vì cành roi rất giòn. Anh trèo lên, trèo thật cao để hái được đùng chùm roi tôi thích. Nhưng khi đang hái thì anh trượt chân, ngã nhào từ trên cây xuống. Tôi thấy anh ngã thì chạy đến hỏi: "Anh có đau không?" anh gượng cười, nói: "Anh không sao đâu. Em cứ yên tâm". Nhưng không phải thế, anh bị gãy chân...
Bố về quê, biết anh bị gãy chân vì tôi. Bố đã mắng tôi nhưng anh lại nói với bố: "Tất cả là tại cháu, chú đừng mắng em kẻo nó sợ". Dù tôi có gây ra chuyện gì, anh cũng luôn che chở cho tôi. Anh là người anh tuyệt vời của tôi. Kỷ niệm đó mỗi khi nghĩ lại, tôi lại thấy cay cay nơi sống mũi.
Nguồn:doctailieu
 
Last edited by a moderator:

Thảo Nguyễn ^ ^

Học sinh chăm học
Thành viên
22 Tháng sáu 2019
466
811
96
Hải Phòng
Trường THCS Nam Sơn
Trên Trái đất này, ai cũng có những kỉ niệm vui buồn. Một kỉ niệm có thể chỉ là điều rất bình thường đối với người này nhưng lại có ý nghĩa sâu sắc với người khác. Kỉ niệm mà tôi nhớ mãi là một ngày hè năm tôi lên mười.
Lần đó, cả nhà tôi tổ chức đi nghỉ mát ở biển. Đem trước ngày khởi hành, tôi thấy hơi lo, thao thức không yêu vì tôi không biết bơi. Đến ngày hôm sau, tôi đem chuyện đó kể với ông. Ông bảo sẽ dạy tôi tập bơi. Tôi đã an tâm phần nào. Nhưng khi ra đến biển, tôi lại càng run. Nghĩ đến những cảnh chết đuối trong phim, tôi sợ hãi ôm chầm lấy mẹ.
Chiều hôm ấy, ông dắt tôi ra bờ biển. Khi chạm vào nước biển, tôi có cảm giác lạnh toát người. Ra đến chỗ nước cao tới bụng tôi, ông dừng lại. Ông bảo tôi nhắm mắt lại rồi hít thở thật sâu. Tôi làm như ông bảo nhưng vẫn sợ những con sóng tung bọt đập ồ ạt vào lưng và vào mặt. Ông bảo tôi hãy cảm nhận không khí của biên. Tôi sờ tay quờ vào mặt nước và có một cảm giác man mát, dễ chịu. Xung quanh tôi là những ngọn gió lồng lộng thổi. Tôi nghe đâu tiếng chim hải âu bay lượn, rồi tiếng sóng, tiếng trẻ con cười đùa, chạy nhảy trên cát. Cảm giác thanh bình bất chợt tràn về. Khi ở thành phố, tôi rất mệt mỏi với những tiếng còi xe và nhất là không khí khói bụi. Nhưng ở biển, tôi cảm thấy thoải mái. Tôi mở căng lồng ngực và hít một hơi thật sâu. Tôi cảm nhận được mùi mằn mặn phảng phất. Tôi thấy không còn sợ biển nữa. Ông tôi bảo: “Cháu phải làm quen với nước biển, sau đó tập nổi, rồi mới học bơi được”. Nghe lời ông, tôi nga mình trong nước. Khi tôi dả cảm thấy thích thú với những đợt sóng xô đẩy, ông lại bảo:”Cháu hít thở thật sâu, sau đó thì cháu sẽ nổi được”. Tôi ra chỗ sâu đến cổ nhưng chân vẫn chạm đến cát, rồi thả lỏng cơ thể và hít thở thật sâu. Bất chợt, chân tôi không còn chạm vào cát nữa. Tôi mở mắt ra và ngạc nhiên vì thấy mình đã nổi. Tôi thích thù ôm lấy ông. Ông bảo tôi tiếp tục tập luyện. Tôi lại hít thở thật sâu, thả lỏng, hít thở sau, thả lỏng … Dần dần, tôi chỉ nhắm mắt lại và thả lỏng chân là có thể bồng bềnh nổi trên mặt nước. Không thể tả được nỗi sung sướng của tôi lúc đó.
Ngày hôm sau, tôi ra tập bơi cùng ông với một chiếc phao to. Theo lời ông hướng dẫn, tôi để hai tay lên chiếc phao rồi đạp chân nhanh và liên tục. Tôi nhìn lên bầu trời. Những đám mây trắng và ông mặt trời như đang cúi xuống mỉm cười động viên tôi tập bơi. Tôi thích thú, càng lúc càng đạp mạnh. Hai chân tôi cứ thay nhau quẫy lung tung trong nước. Rồi ông bảo tôi vừa đạp chân, vừa gạt tay như gạt nước thì người sẽ tự được đẩy lên trong nước. Tôi liền quẫy cả tay lẫn chân, không theo một trật tự nào cả. Ông vẫn để tay vào bụng tôi, nâng tôi lên gần mặt nước, chỉ đủ cho cái mặt của tôi nổi lên. Khi tôi đã bắt đầu quen với việc quẫy cả tay lẫn chân, ông đặt tôi xuống và ra xa rồi bảo tôi bơi đến chỗ ông. Tôi hơi run nhưng cố gắng lấy hết can đảm quẫy liên tục tay chân. Bỗng tôi bị chìm xuống, nước xộc vào cả mũi, tai, miệng, trà vào mắt khiên tôi thấy khó chịu và rất hoảng sợ. Tuy nhiên, tôi cứ cố gắng quẫy và không để chạm chân xuống dưới nước. Tôi cứ quẫy liên tục cho đến khi tôi không còn nhìn thấy gì nữa …
Nguồn:Internet
 
Top Bottom