Đừng cố gắng tìm đồng vàng thứ 100

G

gororo

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Tôi đọc được câu truyện này trên báo, tự thấy rằng nó rất hay và đáng đọc nên post lên cho mọi người cùng xem!

Câu chuyện kể về một ông vua đi vi hành, nghe được tiếng hát vui vẻ của một anh nông dân. Vua liền hỏi quan cận thần vì sao anh chàng nông dân ấy lại vui vẻ như vậy.
"Vì anh ta chưa tham gia câu lạc bộ 99 đó, thưa đức vua. Nếu như ngài muốn biết câu lạc bộ 99 là gì , tối nay ngài hãy để 99 đồng tiền vàng trước cửa nhà anh nông dân đó". Quan cận thần trả lời.
Thế là nhà vua làm theo lời của quan cận thần.
Một thời gian sau, nhà vua lại đi vi hành một lần nữa. Và lần này nhà vua không còn nghe thấy tiếng hát yêu đời của anh nông dân. Đến lúc này quan cận thần mới giải thích:"Anh nông dân đó đã chính thức gia nhập câu lạc bộ 99 rồi đó ạ. Anh nông dân đã tìm thấy gói tiền vàng vua để trước cửa. Nhưng mà anh ta đếm đi đếm lại chỉ có 99 đồng tiền thôi. Anh ta thắc mắc: chuyện gì đã xảy ra với đồng tiền cuối cùng. Thế là anh ta dẹp chuyện ca hát qua một bên để đi khắp nơi tìm cho ra được cái đồng vàng thứ 100. Thế nhưng ngài biết đấy, làm gì có cái đồng vàng thứ 100 nào".



Vậy đó, không có gì là hoàn hảo cả, đừng mải miết đi tìm đồng vàng thứ 100 để rồi đánh mất niềm vui của mình lúc nào không biết! Bạn nhé;););)
 
N

niemtin_267193

đúng vậy, hãy biết thoả mãn với những gì mình đang có, nhưng đừng vì thế mà ko tiếp tục cố gắng bạn nhé.!
 
P

pe_ann_gracious_2810

Em cũng có bài tương tự nè........

Cuộc sống hoàn hảo
Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé nhỏ luôn mong muốn tìm kiếm được cho mình một cuộc sống vẹn toàn. Một hôm, cô cầu xin Thượng Đế ban cho cô mọi thứ cô ao ước.
Thế là Thượng Đế xuất hiện và bảo với cô bé rằng: "Con hãy đi theo con đường lộng gió phía trước, ở đó có hàng trăm triệu hòn đá nhỏ. Ta cho con kỳ hạn là 365 ngày để nhặt một hòn đá lớn nhất mà con có thể tìm thấy. Hòn đá càng to thì ta càng ban cho con nhiều hơn. Điều kiện đặt ra là khi con đi qua rồi thì không được quyền quay lại. Vì vậy, hãy suy nghĩ thật cẩn thận trước khi con chọn hòn đá cho mình".
Cô bé cảm thấy thât sung sướng và bắt đầu bước vào hành trình của mình trên con đường lộng gió để tìm kiếm "hạnh phúc lớn nhất" cho cuộc đời cô. Tuy nhiên, mỗi khi bắt gặp một hòn đá to dọc lối đi, cô lại do dự và tự nhủ với lòng mình "chắc hòn đá kế tiếp sẽ to hơn nhiều". Nhiều ngày, nhiều tuần và nhiều tháng trôi qua rồi cô cũng đi gần hết con đường và chợt nhận ra rằng cô đang không còn đủ thời gian và cơ hội để chọn những hòn đá to. Vì vậy cô đành phải nhặt vội vàng một hòn đá nhỏ ven đường.

Cuộc sống cũng y như vậy. Chúng ta luôn tìm kiếm một người bạn đời hoàn hảo, một công việc hoàn hảo, một căn nhà hoàn hảo, một chiếc xe hoàn hảo... và không bao giờ nhận ra được rằng ta đang bỏ phí biết bao thời gian và cơ hội.
Không bao giờ có cái gọi là "hết sức đúng lúc" để nói một cách chính xác những gì bạn muốn bày tỏ vào chính xác một thời điểm nào đó với chính xác môt người nào đó, hay làm một cách chính xác một công việc mà bạn muốn làm trong đời. Vậy thì, sao bạn lại không sống "cho hôm nay" và tận hưởng mỗi phút giây bạn có được trên cõi đời này
.

LẠI TÚ QUỲNH (theo Internet)
 
Last edited by a moderator:
V

vampire_knight_1710

Hay quá!Cảm ơn các bạn vì đã cho mình biết rằng cuộc sống này không ai là hoàn hảo và mình sẽ sống thật tốt và trân trọng những gì đang có
 
F

fuong_zexuong

thanks các bạn nhìu
cuộc sống thật ko j` hoàn hảo trọn vẹn và hạnh phúc thì ko bao h` là vĩnh viễn chính vì vậy mà đừng nên mãi đi kiếm tìm các hạnh phúc vĩnh viễn đó để rồi mất đi nhiều niềm vui trong cuộc sống...
nếu có thời gian mình sẽ post lên một bài này hay lém nói về cái hạnh phúc vĩnh viễn này!!!!!!!!!!!
 
P

_phonglinh_

Câu truyện đầu có vẻ ko mạch lạc lắm. MÌnh không hiểu "câu lạc bộ 99" có ý nghĩa gì trong câu truyện cả!?

Đọc xong câu truyện này, mình tự hỏi: Chả lẽ con người không cần tìm cái hoàn hảo sao?

Theo ý kiến của một đứa 16 tuổi, mình nghĩ: hoàn hảo không thể ở tất cả nhưng có 1 khía cạnh nào đó, nếu rất rất khao khát, phấn đấu và ước mơ, con người sẽ có thể hoàn hảo đó chứ!
 
P

pe_ann_gracious_2810

và đôi khi chúng ta cũng phải luôn hạnh phúc về những j ta có nữa .........
Leo Tolstoy đã từng viết 1 câu chuyện về 1 ng` điền chủ hok bao h thỏa mãn với những j ông có. Ông luôn muốn mình có nhiều hơn nữa.
Một ngày nọ ông nhận đc 1 đề nghị tuyệt vời như trong mơ. Với chỉ 1 số tiền bé con ông sẽ có thể mua tất cả phần đất mà ông có thể đi bộ trong vòng 1 ngày. Thử thách duy nhất đặt ra là ông phải trở về điểm xuất phát trước khi mặt trời lặn.
Ngay lúc mới tờ mờ sáng, ông đã thức dậy và bắt đầu "chuyến du hành" của mình với vận tốc rất nhanh. Vào giữa trưa ông đã thấm mệt nhưng ông ấy vẫn tiếp tục bước đi và "thu nhập" thêm nhiều tấc đất nữa. Ông đi nhanh hơn và khi mặt trời bắt đầu lặn xuống, ông bắt đầu chạy, ông biết rằng nếu ông hok trở về trước lúc hoàng hôn, cơ hội để trở thành 1 ông chủ có thật nhiều đất sẽ vuột khỏi tầm tay.
Khi mặt trời bắt đầu lặn xuống khỏi đường chân trời, đích đến đã trong tầm mắt. Nhịp thở gấp gáp, tim đập mạnh, ông vắt hết chút sức tàn và lảo đảo bước qua đích đến trước khi mặt trời biến mất. Ông lập tức ngã quỵ xuống, máu tràn nơi khóe miệng. Một vài phút sau, cái chết đến với ông. Sau đó, người hầu đào cho ông 1 cái mộ, dài khoảng 1.5m và rộng khoảng 7 tấc. Leo Tolstoy đã đặt tựa cho câu chuyện của mình là "Một con người thật sự cần bao nhiêu tấc đất"
Thật đúng như vậy, có người cũng đã từng nói rằng: "Con người hok thể có tất cả mọi thứ, nếu có tất cả mọi thứ hok biết ta sẽ để chúng ở đâu bây h"
 
0

0393890738

Hạnh phúc ở dưới chân
- Trên thảo nguyên bát ngát, Cây và Cỏ luôn ở bên nhau, đồng hành và thân thiết. Ngọn cỏ non đẹp dịu dàng như một nàng thiếu nữ đang uốn mình mềm mại với chiếc áo dài tha thướt xanh màu ngọc biếc, giản đơn và quyến rũ…
Cây cao lớn, sừng sững tựa một chàng trai lực lưỡng đang vươn những cánh tay dài chắc chắn, trải rộng tán lá khỏe mạnh ra xung quanh như bao bọc, chở che, như ôm lấy Cỏ vào lòng. Đầm ấm…

Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi. Đến một ngày trời xanh hửng nắng, gió mát vi vu thổi, những áng mây trắng trôi bồng bềnh, phiêu lãng ở trên cao. Cây mơ màng, đưa mắt ngước nhìn lên phía những vì sao và nghĩ: “Đẹp quá, nơi đó phải chăng là thiên đàng?”. Cây quyết định sẽ đi đến đó, quyết định rời bỏ ngọn Cỏ, vươn cao mình lên phía những vì sao.

“Anh đi đâu vậy ?” - Cỏ cất tiếng hỏi khẽ.

“Tôi đi tìm những vì sao hạnh phúc” - Cây lạnh lùng đáp và cất bước ra đi. Cỏ im lặng nhìn theo, cúi đầu không nói. Cỏ ở lại một mình nơi triền đất thảo nguyên rộng lớn, còn Cây thì ngày càng vút cao và những cành lá ngày càng vươn xa. Bởi vì Cây mong một ngày đi đến bầu trời cao. Bởi vì Cây mơ ước một ngày được gặp các vì sao ngời sáng…

Khoảng cách của Cây và Cỏ cũng ngày càng xa hơn…

Cuộc sống lặng lẽ trôi đi. Cho đến một ngày, Cây đã trở thành bậc đại thụ sừng sững giữa thảo nguyên bát ngát nhưng vẫn chưa với được những vì sao cho riêng mình… Cỏ cũng không còn màu xanh nữa mà trở nên vàng úa, và lặng lẽ ở phía dưới cây cao.

Cây bắt đầu mệt mỏi nhận ra rằng mình không thể đi đến cái nơi bản thân vẫn cho là thiên đường hạnh phúc. Cây hối hận nhìn xuống phía dưới. Cỏ vẫn ngồi đó, vẫn đang vui đùa với những cánh hoa, vẫn đang thướt tha cùng muôn loài bướm.

Cây chợt cảm thấy nuối tiếc, hối hận khi hiểu: Hạnh phúc chính là điều mà Cây đã từng có và đánh mất. Cây buồn, nỗi buồn không thể nói cùng ai…

“Cây ở trên đó thế nào?” - Một ngày Cỏ cất tiếng hỏi thăm.

“Mọi thứ ở đây đều tốt. Được làm bạn với Gió và nghe tiếng chim hót líu lo. Cuộc sống muôn màu và rất là vui vẻ” - Cây ngẩng cao đầu trả lời ngọn Cỏ.

“Vậy là Cây đã tìm thấy những vì sao hạnh phúc ?” - Cỏ nhìn Cây hỏi tiếp.

Cây gật đầu đưa mắt nhìn Cỏ rồi khẽ mỉm cười quay đi, ngẩng cao đầu hướng về phía các vì sao lơ đãng. Không phải vì Cây muốn tiếp tục đi tìm hạnh phúc mà đơn giản, Cây đang cố tránh một ánh mắt nhìn. Vì Cây đang nói dối! Vì Cây biết mình cô độc. Vì Gió chỉ đến rồi Gió lại đi. Gió bỏ Cây ở lại và lả lơi thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại. Và Chim cũng vậy, Chim không thể ở đó hót mãi cho Cây nghe.

Cây biết Cây là kẻ cô đơn nhưng cái bản tính kiêu căng vốn có đã không cho phép Cây hạ độ cao, thừa nhận sự nuối tiếc. Cây sợ phải xấu hổ, sợ tỏ ra mình yếu đuối. Vì thế, Cây mãi ngẩng cao đầu và không chịu nhìn xuống…

Cuộc sống lại lặng lẽ trôi đi… Cho đến một ngày, Bão đến! Cây đương đầu chống chọi. Bão gào rú, Cây ngả nghiêng rung chuyển. Bão thổi mạnh, Cây bật gốc lung lay. Bão cười, Bão đẩy nhẹ, Cây ngã xuống đổ gục, nằm yên trên thảo nguyên lạnh lẽo… Cây kiệt sức, lịm đi.

Hôm sau Bão hết, trời xanh lại hừng sáng. Cây mở mắt nhìn lên, bầu trời xa vời vợi, nhưng màu xanh của Cỏ thì lại thật gần, và ấm áp.

Cây chết, cỏ mọc xung quanh. Một thời gian sau nơi cây đổ xuống mọc lên một loài cây lạ. Và người ta đặt cho nó tên là cây Xấu Hổ. Một cây Xấu Hổ với cỏ mọc xung quanh.

Đôi khi con người ta cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc để rồi có lúc chợt nhận ra rằng hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình nhưng lại không có đủ can đảm và không đủ dũng cảm để cúi xuống nhặt nó lên
 
Top Bottom