Tài năng HMF Hãy trả lại mọi thứ cho tôi! - Nguyễn Thị Quỳnh Lan

Nguyễn Thị Quỳnh Lan

Cựu TMod Sử
Thành viên
31 Tháng ba 2020
1,503
6,418
576
Bắc Ninh
HocMai Forum
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Hãy trả lại mọi thứ cho tôi!

Tác giả: Candy
Thể loại: Truyện ngắn
Rating: Không
Độ dài: Ba chương
Tình trạng: Hoàn

#1.
Vẫn như mọi hôm, tôi cùng những đứa bạn đi bar. Khi chúng tôi đang chơi vui vẻ thì bỗng nhiên mẹ tôi gọi điện .
- Mày đang ở đâu đấy con kia, còn không mau ra sân bay đón Lưu Vân.- Mẹ tôi hét lên.
Nói đến đấy, mẹ tôi tắt máy còn tôi thì vẫn chưa hiểu gì. Tôi gọi lại nhưng mẹ tôi không nhấc máy có lẽ bà ấy đi đánh mạt chược rồi. Vì không muốn khiến mẹ tức tôi đành phải rời khỏi buổi tiệc và đi đến sân bay. Khi đên đấy, tôi nhìn dọc nhìn xuôi không biết người con trai mà mẹ tôi nói đến là ai? Vì vốn dĩ mẹ tôi còn không cho tôi ảnh. Sau một hồi tìm kiếm bỗng dưng có một ai đó đặt tay lên vai tôi khi đó tôi nghĩ rằng :"Không lẽ người này muốn tìm đường chết." Tôi vật anh ta xuống bằng tất cả sức lực của tôi rồi dè hắn xuống khiến hắn không thể đứng dậy. Tôi cứ tưởng rằng hắn đã thua trước tay tôi nhưng không ngờ hắn luồn ra sau lưng tôi:
- Cô làm gì thế hả, bà cô! - Hắn nói.
Tôi tức sôi máu khi hắn gọi tôi là bà cô. Tôi mới chỉ có 20 tuổi. Tôi cố xoay lưng lại nhưng không được, hắn ép tôi vào tường, tôi nghĩ :"Phải chăng hắn ta là sở khanh trong truyền thuyết". Sau đó, hắn bắt đầu thả tay ra rồi đi ra ngoài. Tôi tiếp tục tìm người con trai mà mẹ tôi nói, rồi nhớ ra cá tên của hắn khi mẹ tôi gọi điện cho tôi lúc trước. Tôi bắt đầu lấy loa rồi gọi tên người đó nhưng không thấy hồi đáp . Sau cả một đêm tìm kiếm tôi vẫn không thấy hắn. Ngày hôm sau, mẹ tôi lại gọi điện bảo tôi phải về nhà ngay lập tức cùng với cái giọng rất tức giận. Cô vội chạy về nhà, thì thấy mẹ cô đang ngồi cùng một người nào đó thân gầy.
- Sao giờ mày mới về đến nhà, Lưu Vân hôm qua có việc đột xuất nên không về được. Đây là bạn của Lưu Vân, mới sáng nay cậu ấy mới đến để báo cho gia đình chúng ta. Còn bây giờ mày biến đi. - Mẹ tôi nói.
Tôi mệt mỏi đi về nhà, nằm trên ghế sofa và ngủ một giấc thoải mái. Bỗng nhiên chủ nhà đến gõ cửa.
- Cô hôm nay sẽ có một bạn cùng phòng mới và đây là người đây. - Chủ nhà nói
Vừa nhìn thấy hình ảnh, cô nhận ra ngay tên sở khanh hôm trước.
- Không được.- Tôinói
- Nếu không được thì cô mau đóng tiền nhà cho tôi - Chỏ nhà nói.
Tôi im lặng bởi vì tài khoản của cô đã bị mẹ đóng băng và tôi đành phải chấp nhận.
Buổi trưa ôm ấy, hắn ta bắt dầu chuyển vào trong nhà tôi cùng với một nụ cười thật sự không mấy tốt đẹp.
- Phòng anh ở bên kia. - Tôi nói với hắn.
Nhưng hắn không nghe và chiếm luôn phòng tôi. Tôi thật sự tức giận nhưng lại bị hắn ta ẩn xuống dưới ghế và ép sát một lần nữa khiến tôi trở nên đỏ mặt. Khi nhìn thấy biểu cảm của tôi trông hắn rất thích thú và rồi hắn lại đi ra bếp và sai tôi đi dọn phòng cho hắn. Không biết lí do vì sao nhưng lần này tôi đã nghe lời hắn và đi dọn phòng cho hắn. Hắn vui vẻ nhìn tôi và cho rằng có lẽ hắn có thể bắt đầu cuộc sống mới.​



 

Nguyễn Thị Quỳnh Lan

Cựu TMod Sử
Thành viên
31 Tháng ba 2020
1,503
6,418
576
Bắc Ninh
HocMai Forum
#2.Tối hôm đó Lưu Vân trở về, mẹ tôi gọi tôi về nhà để ăn cơm. Tôi lại một lần nữa lại trở về nhà. Về đến nơi, tôi phát hiện ra vị tổng tài đó khá đẹp trai nhưng tôi vẫn cố trấn tĩnh bản thân và hỏi mẹ rằng đây là ai.
- Đây là vị hôn phu của con. - Mẹ tôi nói.
-Tại sao mẹ có thể định đoạt cuộc sống của con như vậy mà mẹ không hỏi ý kiến của con. -Tôi quát tháo
- Tôi là mẹ chị thì tôi có quyền quyết định chứ không đến lượt chị. - Mẹ tôi mắng.
Lưu Vân đi ra, giải vây cho tôi. Dù tôi không biết anh ta là ai nhưng vẫn phải cảm ơn anh ta vì đã giải vây cho tôi. Trong bữa ăn cơm, mọi thứ trở lên im lặng lạ thường nhưng chỉ cần một lời nói của mẹ tôi mọi thứ trở nên bớt yên lặng hơn. Có lẽ chính vì thế mà tôi quý mẹ tôi hơn bố. Mẹ tôi hỏi những điều về Lưu Vân như anh ta sống ở đấy có tốt không? Liệu có mệt mỏi khi phải sống một mình, không chỉ vậy mẹ tôi còn hỏi về gia đình của anh ta và làm như tôi không có mặt ở đó. Tôi khá buồn chán và đã đứng dậy ngay sau khi ăn xong bát cơm. Mẹ tôi rất không hài lòng về điều đó, nhưng tôi vẫn mặc kệ vì cho rằng những điều đó không liên quan đến tôi. Tôi biết mẹ quý tôi, nhưng không phải theo cách này. Không ngờ anh ta hỏi về tôi rằng có thích những người như hắn và liệu rằng tôi có khỏe không. Tôi không biết vì sao anh ta hỏi như thế. Có lẽ hắn muốn tôi bị bệnh hay muốn tôi chết sớm. Những câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu tôi khiến tôi càng ngày càng ghét anh ta. Tôi nghĩ rằng mẹ đã tìm một người không phù hợp với tôi. Sau khi anh ta đi thì mẹ cũng cho phép tôi ra khỏi nhà. Về đến nhà, tên sở khanh kia liến hỏi lý do tại sao tôi về muộn. Tại vì tôi lười không muốn nói nên tôi thấy sự lo lắng của hắn về tôi vì tôi đã về nhà quá 11 giờ. Rồi hắn nói với tôi rằng tên hắn không phải sở khanh mà là Đường Lưu. Tôi thấy kì lạ vì tại sao hắn lại nói tên chính bản thân mình cho người khác. Nhưng tôi không quan tâm nhiều lắm và cố gắng nhớ tên hắn ta nhanh nhất có thể.
 

Empe_Tchanz

Học sinh tiến bộ
Thành viên
6 Tháng mười 2017
651
654
156
Thái Bình
Truyện của bạn theo mình nghĩ chỉ là kể lại các sự việc. Truyện không có nhiều miêu tả hay cảm xúc gì cả khiến người đọc mất hứng. Cốt truyện hơi nhanh nên đọc khá buồn. Có một vài chỗ không liên quan, đọc lên cảm thấy khá ngang tai. Mong phần tiếp có thể cải thiện hơn.
 

Junery N

Cựu Hỗ trợ viên
HV CLB Địa lí
Thành viên
23 Tháng mười một 2019
4,605
12,670
1,021
Nam Định
In the sky
#2.Tối hôm đó Lưu Vân trở về, mẹ tôi gọi tôi về nhà để ăn cơm. Tôi lại một lần nữa lại trở về nhà. Về đến nơi, tôi phát hiện ra vị tổng tài đó khá đẹp trai nhưng tôi vẫn cố trấn tĩnh bản thân và hỏi mẹ rằng đây là ai.
- Đây là vị hôn phu của con. - Mẹ tôi nói.
-Tại sao mẹ có thể định đoạt cuộc sống của con như vậy mà mẹ không hỏi ý kiến của con. -Tôi quát tháo
- Tôi là mẹ chị thì tôi có quyền quyết định chứ không đến lượt chị. - Mẹ tôi mắng.
Lưu Vân đi ra, giải vây cho tôi. Dù tôi không biết anh ta là ai nhưng vẫn phải cảm ơn anh ta vì đã giải vây cho tôi. Trong bữa ăn cơm, mọi thứ trở lên im lặng lạ thường nhưng chỉ cần một lời nói của mẹ tôi mọi thứ trở nên bớt yên lặng hơn. Có lẽ chính vì thế mà tôi quý mẹ tôi hơn bố. Mẹ tôi hỏi những điều về Lưu Vân như anh ta sống ở đấy có tốt không? Liệu có mệt mỏi khi phải sống một mình, không chỉ vậy mẹ tôi còn hỏi về gia đình của anh ta và làm như tôi không có mặt ở đó. Tôi khá buồn chán và đã đứng dậy ngay sau khi ăn xong bát cơm. Mẹ tôi rất không hài lòng về điều đó, nhưng tôi vẫn mặc kệ vì cho rằng những điều đó không liên quan đến tôi. Tôi biết mẹ quý tôi, nhưng không phải theo cách này. Không ngờ anh ta hỏi về tôi rằng có thích những người như hắn và liệu rằng tôi có khỏe không. Tôi không biết vì sao anh ta hỏi như thế. Có lẽ hắn muốn tôi bị bệnh hay muốn tôi chết sớm. Những câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu tôi khiến tôi càng ngày càng ghét anh ta. Tôi nghĩ rằng mẹ đã tìm một người không phù hợp với tôi. Sau khi anh ta đi thì mẹ cũng cho phép tôi ra khỏi nhà. Về đến nhà, tên sở khanh kia liến hỏi lý do tại sao tôi về muộn. Tại vì tôi lười không muốn nói nên tôi thấy sự lo lắng của hắn về tôi vì tôi đã về nhà quá 11 giờ. Rồi hắn nói với tôi rằng tên hắn không phải sở khanh mà là Đường Lưu. Tôi thấy kì lạ vì tại sao hắn lại nói tên chính bản thân mình cho người khác. Nhưng tôi không quan tâm nhiều lắm và cố gắng nhớ tên hắn ta nhanh nhất có thể.
Phần truyện này của bạn khá là hay rồi. Bạn cũng đã biết cách xen kẽ các tình cảm, cảm xúc của các nhân vật trong câu truyện. ( nhưng hơi ít nhé )
Tuy nhiên thì bạn vẫn còn một vài lỗi chính tả nhé.
Với cả phần ( mình đánh dấu đỏ bên trên ) mình nghĩ bạn nên tách nhỏ các ý của câu chuyện ra và hãy viết có cả lời nói, đối thoại của các nhân vật trong truyện chứ không truyện của bạn sẽ biến thành một bài văn.
 

Nguyễn Thị Quỳnh Lan

Cựu TMod Sử
Thành viên
31 Tháng ba 2020
1,503
6,418
576
Bắc Ninh
HocMai Forum
#3. Ngày hôm sau, khi tôi dang đi ra ngoài mua đồ ăn thì bỗng dưng có một cái gì đó rớt xuống dưới, may rằng tôi không sao nhưng Lưu Vân thì có. Hắn đã ẩn tôi ra khỏi chỗ đó nhưng thứ rơi xuống đã đập trúng đầu Lưu Vân khiến cho tôi hoảng hốt và không nghĩ được gì. Tôi khóc và hỏi vì sao hắn giúp tôi.
- Vì em là người đã giúp tôi, ở bên tôi và quan tâm tôi khi tôi gặp khó khăn nhất. Chính em là người đã động viên tôi vượt qua khó khăn ấy để bước tiếp đến tương lai. Có thể em không nhận ra tôi nhưng tôi mãi mãi không bao giờ quên được hình bóng của em. Hãy cố gắng bước tiếp và tìm ra cho mình một người mà em có thể tin tưởng. - Hắn nói
Sau khi nói xong, thì hắn nhắm mắt kèm theo một nụ cười. Lúc đó tôi mới nhớ ra mọi chuyện nhưng vì tôi luôn coi hắn là anh em tốt nên không bao giờ nghĩ tới chuyện hắn thích cô. Ngày hôm ấy, gia đình cô đã làm đám tang cho hắn. Người ở bên cô khi đó chính là Đường Lưu, hắn dỗ dành cô. Từ đó cô chắc chắn rằng người mà mình thích đó chính là Đường Lưu. Khi đó hắn cũng đã nói với tôi rằng hắn thích tôi ngay từ lần đầu gặp mặt. Ba ngày sau khi Lưu Vân chết. Tôi đã nhìn thấy hắn đi cùng với một đứa con gái khác. Họ vui vẻ bên nhau điều đó làm tôi rất buồn và cơ thể như muốn sai khiến tôi ra nói chuyện với hắn để làm rõ tất cả mọi chuyện, đương nhiên tôi đã nghe theo cơ thể của mình và đi ra nói chuyện với hắn.
- Đùng là tôi đã từng nói tôi thích cô ngay từ đầu gặp mặt. Nhưng khi đó là khi đó, bây giờ là bây giờ cô cũng chẳng khác gì một quân cờ, một thú vui, một trò chơi mà tôi hứng thú nhất thời mà thôi. - Hắn nói rằng cùng với nụ cười khinh bỉ.
Tôi rơi vào tuyệt vọng không ai ở bên. Rồi từ đó tôi bắt đầu sống chỉ"nằm trên giường".​
 
  • Like
Reactions: kaede-kun

kaede-kun

Giải Ba event Thế giới Sinh học 2
HV CLB Địa lí
Thành viên
10 Tháng sáu 2020
1,691
10,852
806
Tây Ninh
~ Outer Space ~
#3. Ngày hôm sau, khi tôi dang đi ra ngoài mua đồ ăn thì bỗng dưng có một cái gì đó rớt xuống dưới, may rằng tôi không sao nhưng Lưu Vân thì có. Hắn đã ẩn tôi ra khỏi chỗ đó nhưng thứ rơi xuống đã đập trúng đầu Lưu Vân khiến cho tôi hoảng hốt và không nghĩ được gì. Tôi khóc và hỏi vì sao hắn giúp tôi.
- Vì em là người đã giúp tôi, ở bên tôi và quan tâm tôi khi tôi gặp khó khăn nhất. Chính em là người đã động viên tôi vượt qua khó khăn ấy để bước tiếp đến tương lai. Có thể em không nhận ra tôi nhưng tôi mãi mãi không bao giờ quên được hình bóng của em. Hãy cố gắng bước tiếp và tìm ra cho mình một người mà em có thể tin tưởng. - Hắn nói
Sau khi nói xong, thì hắn nhắm mắt kèm theo một nụ cười. Lúc đó tôi mới nhớ ra mọi chuyện nhưng vì tôi luôn coi hắn là anh em tốt nên không bao giờ nghĩ tới chuyện hắn thích cô. Ngày hôm ấy, gia đình cô đã làm đám tang cho hắn. Người ở bên cô khi đó chính là Đường Lưu, hắn dỗ dành cô. Từ đó cô chắc chắn rằng người mà mình thích đó chính là Đường Lưu. Khi đó hắn cũng đã nói với tôi rằng hắn thích tôi ngay từ lần đầu gặp mặt. Ba ngày sau khi Lưu Vân chết. Tôi đã nhìn thấy hắn đi cùng với một đứa con gái khác. Họ vui vẻ bên nhau điều đó làm tôi rất buồn và cơ thể như muốn sai khiến tôi ra nói chuyện với hắn để làm rõ tất cả mọi chuyện, đương nhiên tôi đã nghe theo cơ thể của mình và đi ra nói chuyện với hắn.
- Đùng là tôi đã từng nói tôi thích cô ngay từ đầu gặp mặt. Nhưng khi đó là khi đó, bây giờ là bây giờ cô cũng chẳng khác gì một quân cờ, một thú vui, một trò chơi mà tôi hứng thú nhất thời mà thôi. - Hắn nói rằng cùng với nụ cười khinh bỉ.
Tôi rơi vào tuyệt vọng không ai ở bên. Rồi từ đó tôi bắt đầu sống chỉ"nằm trên giường".​
Truyện của em hay hơn rồi đó ^^ nhưng mà ngắn quá * tự nhiên muốn đọc tiếp :<* cái kết buồn ghê :<<<<
 

khahhyen_ybms1

Học sinh tiến bộ
HV CLB Địa lí
Thành viên
16 Tháng bảy 2020
709
2,319
231
Hà Tĩnh
THCS Lê Bình
#3. Ngày hôm sau, khi tôi dang đi ra ngoài mua đồ ăn thì bỗng dưng có một cái gì đó rớt xuống dưới, may rằng tôi không sao nhưng Lưu Vân thì có. Hắn đã ẩn tôi ra khỏi chỗ đó nhưng thứ rơi xuống đã đập trúng đầu Lưu Vân khiến cho tôi hoảng hốt và không nghĩ được gì. Tôi khóc và hỏi vì sao hắn giúp tôi.
- Vì em là người đã giúp tôi, ở bên tôi và quan tâm tôi khi tôi gặp khó khăn nhất. Chính em là người đã động viên tôi vượt qua khó khăn ấy để bước tiếp đến tương lai. Có thể em không nhận ra tôi nhưng tôi mãi mãi không bao giờ quên được hình bóng của em. Hãy cố gắng bước tiếp và tìm ra cho mình một người mà em có thể tin tưởng. - Hắn nói
Sau khi nói xong, thì hắn nhắm mắt kèm theo một nụ cười. Lúc đó tôi mới nhớ ra mọi chuyện nhưng vì tôi luôn coi hắn là anh em tốt nên không bao giờ nghĩ tới chuyện hắn thích cô. Ngày hôm ấy, gia đình cô đã làm đám tang cho hắn. Người ở bên cô khi đó chính là Đường Lưu, hắn dỗ dành cô. Từ đó cô chắc chắn rằng người mà mình thích đó chính là Đường Lưu. Khi đó hắn cũng đã nói với tôi rằng hắn thích tôi ngay từ lần đầu gặp mặt. Ba ngày sau khi Lưu Vân chết. Tôi đã nhìn thấy hắn đi cùng với một đứa con gái khác. Họ vui vẻ bên nhau điều đó làm tôi rất buồn và cơ thể như muốn sai khiến tôi ra nói chuyện với hắn để làm rõ tất cả mọi chuyện, đương nhiên tôi đã nghe theo cơ thể của mình và đi ra nói chuyện với hắn.
- Đùng là tôi đã từng nói tôi thích cô ngay từ đầu gặp mặt. Nhưng khi đó là khi đó, bây giờ là bây giờ cô cũng chẳng khác gì một quân cờ, một thú vui, một trò chơi mà tôi hứng thú nhất thời mà thôi. - Hắn nói rằng cùng với nụ cười khinh bỉ.
Tôi rơi vào tuyệt vọng không ai ở bên. Rồi từ đó tôi bắt đầu sống chỉ"nằm trên giường".​
ối hết rồi à
Thực sự mà nói em càng ngày càng lên tay đó nha.Nhưng mà có cái lỗi chính tả thì vẫn chưa ổn lắm.Với truyện này với truyện xuyên không thì chị nghĩ truyện xuyên không hay hơn.Mà nói về phần bố cục và miêu tả cảm xúc thì em chưa biểu đạt được .Mà cảm xúc thì đôi lúc có nhưng chưa sâu sắc lắm.Nếu em muốn viết văn hay thì nên học cảm thụ văn học nhé!!Lên cấp 2 còn học nhiều lắm đó nha.Nhưng chị cũng thích truyện em nhiều lắm .À mà truyện của em á hơi ngắn chị nghĩ chưa thể kết thúc được ở đây nha.Đây là những lời nhận xét thật lòng mong em đừng giận chị nha .Yêu em
 

Gâu Đần

Học sinh tiến bộ
HV CLB Địa lí
Thành viên
6 Tháng mười một 2018
950
1,585
171
17
Hải Phòng
THCS Đằng Hải ai cùng trường lên tiếng =)
Hãy trả lại mọi thứ cho tôi!

Tác giả: Candy
Thể loại: Truyện ngắn
Rating: Không
Độ dài: Ba chương
Tình trạng: Hoàn

#1.
Vẫn như mọi hôm, tôi cùng những đứa bạn đi bar. Khi chúng tôi đang chơi vui vẻ thì bỗng nhiên mẹ tôi gọi điện .
- Mày đang ở đâu đấy con kia, còn không mau ra sân bay đón Lưu Vân.- Mẹ tôi hét lên.
Nói đến đấy, mẹ tôi tắt máy còn tôi thì vẫn chưa hiểu gì. Tôi gọi lại nhưng mẹ tôi không nhấc máy có lẽ bà ấy đi đánh mạt chược rồi. Vì không muốn khiến mẹ tức tôi đành phải rời khỏi buổi tiệc và đi đến sân bay. Khi đên đấy, tôi nhìn dọc nhìn xuôi không biết người con trai mà mẹ tôi nói đến là ai? Vì vốn dĩ mẹ tôi còn không cho tôi ảnh. Sau một hồi tìm kiếm bỗng dưng có một ai đó đặt tay lên vai tôi khi đó tôi nghĩ rằng :"Không lẽ người này muốn tìm đường chết." Tôi vật anh ta xuống bằng tất cả sức lực của tôi rồi dè hắn xuống khiến hắn không thể đứng dậy. Tôi cứ tưởng rằng hắn đã thua trước tay tôi nhưng không ngờ hắn luồn ra sau lưng tôi:
- Cô làm gì thế hả, bà cô! - Hắn nói.
Tôi tức sôi máu khi hắn gọi tôi là bà cô. Tôi mới chỉ có 20 tuổi. Tôi cố xoay lưng lại nhưng không được, hắn ép tôi vào tường, tôi nghĩ :"Phải chăng hắn ta là sở khanh trong truyền thuyết". Sau đó, hắn bắt đầu thả tay ra rồi đi ra ngoài. Tôi tiếp tục tìm người con trai mà mẹ tôi nói, rồi nhớ ra cá tên của hắn khi mẹ tôi gọi điện cho tôi lúc trước. Tôi bắt đầu lấy loa rồi gọi tên người đó nhưng không thấy hồi đáp . Sau cả một đêm tìm kiếm tôi vẫn không thấy hắn. Ngày hôm sau, mẹ tôi lại gọi điện bảo tôi phải về nhà ngay lập tức cùng với cái giọng rất tức giận. Cô vội chạy về nhà, thì thấy mẹ cô đang ngồi cùng một người nào đó thân gầy.
- Sao giờ mày mới về đến nhà, Lưu Vân hôm qua có việc đột xuất nên không về được. Đây là bạn của Lưu Vân, mới sáng nay cậu ấy mới đến để báo cho gia đình chúng ta. Còn bây giờ mày biến đi. - Mẹ tôi nói.
Tôi mệt mỏi đi về nhà, nằm trên ghế sofa và ngủ một giấc thoải mái. Bỗng nhiên chủ nhà đến gõ cửa.
- Cô hôm nay sẽ có một bạn cùng phòng mới và đây là người đây. - Chủ nhà nói
Vừa nhìn thấy hình ảnh, cô nhận ra ngay tên sở khanh hôm trước.
- Không được.- Tôinói
- Nếu không được thì cô mau đóng tiền nhà cho tôi - Chỏ nhà nói.
Tôi im lặng bởi vì tài khoản của cô đã bị mẹ đóng băng và tôi đành phải chấp nhận.
Buổi trưa ôm ấy, hắn ta bắt dầu chuyển vào trong nhà tôi cùng với một nụ cười thật sự không mấy tốt đẹp.
- Phòng anh ở bên kia. - Tôi nói với hắn.
Nhưng hắn không nghe và chiếm luôn phòng tôi. Tôi thật sự tức giận nhưng lại bị hắn ta ẩn xuống dưới ghế và ép sát một lần nữa khiến tôi trở nên đỏ mặt. Khi nhìn thấy biểu cảm của tôi trông hắn rất thích thú và rồi hắn lại đi ra bếp và sai tôi đi dọn phòng cho hắn. Không biết lí do vì sao nhưng lần này tôi đã nghe lời hắn và đi dọn phòng cho hắn. Hắn vui vẻ nhìn tôi và cho rằng có lẽ hắn có thể bắt đầu cuộc sống mới.


Chap đầu Bụt thấy truyện kể khá nhanh làm cho mạch truyện trở nên rối, người đọc chưa hiểu hết chi tiết này đã bị đẩy sang ý khác, không để lại nhiều cả xúc. Có khúc đang dùng '' tôi'' chuyển sang ''cô''. Can nên miêu tả cảm xúc của nhân vật xen kẽ cốt truyện và kể chi tiết hơn các sự việc thì chap này sẽ dài hơn, người đọc dễ ngấm hơn và truyện sẽ hay hơn đấy ^^. Chú ý đọc lại truyện để rà soát lỗi sai nha:3
* Từ cựu học sinh điểm 10 môn tập viết
 
Last edited:

Chạch Dũng

Học sinh chăm học
Thành viên
14 Tháng tư 2020
103
397
86
18
Hà Tĩnh
Đan Trường Hội
Hãy trả lại mọi thứ cho tôi!

Tác giả: Candy
Thể loại: Truyện ngắn
Rating: Không
Độ dài: Ba chương
Tình trạng: Hoàn

#1.
Vẫn như mọi hôm, tôi cùng những đứa bạn đi bar. Khi chúng tôi đang chơi vui vẻ thì bỗng nhiên mẹ tôi gọi điện .
- Mày đang ở đâu đấy con kia, còn không mau ra sân bay đón Lưu Vân.- Mẹ tôi hét lên.
Nói đến đấy, mẹ tôi tắt máy còn tôi thì vẫn chưa hiểu gì. Tôi gọi lại nhưng mẹ tôi không nhấc máy có lẽ bà ấy đi đánh mạt chược rồi. Vì không muốn khiến mẹ tức tôi đành phải rời khỏi buổi tiệc và đi đến sân bay. Khi đên đấy, tôi nhìn dọc nhìn xuôi không biết người con trai mà mẹ tôi nói đến là ai? Vì vốn dĩ mẹ tôi còn không cho tôi ảnh. Sau một hồi tìm kiếm bỗng dưng có một ai đó đặt tay lên vai tôi khi đó tôi nghĩ rằng :"Không lẽ người này muốn tìm đường chết." Tôi vật anh ta xuống bằng tất cả sức lực của tôi rồi dè hắn xuống khiến hắn không thể đứng dậy. Tôi cứ tưởng rằng hắn đã thua trước tay tôi nhưng không ngờ hắn luồn ra sau lưng tôi:
- Cô làm gì thế hả, bà cô! - Hắn nói.
Tôi tức sôi máu khi hắn gọi tôi là bà cô. Tôi mới chỉ có 20 tuổi. Tôi cố xoay lưng lại nhưng không được, hắn ép tôi vào tường, tôi nghĩ :"Phải chăng hắn ta là sở khanh trong truyền thuyết". Sau đó, hắn bắt đầu thả tay ra rồi đi ra ngoài. Tôi tiếp tục tìm người con trai mà mẹ tôi nói, rồi nhớ ra cá tên của hắn khi mẹ tôi gọi điện cho tôi lúc trước. Tôi bắt đầu lấy loa rồi gọi tên người đó nhưng không thấy hồi đáp . Sau cả một đêm tìm kiếm tôi vẫn không thấy hắn. Ngày hôm sau, mẹ tôi lại gọi điện bảo tôi phải về nhà ngay lập tức cùng với cái giọng rất tức giận. Cô vội chạy về nhà, thì thấy mẹ cô đang ngồi cùng một người nào đó thân gầy.
- Sao giờ mày mới về đến nhà, Lưu Vân hôm qua có việc đột xuất nên không về được. Đây là bạn của Lưu Vân, mới sáng nay cậu ấy mới đến để báo cho gia đình chúng ta. Còn bây giờ mày biến đi. - Mẹ tôi nói.
Tôi mệt mỏi đi về nhà, nằm trên ghế sofa và ngủ một giấc thoải mái. Bỗng nhiên chủ nhà đến gõ cửa.
- Cô hôm nay sẽ có một bạn cùng phòng mới và đây là người đây. - Chủ nhà nói
Vừa nhìn thấy hình ảnh, cô nhận ra ngay tên sở khanh hôm trước.
- Không được.- Tôinói
- Nếu không được thì cô mau đóng tiền nhà cho tôi - Chỏ nhà nói.
Tôi im lặng bởi vì tài khoản của cô đã bị mẹ đóng băng và tôi đành phải chấp nhận.
Buổi trưa ôm ấy, hắn ta bắt dầu chuyển vào trong nhà tôi cùng với một nụ cười thật sự không mấy tốt đẹp.
- Phòng anh ở bên kia. - Tôi nói với hắn.
Nhưng hắn không nghe và chiếm luôn phòng tôi. Tôi thật sự tức giận nhưng lại bị hắn ta ẩn xuống dưới ghế và ép sát một lần nữa khiến tôi trở nên đỏ mặt. Khi nhìn thấy biểu cảm của tôi trông hắn rất thích thú và rồi hắn lại đi ra bếp và sai tôi đi dọn phòng cho hắn. Không biết lí do vì sao nhưng lần này tôi đã nghe lời hắn và đi dọn phòng cho hắn. Hắn vui vẻ nhìn tôi và cho rằng có lẽ hắn có thể bắt đầu cuộc sống mới.




Hay đại đi, song vẫn còn hơi ngắn, anh thấy em nên kết thúc truyện ở từng chương kiểu hồi hộp, thế mới thu hút người đọc và gây neen sự tò mò.
 
Top Bottom