HMF Confess HMF Confession Số 384: Cái giá của sinh viên thành phố

HMF Confession

HOCMAI Forum Confess
Cu li diễn đàn
7 Tháng tư 2017
168
1,146
131
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Mình xin hỏi có ai đã từng cảm thấy lựa chọn đặt chân lên TP học là sai lầm chưa ạ?

Còn nhớ ngày đầu bước chân lên TP bắt đầu cuộc sống học tập mới, tôi rất khủng hoảng vì nhận ra, tại sao mình lại rơi xuống nguyện vọng này?? tại sao mìn lại đăng kí học nơi TP xa xôi này?? lúc đấy, tôi không thể nào ngừng nhớ nhà vì đó là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi đi xa nhà, sống một mình nơi đất lạ xứ người, cộng thêm bao nhiêu lời dè biễu về ngành, trường học... Nghẹn ngào tôi chỉ biết giữ riêng áp lực dồn nén vào bản thân để rồi mỗi tối òa khóc trong bóng tối, không ai thấy tôi, tôi cũng chẳng thấy ai... kể cả bản thân mình. Có lẽ, mọi người nhìn nhận tôi sống theo lối tiểu thư, dựa dẫm, không tự lập, lúc nào cũng vui cười vô lo. Đúng thật không sai, đó là bộ mặt bề ngoài của tôi, luôn tỏ vẻ rằng bản thân rất ổn để ba mẹ không lo lắng. Hầu như chưa ai từng thấy con người yếu đuối trong tôi. Sống ở TP một thời gian, riêng cảm nhận của bản thân tôi càng nhận ra tôi không phù hợp với nơi này, dù sáng hay tối chỉ cần bước ra đường thì vẫn tấp nập người, nhưng tôi vẫn thấy rất lạc lõng, ngộp ngạt giữa TP phồn hoa này.

Điều đặt biệt xa lạ là con người nơi đây thật sự rất vô cảm, họ bơ nhau đến đau lòng. Nhớ có lần tôi đi làm thêm về thấy vụ tai nạn giao thông, xung quanh kín ngộp người qua đường, nhưng họ chạy lướt qua hoặc dừng xe lại như những cổ máy quay phim sắt đá, cứ cầm đt quay, hên mà lúc đó các chú shipper vừa tới chở nạn nhân đi bv. Lần khác, một cô bị xe tông, nhìn sơ có vẻ nhẹ thôi vì cô còn có thể đứng chửi lộn được, nhưng sau đó cô giãy đành đạch đòi đền bù với giá cao hơn bác tài đưa ra, đương nhiên vẫn sẽ có các camera chạy bằng cơm xung quanh.

Nhiều người sẽ bảo ko đúng nhưng sự thật đa số là vậy. Và góp mặt trong sự vô cảm đó ko thể bỏ qua người chủ trọ ở TP, dịch bùng lên ai cũng khổ, suốt mấy tháng qua mình vẫn duy trì tiền trọ đủ bình thường mặc dù ko ở, và hết hợp đồng trọ rồi mình muốn trả trọ, nếu ở thì phải duy trì tiếp hợp đồng 1 năm, để trả trọ đúng hạn mình xin gửi nhờ vài thùng đồ xuống tầng hầm nhưng đoán xem nào, hẳn là không được. Đang lúc thi giữa kì các môn, mình vẫn phải bắt xe vượt dịch lên TP dọn về. Tự hỏi tại sao họ đáng ra có thể giúp nhưng lại tàn nhẫn vậy?? và còn các người đa cấp, trung tâm lùa gà nữa, tôi quá rành lời ngon tiếng ngọt giả tạo, tôi thử bật lại vài câu họ thay đổi 1800° liền, nực cười thật!! Tôi không ghét họ, TP đã dạy cho tôi biết thế nào là vô cảm đến lạnh sống lưng thôi. Có thể ở quê không hiện đại, cao sang như TP nhưng tôi tìm lại được sự ấm áp và bình yên đến lạ thường.

Và mọi sự sai lầm nào rồi cũng phải trả giá, tôi đang phải dùng 4 năm thanh xuân để trả giá cho 1 sai lầm, tôi đã chọn con đường này, đi tiếp hay từ bỏ giờ đây tôi cũng không định được bởi ""đời ai biết trước ngày mai ta sẽ ra sao..." nhưng sau dịch tôi không muốn đi vào "cái tủ đông giữa vùng nhiệt đới"" đó nữa.

Nếu là mọi người thì sẽ chọn tiếp tục sống trong môi trường không phù hợp hay từ bỏ về trường quê làm lại vậy ạ???

hmf cfs 384.png

-------------------------------------------------------------------
Ở đời, đâu cũng vậy, cũng có người này người kia, quan trọng là tâm mình, lòng mình có bị thay đổi trước những thứ hoa lệ, cám dỗ hay không. Đừng bắt hoàn cảnh phải thay đổi, mà mình phải thay đổi bản thân từng ngày. Con người ngoài kia lạnh lùng, vô cảm ra sao thì mặc họ, mình cứ sống với những gì mình có, giúp được ai thì mình giúp. SG còn nhiều thứ đẹp lắm, suy nghĩ lạc quan tích cực thì sẽ tìm được niềm vui thôi ^^

VÀO ĐÂY để gửi thông điệp của mình. Chúng tôi sẽ giúp bạn kết nối với những trái tim khác.
Đặc biệt: SẼ KHÔNG MỘT AI BIẾT BẠN LÀ AI!!!



Mọi thắc mắc các bạn hãy gửi về GIẢI ĐÁP THẮC MẮC HOCMAI FORUM CONFESSIONS

Những chia sẻ sẽ được đăng trong box HOCMAI Forum Confessions
 

Phạm Ngọc Thảo Vân

Cựu Phụ trách BP Cộng Đồng
Thành viên
TMod xuất sắc nhất 2017
17 Tháng ba 2017
3,529
10,494
1,054
24
Mình xin hỏi có ai đã từng cảm thấy lựa chọn đặt chân lên TP học là sai lầm chưa ạ?

Còn nhớ ngày đầu bước chân lên TP bắt đầu cuộc sống học tập mới, tôi rất khủng hoảng vì nhận ra, tại sao mình lại rơi xuống nguyện vọng này?? tại sao mìn lại đăng kí học nơi TP xa xôi này?? lúc đấy, tôi không thể nào ngừng nhớ nhà vì đó là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi đi xa nhà, sống một mình nơi đất lạ xứ người, cộng thêm bao nhiêu lời dè biễu về ngành, trường học... Nghẹn ngào tôi chỉ biết giữ riêng áp lực dồn nén vào bản thân để rồi mỗi tối òa khóc trong bóng tối, không ai thấy tôi, tôi cũng chẳng thấy ai... kể cả bản thân mình. Có lẽ, mọi người nhìn nhận tôi sống theo lối tiểu thư, dựa dẫm, không tự lập, lúc nào cũng vui cười vô lo. Đúng thật không sai, đó là bộ mặt bề ngoài của tôi, luôn tỏ vẻ rằng bản thân rất ổn để ba mẹ không lo lắng. Hầu như chưa ai từng thấy con người yếu đuối trong tôi. Sống ở TP một thời gian, riêng cảm nhận của bản thân tôi càng nhận ra tôi không phù hợp với nơi này, dù sáng hay tối chỉ cần bước ra đường thì vẫn tấp nập người, nhưng tôi vẫn thấy rất lạc lõng, ngộp ngạt giữa TP phồn hoa này.

Điều đặt biệt xa lạ là con người nơi đây thật sự rất vô cảm, họ bơ nhau đến đau lòng. Nhớ có lần tôi đi làm thêm về thấy vụ tai nạn giao thông, xung quanh kín ngộp người qua đường, nhưng họ chạy lướt qua hoặc dừng xe lại như những cổ máy quay phim sắt đá, cứ cầm đt quay, hên mà lúc đó các chú shipper vừa tới chở nạn nhân đi bv. Lần khác, một cô bị xe tông, nhìn sơ có vẻ nhẹ thôi vì cô còn có thể đứng chửi lộn được, nhưng sau đó cô giãy đành đạch đòi đền bù với giá cao hơn bác tài đưa ra, đương nhiên vẫn sẽ có các camera chạy bằng cơm xung quanh.

Nhiều người sẽ bảo ko đúng nhưng sự thật đa số là vậy. Và góp mặt trong sự vô cảm đó ko thể bỏ qua người chủ trọ ở TP, dịch bùng lên ai cũng khổ, suốt mấy tháng qua mình vẫn duy trì tiền trọ đủ bình thường mặc dù ko ở, và hết hợp đồng trọ rồi mình muốn trả trọ, nếu ở thì phải duy trì tiếp hợp đồng 1 năm, để trả trọ đúng hạn mình xin gửi nhờ vài thùng đồ xuống tầng hầm nhưng đoán xem nào, hẳn là không được. Đang lúc thi giữa kì các môn, mình vẫn phải bắt xe vượt dịch lên TP dọn về. Tự hỏi tại sao họ đáng ra có thể giúp nhưng lại tàn nhẫn vậy?? và còn các người đa cấp, trung tâm lùa gà nữa, tôi quá rành lời ngon tiếng ngọt giả tạo, tôi thử bật lại vài câu họ thay đổi 1800° liền, nực cười thật!! Tôi không ghét họ, TP đã dạy cho tôi biết thế nào là vô cảm đến lạnh sống lưng thôi. Có thể ở quê không hiện đại, cao sang như TP nhưng tôi tìm lại được sự ấm áp và bình yên đến lạ thường.

Và mọi sự sai lầm nào rồi cũng phải trả giá, tôi đang phải dùng 4 năm thanh xuân để trả giá cho 1 sai lầm, tôi đã chọn con đường này, đi tiếp hay từ bỏ giờ đây tôi cũng không định được bởi ""đời ai biết trước ngày mai ta sẽ ra sao..." nhưng sau dịch tôi không muốn đi vào "cái tủ đông giữa vùng nhiệt đới"" đó nữa.

Nếu là mọi người thì sẽ chọn tiếp tục sống trong môi trường không phù hợp hay từ bỏ về trường quê làm lại vậy ạ???


-------------------------------------------------------------------
Ở đời, đâu cũng vậy, cũng có người này người kia, quan trọng là tâm mình, lòng mình có bị thay đổi trước những thứ hoa lệ, cám dỗ hay không. Đừng bắt hoàn cảnh phải thay đổi, mà mình phải thay đổi bản thân từng ngày. Con người ngoài kia lạnh lùng, vô cảm ra sao thì mặc họ, mình cứ sống với những gì mình có, giúp được ai thì mình giúp. SG còn nhiều thứ đẹp lắm, suy nghĩ lạc quan tích cực thì sẽ tìm được niềm vui thôi ^^

VÀO ĐÂY để gửi thông điệp của mình. Chúng tôi sẽ giúp bạn kết nối với những trái tim khác.
Đặc biệt: SẼ KHÔNG MỘT AI BIẾT BẠN LÀ AI!!!



Mọi thắc mắc các bạn hãy gửi về GIẢI ĐÁP THẮC MẮC HOCMAI FORUM CONFESSIONS

Những chia sẻ sẽ được đăng trong box HOCMAI Forum Confessions
Cảm giác bỡ ngỡ khi bước vào một môi trường mới thì gần như tân sinh viên nào cũng đã trải qua. Mình cảm thông và hiểu được điều bạn nghĩ và cảm nhận. Nhưng chỉ là đôi lúc mình vô tình bắt gặp được khoảnh khắc tuy nhỏ nhoi nhưng ấm lòng giữa lòng SG, nó thật sự khiến mình cảm động và cũng yêu quý người SG lắm. Mình từng đi làm thêm về muộn lúc hơn 11h tối, xe hết xăng và mình bắt buộc phải dắt bộ đi một quảng đường khá xa. Và rồi khi đi ngang qua một hàng quán ven đường thì chị chủ quán đã nhờ chồng lái xe và đẩy xe giúp mình đến trạm xăng. Lúc mình quay lại cảm ơn thì anh ấy đã đi mất hút rồi. Người ta thậm chí giúp đỡ mình mà không cần lấy một lời cảm ơn. Hay là chú 3 gác giúp mình chuyển nhà giảm tiền cho mình vì là sinh viên, và khi mình mua cho chú ly nước mía 10k thôi mà chú ấy cười ngại ngùng cảm ơn. Ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu mà thôi, không quan trọng là thành thị hay nông thôn đâu. Đôi khi chỉ vài điều nhỏ nhặt vậy thôi cũng khiến mình vui cả ngày trời rồi ^^
 

Thu Phương 195

Học sinh chăm học
Thành viên
11 Tháng sáu 2020
583
1
1,026
146
Hà Nam
Tư vấn cộng đồng
Đúng là sống ở TP thì con người đôi khi k được tình cảm như ở quê, nhưng cũng vì họ có chút vô cảm với người xa lạ, k quen biết thì mình mới được tự do, thoải mái trong 1 số trường hợp. Vd như nay e ăn gì, mặc gì, sắm gì hay làm gì nổi loạn chút xíu đi nữa cũng chẳng ai quan tâm hay nhớ ra e vừa làm điều gì đó điên rồ mà vui( k gây hậu quả nghiêm trọng hay ảnh hưởng tới ai). Mọi người đều đang cố gắng vất vả từng ngày để lo cho cuộc sống của họ trước tiên, xã hội có người này người kia và k phải ai cũng như e nghĩ. Vd như ở quê có việc gì cả làng cả xóm xúm vào giúp nhưng cũng đồng nghĩa khi có tiếng xấu hoặc bị oan đi nữa thì vẫn bị loan tin khắp nơi, rất phiền phải k? Ở đâu cũng vậy có mặt tốt mặt xấu.
Những cái e nhìn thấy đúng là nó có tồn tại và xảy ra rất nhiều vì đa phần mọi người ở đó cũng là từ quê khác lên học tập, làm ăn, họ cũng xa nhà và sau lưng họ có cả 1 gđ để gánh vác. Có người sẽ k màng lợi ích hay tiếng oan để giúp đỡ người lạ khi thấy người ta bị tai nạn nhưng có những người sẽ sợ bị vạ lây( vd giúp nta rồi nhưng khi người nhà lên viện lại đánh và đổ cho người chở vào viện là người gây tai nạn cho người nhà họ) hoặc đơn giản những người đứng xem họ k có khả năng giúp, k biết phải làm thế nào nên để cho người biết 1 chút kiến thức sơ cứu ngta giúp trước rồi cần gì khác những người xung quanh mới giúp sau. Khi ai đó bị tai nạn mng sẽ gọi công an và xe cứu thương trước để những người có nhiệm vụ thực hiện trước. Công an họ đến bảo vệ hiện trường, chờ xe cứu thương chứ có khi họ cũng k dám động vào nạn nhân. Có những trường hợp gãy xương hay chấn thương đầu, e k biết họ bị thượng nặng nhẹ ra sao, e di chuyển họ k đúng cách thì người đó còn bị nặng hơn, thậm chí mất ngay tại chỗ cơ. Còn 1 số thành phần chí phèo ăn vạ đòi tiền hay giả què để xin tiền cũng rất nhiều, đó là các đường dây có người phía sau chỉ đạo và thu tiền của họ. Cách tốt nhất là tránh xa và k cho họ tiền nếu bản thân k muốn.
1 Vd điển hình như khu du lịch Sa Pa, cũng bắt trẻ con k mặc quần áo đi khắp nơi để du khách thương tình mà cho tiền. Nhưng k phải họ nghèo mà vì mẹ của những đứa trẻ bắt những bé đó làm như vậy. Nên chính quyền địa phương chỉ còn cách đi xe tải phát loa thông báo cho du khách k cho tiền những trẻ e đó nữa, bởi bên cạnh những e bé đó là những người mẹ béo( béo trục béo tròn như lời người phát loa nói) ngồi ghế đá nhìn con mình ăn mặc phong phanh trong thời tiết lạnh. Việc ủng hộ quần áo rồi tiền rất nhiều nhưng năm nào cũng tái diễn và vẫn là những e bé đó.
Khi e thấy 1 vấn đề nào đó, bản thân e thấy giúp được họ thì e làm, có những việc như gây gổ đánh nhau thì nên tránh xa đỡ thiệt thân. Thấy xe hoa quả đổ e có thể tới giúp họ nhặt đồ, ai ngã xe nhẹ e có thể đỡ họ dậy nhưng ví dụ gặp tai nạn nghiêm trọng mà khả năng mình k có thì chỉ nên gọi báo công an và cứu thương. Mình mún giúp họ thật đấy nhưng mình có đủ khả năng đưa họ vào viện k? Đưa vào viện cũng rất nhiều thủ tục giấy tờ, có khi phải đóng trước 1 phần tiền cho chi phí khám chữa bệnh nữa và k phải ai cũng đủ điều kiện để giúp họ. Chỉ mong là khi e sống ở TP e sẽ được trải nghiệm nhiều thứ hơn, học hỏi được nhiều thứ hơn, từ đó cũng bản lĩnh hơn trong cuộc sống. Nếu nói về môi trường làm việc c nghĩ ở TP họ làm việc chuyên nghiệp và văn minh hơn so với ở quê, mức lương cao hơn nên đa phần mọi người đều cố gắng lên TP học tập và làm việc. Nhưng có những người lại thích cuộc sống ở quê hơn, thích không khí trong lành, bình yên k bon chen. Nên là ai thích và hợp ở đâu thì nên ở đó chứ k nên đánh đồng TP tốt hay quê tốt hơn.
Quê giờ cũng rất nhiều tệ nạn, nhất là những thanh niên mới lớn. Xưa ra đường thoải mái, vô tư giờ thấy 1 đám ( trẻ trâu) thì cứ tránh xa cho lành. Nói chung nó cũng phụ thuộc vào từng độ tuổi, tuỳ môi trường sống và cách giáo dục của gđ, nhà trường. Xã hội thì vô số dạng người, kiểu người. E lên thành phố e cũng chứng kiến cũng như rút ra rất nhiều bài học cho bản thân phải k? Nếu e ở quê sống quen cuộc sống yên bình rồi thì khi đến những chỗ phức tạp e sẽ k biết họ làm những gì, họ sống kiểu gì để mà hoà nhập, thích nghi. Đi ra khỏi làng mình sẽ học được nhiều thứ hơn, đi ra khỏi nước ta còn học được nhiều nền văn hoá, kiến thức hơn nữa. E phải gặp mọi loại người, gặp nhiều tình huống ngoài xã hội thì khi e gặp 1 vấn đề tương tự e sẽ biết mình cần phải làm gì, bằng k lúc đó chúng ta chỉ đứng nhìn mà k biết xử lí ra sao.
Quan sát thế giới xung quanh mình thì mình sẽ học được nhiều thứ từ những người có chuyên môn, sở trường trong từng lĩnh vực để ta biết cách làm, biết cách ứng xử với mỗi loại người ra sao. Còn học đại học ngoài kiến thức sách vở, chuyên ngành thì khi e đến với môi trường mới khác quê e thì e sẽ học được rất nhiều thứ từ xã hội. Cái đó mới giúp e trong cuộc sống và công việc sau này, chứ đôi khi kiến thức chuyên ngành lại k giúp e nhiều trong quá trình làm việc và sống vs xã hội đâu.
Nói thì nói dài vậy nhưng c mong e luôn giữ được tấm lòng lương thiện của mình. Làm nhiều việc tốt sẽ có lúc được báo đáp. Cố lên e nhé!
 

yuper

Cựu Mod Sinh
Thành viên
TV BQT quản lý tốt nhất 2016
TV ấn tượng nhất 2017
19 Tháng bảy 2011
2,687
1,924
539
Nói thẳng ra là giờ bạn nghỉ học đi, về quê mà học ở quê cho nó thanh bình rồi sống tiếp với cái con người yếu đuối của bạn, rồi chờ cuộc đời đưa tới những khó khăn hơn bây giờ nhiều lần để dập bạn vỡ mặt. Hoặc là tiếp tục học, sống làm việc ở cái tủ lạnh mà bạn gọi để trở thành con người khác tốt hơn vạn lần bạn bây giờ.

Đó là thực tại, còn bạn mong chờ điều gì?

Sai lầm sẽ là sai lầm nếu bạn cho nó là như vậy.

Người yếu duối mà tỏ ra mình mạnh mẽ, mình ổn là loại người mà mình ghét nhất :)
 
Top Bottom