26/11
hôm nay tôi buồn!
crush có crush!!! hợ!
tự dưng dạo nay thông tin về crush trôi về nhiều quá, cơ mà toàn j đâu. nào là crush thik đứa ngoài lớp, nào là crush "gay"
cơ nhưng nhìn crush tui men vậy, trai thẳng nhé!
có ai như tui, kêu "tình địch" của mk ko đc bỏ cuộc trong khi tui dần dần lui về sau ko?
___
trưa nay, nụ cười chưa bao h nở với tôi, crush lại trao cho cô gái tình địch dễ thương "của" tui. tui ko hề ghét tình địch của mk, ngc lại còn "yêu" nó, ngay cả tui cx bị vè dễ thương cá tính của nó thu hút cơ mà, ns j crush của tui!!! vậy mà nhìn 2 người họ cười ns với nhau, tuy chỉ dám nhìn trong 1 khoảnh khắc đọng lại nào đó-khoảnh khắc chưa hề đến vs tui, nhưng có j đó nhói ở góc trái, có j đó trùng xuống trên khuôn mặt, có j đó nghẹn ứ ở cổ. là j vậy???
là cảm năng> thích> hay thậm chí là yêu??? t ko pit cái thứ t/c t dành cho crush đến mức độ nào rồi mà ko thể điều khiển nó nx!!!
--
có lẽ sẽ quên đi đc 1 ng nếu mk thích 1 ng khác. t đã thử nhưng ko đc. thứ nhất là do chả có ai lọt vào tầm mắt t, thứ 2 do ko thể quên người ta!!!
rồi cuối cùng cx là tự mk làm khổ mk!
--
đôi lúc ngồi nhìn lại, T. có j để mk thik cơ chứ> nhưng tại sao ko khỏi bối rồi trc mặt người ta?
--
hôm nay, ko biết tôi đã buồn như vầy bao nhiêu lần, ko đếm được, nhưng t tự hỏi, và cx là điều t muốn biết trong hơn 1 năm vừa qua, đã bao giờ cậu chấp nhận đc t/c của mk chưa? ko cần đáp trả, chỉ cần cậu nhận nó, điều đó cx đủ để cho mk vui cả tuần lễ, và hơn thế!
nhưng từ cậu, chả 1 câu trả lời!
t thíck cậu vì j? vì cậu khó hiểu, lạnh lùng, và dễ thương nx. đôi lúc những thứ đó làm cho t như muốn chạy lại vả sml cậu luôn, quá đau đầu? nhưng vì sao t ko từ bỏ đc?
--
cấp 3 quý giá lắm, tgian trôi qua thì ko quay lại đc! thik cậu là điều "ngu ngốc" nhất mà t đã làm, đang làm, và sẽ làm. t biết chứ! nhưng tại sao t ko ngưng nó lại đc?
--
cứ mỗi lần quyết tâm từ bỏ, cậu lại làm t thêm thik cậu, lại bắt gặp đc những khoảnh khắc lung linh t cho là diệu kì đối với t và chỉ riêng t thôi! t ích kỉ như vậy đấy! nhưng đó cx chính là điều khiến t ko thể xóa bỏ nhưng t/c t dành cho c khỏi khóc nhỏ đỏ đỏ bên trái đó! t nghĩ đó là "trái tim" của t, một trái tim khác với mọi người trên thế giới này. vì trong đó có hình bóng 1 người mà t chẳng thế lau sạch nó đc!
--
ng ta thường ns, khi con ng ta y vào thì ta sẽ bị điên! như :
"Chơi vơi nơi mà loài người nhìn anh phiêu (như thằng điên)
Uh thì đâu ai muốn là người bình thường khi yêu (yêu thằng điên)".
t bị điên thật rồi c nak! điên một cách riêng t, ko lẫn 1 ai khác, nhưng c chả bh nhận ra điều đó, đúng ko?
hahahahaha
cười! điều j kiến t cười v hả c?
--
tại sao t lại hỏi c? dù t biết lí do t cười, hoặc cx có thể chỉ là mơ hồ, nhưng t muốn nghe một lời giải thích từ c, vâng từ chính c. ko cần j cao sang , chỉ cần c ns " t ko biết" hay là " m bị điên". t có thể chấp nhận mk bị điên mặc dù đó là sự thật (!?), nhưng đc nghe từ c, t cx vui! c có cảm thấy điều t ns quen quen ko? những câu t từng ns vs c 2 tháng trc, nhưng ko cùng ko hỏi này! mà 1 câu hỏi, 1 lời khẩn khoản của t tới c! nhưng điều j xảy ra? c chỉ "seen" ko "rep"!!! lúc đó, t đau, ở "trai tim" của t> t ko pải bị bệnh tim, nhưng t đau???
--
rồi những câu hỏi như vậy, rốt cuộc lại, cx chỉ là mk tự vấn tự đáp mà thôi!
--
từ bỏ việc thik c, như đem chiếc kéo sắc cắt dòng nước đang chảy vậy? tưởng chừng như dễ dàng!
--
đôi lúc bắt gặp ánh mắt c nhìn t, t ko hiểu đó là ánh mắt j, nhưng t chẳng dám tư tưởng đâu xa. nếu như là ng khác, họ sẽ nghĩ về điều j đó tươi đẹp hơn, nhưng vs t, t chỉ dám xem đó là ảnh mắt vô tình, chỉ là lướt qua trong khoảnh khắc "kì diệu" của t thôi! vẫn cứ của riêng t!!
--
thực ra mà ns, c biết tất cả nhưng ko pải tất cả. tất cả của c chỉ là cái "gạch ý", "dàn bài", "vấn đề". còn tất cả của t là "luận cứ'', ''luận điểm'', ''nghệ thuật'' và cả một bài văn. đối vs t, bài văn đó rất tuyệt vời, một bài văn xứng đáng đc liệt vào sách đỏ hay đại loại một danh sách quý hiếm nào đó từ trước tới h, một bài văn có thể sánh ngang vs các áng thơ văn của Nguyễn Du, Hàn Mặc Tử, Xuân Diệu, ... của các nhà thơ tài năng nhất. nó hay và đẹp vô cùng c nak. nhưng đối vs c, đó chỉ là một bài văn dở éc, ko, phải là một dàn ý khô khốc, nhạt nhẽo, mờ nhạt, chả đáng để cậu ngó tới. t ko hi vọng cậu cảm nhận đc những điều tớ "chém" trên kia, t chỉ hi vọng cậu biết đc nó, ít ra nó cx đã từng, đang và sẽ tồn tại vì cậu. cậu là nguồn thắp sáng nó, cx chính là cơn gió thổi vào nó, nhưng nó ko tắt, nó chỉ mờ sáng yếu ớt, nhưng đủ thắp sáng "căn phòng nhỏ đỏ đỏ góc trái" của mk. hay bài văn ấy sẽ đc như những tác phẩm của Thạch Lam? ko có ý nghĩa đối vs cậu lúc này, nhưng về sau, nó lại tỏa sáng!. t chỉ sợ, mk lại giống Thạch Lam, ko đợi đc đến lúc đó! nhưng tớ vẫn sẽ đợi, vì c!
P/s: con xin sám hối những sự so sáng ngu ngốc của con với các bậc thi nhân
--
thanh xuân t, vì c mà nổi sóng, vì c mà lung linh, vì c mà tươi đẹp! thanh xuân của c liệu có còn chỗ cho một người vẫn luôn đằng sau c ko???
--
c chính là nhũng xúc cảm ko có tên gọi của riêng t, những khoảnh khắc lung linh của riêng t, những điều diệu kì của riêng t, chẳng của ai khác đâu!! ích kỉ - tính cách của t?! vì c?! nhưng chả ai ngăn cấm nó, kể cả t và c, đúng ko?
nhưng c lại ko pải của t!
thật nghịch lí đối vs dân toán như chúng ta, phải vậy ko?
nhưng cô-si hay pi-ta-go sẽ chẳng bao h chứng minh đc điều đó là sai đâu! vì đó là định lí của riêng tớ rồi, định lí mang tên c!
--
đương nhiên, c chẳng biết về cái định lí ngớ ngẩn ấy của t. c chỉ để ý tới định lí của các nhà bác học, và của c thôi, chả liên quan j tới định lí của tớ cả. nhưng tớ vẫn muốn biết, trong định lí của c, có ngôn từ nào mang tên t ko???
--
nhưng điều t ns nãy h, ko pải là tất cả của t, nhưng là tất cả đối vs c, vì c chả pit j về nó hết, có lẽ v,! nhưng nếu t ns ra hết, liệu tgian có cho phép, liệu nó có chắn không thuộc về kí hiệu vô cực??? t chẳng trả lời đc đâu! nhưng nếu c hỏi, t vẫn sẽ có lời giải đáp cho riêng c mà thôi!!!
--
dù dì thì.... coi như t chưa ns j đi nhé! phần còn lại là quyền quyết định của c, t ghét thứ quyền đó, nhưng t tôn trọng c!!!
--
thanh xuân của t có tên c, cái tên rất đẹp và in sâu!!!