Gửi đứa con yêu quý của mẹ,
Với bất kì người phụ nữ nào thì làm mẹ quả là niềm hạnh phúc lớn lao nhất. Con nên biết là mẹ rất yêu con, yêu hơn hết thảy mọi thứ thuộc về cuộc sống phù phiếm này.
Mới chỉ vài tháng trước thôi, mẹ còn là một cô bé mười sáu vô tư, hồn nhiên. Mẹ có thể tự hào nói rằng mình là một học sinh chăm ngoan. Mẹ chưa hề biết đến tờ giấy mời phụ huynh hay bất kì lời than phiền nào từ thầy cô. Mẹ có khá nhiều "cái đuôi" và đó là niềm kiêu hãnh của mẹ. Cho tới khi mẹ gặp mặt cha con...
Cha con là một hotboy trong trường, lớn hơn mẹ một tuổi, đẹp trai và chơi thể thao cừ. Đối với một con bé mới ngơ ngác bước vào ngôi trường mới thì cha con là một hình mẫu đàn anh lí tưởng. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, mẹ đã cảm thấy có một điều gì đó thật lạ diễn ra trong lòng. Mẹ bắt đầu nhớ đến cha con, bắt đầu tập viết tên cha con chật cả cái bàn học và bắt đầu đến xem cha con chơi bóng rổ - điều mà mẹ chưa bao giờ làm đối với đám con trai. Cha dường như cũng biết tình cảm của mẹ nên rất quan tâm tới mẹ. Rồi cha chính thức ngỏ lời yêu.
Đó chính là giây phút đã làm mọi thứ trong cuộc sống của mẹ đảo lộn. Mỗi buổi chiều tan học, mẹ lại kiêu hãnh thấy những ánh mắt ghen tị đổ dồn về phía mẹ đang ngồi sau xe cho cha con chở về. Mẹ sung sướng biết bao nhiêu khi cha con hôn nhẹ lên trán mẹ trước lúc vào học, khi cha con tặng mẹ một cành hoa hồng hôm Valentine.
Cha và mẹ đã có những kỉ niệm đẹp và lung linh như pha lê dễ vỡ. Tưởng chừng như sẽ không bao giờ phai nhoà.
Chuyện gì tới cũng tới. Cha và mẹ tự nguyện đến với nhau. Và sự sống của con bắt đầu từ khoảnh khắc đó.
"Nếu chúng ta có con, anh sẽ chăm sóc nó và tất nhiên, sẽ vẫn luôn yêu em như ngày nào." Lời nói ngọt ngào đó của cha con đã làm nỗi sợ hãi lúc ban đầu của mẹ biến mất. Mẹ nhỏ bé, nép trong vòng tay che chở của cha. Cảm giác hạnh phúc nồng nàn như trong giấc mơ tuyệt vời nhất.
Từ hôm đó, mẹ càng vững tin vào lời hứa của cha, vì mẹ đã là của cha mãi mãi.
Khoảng hai tháng sau, mẹ có những triệu chứng rất lạ. Mẹ run người nhớ đến những bài học ở trường. Linh cảm của một cô gái đã cho mẹ cảm giác của con. Đứa con bé bỏng của mẹ.
Mẹ đã ngất xỉu khi thấy hai vạch đỏ trên que thử. Phải hơn một tiếng sau, mẹ mới tỉnh lại, thấy mình ngồi bệt trên sàn, ướt sũng dưới làn nước lạnh buốt của vòi sen. Mẹ không đứng dậy, mẹ tiếp tục ngồi như vậy, để làn nước giá băng rửa trôi đi những giọt nước mắt lăn dài trên má. Mẹ tựa đầu vào tường, nghĩ tới chuỗi ngày phía trước. Sao mịt mờ và đen tối đến thế...
Mẹ im lặng, giữ chặt nỗi sợ hãi trong lòng. Kết quả học tập ở trường giảm sút thấy rõ. Mẹ nhận được những con điểm dưới trung bình đầu tiên trong năm cấp ba. Mẹ xanh xao, yếu ớt hẳn.
Và mẹ bắt đầu cảm thấy những cựa quậy của con. Không dám nói với ai, mẹ dần dần xa lánh đám bạn thân, chỉ cắn răng chịu đựng từng cơn đau hành hạ hằng đêm, nước mắt cứ lăn dài. Ướt đẫm cả gối.
Vẻ mệt mỏi kiệt sức đó không qua khỏi mắt ông bà ngoại con. Trong một bữa ăn tối, họ đã phát hiện ra sự thật - một sự thật phũ phàng và đau đớn nhất. Mẹ chỉ biết cúi gằm mặt xuống nhìn đôi bàn tay. Xấu hổ với chính bản thân mình. Ông bà ngoại con như chết sững. Bà ngoại đánh và mắng mẹ rất nhiều. Mẹ im lặng chịu đựng những đòn roi ấy vì mẹ biết mẹ đáng bị như vậy. Bà ngồi rũ rượi xuống chiếc ghế sau lưng, nước mắt tuôn như mưa trên khuôn mặt xương xương của bà.
Mẹ vẫn quỳ dưới đất, ngước mắt lên nhìn ông ngoại. Ông không nói gì, hay không thể nói được một lời nào. Ánh mắt ông bị thu hút vào một điểm nào đó xa xăm, môi mím chặt. Rồi ông lấy ra một tờ giấy, run run viết từng chữ một :”Đơn từ con”. Bà ngoại ôm mặt bước vội xuống bếp. Mẹ đau đáu trông theo dáng bà, cái dáng người phụ nữ gầy gò tần tảo nuôi lớn mẹ từng ngày ấy, có cái gì đó như một lưỡi dao cứa vào lòng mẹ. Mẹ vội đứng dậy ôm lấy tay ông ngoại con. Ông con vẫn chẳng nói một lời, viết ngày càng nhanh hơn.
Mẹ nhìn ông ngoại rồi vội chạy vào phòng. Đóng chặt cửa lại.
Mẹ không thể thấy gì rõ. Lệ làm mờ cả mắt mẹ. Mẹ cứ khóc như thế.
Có phải mọi thứ đang trừng phạt mẹ không ?
Mẹ với tay lấy điện thoại nhưng chợt nhận ra là mình thậm chí chẳng còn nhớ nổi số điện thoại của những đứa bạn thân. Buông điện thoại xuống, mẹ ôm chặt lấy đầu.
Bế tắc...
Rồi mẹ nghĩ đến cha con. Như một nơi che chở cuối cùng. Trong làn nước mắt, mẹ xếp vội vài bộ đồ vào túi xách, trèo cửa sổ ra ngoài.
Mẹ đứng bên ngoài, nhìn lại căn nhà của ông bà ngoại – nơi đã nuôi lớn mẹ mười sáu năm ròng, nhưng bây giờ nó đã không còn chấp nhận một đứa con gái hư hỏng như mẹ. Rồi mẹ như một con chim được phóng sinh, chạy thật nhanh trong đêm. Bầu trời tối tăm nuốt chửng lấy thân hình nhỏ bé của mẹ. Mẹ cứ chạy, chạy mãi. đến một phương trời nào đó hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới này, không muốn quay lại nơi ấy thêm một lần nữa.
Mẹ muốn được tự do.
Lòng mẹ nhóm lên một niềm hi vọng nhỏ nhoi. Mẹ tin vào lời hứa ngày nào. Mẹ tin là cha con sẽ đón nhận đứa con của mình.
Mẹ lao vào lòng cha con, mong chờ cha sẽ ôm lấy mẹ vỗ về như những lúc mẹ buồn. Nhưng mẹ đã lầm. Hắn nhìn mẹ một cách lạnh lùng như thể đang nhìn một người qua đường.
“Em có bằng chứng gì để nói nó đã là con tôi. Em cứ đi đêm thế này thì làm sao biết được chuyện gì xảy ra.”
Thế đấy. Mẹ lặng người, ngước đôi mắt nhoè nước lên nhìn cha con. Hắn vẫn điềm tĩnh như chưa từng có chuyện gì.
“Tôi không còn gì với em cả. Chúc em ngủ ngon.”
Hắn đóng cửa lại. để mẹ vẫn đứng đó. Yên lặng.
Có một cái gì đó trong lòng mẹ đã tan biến. Từng vụn vỡ tan tành. Có lẽ là tình yêu của mẹ dành cho cha con.
Mẹ lầm lũi bước đi trong màn đêm đen kịt. Mẹ sợ hãi mọi thứ, sợ hãi chính bản thân mình. Không nhớ là mẹ đã đi như vậy bao lâu. Mẹ cứ đi, cho đến không thể nào đi được nữa.
Mẹ ngồi xuống tựa vào thành cầu một con sông.
Nghĩ về những điều sắp tới. Mẹ không còn nơi để về. Không nơi nào chấp nhận một người như mẹ.
Mẹ nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Cha con và mẹ đã từng ngồi bên nhau ngắm bầu trời sao như thế này. Cha đã từng ước sao cho cha và mẹ luôn được bên nhau. Mẹ đã hạnh phúc biết bao nhiêu.
Ngay lúc đó, con lại cựa quậy. Mẹ đặt tay lên bụng. Cảm nhận được con. Và lòng mẹ đau đớn như dao cắt.
Con quá nhỏ bé, ngây thơ hồn nhiên, còn chưa hề biết đến ánh sáng mặt trời. Con như một thiên thần. Không có chút tội tình nào. Vậy mà người ta không chấp nhận con, hắt hủi con.
Khi viết lá thư này cho con, mẹ đang đứng trên cầu nhìn xuống sông. Dưới kia, nước chảy xiết quá !
Ý nghĩ tồi tệ nhất thoáng qua trong đầu mẹ. Mẹ muốn huỷ diệt con, huỷ diệt chính hình hài đã được tạo nên bởi tình yêu đầu tiên của mẹ.
Phải. Đó là con đường giải thoát duy nhất.
Mẹ thoáng rùng mình khi mường tượng dòng nước lạnh lẽo đó sẽ nuốt chửng lấy mẹ và con. Nhưng đó là sự nhân từ duy nhất của thượng đế để đưa chúng ta đến một nơi khác không còn những lời xua đuổi và chê cười.
Bây giờ là ba giờ hai mươi phút sáng. Nếu mẹ nhảy xuống, sẽ không ai biết, không ai thấy, không ai nghe và không ai quan tâm. Mẹ không cần sự sống của mình. Mẹ đã quá tuyệt vọng.
Nhưng mẹ nghĩ đến con, đến sinh linh bé bỏng đang thành hình trong người mẹ.
Mẹ cảm thấy thật có lỗi. Giá như mẹ sinh con ra vào một thời điểm nhiều năm sau thì chắc mọi người sẽ không chối bỏ con như lúc này.
Con vẫn tiếp tục cử động. Có lẽ là con đang trách mẹ phải không ?
Mẹ biết mẹ là một người mẹ thật tồi. Nhưng nào có một điều gì tốt đẹp hơn cho cả hai mẹ con mình. Ai cũng ghê tởm mẹ, chính mẹ cũng ghê tởm chính mình.
Mẹ yêu con. Yêu hơn hết thảy mọi thứ. Chính vì vậy mà mẹ đã viết lá thư này. Mong con hiểu được lòng mẹ. Mẹ không hề muốn làm hại chính thân thể mà mẹ đã tạo ra.
Ngày mai đây, người ta sẽ không còn thấy một điều gì sót lại của mẹ con mình. Tất cả sẽ biến mất như chưa bao giờ tồn tại. Mọi người sẽ vẫn tiếp tục nhịp sống hằng ngày của họ. Họ vui vẻ cười đùa, tất bật với công việc. Họ sẽ đi qua chỗ mà mẹ và con đang đứng đây. Và họ sẽ không tìm thấy được một cái gì chứng tỏ sự hiện hữu của chúng ta.
Mẹ lại nhìn xuống dòng sông chảy xiết, đen như mực.
Thốt nhiên, hình ảnh xưa lại trở về trong suy nghĩ của mẹ.
"Em sợ không ?"
"Hihi, sợ lắm anh à."
"Đừng bao giờ sợ cả em nhé. Vì đã luôn có anh ở bên bảo vệ em."
Đúng thế anh à. Bây giờ em đang sợ lắm. Nhưng anh đã không còn ở bên để bảo vệ em như những lời mà anh đã hứa. Em không đủ can đảm để nhìn xuống nơi sẽ đưa em đi.
Tình yêu đầu tiên đẹp nhất và trong sáng nhất, em đã trao. Và người đã để dòng nước kia điên cuồng vùi dập nó.
Em sẽ mãi mãi mang theo con và cả tình yêu của chúng ta.
Ôi. Con ơi ! Xin con đừng cựa quậy nữa. Chỉ một chút nữa thôi, con và mẹ sẽ được tự do.
Ba giờ bốn mươi hai phút sáng.
Trời vẫn đen như mực.
Tối tăm.