HÃY CHO CƠ HỘI

Q

quanglv.luongdacbang12a13

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Mình chia tay nhé em! - Anh đề nghị.
- Không, em muốn mình vẫn tiếp tục làm bạn. Em... thấy nhớ anh.
- Em không thể nhớ anh vì... em không yêu anh
- Nhưng... em vẫn nhớ anh. - Cô đầy mâu thuẫn.
- Em đừng tham lam thế. Em không thể bắt anh không được quên em trong khi em đã có người khác...


Mắt cô rơm rớm còn giọng anh cay cay. Họ quen nhau, thân nhau và làm bạn đã bao lâu rồi nhỉ? Cô không nhớ nữa, 9 hay 10 năm gì đó. Thật lạ, họ đi bên nhau, tâm sự với nhau, hiểu nhau nhưng cô không yêu anh. Chỉ có anh là yêu cô, bằng tình yêu chân thành, tình cảm trừu mến.



Anh cho cô sự an tâm, chỗ dựa tinh thần mỗi khi cô cần lời khuyên, một bờ vai mỗi khi cô khóc. Thế nhưng, cô cũng không hiểu tại sao cô cứ chối bỏ, chối bỏ rằng cô yêu anh. Giờ cô có bạn trai, một người cũng quan tâm đến cô, yêu cô nhưng sau anh.

Cô không hiểu, con gái thật phức tạp, người như anh, cô không thể nào quên, lúc nào cô cũng cần anh bên cạnh. Có đôi lần anh đi xa, du học một năm, cô nhớ anh, và khóc nhiều lắm vì những khi cô cần chẳng có anh bên cạnh, chẳng ai hiểu cô. Ấy vậy mà mà cô chưa bao giờ yêu anh.

Cô cũng không hiểu được mình, không giải thích được tại sao không yêu anh. Anh cay đắng, anh cũng chẳng hiểu lý do, vì sao cô cứ luôn nhớ mình nhưng không yêu mình. Có những nỗi nhớ không phải tình yêu, có những nỗi nhớ không phải tình bạn. Giữa họ là cái gì đó cao hơn tình bạn nhưng không phải tình yêu.

Có phải người mà ta có thể tâm sự tất cả, người mà ta có thể hiểu tất cả thì không thể yêu nhau được nữa không?
Có phải tình yêu cần sự khám phá, cần một chút mới lạ và cần một hương vị khác hay không?

Cô vẫn muốn anh làm bạn với mình, vẫn muốn anh đi cạnh cô trong cuộc đời này nhưng không cho anh yêu cô. Cô biết mình tham lam nhưng cô vẫn muốn. Ừ, cô vốn tham lam. Và cái tham lam của cô làm anh đau, đau tưởng chừng như không vỡ vụn hơn được nữa.

Anh muốn đi xa, muốn quên cô nhưng anh cũng không nỡ. Anh phải đấu tranh với mình vì anh biết cô cần anh. Có những điều cô không thể tâm sự với người ấy, có những khi cô buồn và anh không nỡ. Anh quá yêu cô. Nhưng anh cũng không đủ rộng lượng để đi cạnh cuộc đời cô, anh phải quên.

Anh đau khi cô tâm sự với anh, xin anh lời khuyên về chuyện của cô và người ấy. Anh không thể tự lừa dối lòng mình, anh không thể làm một người bạn như cô muốn. Anh phải quyết định.

Chia tay em nhé!
Hãy cho anh một cơ hội để quên em.
Cho anh một cơ hội để làm lành vết thương.............
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,/.........................
 
J

jerry_pikz_1111

dài kinh............... ngại đọc thật.! nhưng mà í nghĩa phết............( nó nói về cái gì thế)
 
Q

quanglv.luongdacbang12a13

Hình như anh vẫn yêu

Em mỉm cười, một nụ cười nhẹ bẫng đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh thấy, và anh hiểu ý nghĩa của nụ cười ấy.



NGAY AY VA BAY GIO >< ANH VAN YEU EM >< NHUNG ANH KO THE ICH KI GIU EM BEN MINH KHI ANH KHONG THE CHIA SE NIEM VUI VA NOI BUON CUNG EM !!!



Bao nhiêu lâu rồi nhỉ, hai tháng, à không, chính xác là 2 tháng và 17 ngày. Nhanh em nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho một lời chia tay thật nhanh. Nhanh choáng váng đến nỗi một buổi nhìn sang bên cạnh, nhìn vào mắt em, anh hiểu, mình đã ko còn là của nhau.
Ai đó từng nói, tình yêu chỉ cần một lý do là yêu. Nhưng chia tay thì bao nhiều lý do cho đủ.
Ngày mình yêu nhau cũng thế. Anh luôn lúng túng mỗi khi em hỏi: "Vì sao anh lại yêu em?".
Lúng túng thật sự. Không phải vì không yêu, mà vì anh không biết yêu em vì cái gì, chỉ đơn giản là từ buổi chiều hôm đầu tiên gặp nhau, anh biết mình phải yêu em. Như định mệnh vậy. Nó rơi xuống đột ngột đến nỗi anh không nhận ra.
Ừ nhỉ, chiều hôm ấy.
Anh và em học cùng một trường đại học. Ngày nào anh cũng gặp em, vì chúng ta lại học cùng dãy. Em là nhóc năm 1, anh là lão làng năm 4. Già quá em nhỉ, thế nhưng em lại xưng tên với anh, anh cũng không nói gì và xưng lại với em. Anh vẫn không thể quên nét ngạc nhiên đến buồn cười khi em phát hiện ra anh... già hơn em. Trông em lúc ấy như cô nhóc phát hiện ra một chỗ trốn bí mật vậy. Để đến lúc đi ngủ, giây phút em phát hiện ra sự thật... kinh khủng ấy vẫn còn theo anh trong giấc mơ.
Mình bắt đầu yêu nhau như thế em nhỉ, bình thường như bao cặp đôi khác, như bao tình yêu khác. Nhớ buổi hẹn đầu tiên, anh hồi hộp đến nỗi phải lôi thằng bạn thân theo, nó cứ cằn nhằn suốt thôi. Em cũng dẫn theo nhỏ bạn. Buổi tối ấy em nói liến thoắng, em sôi nổi mà không hề ngại ngùng như những cô gái anh gặp trước đây, thẹn thùng một cách giả tạo. Em không thế, em tự nhiên như thể chúng ta đã quen nhau lâu rồi vậy. Anh yêu cái khoảnh khắc ấy biết nhường nào. Anh đã tự cốc đầu mình rằng sao đến giờ mình mới gặp cô bé đáng yêu này được nhỉ. Mà có lẽ cũng tại ông trời, em nhỉ?
Em mang đến một cái gì đó rất khác với anh trước đây. Trước đây của anh chỉ là cái vòng lẩn quẩn học, rồi chán thì đi cà phê với lũ bạn, lâu lâu anh em tụ họp lại lai rai. Hết! Nhiều khi anh thấy chán nản, muốn làm một cái gì đó khác bình thường. Nhưng làm gì bây giờ?

Từ lúc có em, anh suy nghĩ nhiều hơn, làm sao để em vui, làm sao để em yêu anh nhiều hơn nữa và làm gì cho cả tình yêu của cả hai đứa.
Em hài hước, về khoản này là giống anh nhất. Còn lại, em khác anh hoàn toàn. Thật thế!
Em trẻ con làm anh nhiều khi phát bực, em nhạy cảm nên toàn lo vẩn vơ. Em yếu đuối như một cô bé con vậy. Bên em, anh muốn mình thật mạnh mẽ, thật nhiều tình yêu thương để khoả lấp đi những lo lắng, những nghi ngại trong em. Nhưng... bao nhiêu cho đủ ?
Nhớ có lần em muốn mình phải làm cái gì đó thật lãng mạn. Thế là hai đứa gửi xe, đi dạo bộ. Đang đi, bỗng em reo lên:
"Tối nay có trăng kìa anh!"
Bất giác anh nhìn lên, ừ nhỉ, có trăng, sáng thật. Rồi nhìn sang em, vẫn còn vui sướng vì cái sự phát hiện ra trăng của mình, như thể trên đời này chỉ mình em thấy trăng thôi. Em là thế, ngộ nghĩnh, có thể vui vì một điều gì đó rất bình thường. Nhiều khi đến kỳ lạ. Cứ thế em cuốn anh theo, một cách tự nhiên, anh nhận ra rằng mình càng yêu em hơn. Nhưng ngu ngốc thay, anh không nhận ra rằng em cũng thế.
Rồi cái ôm đầu tiên. Em nói em rất thích được ôm từ phía sau, vì nó làm em cảm thấy ấm áp và được che chở thật an toàn. Khi anh ôm em, em giật mình. Và rồi em ngoan ngoãn, bình yên trong vòng tay anh. Khi ấy anh cảm thấy mình thật hạnh phúc. Và khi ấy anh mới biết yêu và được yêu thật kỳ diệu...
Em luôn hỏi:
"Vì sao anh luôn ấm mà em lại lạnh thế?"
Có lẽ vì mình yêu nhau khi mùa đông. Tay em lúc nào cũng lạnh. Anh đều phải ấp trong tay mình nó mới ấm lại được. Mỗi lần như thế em thích lắm. Em luôn nũng nịu than lạnh để được ấp trong tay anh. Tình yêu thật ấm áp!
Em không biết uống cà phê, thế là mỗi lần mình đi uống nước, anh lại tập cho em uống. Anh đút từng muỗng, em nhăn mặt như con nít uống thuốc vậy, nhìn rất đáng yêu. Anh không biết rằng em chịu tập uống nó vì anh, vì anh rất thích uống cà phê, vì em muốn được cùng anh thưởng thức vị nồng và ấm sực của nó khi mùa đông về. Cho đến lúc này anh vẫn không nhận ra là em cũng rất yêu anh.
Anh không nhận ra...
Nên anh đã để em ra đi...
Hôm ấy, em bảo anh không đánh mất em, anh chỉ để em ra đi thôi.
Đêm đó, anh đã suy nghĩ. Và lần đầu tiên anh nhận ra rằng em yêu anh, yêu rất nhiều. Anh đã tự mắng mình như một thằng ngốc!
Vì anh đã không tin tưởng vào tình yêu của em. Anh bắt em phải chờ đợi để xác định lại tình cảm của mình. Nhưng đã yêu thì xác định gì nữa.
Em mệt mỏi!
Cũng đúng thôi, vì anh không có lòng tin vào tình yêu này, anh đã trở nên yếu đuối từ lúc nào cũng không rõ nữa...
Ngày mình chia tay
Trời vẫn còn đông...
Đông cho trời và đông cho lòng người...
Tình cờ thay, hôm nay, anh lại gặp em ở một quán cà phê mới mở. Anh mới nhớ ra rằng ngày trước em có sở thích khám phá những quán nước mới và thích đi một mình. Anh không hiểu vì một mình thì buồn lắm, em chỉ cười vì chính em cũng không hiểu được cái sở thích kỳ quặc ấy của mình.
Em vẫn thế, vẫn mái tóc đen dài để tự nhiên, vẫn cái áo cổ lọ màu cam chói chang mà em bảo mùa đông u ám nên phải mặc những màu tươi như thế, nhưng anh hiểu còn một lý do nữa là vì em sợ nỗi buồn, sợ sự cô độc...
Nhưng hôm nay, cô nhóc vẫn mảnh khảnh, bên chiếc bàn nhỏ bé, trên mặt vẫn còn vương vài giọt mưa. Bất giác anh muốn đến lau cho em, nhưng sựng lại, ừ nhỉ, đâu có được, mình đã để em đi rồi mà. Em đã không là của mình nữa rồi.
Em đang lơ đãng nhìn đi đâu đó, không phát hiện ra anh. Phải suy nghĩ một hồi lâu, anh quyết định sẽ đến chào em, cái cảm giác là những người xa lạ làm anh thấy khó chịu. Vừa dợm bước, anh đã thấy em đứng lên, mỉm cười rất tươi, nụ cười dành cho một ai đó sắp bước vào.
Một chàng trai. Sao lại như thế?
Phải rồi, mình chia tay rồi mà!
Em tìm hiểu và yêu một người mới cũng là chuyện bình thường thôi. Bình thường thôi!
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, người ấy đưa tay lau những giọt nước trên mặt em, em đưa đôi tay nhỏ bé chỉnh cổ áo cho người ấy, những cử chỉ trìu mến dành cho một người khác. Không phải anh!
Phải rồi. Mình chia tay nhau rồi mà!
Rồi hai người đứng dậy, hình như phải đi đâu đó. Bất giác, anh muốn chạy đến và níu tay em lại, bất giác anh thấy mình bất lực, ngu ngốc như cái thằng mà mấy tháng trước đã để em ra đi...
Và bất giác, em quay về phía anh, chính xác là nhìn vào mắt anh, em thoáng cười, nụ cười nhẹ đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh hiểu và nhận ra nụ cười đó.
Em đi rồi, ngồi một mình trong quán, lại bất giác, anh tự hỏi:
"Không biết em đã uống cà phê được chưa?"
Và bất giác anh lấy điện thoại, vào danh bạ, tìm đến tên em. Nhưng đâu mất rồi nhỉ?
Phải rồi, mình đã chia tay!
 
B

bigmove

Tui ủng hộ : tóc dài váy hồng

--------------------



Họ cãi nhau. Có lẽ là lần cãi nhau to nhất kể từ khi họ yêu nhau. Cô gái đã nhìn thấy chàng trai chở một cô gái khác. Tóc dài. Mặc váy hồng. Chàng trai thích những cô gái tóc dài. Ấn tượng với những ai mặc váy hồng. Và cô gái thì tóc ngắn. Không thích mặc váy.

Một giọt nước trong veo rớt khẽ khỏi mắt cô gái khi chàng trang sẵng giọng: “Anh là người yêu của em không có nghĩa là anh – không - được – đi - với - những – cô – gái – khác”. “Nhưng cũng không phải được thoải mái – ôm - những – cô – gái – khác”. Im lặng. Cô gái vùng chạy. Ngoài trời đang mưa tầm tã....



***************


Chàng trai lao đến bệnh viện. Chiếc điện thoại rơi xuống đất vỡ tan khi anh nghe tin cô gái bị tai nạn. Đêm hôm ấy, cô đã đến toà nhà cao nhất trong thành phố - nơi anh ngỏ lời yêu cô đầu tiên. Và trên đường về, cô đã gặp tai nạn. Một vết dao cứa vào tim chàng trai khi nghe cô gái đang bị hôn mê sâu. Những giọt nước mắt rát bỏng trên má anh vừa như hối hận, vừa như day dứt.

Gia đình cô gái quyết định chuyển cô sang Mỹ điều trị. Cú va chạm đã khiến cô hôn mê và buộc phải phẫu thuật não. Tất nhiên, nước Mỹ sẽ là lựa chọn sáng suốt cho một ca phẫu thuật có nhiều rủi ro. Cơ hội sống của cô mỏng manh như tích tắc.

Ngày gia đình đưa cô gái sang Mỹ là ngày chàng trai cảm thấy rõ nhất mình đang chết dần vì hoang mang. Chưa lúc nào, anh cảm thấy yêu cô và sợ hãi mất cô đến thế. Một dự án lớn của công ty buộc anh phải ở lại Việt Nam. Nhưng có lẽ, kể từ khi chuyến bay đưa cô đi cất cánh, trái tim của anh đã không còn ở lại Việt Nam. Anh từng nghĩ tình yêu của anh dành cho cô đã phai nhạt. Đó là khi anh gặp một cô gái rất giống trong những giấc mơ ngày xa xưa của mình: Tóc dài, mắt một mí và mặc váy hồng. Một hình mẫu thật hoàn hảo. Thế nhưng, đó chỉ là một cơn say nắng chập chờn. Và khi anh tỉnh nắng, tất cả đã quá muộn.

Thì ra, chỉ khi sắp mất một thứ gì đó, người ta mới thấy nó có giá trị với mình như thế nào…

Ca phẫu thuật rất thành công. Nhưng cô gái đã không trở về Việt Nam. Những tin nhắn, những cuộc điện thoại, những lần sang Mỹ tìm kiếm của chàng trai đều kết thúc trong vô vọng. Cô gái đã hoàn toàn biến mất. Hoàn toàn bốc hơi khỏi cuộc sống của chàng trai. Không dấu vết!



********************


2 năm sau…


Chàng trai lao đến toà nhà cao nhất của thành phố. Cô gái đã trở về Việt Nam. Cô gái đang ở đấy – nơi đầu tiên anh ngỏ lời yêu cô. Một dòng máu nóng chảy trong tim chàng trai sôi sục. Có lẽ đã lâu lắm, kể từ lúc cô ra đi, anh mới lại có được cảm giác hân hoan, sung sướng đến thế.


Cô gái đang ngồi thổi bong bóng. Chàng trai khẽ sững lại. Tóc dài. Váy hồng. Một cảm giác hụt hẫng kì lạ xâm chiếm tâm hồn chàng trai. 2 năm không gặp có thể khiến cô gái thay đổi đến thế?

“Anh là ai?”. Vẫn gương mặt ấy, bờ mi ấy, đôi môi ấy. Chỉ khác là đôi mắt trống rỗng nhìn anh lạ lẫm. Cô gái chậm rãi nhắc lại: “Anh là ai? Tôi có quen anh sao?” Bàng hoàng. Cả đất trời như sụp đổ dưới chân chàng trai. Hoảng hốt. Anh run run hỏi: “Em quên anh rồi sao?”. Cô gái phì cười. Nhìn sâu vào mắt chàng trai: “Có lẽ anh nhầm tôi với ai…”. Những thước phim quay chậm chòng vòng trong đầu anh. Tai nạn. Chấn thương não. Mất trí nhớ. Mọi thứ dường như đảo lộn trước mắt chàng trai. Anh cảm thấy người mình nhẹ bẫng. Anh quay đi. Lảo đảo. Hụt hẫng. Ừ, có lẽ là thế. Cô ấy đã mất trí nhớ. Cô ấy để tóc dài. Mặc váy hồng. Cô ấy không còn là người yêu của anh hai năm trước. À không, người – anh – yêu của hai năm trước. Anh không yêu một cô gái tóc dài, mặc váy hồng. Chưa bao giờ.



***************


Một giọt nước mắt rơi khỏi khoé mắt cô gái ngay khi chàng trai quay lưng. Chậm rãi, cô đưa que thổi lên. Một quả bong bóng thật to bay ra. Lóng lánh. Trong suốt. Mỏng manh. Nó bay bay trong không trung rồi đột ngột vỡ tan trong không khí. Biến mất.

Ca phẫu thuật đã thành công. Cô được cứu sống. Vì vết thương chưa lành, cô phải nuôi tóc dài. Vì lối sống bên Mỹ, cô tập quen với việc mặc váy. Thế rồi thành quen. Cô không còn nghĩ đến việc cắt tóc . Bỏ dần thói quen mặc những chiếc quần jeans bụi bặm. Thì ra thay đổi cũng không khó.

Cô đã phải mất rất nhiều công sức để bệnh án gửi về Việt Nam có thêm dòng chữ: mất trí nhớ. Ừ thì cô vẫn là cô của hai năm trước. Vẫn nhớ từng con đường, dãy phố mà anh và cô đã đi qua. Vẫn nhớ lời hứa yêu cô mãi mãi mà anh đã nói ở nơi cao nhất của thành phố - trong một đêm đầy trăng và gió. Nhưng trái tim cô đã tan thành trăm mảnh kể từ khi cô thấy anh bên người con gái khác. Chiếc bong bóng bay lên rồi sẽ vỡ oà và biến mất. 2 năm trước, cô gái yêu chàng trai đã chết. Trái tim cô ấy đã tan vỡ như chiếc bong bóng hoà vào bầu trời.

Con người có thể tha thứ. Nhưng những mất mát, tan vỡ và nỗi đau là những điều tồn tại mãi. Cũng như những vết sẹo hằn lại trên da thịt khó có thể tự nhiên biến mất. Cô gái đã chọn cách thả tất cả về với gió...

Hãy nhớ, những điều đã mất, không bao giờ lấy lại được...
 
B

bigmove

khi gió thổi, chóng chóng cứ vô tư quay, chẳng để ý tới bất kì thứ gì xung quanh và cứ thế quay mãi quay mãi.....cứ như thể chẳng có thứ gì trên đời làm cho nó quan tâm tới...và hình như chính nó cũng chẳng bít nó quay để làm gì???

rồi một cơn mưa ập đến, nó chẳng biết mưa như thế nào mà lại có nhiều thứ cần mưa đến thế: cây cỏ,muôn thú, con người nói chung là tất cả cái loài sinh vật, nó không hiểu sao mưa lại quan trọng mà ai cũng cần, ai cũng muốn có, ai cũng thương yêu..., chong chóng thấy vậy nên nó cũng đưa cánh ra để hứng mưa, mưa mỗi lúc một to dần to dần....cánh chong chóng đã bị ướt hết...những cái cánh chong chóng giấy bây giờ đã ướt hết, và nó bắt đầu bị rã...

Nó đau đớn nhận ra rằng nó yêu mưa...nó không thể không có mưa...mặc dù mưa sẽ làm cho nó không còn tồn tại nữa, không còn có thể quay trước gió được nữa...

ngay từ cái ngày có trận mưa đầu tiên thì nó đã biết được điều đó rồi, nhưng sao nó vẫn cứ đưa cánh ra để hứng mưa...lạ thật...

May mắn là mưa cũng hiểu và yêu thương nó, nên mưa cố rơi tí tách tí tách mà thôi......nhưng cánh chong chóng vẫn bị ướt mưa à...

nó chẳng thà bị mưa làm ướt làm rã mất chứ nó không muốn trở lại những ngày tháng quay đều quay đều vô thức như trước nữa....

rồi nó ước gì mình có thể làm gió, nó sẽ theo mưa đi khắp nơi, vui vẻ, hạnh phúc, chẳng có gì có thể tách rời nó và mưa được nữa...

nó suy nghĩ rất đơn giản, nếu chết đi thì nó sẽ được làm gió...rồi chợt trong nó lóe lên 1 suy nghĩ, nó muốn chết...chết vì mưa...

và chuyện gì tới thì cũng sẽ tới...mưa dầm thấm lâu...mưa nhìn chóng chóng đau đớn rụng cái cánh cuối cùng mà mưa thì chẳng thể làm gì được, vì chong chóng nó muốn thế, nó muốn tự giải thoát cho nó để nó có thể trở thành gió, cơn gió của mùa hè nhẹ nhàng, mát mẻ và cũng sẽ có mưa bên cạnh...nó thấy thật hạnh phúc khi nghĩ về điều đó...

rồi cuối cùng chong chóng chỉ còn lại là 1 cái cây trơ trọi, cánh của nó đã rã ra hết,và nó sẽ không bao giờ còn có thể quay được nữa......nó tan biến rồi...nó bốc hơi rồi mưa ơi...

rồi mưa mỗi lúc 1 to dần và mang theo từng cơn gió...

có phải là nó không??? có phải chong chóng không???.....
 
Top Bottom