Giọt Sương

Status
Không mở trả lời sau này.
A

amigoom

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Ngay bên máng cỏ Bê lem, Vàng nói với Giọt Sương:

- Ta tượng trưng cho vương quyền, chủ ta dâng hiến ta cho Vua dân Israel vừa hạ sinh để tuyên xưng Ngài là Chúa Tể Càn Khôn đến thiên thu vạn đại. Người là chi mà dám kiễng chân ngó trộm Thiên đàng. Giọt

Sương trên đầu ngọn cỏ chưa kịp mở miệng thì Nhũ Hương cướp lời:
- Anh Vàng là gì khi tôi đại diện cho hy lễ của linh mục đời đời…?

Mộc Dược chen vào:
- Còn tôi sẽ có mặt khi khâm liệm Người, để tuyên xưng Người bất tử. Nước Người thống
trị muôn muôn đời… Giọt Sương! Mi hãy nói mi là ai? Mi là gì mới được chứ? Mi làm gì ở
đây?

Biết không thể giữ kín thân phận mình được nữa, Giọt Sương e ấp:

- Em là không gì cả. Nghe tiếng loa vang vang của các Thiên Thần, em đến thờ lạy Đấng
Cứu Tinh muôn loài vừa hạ sinh.

Vàng, Nhũ Hương và Mộc Dược cùng cao giọng:
- Quân hạ tiện! Cha mi là ai?

Với bản thân thì sao cũng được, nhưng khi đụng đến cha thì Giọt Sương không thể kiên
nhẫn, chịu đựng được:

- Mặt trời là cha em.

- Đời thưở nào mà có mặt cha là con phải tan biến không?

- Cha gọi em về đi học. Em học trường Thái Hư.

- Thế còn mẹ?

- Đất là mẹ em. Vâng lời mẹ, chúng em làm cho cây lớn thành rừng, hoa kết thành trái,

nuôi muôn vật muôn lòai.

- Đừng lỡm lờ nữa. Nói đi, nói hết đi, mi là gì nữa?

- Mặt trăng là cậu của em, biển là chú, sông suối là chị, mây mưa là anh, cầu vồng là

bạn, quầng là em trai, tán là em gái …

- Mi có gì dâng Chúa Hài Đồng không?

- Em dâng Ngài không-gì-cả, chỉ có chính bản thân em.

- Vô giá trị.

- Vâng, không mua bán được.

Khi mặt trời lên, trong giây phút, Giọt Sương như nước mắt thiên thần, trong vắt như pha
ê, long lanh, lóng lánh, lung linh bảy sắc cầu vồng, sáng ngời ngời như kim cương ngọc
bảo…

Chúa Hài Đồng mỉm cười với Giọt Sương. Nó rùng mình tan biến, còn kịp nghe Vàng, Nhũ
Hương và Mộc Dược vội vàng đồng thanh gọi với theo:

- Vâng, đúng, phải, Giọt Sương ơi! chúng ta là bạn, là anh em với người được không?

_Sưu Tầm _

p/s : dù bạn là ai , đừng tự ti về bản thân , bạn sinh ra là có lí do :)
 
H

hobaoanh123

Chiếc đồng hồ đeo tay

Cách đây hơn hai chục năm, hồi tôi học phổ thông cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ phẩm khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh; nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn. Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước được như chúng nó: sắm một chiếc đồng hồ để mọi người trông thấy mà thèm.

Hôm chủ nhật, tôi về nhà chơi. Lấy hết lòng can đảm, tôi nói với mẹ:

“Mẹ ơi, con muốn mua một cái đồng hồ đeo tay, mẹ ạ !” Mẹ tôi trả lời:

“Con này, nhà mình đến cháo cũng sắp sửa chẳng có mà ăn nữa, lấy đâu ra tiền để sắm đồng hồ cho con ?”

Nghe mẹ nói thế, tôi rất thất vọng, vội quáng quàng húp hai bát cháo rồi chuẩn bị về trường. Bỗng dưng bố tôi hỏi: “Con cần đồng hồ làm gì thế hả ?”

Câu hỏi của bố nhen lên một tia hy vọng trong lòng tôi. Rất nhanh trí, tôi bịa ra một câu chuyện:

“Hồi này lớp con đang học ngày học đêm để chuẩn bị thi đại học, vì là lớp cuối nên bây giờ chúng con lên lớp không theo thời khoá biểu của trường nữa, cho nên ai cũng phải có đồng hồ để biết giờ lên lớp.” Nói xong, tôi nôn nóng chờ bố trả lời đồng ý; thế nhưng bố tôi chỉ ngồi xổm ngoài cửa chẳng nói câu nào.

Trở về ký túc xá nhà trường, tôi chẳng còn dám nằm mơ đến chuyện sắm đồng hồ nữa. Thế nhưng chỉ mấy hôm sau, bất chợt mẹ tôi đến trường, rút từ túi áo ra một túi vải hoa con tý rồi mở túi lấy ra một chiếc đồng hồ mác Thượng Hải mới toanh sáng loáng. Tôi đón lấy nó, đeo ngay vào cổ tay, trong lòng trào lên một cảm giác lâng lâng như bay lên trời. Rồi tôi xắn tay áo lên với ý định để mọi người trông thấy chiếc đồng hồ của mình.

Thấy thế, mẹ tôi liền kéo tay áo tôi xuống rồi bảo:

“Con này, đồng hồ là thứ quý giá, phải lấy tay áo che đi để giữ cho nó khỏi bị sây xước chứ ! Con nhớ là tuyệt đối không được làm hỏng, lại càng không được đánh mất nó đấy ! Thôi, mẹ về đây.”

Tôi tiễn mẹ ra cổng trường rồi hỏi: “Sao nhà mình bỗng dưng lại có tiền thế hở mẹ ?” Mẹ tôi trả lời:

“Bố mày bán máu lấy tiền đấy!”
Bố đi bán máu để kiếm tiền mua đồng hồ cho tôi? Trời ơi! Đầu óc tôi quay cuồng, ngực đau nhói. Tiễn mẹ về xong, tôi tháo chiếc đồng hồ ra, bọc kỹ mấy lớp vải như cũ cất vào cái túi con tý mẹ đưa. Ngay hôm ấy, tôi hỏi thăm các bạn xem có ai cần mua đồng hồ mới không. Các bạn hỏi tôi tại sao có đồng hồ mà lại không đeo, tôi bảo tôi không thích. Họ chẳng tin, cho rằng chắc hẳn đồng hồ của tôi có trục trặc gì đấy, vì thế chẳng ai muốn mua nó.

Cuối cùng tôi đành phải nhờ thầy chủ nhiệm lớp giúp tôi tìm người mua đồng hồ và thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện cho thầy nghe, vừa kể vừa nước mắt lưng tròng. Thầy chủ nhiệm nghe xong bèn vỗ vai tôi và nói:

“Đừng buồn, em ạ. May quá, thầy đang cần mua một chiếc đồng hồ đây, em để lại nó cho thầy nhé!” Thầy trả tôi nguyên giá, còn tôi thì dùng số tiền đó nộp hai tháng tiền ăn ở nhà ăn tập thể. Có điều khó hiểu là sau đó chưa bao giờ tôi thấy thầy chủ nhiệm đeo đồng hồ cả. Mỗi lần tôi hỏi tại sao thì thầy chỉ cười không nói gì.

Về sau tôi thi đỗ đại học rồi ra trường và làm việc ở một tỉnh lỵ xa quê. Câu chuyện chiếc đồng hồ kia cứ mãi mãi đeo bám ám ảnh tôi. Trong một dịp về quê thăm gia đình, tôi tìm đến nhà thầy chủ nhiệm cũ và hỏi chuyện về chiếc đồng hồ ấy. Thầy tôi bây giờ đã già, tóc bạc hết cả. Thầy bảo: “Chiếc đồng hồ vẫn còn đây.” Nói rồi thầy mở tủ lấy ra chiếc túi vải hoa nhỏ xíu năm nào mẹ tôi đưa cho tôi. Thầy mở túi, giở từng lớp vải bọc, cuối cùng chiếc đồng hồ hiện ra, còn mới nguyên !

Tôi kinh ngạc hỏi: “Thưa thầy, tại sao thầy không đeo nó thế ạ ?” Thầy chủ nhiệm từ tốn trả lời: “Thầy đợi em đến chuộc lại nó đấy!” Tôi hỏi tiếp: “Thưa thầy, vì sao thầy biết em sẽ trở lại xin chuộc chiếc đồng hồ ạ?” Thầy bảo: “Bởi vì nó không đơn giản chỉ là chiếc đồng hồ, mà điều quan trọng hơn, nó là lương tâm của một con người.”

Benh.vn (Theo Lý Tử)
 
A

amigoom

cảm ơn bạn .
bạn đã cho tôi đọc 1 câu chuyện cảm động nhất mà tôi từng biết
:)
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Top Bottom