HMF Confess HMF Confessions số 445 - Làm sao để xoá đi cảm giác tiêu cực trong em?

HMF Confession

HOCMAI Forum Confess
Cu li diễn đàn
7 Tháng tư 2017
168
1,146
131
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Thật ra em đăng bài viết này cũng không có một chủ đề cụ thể nào cả chỉ là bản thân em cảm thấy khá là stress.

3F525C58-EF5C-4AD0-BA89-F62B4B4B8D16.jpeg

Không biết sao nhưng từ hồi vào năm học đến giờ em với mẹ rất hay xích mích quan hệ cũng bất ổn. Em biết là mẹ ở nhà việc quản lý xưởng may không dễ dàng làm mẹ em rất cáu gắt và mệt mỏi nhưng em cũng stress lắm. Em rất muốn nói chuyện tâm sự với mẹ nhưng mà thường rất khó vì em nói một là mẹ sẽ không lắng nghe hai là mẹ em sẽ đưa ra những lý luận về câu chuyện của em là do bản thân em phải thế nào thì chuyện mới như thế theo kiểu không có lửa thì làm sao có khói ấy. Thực sự em rất bất lực. Dạo này em không biết sao nhưng mẹ em rất dễ cáu gắt khi nhìn thấy em lúc nào cũng vậy chỉ vì việc em đi học thông suốt rồi không đỡ mẹ cái gì khi ở nhà. Và cũng chẳng biết từ khi nào em hiện lên 1 cái tâm lý là muốn đi đâu cũng được miễn là không phải về nhà cho nên em nắm bắt tất cả các cơ hội để có thể đi ra khỏi nhà dù chỉ 15 - 30p em cũng sẵn sàng đi. Tự em cảm thấy mẹ không bao giờ công nhận được sự cố gắng của em. Từ trước đến giờ em học hay làm tốt hay muốn học, làm thứ gì đó mẹ em đều không công nhận. Từ việc em học tốt toán cho đến việc em giỏi và thích hát mẹ em đều không bao giờ công nhận những thứ đó. Mẹ chỉ biết nhìn vào những cái nhược điểm để chỉ trích em. Chỉ vì 1 lần em đau chân nhờ bạn đưa đi học mà không được mà nhà còn không có xe em không biết làm thế nào mà mẹ em nói 1 câu nói khiến cả thế giới của em sụp đổ. Mẹ nói em là đứa "VÔ DỤNG" chỉ việc đi học thôi mà cũng phụ thuộc vào người khác trong khi mẹ không hề để ý hay quan tâm đến việc em đau chân hay mệt mỏi thế nào, trước đó em có nói với mẹ là con bị thế này hay như kia mẹ em không quan tâm. Rồi xong lại đến việc học hành và bạn bè nữa.

Quá nhiều thứ khiến em không thể thở nổi. Trước đây em thực sự rất thích học toán có thể nói rằng em cực kỳ yêu toán. Em thích học toán đến nỗi mà em nghĩ rằng việc điểm toán của mình mà dưới 7 là một sự sỉ nhục nặng đến môn học này. Mà từ hồi lên c3 đến giờ em bắt đầu học toán yếu đi. Thực sự em không can tâm để mình tụt dốc như thế em làm mọi thứ để mìn học tốt lên nhưng vẫn không có hiệu quả. Cho đến đầu năm nay em học giáo viên toán mới khiến em cảm thấy ngột ngạt kinh khủng và em tự nhiên thấy sợ hãi môn toán. Từ môn học yêu thích mà giờ mỗi lần nghe đến làm em thấy sợ . Rồi lại đến việc bạn thân em là một đứa bị trầm cảm. Thực tế như mọi người biết thì các bạn trầm cảm thường có suy nghĩ và lối sống khá tiêu cực. Và cô bạn của em cũng thế. Nó rất dễ bị kích động và làm những việc làm dại dột. Em hiểu vấn đề như thế nên em lúc nào cũng phải giữ cho mình một năng lượng cực kỳ tích cực để bạn ấy không bị ảnh hưởng. Nhưng em nghĩ em không giữ được năng lượng này nữa. Em sợ em mang năng lượng xấu đó theo bên người thì chắc hai đứa dắt tay nhau đi nhảy lầu treo cổ là điều có thể xảy ra.

Thực sự em chả biết làm thế nào nữa. Ngoài việc ngủ ra thì em cũng chả biết làm thế nào nữa. Cũng vì lí do này mà cô chủ nhiệm luôn nhắc nhở em. Nhưng thực sự việc em ngủ không ảnh hưởng gì đến mọi người, các cô và tiết học cả các bạn cả. Em vẫn chép đủ bài học đủ và làm bài tập đủ. Chỉ là em ngủ trong giờ ra chơi thôi nhưng cô không cho và cứ kiểu bắt em dậy ý trong khi giờ giải lao ra chơi em làm gì là quyền của em cô cứ kiểu như vậy làm em thấy mệt thực sự. Sau đấy cô gọi cho mẹ em lại là một vòng luẩn quẩn không thể thoát ra nổi.

Em thực sự rất stress mà không làm nào thể giảm căng thẳng đi. Nhiều khi em nhớ đến bản thân em của trước đây là đứa rất lạc quan rất tích cực nhưng chả biết từ bao giờ em lại tiêu cực như thế. Có vẻ như cuộc sống cấp 3 không được màu hồng như em nghĩ...

-----------------------------------------
VÀO ĐÂY để gửi thông điệp của mình. Chúng tôi sẽ giúp bạn kết nối với những trái tim khác.
Đặc biệt: SẼ KHÔNG MỘT AI BIẾT BẠN LÀ AI!!!

Mọi thắc mắc các bạn hãy gửi về GIẢI ĐÁP THẮC MẮC HOCMAI FORUM CONFESSIONS

Những chia sẻ sẽ được đăng trong box HOCMAI Forum Confessions
 
Last edited:

Thu Phương 195

Học sinh chăm học
Thành viên
11 Tháng sáu 2020
583
1
1,026
146
Hà Nam
Tư vấn cộng đồng
Có lẽ vì cv của mẹ e rất bận cũng rất nhiều việc khiến mẹ e stress nên về nhà mới cáu như vậy. Thực sự 1 người phụ nữ vừa phải đi làm, vừa phải làm việc nhà chăm con cái rất mệt, nhiều khi là quá sức. Chưa kể mẹ e còn phải kinh doanh quản lí cả xưởng may. C biết e cũng rất mệt vì phải đi học quá nhiều nhưng nếu có thể thì e tranh thủ 15-20p mà e muốn đi ra ngoài thoát khỏi nhà đó để giúp mẹ dọn dẹp nhà, nhặt rau, cắm hộ mẹ nồi cơm hoặc phơi giúp mẹ thau quần áo. Tan làm về nhà thấy nhà cửa sạch sẽ, cơm nước xong xuôi chắc hẳn mẹ e sẽ đỡ bực hơn đó. Nếu k thể ngày nào cũng làm như vậy thì cố gắng thời gian rảnh e nên giúp mẹ 1 chút. Làm việc nhà là 1 phần trách nhiệm của mỗi thành viên trong gđ chứ k phải việc nhà là trách nhiệm, nhiệm vụ của mẹ, của người phụ nữ. Kể cả khi gđ mình khá giả, giàu có thì mình cũng nên làm và biết làm việc nhà nhé. Mặc dù chỉ là mấy việc đơn giản đó nhưng lại gắn kết đc các thành viên trong gđ; san sẻ sự vất vả, áp lực cho người phụ nữ đồng thời cũng là sự yêu thương của các thành viên khác trong gđ dành cho mẹ( người phụ nữ của đời mình). Mình làm việc đó vì mình muốn làm, mình muốn đỡ mẹ phần nào chứ k phải làm vì mẹ bắt nhé. Thay đổi cách nghĩ e sẽ thấy vui vẻ hơn khi phải làm việc nhà.
Mặt khác làm việc nhà, nấu cơm, rửa bát là những việc cần thiết và nên học để phục vụ chính bản thân mình đầu tiên, sau đó là giúp đỡ mọi người xung quanh. Biết những việc đó thì cs của mình lúc nào cũng chủ động k cần chờ người khác phải phục vụ mình hoặc nếu lỡ k có ai đó giúp mình nấu ăn dọn dẹp thì mình vẫn tự sống đc chứ k đói hoặc ăn khổ(ăn k ngon) vì k biết làm mà ăn. Cuộc đời lúc trầm lúc bổng k phải lúc nào nhà mình cũng giàu để thuê người, đương nhiên nếu mình có tiền mình cũng có thể ra ngoài ăn nhưng hãy biết làm những điều cơ bản đó trước khi học những thứ cao siêu khác.
Hồi xưa chị cũng bị phụ thuộc vào giáo viên dạy môn học. Nếu gv giỏi, giảng dễ hiểu thì môn đó tổng kết cao. Còn kì nào bị sắp xếp gv kém, giảng vòng vo, cầm sách giảng mãi k xong thì môn đó tổng kết kém. Đến kì sau thay gv thì tổng kết lại cao. Các thầy cô cứ hỏi sao kì trc thấp thế mà học lực đâu đến nỗi nào. Đương nhiên đó cũng là do mình thụ động, phụ thuộc vào gv nữa nên mới có kết quả đó. Thật ra k phải cô ghét e nên bắt e dậy giờ ra chơi đâu. Mà cô quan sát thấy e bất thường rồi đó. Cô muốn e dậy k đc ngủ li bì kiểu vậy sẽ rất uể oải, năng lượng đi xuống. Mình nên để tối về rồi ngủ sớm, dậy sớm sẽ khoẻ khoắn hơn.
Dù có việc gì đi nữa cũng đừng làm những việc dại dột nhé. Vì bản thân e mà cũng vì bạn e nữa. E sống tốt thì e cũng sẽ giúp bạn của e có thêm động lực sống. 2 e có thể chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, sự bực tức cho nhau nghe. Nói ra hết cho lòng nhẹ nhàng rồi lại động viên nhau tiếp tục cố gắng, sống vui vẻ lên nha. 2 bạn có thể rủ nhau đi lượn đường ngắm cảnh những chỗ yên bình, rủ nhau đi tập thể dục. Đi bộ tốt cho sức khoẻ và bệnh của các e nhiều đó. Nghe nhạc khi làm việc nhà hoặc khi đi bộ. Thả lỏng người ra để đầu óc trống rỗng k nghĩ gì nữa.
Hay nghĩ tiêu cực hay là có bị trẩm cảm thì cũng chỉ mình tự cứu mình đc thôi. Mình phải biết yêu bản thân mình trước, sau đó dần dần thay đổi thói quen sinh hoạt điều độ, ăn uống đủ chất, ngủ nghỉ đúng giờ. Khi cơ thể mình khoẻ, đủ năng lượng thì sẽ bớt nghĩ tiêu cực. Đương nhiên nếu nặng quá thì cũng cần sự hỗ trợ của bác sĩ và sd thuốc. Nhưng việc đầu tiên là mình phải tự cứu mình nhé. Còn nếu có ai đó giúp mình thoát khỏi nó thì cũng tốt nhưng chỉ sợ mình lại bị phụ thuộc quá nhiều vào người đó thì sau nếu ngta k còn ở cạnh mình để giúp mình nữa thì mình lại bị nặng hơn thôi.
C3 tuy vất vả học hành nhưng nếu có thể thì cứ chơi, cứ quậy hết mình đi đừng có chỉ biết học thoii nhé. Cái thời của bọn c cứ ra chơi là cả đám xúm vào chơi đá cầu, cầu lông, đuổi đánh trêu nhau, dấu dép, ném dép, nhảy dây( cả gái cả trai). Mưa còn ra dầm mưa, ném bóng nước. Học chiều thì mang quà vặt, hoa quat đi ăn, có khi còn ăn vụng trong lớp ý. Chiều nào mà tan học sớm hoặc đc nghỉ thì đạp xe đi chơi cả chục km. Tụ tập vào 1 nhà rồi liên hoan. Ăn ngọt hoặc ăn mặn tự nấu( trai gái đều làm hết). Vui lắm.
Kết nối những bạn cùng sở thích, cùng cách sống mà chơi e ạ. Cuộc sống làm mình buồn thì mình tự tìm niềm vui cho mình ý. Vd những ngày đặc biệt c sẽ tự làm hoặc tự mua cái gì đó cho bản thân, tự thưởng cho mình thay vì trông chờ ngkhac tặng mình nên dù những ngày đó có hay k có quà hoặc lời chúc thì mình vẫn vui vẻ, yêu đời. Còn đc tặng thì vui x2 :Tuzki35
 

congchuatuyet204

Cựu Mod Cộng đồng
Thành viên
TV BQT được yêu thích nhất 2016
12 Tháng mười một 2010
2,685
9,828
929
Đắk Lắk
Nếu như công việc quá bận rộn, cộng thêm nhiều áp lực thì việc mẹ dành thời gian để lắng nghe em là việc rất khó. Việc cáu gắt cũng là điều dễ hiểu.
Nên e có thể dành thời gian để viết những mẩu thư nho nhỏ gửi mẹ cũng được. Biết đâu mẹ nhận đc thư lại hồi đáp cho e cũng nên. Trong giai đoạn phục hồi sau dịch bệnh thì ở đâu mọi người cũng đều phải tập trung hết mức vào công việc. Mẹ e còn quản lý xưởng nữa, phải lo cho đời sống công nhân thì thực sự là mẹ e sẽ có rất nhiều áp lực đấy.
Hoặc e có thể tìm đấy bố, hay anh chị e để chia sẻ suy nghĩ của mình cũng đc nè. Người thân luôn yêu thương nhau đúng không? :)
Còn nếu e chưa muốn về nhà sớm thì có thể đi dạo 1 mình, nơi có nhiều cây cối, nó sẽ làm cho tinh thần e thoải mái hơn đôi chút. Rồi sau đó mình ổn định hơn và trở về nhà.
 

Marcco

Cựu TMod Cộng đồng
Thành viên
30 Tháng sáu 2022
394
1,273
116
Nghệ An
Nghệ An
Thật ra em đăng bài viết này cũng không có một chủ đề cụ thể nào cả chỉ là bản thân em cảm thấy khá là stress.

View attachment 220147

Không biết sao nhưng từ hồi vào năm học đến giờ em với mẹ rất hay xích mích quan hệ cũng bất ổn. Em biết là mẹ ở nhà việc quản lý xưởng may không dễ dàng làm mẹ em rất cáu gắt và mệt mỏi nhưng em cũng stress lắm. Em rất muốn nói chuyện tâm sự với mẹ nhưng mà thường rất khó vì em nói một là mẹ sẽ không lắng nghe hai là mẹ em sẽ đưa ra những lý luận về câu chuyện của em là do bản thân em phải thế nào thì chuyện mới như thế theo kiểu không có lửa thì làm sao có khói ấy. Thực sự em rất bất lực. Dạo này em không biết sao nhưng mẹ em rất dễ cáu gắt khi nhìn thấy em lúc nào cũng vậy chỉ vì việc em đi học thông suốt rồi không đỡ mẹ cái gì khi ở nhà. Và cũng chẳng biết từ khi nào em hiện lên 1 cái tâm lý là muốn đi đâu cũng được miễn là không phải về nhà cho nên em nắm bắt tất cả các cơ hội để có thể đi ra khỏi nhà dù chỉ 15 - 30p em cũng sẵn sàng đi. Tự em cảm thấy mẹ không bao giờ công nhận được sự cố gắng của em. Từ trước đến giờ em học hay làm tốt hay muốn học, làm thứ gì đó mẹ em đều không công nhận. Từ việc em học tốt toán cho đến việc em giỏi và thích hát mẹ em đều không bao giờ công nhận những thứ đó. Mẹ chỉ biết nhìn vào những cái nhược điểm để chỉ trích em. Chỉ vì 1 lần em đau chân nhờ bạn đưa đi học mà không được mà nhà còn không có xe em không biết làm thế nào mà mẹ em nói 1 câu nói khiến cả thế giới của em sụp đổ. Mẹ nói em là đứa "VÔ DỤNG" chỉ việc đi học thôi mà cũng phụ thuộc vào người khác trong khi mẹ không hề để ý hay quan tâm đến việc em đau chân hay mệt mỏi thế nào, trước đó em có nói với mẹ là con bị thế này hay như kia mẹ em không quan tâm. Rồi xong lại đến việc học hành và bạn bè nữa.

Quá nhiều thứ khiến em không thể thở nổi. Trước đây em thực sự rất thích học toán có thể nói rằng em cực kỳ yêu toán. Em thích học toán đến nỗi mà em nghĩ rằng việc điểm toán của mình mà dưới 7 là một sự sỉ nhục nặng đến môn học này. Mà từ hồi lên c3 đến giờ em bắt đầu học toán yếu đi. Thực sự em không can tâm để mình tụt dốc như thế em làm mọi thứ để mìn học tốt lên nhưng vẫn không có hiệu quả. Cho đến đầu năm nay em học giáo viên toán mới khiến em cảm thấy ngột ngạt kinh khủng và em tự nhiên thấy sợ hãi môn toán. Từ môn học yêu thích mà giờ mỗi lần nghe đến làm em thấy sợ . Rồi lại đến việc bạn thân em là một đứa bị trầm cảm. Thực tế như mọi người biết thì các bạn trầm cảm thường có suy nghĩ và lối sống khá tiêu cực. Và cô bạn của em cũng thế. Nó rất dễ bị kích động và làm những việc làm dại dột. Em hiểu vấn đề như thế nên em lúc nào cũng phải giữ cho mình một năng lượng cực kỳ tích cực để bạn ấy không bị ảnh hưởng. Nhưng em nghĩ em không giữ được năng lượng này nữa. Em sợ em mang năng lượng xấu đó theo bên người thì chắc hai đứa dắt tay nhau đi nhảy lầu treo cổ là điều có thể xảy ra.

Thực sự em chả biết làm thế nào nữa. Ngoài việc ngủ ra thì em cũng chả biết làm thế nào nữa. Cũng vì lí do này mà cô chủ nhiệm luôn nhắc nhở em. Nhưng thực sự việc em ngủ không ảnh hưởng gì đến mọi người, các cô và tiết học cả các bạn cả. Em vẫn chép đủ bài học đủ và làm bài tập đủ. Chỉ là em ngủ trong giờ ra chơi thôi nhưng cô không cho và cứ kiểu bắt em dậy ý trong khi giờ giải lao ra chơi em làm gì là quyền của em cô cứ kiểu như vậy làm em thấy mệt thực sự. Sau đấy cô gọi cho mẹ em lại là một vòng luẩn quẩn không thể thoát ra nổi.

Em thực sự rất stress mà không làm nào thể giảm căng thẳng đi. Nhiều khi em nhớ đến bản thân em của trước đây là đứa rất lạc quan rất tích cực nhưng chả biết từ bao giờ em lại tiêu cực như thế. Có vẻ như cuộc sống cấp 3 không được màu hồng như em nghĩ...

-----------------------------------------
VÀO ĐÂY để gửi thông điệp của mình. Chúng tôi sẽ giúp bạn kết nối với những trái tim khác.
Đặc biệt: SẼ KHÔNG MỘT AI BIẾT BẠN LÀ AI!!!

Mọi thắc mắc các bạn hãy gửi về GIẢI ĐÁP THẮC MẮC HOCMAI FORUM CONFESSIONS

Những chia sẻ sẽ được đăng trong box HOCMAI Forum Confessions
HMF ConfessionCó thiệt là việc làm ở xưởng khá bận rộn nên là mẹ cậu cũng cảm thấy khá mệt mỏi và chốt những sự mệt mỏi đó lên người của cậu. Thật ra cũng là vì lần đầu làm mẹ nhưng mẹ cậu cũng không biết cư xử thế nào là đúng new khen câu quThật ra cũng là vì lần đầu làm mẹ nhưng mẹ cậu cũng không biết cư xử thế nào là đúng. Nếu khen cậu quả đa mẹ con sẽ nghỉ cô sẽ tự cao tự đại và sẽ không có sự cố gắng nên thay vì nói một lời quan tâm hãy khen thưởng thì mày câNếu khen cậu quả đa mẹ con sẽ nghỉ cô sẽ tự cao tự đại và sẽ không có sự cố gắng nên thay vì nói một lời quan tâm hãy khen thưởng thì mẹ cậu lại ngó lơ để cậu cố gắng thêm! Tớ biết việc nói chuyện và tâm sự với mẹ rất khó nhưng cậu hãy thử cố gắng thử xem nè, nếu trực tiếp khiến cậu ngại cậu có thể tâm sự qua bà, bố hoặc là ông hay bạn bè của mẹ họ sẽ là người nói ra thay cho tiếng lòng của bạn. Cô lên nè người mẹ nào cx đều thuong con cả á nhưng họ chỉ không biết ứng xử thế nào thôi
 
Top Bottom