

TA ĐÃ TỪNG XEM NHAU LÀ TẤT CẢ
#1
Anh là nhân vật chính trong câu chuyện tuổi thanh xuân của em.
Cớ sao, sân trường xưa vẫn vàng nắng, em lại chẳng thấy anh đâu nữa?
--------------
Anh à! Sáng nay thức dậy em thấy lòng mình vơi đi một chút gì đó. Em cảm thấy tim mình trống rỗng, thiếu đi một cái gì đó.
Ngày ấy, là em nói câu kết thúc trước, nhưng em cảm thấy nửa như hối hận nửa như không. Hối hận là vì tại sao anh lại không giữ em ở lại. Không hối hận bởi vì em cảm thấy quyết định này của em là đúng đắn. Trong một cuộc tình chỉ có một người vun đắp thì làm sao mà thành hở anh?
Trước giờ em luôn là người giữ cho đôi mình không kết thúc sớm như vậy. Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, ngày ấy đã tới - cái ngày mà em lo sợ đến mất ăn mất ngủ - ngày mà chúng ta kết thúc.
Tại sao dù biết trước sẽ có ngày này nhưng chúng ta vẫn cứ tiếp tục dù biết nó vô ích?
Chẳng lẽ ngay từ phút bắt đầu, mọi công sức cố gắng của chúng ta đều là vô nghĩa, chẳng có nghĩa gì trong cuộc đời của nhau sao?
Nhưng dù sao thì chúng ta đã từng là "người thương" của nhau nên em sẽ không để tâm nữa, không luyến tiếc nữa để khỏi phải đau lòng.
Cảm ơn anh trong ngần ấy thời gian đã ở lại để nghe lời tâm sự của em trong những ngày em mỏi mệt với cuộc sống hiện tại.
Cảm ơn anh trong tháng ngày ấy đã cho em những mộng tưởng tươi đẹp của tuổi thanh xuân.
Cảm ơn anh đã cho em dừng chân nghỉ lại trong cuộc đời của anh trong khoảng thời gian đó.
Cảm ơn anh đã dạy cho em cuộc sống này không chỉ có gặp gỡ mà còn có ly biệt.
Cảm ơn anh vì tất cả!
#1
Anh là nhân vật chính trong câu chuyện tuổi thanh xuân của em.
Cớ sao, sân trường xưa vẫn vàng nắng, em lại chẳng thấy anh đâu nữa?
--------------
Anh à! Sáng nay thức dậy em thấy lòng mình vơi đi một chút gì đó. Em cảm thấy tim mình trống rỗng, thiếu đi một cái gì đó.
Ngày ấy, là em nói câu kết thúc trước, nhưng em cảm thấy nửa như hối hận nửa như không. Hối hận là vì tại sao anh lại không giữ em ở lại. Không hối hận bởi vì em cảm thấy quyết định này của em là đúng đắn. Trong một cuộc tình chỉ có một người vun đắp thì làm sao mà thành hở anh?
Trước giờ em luôn là người giữ cho đôi mình không kết thúc sớm như vậy. Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, ngày ấy đã tới - cái ngày mà em lo sợ đến mất ăn mất ngủ - ngày mà chúng ta kết thúc.
Tại sao dù biết trước sẽ có ngày này nhưng chúng ta vẫn cứ tiếp tục dù biết nó vô ích?
Chẳng lẽ ngay từ phút bắt đầu, mọi công sức cố gắng của chúng ta đều là vô nghĩa, chẳng có nghĩa gì trong cuộc đời của nhau sao?
Nhưng dù sao thì chúng ta đã từng là "người thương" của nhau nên em sẽ không để tâm nữa, không luyến tiếc nữa để khỏi phải đau lòng.
Cảm ơn anh trong ngần ấy thời gian đã ở lại để nghe lời tâm sự của em trong những ngày em mỏi mệt với cuộc sống hiện tại.
Cảm ơn anh trong tháng ngày ấy đã cho em những mộng tưởng tươi đẹp của tuổi thanh xuân.
Cảm ơn anh đã cho em dừng chân nghỉ lại trong cuộc đời của anh trong khoảng thời gian đó.
Cảm ơn anh đã dạy cho em cuộc sống này không chỉ có gặp gỡ mà còn có ly biệt.
Cảm ơn anh vì tất cả!
Xin chào, tớ là Mạc Ưu, Ưu trong không ưu điểm, chẳng ưu phiền.
Đây chỉ là một topic cá nhân tùy hứng của tớ, những mảnh cảm xúc nhỏ lẻ thường ngày của tớ. Vì đây chỉ là một topic cá nhân, nên những thứ nơi đây đều phụ thuộc vào cảm xúc cá nhân của tớ. Có thể nó sẽ hợp với một số người, có thể nó sẽ khiến một số người khó chịu.
Còn có, vì đây là topic cá nhân, chỉ có một mình tớ sử dụng, nên nếu các cậu có tâm sự, chẳng biết mở lời cùng ai thì có thể cho tớ vinh hạnh được lắng nghe cậu chuyện của các cậu, tớ có thể cam đoan, từng cảm xúc nhỏ nhặt nhất ấy đều sẽ được tớ trân trọng, như một món quà, bởi lẽ, cảm xúc là một đặc ân to lớn mà chúa trời ban tặng nhân gian, nhỉ ?
Đây chỉ là một topic cá nhân tùy hứng của tớ, những mảnh cảm xúc nhỏ lẻ thường ngày của tớ. Vì đây chỉ là một topic cá nhân, nên những thứ nơi đây đều phụ thuộc vào cảm xúc cá nhân của tớ. Có thể nó sẽ hợp với một số người, có thể nó sẽ khiến một số người khó chịu.
Còn có, vì đây là topic cá nhân, chỉ có một mình tớ sử dụng, nên nếu các cậu có tâm sự, chẳng biết mở lời cùng ai thì có thể cho tớ vinh hạnh được lắng nghe cậu chuyện của các cậu, tớ có thể cam đoan, từng cảm xúc nhỏ nhặt nhất ấy đều sẽ được tớ trân trọng, như một món quà, bởi lẽ, cảm xúc là một đặc ân to lớn mà chúa trời ban tặng nhân gian, nhỉ ?
Last edited: