“Văn hóa đâu cứ phải nói là được .........
Ý thức phải được thể hiện bằng hành động”
(Câu nói vừa được nghe từ một bạn sinh viên sau buổi lễ kỷ niệm lòng biết ơn nhân ngày 20/11)
Từ lời phát biểu trên, có ba câu chuyện sau đây muốn chia sẻ với các bạn:
Câu chuyện số 1:
Mọi người xung quanh khu phố nọ thấy một ông cụ, mỗi buổi sáng đi bộ trong công viên, đều cầm theo một cái xô nhỏ, một cái kẹp. Nếu để ý thấy ông vừa đi vừa nhặt những bơm kim tiêm, hoặc bao cao su vứt bên lối đi. Hỏi tại sao ông lại làm vậy, ông trả lời để mọi người đi tập thể dục buổi sáng sớm không ai dẫm phải những thứ trên....
Câu chuyện số 2:
Có một cô giáo ở trường Phan Chu Trinh bị ngã xe máy, chân đau đi phải chống nạng. Một hôm, vào buổi chiều tan tầm, đang đứng ngơ ngác trên đường tìm xe ôm đi về, có hai bạn sinh viên, một nam, một nữ đi đến hỏi, nhà chị ở đâu để chúng em đưa chị về. Sau đó, hai bạn dìu cô lên xe máy và đưa về tận nhà.
Câu chuyện số 3:
Hai bạn sinh viên đang đi trên cầu thang lên tầng 3 trường Phan Chu Trinh, do đông người quá nên bạn đi trước lùi lại và vô tình dẫm chân vào bạn phía sau, quay người định xin lỗi thì bạn phía sau nói: “Mình xin lỗi cậu nhé!”, bạn phái trước ngạc nhiên lắm, hỏi: “Mình vô ý dẫm vào chân cậu, sao cậu lại xin lỗi mình”. Bạn phía sau mỉm cười trả lời: “Mình xin lỗi vì đã để chân vướng ra ngoài khiến cậu dẫm phải”
Và có thêm ba câu chuyện nữa, để các bạn suy ngẫm:
Câu chuyện số 1:
Tại một buổi lễ kỉ niệm lòng biết ơn nhân ngày 20/11, các bạn sinh viên lên tặng hoa và nói những lời rất đẹp về lòng biết ơn với thầy cô giáo. Buổi lễ kết thúc, tất cả sinh viên ào lên xô nhau ra cửa để lại một bãi chiến trường: Bàn ghế ngổn ngang, rác vỏ bánh kẹo và hạt dưa tràn ngập trên sàn nhà. Những người ở lại xếp ghế, tháo dỡ hệ thống loa đài, phông màn và .... quét rác bao gồm một bác nữ lao công, bốn cô giáo, một thầy giáo cùng một số bạn sinh viên tình nguyện ....”
Câu chuyện số 2:
Dùng camera quay cảnh lớp học lúc 7h20 phút sẽ thấy một số bạn ăn xôi, hoặc bánh mỳ, sau đó vứt luôn rác dưới nền nhà. Một bạn nhai kẹo cao su và nhả luôn dưới chân, bàn ghế trong lớp xộc xệch không ai đứng lên kê lại cho ngay ngắn, bảng còn nguyên chữ của tiết học ngày hôm qua không ai buồn lau, không giẻ lau, không phấn không ai quan tâm xem tiết học đầu tiên của một ngày sẽ bắt đầu như thế nào.
Câu chuyện số 3:
“ ... Chiếc xe bus tấp vào một chạm ven đường, một chị mang thai bước lên và loay hoay tìm chỗ. Gần chị nhất có một chàng trai đang ngồi trên ghế và nhắn tin điện thoại. Chàng trai ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cắm cúi nhắn tin. Không còn ghế trống lên người phụ nữ phải đứng, mỗi lúc xe dùng cả thân người chị ngã dúi về phái trước. Lát sau, dường như cảm thấy áy náy, chàng trai mời chị ... vịn vào lưng ghế của mình.
Để trải nghiệm và suy ngẫm về những câu chuyện trên, bạn có thể tự trả lời những câu hỏi dưới đây
Câu hỏi 1: Bạn có muốn một lần đi bộ trên đường và dẫm phải chiếc kim tiêm vứt trên mặt đất không?
Câu hỏi 2: Bạn có bao giờ vứt rác hoặc nhai kẹo cao su sau đó khạc nhổ ra sàn nhà bạn đang ở không?
Câu hỏi 3: Giả sử bạn có bầu hoặc đau chân, bạn có muốn được nhường một chỗ trên xe bus không?
Đánh giá về những hành vi thiếu văn minh như trên có rất nhiều nhận xét như sự ích kỷ, thiếu ý thức, thiếu văn hóa.... Nhưng ......” Nguyên nhân sâu xa của những hành vi ấy chính là sự khiếm khuyết từ bên trong của những nhân cách “Chỉ biết bản thân mình”.
Không có ý thức cộng đồng, đó là điều không bình thường trong một xã hội văn minh, đừng để những hành vi không bình thường đó trở thành những điều “bình thường” trong xã hội chúng ta.
Hãy thay đổi hành vi từ những điều nhỏ bé nhất và từ ngay chính bản thân mình để chất lượng cuộc sống tốt hơn
“Cuộc sống quá ngắn ngủi cho những điều nhỏ nhen, vụn vặt
Vì vậy, hãy cho thật nhiều, cười thật tươi, yêu thật chân thành và tha thứ thật nhanh”