Hội - nhóm Fan Conan

Status
Không mở trả lời sau này.

minh2006sc

Học sinh chăm học
Thành viên
18 Tháng tám 2017
278
306
109
18
Hà Nội
THCS Sơn Công
[Oneshot] Phân tích tâm lí nhân vật Mori Ran

Nguồn : Kênh Sinh Viên


Nhân vật : Mouri Ran
Chẩn bệnh: Chứng sợ cô đơn

167858_157570247629172_100001285946591_312523_3516094_n.jpg


Bệnh nhân là một thiếu nữ người Nhật, tuổi 17. Trí tuệ trên mức trung bình, sức mạnh thể chất thì vượt quá mức bình thường, thành thạo và chuyên nghiệp trong làng Karate với danh nhị đẳng huyền đai. Có nhiều chi tiết cho thấy cô biết chơi đàn dương cầm, và là một đầu bếp xuất sắc. Sống với người cha (ba mẹ li thân chưa li dị) cùng cậu em nhận kiêm thám tử nhí Edogawa Conan cũng đồng thời là thám tử thiếu niên Kudo Shinichi tuy cô không biết điều đó (và đôi lần đặt giả thuyết).

KenhSinhVien.Net-395927-10150478505097918-1713241839-n.jpg


KenhSinhVien.Net-380334-323554617723398-890130791-n.jpg


Đây là mẫu phụ nữ nhân hậu và biết quan tâm chăm sóc người khác, thường xuyên có xu hướng giấu diếm tâm tư tình cảm của mình để bảo vệ những người xung quanh. Tuy nhiên thực tế cô đã quá sức khi phải giấu đi nỗi lo sợ chuyện không hay xảy đến với Shinichi, và vẫn cố giấu mặc dù chẳng có ai bực bội phiền muộn khi họ biết suy nghĩ đó. Có thể người này không muốn trở thành gánh nặng cho người khác, hậu quả để lại từ lần ba mẹ li thân. Theo OVA thì Ran lúc đó chỉ khoảng 6-7 tuổi đầu, có nhiều khả năng cô đã nghĩ rằng ba mẹ chia tay là do lỗi của mình, giống như nhiều đứa trẻ khác thường nghĩ.
KenhSinhVien.Net-283701-330946913650835-561699911-n.jpg


KenhSinhVien.Net-400021-367240699960018-100000222732554-1735875-202367466-n.jpg


(cảnh Ran khóc khi bà Eri trở về sau một thời gian rời khỏi nhà vì li thân )

Trẻ con thường chưa có khái niệm tổng quát và cụ thể về thế giới xung quanh. Ví dụ khi bạn hỏi một đứa trẻ rằng thầy cô giáo của chúng sống ở đâu, bạn sẽ thấy vẻ mặt bối rối khó hiểu của chúng, vì chúng chỉ nhìn thấy những người đó khi tới trường, cho nên trong nhận thức của chúng thì họ chỉ tồn tại ở trong trường mà thôi. Những đứa trẻ dù là tách biệt, vị kỉ hay không thì cũng khó có thể nắm bắt được sự thật là thế giới xoay tròn xung quanh chúng. Dù sao thì, khi chứng kiến cảnh li dị hoặc chia tay của người lớn, trẻ con sẽ tự động kết luận rằng nguyên nhân chắc hẳn có liên quan tới chúng. Trong trường hợp của Ran thì cảm giác đó là tổng hợp giữa sợ hãi và buồn bã, cô không muốn làm cha mẹ mình phiền lòng và họ không biết rằng cô tự cho rằng mình có lỗi. Ran không muốn những người xung quanh cũng rời bỏ cô như người mẹ, cho nên mới cố gắng giấu đi tình cảm suy nghĩ của mình không muốn người ta biết, cảm giác rằng đó là cách tốt nhất để không ai phải bỏ đi cả. Ran nhìn nhận tình cảm của mình là gánh nặng cho người khác, mà không hề biết họ cũng sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ, cũng không muốn thấy cô bị tổn thương.


KenhSinhVien.Net-577530-10151086735263852-279777414-n.jpg



Eri có lẽ là biểu tượng gần gũi đầu tiên của Ran, cho đến giờ hai mẹ con vẫn rất gần gũi, nên có thể đoán rằng Ran rất buồn bã và thất vọng khi bà này bỏ đi sống riêng. Ran chọn ở lại sống với người cha là bởi vì con nít ở độ tuổi đó thường sợ hãi khi phải rời bỏ môi trường sống quen thuộc, tuy có thể vẫn đi học ở ngôi trường đó, vẫn mua sắm ở cửa hàng đó, và không có nghĩa là mất đi bạn bè … nhưng Ran vẫn coi việc bỏ đi cùng người mẹ đồng nghĩa với việc bỏ lại tất cả ở phía sau. Khi bà Eri ra đi, Ran gần như mất đi người thân thiết và gần gũi nhất, nhưng sau đó cô đã tìm lại được ở Shinichi.

KenhSinhVien.Net-392646-10150404443827918-1755746325-n.jpg
KenhSinhVien.Net-384857-10150389563512918-550682410-n.jpg


Khi đọc lại cảnh về thuở nhỏ của hai người này, Shinichi vì áp lực của quy tắc trong xã hội đã gọi Ran là “Mori-san” khi ở trường và khiến Ran bị tổn thương ghê gớm, đơn giản là vì cô không chấp nhận được chuyện đó. Rất may không lâu sau đó Shinichi đồng ý gọi thẳng tên cô như trước kia mà không cần thêm kính ngữ nào khác – một biểu hiện tối đa của sự thân mật trong văn hóa của người Nhật. Ngay cả khi cả hai có gây gổ và cãi lộn (hồi học cấp 2) đến nỗi chẳng ai chịu lên tiếng nói chuyện với ai thì Ran vẫn đi học chung đường, đi về chung đường với Shinichi. Nghĩa là Shinichi rất quan trọng đối với cô ấy, cậu ta là nguồn động viên về mặt tinh thần lớn lao khi cha mẹ cô chia cắt, còn ba cô thì quá bận bịu với hơi men không có thời gian an ủi con gái. Tuy nhiên điều đó cũng có nghĩa là khi Shinichi mất tích, bi kịch tái diễn đối với Ran là quá đau lòng. Sau đó Ran đã có suy nghĩ là “lẽ ra mình phải ngăn cậu ấy lại”, có nghĩa là Ran một lần nữa lại tự trách mình, tự cảm thấy mình có lỗi trong việc Shinichi biến mất. Ran không biết tình cảm của Shinichi dành cho mình, và nghĩ rằng Shinichi bỏ đi là do có sự tồn tại của mình. Cô không biết Shinichi và Conan là một, cho nên đinh ninh rằng lại có thêm một người quan trọng nữa đã bỏ mình mà đi, khiến Ran ngày càng muốn giấu kín tâm tư của mình hơn, cô không muốn có ai khác phải ra đi nữa.

KenhSinhVien.Net-535085-273661369379390-2115433009-n.jpg
KenhSinhVien.Net-554847-316684651743728-367535246-n.jpg



Mặt khác, Ran thỉnh thoảng nghi ngờ về chuyện Conan chính là Shinichi, tuy không hiểu bằng cách nào. Ran hiểu con người của Shinichi hơn bất cứ ai khác, với lại Conan cũng không thể diễn 24/7 được, nếu như có dấu hiệu nào đó, mà chắc chắn là có, thì người đầu tiên nhận ra không ai khác chính là Ran. Còn một khía cạnh nữa: Ran không muốn tin rằng Shinichi đã bỏ mình mà đi – cô muốn tin là cậu ta vẫn ở bên cạnh mình, nên cô mới bám lấy cái giả thuyết đó và gán cho người gần mình nhất và có nhiều điểm tương đồng với Shinichi nhất, chưa kể người đó xuất hiện vào đúng cái ngày Shinichi mất tích. Tuy nhiên Ran nhanh chóng kết luân rằng giả thuyết này quá vô lí, không thể nào có chuyện người lớn bị thu nhỏ lại thành trẻ con (trong phạm vi hiểu biết của cô thì là như thế) trong khi anh em họ hàng thân thích thì rất có thể giống nhau. Cụ thể là ngay cả khi Ran có chứng cớ thuyết phục rằng Shinichi và Conan có liên hệ mật thiết với nhau, ví dụ khi cô gửi thử 1 tin nhắn cho máy Shinichi thì máy của Conan lại nhận, cô nhanh chóng chấp nhận bằng chứng chứng minh điều ngược lại, ví dụ Shinichi gọi điện cho cô khi có Conan ở trong phòng, rồi bằng chứng ngoại phạm vững chắc hôm ở buổi lễ hội trường … vân vân. Dù Ran không muốn tin rằng Shinichi đã bỏ cô mà đi, cô cũng đồng thời không chấp nhận được chuyên Shinichi lừa dối mình, cho nên cuối cùng đã dẹp mọi nghi ngờ đi. Tuy vậy, đôi khi Ran cũng lật lại giả thuyết đó và có cái lí của mình, ví dụ như trong vụ án ở làng Okuho khi có người giả dạng làm Shinichi, cô để ý thấy Heiji lấy được mẫu dấu tay của Shinichi trên bùa đeo cổ, trong khi cô nhớ chắc chắn người chạm vào cái bùa đó là Conan cơ (xem lại file 693). Kazuha có đưa ra vài lời giải thích nhưng trông Ran vẫn chưa hết vẻ nghi ngờ.

KenhSinhVien.Net-24876-421842098851-5439281-n.jpg


KenhSinhVien.Net-224453-127771527314097-100002437507491-185938-1752868-n%281%29.jpg


Tóm lại cả Eri và Shinichi đều ở xa khiến Ran rất cô đơn, mặc dù xung quanh cô luôn có bạn bè cùng lớp và lũ thám tử nhí. Nguồn động viên to lớn đối với Ran không đến từ hiện tại khiến cô càng khép kín tình cảm riêng tư của mình hơn, bởi cô không thể tự kiềm chế hay phân tích nó được. Chính vì thế cho dù Shinichi có ra đi và thường xuyên làm cô buồn bã nhưng cô sẽ vẫn chờ đợi cậu ta. Ran cần Shinichi và không có cách nào buông tay cậu ta ra được. Cô chỉ thỉnh thoảng bộc lộ tình cảm ra cho một người duy nhất lắng nghe, là Conan, cụ thể sau vụ của ca sĩ Okino Yoko và khi tình cờ gặp Akai Shuuichi ngoài phố khi anh ta nói Ran giống hệt Akemi. Vì sao là Conan chứ không phải ai khác? Có lẽ là vì cậu ta trông rất giống Shinichi. Thật ra theo tôi nghĩ (A/N: mangaluva nghĩ) Ran biết cậu ta chính là Shinichi và luôn tin là như thế. Thử xem lại O.P Theme Song có tên “Revive” nhé. Ở cảnh cuối, khi Conan bước tới trước mặt Ran và không đeo kính, sau đó Ran đeo lại nó cho cậu ta khiến Conan rất ngạc nhiên, còn Ran mỉm cười trong khi hơi rơm rớm nước mắt. Nói cho cùng thì Ran chọn bị lừa dối dẫu cảm thấy tổn thương và đau đớn còn hơn là mất đi Conan. Hoặc là cảnh xúc động ở OVA9, Ran cũng đeo lại kính cho Conan mặc dù cậu ta cứ khăng khăng cậu ta chính là Kudo Shinichi, bởi vì nếu phải đối diện với sự thật rằng Shinichi chưa bao giờ rời bỏ mình nhưng lại ở ngay cạnh chứng kiến cô đấu tranh với cô đơn buồn khổ trong chừng ấy năm thì quả là quá sức chịu đựng. Nghĩa là cho đến phút cuối Ran vẫn ưu tiên đặt tình cảm của Shinichi lên trước và không muốn thể hiện tình cảm của mình ra nhỡ đâu cậu ta không thương yêu mình theo cái cách mình yêu cậu ta thì sao (xem lại vol 1 khi Ran nói đùa với Shinichi, có thể coi là một lời thú nhận thành thật nhưng cô buộc phải biến thành trò chọc phá vì không dám đối diện với một lời từ chối), nghĩa là Ran không dám đánh đổi tình bạn quý giá lấy tình yêu vì sợ sẽ đánh mất cả tình bạn lẫn Shinichi. Cậu ta quá quan trọng đối với cô ấy.


KenhSinhVien.Net-262225-113637155394201-100002437507491-127564-7777299-n%281%29.jpg


Ran đã chứng tỏ mình là một người biết lắng nghe, biết thấu hiểu và động viên người khác, khiến cho Kazuha, Sonoko rất quấn quýt với cô ấy. Đặc biệt là người cần có một chút khuyến khích giống như Kazuha. Cô có thể đồng cảm với tình cảnh của hai cô bạn, nhưng không chia sẻ chuyện của mình hoàn toàn. Thiên chức mẫu tử và xu hướng dịu dàng biết quan tâm người khác khiến Ran rất được lòng lũ trẻ con, cũng 1 phần do hiếm có người lớn nào chịu rong ruổi cùng chúng nhiều lần và coi trọng lời nói của chúng như vậy. Nghĩa là Ran tôn trọng mỗi cá thể mà cô gần gũi và rất quan tâm tới người ta, không quan trọng tuổi tác hay là địa vị. Tuy dẫu hay buồn bã nhưng Ran không để những phút yếu lòng đó khiến mình dừng bước hay gục ngã. Được thừa hưởng ý thức về công lí từ cha mẹ, Ran sẵn sàng vạch mặt chỉ tên cô giáo cũ từng là thần tượng của mình vì đó là kẻ thủ ác (chỉ Conan mới biết Ran khóc). Ran luôn tin vào phần tốt đẹp trong mỗi con người, điều đó giúp cô tin tưởng vào Shinichi và tiếp tục chăm sóc quan tâm tới người khác hơn là bản thân mình.

KenhSinhVien.Net-tmp-conan226.jpg




Ran cũng là một người máu nóng, cô ấy giỏi Karate và dùng nó để giải tỏa tâm lí rất hữu hiệu. Chuyện Ran sợ ma quỷ thần thánh cũng không có gì là lạ, ở Nhật bản người ta thường mê tín, ít nhất là hơn so với những nước phương Tây, Ran sợ những thứ tâm linh đó bởi vì cô không thể đối phó được bằng sức mạnh thể chất của mình. Giống như cô từng nói “ma quỷ có sợ Karate đâu mà,” và Kazuha là đồng minh của cô trong chuyện này. Tuy nhiên nỗi sợ lớn nhất của Ran chính là nỗi cô đơn – cô không thích phải ở một mình ngay cả khi mọi chuyện bình yên chẳng có án mạng nào cả (xem lại vol 23 khi Ran nói với Conan “đừng bỏ chị lại một mình”, rõ ràng trong vụ đó không có ma quỷ gì cả mà thủ phạm giấu mặt là một người cụ thể, nhưng Ran vẫn tỏ ra bị kích động, bởi vì không thích phải đi đi lại lại xung quanh một mình). Nỗi sợ hãi đó có căn nguyên từ một suy nghĩ đã ăn sâu vào óc rằng nếu có ai đó đi xa, họ sẽ không quay lại nữa, ngay cả khi họ chỉ đi đâu đó một lát thôi – hãy nhớ lại Shinichi đã nói gì với Ran trước khi chạy theo mấy người đàn ông mặc đồ đen “tớ sẽ quay lại ngay”.

KenhSinhVien.Net-316434-10150386554874585-58441409584-8442076-830834028-n.jpg



Nói chung người này rất sợ cô đơn. Cô dễ dãi với Conan là vì cô cảm thấy nó chính là Shinichi – nguồn sức mạnh tinh thần đầu tiên của mình. Ran càng muốn giấu đi tình cảm của mình thì cô lại càng cô đơn hơn. Hai người thân thiết nhất mà cô có thể tâm sự mọi chuyện cùng thì đều ở xa, cô sợ phải mở lòng thêm lần nữa. Giá như Ran chịu cởi mở với Sonoko và Kazuha thêm chút nữa thì tốt biết bao.

KenhSinhVien.Net-386505-10150417360832918-1143737640-n.jpg


***
 

Hồ Nhi

Học sinh tiêu biểu
Thành viên
17 Tháng mười 2017
3,900
6,233
691
19
Nghệ An
Trường THPT Quỳnh Lưu 1
[Oneshot] Phân tích tâm lí nhân vật Mori Ran

Nguồn : Kênh Sinh Viên


Nhân vật : Mouri Ran
Chẩn bệnh: Chứng sợ cô đơn

167858_157570247629172_100001285946591_312523_3516094_n.jpg


Bệnh nhân là một thiếu nữ người Nhật, tuổi 17. Trí tuệ trên mức trung bình, sức mạnh thể chất thì vượt quá mức bình thường, thành thạo và chuyên nghiệp trong làng Karate với danh nhị đẳng huyền đai. Có nhiều chi tiết cho thấy cô biết chơi đàn dương cầm, và là một đầu bếp xuất sắc. Sống với người cha (ba mẹ li thân chưa li dị) cùng cậu em nhận kiêm thám tử nhí Edogawa Conan cũng đồng thời là thám tử thiếu niên Kudo Shinichi tuy cô không biết điều đó (và đôi lần đặt giả thuyết).

KenhSinhVien.Net-395927-10150478505097918-1713241839-n.jpg


KenhSinhVien.Net-380334-323554617723398-890130791-n.jpg


Đây là mẫu phụ nữ nhân hậu và biết quan tâm chăm sóc người khác, thường xuyên có xu hướng giấu diếm tâm tư tình cảm của mình để bảo vệ những người xung quanh. Tuy nhiên thực tế cô đã quá sức khi phải giấu đi nỗi lo sợ chuyện không hay xảy đến với Shinichi, và vẫn cố giấu mặc dù chẳng có ai bực bội phiền muộn khi họ biết suy nghĩ đó. Có thể người này không muốn trở thành gánh nặng cho người khác, hậu quả để lại từ lần ba mẹ li thân. Theo OVA thì Ran lúc đó chỉ khoảng 6-7 tuổi đầu, có nhiều khả năng cô đã nghĩ rằng ba mẹ chia tay là do lỗi của mình, giống như nhiều đứa trẻ khác thường nghĩ.
KenhSinhVien.Net-283701-330946913650835-561699911-n.jpg


KenhSinhVien.Net-400021-367240699960018-100000222732554-1735875-202367466-n.jpg


(cảnh Ran khóc khi bà Eri trở về sau một thời gian rời khỏi nhà vì li thân )

Trẻ con thường chưa có khái niệm tổng quát và cụ thể về thế giới xung quanh. Ví dụ khi bạn hỏi một đứa trẻ rằng thầy cô giáo của chúng sống ở đâu, bạn sẽ thấy vẻ mặt bối rối khó hiểu của chúng, vì chúng chỉ nhìn thấy những người đó khi tới trường, cho nên trong nhận thức của chúng thì họ chỉ tồn tại ở trong trường mà thôi. Những đứa trẻ dù là tách biệt, vị kỉ hay không thì cũng khó có thể nắm bắt được sự thật là thế giới xoay tròn xung quanh chúng. Dù sao thì, khi chứng kiến cảnh li dị hoặc chia tay của người lớn, trẻ con sẽ tự động kết luận rằng nguyên nhân chắc hẳn có liên quan tới chúng. Trong trường hợp của Ran thì cảm giác đó là tổng hợp giữa sợ hãi và buồn bã, cô không muốn làm cha mẹ mình phiền lòng và họ không biết rằng cô tự cho rằng mình có lỗi. Ran không muốn những người xung quanh cũng rời bỏ cô như người mẹ, cho nên mới cố gắng giấu đi tình cảm suy nghĩ của mình không muốn người ta biết, cảm giác rằng đó là cách tốt nhất để không ai phải bỏ đi cả. Ran nhìn nhận tình cảm của mình là gánh nặng cho người khác, mà không hề biết họ cũng sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ, cũng không muốn thấy cô bị tổn thương.


KenhSinhVien.Net-577530-10151086735263852-279777414-n.jpg



Eri có lẽ là biểu tượng gần gũi đầu tiên của Ran, cho đến giờ hai mẹ con vẫn rất gần gũi, nên có thể đoán rằng Ran rất buồn bã và thất vọng khi bà này bỏ đi sống riêng. Ran chọn ở lại sống với người cha là bởi vì con nít ở độ tuổi đó thường sợ hãi khi phải rời bỏ môi trường sống quen thuộc, tuy có thể vẫn đi học ở ngôi trường đó, vẫn mua sắm ở cửa hàng đó, và không có nghĩa là mất đi bạn bè … nhưng Ran vẫn coi việc bỏ đi cùng người mẹ đồng nghĩa với việc bỏ lại tất cả ở phía sau. Khi bà Eri ra đi, Ran gần như mất đi người thân thiết và gần gũi nhất, nhưng sau đó cô đã tìm lại được ở Shinichi.

KenhSinhVien.Net-392646-10150404443827918-1755746325-n.jpg
KenhSinhVien.Net-384857-10150389563512918-550682410-n.jpg


Khi đọc lại cảnh về thuở nhỏ của hai người này, Shinichi vì áp lực của quy tắc trong xã hội đã gọi Ran là “Mori-san” khi ở trường và khiến Ran bị tổn thương ghê gớm, đơn giản là vì cô không chấp nhận được chuyện đó. Rất may không lâu sau đó Shinichi đồng ý gọi thẳng tên cô như trước kia mà không cần thêm kính ngữ nào khác – một biểu hiện tối đa của sự thân mật trong văn hóa của người Nhật. Ngay cả khi cả hai có gây gổ và cãi lộn (hồi học cấp 2) đến nỗi chẳng ai chịu lên tiếng nói chuyện với ai thì Ran vẫn đi học chung đường, đi về chung đường với Shinichi. Nghĩa là Shinichi rất quan trọng đối với cô ấy, cậu ta là nguồn động viên về mặt tinh thần lớn lao khi cha mẹ cô chia cắt, còn ba cô thì quá bận bịu với hơi men không có thời gian an ủi con gái. Tuy nhiên điều đó cũng có nghĩa là khi Shinichi mất tích, bi kịch tái diễn đối với Ran là quá đau lòng. Sau đó Ran đã có suy nghĩ là “lẽ ra mình phải ngăn cậu ấy lại”, có nghĩa là Ran một lần nữa lại tự trách mình, tự cảm thấy mình có lỗi trong việc Shinichi biến mất. Ran không biết tình cảm của Shinichi dành cho mình, và nghĩ rằng Shinichi bỏ đi là do có sự tồn tại của mình. Cô không biết Shinichi và Conan là một, cho nên đinh ninh rằng lại có thêm một người quan trọng nữa đã bỏ mình mà đi, khiến Ran ngày càng muốn giấu kín tâm tư của mình hơn, cô không muốn có ai khác phải ra đi nữa.

KenhSinhVien.Net-535085-273661369379390-2115433009-n.jpg
KenhSinhVien.Net-554847-316684651743728-367535246-n.jpg



Mặt khác, Ran thỉnh thoảng nghi ngờ về chuyện Conan chính là Shinichi, tuy không hiểu bằng cách nào. Ran hiểu con người của Shinichi hơn bất cứ ai khác, với lại Conan cũng không thể diễn 24/7 được, nếu như có dấu hiệu nào đó, mà chắc chắn là có, thì người đầu tiên nhận ra không ai khác chính là Ran. Còn một khía cạnh nữa: Ran không muốn tin rằng Shinichi đã bỏ mình mà đi – cô muốn tin là cậu ta vẫn ở bên cạnh mình, nên cô mới bám lấy cái giả thuyết đó và gán cho người gần mình nhất và có nhiều điểm tương đồng với Shinichi nhất, chưa kể người đó xuất hiện vào đúng cái ngày Shinichi mất tích. Tuy nhiên Ran nhanh chóng kết luân rằng giả thuyết này quá vô lí, không thể nào có chuyện người lớn bị thu nhỏ lại thành trẻ con (trong phạm vi hiểu biết của cô thì là như thế) trong khi anh em họ hàng thân thích thì rất có thể giống nhau. Cụ thể là ngay cả khi Ran có chứng cớ thuyết phục rằng Shinichi và Conan có liên hệ mật thiết với nhau, ví dụ khi cô gửi thử 1 tin nhắn cho máy Shinichi thì máy của Conan lại nhận, cô nhanh chóng chấp nhận bằng chứng chứng minh điều ngược lại, ví dụ Shinichi gọi điện cho cô khi có Conan ở trong phòng, rồi bằng chứng ngoại phạm vững chắc hôm ở buổi lễ hội trường … vân vân. Dù Ran không muốn tin rằng Shinichi đã bỏ cô mà đi, cô cũng đồng thời không chấp nhận được chuyên Shinichi lừa dối mình, cho nên cuối cùng đã dẹp mọi nghi ngờ đi. Tuy vậy, đôi khi Ran cũng lật lại giả thuyết đó và có cái lí của mình, ví dụ như trong vụ án ở làng Okuho khi có người giả dạng làm Shinichi, cô để ý thấy Heiji lấy được mẫu dấu tay của Shinichi trên bùa đeo cổ, trong khi cô nhớ chắc chắn người chạm vào cái bùa đó là Conan cơ (xem lại file 693). Kazuha có đưa ra vài lời giải thích nhưng trông Ran vẫn chưa hết vẻ nghi ngờ.

KenhSinhVien.Net-24876-421842098851-5439281-n.jpg


KenhSinhVien.Net-224453-127771527314097-100002437507491-185938-1752868-n%281%29.jpg


Tóm lại cả Eri và Shinichi đều ở xa khiến Ran rất cô đơn, mặc dù xung quanh cô luôn có bạn bè cùng lớp và lũ thám tử nhí. Nguồn động viên to lớn đối với Ran không đến từ hiện tại khiến cô càng khép kín tình cảm riêng tư của mình hơn, bởi cô không thể tự kiềm chế hay phân tích nó được. Chính vì thế cho dù Shinichi có ra đi và thường xuyên làm cô buồn bã nhưng cô sẽ vẫn chờ đợi cậu ta. Ran cần Shinichi và không có cách nào buông tay cậu ta ra được. Cô chỉ thỉnh thoảng bộc lộ tình cảm ra cho một người duy nhất lắng nghe, là Conan, cụ thể sau vụ của ca sĩ Okino Yoko và khi tình cờ gặp Akai Shuuichi ngoài phố khi anh ta nói Ran giống hệt Akemi. Vì sao là Conan chứ không phải ai khác? Có lẽ là vì cậu ta trông rất giống Shinichi. Thật ra theo tôi nghĩ (A/N: mangaluva nghĩ) Ran biết cậu ta chính là Shinichi và luôn tin là như thế. Thử xem lại O.P Theme Song có tên “Revive” nhé. Ở cảnh cuối, khi Conan bước tới trước mặt Ran và không đeo kính, sau đó Ran đeo lại nó cho cậu ta khiến Conan rất ngạc nhiên, còn Ran mỉm cười trong khi hơi rơm rớm nước mắt. Nói cho cùng thì Ran chọn bị lừa dối dẫu cảm thấy tổn thương và đau đớn còn hơn là mất đi Conan. Hoặc là cảnh xúc động ở OVA9, Ran cũng đeo lại kính cho Conan mặc dù cậu ta cứ khăng khăng cậu ta chính là Kudo Shinichi, bởi vì nếu phải đối diện với sự thật rằng Shinichi chưa bao giờ rời bỏ mình nhưng lại ở ngay cạnh chứng kiến cô đấu tranh với cô đơn buồn khổ trong chừng ấy năm thì quả là quá sức chịu đựng. Nghĩa là cho đến phút cuối Ran vẫn ưu tiên đặt tình cảm của Shinichi lên trước và không muốn thể hiện tình cảm của mình ra nhỡ đâu cậu ta không thương yêu mình theo cái cách mình yêu cậu ta thì sao (xem lại vol 1 khi Ran nói đùa với Shinichi, có thể coi là một lời thú nhận thành thật nhưng cô buộc phải biến thành trò chọc phá vì không dám đối diện với một lời từ chối), nghĩa là Ran không dám đánh đổi tình bạn quý giá lấy tình yêu vì sợ sẽ đánh mất cả tình bạn lẫn Shinichi. Cậu ta quá quan trọng đối với cô ấy.


KenhSinhVien.Net-262225-113637155394201-100002437507491-127564-7777299-n%281%29.jpg


Ran đã chứng tỏ mình là một người biết lắng nghe, biết thấu hiểu và động viên người khác, khiến cho Kazuha, Sonoko rất quấn quýt với cô ấy. Đặc biệt là người cần có một chút khuyến khích giống như Kazuha. Cô có thể đồng cảm với tình cảnh của hai cô bạn, nhưng không chia sẻ chuyện của mình hoàn toàn. Thiên chức mẫu tử và xu hướng dịu dàng biết quan tâm người khác khiến Ran rất được lòng lũ trẻ con, cũng 1 phần do hiếm có người lớn nào chịu rong ruổi cùng chúng nhiều lần và coi trọng lời nói của chúng như vậy. Nghĩa là Ran tôn trọng mỗi cá thể mà cô gần gũi và rất quan tâm tới người ta, không quan trọng tuổi tác hay là địa vị. Tuy dẫu hay buồn bã nhưng Ran không để những phút yếu lòng đó khiến mình dừng bước hay gục ngã. Được thừa hưởng ý thức về công lí từ cha mẹ, Ran sẵn sàng vạch mặt chỉ tên cô giáo cũ từng là thần tượng của mình vì đó là kẻ thủ ác (chỉ Conan mới biết Ran khóc). Ran luôn tin vào phần tốt đẹp trong mỗi con người, điều đó giúp cô tin tưởng vào Shinichi và tiếp tục chăm sóc quan tâm tới người khác hơn là bản thân mình.

KenhSinhVien.Net-tmp-conan226.jpg




Ran cũng là một người máu nóng, cô ấy giỏi Karate và dùng nó để giải tỏa tâm lí rất hữu hiệu. Chuyện Ran sợ ma quỷ thần thánh cũng không có gì là lạ, ở Nhật bản người ta thường mê tín, ít nhất là hơn so với những nước phương Tây, Ran sợ những thứ tâm linh đó bởi vì cô không thể đối phó được bằng sức mạnh thể chất của mình. Giống như cô từng nói “ma quỷ có sợ Karate đâu mà,” và Kazuha là đồng minh của cô trong chuyện này. Tuy nhiên nỗi sợ lớn nhất của Ran chính là nỗi cô đơn – cô không thích phải ở một mình ngay cả khi mọi chuyện bình yên chẳng có án mạng nào cả (xem lại vol 23 khi Ran nói với Conan “đừng bỏ chị lại một mình”, rõ ràng trong vụ đó không có ma quỷ gì cả mà thủ phạm giấu mặt là một người cụ thể, nhưng Ran vẫn tỏ ra bị kích động, bởi vì không thích phải đi đi lại lại xung quanh một mình). Nỗi sợ hãi đó có căn nguyên từ một suy nghĩ đã ăn sâu vào óc rằng nếu có ai đó đi xa, họ sẽ không quay lại nữa, ngay cả khi họ chỉ đi đâu đó một lát thôi – hãy nhớ lại Shinichi đã nói gì với Ran trước khi chạy theo mấy người đàn ông mặc đồ đen “tớ sẽ quay lại ngay”.

KenhSinhVien.Net-316434-10150386554874585-58441409584-8442076-830834028-n.jpg



Nói chung người này rất sợ cô đơn. Cô dễ dãi với Conan là vì cô cảm thấy nó chính là Shinichi – nguồn sức mạnh tinh thần đầu tiên của mình. Ran càng muốn giấu đi tình cảm của mình thì cô lại càng cô đơn hơn. Hai người thân thiết nhất mà cô có thể tâm sự mọi chuyện cùng thì đều ở xa, cô sợ phải mở lòng thêm lần nữa. Giá như Ran chịu cởi mở với Sonoko và Kazuha thêm chút nữa thì tốt biết bao.

KenhSinhVien.Net-386505-10150417360832918-1143737640-n.jpg


***
fan cuồng conan đây , truyện hay phim gì mình cũng xơi hết
 
  • Like
Reactions: minh2006sc

Erza Scarlet.

Học sinh tiến bộ
Thành viên
24 Tháng tám 2017
856
544
154
20
Bình Thuận
THCS Lương Sơn
[Oneshot] Phân tích tâm lí nhân vật Mori Ran

Nguồn : Kênh Sinh Viên


Nhân vật : Mouri Ran
Chẩn bệnh: Chứng sợ cô đơn

167858_157570247629172_100001285946591_312523_3516094_n.jpg


Bệnh nhân là một thiếu nữ người Nhật, tuổi 17. Trí tuệ trên mức trung bình, sức mạnh thể chất thì vượt quá mức bình thường, thành thạo và chuyên nghiệp trong làng Karate với danh nhị đẳng huyền đai. Có nhiều chi tiết cho thấy cô biết chơi đàn dương cầm, và là một đầu bếp xuất sắc. Sống với người cha (ba mẹ li thân chưa li dị) cùng cậu em nhận kiêm thám tử nhí Edogawa Conan cũng đồng thời là thám tử thiếu niên Kudo Shinichi tuy cô không biết điều đó (và đôi lần đặt giả thuyết).

KenhSinhVien.Net-395927-10150478505097918-1713241839-n.jpg


KenhSinhVien.Net-380334-323554617723398-890130791-n.jpg


Đây là mẫu phụ nữ nhân hậu và biết quan tâm chăm sóc người khác, thường xuyên có xu hướng giấu diếm tâm tư tình cảm của mình để bảo vệ những người xung quanh. Tuy nhiên thực tế cô đã quá sức khi phải giấu đi nỗi lo sợ chuyện không hay xảy đến với Shinichi, và vẫn cố giấu mặc dù chẳng có ai bực bội phiền muộn khi họ biết suy nghĩ đó. Có thể người này không muốn trở thành gánh nặng cho người khác, hậu quả để lại từ lần ba mẹ li thân. Theo OVA thì Ran lúc đó chỉ khoảng 6-7 tuổi đầu, có nhiều khả năng cô đã nghĩ rằng ba mẹ chia tay là do lỗi của mình, giống như nhiều đứa trẻ khác thường nghĩ.
KenhSinhVien.Net-283701-330946913650835-561699911-n.jpg


KenhSinhVien.Net-400021-367240699960018-100000222732554-1735875-202367466-n.jpg


(cảnh Ran khóc khi bà Eri trở về sau một thời gian rời khỏi nhà vì li thân )

Trẻ con thường chưa có khái niệm tổng quát và cụ thể về thế giới xung quanh. Ví dụ khi bạn hỏi một đứa trẻ rằng thầy cô giáo của chúng sống ở đâu, bạn sẽ thấy vẻ mặt bối rối khó hiểu của chúng, vì chúng chỉ nhìn thấy những người đó khi tới trường, cho nên trong nhận thức của chúng thì họ chỉ tồn tại ở trong trường mà thôi. Những đứa trẻ dù là tách biệt, vị kỉ hay không thì cũng khó có thể nắm bắt được sự thật là thế giới xoay tròn xung quanh chúng. Dù sao thì, khi chứng kiến cảnh li dị hoặc chia tay của người lớn, trẻ con sẽ tự động kết luận rằng nguyên nhân chắc hẳn có liên quan tới chúng. Trong trường hợp của Ran thì cảm giác đó là tổng hợp giữa sợ hãi và buồn bã, cô không muốn làm cha mẹ mình phiền lòng và họ không biết rằng cô tự cho rằng mình có lỗi. Ran không muốn những người xung quanh cũng rời bỏ cô như người mẹ, cho nên mới cố gắng giấu đi tình cảm suy nghĩ của mình không muốn người ta biết, cảm giác rằng đó là cách tốt nhất để không ai phải bỏ đi cả. Ran nhìn nhận tình cảm của mình là gánh nặng cho người khác, mà không hề biết họ cũng sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ, cũng không muốn thấy cô bị tổn thương.


KenhSinhVien.Net-577530-10151086735263852-279777414-n.jpg



Eri có lẽ là biểu tượng gần gũi đầu tiên của Ran, cho đến giờ hai mẹ con vẫn rất gần gũi, nên có thể đoán rằng Ran rất buồn bã và thất vọng khi bà này bỏ đi sống riêng. Ran chọn ở lại sống với người cha là bởi vì con nít ở độ tuổi đó thường sợ hãi khi phải rời bỏ môi trường sống quen thuộc, tuy có thể vẫn đi học ở ngôi trường đó, vẫn mua sắm ở cửa hàng đó, và không có nghĩa là mất đi bạn bè … nhưng Ran vẫn coi việc bỏ đi cùng người mẹ đồng nghĩa với việc bỏ lại tất cả ở phía sau. Khi bà Eri ra đi, Ran gần như mất đi người thân thiết và gần gũi nhất, nhưng sau đó cô đã tìm lại được ở Shinichi.

KenhSinhVien.Net-392646-10150404443827918-1755746325-n.jpg
KenhSinhVien.Net-384857-10150389563512918-550682410-n.jpg


Khi đọc lại cảnh về thuở nhỏ của hai người này, Shinichi vì áp lực của quy tắc trong xã hội đã gọi Ran là “Mori-san” khi ở trường và khiến Ran bị tổn thương ghê gớm, đơn giản là vì cô không chấp nhận được chuyện đó. Rất may không lâu sau đó Shinichi đồng ý gọi thẳng tên cô như trước kia mà không cần thêm kính ngữ nào khác – một biểu hiện tối đa của sự thân mật trong văn hóa của người Nhật. Ngay cả khi cả hai có gây gổ và cãi lộn (hồi học cấp 2) đến nỗi chẳng ai chịu lên tiếng nói chuyện với ai thì Ran vẫn đi học chung đường, đi về chung đường với Shinichi. Nghĩa là Shinichi rất quan trọng đối với cô ấy, cậu ta là nguồn động viên về mặt tinh thần lớn lao khi cha mẹ cô chia cắt, còn ba cô thì quá bận bịu với hơi men không có thời gian an ủi con gái. Tuy nhiên điều đó cũng có nghĩa là khi Shinichi mất tích, bi kịch tái diễn đối với Ran là quá đau lòng. Sau đó Ran đã có suy nghĩ là “lẽ ra mình phải ngăn cậu ấy lại”, có nghĩa là Ran một lần nữa lại tự trách mình, tự cảm thấy mình có lỗi trong việc Shinichi biến mất. Ran không biết tình cảm của Shinichi dành cho mình, và nghĩ rằng Shinichi bỏ đi là do có sự tồn tại của mình. Cô không biết Shinichi và Conan là một, cho nên đinh ninh rằng lại có thêm một người quan trọng nữa đã bỏ mình mà đi, khiến Ran ngày càng muốn giấu kín tâm tư của mình hơn, cô không muốn có ai khác phải ra đi nữa.

KenhSinhVien.Net-535085-273661369379390-2115433009-n.jpg
KenhSinhVien.Net-554847-316684651743728-367535246-n.jpg



Mặt khác, Ran thỉnh thoảng nghi ngờ về chuyện Conan chính là Shinichi, tuy không hiểu bằng cách nào. Ran hiểu con người của Shinichi hơn bất cứ ai khác, với lại Conan cũng không thể diễn 24/7 được, nếu như có dấu hiệu nào đó, mà chắc chắn là có, thì người đầu tiên nhận ra không ai khác chính là Ran. Còn một khía cạnh nữa: Ran không muốn tin rằng Shinichi đã bỏ mình mà đi – cô muốn tin là cậu ta vẫn ở bên cạnh mình, nên cô mới bám lấy cái giả thuyết đó và gán cho người gần mình nhất và có nhiều điểm tương đồng với Shinichi nhất, chưa kể người đó xuất hiện vào đúng cái ngày Shinichi mất tích. Tuy nhiên Ran nhanh chóng kết luân rằng giả thuyết này quá vô lí, không thể nào có chuyện người lớn bị thu nhỏ lại thành trẻ con (trong phạm vi hiểu biết của cô thì là như thế) trong khi anh em họ hàng thân thích thì rất có thể giống nhau. Cụ thể là ngay cả khi Ran có chứng cớ thuyết phục rằng Shinichi và Conan có liên hệ mật thiết với nhau, ví dụ khi cô gửi thử 1 tin nhắn cho máy Shinichi thì máy của Conan lại nhận, cô nhanh chóng chấp nhận bằng chứng chứng minh điều ngược lại, ví dụ Shinichi gọi điện cho cô khi có Conan ở trong phòng, rồi bằng chứng ngoại phạm vững chắc hôm ở buổi lễ hội trường … vân vân. Dù Ran không muốn tin rằng Shinichi đã bỏ cô mà đi, cô cũng đồng thời không chấp nhận được chuyên Shinichi lừa dối mình, cho nên cuối cùng đã dẹp mọi nghi ngờ đi. Tuy vậy, đôi khi Ran cũng lật lại giả thuyết đó và có cái lí của mình, ví dụ như trong vụ án ở làng Okuho khi có người giả dạng làm Shinichi, cô để ý thấy Heiji lấy được mẫu dấu tay của Shinichi trên bùa đeo cổ, trong khi cô nhớ chắc chắn người chạm vào cái bùa đó là Conan cơ (xem lại file 693). Kazuha có đưa ra vài lời giải thích nhưng trông Ran vẫn chưa hết vẻ nghi ngờ.

KenhSinhVien.Net-24876-421842098851-5439281-n.jpg


KenhSinhVien.Net-224453-127771527314097-100002437507491-185938-1752868-n%281%29.jpg


Tóm lại cả Eri và Shinichi đều ở xa khiến Ran rất cô đơn, mặc dù xung quanh cô luôn có bạn bè cùng lớp và lũ thám tử nhí. Nguồn động viên to lớn đối với Ran không đến từ hiện tại khiến cô càng khép kín tình cảm riêng tư của mình hơn, bởi cô không thể tự kiềm chế hay phân tích nó được. Chính vì thế cho dù Shinichi có ra đi và thường xuyên làm cô buồn bã nhưng cô sẽ vẫn chờ đợi cậu ta. Ran cần Shinichi và không có cách nào buông tay cậu ta ra được. Cô chỉ thỉnh thoảng bộc lộ tình cảm ra cho một người duy nhất lắng nghe, là Conan, cụ thể sau vụ của ca sĩ Okino Yoko và khi tình cờ gặp Akai Shuuichi ngoài phố khi anh ta nói Ran giống hệt Akemi. Vì sao là Conan chứ không phải ai khác? Có lẽ là vì cậu ta trông rất giống Shinichi. Thật ra theo tôi nghĩ (A/N: mangaluva nghĩ) Ran biết cậu ta chính là Shinichi và luôn tin là như thế. Thử xem lại O.P Theme Song có tên “Revive” nhé. Ở cảnh cuối, khi Conan bước tới trước mặt Ran và không đeo kính, sau đó Ran đeo lại nó cho cậu ta khiến Conan rất ngạc nhiên, còn Ran mỉm cười trong khi hơi rơm rớm nước mắt. Nói cho cùng thì Ran chọn bị lừa dối dẫu cảm thấy tổn thương và đau đớn còn hơn là mất đi Conan. Hoặc là cảnh xúc động ở OVA9, Ran cũng đeo lại kính cho Conan mặc dù cậu ta cứ khăng khăng cậu ta chính là Kudo Shinichi, bởi vì nếu phải đối diện với sự thật rằng Shinichi chưa bao giờ rời bỏ mình nhưng lại ở ngay cạnh chứng kiến cô đấu tranh với cô đơn buồn khổ trong chừng ấy năm thì quả là quá sức chịu đựng. Nghĩa là cho đến phút cuối Ran vẫn ưu tiên đặt tình cảm của Shinichi lên trước và không muốn thể hiện tình cảm của mình ra nhỡ đâu cậu ta không thương yêu mình theo cái cách mình yêu cậu ta thì sao (xem lại vol 1 khi Ran nói đùa với Shinichi, có thể coi là một lời thú nhận thành thật nhưng cô buộc phải biến thành trò chọc phá vì không dám đối diện với một lời từ chối), nghĩa là Ran không dám đánh đổi tình bạn quý giá lấy tình yêu vì sợ sẽ đánh mất cả tình bạn lẫn Shinichi. Cậu ta quá quan trọng đối với cô ấy.


KenhSinhVien.Net-262225-113637155394201-100002437507491-127564-7777299-n%281%29.jpg


Ran đã chứng tỏ mình là một người biết lắng nghe, biết thấu hiểu và động viên người khác, khiến cho Kazuha, Sonoko rất quấn quýt với cô ấy. Đặc biệt là người cần có một chút khuyến khích giống như Kazuha. Cô có thể đồng cảm với tình cảnh của hai cô bạn, nhưng không chia sẻ chuyện của mình hoàn toàn. Thiên chức mẫu tử và xu hướng dịu dàng biết quan tâm người khác khiến Ran rất được lòng lũ trẻ con, cũng 1 phần do hiếm có người lớn nào chịu rong ruổi cùng chúng nhiều lần và coi trọng lời nói của chúng như vậy. Nghĩa là Ran tôn trọng mỗi cá thể mà cô gần gũi và rất quan tâm tới người ta, không quan trọng tuổi tác hay là địa vị. Tuy dẫu hay buồn bã nhưng Ran không để những phút yếu lòng đó khiến mình dừng bước hay gục ngã. Được thừa hưởng ý thức về công lí từ cha mẹ, Ran sẵn sàng vạch mặt chỉ tên cô giáo cũ từng là thần tượng của mình vì đó là kẻ thủ ác (chỉ Conan mới biết Ran khóc). Ran luôn tin vào phần tốt đẹp trong mỗi con người, điều đó giúp cô tin tưởng vào Shinichi và tiếp tục chăm sóc quan tâm tới người khác hơn là bản thân mình.

KenhSinhVien.Net-tmp-conan226.jpg




Ran cũng là một người máu nóng, cô ấy giỏi Karate và dùng nó để giải tỏa tâm lí rất hữu hiệu. Chuyện Ran sợ ma quỷ thần thánh cũng không có gì là lạ, ở Nhật bản người ta thường mê tín, ít nhất là hơn so với những nước phương Tây, Ran sợ những thứ tâm linh đó bởi vì cô không thể đối phó được bằng sức mạnh thể chất của mình. Giống như cô từng nói “ma quỷ có sợ Karate đâu mà,” và Kazuha là đồng minh của cô trong chuyện này. Tuy nhiên nỗi sợ lớn nhất của Ran chính là nỗi cô đơn – cô không thích phải ở một mình ngay cả khi mọi chuyện bình yên chẳng có án mạng nào cả (xem lại vol 23 khi Ran nói với Conan “đừng bỏ chị lại một mình”, rõ ràng trong vụ đó không có ma quỷ gì cả mà thủ phạm giấu mặt là một người cụ thể, nhưng Ran vẫn tỏ ra bị kích động, bởi vì không thích phải đi đi lại lại xung quanh một mình). Nỗi sợ hãi đó có căn nguyên từ một suy nghĩ đã ăn sâu vào óc rằng nếu có ai đó đi xa, họ sẽ không quay lại nữa, ngay cả khi họ chỉ đi đâu đó một lát thôi – hãy nhớ lại Shinichi đã nói gì với Ran trước khi chạy theo mấy người đàn ông mặc đồ đen “tớ sẽ quay lại ngay”.

KenhSinhVien.Net-316434-10150386554874585-58441409584-8442076-830834028-n.jpg



Nói chung người này rất sợ cô đơn. Cô dễ dãi với Conan là vì cô cảm thấy nó chính là Shinichi – nguồn sức mạnh tinh thần đầu tiên của mình. Ran càng muốn giấu đi tình cảm của mình thì cô lại càng cô đơn hơn. Hai người thân thiết nhất mà cô có thể tâm sự mọi chuyện cùng thì đều ở xa, cô sợ phải mở lòng thêm lần nữa. Giá như Ran chịu cởi mở với Sonoko và Kazuha thêm chút nữa thì tốt biết bao.

KenhSinhVien.Net-386505-10150417360832918-1143737640-n.jpg


***
Mik cũng là fan conan nè bạn, Bài viết của bạn hay thật!!!!
 

minh2006sc

Học sinh chăm học
Thành viên
18 Tháng tám 2017
278
306
109
18
Hà Nội
THCS Sơn Công
[Oneshot] Phân tích tâm lý nhân vật Hakuba

Nguồn:Kênh sinh viên
Đối tượng là một hapa (theo ngôn ngữ Hawaii là một người có dòng máu lại giữa Âu và Á: Anh và Nhật), tuổi 17. Mẹ cậu ta là một quí bà và bố là thanh tra Sở cảnh sát Tokyo, họ sống ở Anh và Nhật một cách độc lập và dù chưa li dị nhưng có vẻ họ gần như không bao giờ gặp nhau và không gặp gỡ Saguru thường xuyên. Dường như một quản gia không tên đã nuôi lớn cậu ta, người Hakuba gọi là "baaya" (tác giả không tìm được từ thích hợp để dịch sang tiếng anh, có thể hiểu là một bảo mẫu). Tuổi thơ Hakuba trải qua tại các trường nội trú của Anh. Cậu ta có trí thông minh hơn người thường dù tôi đánh giá có đôi chút dưới tầm Kaito hay Shinichi. Cậu ta là người rất chính xác và có một cảm giác về thời gian hơi khác thường, cũng có khả năng phán đoán và quan sát giỏi còn các khả năng khác còn chưa rõ dù có vẻ cậu ta biết đánh kiếm và những môn mà Holmes rất giỏi.

tumblr_m5ae85X2Q01rtr76ao1_500.jpg


Cậu ta có vẻ có ít bạn, nếu thật sự có trước khi gặp Kaito và Aoko (chưa rõ về Akako vì họ mới tiếp xúc 1 lần nhưng sau đó Saguru có nói rằng "Cô ấy ở lớp này sao?", một số người dựa vào đó nhận định là cậu ta có cảm giác với cô ấy dù do sự tiếp xúc hạn chế của họ, rất khó để khẳng định điều đó). Có khả năng là cậu ta chưa có một người bạn thực sự nào trước đó. Hakuba rất lịch sự và hơi kiêu ngạo nhưng cậu ta không có vẻ cởi mở với mọi người hay tạo dựng một mối quan hệ thực sự nào. Dựa vào hoàn cảnh gia đình của cậu ta thì điều đó cũng không lạ gì. Quan hệ giữa cha mẹ sẽ xác định cách con cái tạo lập những mối quan hệ trong tương lai như thế nào và sự tiếp xúc duy nhất của cậu ta với cha mình (thật ra nó chẳng giống với một sự tiếp xúc nào hơn là sự thờ ơ người bên cạnh bằng cách ném cho anh ta một cái nhìn khó chịu gợi nhắc tới trường hợp của Heiji khi Megure nói tới cha cậu ta khi Heiji xuất hiện lần đầu, không biết hai người đó sẽ thấy vui thế nào khi biết họ vài điểm chung nào đó). Có vẻ như quan hệ của Hakuba với bố mẹ chỉ mang tính hình thức hay tệ hơn là không tồn tại. Có thể họ sinh ra cậu ta vì đó là những gì được mong đợi từ địa vị xã hội của họ hay có thể đó chỉ là một tai nạn; dù thế nào, cả hai không có vẻ dành nhiều thời gian chăm sóc Hakuba và cậu ta chủ yểu được Baaya nuôi lớn. Dù vậy, mối quan hệ này cũng có vẻ mang tính hình thức cao; bà ấy gọi Hakuba là "Bocchama", nghĩa là cậu chủ trẻ tuổi và có vẻ là một quí bà theo cách nào đó. Cậu ta có lẽ không có tuổi thơ thực sự nào khi được mong đợi sẽ trở thành một quí ông Anh. Có vẻ cậu ta học tại những trường nội trú đắt tiền nhưng không phải những nơi thân thiện hay chịu đựng được dù là những thời điểm dễ chịu nhất mà không có lỗ hổng về kiến thức, điều còn khá nổi bật thậm chí ở những trường tốt nhất. Vị trí là người có hai quốc tịch của cậu ta có lẽ không khiến cho mọi việc tốt hơn, trong khi màu da của cậu ta khá Âu, cách vẽ cho thấy ngoài đời thực cậu ta vẫn trông rất Á về nét mặt (thật khó để nói gì về cách vẽ trong manga). Nói cách khác, cậu ta không được bạn bè tiếp nhận là một người thân thiện lắm và được bố mẹ tiếp nhận rất ít. Cậu ta đã quen với việc xử sự "lịch sự", nên có rất ít không gian cho việc thể hiện cảm xúc, cả ở nhà lẫn ở trường. Có thể cậu ta gắn bó với Baaya như hình mẫu cha mẹ, nhưng thậm chí bà ý cũng không mang lại cho cậu ta nhiều hỗ trợ về mặt tình cảm, và cậu ta dường như không tạo được quan hệ với bạn bè - tình bạn của cậu ta với Aoko và một kiểu tình bạn với Kaito đều nhờ Aoko mà ra. Cậu ta không chắc về cách kết bạn, và mọi việc trở nên khó khăn hơn do cách nuôi dưỡng quí tộc và độc đoán của cậu ta khiến Hakuba có thiên hướng coi thường người khác hay thậm chí cả những bạn đồng nghiệp cùng là thám tử khi họ không làm mọi việc như vậy như Heiji.

0.jpg


Heiji đối lập hoàn toàn với Saguru. Cậu ta nóng tính, cục cằn và năng động; do sự nuôi dưỡng có tính độc đoán của Saguru, cậu ta sẽ ghi tạc vào lòng những giáo lí hay qui định của cha mẹ và baaya vào, vì thế bất cứ ai làm khác sẽ được định nghĩa là "sai". Đương nhiên đây không phải là vấn đề nhưng cách tiếp cận hoàn toàn khác của Heiji vẫn khiến câu ta chắc chắn rằng suy luận của các thám tử khác sẽ sai. Bạn có thể nói rằng cậu ta là người theo chủ nghĩa hoàn hảo giống Shinichi (ví dụ căn bản như cảm nhận về thời gian của cậu ta. Shinichi đã ngạc nhiên khi cậu ta ghi chú thời gian tới từng giây, nhưng khi xuất hiện lần đầu, cậu ta nói cho Nakamori về thời gian tới phần nghìn giây và chú thích rằng chiếc đồng hồ bỏ túi của cậu ta chỉ sai "0.003 giây một năm") và cần mọi thứ phải đi theo logic và có tổ chức. Dù vậy, vì cậu ta là một thám tử có xu hướng vào hiện trường sau khi nạn nhân đã được kết luận là chết, cách tổ chức của cậu ta cho thấy cậu ta không hành động đủ nhanh trong các trường hợp sống chết. Nếu nạn nhân còn sống, cách hành động nhanh nhẹn (nếu nóng nảy) của Heiji có lẽ sẽ có đủ thời gian để cứu họ. Trong khi Heiji làm quen với mọi người nhanh chóng, cách trưởng thành thiếu tình cảm của Saguru khiến cậu ta có xu hướng nhìn nhận mọi người như những câu đố logic; đối với cậu ta, hiện trường giết người không phải là nơi sự sống của ai đó bị lấy đi mà chỉ là một câu đố. Cơ thể nạn nhân không phải là một người nào đó mà chỉ là những manh mối và câu đố. Điều đó có nghĩa là cậu ta không bị cảm xúc che khuất những đánh giá của mình như Heiji, nhưng điều này có xu hướng vượt quá giới hạn khi cậu ta gặp khó khăn trong việc tìm ra mặt tình cảm trong một vụ án - mà sau tất cả, phần lớn những vụ giết người là do giận dữ, ghen tuông, ghét bỏ hay sợ hãi - rất ít trong số đó là do logic cần thiết, trừ trường hợp của Gin. Điều này được thể hiện trong câu nói cửa miệng của cậu ta trong Magic Kaito (mà có vẻ đã bị bỏ mất trong Detective Conan) "Làm thế nào cậu suy ra điều đó?", sự vô tư trong cảm xúc khiến cậu ta gặp khó khăn khi suy đoán động cơ, khác với Shinichi, người có thể đưa cả cảm xúc vào suy đoán dù cậu ta không thể hiểu chúng. Cậu ta có thể hiểu được phương pháp và phương thức thực hiện dễ dàng nhưng khi phải trả lời câu hỏi "tại sao" thì lại không thể. Điều này có thể lí giải nguyên nhân ban đầu dẫn tới sự ám ảnh của cậu ta về Kid. Cậu ta biết rằng không thể bắt được Kid nên đương nhiên sẽ cố gắng bắt cậu ta; Saguru có vẻ thành công đến khó tin với một cái tôi khiến Shinichi chẳng khác gì một đứa trẻ con. Cậu ta luôn muốn tỏ ra mình là giỏi nhất nhưng với Kid lại không thể tìm ra được sự logic hay dễ dàng nào và cậu ta gần như không biết được gì về Kid (trong lần đầu xuất hiện, Saguru tấn công Nakamori bằng một loạt câu hỏi về Kid mà ông ta chỉ có thể trả lời không biết) - vì vậy Saguru không có thông tin gì để suy đoán, không có một mảnh ghép nào của trò xếp hình, một thử thách đương nhiên rất hấp dẫn và tuyệt vời với cậu ta. Khi cậu ta hỏi "Sao cậu đi được đến kết luận này?" Kid trả lời "Đó là việc cậu phải tìm ra, không phải sao?". Niềm tự hào của một quí ông Anh khiến Saguru không thể lùi bước trước thử thách này. Vì vậy đương nhiên cậu ta sẽ tìm ra Kid là bạn học của mình: Kuroba Kaito. Kaito còn đối lâp với Saguru hơn cả Heiji. Cậu ta (dù thật hay không) hoàn toàn vô lo vô nghĩ, thân thiện và một cách tự nhiên trở thành Lupin trong con mắt Holmes của Saguru. Saguru cũng phải nhận ra rằng Kaito không phải Kid, người đã xuất hiện lần đầu hai mươi năm trước; điều này là một bí ẩn khác, một câu đố khác - ai là Kid ban đầu và điều gì xảy ra với ông ấy, ông ấy có quan hệ gì với Kaito? Gặp gỡ Kaito và Aoko cũng cho Saguru động lực khác để bắt Kid: làm thay đổi Kaito. Giống như bất cứ ai ngoài Aoko và Kaito, Saguru có thể nhìn thấy tình cảm của họ cho nhau, điều khiến Kaito trở thành một vật cản.

Không rõ Saguru có tình cảm với Aoko không. Có thể cậu ta không yêu cô bé mà đơn giản là không thể không lịch sự quá mức với một thiếu nữ đang gặp khó khăn (cậu ta gặp Aoko lần đầu khi cô ấy đang đánh nhau với Kaito) và bị rung động bởi thực tế cô ấy đã thay đôỉ mình để làm bạn với cậu ta. Với cách ứng xử hoàn hảo, cậu ta có thể khéo léo như Kid và bọn con gái có lẽ đã "chết" cả cho tới khi họ nhận ra, bằng cảm xúc, cậu ta đang cố gắng giữ họ ở khoảng cách rất xa. Bất cứ mối quan hệ tình cảm gần gũi nào cũng phải do sự cố gắng và kiên trì của người còn lại, một điều mà Aoko rất giỏi. Nếu Saguru có thể quen với việc mở lòng với cô bé và cả Kaito, cậu ta có lẽ sẽ muốn thả lỏng hơn một chút, dễ dàng kết bạn hơn và giúp cậu ta có những tình bạn tốt hơn khi đã có chúng. Dù vậy, hiện tại cậu ta vẫn cho rằng Aoko là lí do khác để thay đổi Kaito, dù cậu ta có vẻ sắp nhận ra cô ấy sẽ không yêu ai nữa, điều khiến cậu ta dần trở nên thân thiện với Kaito hơn.

images


Saguru coi Kaito là Kaito hơn là Kid là một điều rất thú vị. Ban đầu, mối quan hệ của họ bị giới hạn bởi những cuộc trao đổi vô tận về sự đuổi bắt, thách thứ và sự xúc phạm của Kid, thường quá sức với Aoko. Khi việc Kaito sẽ không để lộ thân phận của mình trở nên rõ ràng và Saguru không có chứng cứ rõ ràng để buộc tội Kaito, dù vậy, những điều này đã bị bỏ lại và Saguru đang trở nên theo cách nào đó bị trói buộc vào Kaito bởi những thông tin về Chat Noir, giúp cho tên trộm không bị bắt hay tệ hơn khi Saguru ở Paris. Tới điểm này, sự buộc tội Kid có vẻ đã chuyển thành một trò cười ("Tôi phải nói với cậu bao nhiêu lần là tôi không phải Kid đây?" "Uh-huh, dù thế nào..."), một cảm giác kì cục về sự đồng phạm hay fair play về phía Saguru khiến cậu ta không thể làm cho Kaito thay đổi. Cậu ta cũng giữ im lặng về sự thật về Nightmare, nhận ra bước chuyển của Kaito để giấu diếm nó vì Kenta. Với đối thủ, thực tế, Kaito cho thấy là người muốn bảo vệ Saguru; cậu ta cố tình đánh lạc hướng Saguru để cản cậu ta vào bảo tàng, dù đơn giản cậu ta thường thích thú với những thử thách do Saguru và Shinichi bày ra, vì thế cậu ta sẽ không phải đối phó với Nightmare nguy hiểm. Trong vụ án sau đó trong Detective Conan, Saguru cũng thể hiện là không tin việc Kid giết Ogami, cậu ta không thấy Kaito có thể sẽ làm vậy. Nói cách khá, cậu ta gắn bó với Kaito hơn như một đối thủ và một người bạn, hơn cả mức cậu ta có thể thừa nhận. Ngụ ý đáng lo nhất cho những gì có thể xảy ra với Kaito khi cậu ta bị bắt - dù không ai cố gắng được hết mức có thể để làm được vậy - hay tệ hơn, là bị một viên đạn bắn vào đầu. Saguru không dễ dàng lừa bịp mọi người, nghĩa là cậu ta có thể dễ dàng trở nên thù hận đến mất hết lí trí với những ai mà cậu ta gắn bó với. Cậu ta sẽ không từ bỏ việc điều tra về cái chết của Kaito, thậm chí nếu như việc đó sẽ đặt cậu ta vào vị trí nguy hiểm - một điều hiển nhiên là sẽ như vậy.
Bây giờ là phần vui vẻ nhất - tham vọng của kẻ trốn chạy mà tôi nhắc đến ở phần chẩn bệnh. Tôi muốn nhắc tới sự kết hợp của chiếc mũ thám tử và chiếc áo bành tô mà cậu ta mặc trong suốt những lần xuất hiện đầu tiên trong Magic Kaito, và dù cậu ta đã bỏ chúng trong Detective Conan, cậu ta vẫn đi với một con diều hâu tên là Watson. Như đã nói, cậu ta tập luyện các môn như đánh kiểm vì Holmes là chuyên gia trong lĩnh vực đó. Khác với Shinichi, cậu ta không học violin, có lẽ vì cậu ta thấy mình không có khả năng (chưa bao giờ thấy Saguru hát hay tham gia bất cứ hoạt động nào gắn với âm nhạc; có thể vì sự chính xác toán học mà cậu ta tiếp cận mọi thứ khiến cậu ta không thể chơi nhạc và làm nghệ thuật, hoặc có thể cậu ta không có khả năng phân biệt nốt nhạc chính xác như Shinichi xD) hơn là lí do cậu ta không thích, cậu ta muốn làm mọi thứ liên quan tới Holmes. Cậu ta muốn trở thành Holmes. Có lẽ cậu ta đọc Sherlock Holmes cả triệu lần, tiểu thuyết thường tạo ra cảm giác chạy trốn khỏi thế giới thực cho độc giả, cơ hội để quên hết mọi thứ về thế giới của họ và hòa mình vào môt thế giới khác. Saguru, một người cô độc, nhất định sẽ tôn sùng cảm giác được sống cuộc sống của một người khác, và có thể, trên tất cả, là một fan hâm mộ tình bạn giữa Holmes và Watson. Trở thành Holmes, thám tử vĩ đại nhất, được tất cả mọi người yêu quí, là giấc mơ của cậu ta, cả hai đều vì sự thành công và cơ hội đạt được kì vọng lớn lao của cha mẹ cậu ta và sự nổi tiếng mà cậu ta tin tưởng - hay hi vọng cậu ta muốn đạt được. Cậu ta cố gắng để trở thành Holmes, copy thế giới đó vào thế giới của mình; dù vậy, kết quả cuối cùng là cái gì đó thật khôi hài và cản trở sự trưởng thành của chính cậu ta, cả về mặt thám tử và con người, khi cậu ta cố gắng biến mình thành một hình mẫu cố định.

images


Kết luận, đây là một thanh niên thật sự cần phải thả lỏng mình. Cậu ta tạo nên con người của mình bằng những tiêu chuẩn nghiêm khắc của bố mẹ mình và của Holmes, những điều đã lỗi thời và phi thực tế. Thậm chí cậu ta không biết mình là ai khi là một con người, vì vậy cậu ta giấu chúng sau những cấu trúc và sự chính xác toán học, nhưng con người cậu ta thể hiện ra phần lớn khi đối đầu với Kid, nơi tất cả các cấu trúc, từ logic và hợp lí tới qui luật vật lí, đều không tồn tại. Cậu ta sợ phải thả lỏng khỏi những cấu trúc đó vì không thể đoán biết được kết quả, cậu ta cũng có thể kết thúc trong cô đơn. Đó là một canh bạc, nhưng tôi cho rằng, cơ hội có thể thành công rất lớn, đặc biệt với những người có sự kiên trì như Aoko hay Kaito, những người cũng khó trải lòng với bất cứ ai như Saguru - và vì vậy họ lại càng bảo vệ nhau hơn.​
 

hiep07

Học sinh chăm học
Thành viên
27 Tháng bảy 2018
398
367
101
23
Hưng Yên
thpt kim động
mk cx fan của comic này
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Top Bottom