Nói đến những câu thơ về đề tài mùa xuân thì ta không thể không nói đến đoạn trích " Cảnh ngày xuân"trong truyện Kiều của Nguyễn Du.
Ngày xuân con én đưa thoi
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi
Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa
Đây là những câu thơ đầu trong đoạn trích " cảnh ngày xuân",miêu tả một bức tranh thiên nhiên về một mùa xuân đệp và lộng lẫy."Ngày xuân" đẹp,chim én về,hoa nở,cỏ non xanh,tất cả đã gợi lên khung cảnh múa xuân nhôn nhịp,tươi mát.Có chim én bay đi bay lại như thoi đưa.Câu thơ vừa tả cảnh,vừa ngụ ý ngày xuân qua nhanh quá."Thiều quang" là ánh sáng đẹp,tức là nói ánh sáng ngày xuân.Ý cả câu " Thiều quang chín trục đã ngoài sáu mươi" là chín chục ngày xuân mà nay đã ngoài sáu mươi ngày,tức là đã qua tháng giêng,tháng 2 và đã bước sang tháng 3.Cảnh ngày xuân trong câu thơ cổ Trung quốc được miêu tả cô đọng và gợi hình,cỏ thơm như liền với trời xanh,cành lê có vài bông hoa.
Những nhà thơ Trung Quốc khi miêu tả thì chú ý đến hương thơm của cỏ,còn Nguyễn Du chú ý đến màu sắc "cỏ non xanh". Người Trung Quốc chú ý đến sự giao nhau,tiếp giáp giữa cỏ và trời.Còn Nguyễn Du chú ý đến sự mênh mông của cỏ kéo dài đến tận chân trời.về cành hoa lê,Nguyễn Du đã làm bật cái màu trắng lên trước để nó hài hòa với màu xanh non của cỏ ở câu thơ trước.Nguyễn Du dùng chữ "điểm" một vài bông hoa,chứ "điểm" được dùng như một động từ chỉ sự điểm tô trang trí của bàn tay thiên nhiên.Nếu không để ý kĩ thì ta không thể nhận ra nghệ thuật đảo từ mà Nguyên Du đã sử dụng: Cành lê "trắng điểm" một vài bông hoa."Cỏ non xanh tận chân trời", màu cỏ tràn 1 không gian rộng lớn tạo nên sự thanh bình ,tươi mát.Trên cái nền xanh ấy là 1 vài bông hoa lê nở trắng như đang tô điểm cho bức tranh đơn xơ mà lông lẫy.Màu trắng của những bông hoa lê đã nổi bật trên nền xanh của trời,sắc cỏ,làm cho bức tranh xuân càng thêm đẹp và thơ mộng.
=>=> chị trình bày như là một bài văn ngắn được không.Em thấy được thì thank chị phát nka