- 22 Tháng bảy 2017
- 1,262
- 3,224
- 356
- Hà Nội
- THPT Trần Phú - Hoàn Kiếm
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
[10/05/2020 16:16:24]
Bố mẹ tôi là người luôn lo lắng cho tôi. Nhưng thật sự nhiều lúc tôi chỉ muốn bố mẹ quan tâm tôi ít lại một chút, để cho tôi đỡ mệt.
Tôi biết, tuổi thơ của bố mẹ là chuỗi ngày khó khăn, đói ăn đói mặc, 8 tuổi đã băm bèo thái khoai. Bố mẹ cho rằng vì không được học hành cẩn thận nên giờ họ phải phơi mặt ở chợ, ở vỉa hè để kiếm đồng tiền bát gạo theo ngày, không như người ta có việc làm nhàn hạ với đồng lương ổn định.
Vì không được học tử tế, họ chỉ biết nhìn hành vi sai trái của ông nọ bà kia mà không làm được gì vì thấp cổ bé họng, vì không đủ lí lẽ và học thức. Bởi vậy, họ luôn đốc thúc hai chị em tôi học hành, không tiếp xúc với game hay internet nếu không được cho phép.
Khi tôi lên lớp 7 và kể cho mẹ nghe về đứa bạn cùng lớp yêu đương không lành mạnh, mẹ cấm tôi yêu đương luôn. Bản thân tôi cũng chẳng muốn yêu đương gì tầm này. Lên Facebook của tôi thấy các bạn đăng status hay comment có ngôn từ không phù hợp, mẹ yêu cầu tôi không giao du và unfriend người đó trên Facebook. Tôi phải cài đặt yêu cầu mật khẩu khi đăng nhập Messenger vì nếu mẹ biết tôi nhắn tin cho mấy bạn nam thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với tôi, dù đó là tin nhắn thảo luận bình thường.
Chuyện học của tôi cũng chẳng được mẹ cho suôn sẻ. Tôi học khá môn Sử và môn Toán, còn môn Anh thì chỉ đủ để thi. Ngày nghe cô thông báo chỉ lấy 28 học sinh đi thi HSG cấp huyện, tôi về bàn với mẹ cho mình sang lớp Sử, để cơ hội đi thi và vào được lớp 9 tốt cao hơn. Nhưng mẹ tôi không đồng ý với lý do "học Sử chả để làm gì". Tôi biết tại sao mẹ lại nói thế. Nếu như các bạn có xem chương trình "Trường Teen", thì chắc chắn biết cuộc tranh luận về vấn đề dạy và học Sử ở nước ta. Lập luận ở bên phản đối có đoạn cho rằng vì các ngành nghề được giới trẻ lựa chọn hiện nay và các nhà tuyển dụng không yêu cầu điểm tốt môn Sử và người giỏi Sử không có nhiều lợi ích về kinh tế nên rất nhiều học sinh Việt Nam không ưa môn Sử. Mẹ tôi cũng cho là như vậy, và nói lại những câu đó để phản đối tôi học Sử.
Mẹ còn lấy cả ví dụ về bác hàng xóm dạy Địa ở ngay cạnh nhà tôi. "Lương thì chẳng có bao nhiêu, dạy cái môn đấy chả ai đi học thêm. Cứ nhìn mấy cô dạy Anh đấy, lớp 3 đã đi học thêm đầy ra đấy rồi." Đọc đến đây chắc các bạn cũng hiểu, mẹ muốn tôi sang lớp Anh. Nhưng những quá khứ bị ám ảnh khi học môn Anh không còn khiến tôi cảm thấy có hứng thú với nó nữa.
Cũng trong hôm ấy, mẹ và bố đi gặp một thầy giáo dạy Anh có tiếng ở huyện xin cho tôi vào học. Mỗi lần tôi hỗ trợ bài môn Sử trên HMF, mẹ lại tỏ vẻ không vừa ý, và nói lại mấy câu kia. Tôi nói chỉ là đam mê thôi, mẹ thì bảo đam mê làm gì mấy cái thứ vô bổ. Vì học không được tốt môn Anh, tôi tìm đến học các ngoại ngữ khác, vừa để giải khuây vừa để thế chỗ cho tiếng Anh.
Môn tôi chọn là tiếng Nhật và tiếng Trung. Mỗi lần tôi giở quyển sách tiếng Nhật ra đọc và học hay đón nghe chương trình dạy tiếng Trung phổ thông trên đài CRI là bố lại bảo lo mà học Toán của mày cho xong đi, chứ chúng tao không có tiền cho mày sang bên đấy đâu. Những lúc như thế, tôi lại cảm thấy sai lầm khi nói với bố mẹ rằng mình muốn sang Nhật du học.
Mỗi lần tôi làm việc nhà mà cách làm hay kết quả không như ý mẹ, mẹ lại mắng là ngu hết phần thiên hạ. Hay những hôm phơi quần áo muộn, mẹ lại bảo không thích làm thì ở trần đi.
Với mấy chuyện này, tôi chẳng có ý kiến gì, vì tôi biết mình sai. Nhưng cách nói của mẹ làm tôi rất tổn thương. Tôi thừa biết bố mẹ lúc nào cũng muốn tốt cho con cái, nhưng tôi lại thấy khó khăn trong việc cảm nhận tình thương để bù đắp cho tổn thương của mình. Tôi có giọng hát tốt và mẹ luôn muốn tôi hát ở bất kì chỗ nào có thể, từ đám cưới người quen đến hội hè ở khu.
Nhưng tôi thật sự chỉ muốn hát cho bản thân mình nghe thôi. Dù hay đi hát ở trường và ở huyện, nhưng đều do tập luyện trước tôi mới có đủ dũng khí để hát. Vì tôi cực ghét bị người khác nhìn chằm chằm vào mình, dù cho đó là mục đích tốt hay xấu. Tôi muốn học đàn hơn học hát, vì khi đàn tôi không phải nhìn ánh mắt của người khác nhìn tôi. Nhưng cả đến khi vợ một người bạn của bố tôi mở lớp dạy, mẹ vẫn chỉ đăng kí cho tôi học hát, dù lúc đầu tôi có nói mẹ đăng kí cho tôi học đàn.
Em trai tôi là một đứa đam mê công nghệ thông tin. Nó hay mày mò các thứ trên máy tính của nhà. Và mỗi lần sự mày mò của nó gây ra sự cố, bố tôi đều cấm nó dùng. Nhiều lần thấy nó dùng, bố lại quát nó, bảo nó phá máy tính.
Tính nó nóng giống bố, bị mắng oan, nó xù lông bảo vệ mình, và cuối cùng bị bố tạt đầu. Nó khóc đi vào nhà uống nước, đến lúc ra còn bị mẹ mắng tiếp, nói nó hỗn, trong khi nó không hề dùng từ ngữ xúc phạm bố. Còn tôi thì chẳng nói gì được, vì có một lần tôi cả gan can bố không đánh em, kết cục vừa bị ăn đánh vừa bị chửi.
Tôi luôn cố gắng để hiểu cho nỗi vất vả của bố mẹ, nhưng hình như là mẹ không cảm thấy được điều đó.
--------------------------------------------------
VÀO ĐÂY để gửi thông điệp của mình. Chúng tôi sẽ giúp bạn kết nối với những trái tim khác.
Đặc biệt: SẼ KHÔNG MỘT AI BIẾT BẠN LÀ AI!!!
Mọi thắc mắc các bạn hãy gửi về GIẢI ĐÁP THẮC MẮC HOCMAI FORUM CONFESSIONS
Những chia sẻ sẽ được đăng trong box HOCMAI Forum Confessions
Bố mẹ tôi là người luôn lo lắng cho tôi. Nhưng thật sự nhiều lúc tôi chỉ muốn bố mẹ quan tâm tôi ít lại một chút, để cho tôi đỡ mệt.
Tôi biết, tuổi thơ của bố mẹ là chuỗi ngày khó khăn, đói ăn đói mặc, 8 tuổi đã băm bèo thái khoai. Bố mẹ cho rằng vì không được học hành cẩn thận nên giờ họ phải phơi mặt ở chợ, ở vỉa hè để kiếm đồng tiền bát gạo theo ngày, không như người ta có việc làm nhàn hạ với đồng lương ổn định.
Vì không được học tử tế, họ chỉ biết nhìn hành vi sai trái của ông nọ bà kia mà không làm được gì vì thấp cổ bé họng, vì không đủ lí lẽ và học thức. Bởi vậy, họ luôn đốc thúc hai chị em tôi học hành, không tiếp xúc với game hay internet nếu không được cho phép.
Khi tôi lên lớp 7 và kể cho mẹ nghe về đứa bạn cùng lớp yêu đương không lành mạnh, mẹ cấm tôi yêu đương luôn. Bản thân tôi cũng chẳng muốn yêu đương gì tầm này. Lên Facebook của tôi thấy các bạn đăng status hay comment có ngôn từ không phù hợp, mẹ yêu cầu tôi không giao du và unfriend người đó trên Facebook. Tôi phải cài đặt yêu cầu mật khẩu khi đăng nhập Messenger vì nếu mẹ biết tôi nhắn tin cho mấy bạn nam thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với tôi, dù đó là tin nhắn thảo luận bình thường.
Chuyện học của tôi cũng chẳng được mẹ cho suôn sẻ. Tôi học khá môn Sử và môn Toán, còn môn Anh thì chỉ đủ để thi. Ngày nghe cô thông báo chỉ lấy 28 học sinh đi thi HSG cấp huyện, tôi về bàn với mẹ cho mình sang lớp Sử, để cơ hội đi thi và vào được lớp 9 tốt cao hơn. Nhưng mẹ tôi không đồng ý với lý do "học Sử chả để làm gì". Tôi biết tại sao mẹ lại nói thế. Nếu như các bạn có xem chương trình "Trường Teen", thì chắc chắn biết cuộc tranh luận về vấn đề dạy và học Sử ở nước ta. Lập luận ở bên phản đối có đoạn cho rằng vì các ngành nghề được giới trẻ lựa chọn hiện nay và các nhà tuyển dụng không yêu cầu điểm tốt môn Sử và người giỏi Sử không có nhiều lợi ích về kinh tế nên rất nhiều học sinh Việt Nam không ưa môn Sử. Mẹ tôi cũng cho là như vậy, và nói lại những câu đó để phản đối tôi học Sử.
Mẹ còn lấy cả ví dụ về bác hàng xóm dạy Địa ở ngay cạnh nhà tôi. "Lương thì chẳng có bao nhiêu, dạy cái môn đấy chả ai đi học thêm. Cứ nhìn mấy cô dạy Anh đấy, lớp 3 đã đi học thêm đầy ra đấy rồi." Đọc đến đây chắc các bạn cũng hiểu, mẹ muốn tôi sang lớp Anh. Nhưng những quá khứ bị ám ảnh khi học môn Anh không còn khiến tôi cảm thấy có hứng thú với nó nữa.
Cũng trong hôm ấy, mẹ và bố đi gặp một thầy giáo dạy Anh có tiếng ở huyện xin cho tôi vào học. Mỗi lần tôi hỗ trợ bài môn Sử trên HMF, mẹ lại tỏ vẻ không vừa ý, và nói lại mấy câu kia. Tôi nói chỉ là đam mê thôi, mẹ thì bảo đam mê làm gì mấy cái thứ vô bổ. Vì học không được tốt môn Anh, tôi tìm đến học các ngoại ngữ khác, vừa để giải khuây vừa để thế chỗ cho tiếng Anh.
Môn tôi chọn là tiếng Nhật và tiếng Trung. Mỗi lần tôi giở quyển sách tiếng Nhật ra đọc và học hay đón nghe chương trình dạy tiếng Trung phổ thông trên đài CRI là bố lại bảo lo mà học Toán của mày cho xong đi, chứ chúng tao không có tiền cho mày sang bên đấy đâu. Những lúc như thế, tôi lại cảm thấy sai lầm khi nói với bố mẹ rằng mình muốn sang Nhật du học.
Mỗi lần tôi làm việc nhà mà cách làm hay kết quả không như ý mẹ, mẹ lại mắng là ngu hết phần thiên hạ. Hay những hôm phơi quần áo muộn, mẹ lại bảo không thích làm thì ở trần đi.
Với mấy chuyện này, tôi chẳng có ý kiến gì, vì tôi biết mình sai. Nhưng cách nói của mẹ làm tôi rất tổn thương. Tôi thừa biết bố mẹ lúc nào cũng muốn tốt cho con cái, nhưng tôi lại thấy khó khăn trong việc cảm nhận tình thương để bù đắp cho tổn thương của mình. Tôi có giọng hát tốt và mẹ luôn muốn tôi hát ở bất kì chỗ nào có thể, từ đám cưới người quen đến hội hè ở khu.
Nhưng tôi thật sự chỉ muốn hát cho bản thân mình nghe thôi. Dù hay đi hát ở trường và ở huyện, nhưng đều do tập luyện trước tôi mới có đủ dũng khí để hát. Vì tôi cực ghét bị người khác nhìn chằm chằm vào mình, dù cho đó là mục đích tốt hay xấu. Tôi muốn học đàn hơn học hát, vì khi đàn tôi không phải nhìn ánh mắt của người khác nhìn tôi. Nhưng cả đến khi vợ một người bạn của bố tôi mở lớp dạy, mẹ vẫn chỉ đăng kí cho tôi học hát, dù lúc đầu tôi có nói mẹ đăng kí cho tôi học đàn.
Em trai tôi là một đứa đam mê công nghệ thông tin. Nó hay mày mò các thứ trên máy tính của nhà. Và mỗi lần sự mày mò của nó gây ra sự cố, bố tôi đều cấm nó dùng. Nhiều lần thấy nó dùng, bố lại quát nó, bảo nó phá máy tính.
Tính nó nóng giống bố, bị mắng oan, nó xù lông bảo vệ mình, và cuối cùng bị bố tạt đầu. Nó khóc đi vào nhà uống nước, đến lúc ra còn bị mẹ mắng tiếp, nói nó hỗn, trong khi nó không hề dùng từ ngữ xúc phạm bố. Còn tôi thì chẳng nói gì được, vì có một lần tôi cả gan can bố không đánh em, kết cục vừa bị ăn đánh vừa bị chửi.
Tôi luôn cố gắng để hiểu cho nỗi vất vả của bố mẹ, nhưng hình như là mẹ không cảm thấy được điều đó.
--------------------------------------------------
VÀO ĐÂY để gửi thông điệp của mình. Chúng tôi sẽ giúp bạn kết nối với những trái tim khác.
Đặc biệt: SẼ KHÔNG MỘT AI BIẾT BẠN LÀ AI!!!
Mọi thắc mắc các bạn hãy gửi về GIẢI ĐÁP THẮC MẮC HOCMAI FORUM CONFESSIONS
Những chia sẻ sẽ được đăng trong box HOCMAI Forum Confessions