giúp với

K

khongquantrong

Tham khảo nà::)
Giờ đây, em đã là một học sinh lớp 7. Bước vào phòng học của em, bạn bè ai cũng trầm trồ vì những cuốn sách mới rất hay, vì những bức tranh, những cuốn truyện, những đĩa nhạc thật "teen", thật "kool"... Nhưng ít ai để ý đến một ngăn tủ đã cũ sơn, mộc mạc-nhìn đơn sơ như vậy thôi nhưng đó là nơi cất giữ kho báu tuổi thơ của em đó. Trong số đồ vật cũ kĩ ấy em nhớ nhất những que tính số...
Đó là những que tính bằng tre được vót cẩn thận. Mở ngăn tủ ra, em bồi hồi nâng những que tính nhỏ nhắn. Chỉ còn hai mươi hai que tính, que nào que nấy dài đúng mười lăm phân, to bằng một phần ba chiếc đũa nhỏ ăn cơm. Và đặc biệt, que nào cũng nhẵn nhụi, trơn láng do đã được cầm nắm nhiều lần. Nhìn những que tính ấy, em lại rưng rưng nhớ ngày nào em vào lớp 1, ngày bố hì hục đi xin tre để vót que tính cho em.
Ngày ấy chưa có que tính nào bằng nhựa có thể sẵn mua về như bây giờ. Em vào lớp 1, ngày nào cũng líu lo đếm số: một, hai, ba,... rồi ngọng ngịu tập đọc cộng trừ: hai cộng ba bằng năm, bốn trừ ba bằng một,... Những lúc rối trí, em giơ những ngón tay nhỏ xíu trước mặ rồi phồng miệng cộng trừ. Con số học cứ lớn dần lên, em phải sử dụng đến ngón chân, đốt ngón chân. Mỗi lần nhìn em học, bố lại ngồi xuống chăm chú nhìn em cười có điều gì thích thú. Những lần như thế, em giận bố lắm, có gì đáng cười đâu cơ chứ! Đến khi học đến phạm vi số 100 thì những đốt ngón tay chẳng giúp gì được cho em. Một lần ngồi học bài, gặp phép tính lớn, em bị nhầm lẫn luôn, tủi thân quá, em bật khóc. bố thấy vậy liền lại gần em nhưng không phải cười mà nhẹ ôm em vào vào lòng động viên, an ủi.
Buổi chiều hôm ấy, em thấy bố đi đâu đó khá lâu. Lúc trở về, bố vác theo một cây tre nhỏ. Thấy em, bố cười bảo: Bố chuẩn bị làm máy tính cho con đấy. Em không tin nhưng vẫn tò mò nhìn người làm. Bố lấy con dao lớn rồi lọc lượt vỏ xanh bên ngoài, lọc lượt vỏ trắng bên trong, pha thành những thanh tre nhỏ. Nhìn những que tre trắng nõn, thô phác nằm xếp đống, em nghĩ bố định vót đũa ăn cho một bữa cỗ. Thế mà bố bảo làm máy tính cho em! Tiếp đến, bố lấy con dao nhỏ chuốt từng que tre. Bố làm công việc ấy tỉ mỉ lắm, người đặt từng que tre căn đúng 15 cm rồi chặt, lưỡi dao nhỏ cứ chạy đi chạy lại làm cho thân que nhẵn nhụi, tròn lẳn. Trán bố đã lấm tấm mồ hôi mà đôi mắt như hấp háy cười. "Tròn mọt trăm que con gái ạ!". Những que tính nhỏ xinh ra đời từ đấy.
Buổi tối hôm ấy, lần đầu tiên dùng những que tính rất là do bố làm (trong lớp chưa có ai có những que tính như thế), em vừa tò mò vừa thích thú. Những que tính mới tinh còn thơm mùi tre chuyền từ tay này sang tay khác trông thích mắt lắm! Những que tính va vào nhau kêu lách cách giống hệt em đang chơi chuyền. Chà! Tính bằng que tính mới tiện làm sao! Làm toán nhanh thật đấy! Học xong, em còn xuýt xoa, ngắm nghía đám que tính một lát rồi mới chịu lấy chiếc dây chun bó làm hai bó. Sáng hôm sau đến lớp, vào giờ học toán em rút những que tính của mình ra, cả lớp xôn xao. Cô giáo cũng đến chiêm ngưỡng rồi khen em sáng tạo. Nghe kể về nguồn gốc của chúng, các bạn trong lớp hồ hởi: "Nhất định tớ cũng nhờ bố tớ làm cho những que tính như thế!".
Suốt năm lớp 1, que tính đã giúp em học toán rất nhanh. Qua thời gian, chúng có thay đổi chút xíu. Chúng khô đi, trở thành màu nâu, và do cọ xác nhiều lần nên chúng bóng nhẵn và càng đẹp mắt. Len lớp 2, em tính nhẩm rất nhanh mà không dùng que tính nữa nhưng thỉnh thoảng vẫn mang que tính ra làm cho đỡ nhớ!
Còn lại với em đến bây giờ chỉ còn hai mươi hai que tính. Đó phần nhiều là em tặng bạn làm kỉ niệm, cũng có khi cho để giúp bạn học tính. Những que tính khiến cho em nhớ đến tấm lòng yêu thương của bố và cái buổi chiều bố tỉ mỉ chuốt từng que tình cho em. Chúng cũng gợi nhớ nhắc em đến một thời ngây thơ, đáng yêu nhất trong cuộc đời mình... Tất cả những điều đó đã động viên em học tốt, học chăm thêm nữa.
Theo khongquantrong​

Tớ góp ý chút: Ba phần mở, thân, kết nên thụt 2 ô. Phần còn lại của thân bài nên thụt 1 ô. Các bạn sẽ lấy điểm được ở phần trình bày.;)
Theo khongquantrong​
 
P

pety_ngu

Tuổi thơ luôn gắn liền với những kỉ niệm, nhưng cái mảng kỉ niệm lớn nhất và in sâu nhất vào tâm trí, thức của mỗi con người là một thứ có tên gọi là món quà tuổi thơ, hay còn gọi là quà bánh.
Quà bánh là một thức ăn hoặc một thức uống, nhưng nó khác với những chiếc bánh, cốc chanh ta hay uống hàng ngày ở chỗ. Quà bánh có thể rất đơn giản, nhỏ bé, nhưng có thể là những món ăn cầu kỳ, xa xỉ, tùy theo kỉ niệm mỗi người gắn với thức quà bánh đó. Có ai mà lại chưa lần nào nếm thử quà bánh vì trẻ con rất thích đồ ngọt. Quà bánh lại gợi nhớ về những thời thơ ấu ta dung dăng đến trường tay cầm những món quà ngon lành mua ớ trước cổng trường hay những lần người bố yêu dấu đi công tác xa trở về, trong tay đem đầy những quà cho cả nhà nhưng ít khi thiếu nắm kẹo ngọt, hộp bánh thơm cho cô con gái nhỏ của bố. Những hình ảnh ấy giờ đâu còn nhiều, vả lại đang tuổi mới lớn sắp sửa trưởng thành, chúng ta hay nghĩ đến những điều lớn hơn như đi mua sắm hay tổ chức tiệc tùng, liên hoan và cả nhũng khi người thân đi công tác về ta chỉ giúp họ đỡ đồ, hỏi han sức khỏe, có du lịch đâu không,.... mà dường như quên mất hình ảnh con bé nhỏ nhất nhà lon ton chạy ra đón và không quên nụ cười hớn hở kèm câu hỏi"Bố có quà cho con không?" và vẻ mặt phụng phịu của con bé khi bố không có mon kẹo mọi khi bố vẫn cho con, rồi lại vui vẻ lên ngay khi bố rút ra món quà đặc biệt mà bố chưa tặng con gái bao giờ.
Những hình ảnh ấy chỉ còn là quá khứ, nhưng không! Những kỉ niệm về món quà bánh vẫn luôn in đậm , rõ nét trong tâm trí của mỗi người. Và mỗi lần nhớ lại, những kí ức, kỉ niệm ấy lại ùa về như một cơn gió, và mang theo những hình ảnh sống động như được trở về quá khứ.Chính nhờ Quà bánh, luôn gắn với kỉ niệm, để lại hương vị ngọt ngào mãi không tan trong trái tim mỗi người.
Ngày ấy tôi mới vào lớp Một. Bố mẹ tôi hay bận rộn nên gửi tôi cho ông bà. Và chú, em ruột bố tôi là người lãnh trách nhiệm đưa tôi đến trường mỗi ngày. Chú là người rất đặc biệt trong con mắt tooi, và mặc dù vẫn yêu thương chú nhưng tôi vẫn hơi có cảm giác sờ sợ. Vì chú hay đùa tôi hơi quá đà và nhiều khi làm tôi phát khóc. Vậy mà chú tỏ ra rất quan tâm và chiều chuông tôi. Khi nào đến trường chú cũng dừng lại một hai phút để mau cho tôi vài cía kẹo hay chiếc ô mai. Chiếc kẹo rất bình thường thôi nhưng nó lại có hình thỏi son nên tôi rất thích. Nhưng thích hơn cả là gói ô mai que. Gọi là ô mai que vì đây không phải những viên ô mai sắc gừng cay cay, chua chua ở nhà thường ăn mà là những que ô mai tròn, dài tầm cía bút chì và nhỏ hơn rất nhiều. Chiếc ô mai lại được bọc một lớp giấy gói bên ngoài trông rất đẹp và bắt mắt. Giờ ra chơi tôi hay rủ nhỏ bạn thân từ hồi mẫu giáo ra chia quà. Chúng tôi ngồi trên lan can tường( cao khoảng một mét là cùng) hay là trên ghế đá trong sân trường, dưới gốc cây bằng lăng tỏa bóng râm mát rượi, và mở gói có chiếc ô mai ra, cùng nhau nhấm nháp và ngắm hoa bằng lăng tím. Những lá hoa bằng lăng nhuộm tím phớt mỏng manh sếp thành từng chùm trông rất đẹp. Hai đứa lớp Một ứơc gì đủ cao như mấy anh chị lớp trên để tha hồ hái một bông, một bông thôi để nghịch ngợm và ngắm nghía. Chúng tôi vừa ăn ríu rít bàn chuyện với nhau như thế. Đến bây giờ tôi vẫn còn có thể cảm nhận được cảm giác háo hức khi mở lớp giấy bọc ra, rút ra một que ô mai nâu nâu, rồi nhấm một tý trong miệng rồi cắn ra. Chao ôi! Cái vị chua chua, ngon ngọt ấy sao mà tuyệt vời thế? Thức quà thật là đơn giản, rẻ tiền thôi nhưng đối với tôi ngon lành vô cùng. Với lại hồi ấy tôi đâu có quan tâm đến tiền bạc. Và rồi học sinh giỏi cuối năm bố mẹ thưởng tôi bằng một con búp bê to đùng. Còn chú tôi xoa đầu tôi và khen" Con giỏi lắm! Chú thưởng con nhé!" Rồi chú mua cho tôi những hai gói đầy nhóc ô mai que. Tôi sung sướng tha hồ chia ra cho những đứa em họ ăn cùng. Bạn thử đoán xem món quà nào tôi thích hơn. Có thể là con búp bê vì quả thực giá trị của nó khá lớn. Nhưng hai gói ô mai thì sao? Chúng tính ra có ba bốn nghìn, rẻ lắm đâu bằng con búp bê nhưng tôi vẫn thích nhất nhũng chiếc ô mai. Chúng ngon tuyệt! Vừa ăn tôi vừa vui sướng cảm ơn chú. Kỉ niệm ấy in rõ nét quá, làm cho tôi mỗi khi nhớ lại lại thấy mỉm cười.
Giờ tôi đã chuyển trường và lớn lên nhiều sau lần ây. Nhưng Quà bánh vẫn là Quà bánh và những que ô mai đã để lại hương vị chua ngọt mãi không tan trong trái tim tôi.

theo thienduonghanhphuc_1999
Dàn ý này mình tham khảo ko bít dc ko
Các bạn nhận xét giúp mình nhak!!!


-bủi sáng ở kí túc xá khi dọn dẹp lại góc học tập vô tình nhìn thấy quyển thơ Trần Đăng Khoa, bao nhiêu kỉ niệm vào kảm xúc lại trở về, bồi hồi và xúc động lắm, kảm jác nhớ nhà nhớ bố mẹ cứ cuốn lấy "tôi"
-Nhà tôi là 1 trong những ja đình khó khăn nhất huyện, bố làm đủ mọi nghề, mẹ bán rau ngòai chợ, làm việc cực lực vẫn k đủ kái ăn cho 5 miệng ăn, bản thân cũng phải đi làm phụ bố mẹ (kể và tả 1 số kảh lao động của bản thân và bố mẹ)
-Dù khó khăn nhưng rất ham học, bủi túi tranh thủ đi học thêm ở lớp tình thương, thik học Văn lắm,được chọn vào đội tuyển Văn và lun ước ao có quyển thơ của Trần Đăng Khoa(thik nhất)nhưng kơm ăn kòn k đủ huống chi mua sách.
-Lần đó thấy bố và cô jáo nói chiện dzới nhau, k bek cô đã nói j mà trông bố lo lắng rồi từ đó bố hay đi sớm về khuya, bố k uống trà đá bủi trưa, k ăn kơm, tăng ka làm,từ đó bố kàg lao vào công việc hơn nữa, ai bảo làm j bố kũng làm dù chỉ đc trả công ít ỏi.
-Lần sinh nhật thứ 13 trong đời, chỉ có bữa cơm nhạt với dưa muối, k hoa, k đèn, k bánh,rồi bố chợt về mang theo gói quà đc bọc jấy hoa rất đẹp, bố tặng mình quyển thơ mà mình lun ao ước,( miêu tả lúc mở gói quà và quyển sách đc trang trí thế nào ? )
-Trong niềm vui say vô bờ, nhìn lại bờ vai ướt lạnh mồ hôi, thấy tấm thân gầy guộc,bàn tay chai sần và nước da ngăm đen khắc khổ của bố mình lại càng thương bố thêm.Lúc đó mình mún khóc lắm nhưng sợ bố lại kười kon gái yếu đúi hở tí là khóc nên mình đã kềm chế, mình chỉ có thể nói với bố 1 kâu " con cám ơn bố nhìu lắm, bố đúng là ng bố iu con gái nhất!".Ngày hôm đó trời mưa to lắm, gian nhà tranh dột nát tuy lạnh mà ấm bởi tình thương iu, mình đã đọc thật lớn những bài thơ mà mình thik cho bố mẹ nghe, mình bek bố mẹ thik lém vì bố mẹ cứ nhìn mình mà kười hòai àh, mình thấy thương bố mẹ ghê, vì mình là phải lao động cực nhọc thía.Khi ấy niềm khao khát làm jàu càng lớn lên và cháy bỏng trong lòng mình,mình đã quyết và bằng mọi já làm đc đìu mơ ước đó để phụng dưỡng bố mẹ bù vào những ngày tháng jan khổ khi xưa...
-Năm đó tôi thi đậu HSG Văn khiến bố mẹ rất vui lòng.Giờ đã là sinh viên trường ĐH Kinh tế, ước mơ thưở bé đang dần thực hiện đc,càng lớn thì khát khao càng cháy bỏng, mong sao đc đi làm kím nhìu tiền hơn để lo cho bố mẹ,và món quà ngày xưa bố tặng vẫn sẽ là kỉ vật thiêng liêng nhất, đáng nhớ nhất và đáng trân trọgn nhất, nó sẽ mãi nằm trong kí ức tôi với những j đẹp nhất cụộc đời.......
__________________

theo dethuong_xinhdep_tuyetvoi


Con gấu bông
Ba tôi từ Nga về,cho tôi 1 con gấu bông,màu lông trắng tuốt <nhân ngày sinh nhật lần thứ 10 của tôi .
thoáng nhìn em gấu ý dơn giản lắm,nhưng là của ba cho nên tôi hơi sợ sợ và....đáp lại :ôi con yêu em ý lắm ạ,con cảm ơn ba .
Thực tình mấy ngày đầu tôi hơi khó chịu,chẳng thà ba cho túi kẹo còn đem chia các bạn,em gấu này chỉ mình chơi,mà nằm chiếm mất nửa giừơng của công chúa rùi ,thật là con gấu ngủ đông,lười và vô tích sự quá !
Vài ba ngày sau ,ba tôi lại đi công tác xa,mẹ bảo tôi về buồng mẹ cùng em gấu nũa cho vui ,tôi đành đem theo đi.
Hôm đầu tiên ba xa nhà mà có 2mẹ con tôi và em gấu,mẹ bảo :đây là tình cảm của ba dồn vào cho con gái cưng đấy,con cứ khám phá dần xem em ấy cũng có hồn đấy !
Tôi ngạc nhiên quá,vật bằng vải mà có hồn ư? nghĩ thế nhưng không dám cãi lại mẹ .tôi tò mò nhìn vào mắt em ý,chao ôi long lanh lóng lánh ,đẹp lắm,như làm bằng 2 hòn bi ve,lại còn chơm chớp nữa chứ .!miệng gấu xinh xinh lúc nào cũng cừoi,2 tai dỏng lên như đang nghe mọi ng nói gì đó,có cả râu,cả mũi,đầy đủ tất.Tôi đem banh 4 chân em ý ra ,bỗng tiếng kêu khịt khịt ở lồng ngực,mẹ bảo ,con nhẹ tay kẻo em ý đau đấy,tôi tò mò bẫm vào cạnh sườn ,em ý nằm lăn ra,co tròn lại cười rinh rích .
À là thế,ba tôi tinh thật,đêm nay 2 mẹ con tôi tha hồ nói chuyện với em ya và khám phá xem còn tác dụng gì nữa đây !
Tôi tự hào lắm,ba tôi có mình tôi thui,ba gửi lòng ba vào em gấu,ba bảo phải mất 2 tháng lương của ba mới mua được em ý từ NGA về đấy,bay giờ tôi đã lướn,có thể mua tặng ba mẹ 10 em gấu đó và chỉ bằng 1phần ba tháng lương của tôi thôi nhưng ...quà của ba mẹ vẫn là thiêng liêng nhất .
tôi thầm nhắc mình ; con gái cưng của ba luôn tôn trọng những mns quà ba mẹ ban cho, vất vả cả cuộc đời ba mẹ mới sinh ra mình ,sống và làm việc cho có ích để khỏi phụ công cha nghĩa mẹ ơn thầy .Gấu bông của ba .quà kỷ niệm đáng nhớ. hi hi. mình mỏi tay quá nên không viết được nhìu.

 
Top Bottom