Nhiệt tình là thế nhưng chẳng có đứa nào đưa ra kế sách mới mà toàn chơi chiến thuật đầu hàng là thượng sách. Dương thấy ngán ngẩm, cái lũ đàn em chết dẫm này đầu óc thật đen tối, không có chút chất xám nào. Bố mẹ nuôi chúng quả là rất tốn cơm, tốn gạo.
- Xem ra, sếp phải sử dụng chiêu bài thứ ba trong tuyệt đỉnh bí kíp cưa trai đẹp thôi.
Ôi, cuối cùng cũng có một đứa nói được một câu nên hồn, Dương liếc nhìn, thì ra là Bảo Ngọc. ý kiến của nhỏ lần nào cũng có gí trị.
- Tụi bây im cho tao nói xem nào. Dưới sức hét vô địch của Dương, lũ đàn em im bặt, không một tiếng nói vang lên. Nếu có thì cũng là tiếng muỗi vo ve quanh con hẻm tối.
- Tao đã quyết định sử dụng bí kíp thứ ba trong tuyệt đỉnh bí kíp cưa trai đẹp: ‘khóc lóc van xin’. Lần này chắc chắn sẽ không thất bại, tụi bay chống mắt lên mà xem.
Dương lấy tay hất mái tóc dài ra sau như trong phim nhưng tiếc là tóc cô chỉ dài quá tai nên hành động này giống như gãi tai bắt chấy, trông không được đẹp cho lắm. lấy lại phong độ, Dương liếc qua chỗ Minh dựng xe dạp hồi nãy.
Nhưng…
Quạ quạ quạ…
Đâu rồi? Minh đã không cánh mà bay. Cái chỗ hồi nãy chỉ còn bãi đất trống. Dương và bọn đàn em lại được dịp luyện cơ miệng, mười mấy cái miệng há to hết mức có thể.
Vì là đại ca nên Dương tỉnh giấc mộng nhanh nhất, chỉ tay về phía Minh đứng hồi nãy Dương nói:
- Đâu rồi? anh đẹp trai đâu rồi? hồi nãy tao kêu đứng chờ mà đi đâu mất rồi? tụi bay có đứa nào thấy không?
Mười mấy cái đầu lắc qua lắc lại cùng một lúc, ánh mắt truyền tải một thông điệp ‘ tụi em bàn kế hoạch với đại ca thì biết đằng nào được’. thôi rồi, Dương đã để trai đẹp chạy ngay trong tầm tay, có nỗi nhục nào bằng nỗi nhục này không cơ chứ?
À không, ông trời vẫn cho Dương một cơ hội để vớt vát chút danh dự với bọn đàn em, đôi mắt của tên cú vọ đã thấy bóng Minh đạp xe như ma đuổi ở đằng xa. Tên cú vọ liền kêu lên báo động:
- Sếp, sếp ơi, em thấy anh ấy rồi.
Vứt ngay cái ánh mắt tiếc nuối qua một bên, Dương chạy lại chỗ tên đàn em và quét ánh mắt đèn pin của mình về hướng tên đàn em chỉ.
Tít tít tít.
Máy dò trai đẹp trong đầu Dương hoạt động hết công suất, mục tiêu đã xác định. Mục tiêu đang đi về phố An Dương Vương tọa độ 20 độ Đông Bắc, 40 độ Kinh Đông, tốc độ 15km/h.
Mắt sáng quắc như đèn pha ô tô, Dương nhảy phốc lên xe tên đàn em gần nhất và ra lệnh:
- Đuổi theo!
Ngay lập tức, cả đám leo lên xe đuổi theo bóng lưng của Minh đã gần khuất nơi cuối con đường.
Về phần Minh, ngay khi nhóm của Dương bắt đầu họp nhóm, cậu đã nhanh chóng đạp xe hết tốc lực nhằm thoát khỏi Dương. Kế hoạch khá thành công khi cậu đã đi được một quãng khá xa nhưng nhóm của Dương không hề hay biết. mừng thầm trong lòng, Minh cố gắng đạp nhanh thêm một đoạn để dập tắt hi vọng đuổi theo của bọn dở hơi kia.
Nhưng…
Hình như Minh không để ý rằng nhóm của Dương đi xe máy và càng không để ý rằng xe đạp so với xe phân khối lớn về tốc độ thì thua kém quá xa.
Sự bất cẩn nào cũng mang lại kết quả. Vâng chính Minh đang đối mặt với kết quả ấy.
Nhóm của Dương đã đuổi kịp.
Minh hoảng hốt đạp nhanh hơn nhưng xem ra chẳng có tác dụng mấy khi mà xe đạp đua tốc độ cùng xe máy phân khối lớn.
Không quan tâm rằng Minh đang mệt nhọc đạp xe để thoát khỏi mình, Dương quyết tâm thực hiện cho được bí kíp thứ ba.
Lấy trong túi áo chai thuốc nhỏ mắt, Dương nhỏ tèm nhem lên mặt. xong đâu đó, Dương kêu tên đàn em áp sát xe của Minh và … diễn.
- ‘Anh ơi, sao anh lại bỏ em như thế chứ? Em yêu anh lắm cơ mà, chúng ta quay lại nha anh. Hu hu hu hu, em không thể thiếu anh được’. Dương vật vã trên chiếc xe máy phân khối lớn cố với tay nắm lấy áo của Minh.
Minh thấy mình nổi da gà. Ngước mặt qua bên phát ra tiếng kêu gào, Minh giật mình lạng tay lái, suýt nữa là đâm vào cái cột điện.
Vâng, số là Dương nhà ta hôm nay đã được Bảo Ngọc tân trang cho một bữa nào là maccara, phấn nền đủ kiểu. lúc mới trang điểm thì đẹp nhưng sau khi Dương nhà ta nhỏ chai thuốc nhỏ mắt vào thì… ôi thôi. Maccara chảy ra đen hết cả khuôn mặt trông không khác gì cương thi đội mồ sống dậy. Minh nhìn vào giật mình còn đỡ chứ gặp người yếu tim thì bệnh viện có thêm một bệnh nhân nhập viện vì bệnh tin tái phát rồi.
Thế mới hiểu câu ‘ nhiệt tình là tốt nhưng nhiệt tình quá sẽ gây họa lớn’.
Sau năm phút rượt đuổi và khóc lóc thảm thương trên phố, Minh đã chịu dừng lại. cậu thở như sắp chết đến nơi và nói:
- Rốt cuộc cô muốn gì?
- Anh à? Em chỉ muốn anh làm bạn trai của em thôi mà. Huhu. Đôi mắt bồ câu chớp chớp, hai ‘ hột’ nước mắt tuôn rơi, lần này là nước mắt thật.
- Cô có biết từ nãy đến giờ mọi người nói chúng ta như thế nào không?
- Nói sao cơ??? Dương ngây thơ hỏi lại.
- Nói gì cô tự biết, tôi không thể tưởng tượng được một người con gái như cô lại có thể có nhiều bộ mặt như vậy, tôi không biết cô bám lấy tôi có ý đồ gì nhưng mong cô hãy dừng lại đúng lúc. Cái gì cũng có giới hạn của nó, giới hạn chịu đựng của tôi sắp hết rồi, nếu còn tái diễn những thứ tương tự tôi không chắc chắn rằng mình còn có thể nói chuyện như thế này hay không nữa. hãy để người khác một cơ hội tôn trọng mình. chào cô.
Minh nói một tràng xả hết nỗi bực tức trong lòng và đạp xe đi để lại Dương đang ngớ người với những câu nói vang vọng trong đầu. Minh nói đúng, sống trong cái gia đình không hạnh phúc và thế giới lúc nào cũng coi tiền bạc là hằng đầu nên Dương đã đánh mất cái bản tính ban đầu của mình. Dương cố tạo cho mình nhiều vỏ bọc để đánh lừa người ngoài, để chứng tỏ cô không yếu đuối, cô bất cần. cái vỏ bọc được cô xây dựng khéo léo đến mức đến cô cũng không nhận ra đâu là bản tính thật của mình nhưng tại sao anh ta lại nhận ra cơ chứ? Anh ta đi rồi nên Dương đành phải tìm câu trả lời trong đầu mình vậy. Dương cố tìm tìm, kiếm kiếm nhưng… không thấy. thôi đành kiếm lại vậy. Dương lại tìm tìm, kiếm kiếm.
Thấy đại ca cứ nhìn dắm đuối con cá chuối anh chàng kia, mấy tên đàn em liền nói:
- Sếp ơi, bí kíp thứ ba thế là thất bại đúng không? Anh ta đi mất rồi.
Dương vẫn đang chìm trong suy nghĩ xa xăm bỗng nghe thấy bốn chữ ‘bí kíp thất bại’. oh my god, đúng rồi! bí kíp của Dương, kế hoạch của Dương. Tên kia làm dang dở kế hoạch của cô rồi. phải tìm hắn báo thù mới được, nói nhăng nói cuội làm Dương mất chú ý rồi chạy thoát, thật là nhục nhã mà. Dương nhất định sẽ lột da, xẻo thịt rồi treo hắn trên nóc nhà cao nhất thành phố để thị chúng.
Hừ, hắn ta đâu rồi? hắn ta đâu rồi??? Dương bà bà đang đợi để xử lí ngươi đây. Ép tay kêu rắc rắc Dương chuẩn bị tư thế đuổi theo. Hít vào một hơi lấy tinh thần, Dương hét lớn:
- Tên kia, anh đứng laị cho tôi!!!!
và Dương đuổi theo. Cô chạy, chạy, chạy. hai tay cố đánh thật mạnh vào không khí. Đánh bên trái nè, đánh bên phải nè. ủa, sao vẫn đứng chỗ cũ vậy ? cảnh vật chẳng có sự thay đổi gì cả, chân cô liên tục chạy chạy cơ mà, sao kì vậy? nhìn xuống dưới chân, Dương mới thấy chân mình đâng khua khua trong không khí. Dương chợt nhớ đến một câu chuyện thời xưa bé. Câu chuyện kể rằng nếu chúng ta làm được nhiều điều tốt thì sẽ biến thành tiên, khi biến thành tiên chúng ta có thể đi trên không khí mà không gặp khó khăn. Cô đang đứng trên không khí, chắc hẳn cô đã thành tiên rồi, hơ hơ hơ. Ngay lập tức cái ý tưởng đuổi theo Minh vị vất ra khỏi đầu Dương một cách tàn bạo, Dương đang mơ mình bay trong không gian, lướt qua những cánh đồng bát ngàn, những núi non trùng điệp và cưỡi trên đám mây ngũ sắc bay trong thiên hạ…
bỗng…
- Sếp ơi, sếp không chạy nữa nên em thả tay sếp ra nhé!.
Và…
Bịch.
Cái mông của Dương tiếp đất một cách đau đớn. đang chu du tạn chín tầng mây thì Dương bị rớt cái bịch vô cùng đau đớn. thì ra cái cảm giác xung sướng nãy giờ là do hai tên đàn em níu tay nhấc bổng Dương lên không cho Dương đuổi theo anh đẹp trai. Người ta nói, khi mộng đẹp qua đi thì ta sẽ thấy tiếc nuối. Dương đang tiếc nuối cái giấc mộng hồi nãy nhưng hoàn cảnh bất lợi đã làm cô chùn bước. quắc đôi mắt sắc như lưỡi dao cạo vào mặt hai tên đàn em, Dương nói như lão bà bà nội công thâm sâu:
- Bọn mày làm gì vậy hả? tao đang đuổi theo anh đẹp trai mà. Muốn thay đổi kiểu tóc à?
- ‘Dạ không… không ạ’. Hai tên đàn em lắc đầu diên dại, lắc tới mức hoa đầu chóng mặt, lắc đến mức sao trăng lẫn lộn, Trái Đất quay cuồng. không nói thì thôi chứ nói đến là bọn chúng lại thấy đau lòng không thể tả được. sếp của bọn chúng tính tình chẳng bình thường tẹo nào, có lần chỉ vì bực mình chuyện thằng bồ mới đi theo một con bé dễ thương trường bên mà sếp bắt cả bọn nhảy cha cha cha trong nhà vệ sinh, diễn kịch Romeo và Juliet trên sân thượng tòa nhà 50 tầng. có thể nói là bi thảm không thể nào kể xiết.
- Thế sao lại ngăn tao lại?
- ‘Dạ, tại em thấy bí kíp thứ 3 của sếp có vẻ không thuận lợi khi mọi người cứ nhìn mình như người ngoài hành tinh ạ.’ Tên có mái tóc xanh lá mạ lên tiếng.
- ‘Gru. Coi như hôm nay anh đẹp trai gặp may vậy. tụi bay mau điều tra tên lớp, tuổi trường cho tao. Không được bỏ sót bất cứ chi tiết nhỏ nào’ Linh hùng dũng ra lệnh như anh hùng ra trận. khuôn mặt xinh xắn ngước lên trời đầy quyết tâm, khí thế hừng hực thốt ra một câu:
- Tôi… sẽ cưa đổ anh. NHẤT ĐỊNH LÀ NHƯ THẾ. Tiếng cuối Dương hét lên thật to như cho cả thế giới biết.