N
nhockhd22
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Ðời sống các nhóm di dân đến càng ngày càng đông vào lúc kinh tế khó khăn mà nền kỹ thuật chế tạo máy móc sản xuất thay sức người mỗi lúc càng tinh vi, các tiểu công nghệ gia đình suy yếu dần, thất nghiệp tràn lan sinh ra dư thừa công nhân, làm cho tiền thuê mướn càng thêm rẽ mạt. Do đó, vì nhu cầu vật chất, vì hoàn cảnh xã hội đặt căn bản trên lợi danh (mà sức mạnh của tôn giáo và luân lý không kềm chế được, do đó đời sống tinh thần và đạo lý lệ thuộc đồng tiền). Vì vậy, có vô số người dùng mọi phương kế để ngoi lên, có số người ngày đêm lao động để tạo ra tiền. Chính vì vấn đề mưu sinh quá nặng mà đa số trong gia đình đông con, các bậc làm cha mẹ cũng như người trong gia tộc ít khi được gần gũi các con để thương yêu, dạy dỗ.
Các em chỉ quay quần bên máy game, tivi, đời sống bị thu gọn trong bốn bức tường.
Ít khi các em được "rong chơi trên những con đường làng" để giao tiếp với bạn bè, xóm giềng để nghe, thấy những phong tục tập quán, cho ngôn ngữ và cá tính của các em phát triển hơn lên.
Khi ra đến xã hội với nếp sống tự do Âu Mỹ các em sẽ thấy những hình ảnh dâm dục từ sách báo, phim ảnh, các lời quảng cáo đường mật láo khoét, các kiểu quần áo hở hang, các hội đoàn đố kỵ, phân rã. Còn có một số nếp sống chạy theo khoa bảng đề cao cá nhân chủ nghĩa, thích làm những gì khác biệt với đoàn thể, với nếp sống luân thường cũ, muốn thiên hạ chú ý tới mình, biết mình là thành phần đặc biệt. Họ thần thánh hóa tiền của, dùng mọi phương kế để triệt tiêu tha nhân. Do đó, bao nhiêu bất công và bất lương xảy ra giữa xã hội, chỉ tại óc tham lam và lòng thị dục kích kỷ chỉ biết làm lợi cho mình và hại cho người. Bao nhiêu đó cũng đủ cho các em thấy rằng mình như đang đứng giữa ngã tư đường, nếu không có người hướng đạo tốt chỉ cho các em đúng lối đi thì sẽ vấp ngã trên đường đời bởi vì mỗi ngã rẽ là một bước quyết định cho cuộc đời.
Các bậc làm cha mẹ nào cũng phải đem con đến trường cho mai sau con học thành tài nên người hữu dụng cho xã hội. Những tiếc thay hệ thống nhà trường trên đất Mỹ chỉ chú trọng nhiều về mặt trí dục, họ chú tâm đào tạo con người vào cac ngành kỹ thuật và chuyên môn để chạy theo tốc độ của nền văn minh cơ khí, một thời đại khoa học vật chất làm bá chủ mà xem nhẹ môn đức dục, phần cốt tủy của tinh thần tạo nên nhân vị con người. Với lại nghề gõ đầu trẻ bây giờ chỉ còn là một việc nhồi nhét kiến thức cho đầy đầu óc kẻ dưới không kể gì đến lương tâm, là một người cha thứ hai đi truyền bá chân lý và giáo huấn tâm hồn. Phải chăng môn đạo lý làm người đã thất truyền hay đang bị coi lạc hậu.
Tóm lại, chúng ta vẫn chưa thấy hài lòng với nền giáo dục hiện nay. Vậy có nên hay không nên mở một trường bổ túc cho các em thêm các môn học như được trình bày dưới đây:
1.- TÂM LINH HỌC:
Ngày nay chúng ta thấy Tòa Án xử biết bao vụ kiện ly dị, cướp của, giết người, lường gạt, các Bác sĩ làm bậy vì thiếu lương tâm, cha mẹ than van con cái hổn ẩu, trụy lạc; các nhà giáo than thở thầy sợ trò hơn là trò kinh thầy, bệnh AIDS ngày càng gia tăng. Ðó là kết quả của tâm hồn con người đi xuống.
Vậy muốn những tệ nạn này bớt đi thì trước tiên phải luyện lấy cái gốc bằng Tâm Linh học, để bổ túc cho sự phát triển con người về mọi mặt sau khi rời ngưỡng cửa học đường để ra đời thành lập sự nghiệp. Vốn sinh ra con người đã có tinh thần hướng thượng, một tâm hồn trong sạch, một ý chí vươn lên, nhưng bản năng lại dễ có khuynh hướng sa lầy vào những cám dỗ dục tình và ảnh hưởng của hoàn cảnh xấu, nghĩa là dễ bị lực ác xô ngã hơn tự ý đi lên nếu năng lực tinh thần không được kích động, hướng dẫn theo lý tưởng hướng thiện.
Tâm Linh học cho con em có cái nhìn xuyên qua được đời phù vân tìm về chân phúc, thiếu nó thì nền tảng luân lý, bác ái không còn, chỉ lo sống vội, hưởng thụ và thấy lợi cứ làm. Ngày xưa chúa Kitô, Phật Thích Ca, đức Khổng Tử đi thuyết giáo để rèn người tứ đó trở thành thiện, từ xấu trở nên đẹp. Vậy tại sao bây giờ không lấy những lời răn dạy đó đem vào học đường để truyền thụ lại cho con em chúng ta.
Tại sao chúng ta không dạy cho chúng biết rằng một ngày nào đó lúc bình minh vừa rực sáng trong một khu vườn đầy hoa thơm, trái ngọt, có những chú nai tơ hiền lành đang đùa giỡn giữa bầy sư tử, và chính nơi đó Thượng đế đã xuống trò chuyện thân mật với con người trong tiếng thông reo hòa cùng tiếng suối chảy rì rào đâu đó, và chúng ta nhấn mạnh cho chúng biết sự liên hệ đó bị cắt đứt bởi lòng độc ác của kẻ dữ. Sau đó chúng ta dạy cho chúng biết lời cầu nguyện, biết làm điều lành, lấy tình thương xóa bỏ hận thù, biết tranh đấu luôn luôn để tìm lại sự liên hệ với người.
Tại sao không cho các em thấm nhuần những giáo lý kinh Phật cùng với những chuyện răn đời làm cho các em phong phú thêm cuộc sống nội tâm.
2.- ÐẠO ÐỨC HỌC:
Phải cho con em giữ lấy những đức tính tốt do các bậc hiền nhân để lại từ cổ chí kim, và hãy nghĩ rằng từ Tây phương sang Ðông Phương, từ xưa đến nay vật đổi sao dời, lòng người thay trắng hóa đen, nhưng tuyệt nhiên đạo đức muôn đời vẫn là chân lý vĩnh cửu, đó là:
- NHÂN: Có lòng thương người.
- NGHĨA: Làm việc phải.
- LỄ: Ăn ở, cư xử cho có lễ độ.
- TRÍ: Làm việc cho đúng.
- TÍN: Nói ra điều gì phải gữ lời.
- CẦN: Làm việc siêng năng.
- KIỆM: No phòng khi đói,lúc có phòng lúc không.
3.- LUÂN LÝ:
Luân lý là biên giới phân chia hiữa cái xấu với cái tốt và điều nên theo, tức là dạy cho con em phải có đủ bổn phận đối với bản thân, nghĩa là quý trọng linh hồn, tiết dục thân thể không nghiện ngập, cờ bạc, hút sách, nên thể thao và luôn luôn học hỏi để mở mang trí tuệ; trong gia đình phải hiếu thảo với cha mẹ, tôn kính ông bà, thờ phượng tổ tiên; khi đi học, phải lấy quân, sư, phụ làm trọng, phải biết ơn thầy và vâng lời thầy; đối với bạn bè cũng phải thương yêu và giúp đỡ lẫn nhau; khi ra xã hội thì lấy lòng nhân ái mà giao tiếp với mọi người, luôn làm việc lợi ích, biết yêu thương tổ quốc, hy sinh cho dân tộc và nhớ ơn nhà nước đã cưu mang được an cư lạc nghiệp.
4.- SỬ KÝ:
Hễ là người thì phải có nguồn gốc quê hương, việc dựng và giữ nước còn cho đến ngày nay là do công ơn tổ tiên làm nên, muốn biết những điều đó phải học Sử. Học Sử để các em biết các triều đại đương thời, biết cảnh vua tôi thân thiết, biết phản ứng của ông cha đối với chiến tranh xâm lược của giặc Tàu gây bao cảnh sinh ly tử biệt.
Môn Lịch sử giúp các em hồi tưởng lại thời Bà Trưng, Triệu đã cưỡi voi khởi binh đánh giặc Ngô, đem thân nữ nhi xông pha trên gươm giáo dẵm nát quân thù và muôn đời tiếng các Bà còn khẳng khái:
"Tôi muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp đường sóng dữ, chém cá tràng Kình ở biển Ðông, quét sạch bờ cõi, để cứu dân ra khỏi nơi đắm đuối, chớ không thèm bắt chước người đời cúi đầu cong lưng để làm tỳ thiếp người ta". (Bà Triệu)
Môn Sử sẽ đưa các em lên thuyền cùng với đoàn quân cửa đức Trần Hưng Ðạo đạp sóng, lướt gió, quyết không hàng giặc qua câu nói sau đây của ông cộng với lòng hy sinh, can đảm, tinh thần yêu nước bất khuất, khi vua Nhân Tôn ngự một chiếc thuyền nhỏ đến bàn việc với Hưng Ðạo Vương:
- Thế giặc to như vậy, mà chống đối với nó thì nhân sự tàn hại, hay là Trẫm hãy chịu hàng đi để cứu muôn dân.
Hưng Ðạo tâu rằng:
- Bệ hạ nói câu ấy thật là lời nhân đức, nhưng mà tôn miếu xã tắc thì sao? Nếu Bệ hạ muốn hàng, xin trước hãy chém đầu tôi đi đã, rồi sau sẽ hàng!
Môn Sử cho các em sống vào triều đại vua Lê Long Ðĩnh để được nghe tiếng than oán của dân lành là lòng căm tức, buồn đau cho ông vua hoang dâm, tà đạo, quan quyền, tham lam, hà khắc.
Qua môn Sử, các em sẽ được trở về quá khứ, theo chân đoàn ngự giá của vua Lý Thánh Tôn đi giữa mùa đông giá rét đến các thôn xóm nghèo nàn mà đem thực phẩm, áo ấm cấp phát cho dân lành, và bên tai còn văng vẳng lời phán truyền của vị vua giàu lòng nhân đức:
"Trẫm no mà biết dân còn kẻ đói, ấm mà biết dân còn kẻ rét, thì lòng Trẫm vẫn không yên".
Nay các em chịu ảnh hưởng của nền giáo dục Mỹ, nhưng khi học sử Việt, mong rằng các em sẽ mãi giữ được tâm hồn Việt Nam, biết thương yêu nòi giống, nhớ ơn tổ tiên và ý thức được bổn phận cùng trách nhiệm cũng như lòng khát khao phụng sự quyền lợi quốc gia dân tộc.
Nếu thiếu tinh thần dân tộc này, các em sẽ biến thành người mất gốc và ích kỷ một cách đê hèn.
Các em chỉ quay quần bên máy game, tivi, đời sống bị thu gọn trong bốn bức tường.
Ít khi các em được "rong chơi trên những con đường làng" để giao tiếp với bạn bè, xóm giềng để nghe, thấy những phong tục tập quán, cho ngôn ngữ và cá tính của các em phát triển hơn lên.
Khi ra đến xã hội với nếp sống tự do Âu Mỹ các em sẽ thấy những hình ảnh dâm dục từ sách báo, phim ảnh, các lời quảng cáo đường mật láo khoét, các kiểu quần áo hở hang, các hội đoàn đố kỵ, phân rã. Còn có một số nếp sống chạy theo khoa bảng đề cao cá nhân chủ nghĩa, thích làm những gì khác biệt với đoàn thể, với nếp sống luân thường cũ, muốn thiên hạ chú ý tới mình, biết mình là thành phần đặc biệt. Họ thần thánh hóa tiền của, dùng mọi phương kế để triệt tiêu tha nhân. Do đó, bao nhiêu bất công và bất lương xảy ra giữa xã hội, chỉ tại óc tham lam và lòng thị dục kích kỷ chỉ biết làm lợi cho mình và hại cho người. Bao nhiêu đó cũng đủ cho các em thấy rằng mình như đang đứng giữa ngã tư đường, nếu không có người hướng đạo tốt chỉ cho các em đúng lối đi thì sẽ vấp ngã trên đường đời bởi vì mỗi ngã rẽ là một bước quyết định cho cuộc đời.
Các bậc làm cha mẹ nào cũng phải đem con đến trường cho mai sau con học thành tài nên người hữu dụng cho xã hội. Những tiếc thay hệ thống nhà trường trên đất Mỹ chỉ chú trọng nhiều về mặt trí dục, họ chú tâm đào tạo con người vào cac ngành kỹ thuật và chuyên môn để chạy theo tốc độ của nền văn minh cơ khí, một thời đại khoa học vật chất làm bá chủ mà xem nhẹ môn đức dục, phần cốt tủy của tinh thần tạo nên nhân vị con người. Với lại nghề gõ đầu trẻ bây giờ chỉ còn là một việc nhồi nhét kiến thức cho đầy đầu óc kẻ dưới không kể gì đến lương tâm, là một người cha thứ hai đi truyền bá chân lý và giáo huấn tâm hồn. Phải chăng môn đạo lý làm người đã thất truyền hay đang bị coi lạc hậu.
Tóm lại, chúng ta vẫn chưa thấy hài lòng với nền giáo dục hiện nay. Vậy có nên hay không nên mở một trường bổ túc cho các em thêm các môn học như được trình bày dưới đây:
1.- TÂM LINH HỌC:
Ngày nay chúng ta thấy Tòa Án xử biết bao vụ kiện ly dị, cướp của, giết người, lường gạt, các Bác sĩ làm bậy vì thiếu lương tâm, cha mẹ than van con cái hổn ẩu, trụy lạc; các nhà giáo than thở thầy sợ trò hơn là trò kinh thầy, bệnh AIDS ngày càng gia tăng. Ðó là kết quả của tâm hồn con người đi xuống.
Vậy muốn những tệ nạn này bớt đi thì trước tiên phải luyện lấy cái gốc bằng Tâm Linh học, để bổ túc cho sự phát triển con người về mọi mặt sau khi rời ngưỡng cửa học đường để ra đời thành lập sự nghiệp. Vốn sinh ra con người đã có tinh thần hướng thượng, một tâm hồn trong sạch, một ý chí vươn lên, nhưng bản năng lại dễ có khuynh hướng sa lầy vào những cám dỗ dục tình và ảnh hưởng của hoàn cảnh xấu, nghĩa là dễ bị lực ác xô ngã hơn tự ý đi lên nếu năng lực tinh thần không được kích động, hướng dẫn theo lý tưởng hướng thiện.
Tâm Linh học cho con em có cái nhìn xuyên qua được đời phù vân tìm về chân phúc, thiếu nó thì nền tảng luân lý, bác ái không còn, chỉ lo sống vội, hưởng thụ và thấy lợi cứ làm. Ngày xưa chúa Kitô, Phật Thích Ca, đức Khổng Tử đi thuyết giáo để rèn người tứ đó trở thành thiện, từ xấu trở nên đẹp. Vậy tại sao bây giờ không lấy những lời răn dạy đó đem vào học đường để truyền thụ lại cho con em chúng ta.
Tại sao chúng ta không dạy cho chúng biết rằng một ngày nào đó lúc bình minh vừa rực sáng trong một khu vườn đầy hoa thơm, trái ngọt, có những chú nai tơ hiền lành đang đùa giỡn giữa bầy sư tử, và chính nơi đó Thượng đế đã xuống trò chuyện thân mật với con người trong tiếng thông reo hòa cùng tiếng suối chảy rì rào đâu đó, và chúng ta nhấn mạnh cho chúng biết sự liên hệ đó bị cắt đứt bởi lòng độc ác của kẻ dữ. Sau đó chúng ta dạy cho chúng biết lời cầu nguyện, biết làm điều lành, lấy tình thương xóa bỏ hận thù, biết tranh đấu luôn luôn để tìm lại sự liên hệ với người.
Tại sao không cho các em thấm nhuần những giáo lý kinh Phật cùng với những chuyện răn đời làm cho các em phong phú thêm cuộc sống nội tâm.
2.- ÐẠO ÐỨC HỌC:
Phải cho con em giữ lấy những đức tính tốt do các bậc hiền nhân để lại từ cổ chí kim, và hãy nghĩ rằng từ Tây phương sang Ðông Phương, từ xưa đến nay vật đổi sao dời, lòng người thay trắng hóa đen, nhưng tuyệt nhiên đạo đức muôn đời vẫn là chân lý vĩnh cửu, đó là:
- NHÂN: Có lòng thương người.
- NGHĨA: Làm việc phải.
- LỄ: Ăn ở, cư xử cho có lễ độ.
- TRÍ: Làm việc cho đúng.
- TÍN: Nói ra điều gì phải gữ lời.
- CẦN: Làm việc siêng năng.
- KIỆM: No phòng khi đói,lúc có phòng lúc không.
3.- LUÂN LÝ:
Luân lý là biên giới phân chia hiữa cái xấu với cái tốt và điều nên theo, tức là dạy cho con em phải có đủ bổn phận đối với bản thân, nghĩa là quý trọng linh hồn, tiết dục thân thể không nghiện ngập, cờ bạc, hút sách, nên thể thao và luôn luôn học hỏi để mở mang trí tuệ; trong gia đình phải hiếu thảo với cha mẹ, tôn kính ông bà, thờ phượng tổ tiên; khi đi học, phải lấy quân, sư, phụ làm trọng, phải biết ơn thầy và vâng lời thầy; đối với bạn bè cũng phải thương yêu và giúp đỡ lẫn nhau; khi ra xã hội thì lấy lòng nhân ái mà giao tiếp với mọi người, luôn làm việc lợi ích, biết yêu thương tổ quốc, hy sinh cho dân tộc và nhớ ơn nhà nước đã cưu mang được an cư lạc nghiệp.
4.- SỬ KÝ:
Hễ là người thì phải có nguồn gốc quê hương, việc dựng và giữ nước còn cho đến ngày nay là do công ơn tổ tiên làm nên, muốn biết những điều đó phải học Sử. Học Sử để các em biết các triều đại đương thời, biết cảnh vua tôi thân thiết, biết phản ứng của ông cha đối với chiến tranh xâm lược của giặc Tàu gây bao cảnh sinh ly tử biệt.
Môn Lịch sử giúp các em hồi tưởng lại thời Bà Trưng, Triệu đã cưỡi voi khởi binh đánh giặc Ngô, đem thân nữ nhi xông pha trên gươm giáo dẵm nát quân thù và muôn đời tiếng các Bà còn khẳng khái:
"Tôi muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp đường sóng dữ, chém cá tràng Kình ở biển Ðông, quét sạch bờ cõi, để cứu dân ra khỏi nơi đắm đuối, chớ không thèm bắt chước người đời cúi đầu cong lưng để làm tỳ thiếp người ta". (Bà Triệu)
Môn Sử sẽ đưa các em lên thuyền cùng với đoàn quân cửa đức Trần Hưng Ðạo đạp sóng, lướt gió, quyết không hàng giặc qua câu nói sau đây của ông cộng với lòng hy sinh, can đảm, tinh thần yêu nước bất khuất, khi vua Nhân Tôn ngự một chiếc thuyền nhỏ đến bàn việc với Hưng Ðạo Vương:
- Thế giặc to như vậy, mà chống đối với nó thì nhân sự tàn hại, hay là Trẫm hãy chịu hàng đi để cứu muôn dân.
Hưng Ðạo tâu rằng:
- Bệ hạ nói câu ấy thật là lời nhân đức, nhưng mà tôn miếu xã tắc thì sao? Nếu Bệ hạ muốn hàng, xin trước hãy chém đầu tôi đi đã, rồi sau sẽ hàng!
Môn Sử cho các em sống vào triều đại vua Lê Long Ðĩnh để được nghe tiếng than oán của dân lành là lòng căm tức, buồn đau cho ông vua hoang dâm, tà đạo, quan quyền, tham lam, hà khắc.
Qua môn Sử, các em sẽ được trở về quá khứ, theo chân đoàn ngự giá của vua Lý Thánh Tôn đi giữa mùa đông giá rét đến các thôn xóm nghèo nàn mà đem thực phẩm, áo ấm cấp phát cho dân lành, và bên tai còn văng vẳng lời phán truyền của vị vua giàu lòng nhân đức:
"Trẫm no mà biết dân còn kẻ đói, ấm mà biết dân còn kẻ rét, thì lòng Trẫm vẫn không yên".
Nay các em chịu ảnh hưởng của nền giáo dục Mỹ, nhưng khi học sử Việt, mong rằng các em sẽ mãi giữ được tâm hồn Việt Nam, biết thương yêu nòi giống, nhớ ơn tổ tiên và ý thức được bổn phận cùng trách nhiệm cũng như lòng khát khao phụng sự quyền lợi quốc gia dân tộc.
Nếu thiếu tinh thần dân tộc này, các em sẽ biến thành người mất gốc và ích kỷ một cách đê hèn.