Dòng suy nghĩ trong tôi.

N

nach_rat_hoi

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.


Sau lần về quê này, trong mình mới xuất hiện rất nhiều luồng suy nghĩ, suy nghĩ về con người,cuộc sống,và cả những gian nan vất vả nữa.
Người dân nơi làng quê của mình thật tình cảm,họ nghèo,nhưng họ sống rất đẹp lòng người, tình cảm hơn rất nhiều so với người thành phố. cũng có lẽ vì ở làng quê,khó khăn,vất trong cuộc sống mưu sinh nên người ta có nhiều tình cảm,tình làng xóm, láng giềng hơn, sống đùm bọc và yêu thương nhau hơn....Trẻ con quê tôi, nghĩ mà thương lắm, nhìn chúng nó,tôi lại nghĩ về mình, về những đứa trẻ ở thành phố để so sánh. Ở quê nghèo này thì làm gì có gì mà ăn,ngoài ăn cơm,thì thỉnh thoảng mới được bố mẹ,ông bà mua thứ này,thứ nọ cho ăn,...thế mà ở thành phố thì khác hẳn, sữa uống thoải mái,thích ăn gì thì ăn,đòi gì được nấy,..Về quê mà bọn nó bám riết lấy tôi,nhìn bọn nó tôi thương nên ngày nào cũng mua sữa, kem,...về cho bọn nó ăn,nhìn bọn nó ăn mình cũng thấy chạnh lòng,.. Ăn nhồm nhoàm,ăn ngấu nghiến,..như kiểu như chưa bao giờ được ăn ấy,...giành nhau từng tí một,nhưng mà kể ra cũng vui,...Nhìn bọn nó lanh chanh trong bữa cơm,cứ thấy gì ngon là nhìn chăm chăm,ăn nấy ăn để,.lúc đầu,nhìn thật mất cảm tình, ngày xưa mình cũng thích đồ ăn ngon lắm chứ, cũng nghèo,đói y như bọn nó thế này,nhưng mình cũng biết thế nào là ý tứ,...Nhưng mà những lúc ngồi một mình trên nóc nhà,trên đê, tôi tự nghĩ:'' giữa tôi và chúng có sự khác biệt gì chăng?'' và câu hỏi ấy được trả lời bằng chính những suy nghĩ của tôi.. Vì sao vậy? Vì nghèo,tất cả là vì nghèo,bố mẹ nghèo, kiếm ra đồng tiền vất vả biết bao nhiêu, thời gian dạy dỗ con sẽ rất ít,ở làng quê thì cứ kệ bọn nó,cho nó ăn,nó mặc là được rồi,còn đòi gì nữa,ấy...chính vì thế mà bọn trẻ quê tôi nó như thế,... xưa nhà tôi cũng nghèo lắm,..Bố mẹ tôi vào miền Nam khai hoang,trồng cà phê, tôi được sinh ra và lớn lên trong đó,...Tưởng nghề cà phê là thế nào,chứ nó khổ lắm,chẳng được bao nhiêu mà mất rất nhiều công sức,..Nhưng tôi rất hạnh phúc khi bố mẹ tôi đều là những người có nhân cách cực kì cao quý,bố mẹ tôi luôn dạy:''sống cho sạch,rách cho thơm'', ''nghèo sang còn hơn giàn hèn,'... Bố mẹ uốn nắn từng tí cho tôi,..vì thế, con người tôi mới có được những phẩm chất gọi là tốt,mặc dù nhiều lúc còn làm những việc đáng trách lắm...Sau này tôi và mẹ ra ngoài Bắc trước,bố tôi ở trong đó bán hết nương rẫy rồi ra sau. Sau đó bố mẹ ra ngoài này xây dựng sự nghiệp, bây giờ gia đình tôi khác giả,tôi và em gái được ăn mặc đầy đủ,không phải lo toan điều gì cả,chỉ ăn với học,..nhưng mà tôi phụ lòng nhiều người quá,..Lên cấp 3 là tôi học rất tốt,đi thi các kì thi đều được giải cao,nhưng đến năm lớp 12.ai cũng kì vọng,hi vọng quá nhiều,k biết có phải như thế mà tâm lý tôi bị ảnh hưởng k nữa.... kết quả có sự giảm sút so với năm lớp 11. Năm lớp 11 cũng thi cái này thì được giả nhì,đến năm nay thi đc khuyến khích(điều tôi lo sợ trở thành hiện thực)..đến lúc đi thi Olimpia cũng vậy,tôi lo sợ mình sẽ thấp điểm nhất=>xấu hổ,biết nhìn mặt ai??(và điều đó cũng trở thành sự thật).. và đến kì thi ĐH thì quả là thất vọng,môn Toán,học tốt nhất thì làm bài kém nhất, trong khi môn mình kém nhất lại dẫn đầu.@@. Chắc gì năm nay tôi đã đỗ,đợi điểm mà vẫn chưa có......Và tôi rút ra một kinh nghiệm: Đó là,đừng suy nghĩ quá tiêu cực,cái tiêu cực đó sẽ lớn dần lên trong mình,và mình sẽ thực hiện theo hướng của cái tiêu cực đó!!!! Đó chính là kinh nghiệm rút ra từ chính cuộc sống đó,mọi người đừng để mắc sai lầm như tôi nhé!!!

Tôi có một thằng em ở quê,mới 4t, nhưng nghịch và thông minh cực kì,...tiếc là nó không được rèn giũa từ bé,..nhưng chính cuộc sống ở quê làm cho con người trưởng thành và nghị lực hơn rất nhiều.... Nếu sau này có điều kiện,tôi sẽ đón nó ra, và để nó học ngoài phố,sẽ tốt hơn ở quê....

Lại quay về với thôn quê,...về quê,tôi cảm thấy rất thoải mái,thanh bình, cảm giác bình yên,không phải suy nghĩ gì,không phải lo việc học,suy nghĩ gì nữa...có những lúc ngủ quên ngoài đồng,giấc ngủ rất sâu,nằm mà nhìn lên bầu trời cao tít,trong xanh, ta như lạc vào cõi tiên ấy, cảm giác rất khó diễn tả. Chăn trâu,thả diều,câu cá,đi câu cáy nữa..những cái trò này tôi rất ham,. vui lắm,..thoải mái lắm,...cứ chơi và để cho cái óc thanh thản,...nhưng rồi cũng phải quay lại với cuộc sống thường nhật thôi,...
Thời gian chơi thế là đã đủ,...

Trước khi ra Quảng Ninh,bà tôi,ông tôi,chú tôi còn cho tiền nữa, nhất định không lấy, đã không có tiền còn cho mình,thế mà ..... họ sống quá nỗi tình cảm,...dù thiếu thốn nhiều,nhưng sao mà họ cao thượng thế,...chẳng bù cho những người ở thành phố,không phải là tất cả,nhưng có một số ít người thì không bao giờ được như thế,..họ chỉ biết sống cho riêng mình,....

Tôi viết nhiều quá,cuối bài cười cái mới được,:D, răng đẹp chưa....dùng P/S trà xanh mỗi ngày đó.... =))

 
L

lovekudoshinichi

hic2 cảm động gê luôn t ko nghĩ cái thằng cha hay đi trêu chọc t như m lại là ng như thế này giàu tình cảm quá đi mất.
t cũng ở quê nhưng sao lại ko cảm nhận đc như m nhỉ ????
cố gắng phát huy nhé học đc cái gì viết tiếp cho mọi người học tập nha.
thaks m nhìu.
 
N

nach_rat_hoi

Ai cũng có những khoảng lặng trong mình mà, có điều là lúc nào người đó sẽ nói,sẽ bộc lộ cảm xúc thôi, :). Phải đi nhiều nơi,gặp nhiều người,làm nhiều việc,dù là việc xấu hay việc tốt,..thì mình mới hiểu được về cuộc sống,,,hoho,sao mình thấy mình già thế này cơ chứ.....như kiểu sống lâu lắm rồi ấy.... =))
 
S

smileandhappy1995

Ai cũng có những khoảng lặng trong mình mà, có điều là lúc nào người đó sẽ nói,sẽ bộc lộ cảm xúc thôi, :). Phải đi nhiều nơi,gặp nhiều người,làm nhiều việc,dù là việc xấu hay việc tốt,..thì mình mới hiểu được về cuộc sống,,,hoho,sao mình thấy mình già thế này cơ chứ.....như kiểu sống lâu lắm rồi ấy.... =))
hi,thì đúng là a sống lâu ùi còn gì nữa ,sống ở 2 thế kỷ chứ đâu ít ;) :)) :)) :))
mk` công nhận a viết hay thiệt đó,những cái như vậy ở we có nhiều nhưng ở we bây giờ cũng ít nơi còn được vậy lắm a ak :D
 
N

nach_rat_hoi

Văn hồi đi học anh được có hơn 5,0 đó, khi nào mà có hứng là dòng suy nghĩ nó ùa ra nhiều lắm,có khi chép k kịp ấy...:D
 
N

nhungtihon

cam? động thiệt đoá a à,,,,,,,,,,,,,,hhhhhhhhhhhhhhuuuuuuuuuuuuuuuuu
con ng thôn quê bao giờ cũng đầy nhiệt huyết,,,sống thoải mái ít bon chen,,,,,,,,^^
nhờ thế mà làm mọi ng phải suy nghĩ,,,,,,,,hjhj
mà anh cũng tốt bụng ta,,chắc bn trẻ con nó sẽ ước anh về we lau lau để dc ăn nhiu thứ kaka
em cũng ước em là mấy đứa đó:D:D:D:D:D
 
Last edited by a moderator:
N

nach_rat_hoi

ờ,a cũng mong ở đó lâu lâu nhưng mà hem có được. lúc mình chuẩn bị đi,mặt mấy đứa cứ méo xệch đi,nhìn thương ghê..:(
 
C

clover141

hi
phải nói một câu thật lòng là bài viết của anh hay vì nó rất thật
bây h em thấm dc 1 câu ko nên dựa vào cái bên ngoài để phán xét 1 ai đó
phải nói là lần đầu thấy anh em rất mất cảm tình
thứ nhất là tên nick và thứ 2 là cái bài viết ở bên mục game thì phải ( anh có biết em ám ảnh 2 cái món đó lun ko) lúc đó em phác hoạ trong đầu anh là 1 tên với cái đầu dựng đứng, ăn nói ngỗ nghịch ^^
nhưng bây h em lại nghĩ khác và thành thật sr anh
con người ai chả có những lúc phán xét người khác như thế
^^
 
N

nach_rat_hoi

hi,a cũng có nghĩ gì đâu,:D.
giờ em nói a mới thấy mình có hiềm khích từ lâu với em,:), nhưng mà nó được giải tỏa rồi nhỉ?:)

Tên nick anh hay thế mà lại mất cảm tình ak,:D....
 
C

clover141


vâng cái tên nick rất hay
mà thấy anh hay nhỉ
em rất sỡ con nít
mặc dù thấy chúng rất dễ thương nhưng khi bị chúng bám theo rất đáng sợ =.=
 
N

nach_rat_hoi

hi,mỗi người 1 tính,giống nhau sao được em,có chuyện này hay nè, vừa đọc được...mọi người cùng đọc nhé!!!

Sau khi nhận đc 1 cuộc gọi khẩn cấp, 1 bác sĩ đã thu xếp tất cả công việc để đến bệnh viện.

Trên đường đi vào phòng phẫu thuật,người bác sĩ đã nhìn thấy cha của bệnh nhân trong phòng chờ. Khi nhìn thấy bác sĩ, người cha đã hét lên:

"Tại sao ông không trực ở Viện 24/24,ông có biết rằng tính mạng con trai tôi đang rất nguy hiểm không??.. Ông có phải là 1 bác sĩ có trách nhiệm không hả???"

Bác sĩ mìm cười và nói:

"Tôi xin lỗi ông nhưng tôi không phải ở trong Viện 24/24 và khi nhận được cuộc gọi tôi đã đến nhanh nhất có thể rồi..Tôi muốn ông bình tĩnh lại để tôi có thể an tâm vào phòng phẫu thuật"

"Bình tĩnh ư?? Nếu người nằm trong đó là con trai anh,anh sẽ bình tĩnh được sao?? Nếu con trai ông chết thì giờ ông sẽ làm gì???"

Người cha giận dữ nói với bác sĩ. Bác sĩ vẫn mỉm cười và trả lời:

"Sách Kinh Thánh đã nói: Chúng ta đến từ cát bụi rồi cũng trờ về cát bụi mà thôi, tất cả sẽ do Chúa trời quyết định. Tôi sẽ cố gắng hết khả năng, ông hãy cầu Chúa và chờ đợi 1 sự may mắn nào đó mà. Chúa mang lại."

"Ông nói có vẻ rất dễ nhưng ông thử đứng trong cảm giác của tôi xem?"

1 vài giờ sau, ca phẫu thuật đã thành công:

"Cảm ơn Chúa, con trai của ông đã được cứu sống, ca phẫu thuật thành công. Nếu ông có thắc mắc gì thì hãy hỏi y tá"...

...Và không cần câu trả lời của người cha,người bác sĩ đã đi thẳng.

"Ông ấy thật là quá kiêu ngạo, ông ta không thể dành cho tôi 1 chút thời giàn để tôi hỏi về tình trạng của con trai tôi sao??" - Người cha nói với y tá cùng những bác sĩ ngay đó.

Cô y tá trả lời với 1 nét mặt không vui:

"Con trai của ông ấy đã qua đời vì 1 vụ tai nạn ngày hôm qua, ông ấy đang chuẩn bị cho việc chôn cất đứa con trai của mình thì chúng tôi phải gọi cho ông ấy để cứu mạng sống của con trai anh....

Và bây giờ khi ông đã cứu được mạng sống của con trai anh thì ông ấy cần quay về để chuẩn bị nốt cho việc chôn cất người con trai của ông ấy".

P/s: Đừng bao giờ vội vàng phán xét bất cứ ai vì có thể bạn chưa biết hết về họ, về những gì họ đã phải trải qua..
 
Top Bottom