Khi nhắc đến những câu chuyện cổ tích, ta khó để mà quên đi những chi tiết kì ảo hấp dẫn. Truyện cổ tích Thạch Sanh cũng không nằm ngoài quy luật đó. Trong truyện, có rất nhiều những chi tiết kì ảo được sử dụng, nhưng em ấn tượng nhất là chi tiết tiếng đàn thần. Gọi là tiếng đàn thần bởi tiếng đàn này tạo nên những cảm xúc, khơi dậy những tình cảm diệu kì - điều mà những tiếng đàn thông thường không thể nào làm được. Tiếng đàn đó đã chữa khỏi tâm bệnh của công chúa, để nhà vua theo đó mà đưa Thạch Sanh ra khỏi ngục tối. Đó cũng là cơ hội để sự thật được phơi bày trước ánh sáng. Công bằng được thực thi, kẻ ác bị trừng phạt. Những điều tốt đẹp đó được gợi lên, được đánh thức chính bởi tiếng đàn thần. Và cũng chính tiếng đàn đấy đã đánh thức lương tâm trong mọi con người, dù là những chiến sĩ cứng cỏi, tàn bạo nhất. Nhờ đó, chiến tranh kết thúc một cách nhanh chóng mà không có thương vong nào. Thật là diệu kì biết bao. Tiếng đàn đó thực sự là một phép màu mà người người đều khát khao, ca ngợi.
Em thích nhất chi tiết nào trong truyện "Thạch Sanh"? Vì sao?
Hãy viết thành 1 đoạn văn gồm hai ý trên?
![QooBee 10 :rongcon10 :rongcon10](/data/emoji/QooBee/QooBee_10.gif)
![QooBee 10 :rongcon10 :rongcon10](/data/emoji/QooBee/QooBee_10.gif)
![QooBee 10 :rongcon10 :rongcon10](/data/emoji/QooBee/QooBee_10.gif)
![QooBee 10 :rongcon10 :rongcon10](/data/emoji/QooBee/QooBee_10.gif)