HELP!!!! 1 bai van ve tinh mau tu

S

susu_super

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Help!!!!

[FONT=.VnTime]Trong bµi th¬ “Ngồi buån nhí mÑ ta xưa­­­” NguyÔn Du viÕt:[/FONT]
[FONT=.VnTime]“Ta ®i trän kiÕp con ng­ươi[/FONT]
[FONT=.VnTime]VÉn ko ®i hÕt nh÷ng lêi mÑ ru”[/FONT]
[FONT=.VnTime]Tõ ý th¬ cña NguyÔn Du h·y tr×nh bµy suy nghÜ cña m×nh vÒ t×nh mÉu tö trong cuéc ®êi[/FONT]
----------------------------------------------
Help !!!!!!!!!!giúp em bai này với !!!!!!!!!!!!!!!!!
 
Last edited by a moderator:
P

phamminhkhoi

Thứ nhất, đây không phải là nguyễn du mà là nguyễn duy.
Thứ 2, mình xin có vài ý chính như sau
1. Tình mẫu tử xuất phát từ đâu (từ đạo lý, từ truyền thống uống nước nhứo nguồn và quan trọng hơn, từ chính con người mình thuỷ chung như một)
2. Lời mẹ ru: câu ca từ thưở trong nôi cả đời con không đi hết. Lời ru chứa chất nhọc nhằn, lam luc, vất vả, lo toan, mồ hôi mẹ đổ ra để nuôi dưỡng cho con khôn lớn. Đó là "mẹ" trong Nguyễn duy (dẫ chứng)
Mẹ ta không có yếm đao
Nón mê thay nón quai thao đội đầu
Rối ren tay bí tay bầu
Váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa
Tựu chung- đức hi sinh- đó là cơ sở quan trọng để hình thành "tình mãu tử" (có thể nêu một vài dẫ chứng thực tế)
3. Liên hệ thực tế:
_ Tình mẫu tử trong đời sống thực. Muốn thế cần trả lời các câu hỏi:
+Liệu tình mẫu tử có phải ôwcj biểu hiện bằng vật chất không
+Liệu có khi nào con người ta không còn bịn rịn với tình mẫu tử nữa không (có thể nêu dẫn chứng- những tội nhân giết người không ghê tay đến phút cuối vẫn xúc động đến thế naòi ki viết thư về cho mẹ)
+Tình mẫu tử cảm hoá con người
+Cha mẹ- những người sẽ luôn theo bước chúng ta, từ thưở trong nôi cho đến tận ngày nhắm mắt. Lời ru trong nguyễn duy chất chứa bao nhiêu tình yêu, bao nhiêu nỗi buồn, bao nhiêu phiền muộn của cha mẹ mà ông không thể nào hiểu hết (dẫn chứng ?). Chúng tá cũng vậy.
-Liệu thức ttế con cái có đủ lớn khôn để thông cảm cho cha mẹ hay chưa (liên hệ đến một vài gia đình bây giờ). Có bao giờ con cái chịu hiểu cho những vất vả lo toan của cha mẹ không ?
_ nhưững người con thiéu thốn tình thương của mẹ: chúng seẽthành ra như thêếnào (dẫn chứng)
Liện hệ trong văn học: chú ý đến các câu chuyện cổ tích, đến các tiểu thuyết trong lòng mẹ & một số bài thơ bạn biết.... để chứng minh tình mẫu tử tồn tại qua nhiều thời đại và tuy có những cách thể hiện khác nhau, nhưng không bao giờ thay đổi.
Liên hệ bản thân: đã bao guờ bạn cảm thấy giận dỗi mẹ chưa, đã bao guìơ bạn hiểu cho mẹ chưa, bạn đã làm cho cha mẹ buồn lòng chưa ( phải xuất phát từ thực tế)
Đây là các ý chính của mình. Tuỳ theo tình hình bạn có thể bổ sung thêm các ý khác
Chúc bạn làm bài tốt
 
Last edited by a moderator:
C

chuotnhatthuydungburatino

đây ko phải là 1 bài văn. Nhưng cũng là 1 câu chuyện rất cảm động. Bạn hãy đọc và tham khảo nhé!

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.
Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. ****** chỉ có một mắt!”.
Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.
Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.
Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.
Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?
Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.
Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:
“Con yêu quý,
Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.
Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..
Mẹ yêu con lắm,
Mẹ..."
 
T

thuhuong97_cute

Mình thây bài văn của chuotnhathuydungburatino hơi vô tình và vô lí
khi người me-người sinh ra và nuôi dưỡng mìnhđi mãi mãi mà ko rơi được giọt nước mắt nào
mình nghĩ là bài văn ko xúc động lắm
mà hầu như là nói về sự vô tình của đứa con
ý kiến của mình là vậy
nếu làm bạn tư ái thì mình xin lỗi
 
C

chuotnhatthuydungburatino

Mình thây bài văn của chuotnhathuydungburatino hơi vô tình và vô lí
khi người me-người sinh ra và nuôi dưỡng mìnhđi mãi mãi mà ko rơi được giọt nước mắt nào
mình nghĩ là bài văn ko xúc động lắm
mà hầu như là nói về sự vô tình của đứa con
ý kiến của mình là vậy
nếu làm bạn tư ái thì mình xin lỗi



Nhưng bạn ơi ! Bài này hổng phải của mình. Mình tìm được, thấy hay nên post lên cho các bạn tham khảo thui mừ.
Còn nếu mình là nhân vật "tôi" thì chuyên đó sẽ không xảy ra đâu.
 
Top Bottom