đóng vai mỵ châu hoặc trọng thuỷ kể lại toàn bộ câu chuyện

G

ghostshock_1994

kể lại câu truyện thì mình ko nói đến nữa nhé . Con cách đặt tiêu đề thì bạn có thể tham khảo
VD như:"câu chuyện của tôi" -"ngọc trai giếng nước"-"
 
Y

yli_2108

Tình yêu là một tình cảm thiêng liêng, cao cả và đẹp nhất. Chằng những thế, tình yêu còn là một đề tài muôn thuở của nền văn học Việt Nam. Ở buổi đầu dựng nước có một câu chuyện tình yêu lưu truyền đến ngàn đời sau. Một tình yêu chân chính của một nàng công chúa trong trắng, ngây thơ. Nhưng chiến tranh đã ngăn cách mối tình của nàng với chàng Trọng Thủy. Nàng yêu chàng một cách mù quán để rồi vô tình nhấn chiềm cả cơ đồ của vua cha xuống dưới biển sâu, cuộc tình duyên chia hai lối. Nàng công chúa đó chính là tôi – Mị Châu công chúa. Tôi đã ra đi trong sự đau đớn cả về tinh thấn và thể xác,ra đi trong sự tức giận của vua cha, trong cảnh nước mất nhà tan, trong niềm đau khi bị chồng phản bội. Linh hồn tôi rời khỏi xác và rồi sẽ đi về đâu, về nơi đâu.
 
Y

yli_2108

[FONT=&quot]Tôi tỉnh lại khi trong lòng tôi còn nguyên kí ức những gì đã diễn ra. Cảm giác đầu tiên mà tôi có thể cảm nhận được đó là sự sợ hãi. Nơi tôi đang đứng bây giờ khác hằn so với cái gọi là dương gian, Không khí nặng nề , trời lúc nào cũng tối đen như mực, tiếng gầm rú của những linh hồn cõi âm vang vọng, những đốm lửa lúc ẩn, lúc hiện. Mọi thứ đều khủng khiếp, nhưng tất cả đâu là gì so với những gì tôi đã trải qua. bây giờ nghĩ lại tất cả như một cơn ác mộng. Lòng tôi đau như cắt, tôi thương cha, thương nhân dân của tôi phải sống trong cảnh lệ thuộc càng thương bấy nhiêu tôi lại hận chính mình, hận Trọng Thủy bấy nhiêu. Những cảm xúc cứ thế đan xen vào nhau, tôi bậc khóc dù tôi biết rằng giọt nước mắt chỉ làm vết thương lòng thêm đau. Phải chi tất cả đều bị cuốn trôi trên những hàng lệ của tôi. Trong tâm trạng đó, tôi cứ bước đi vế phía trước mặc dù tôi không biết mình phải bước đi về đâu. Tôi cứ bước đi cho [/FONT]
 
H

hoangtrongcntv

Tình yêu là một tình cảm thiêng liêng, cao cả và đẹp nhất. Chằng những thế, tình yêu còn là một đề tài muôn thuở của nền văn học Việt Nam. Ở buổi đầu dựng nước có một câu chuyện tình yêu lưu truyền đến ngàn đời sau. Một tình yêu chân chính của một nàng công chúa trong trắng, ngây thơ. Nhưng chiến tranh đã ngăn cách mối tình của nàng với chàng Trọng Thủy. Nàng yêu chàng một cách mù quán để rồi vô tình nhấn chiềm cả cơ đồ của vua cha xuống dưới biển sâu, cuộc tình duyên chia hai lối. Nàng công chúa đó chính là tôi – Mị Châu công chúa. Tôi đã ra đi trong sự đau đớn cả về tinh thấn và thể xác,ra đi trong sự tức giận của vua cha, trong cảnh nước mất nhà tan, trong niềm đau khi bị chồng phản bội. Linh hồn tôi rời khỏi xác và rồi sẽ đi về đâu, về nơi đâu.
roi cau chuyen nhu bat dau voi mot niem cam xuc cu u nghen trong long tui ma toi se ke lai cho moi nguoi;)
 
H

hocmaivanthe

Chương trình "câu chuyện của tôi", đài truyền Thủy Cung
Hôm nay khách mời của chúng ta là cô Mỵ Châu

Tiếp điiii
 
T

tuna_bigbangvip

Vâng. hôm nay đài truyền hình thuỷ cung sẽ truyền hình trưc tiếp cuộc nói chuyện với cô mị Châu. Nhân vật nổi tiếng ở dân gian. Do sự sai lầm của mình, cô đã phải trả giá. Điểm đến đầu tiên của cô sau bao ngày lưu lạc chính là nơi đây. Có lẽ ông trời đẫ cho cô xuống đây để tâm sự với thuỷ tộc chúng ta về câu chuyện của cô- một câu chuyện đẫm nước mắt. Quý vị có hồi hộp không ạ? Vậy thì xin 1 chàng pháo tay cho cô mị châu.
Cô mị châu thân mến. Khán giả của thuỷ tộc chúng tôi rất muốn nghe câu chuyện trên dân gian đẫ đi vào sử sách của cô. hôm nay cô xuất hiện , chúng tôi biết việc mời cô tham gia là quá đường đột và bất ngờ cho cô., với lại , chúng tôi biết cô còn quá đau lòng. Nhưng không sao hãy chia sẻ với khán giả có lẽ sẽ tốt hơn. Hãy kể lại tật cả để chúng ta cùng nhìn nhận lại. Khán giả sẽ thông cảm với cô. Đừng ngại
Vâng được thôi: nếu quý đài đã nói như vậy thì tôi sẵn sàng. Câu chuyện bắt đầu là từ khi cha tôi- adv xây thành để giữ nước..................................................................tiếp tục nào...
 
T

tuna_bigbangvip

bạn này sao vậy, mất hết chuyện hay rồi. Xin lỗi quý vị, vừa rồi có một khán giả quá khích và có chút vấn đề về tâm lý đã ngắt quãng cuộc trò chuyện của chúng ta hôm nay, đây là sơ suất của chúng tôi, qúy vị thông cảm. Cô mị châu, mời cô .....
 
L

lytinhnhi

;)

đó là một câu chuyện dài...có lẽ đó là việc mà tôi vừa ân hận vừa xót xa cả đời,như các bạn đã biết tôi là cô con gái được phụ hoàng tức an dương vương rất thương yêu,cuộc sống của tôi cứ êm đềm trôi cho đến một ngày phụ hoàng muốn gả tôi cho trọng thuỷ con trai kẻ thù là triệu đà,làm con nào dám cãi cha,tôi vừa e thẹn lại vừa lo sợ,không biết người tôi sẽ sống cả đời sẽ ra sao và khi gặp kim trọng tôi đã quyết định là chàng.cuộc sống vợ chồng rất hạnh phúc và bình yên nhưng sau đó trong một lần tam sự vợ chồng chàng đã ngỏ ý muốn xem chiếc nỏ thần quý giá đã đánh tan quân đội của cha chàng...là vợ chồng không lẽ lại dấu nhau vả lại tôi tin chàng ấy sẽ không phản bội lại tôi và niềm tin của cha tôi,nên tôi không suy nghĩ gì mà dắt chàng đến nơi chứa chiếc nỏ thần.......................(ai viết tiếp câu chuyện chưa hoàn chỉnh nhé.
 
Last edited by a moderator:
T

thaihang99

Tối hôm ấy chàng tới xin vua cha được về thăm cha ruột mình. An Dương Vương không chút nghi ngờ đã đồng ý. Lúc Trọng Thuỷ về phòng chàng nói với tôi bao lời li biệt, ban đầu tôi cũng nghi ngờ nhưng sau đó lại nghĩ chàng chỉ nói thế để yên tâm hơn lúc về thăm cha thoi chứ không có ý gì khác . Nhưng thật không ngờ chàng đó là lần cuối cùng tôi được gặp chàng, chàng đã phản bội lại niềm tin của tôi , của cha tôi và của đất nước này . Tôi thật sự rất thất vọng và suy sụp hoàn toàn khi biết điều đó.Tôi hối hận về sự cả tin và thiếu cảnh giác của mình đã gây ra hoạ lớn cho đất nước , khiến đất nước rơi vào tay giặc. Đều là lỗi tại tôi, tôi hối hận lắm, xin lỗi nhân dân, tôi biết tôi sai rồi... hu...hu!!!:-SS:-SS
 
P

_phuong_1996_

Các bạn giúp mình làm bài Đóng vai Mị Châu rồi kể lại câu chuyện có được k ? giúp mình nhé !! mình sẽ hậu tạ các bạn sau . :)
 
O

o0okenjingo0o

Tip' nhe'k....

Không chỉ khi tôi trao cho chàng nỏ thần mà còn chuộc dạ mà bảo rằng :"Thiếp có chiếc áo lông ngỗng,đi đến đâu thiếp sẽ rứt lông rãi làm dấu mà chàng có thể gặp được thiếp, nếu nỗi hai ta xa cách". Khi quân giặc đuổi sang xâm lăng lần nữa, những vua cha lại quá chủ quan không lo rèn binh mà chỉ phụ thuộc vào nỏ thần, đến khi " nước đến chân" cha lấy nỏ ra bắng nhưng nó cũng chỉ là chiếc nỏ thường, vua cha vọi vàng mang tôi theo chạy về phía biển Đông, tôi cũng không quên rứt lông ngỗng làm dấu. Nhờ đó TRọng Thủy đã theo dấu lông ngộng mà tìm ra tôi và cha...Chẳng rằng ngờ được người chồng son sắc của tôi đã phản bội, tôi đau khổ khôn cùng. Vừa lúc đó cha mới cầu cứu thần Rùa, thần rùa đã chỉ rõ đích danh tôi là kẻ phản bội, là người phản lại đất nước,không đắn đó người cha tôi đã kính trọng vậy mà đã tuốt gương chém tôi. Thật xót xa cho phận vợ sắc son lẫn con dân đất Việt. Tôi hận mình đã.....
....
 
Top Bottom