Văn 8 Kể về 1 việc làm của bố hoặc mẹ làm em nhớ nhất

Đăng Khoa 2k7

Học sinh
Thành viên
13 Tháng một 2019
86
81
46
17
Đắk Nông
THCS Nguyễn Công Trứ
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Các bạn giúp mik lập dàn ý (viết thêm đoạn văn càng tốt) các đề sau nhé:Tuzki10
Đề 1: Kể về 1 việc làm của bố hoặc mẹ làm em nhớ nhất.
Đề 2: Kể về 1 việc làm của bạn làm em em nhớ nhất.
Đề 3: Kể về 1 việc làm của thầy cô làm em nhớ nhất.
Các bạn giúp mình với. (nếu được cả 3 đề thì càng tốt):Rabbit66
 
  • Like
Reactions: wyn.mai

Trần Tuyết Khả

Cựu Mod Văn | Cựu phó CN CLB Địa
Thành viên
13 Tháng hai 2018
2,356
6,278
616
20
Hà Nội
Trường THPT Hoài Đức A
Các bạn giúp mik lập dàn ý (viết thêm đoạn văn càng tốt) các đề sau nhé:Tuzki10
Đề 1: Kể về 1 việc làm của bố hoặc mẹ làm em nhớ nhất.
Đề 2: Kể về 1 việc làm của bạn làm em em nhớ nhất.
Đề 3: Kể về 1 việc làm của thầy cô làm em nhớ nhất.
Các bạn giúp mình với. (nếu được cả 3 đề thì càng tốt):Rabbit66
Chị đặt tình huống như này: em làm sai, bố/mẹ/bạn/thầy/cô tuy biết được, có tức giận, có buồn rầu nhưng sau đó lại lựa chọn tha thứ
Có thể sử dụng cho cả ba đề luôn
Còn đây là dàn ý (không biết em muốn viết bài hay đoạn nên chị chỉ đưa ý chính thôi nhé)
- Tôi năm nay đã ... tuổi, cũng là lứa tuổi không còn nhỏ nữa. Có nhiều chuyện đã lâu, tôi không còn nhớ rõ chi tiết nhưng có một chuyện tôi không bao giờ quên. Đó là lần tôi đánh vỡ bình hoa của mẹ. Cho dù mẹ biết nhưng lại không hề trách móc tôi mà ngược lại, mẹ đã tha thứ
- Hôm ấy là ngày Chủ Nhật, cả tuần chỉ được nghỉ một ngày nên tôi cố gắng ngủ nướng thêm một lúc. Đến khi tỉnh dậy thì bố mẹ đều đã đi làm cả. Vì mới dậy nên còn ngái ngủ, tôi đi loạng choạng ra ngoài phòng khách, lúc ấy vô tình va vào bình hoa. Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, chiếc bình vỡ tan. Tôi liền tỉnh táo hẳn. Trong đầu hiện lên khuôn mặt giận dữ của mẹ. Cùng lúc ấy tôi cũng đang nghĩ lời giải thích hoặc đổ lỗi cho ai đó để bản thân không phải chịu tội. Nhưng mỗi khi nghĩ lại điều đó, tôi lại càng hối hận
- Khi mẹ về, tôi đã nghĩ xong biện pháp, tôi liền nhảy lên báo cáo với mẹ: "Mẹ ơi, sáng nay con mèo nhà hàng xóm sang đây làm vỡ bình hoa nhà mình rồi mẹ ạ". Nghe xong mẹ hơi nhíu mày, hỏi han tôi khi dọn dẹp có bị thương hay không rồi vào bếp nấu ăn. Thấy vậy, tôi mừng thầm trong lòng. Vậy là việc này bị tôi bỏ qua
- Cả ngày hôm ấy, tôi thấy mẹ ít cười hẳn, dường như mẹ có tâm trạng. Tôi liền đến ngồi cạnh hỏi han. Rồi mẹ liền nói ra hết tâm trạng, chỉ ra sự dối trá hồi sáng của tôi. Nghe xong tôi sững sờ, cảm xúc xấu hổ xen lẫn sợ hãi len lỏi trong tôi. Thì ra con mèo nhà hàng xóm đã đi lạc từ hôm qua, đến nay vẫn chưa tìm được, nó không thể nào chạy sang nhà tôi và làm vỡ bình hoa được. Cứ ngỡ rằng mẹ sẽ cho tôi một trận đòn roi ngay lúc ấy. Nhưng rồi mẹ giảng giải cho tôi về sự trung thực, tôi vẫn nhớ những lời của mẹ khi ấy "Con hãy nhớ đừng bao giờ nói dối để bao biện cho sự sai trái của mình, đó là điều xấu. Mẹ không muốn mắng con, mẹ chỉ muốn con tự hiểu ra rằng nói dối là sai. Và hãy nhớ, nhiều khi trong cuộc sống, không phải cứ giận dữ là được, phải bình tĩnh suy nghĩ, tha thứ nếu có thể. Nhé con".....
 

wyn.mai

Cựu Mod Văn
HV CLB Địa lí
Thành viên
9 Tháng năm 2020
2,043
8,868
726
Lâm Đồng
Lý Tự Trọng
Các bạn giúp mik lập dàn ý (viết thêm đoạn văn càng tốt) các đề sau nhé:Tuzki10
Đề 1: Kể về 1 việc làm của bố hoặc mẹ làm em nhớ nhất.
Đề 2: Kể về 1 việc làm của bạn làm em em nhớ nhất.
Đề 3: Kể về 1 việc làm của thầy cô làm em nhớ nhất.
Các bạn giúp mình với. (nếu được cả 3 đề thì càng tốt):Rabbit66
a, Mở bài:
- Nếu có ai hỏi tôi rằng tôi yêu ai nhất trên cuộc đời này thì tôi không ngần ngại mà tự hào trả lời rằng đó chính là mẹ của tôi - một người tuyệt vời nhất trong lòng tôi. Mẹ là người mà tôi gửi gắm cả tình yêu thương bé nhỏ vào mà hay sao những hình ảnh, cử chỉ, hành động của mẹ đều luôn hiện hữu trong tâm trí tôi mọi nơi, mọi lúc. Chẳng lẽ vì thế hay sao mà câu chuyện giữa mẹ và tôi lại sâu đậm đến thế?
b, Thân bài:
*Kể về việc làm đó:
- Nói sơ qua về mẹ:

+ Mẹ tôi không xinh đẹp, không thích khoác lên mình những bộ quần áo quá nổi bật hay làm được nhiều việc lớn lao như những bà mẹ khác nhưng tình yêu to lớn mẹ dành cho tôi thì không ai sánh bằng.
+ Những hành động giản dị, tưởng chừng như tầm thường nhưng nó chan chứa quá nhiều sự yêu thương mà mẹ dành cho tôi.
+ Tôi nhớ lắm, nhớ đến từng thứ mẹ cho tôi.
- Kể câu chuyện:
+ Tôi vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó, cái ngày mà dạy tôi như thế nào là biết nghe lời, ngoan ngoãn.
+ Một chuyến du lịch thật đẹp của gia đình tôi giữa mùa hè nóng bức ấy.
+ Tôi - một đứa trẻ lên bốn, lên năm lúc đó, nghịch ngợm, biếng lắm cơ, không nghe lời mẹ mà suốt ngày cứ chạy lăng xăng từ chỗ nãy đến chỗ khác mà để bố mẹ phải chạy theo hay thậm chí là phải đi tìm. Mẹ tôi đã ngồi lại, lấy hay tay đặt lên vai tôi mà dặn dò trông có vẻ khá bực tức:"Từ lần sau, con mà chạy lung tung nữa thì bố, mẹ sẽ không bao giờ dẫn con đi chơi nữa đâu, mẹ sẽ không chơi với con nữa". Tôi tưởng mẹ đùa nên cũng không quan tâm lắm, vẫn cứ là chính mình với cái bản tính khó bảo ấy. Ai ngờ thành thật, trong một lần nhanh nhảu chạy đến khu vui chơi sau sảnh ở khách sạn chơi cho đã mà tôi quên nói với bố mẹ. Bố, mẹ tôi biết nên đã đi đến một nơi có thể thấy toàn bộ hành động của tôi, sân thượng mà chăm chú nhìn theo. Chơi chán, tôi trở về phòng thì thấy bị khóa, tôi đập cửa, gào thét, mong lắm được nhìn thấy hình ản bố, mẹ mà họ đâu rồi? Tôi òa khóc rồi ngồi xuống trước cánh cửa mà sợ sệt. Tôi nhớ lại lời mẹ dặn thì sợ hãi, có khi nào mẹ bỏ tôi ở chốn đông người này không? Không đâu, mẹ tôi không làm thế đâu. Tôi vội vàng chạy từ lầu này đến lầu khác thì cuối cùng cũng đến tầng cao nhất của sân thượng, hai hình ảnh quen thuộc hiện ra làm tôi ù té chạy đến mà níu, bám, kéo, đủ các trò để thể hiện sự nhớ nhung của mình. Tôi sợ rồi, tởn từ lúc đấy đến giờ luôn. Giờ tôi mới hiểu cảm giác của họ khi phỉ chạy đi tìm tôi, sợ lắm, tôi sẽ không làm thế nữa đâu, tôi sợ tôi chạy quá xa, tôi sẽ tuột mất khỏi tay họ, sẽ đánh mất họ.
c, Kêt bài:
- Nghe có vẻ câu chuyện khá tẻ nhạt nhưng nó đã luôn nhắc nhở tôi phải biết nghe lời cha, mẹ, luôn là mọt đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện và biết điều. Kể từ lần đó, tôi đã thay đổi hoàn toàn, trở thành một người ngoan hơn nhưng vẫn là tôi đầy tinh nghịch như thế. Nếu đã từng trải qua cảm giác của tôi lúc bấy giờ thì bạn sẽ hiểu tại sao tôi lại khóc và hoảng sợ như thế.
bạn tham khảo dàn này rồi áp dụng có 2 đề còn lại ^^
 
  • Like
Reactions: Đăng Khoa 2k7
Top Bottom