Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
có ai có truyện gì hay cho mọi người đọc với nhé
Tôi tên là Trần Mộng, hiện đang sống cùng một đứa trẻ to xác có tên Thiệu Khải tại một thành phố xa lạ cách rất xa quê hương. Tôi rời khỏi quê nhà lúc mười chín tuổi, hiện giờ sắp hai mươi mốt tuổi.
Người bố là giáo viên Ngữ văn đã đặt tên cho tôi. Lúc nhỏ đã không dưới một lần tôi hỏi bố rằng tại sao lại đặt cho tôi cái tên có một chữ duy nhất không giống ai thế này. Bố chỉ trả lời tại vì ông tên là Trần Niên. Mãi sau này tôi mới hiểu được lý do, thế rồi mỗi khi có người gọi tôi là Trần Mộng, tôi lại bất chợt nhớ tới những ký ức tuổi thơ đã dần phai nhạt theo năm tháng.
Trần niên cựu mộng – Giấc mơ xưa. Điềm báo xấu.
Mới sáng sớm đã nghe thấy tiếng trống ầm ĩ phát ra từ nơi nào đó, tôi mơ màng mở mắt, nhìn thấy bầu trời phía sau rèm cửa vẫn là một màu lam tối, chắc chắn bây giờ mới chỉ năm giờ sáng. Tôi trở mình kéo chăn trùm kín đầu định ngủ tiếp, nhưng âm thanh lúc nhanh lúc chậm kia cứ réo rắt bên tại, tôi nhắm mắt thò tay kéo nốt chiếc chăn bên cạnh trùm lên đầu, suýt chút nữa thì chết ngạt.
“Thiệu Khải!” Tôi ngồi dậy đẩy đổ chiếc ghế bên giường, sau âm thanh tiếp đất của chiếc ghế là một không gian hoàn toàn im lặng, tiếng trống vừa nãy cũng nhưng bặt. Tôi chớp mắt một cái rồi đổ người ra chiếc gối phía sau lưng, nhắm nghiền mắt.
Mơ hồ có tiếng cửa mở, tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến và dừng lại ở bên cạnh giường.
“Lại làm em thức giấc rồi sao?” Nhìn tôi vẫn nhắm nghiền mắt nằm bất động, người kia cúi xuống, chống hai tay cạnh hai bên đầu tôi. “Một lát nữa có việc, em đâu phải là không biết.” Tôi trở mình, mở to mắt nhìn người đang mặt đối mặt với tôi, mái tóc ngắn màu đỏ được vuốt keo tạo dáng cẩn thận rất đẹp mắt, khiến những đường nét trên gương mặt càng thêm sáng sủa.
“Em biết, nếu em bực tức vì chuyện vừa nãy thì hẳn là tám trăm năm trước em đã chết vì bực bội.”
“Nếu không thì làm sao em lại là vợ của Thiệu Khải này được.” Anh ngồi xuống cạnh giường, dùng tay vuốt nhẹ gương mặt tôi. “Nhưng vừa nãy em đã làm cho A Mao sợ chết khiếp rồi, cậu ta còn nghĩ em giận thật. Vẫn còn ngủ sao? Nếu em muốn ngủ thì bọn anh không tập nữa.”
“Ngủ gì nữa, tỉnh rồi.” Tôi dang hai tay ôm lấy cổ Thiệu Khải, anh thuận đà kéo tôi ngồi dậy. “Mấy giờ anh về?”
“Vẫn chưa biết, có lẽ phải tối, em tự nghĩ cách ăn tối đi, đừng đợi anh!”
“Vâng.” Ngoại trừ từ này thì tôi cũng không biết có thể nói được gì nữa.
Mấy người Thiệu Khải chưa đến bảy giờ đã đi, tôi tiễn anh ra cửa, anh móc hết tiền trong túi ra đưa tôi. Lần nào cũng như vậy, ngay cả tiền ăn cơm của mình anh cũng không giữ lại. Tôi kiễng chân hôn vào má anh. “Về sớm nhé!” Có tiếng huýt sáo trêu chọc của A Mao và Tiểu Triết ở phía sau, Thiệu Khải cười cười quay đầu vờ đấm bọn họ.
Đây là cuối năm thứ hai tôi và Thiệu Khải ở bên nhau.
Trở vào trong sân, bầu trời mùa đông ở Ly Thành giống như mắt cá chết, cho dù có nắng cũng không thể nào xuất hiện màu xanh vốn có của bầu trời. Cái cây duy nhất trong vườn sau một trận tuyết cách đây không lâu đã rụng hết những cành lớn nhỏ vốn rất miễn cưỡng gắn vào thân, chỉ còn trơ lại thân cây đơn độc mang trên mình những vòng vết tích của năm tháng, đợi chờ mùa xuân năm sau. Tôi bước vào căn phòng bọn Thiệu Khải để nhạc cụ và luyện tập, guitar mộc treo lặng lẽ trên giá, một bộ trống hỏng được dựa vào tường, phía trên phủ một lớp bụi mỏng. Kéo cái ghế đẩu ngồi xuống, cầm chiếc guitar kia lên gẩy gẩy mấy cái, bàn tay bình thường có vẻ không linh hoạt của Thiệu Khải mỗi khi đánh guitar đều rất nhập thần, còn bàn tay thon thả vốn được anh gọi là “trời sinh để đánh guitar” của tôi dưới sự dạy dỗ tận tâm của anh cũng chỉ biết gẩy vài đoạn nhạc đơn giản. Mỗi lần bọn họ đi diễn là mỗi lần một mình tôi đợi chờ cả ngày, phần lớn thời gian là ngồi ngẩn ngơ, đến khi tỉnh ra thì trời đã tối, cơm cũng quên ăn. Đến Ly Thành đã hai năm nhưng tôi vẫn chưa thể quen được với nó. Không còn như trước kia, giờ tôi rõ như lòng bàn tay chỗ nào quần áo rẻ, chỗ nào có vằn thắn ngon. Tôi cảm thấy Ly Thành luôn dùng thái độ xa lạ đối đãi tôi, dường như lúc nào cũng muốn mời tôi rời khỏi nơi này. Vì vậy tôi chỉ có thể nắm lấy Thiệu Khải, thứ duy nhất tôi có ở đây.
Nói đến Thiệu Khải, tôi cũng không biết phải hình dung thế nào. Con người lớn hơn tôi hai tuổi này thật sự đã mang lại cảm giác vô cùng an toàn cho tôi, nhưng cũng có lúc lại giống như một đứa trẻ. Tôi hay nói rằng anh vẫn chưa phát triển hết về tâm lý, hoặc gọi anh là đứa trẻ to xác, sau đó có một lần anh đặc biệt nghiêm túc hỏi tôi một câu: “Thế rốt cuộc là nhỏ hay to?” Tôi vừa cười vừa luồn tay nghịch mái tóc đỏ của anh. Không thể phủ nhận rằng tôi rất thích nhìn Thiệu Khải cười, anh lúc đó rất khác với cảm giác anh mang đến cho mọi người – ngây thơ, nhất là lúc ngượng ngùng hoặc buồn, anh đều cười đến híp mắt. Tôi biết kiểu cười đó chỉ dành cho người nhà như tôi, A Mao, Tiểu Triết, còn với người ngoài Thiệu Khải lúc nào cũng toe vẻ vô cùng ngang ngạnh, ngông cuồng tự cao. Người ta đã đặt một cái tên cho kiểu người như thế: thanh niên hư hỏng.
Nhưng tôi lại ở cùng một người như vậy, bởi vì trong lòng tôi rất rõ anh là một người tốt như thế nào, một con người có máu có thịt và còn có cả một trái tim nồng ấm.
Thực ra, tôi và Thiệu Khải cãi nhau như cơm bữa, chỉ vì một vài chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống cũng cãi nhau, rồi lại làm hòa. Hai người chúng tôi để thuộc kiểu tính cách vô lo vô nghĩ, anh là người ngang bướng tới mức tám con ngựa cũng không kéo về được, không ngờ rằng tôi vẫn còn trên anh một bậc, nói theo kiểu của anh thì là: “Tám con ngựa đi kéo em vẫn chưa đủ, cuối cùng phải thêm anh đi kéo.” Mỗi khi chiến tranh lạnh, tôi ngủ một mình trong phòng, anh ngủ ở phòng tập, mùa đông trong phòng tập không có lò sưởi nên vô cùng lạnh giá. Một lần nửa đêm tôi không ngủ được, tôi liền đi đến phòng tập, trong lòng nghĩ sẽ chịu thua một lần mà kéo anh về phòng, kết quả vừa mở cửa đã thấy anh ngồi ở bậc thềm đốt thuốc, đốm đỏ ở đầu thuốc sáng rõ trong đêm tối, dưới đất đã vứt đến mười đầu thuốc. Nghe thấy tiếng mở cửa, Thiệu Khải quay lại nhìn tôi, mắt đối mắt được mấy giây anh liền vứt điếu thuốc hút dở xuống nền nhà, dùng chân giẫm tắt rồi chạy đến ôm tôi, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai tôi, nói với tôi trong hơi thở vẫn còn phảng phất mùi khói thuốc: “Anh không ngủ được, nhớ em…” Tôi đưa tay khẽ đặt lên mặt anh, lành lạnh, không biết anh đã ngồi đây bao lâu rồi. “Thiệu Khải, nếu nah đồng với em hai việc em sẽ không giận anh nữa, một là lần sau không được hút nhiều thuốc thế này, hai là chúng ta không cãi nhau nữa. Được không?”
Sau khi nghe được tiếng”ừ” từ anh, tôi liền áp mặt vào ngực anh, lần đầu tiên thấy mùi khói thuốc đáng ghét kia cũng có thể khiến tôi an tâm. Chỉ có điều chúng tôi đều biết sự thỏa thuận này không hiệu lực lâu dài, câu “Em yêu anh” trong lúc quấn quýt yêu đương và câu “Em hận anh” những lúc giận nhau đều được nói ra từ một người. Anh quả thật đã hút ít thuốc hơn nhưng cãi nhau thì vẫn như thế, may mắn là không ảnh hưởng gì đến tình cảm đôi bên. Có lúc A Mao và Tiểu Triết đứng giữa giải hòa, nửa đêm lôi Thiệu Khải từ phòng tập hoặc phòng bọn họ ra, sau đó gào lên gọi tôi, tôi nín cười nhìn từ cửa sổ ra thấy Thiệu Khải đứng giữa sân, trên mặt lộ rõ vẻ tủi thân rất trẻ con.
Cứ như vậy cho đến lần đó, lần chúng tôi cãi nhau gay gắt nhất.
Nguyên nhân là tôi đã trốn Thiệu Khải đi hát đêm ở quán bar, tôi không ngờ rằng anh về sớm bởi trước khi đi anh có nói phải gần sáng mới về. Tôi đẩy cửa bước vào nhà, thấy gương mặt sa sầm, lạnh như băng của Thiệu Khải đang nhìn tôi. Tôi biết những việc như không về nhà ngủ là vô cùng nghiệm trọng, nhưng vẫn cho rằng giải thích rõ sẽ không có chuyện gì, không ngờ sau khi nhìn số tiền tôi đưa ra và nghe tôi nói vừa đi làm gì về, anh liền đứng bật dậy, cao giọng hỏi tôi: “Có phải em cho rằng anh không nuôi nổi em?”
“Thiệu Khải… Anh đừng giận, nghe em nói.” Tôi hít một hơi sâu rồi kéo tay anh, phát hiện cơ thể anh đã trở nên cứng đờ. “Em chỉ đi hát thôi, em không nghĩ là anh không nuôi nổi em, trái lại em nghĩ là không thể cứ để anh nuôi mãi thế này được, anh hiểu không? Anh có biết mỗi ngày em thấy các anh vất vả đi kiếm được ít tiền, thậm chí bị thương trở về, còn em lại ngồi không, trong lòng em cảm thấy khó chịu thế nào không? Cuộc sống của chúng ta cần tiền, nhạc cụ của các anh cũng cần tiền để bảo dưỡng, nếu nơi này bị người ta đòi lại thì chúng ta phải đi thuê chỗ khác, kiếm nhiều tiền một chút cũng không có gì sai. Chúng ta thật sự cần tiền, không phải sao?”
“Đúng, nhưng đó không phải việc của em, nếu em còn dám đi nữa, anh sẽ tới đập nát cái quán bar đó, em có tin không?”
“Anh nói có lý một chút có được không?” Cơn bực tức trong tôi bắt đầu bùng phát. “Nếu em cần tiền thì hà tất em phải theo anh!”
“Nếu em hối hận thì có thể đi bất cứ lúc nào.” Thiệu Khải bước ra, đẩy cửa. “Anh cản em thì không phải là người!”
“Ồ!” Tôi lắc lắc đầu rồi đột nhiên bật cười, đứng dậy đi ra cửa, nhìn Thiệu Khải nói. “Đây là anh nói đấy nhé, Thiệu Khải, coi như em nhìn lầm người.” Sau đó bước thẳng ra sân không quay đầu lại.
Thực ra rời khỏi nhà rồi tôi cũng không biết có thể đi đâu, một mình bước vô định. Khi ngang qua cửa hàng bán đồ ăn nhanh liền vào mua một chiếc hamburger, lúc trả tiền bất giác nhớ lại đêm giao thừa bước xuống tàu hỏa ở Ly Thành, trên mặt đất toàn băng tuyết, có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương khi tuyết tan. Tại cửa hàng đồ ăn nhanh không một bóng người, Thiệu Khải mua hamburger cho tôi, sau đó tại nơi đất trời trắng xóa bởi tuyết ấy, anh mở áo khoác ôm tôi vào lòng, tôi có thể thấy rõ một điều rằng anh cũng giống tôi, tràn đầy cảm giác bất an và vô định, nhưng anh vẫn dịu dàng nói: “Đừng sợ, có anh đây rồi.”
Có lẽ tại biểu cảm của tôi có phần kỳ quái, bàn tay cầm tiền lẻ trả lại tôi của cô gái thu ngân không hề lay động. “Sao vậy?” Tôi cười với cô ấy, lúc này ánh mắt cô ấy lại càng có vẻ nghi hoặc, đưa tiền và hóa đơn cho tôi, rồi lại đưa thêm cho tôi tờ khăn giấy. “Cô không sao đấy chứ, sao cô lại khóc?” Tôi ngẩng đầu lau mặt, quả nhiên có nước mắt. Ngượng quá, tôi chỉ biết cười, vừa cười vừa lau nước mắt.
Cả một ngày trời lãng phí trên chiếc ghế dài ở công viên, hamburger đã ăn hết, giấy gói vò lại để bên cạnh. Những người ở công viên đều rất trầm lặng, tâm trạng tôi cũng vui vẻ trở lại.nhg đôi tình tứ ngả đầu vào nhau, những người cao tuổi tập thể dục, người mẹ trẻ đẩy chiếc xe nôi, chỉ có một mình tôi ngô nghê nhìn trời. Cho đến tận khi màn đêm buông xuống, công viên sắp đóng cửa, tôi mới phát hiện dưới ánh đèn đường chỉ còn mình tôi.
Thực ra tôi hiểu, điều quan trọng thật sự không phải cãi nhau mà là vấn đề sớm muộn cũng phải đối diện mà cuộc cãi vã đã ngầm đề cập tới. Nhưng cho dù có như thế chăng nữa cũng nên trở về, tôi không muốn và cũng không dám đi quá xa, bởi tôi rất rõ bóng tối chính là con quái vật có thể ăn thịt người. vô tình tôi lại đi đến quán bar đó, đứng ở cửa cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc, do dự một lúc nhưng tôi không bước vào. Vào lúc tôi vừa quay người đi được hai bước, phía sau bỗng dưng vang lên một âm thanh khủng khiếp, hình như có vật gì đập vào cửa. Tôi định thần quay đầu lại, thì thấy ba người bảo veefh của quán bar đang ra sức đấm đá một người nằm trên mặt đất. Người đi đường vừa nhìn vừa sợ hãi tránh xa, dường như sợ bị liên lụy. Tôi chau mày nhìn và ngay lập tức rõ rằng tôi không thể không quản việc này. Ba người kia mang danh bảo vệ nhưng thực chất là những người phụ trách an ninh cho quán bar, chuyên dùng bạo lực để đối đãi với kẻ gây sự. Ánh mắt của tôi đưa xuống, liền gắn chặt vào người bị đánh đang nằm cuộn tròn dưới đất, hai cánh tay che mặt.
“Thiệu Khải!” Người có mái tóc đỏ kia không phải anh thì là ai.
Nghe tiếng hét, ba người kia liền dừng tay, đưa mắt nhìn quanh để tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Thiệu Khải bỏ tay che mặt ra một cách dè dặt, vào đúng thời khắc nhìn thấy tôi, anh cười, nhưng đụng phải vết thương nên lập tức chau mày. “Em đứng yên đó đợi anh.” Anh hướng về phía tôi nói. Tôi ngây người tại chỗ nhìn Thiệu Khải lảo đảo đứng dậy, sau đó… Một nắm đấm hướng thẳng vào mặt một người vừa đánh anh, người ấy lập tức ngã lăn ra. Khoảnh khác đó quá đột ngột, tất cả mọi người đều ngây ra, bao gồm cả tôi. Thiệu Khải chạy đến kéo tay tôi, nói: “Chạy mau!”
“Anh… anh…” Cũng không biết đã chạy được bao xa, cuối cùng rẽ vào một con ngõ nhỏ, nhìn phía sau không có người đuổi theo, tôi liền giật tay ra khỏi tay Thiệu Khải, chống lên đầu gối thở dốc. “Anh dám đi phá quán thật sao?”
Thiệu Khải dường như không còn sức đứng vững, ngồi phệt dưới đất, đầu dựa vào tường, cứ như vậy rất lâu mà không nói lời nào.
nguồn internet
bạn phải ghi nguồn nha @toilatot
Tôi tên là Trần Mộng, hiện đang sống cùng một đứa trẻ to xác có tên Thiệu Khải tại một thành phố xa lạ cách rất xa quê hương. Tôi rời khỏi quê nhà lúc mười chín tuổi, hiện giờ sắp hai mươi mốt tuổi.
Người bố là giáo viên Ngữ văn đã đặt tên cho tôi. Lúc nhỏ đã không dưới một lần tôi hỏi bố rằng tại sao lại đặt cho tôi cái tên có một chữ duy nhất không giống ai thế này. Bố chỉ trả lời tại vì ông tên là Trần Niên. Mãi sau này tôi mới hiểu được lý do, thế rồi mỗi khi có người gọi tôi là Trần Mộng, tôi lại bất chợt nhớ tới những ký ức tuổi thơ đã dần phai nhạt theo năm tháng.
Trần niên cựu mộng – Giấc mơ xưa. Điềm báo xấu.
Mới sáng sớm đã nghe thấy tiếng trống ầm ĩ phát ra từ nơi nào đó, tôi mơ màng mở mắt, nhìn thấy bầu trời phía sau rèm cửa vẫn là một màu lam tối, chắc chắn bây giờ mới chỉ năm giờ sáng. Tôi trở mình kéo chăn trùm kín đầu định ngủ tiếp, nhưng âm thanh lúc nhanh lúc chậm kia cứ réo rắt bên tại, tôi nhắm mắt thò tay kéo nốt chiếc chăn bên cạnh trùm lên đầu, suýt chút nữa thì chết ngạt.
“Thiệu Khải!” Tôi ngồi dậy đẩy đổ chiếc ghế bên giường, sau âm thanh tiếp đất của chiếc ghế là một không gian hoàn toàn im lặng, tiếng trống vừa nãy cũng nhưng bặt. Tôi chớp mắt một cái rồi đổ người ra chiếc gối phía sau lưng, nhắm nghiền mắt.
Mơ hồ có tiếng cửa mở, tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến và dừng lại ở bên cạnh giường.
“Lại làm em thức giấc rồi sao?” Nhìn tôi vẫn nhắm nghiền mắt nằm bất động, người kia cúi xuống, chống hai tay cạnh hai bên đầu tôi. “Một lát nữa có việc, em đâu phải là không biết.” Tôi trở mình, mở to mắt nhìn người đang mặt đối mặt với tôi, mái tóc ngắn màu đỏ được vuốt keo tạo dáng cẩn thận rất đẹp mắt, khiến những đường nét trên gương mặt càng thêm sáng sủa.
“Em biết, nếu em bực tức vì chuyện vừa nãy thì hẳn là tám trăm năm trước em đã chết vì bực bội.”
“Nếu không thì làm sao em lại là vợ của Thiệu Khải này được.” Anh ngồi xuống cạnh giường, dùng tay vuốt nhẹ gương mặt tôi. “Nhưng vừa nãy em đã làm cho A Mao sợ chết khiếp rồi, cậu ta còn nghĩ em giận thật. Vẫn còn ngủ sao? Nếu em muốn ngủ thì bọn anh không tập nữa.”
“Ngủ gì nữa, tỉnh rồi.” Tôi dang hai tay ôm lấy cổ Thiệu Khải, anh thuận đà kéo tôi ngồi dậy. “Mấy giờ anh về?”
“Vẫn chưa biết, có lẽ phải tối, em tự nghĩ cách ăn tối đi, đừng đợi anh!”
“Vâng.” Ngoại trừ từ này thì tôi cũng không biết có thể nói được gì nữa.
Mấy người Thiệu Khải chưa đến bảy giờ đã đi, tôi tiễn anh ra cửa, anh móc hết tiền trong túi ra đưa tôi. Lần nào cũng như vậy, ngay cả tiền ăn cơm của mình anh cũng không giữ lại. Tôi kiễng chân hôn vào má anh. “Về sớm nhé!” Có tiếng huýt sáo trêu chọc của A Mao và Tiểu Triết ở phía sau, Thiệu Khải cười cười quay đầu vờ đấm bọn họ.
Đây là cuối năm thứ hai tôi và Thiệu Khải ở bên nhau.
Trở vào trong sân, bầu trời mùa đông ở Ly Thành giống như mắt cá chết, cho dù có nắng cũng không thể nào xuất hiện màu xanh vốn có của bầu trời. Cái cây duy nhất trong vườn sau một trận tuyết cách đây không lâu đã rụng hết những cành lớn nhỏ vốn rất miễn cưỡng gắn vào thân, chỉ còn trơ lại thân cây đơn độc mang trên mình những vòng vết tích của năm tháng, đợi chờ mùa xuân năm sau. Tôi bước vào căn phòng bọn Thiệu Khải để nhạc cụ và luyện tập, guitar mộc treo lặng lẽ trên giá, một bộ trống hỏng được dựa vào tường, phía trên phủ một lớp bụi mỏng. Kéo cái ghế đẩu ngồi xuống, cầm chiếc guitar kia lên gẩy gẩy mấy cái, bàn tay bình thường có vẻ không linh hoạt của Thiệu Khải mỗi khi đánh guitar đều rất nhập thần, còn bàn tay thon thả vốn được anh gọi là “trời sinh để đánh guitar” của tôi dưới sự dạy dỗ tận tâm của anh cũng chỉ biết gẩy vài đoạn nhạc đơn giản. Mỗi lần bọn họ đi diễn là mỗi lần một mình tôi đợi chờ cả ngày, phần lớn thời gian là ngồi ngẩn ngơ, đến khi tỉnh ra thì trời đã tối, cơm cũng quên ăn. Đến Ly Thành đã hai năm nhưng tôi vẫn chưa thể quen được với nó. Không còn như trước kia, giờ tôi rõ như lòng bàn tay chỗ nào quần áo rẻ, chỗ nào có vằn thắn ngon. Tôi cảm thấy Ly Thành luôn dùng thái độ xa lạ đối đãi tôi, dường như lúc nào cũng muốn mời tôi rời khỏi nơi này. Vì vậy tôi chỉ có thể nắm lấy Thiệu Khải, thứ duy nhất tôi có ở đây.
Nói đến Thiệu Khải, tôi cũng không biết phải hình dung thế nào. Con người lớn hơn tôi hai tuổi này thật sự đã mang lại cảm giác vô cùng an toàn cho tôi, nhưng cũng có lúc lại giống như một đứa trẻ. Tôi hay nói rằng anh vẫn chưa phát triển hết về tâm lý, hoặc gọi anh là đứa trẻ to xác, sau đó có một lần anh đặc biệt nghiêm túc hỏi tôi một câu: “Thế rốt cuộc là nhỏ hay to?” Tôi vừa cười vừa luồn tay nghịch mái tóc đỏ của anh. Không thể phủ nhận rằng tôi rất thích nhìn Thiệu Khải cười, anh lúc đó rất khác với cảm giác anh mang đến cho mọi người – ngây thơ, nhất là lúc ngượng ngùng hoặc buồn, anh đều cười đến híp mắt. Tôi biết kiểu cười đó chỉ dành cho người nhà như tôi, A Mao, Tiểu Triết, còn với người ngoài Thiệu Khải lúc nào cũng toe vẻ vô cùng ngang ngạnh, ngông cuồng tự cao. Người ta đã đặt một cái tên cho kiểu người như thế: thanh niên hư hỏng.
Nhưng tôi lại ở cùng một người như vậy, bởi vì trong lòng tôi rất rõ anh là một người tốt như thế nào, một con người có máu có thịt và còn có cả một trái tim nồng ấm.
Thực ra, tôi và Thiệu Khải cãi nhau như cơm bữa, chỉ vì một vài chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống cũng cãi nhau, rồi lại làm hòa. Hai người chúng tôi để thuộc kiểu tính cách vô lo vô nghĩ, anh là người ngang bướng tới mức tám con ngựa cũng không kéo về được, không ngờ rằng tôi vẫn còn trên anh một bậc, nói theo kiểu của anh thì là: “Tám con ngựa đi kéo em vẫn chưa đủ, cuối cùng phải thêm anh đi kéo.” Mỗi khi chiến tranh lạnh, tôi ngủ một mình trong phòng, anh ngủ ở phòng tập, mùa đông trong phòng tập không có lò sưởi nên vô cùng lạnh giá. Một lần nửa đêm tôi không ngủ được, tôi liền đi đến phòng tập, trong lòng nghĩ sẽ chịu thua một lần mà kéo anh về phòng, kết quả vừa mở cửa đã thấy anh ngồi ở bậc thềm đốt thuốc, đốm đỏ ở đầu thuốc sáng rõ trong đêm tối, dưới đất đã vứt đến mười đầu thuốc. Nghe thấy tiếng mở cửa, Thiệu Khải quay lại nhìn tôi, mắt đối mắt được mấy giây anh liền vứt điếu thuốc hút dở xuống nền nhà, dùng chân giẫm tắt rồi chạy đến ôm tôi, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai tôi, nói với tôi trong hơi thở vẫn còn phảng phất mùi khói thuốc: “Anh không ngủ được, nhớ em…” Tôi đưa tay khẽ đặt lên mặt anh, lành lạnh, không biết anh đã ngồi đây bao lâu rồi. “Thiệu Khải, nếu nah đồng với em hai việc em sẽ không giận anh nữa, một là lần sau không được hút nhiều thuốc thế này, hai là chúng ta không cãi nhau nữa. Được không?”
Sau khi nghe được tiếng”ừ” từ anh, tôi liền áp mặt vào ngực anh, lần đầu tiên thấy mùi khói thuốc đáng ghét kia cũng có thể khiến tôi an tâm. Chỉ có điều chúng tôi đều biết sự thỏa thuận này không hiệu lực lâu dài, câu “Em yêu anh” trong lúc quấn quýt yêu đương và câu “Em hận anh” những lúc giận nhau đều được nói ra từ một người. Anh quả thật đã hút ít thuốc hơn nhưng cãi nhau thì vẫn như thế, may mắn là không ảnh hưởng gì đến tình cảm đôi bên. Có lúc A Mao và Tiểu Triết đứng giữa giải hòa, nửa đêm lôi Thiệu Khải từ phòng tập hoặc phòng bọn họ ra, sau đó gào lên gọi tôi, tôi nín cười nhìn từ cửa sổ ra thấy Thiệu Khải đứng giữa sân, trên mặt lộ rõ vẻ tủi thân rất trẻ con.
Cứ như vậy cho đến lần đó, lần chúng tôi cãi nhau gay gắt nhất.
Nguyên nhân là tôi đã trốn Thiệu Khải đi hát đêm ở quán bar, tôi không ngờ rằng anh về sớm bởi trước khi đi anh có nói phải gần sáng mới về. Tôi đẩy cửa bước vào nhà, thấy gương mặt sa sầm, lạnh như băng của Thiệu Khải đang nhìn tôi. Tôi biết những việc như không về nhà ngủ là vô cùng nghiệm trọng, nhưng vẫn cho rằng giải thích rõ sẽ không có chuyện gì, không ngờ sau khi nhìn số tiền tôi đưa ra và nghe tôi nói vừa đi làm gì về, anh liền đứng bật dậy, cao giọng hỏi tôi: “Có phải em cho rằng anh không nuôi nổi em?”
“Thiệu Khải… Anh đừng giận, nghe em nói.” Tôi hít một hơi sâu rồi kéo tay anh, phát hiện cơ thể anh đã trở nên cứng đờ. “Em chỉ đi hát thôi, em không nghĩ là anh không nuôi nổi em, trái lại em nghĩ là không thể cứ để anh nuôi mãi thế này được, anh hiểu không? Anh có biết mỗi ngày em thấy các anh vất vả đi kiếm được ít tiền, thậm chí bị thương trở về, còn em lại ngồi không, trong lòng em cảm thấy khó chịu thế nào không? Cuộc sống của chúng ta cần tiền, nhạc cụ của các anh cũng cần tiền để bảo dưỡng, nếu nơi này bị người ta đòi lại thì chúng ta phải đi thuê chỗ khác, kiếm nhiều tiền một chút cũng không có gì sai. Chúng ta thật sự cần tiền, không phải sao?”
“Đúng, nhưng đó không phải việc của em, nếu em còn dám đi nữa, anh sẽ tới đập nát cái quán bar đó, em có tin không?”
“Anh nói có lý một chút có được không?” Cơn bực tức trong tôi bắt đầu bùng phát. “Nếu em cần tiền thì hà tất em phải theo anh!”
“Nếu em hối hận thì có thể đi bất cứ lúc nào.” Thiệu Khải bước ra, đẩy cửa. “Anh cản em thì không phải là người!”
“Ồ!” Tôi lắc lắc đầu rồi đột nhiên bật cười, đứng dậy đi ra cửa, nhìn Thiệu Khải nói. “Đây là anh nói đấy nhé, Thiệu Khải, coi như em nhìn lầm người.” Sau đó bước thẳng ra sân không quay đầu lại.
Thực ra rời khỏi nhà rồi tôi cũng không biết có thể đi đâu, một mình bước vô định. Khi ngang qua cửa hàng bán đồ ăn nhanh liền vào mua một chiếc hamburger, lúc trả tiền bất giác nhớ lại đêm giao thừa bước xuống tàu hỏa ở Ly Thành, trên mặt đất toàn băng tuyết, có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương khi tuyết tan. Tại cửa hàng đồ ăn nhanh không một bóng người, Thiệu Khải mua hamburger cho tôi, sau đó tại nơi đất trời trắng xóa bởi tuyết ấy, anh mở áo khoác ôm tôi vào lòng, tôi có thể thấy rõ một điều rằng anh cũng giống tôi, tràn đầy cảm giác bất an và vô định, nhưng anh vẫn dịu dàng nói: “Đừng sợ, có anh đây rồi.”
Có lẽ tại biểu cảm của tôi có phần kỳ quái, bàn tay cầm tiền lẻ trả lại tôi của cô gái thu ngân không hề lay động. “Sao vậy?” Tôi cười với cô ấy, lúc này ánh mắt cô ấy lại càng có vẻ nghi hoặc, đưa tiền và hóa đơn cho tôi, rồi lại đưa thêm cho tôi tờ khăn giấy. “Cô không sao đấy chứ, sao cô lại khóc?” Tôi ngẩng đầu lau mặt, quả nhiên có nước mắt. Ngượng quá, tôi chỉ biết cười, vừa cười vừa lau nước mắt.
Cả một ngày trời lãng phí trên chiếc ghế dài ở công viên, hamburger đã ăn hết, giấy gói vò lại để bên cạnh. Những người ở công viên đều rất trầm lặng, tâm trạng tôi cũng vui vẻ trở lại.nhg đôi tình tứ ngả đầu vào nhau, những người cao tuổi tập thể dục, người mẹ trẻ đẩy chiếc xe nôi, chỉ có một mình tôi ngô nghê nhìn trời. Cho đến tận khi màn đêm buông xuống, công viên sắp đóng cửa, tôi mới phát hiện dưới ánh đèn đường chỉ còn mình tôi.
Thực ra tôi hiểu, điều quan trọng thật sự không phải cãi nhau mà là vấn đề sớm muộn cũng phải đối diện mà cuộc cãi vã đã ngầm đề cập tới. Nhưng cho dù có như thế chăng nữa cũng nên trở về, tôi không muốn và cũng không dám đi quá xa, bởi tôi rất rõ bóng tối chính là con quái vật có thể ăn thịt người. vô tình tôi lại đi đến quán bar đó, đứng ở cửa cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc, do dự một lúc nhưng tôi không bước vào. Vào lúc tôi vừa quay người đi được hai bước, phía sau bỗng dưng vang lên một âm thanh khủng khiếp, hình như có vật gì đập vào cửa. Tôi định thần quay đầu lại, thì thấy ba người bảo veefh của quán bar đang ra sức đấm đá một người nằm trên mặt đất. Người đi đường vừa nhìn vừa sợ hãi tránh xa, dường như sợ bị liên lụy. Tôi chau mày nhìn và ngay lập tức rõ rằng tôi không thể không quản việc này. Ba người kia mang danh bảo vệ nhưng thực chất là những người phụ trách an ninh cho quán bar, chuyên dùng bạo lực để đối đãi với kẻ gây sự. Ánh mắt của tôi đưa xuống, liền gắn chặt vào người bị đánh đang nằm cuộn tròn dưới đất, hai cánh tay che mặt.
“Thiệu Khải!” Người có mái tóc đỏ kia không phải anh thì là ai.
Nghe tiếng hét, ba người kia liền dừng tay, đưa mắt nhìn quanh để tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Thiệu Khải bỏ tay che mặt ra một cách dè dặt, vào đúng thời khắc nhìn thấy tôi, anh cười, nhưng đụng phải vết thương nên lập tức chau mày. “Em đứng yên đó đợi anh.” Anh hướng về phía tôi nói. Tôi ngây người tại chỗ nhìn Thiệu Khải lảo đảo đứng dậy, sau đó… Một nắm đấm hướng thẳng vào mặt một người vừa đánh anh, người ấy lập tức ngã lăn ra. Khoảnh khác đó quá đột ngột, tất cả mọi người đều ngây ra, bao gồm cả tôi. Thiệu Khải chạy đến kéo tay tôi, nói: “Chạy mau!”
“Anh… anh…” Cũng không biết đã chạy được bao xa, cuối cùng rẽ vào một con ngõ nhỏ, nhìn phía sau không có người đuổi theo, tôi liền giật tay ra khỏi tay Thiệu Khải, chống lên đầu gối thở dốc. “Anh dám đi phá quán thật sao?”
Thiệu Khải dường như không còn sức đứng vững, ngồi phệt dưới đất, đầu dựa vào tường, cứ như vậy rất lâu mà không nói lời nào.
nguồn internet
bạn phải ghi nguồn nha @toilatot
Last edited by a moderator: