hỏi tí nhe

P

penh0c_sexy

bạn ơi sao bạn hok đi hỏi ông bà bạn ý
cái đề này là về bố mẹ bạn thỳ bạn mới biết chứ ai giúp đc
 
M

momo1000

mb: mẹ ơi! mẹ có bít ko? trên cuộc đòi nài, con yêu mẹ nhất. mẹ là ánh sáng của lòng con, là tiếng gọi đầu tiên khi con còn bập bẹ.mẹ,mẹ là hiện thân của tình mẫu từ là tình yêu đẹp và mãnh liêt nhất tren thế gian..
 
P

penh0c_sexy

đây là kể về bố mẹ mà
chứ có phải bảo mình nịnh bố mẹ đâu???????????????
 
C

congchualolem_b

Ngày còn nhỏ tôi vẫn thường được bà ôm vào lòng trên chiếc chõng tre rồi bà quạt mát cho tôi, kể chuyện cho tôi nghe. Bà kể nhiều lắm, nào là cô Tấm này, chàng Thạch Sanh dũng cảm này, có cả chuyện về bà Âu Cơ nữa, nghe thích ơi là thích. Và tôi vẫn hay làm nũng đòi bà kể tôi nghe về ba má tôi, lúc ấy bà lại mắng yêu: "tổ cha mi, bà kể k hay hay sao mà cứ đòi kể chuyện khác thế?". Tôi cười rồi năn nỉ bà, bà nhẹ hôn lên trán tôi và kể, mỗi lần là một câu chuyện về cuộc đời sương gió của những ng sinh thành và dưỡng dục tôi, đến giờ này tôi mới có thể xâu lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh và hình dung thật rõ trong đầu mình.
 
B

baovy95

cha

Nếu phải viết về một người vĩ đại thì tôi sẽ viết về cha tôi. Trên đời này, có lẽ tình mẹ dễ cảm nhận hơn tình cha bởi lẽ đứa con nào cũng được mẹ mang nặng đẻ đau, được mẹ chăm nom từng bữa ăn, tấm áo. Nghĩa mẹ dạt dào như nguồn nước, như trong lời ca dao, song tình cha thì cao vời vợi, chỉ trong hoàn cảnh người con phải ngước mắt lên thì mới nhìn thấy được.

Tôi vẫn nhớ buổi chiều hôm ấy, tìm được một lời giải hay cho đề toán thầy ra và được thầy khen giữa đội tuyển học sinh giỏi toán. Tôi hớn hở ngồi chờ cha tôi trước cổng trường, thầm nghĩ sẽ chạy ù ra khoe với cha khi cha đến đón. Nhưng các bạn tôi đã được mẹ cha đến đón, chỉ còn tôi đứng nép trước cổng trường trong bóng chiều đang xuống. "Chắc cha quên đón mình rồi!" Mắt tôi cay xè, chực khóc. Tôi giận cha tôi lắm. Tính ương ngạnh trẻ con trong lòng trỗi dậy, tôi đứng lên và quyết đi bộ về nhà, qua một quãng đường dài 5 cây số từ trường tôi gần chợ Tân Ðịnh về đến Hàng Xanh, Sài-gòn.

Tôi đã không ăn cơm tối hôm đó dù mẹ tôi cố dỗ dành. Tôi nghe mẹ trách cha tôi sao quên đi đón, còn cha nói: "Tuy là một học sinh giỏi nhưng con trai mình yếu đuối lắm. Anh không hề quên đón con. Anh đã đến trường nhưng không đón mà lặng lẽ theo sau con, xem con ứng xử thế nào. Con mình cần được thử thách, phải tập giải những bài toán khó trong đời." Cha tôi đã dạy tôi những bài học làm người như thế đó. Ngồi sau lưng cha, cha thường nhắc tôi: "Ðừng ngồi cứng đờ, mà phải biết nghiêng người ngược hướng nghiêng của xe thì cha chạy xe mới dễ." Ðể rồi bao năm tháng, ngồi trên chiếc đò tròng trành trên mương rạch cùng các bạn sinh viên, tôi lại nhớ yên xe của cha, biết giữ thăng bằng đò, cũng như thích nghi giữa những tròng trành của cuộc sống.

Cũng trên yên xe ấy, cha đã dạy tôi bài học tình người. Mẹ tôi bị tai biến não và mất trí từ năm tôi lên 11 tuổi. Cha tôi sau giờ làm việc thường đưa tôi đi chợ trưa. Một hôm khi đến chợ nghe tiếng kêu "Giật đồ!" cha bảo tôi ôm chặt rồi phóng xe theo chặn đầu kẻ cắp: thì ra là một thằng bé. Bắt nó trả lại túi xách và xin lỗi người phụ nữ, cha tôi dạt đám đông đang la ó đòi đưa nó lên công an: "Nó hối lỗi rồi."

Ðến dãy hàng ăn, cha tôi hỏi nó muốn ăn gì trước cặp mắt mở to ngạc nhiên của nó. Vừa ăn tôi thắc mắc hỏi cha sao không cho nó tiền mà lại dắt nó đi ăn. Cha tôi trả lời như cho chính cuộc đời này: "Tiền đã biến người bạn ấy thành thằng ăn cắp, con không thấy sao?"

Tôi dậy rất sớm, chuẩn bị dắt chiếc xe đạp ra cùng "lều chõng" đi thi đại học. Cha đã chờ tôi trước cổng, nhẹ nhàng nói: "Con cất xe đi, cha đưa con đi thi. Sao không cho cha biết hôm nay con đi thi đại học?" Tôi chỉ biết lặng im vì muốn tự đi thi như chúng bạn. Cuối buổi thi, cùng cô bạn thi cùng phòng ra đến cổng trường, đã thấy cha tôi từ xa vẫy gọi. Cô bạn mãi từ quê miền Trung vào dự thi nháy mắt nói với tôi: "Bạn sướng thật, có bố đếm từng phút mình làm bài bên cổng trường thi!" Sau này khi nhận giấy báo trúng tuyển, cô bạn ấy hỏi tôi: "Ai sẽ là người thân đầu tiên bạn khoe niềm vui này? - rồi nói luôn - mình đâu còn bố để khoe."

Ðêm đó rất khuya, tôi rón rén đến bên cha. Người đang ngồi trên ghế bố đọc truyện Thủy Hử. Tôi đưa cha giấy báo trúng tuyển đại học. Cha xem rất lâu, khẽ khàng xếp lại rồi nắm chặt bàn tay tôi: "Hãy là một người thầy có trái tim như thầy Mạnh Tử, con nhé…
 
Last edited by a moderator:
B

baovy95

mẹ

Kỷ niệm đầu tiên mà tôi còn nhớ về mẹ là lúc tôi còn rất bé, tôi thường ngủ với mẹ trong căn nhà tranh lụp xụp, có mỗi một chiếc mền rác bươm, mà mẹ vẫn luôn dành phần còn lành lặn cho tôi, còn mẹ đắp phần rách nát…
Rồi sau đó nhà tôi ra mặt đường dựng tạm một cái quán bé tẹo cho mẹ buôn bán, còn ba thì ở trong rẫy. Lúc đó ở chung với mẹ, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong cái quán nhỏ đó, mẹ vừa là người mẹ vừa là người bạn duy nhất của tôi.
Ngày tôi vào lớp một, mẹ vẫn hay dẫn tôi đi bộ qua mấy cây số đường quê lầy lội, cỏ mọc cao tới tận đầu gối, mẹ còn hay mua cho tôi một ly sương sâm của bà lão bên gốc cây đa cổ thụ gần trường, tôi ăn ngon lành trong khi mẹ tôi ngồi đó nhìn tôi hạnh phúc vì thấy tôi được vui…
Mẹ ít nói, chỉ lẳng lặng, cắm cúi làm trong bếp hoặc trên rẫy. Ngày đó mỗi sáng tôi thức dậy đã thấy mẹ dậy từ lúc nào, nhóm bếp củi khói cay xè con mắt để nấu cơm cho tôi ăn đi học.
Thi học kỳ cuối năm lớp năm, môn sử tôi chỉ được một điểm, mẹ biết được, không nói, im lặng xuống bếp nấu cơm, tôi tựa góc bếp nhìn mẹ, thấy ân hận vô cùng nhưng chẳng biết nói gì. Cũng may là năm đó tôi không phải thi lại, và được tốt nghiệp cấp I.
Để xin cho tôi vào lớp sáu, mẹ đạp xe đạp cọc cạch chở tôi chạy đôn chạy đáo, hết xin chỗ này lại nhờ chỗ kia chỉ vì tôi học cấp một trường làng, trái tuyến, điểm tốt nghiệp cũng không cao..
Còn nhớ những ngày tôi đi học để lấy bằng A anh văn, đến gần chín giờ tối mới về tới nhà, mẹ vẫn hay ngồi bên ánh đèn dầu leo lét chờ tôi về ăn cơm, mẹ lo tôi phải đi mấy cây số tối om, đồng không mông quạnh chỉ với một cây đèn pin nhỏ sẽ gặp chuyện gì đó bất trắc…
May mắn là lúc tôi vào cấp ba, nhà tôi có điện xài, nhà cửa sửa sang lại chắc chắn hơn, mẹ cũng đỡ vất vả một chút, nhưng mẹ vẫn buổi sáng thức dậy nấu cơm cho tôi, lo cho tôi đầy đủ mọi thứ trong khả năng của mẹ.
Mẹ không có con gái, chỉ có ba đứa con trai, mọi việc trong nhà như giặc giũ, nấu cơm đều do một tay mẹ làm, tôi không giúp được gì nhiều cho mẹ, mà tôi cũng không khi nào nói đuợc một tiếng cám ơn…
Ngày tôi vào đại học, mẹ giúp tôi gói ghém hành lý, cẩn thận chọn cho tôi từng cái áo, cái quần, chuẩn bị đầy đủ từ mền gối cho tới khăn lau mặt, bàn chải đánh răng, lúc tôi đi, mẹ chỉ lặng thinh đứng ở cửa nhìn theo tôi ngồi sau xe của ba, tôi ngoái lại nhìn bóng mẹ khuất dần, tôi hiểu lúc đó mẹ nghĩ gì…
Hôm trước tôi về, mẹ có nói chuyện với tôi về anh của tôi mà như muốn khóc, mẹ thương cho anh tôi, cuộc sống của anh quá thiệt thòi, bị suy dinh dưỡng từ nhỏ, lại thêm bệnh viêm xoang và đau bao tử, trong khi đồng lương giáo viên của anh ở huyện nghèo quá nhỏ bé mà phải làm việc quá vất vả, chẳng bù với người anh họ của tôi, đời sống sung túc hơn nhiều… mẹ không khuyên tôi điều gì, nhưng tôi biết rõ mình phải làm gì..
Người ta nói: “Đằng sau sự thành công của người đàn ông luôn có bóng dáng của người phụ nữ”, mặc dù bản thân tôi chưa là gì trong cuộc đời này nhưng tôi biết sau tôi luôn có mẹ, luôn yêu thương và ủng hộ tôi. Con sẽ không làm mẹ thất vọng
 
N

nhoktrasua

Trong nhà ai cũng yêu thương tôi,nhưg ng` iu thương tôi nhất có lẽ đó chính là mẹ(ba) tôi!Người đã sinh ra và tần tảo nuôi tôi ăn học nên ng`!
=> Đêy la` 1 mở bài đơn zản muh` mình vẫn thườg áp dụg trog văn tả ng`!^^
 
S

sakura1234

uh thôi cũng đc!tớ làm mở bài và kết chứ thân bài dài ngoằng làm hok nổi đâu
 
Top Bottom