jup lam van voi cac ban oi

M

mattroitinhyeu_142

Bạn có thể tham khảo tại đây nè ,mà đã có người đăng bài giống cậu rồi mà :
( http://diendan.hocmai.vn/showthread.php?t=69737 )
Hay tớ cóp luôn rùi post lên cho cậu xem nè ( nhớ là của Ngocthinhdan đấy tại trang web trên đó )
Chương trình Ngữ văn lớp 7 đổi mới
Người lớn cũng... phát khùng!
10:58', 19/11/ 2004 (GMT+7)
“Các em học sinh đang rất ngán môn văn”. Đó là nhận định của hầu hết các giáo viên trực tiếp giảng dạy bộ môn Ngữ văn lớp 7 mà chúng tôi được tiếp xúc ở một số trường THCS đóng trên địa bàn TP Hồ Chí Minh.

Học sinh: Nuốt không trôi

Học sinh lớp 7/B Trường THCS Bàn Cờ (quận 3) ôn bài môn Ngữ văn 7 đổi mới.
Ảnh: C.Th.

Trong một buổi đến chơi nhà người bạn, tôi thực sự ngạc nhiên khi nghe cô em gái của anh bạn tôi ra rả như con vẹt: “Thôn hậu thôn tiền đạm tự yên, Bán vô bán hữu tịch dương biên, Mục đồng tịch lí ngưu quy tận, Bạch lộ song song phi hạ điền”. Nghe xong mà tôi chẳng hiểu tí ti gì, mở sách ra xem thì mới biết đó là bài thơ “Thiên Trường vãn vọng” của vua Trần Nhân Tông trong chương trình Ngữ văn lớp 7 đổi mới.

Sau phần phiên âm từ chữ Hán, bài thơ tiếp tục được dịch nghĩa rồi mới dịch thơ. Theo yêu cầu của bài học, các em học sinh phải học thuộc cả ba phần: phiên âm, dịch nghĩa, dịch thơ. Đã vậy, ngay đầu bài còn ghi rõ “Tự học có hướng dẫn”.

Mặc dù là học sinh giỏi năm lớp 6 nhưng em Phạm Trường Thái, học sinh lớp 7 Trường THCS Trần Văn Ơn (quận 1) than: “Các môn khác em học thấy thoải mái lắm, nhưng môn văn thì thật chán”. Theo như Thái nói thì để có thể thuộc lòng một bài thơ kiểu như bài “Thiên Trường vãn vọng” hay “Vọng Lư sơn bộc bố” của Lý Bạch, em phải mất những hai ngày trời ngâm nga từng chữ một.

“Ở nhà tụi em thuộc làu làu nhưng lên lớp trả bài chỉ cần quên một chữ là quên hết à”, em Hoàng Mai, học sinh lớp 7 Trường THCS Bàn Cờ (quận 3) cho biết. Theo chương trình đổi mới thì chỉ trong tập một của sách giáo khoa Ngữ văn 7 gồm 17 bài thì phần “văn” đã có tới 8 bài thơ cổ được dịch từ chữ Hán.

Nếu như phần văn được coi là “khó nuốt” thì phần Tập làm văn cũng là cả một vấn đề khiến không ít em học sinh phải “cầu cứu” sự trợ giúp của anh chị hoặc bố mẹ khi học ở nhà. Bởi ngoài các loại văn miêu tả, kể, biểu cảm, trong chương trình Ngữ văn 7 đổi mới các em còn phải “gánh” thêm phần văn nghị luận.

Như đánh giá lâu nay của các nhà nghiên cứu văn học thì văn nghị luận đòi hỏi một tư duy và lôgíc cao. Qua hơn một năm giảng dạy chương trình Ngữ văn 7 đổi mới, nhiều giáo viên đã có chung nhận xét là điểm văn nghị luận của các em không cao. Cũng thật dễ hiểu vì với kiến thức và trí tuệ của học sinh 13 tuổi, các em chưa đủ để lập luận một cách lôgíc các vấn đề.

Thầy trò căng thẳng
Từ năm học 2003, theo chủ trương của Bộ Giáo dục-Đào tạo, chương trình giảng dạy môn Ngữ văn 7 đổi mới bắt đầu triển khai thực hiện. Đây là môn học được đổi mới đáng kể so với các môn học khác cùng cấp. Nếu trong chương trình cũ, môn Ngữ văn được chia làm 3 môn là Văn, Tập làm văn và Tiếng Việt thì trong chương trình đổi mới chúng được gom lại thành một môn là Ngữ văn. Mà nói như các nhà biên soạn thì đó là đổi mới “theo hướng tích hợp” nhằm “giảm tải”. Thế nhưng, “tích hợp” thì đã thấy mà “giảm tải” thì chưa, thậm chí còn làm “tăng tải”.

Theo cô Trần Thị Cẩm Vân, giáo viên dạy Ngữ văn 7 Trường THCS Bàn Cờ (quận 3), chương trình đổi mới thực sự là một gánh nặng cho học sinh và giáo viên. Vì theo hướng tích hợp nên mỗi bài thường có 3 phần: Văn (văn bản); Tiếng Việt (từ, câu…) và Tập làm văn (biểu cảm, nghị luận…) ***g vào nhau. Trong đó, phần Văn là nặng hơn cả.

Đã vậy, chủ yếu là văn thơ thời trung cổ như của Trần Nhân Tông, Nguyễn Trãi, Lý Bạch, Đỗ Phủ…, giáo viên muốn hiểu hết ý nghĩa của các loại thơ văn đó đã khó, huống hồ học sinh. Vả lại, những thể loại văn thơ ấy không thích hợp với tâm sinh lý các em. Chính vì vậy, ngay khi vào lớp 7, tâm thế các em học sinh đã rất “ngán” môn Ngữ văn khiến các em không mặn mà lắm với môn học này.

So sánh giữa chương trình cũ và đổi mới, cô Trần Thị Ngọc Anh, trưởng bộ môn Văn Trường THCS Nguyễn Gia Thiều (quận Tân Bình) cho rằng, với chương trình mới học sinh chủ động bày tỏ ý kiến cảm nhận, còn giáo viên chỉ dẫn dắt. Điều này buộc các em phải bỏ nhiều thời gian soạn bài, chuẩn bị bài kỹ thì đến lớp mới hiểu bài được, nghĩa là áp lực đè lên các em nhiều hơn.

Trong khi ở chương trình cũ, giáo viên là chủ đạo, giảng giải cặn kẽ cho học sinh rồi tự học sinh rút ra ý nghĩa kết luận. Riêng ở phần “văn” không tuân theo một trình tự “văn học sử” nên rất khó cho giáo viên khi hệ thống phương pháp giảng dạy. Vì vậy, nói là áp dụng phương pháp giảng dạy mới nhiều cô giáo vẫn “xài” phương pháp truyền thống.

Về phần Tập làm văn, nhiều giáo viên cho rằng phần nghị luận là “quá sức” đối với học sinh lớp 7 (chương trình cũ không có phần nghị luận). Điều đáng nói nữa là tuy đã “tích hợp” nhưng thực tế đang có sự mâu thuẫn giữa dung lượng thời gian và nội dung chương trình. Với thời lượng 4 tiết/tuần, mỗi tiết 45 phút, “thời gian hết mà bài chưa hết”. Chẳng hạn ở bài “Phò giá về kinh” (Tụng giá hoàn kinh sư) của Trần Quang Khải, giáo viên không những cho học sinh đọc phiên âm, dịch nghĩa, dịch thơ, rồi giảng nghĩa mà để hiểu được bài ít nhất cũng phải biết hoàn cảnh xuất xứ của bài thơ, mà riêng phần giới thiệu xuất xứ cũng đã hơn 15 phút.

Vì thế, Ban giám hiệu một số trường đã tự tăng tiết môn Ngữ văn để giải quyết áp lực bài vở cho các em, nhưng thực tế tăng tiết cũng đã quá tải với các em. Giáo trình như vậy, đừng nói là trẻ con, đến người lớn cũng phát khùng nếu phải học. Thật nghịch lý khi đổi mới để giảm tải lại thêm quá tải!
 
H

haia_pro_vodoi

Cảm nghĩ về dòng sông nè bạn !!

Giao thông như nước của dòng sông, có thông thóang mới có dòng chảy bình thường, mới có dòng nước sạch trong. Nếu ngăn lại như đắp đập thì sẽ tạo nên hồ-đẹp như Đà Lạt Hồ xuân Hương hoặc tạo nên nguồn nước như dòng điện SuốI Vàng, Đa Nhim…..sáng, cho hoa tươi màu, rau xanh sạch, cà phê, chè, đồng ruộng lúa xanh tươi… Ngăn chặn dòng giao thông để làm “phố đi bộ” có tạo nên Hồ, thành dòng điện sáng, con nguời thêm đẹp, hoa thêm thắm, rau màu thêm xanh…!? Đã hơn 3 năm qua, Đà lạt thành phố Hoa, thành phố nổi tiếng của cả nước cứ tối thứ Bảy, Chủ nhật hàng tuần lại có “phố đi bộ”! Phố ấy có tạo nên dòng sông êm đềm, thơ mộng như cuộc sống xã hội yên bình, hiền hòa nhân dân Đà lạt đợi mong!
Đề hình thành nên phố đi bộ, những nguời có thẩm quyền đã khoanh lại cung đường Nguyễn Chí Thanh, vòng Khu Hòa Bình, Lê đại Hành, Nguyễn thị Minh Khai- đường vào Chợ Đà Lạt … làm phố đi bộ.

“Phố đi bộ” hình thành bởi sự be đập đầu dòng những đọan đầu mỗi con phố để cấm xe, dành đường xe cho người xuống đường đi bộ. “Phố đi bộ” có mang tính văn hóa, nhân văn?! Xin nói riêng đoạn đường Nguyễn thị Minh Khai vào chợ Đà Lạt . Là đường vào phố chợ nên thường đông người, nhiều xe…Mỗi khi ngăn đập bằng những Ba ri-e kiểm soát bởi công an và đội dân phòng, xe, người đứng tràn ra như hai chận đập kéo dài nhưng không tạo nên thế vững chắc, mỹ quan. Đó là những người chạy không kịp đã vào chợ muộn, xe cấm vào nên đứng chờ đón nguời thân đi bán, đi chợ về; những nguời hành nghề xe ôm, xe ta xi; những xe đạp đôi chạy loanh quanh, loạng quạng…Dù sao cũng trật tự hơn hơn thời nhân dân xuống đường đấu tranh dòi dân sinh, dân chủ bị cảnh sát dã chiến Sài gòn rào kẽm gai ngăn chặn!
Tôi có lẽ là khách thường xuyên của phố đi bộ! Cuộc sống còn nhiều vất vả nên cũng luôn được hưởng sản phẩm văn hóa đặc trưng của thành phố! Cứ đến tối thứ bảy, chủ nhật, làm gì thì làm, có bận việc cũng phải bỏ để lo chạy xe cho kịp vào chợ trước giờ be đập cấm xe để chờ đón vợ và chở hàng còn ế đi bán về buổi tối. Nhiều lúc vội cũng sợ sự cố giao thông nhưng vì “phố` đi bộ” nên phải tăng ga mà chạy, nếu trễ, không mang xe vào được mà đứng chờ cũng khổ, không biết gửi xe đâu nhưng vất vả nhất là mang, xách những thùng hàng nặng từ trong chợ để ra bên ngoài bờ đập, vòng bồn phun nước cầu Ông Đạo để được đèo hàng đi về…Cứ thường xuyên được dạo phố đi bộ mà thuơng cho vợ, cho mình!. Người ta đi dạo, đi chơi,

nghênh ngang đường phố, mình thì phải còng lưng xách hàng, đẩy xe..Ngày xưa cùng nhân dân đấu tranh để đòi quyền dân sinh, dân chủ, độc lập, tự do ngày nay, chính quyền đã về “tay nhân dân” hạnh phúc sao thường xuyên được làm khách phố đi bộ! Chính quyền “của dân, vì dân” có phải của mọi công dân hay dành riêng cho ai? Người lao động thời nào cũng khổ! Nhớ ngày nào khôn xiết hân hoan khi phố phường rợp bóng cờ bay, “những ước mơ ngàn năm nay đã tới”, ngỡ rằng cuộc đời của gia đình, bản thân mình sẽ được đổi đời dù khi ấy, có nghề nghiệp trong tay, chẵng ngại hy sinh, không sợ tù đày, sẵn sàng cống hiến tất cả đời mình cho lý tưởng, ước mơ, chẵng quản ngại việc gì khi cách mạng yêu cầu, mong đờI mình và cuộc sống xã hội tốt đẹp hơn. Cả ngày lẫn đêm lao vào công tác, chuyện yêu đương gác lại phía sau! Những khen thưởng thành tích trong kháng chiến và hoạt động công tác sau ngày giải phóng …vẫn thua “chủ nghĩa lý lịch”!. Cả cuộc đời gần 40 năm công tác, có lẽ, chỉ có một cái tội -dám đứng thẳng, không cúi đầu; không biết xu nịnh, luồn cúi; ghét bất công, căm thù thói giã nhân, giã nghĩa, bọn quan lại *** nát, cơ hội, đểu cáng, lưu manh …nên gần đến ngày nghĩ hưu lý lịch “vẫn không rõ ràng”, trong khi, cả cuộc đời lớn lên cùng thành phố-vẫn nhà ở cũ, vẫn cô, thầy, bạn bè xưa, tất cả vẫn còn đó…..Nhưng dù sao, chế độ và chính quyền thành phố cũng ưu ái cho mình được sống với phố đi bộ để thấm hơn ước mơ về sự đổi đời so với cuộc sống ngày xưa, về một xã hội tốt đẹp còn …trong mơ !
 
H

haia_pro_vodoi

Người bố ư ! Quá đơn giản !!!!!!!!

Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ. Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát. Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm. Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của tôi ...
 
H

huyvip1712

cảm ơn các bạn vì mình cũng có chung đề này với cãc bạn
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom