K
kool_girl_98
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Gửi mẹ thân yêu của con…
Con biết cuộc sống bây giờ của nhà mình không còn như trước, nhất là từ khi mà anh trai con đã làm những chuyện không tha thứ được..Anh trai con đã phá tan mọi thứ trong gia đình tiêu tốn hết tiền bạc trong nhà cũng chỉ vì game online, internet. Tự phá hủy cuộc đời của mình. Anh chưa học hết lớp 11 anh đã bỏ học, vì game mà hỗn hào với ba mẹ, thậm chí còn có những hành động bạo lực ham dọa ba mẹ. Không riêng gì ba mẹ mà đến họ hàng cũng như vậy. Cuộc sống ngày một khó khăn.
Ba làm nhà nước với lương khoảng 7 triệu một tháng…Có vẻ số tiền không nhỏ nhưng vẫn không thể đủ chi tiêu..Tiền thuê nhà một tháng đã ngốn hết 2 triệu. Rồi tiền học, tiền ăn, tiền lo chuyện lễ nghĩa và đặc biệt là tiền thuốc cho cả nhà. Hồi nhỏ con nghe mẹ bảo rằng mẹ bị bệnh đau giây thần kinh, chỉ đau một chút thôi. Nhưng bây giờ lớn lên con mới biết bệnh đó không đơn giản như thế mà vô cùng nguy hiểm. Lúc nào con cũng thấy mẹ dán những miếng cao ở trán, ở đầu, hỏi thì mới biết mẹ bị rối loạn tiền đình và viêm xoang rất nặng. Còn ba, vì đi tiếp khách của cơ quan, phải uống rượu bia nhiều nên bị bệnh viêm loét dạ dày tá tràng. Rồi đến cả con cũng bị bệnh giống như của mẹ…gia đình ta ngày càng khó khăn hơn…
Hồi bé, con chưa biết tiền là gì? Chỉ thấy nó là 1 tờ giấy có những ảnh đẹp, có hình Bác Hồ và những con số thật ngộ nghĩnh. Nó có thể mua được quần áo cho con mặc, đồ chơi cho con, những gói bánh. Lúc ấy con thích tiền lắm! Con vẫn nhớ năm con vào lớp 1, mẹ dành dùm từng đồng sắm sửa quần áo cho con. Lúc đó gia đình mình còn ở một vùng hẻo lánh thuộc Quy Nhơn-Bình Định..Vì ba là bộ đội nên phải đi công tác nhiều nơi, mẹ và con đi theo ba còn anh con thì gửi cho bà ngoại. Những năm ấy nhà mình vui lắm mẹ nhỉ? Nhà mình sống an lành với cuộc sống thôn quê bình thường. Lúc ấy con thích tiền nhưng thật sự con chưa biết tiền quý như thế nào cả.
Một năm sau, ba vào Nam công tác, lúc ấy con đang học lớp 2, ba mẹ phải gửi con học ở Đồng Nai với bà ngoại vì chưa tìm được chỗ ở trên thành phố. Ở nhà bà ngoại ai cũng thương con cả. Lúc ấy con là 1 thằng bé gầy còm, hay khóc. Từ bà ngoại cho đến bác cả(con thường gọi bằng mẹ) và các dì ai cũng thương con và anh con. Trong cuộc sống ấm áp nhưng đầy vất vả ấy, con biết thêm rằng đồng tiền có thể mua được nhiều thứ khác…
Sau đó, nhà mình chuyển lên thành phố, năm ấy con học lớp 3. Mẹ đi làm công ty may, ba đi làm ở cơ quan, con và anh con đi học. Lúc ấy gia đình mình vui vẻ biết bao, tiền cũng không thiếu lắm. Rồi thời gian cứ thế trôi đi, tới năm con học lớp 8, anh con học lớp 11, nhiều chuyện đã xảy ra làm thay đổi gia đình mình. Bao nhiêu tiền ba mẹ dành dụm được đều bị anh con phá sạch. Con biết mẹ buồn lắm! Vì cần tiền để đi chơi, anh con đã làm cho nhà ta trở nên túng quẩn, khó khăn…
Bây giờ con đã lên lớp 12, anh con cũng đỡ hơn trước nhiều, anh con đã chịu làm kiếm tiền nuôi bản thân. Lúc này bệnh xoang của con trở nên nặng. Con hay bị nghẹt cả mũi nhiều lúc khó thở lắm nhưng con không nói với mẹ vì con biết mẹ còn khó thở hơn con gấp nhiều lần…Đường tiêu hóa của con không tốt. Cũng may ba làm bộ đội nên mỗi năm đều được cấp bảo hiểm y tế cho cả nhà, nó đã phần nào đỡ đi khoản tiền khám bệnh và mua thuốc. Lúc này đây con mới thấy tiền quý lắm, tiền có thể giúp mẹ, ba, con chữa được bệnh, có phải vậy không mẹ ?
Học lớp 12, con cũng mong muốn được đi chơi với bạn bè nhưng muốn đi chơi thì phải có tiền. Con vì không muốn mẹ vất vả nên nhiều khi con nhịn ăn sáng để dành tiền tiêu vặt, để không phải xin tiền mẹ. Nhiều lần mẹ phát hiện và la con rất nhiều. Nhưng chỉ được mấy hôm, con lại nhịn…Chắc nhịn ăn sáng là lý do khiến đường tiêu hóa của con bị hư như thế. Nhưng nhờ khoản tiền để dành đó mà con có thể đi chơi bình thường với các bạn, không còn xin tiền của mẹ nhiều nữa.
Con nhớ có những lúc ba mẹ cãi nhau vì tiền bạc. Những lúc ấy con thấy ghét đồng tiền lắm. Nhưng ghét nó thì hằng ngày lấy gì mà mua đồ ăn, lấy gì mà mua quần áo mặc, lấy gì cho con đi học ? Những lúc như thế con chỉ ước ông trời ơi hãy cho gia đình con thật nhiều tiền để ba mẹ con không phải cãi nhau, không phải lo lắng buồn phiền nữa. Vì anh con như thế nên con biết ba mẹ rất trông chờ vào con…Đại học Luật Thành phố Hồ Chí Minh là ngôi trường mà con mong muốn được học từ nhỏ. Hiện tại con vẫn đang cố gắng học hết sức mặc dù có đôi lúc cũng ham chơi.
Hôm nay cô Văn đọc cho con nghe 1 bài viết của 1 bạn cũng tên Hiếu giống con đấy mẹ ạ…Có vẻ như bạn ấy cũng có nét giống con, người cũng gầy gò, mẹ bạn ấy cũng bị bệnh nhưng nặng hơn mẹ, gia đình khó khăn hơn nhà mình nhiều và bạn ấy cũng nhịn ăn sáng giống như con nhưng không phải để dành cho bản thân mà là cho gia đình bạn ấy.
Mẹ có biết, nhiều lúc con không thích mẹ vì mẹ không cho con đi chơi, quát con? Nhưng lúc ấy con còn bé mẹ à, con không hiểu gì hết. Bây giờ con đã lớn con biết mẹ đối với con là quan trọng như thế nào. Con xin lỗi mẹ vì lúc bé đã như vậy. Bây giờ trong cuộc đời của con, ba và mẹ là người quan trọng nhất đối với con, mong mẹ sớm khỏi bệnh.
Năm nay con đã sắp bước sang tuổi 18 rồi phải không mẹ ? Chỉ vọn vẹn có mấy tháng nữa thôi con sẽ không còn là 1 cậu bé nũng nịu bên mẹ nữa. Con đã trưởng thành trong vòng tay của ba và mẹ suốt 18 năm, khoảng thời gian thật dài và ý nghĩa trong cuộc đời con. 18 tuổi, mốc thời gian thay đổi cả cuộc đời người, để con nhìn lại quá khứ, để con nhìn tới tương lai. Có thể nói 18 tuổi là chiếc cổng to lớn đặt giữa chặng đường đời của con. Khi bước qua cánh cổng ấy, một tương lai đang chờ đón và cánh cổng sẽ đóng lại, những quá khứ đẹp hay buồn sẽ được cất giữ đằng sau cánh cổng ấy. 18 tuổi, phải trưởng thành vì cuộc sống gian nan đang đón chờ con phải không mẹ ? Con sẽ vững vàng và trưởng thành hơn để bước tiếp trên con đường đầy gian nan và thử thách ấy, con đường trải đầy hoa hồng nhưng cũng không ít chông gai và nguy hiểm. Nhưng con sẽ không sợ đâu vì con là con của mẹ mà ! Đặc biệt sau lưng con luôn có mẹ và ba dõi theo con, nhìn con trưởng thành từng ngày, đó sẽ là động lực lớn nhất giúp con đi tiếp con đường của con. Con yêu ba mẹ !
Con trai của mẹ
Ba làm nhà nước với lương khoảng 7 triệu một tháng…Có vẻ số tiền không nhỏ nhưng vẫn không thể đủ chi tiêu..Tiền thuê nhà một tháng đã ngốn hết 2 triệu. Rồi tiền học, tiền ăn, tiền lo chuyện lễ nghĩa và đặc biệt là tiền thuốc cho cả nhà. Hồi nhỏ con nghe mẹ bảo rằng mẹ bị bệnh đau giây thần kinh, chỉ đau một chút thôi. Nhưng bây giờ lớn lên con mới biết bệnh đó không đơn giản như thế mà vô cùng nguy hiểm. Lúc nào con cũng thấy mẹ dán những miếng cao ở trán, ở đầu, hỏi thì mới biết mẹ bị rối loạn tiền đình và viêm xoang rất nặng. Còn ba, vì đi tiếp khách của cơ quan, phải uống rượu bia nhiều nên bị bệnh viêm loét dạ dày tá tràng. Rồi đến cả con cũng bị bệnh giống như của mẹ…gia đình ta ngày càng khó khăn hơn…
Hồi bé, con chưa biết tiền là gì? Chỉ thấy nó là 1 tờ giấy có những ảnh đẹp, có hình Bác Hồ và những con số thật ngộ nghĩnh. Nó có thể mua được quần áo cho con mặc, đồ chơi cho con, những gói bánh. Lúc ấy con thích tiền lắm! Con vẫn nhớ năm con vào lớp 1, mẹ dành dùm từng đồng sắm sửa quần áo cho con. Lúc đó gia đình mình còn ở một vùng hẻo lánh thuộc Quy Nhơn-Bình Định..Vì ba là bộ đội nên phải đi công tác nhiều nơi, mẹ và con đi theo ba còn anh con thì gửi cho bà ngoại. Những năm ấy nhà mình vui lắm mẹ nhỉ? Nhà mình sống an lành với cuộc sống thôn quê bình thường. Lúc ấy con thích tiền nhưng thật sự con chưa biết tiền quý như thế nào cả.
Một năm sau, ba vào Nam công tác, lúc ấy con đang học lớp 2, ba mẹ phải gửi con học ở Đồng Nai với bà ngoại vì chưa tìm được chỗ ở trên thành phố. Ở nhà bà ngoại ai cũng thương con cả. Lúc ấy con là 1 thằng bé gầy còm, hay khóc. Từ bà ngoại cho đến bác cả(con thường gọi bằng mẹ) và các dì ai cũng thương con và anh con. Trong cuộc sống ấm áp nhưng đầy vất vả ấy, con biết thêm rằng đồng tiền có thể mua được nhiều thứ khác…
Sau đó, nhà mình chuyển lên thành phố, năm ấy con học lớp 3. Mẹ đi làm công ty may, ba đi làm ở cơ quan, con và anh con đi học. Lúc ấy gia đình mình vui vẻ biết bao, tiền cũng không thiếu lắm. Rồi thời gian cứ thế trôi đi, tới năm con học lớp 8, anh con học lớp 11, nhiều chuyện đã xảy ra làm thay đổi gia đình mình. Bao nhiêu tiền ba mẹ dành dụm được đều bị anh con phá sạch. Con biết mẹ buồn lắm! Vì cần tiền để đi chơi, anh con đã làm cho nhà ta trở nên túng quẩn, khó khăn…
Học lớp 12, con cũng mong muốn được đi chơi với bạn bè nhưng muốn đi chơi thì phải có tiền. Con vì không muốn mẹ vất vả nên nhiều khi con nhịn ăn sáng để dành tiền tiêu vặt, để không phải xin tiền mẹ. Nhiều lần mẹ phát hiện và la con rất nhiều. Nhưng chỉ được mấy hôm, con lại nhịn…Chắc nhịn ăn sáng là lý do khiến đường tiêu hóa của con bị hư như thế. Nhưng nhờ khoản tiền để dành đó mà con có thể đi chơi bình thường với các bạn, không còn xin tiền của mẹ nhiều nữa.
Con nhớ có những lúc ba mẹ cãi nhau vì tiền bạc. Những lúc ấy con thấy ghét đồng tiền lắm. Nhưng ghét nó thì hằng ngày lấy gì mà mua đồ ăn, lấy gì mà mua quần áo mặc, lấy gì cho con đi học ? Những lúc như thế con chỉ ước ông trời ơi hãy cho gia đình con thật nhiều tiền để ba mẹ con không phải cãi nhau, không phải lo lắng buồn phiền nữa. Vì anh con như thế nên con biết ba mẹ rất trông chờ vào con…Đại học Luật Thành phố Hồ Chí Minh là ngôi trường mà con mong muốn được học từ nhỏ. Hiện tại con vẫn đang cố gắng học hết sức mặc dù có đôi lúc cũng ham chơi.
Hôm nay cô Văn đọc cho con nghe 1 bài viết của 1 bạn cũng tên Hiếu giống con đấy mẹ ạ…Có vẻ như bạn ấy cũng có nét giống con, người cũng gầy gò, mẹ bạn ấy cũng bị bệnh nhưng nặng hơn mẹ, gia đình khó khăn hơn nhà mình nhiều và bạn ấy cũng nhịn ăn sáng giống như con nhưng không phải để dành cho bản thân mà là cho gia đình bạn ấy.
Mẹ có biết, nhiều lúc con không thích mẹ vì mẹ không cho con đi chơi, quát con? Nhưng lúc ấy con còn bé mẹ à, con không hiểu gì hết. Bây giờ con đã lớn con biết mẹ đối với con là quan trọng như thế nào. Con xin lỗi mẹ vì lúc bé đã như vậy. Bây giờ trong cuộc đời của con, ba và mẹ là người quan trọng nhất đối với con, mong mẹ sớm khỏi bệnh.
Năm nay con đã sắp bước sang tuổi 18 rồi phải không mẹ ? Chỉ vọn vẹn có mấy tháng nữa thôi con sẽ không còn là 1 cậu bé nũng nịu bên mẹ nữa. Con đã trưởng thành trong vòng tay của ba và mẹ suốt 18 năm, khoảng thời gian thật dài và ý nghĩa trong cuộc đời con. 18 tuổi, mốc thời gian thay đổi cả cuộc đời người, để con nhìn lại quá khứ, để con nhìn tới tương lai. Có thể nói 18 tuổi là chiếc cổng to lớn đặt giữa chặng đường đời của con. Khi bước qua cánh cổng ấy, một tương lai đang chờ đón và cánh cổng sẽ đóng lại, những quá khứ đẹp hay buồn sẽ được cất giữ đằng sau cánh cổng ấy. 18 tuổi, phải trưởng thành vì cuộc sống gian nan đang đón chờ con phải không mẹ ? Con sẽ vững vàng và trưởng thành hơn để bước tiếp trên con đường đầy gian nan và thử thách ấy, con đường trải đầy hoa hồng nhưng cũng không ít chông gai và nguy hiểm. Nhưng con sẽ không sợ đâu vì con là con của mẹ mà ! Đặc biệt sau lưng con luôn có mẹ và ba dõi theo con, nhìn con trưởng thành từng ngày, đó sẽ là động lực lớn nhất giúp con đi tiếp con đường của con. Con yêu ba mẹ !
Con trai của mẹ