N
ngoisaohieulongtoi92
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
GIÓ NGƯỢC CHIỀU
Nắng nhạt dần và hoàng hôn lại ghé thăm cuộc sống này như mọi ngày. Một ngày như mọi ngày.
Bầu trời buông tấm rèm đen kịt, trong bóng tối, một điều nhỏ nhoi, một thứ ánh sáng giúp con người ta biết yêu thương hơn.Nhưng mấy ai nhận ra ánh sáng ấy trong bóng tối.
- Nhất Nhất, mẹ cháu ............mẹ cháu.......và bố cháu chia tay rồi, họ để lại hai bức thư, một thẻ tín dụng mang tên cháu và ra đi. Cô quản gia nhìn Nhất Nhất với đôi mắt buồn bã, không nói nên lời.
- Sao ạ? Chia tay?......Bố mẹ cháu chia tay. Chia tay? - Nhất Nhất ngã xuống sàn, đau đớn.
Nắng tắt hẳn khi mặt trời còn hửng cháy, cháy trong tim Nhất Nhất, trong những ngày xa xôi...
Buổi sáng thức dậy có mẹ gọi đi học, có cả gia đình cùng dùng bữa sáng và sau đó là bố chở đến trường với lời căn dặn quen thuộc. Thế nhưng hôm nay thì không thế và mãi về sau không bao giờ thế nữa. Nhất Nhất thay vội đồ đồng phục, nhanh chân đến lớp để cố quên cái thực tại tàn nhẫn mà cô bé đang phải chịu đựng.
- Tại sao cậu lại không đi ăn kem hả Nhất Nhất? Có một không hai đấy nhé - Minh béo sáng rực đôi mắt khi nói đến chuyện ăn uống.
- Ừm - Nhất Nhất trả lời như một cỗ máy biết cử động.
- Tiếc thật, không có cậu - mất một diễn viên làm cười chuyên nghiệp - Con Hoa hí chen vào.
Lặng lẽ đi về phía bàn học, đôi chân cô bé cố nhấc đi nhưng sao càng tiến Nhất Nhất như không đủ sức, không thể bước tiếp...
Lũ bạn tán chuyện ăn uống và những trò vui hôm qua một cách náo nức mà quên mất cô bạn của mình hôm nay đang gặp vấn đề đau đớn.
Tan học, cùng với chiếc xe đạp trên đường phố, những làn gió nhẹ nhàng, những con đường thân quen và hạnh phúc nay trở nên thật khủng khiếp với những kỉ niệm về bố mẹ khi tan trường.
- Này cậu...cậu có ổn không?- Giọng trầm của một cậu con trai khiến Nhất Nhất giật mình.
Một cậu con trai với chiếc áo sơ mi không bật cổ, chiếc quần rin đen, bộ đồng phục của một trường trung học khá quen thuộc, khuôn mặt băn khoăn, nhìn Nhất Nhất lặng lẽ tránh về một góc phố và thầm khóc, nhìn cô bé kia được ba mẹ dẫn mua kem, Nhất Nhất thèm khát, cô bé nhìn lại ngày xưa nhưng nay bỗng xa tít tắp.
Nhất Nhất nhìn cậu kia nhoẻn miệng cười.
- Mình không có vấn đề gì cả, cậu đừng lo.
- Ừm, cậu chắc không sao thật đấy chứ?
- Cảm ơn cậu nhưng mình thật sự không sao cả.
- Thế thì mình đi trước đây. Mình là Smile.
- Tạm biệt.- Nhất Nhất cố mỉm cười.
Nhất Nhất nhìn theo cậu bé có cái tên Smile ấy, chưa bao giờ cô bé khóc trước mặt người lạ cả nhưng hôm nay thì lại bị cậu Smile ấy nhìn thấy, chào cậu - người biết quan tâm - Nhất Nhất thầm nhủ.
Sáng hôm sau, Nhất Nhất đến trường với khuôn mặt của một người lính thua trận, mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt cô bé. Chiếc lá mùa thu nhẹ nhàng rơi, bầu trời trong vắt, những tia nắng bắt đầu len lỏi qua kẽ lá. Đẹp vô cùng nhưng chỉ một màu nhạt thếch đối với cô bé. Vô vị.
- Giả dối - Tiếng thét trong trái tim Nhất Nhất nấc lên từng đợt đau đớn.
Những tiết học trôi qua như chưa bao giờ tồn tại, một cô bé chỉ biết cười, một Nhất Nhất vô tư, trong sáng và cả hết mình với việc học tập, với mọi người, nay trở thành một cỗ máy biết vận động.
Tan học.
Sân trường không một bóng người, Nhất Nhất nhìn lên bầu trời vẫn trong xanh, vẫn đẹp thế nhưng sao trái tim cô gái bé nhỏ đau như thắt, trái tim bị người thân lừa dối, nỗi đau của một kẻ ngu ngốc, tất cả mọi người đều biết sự thật hiển nhiên ấy riêng Nhất Nhất lại không hề hay biết. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, những suy nghĩ về nỗi đau ấy quá lớn đối với cô bé hay cô vẫn chưa bao giờ sẵn sàng nghĩ đến cái việc tồi tệ đó. Nhất Nhất nhìn về phía cổng trường, như một giấc chiêm bao thôi, cầu mong đó chỉ là cơn ác mộng và cơn ác mộng sẽ qua đi. Thế nhưng chẳng có ai, không một ai chờ cô bé cả, không một ai, không có mẹ và bố. Nhất Nhất là trẻ mồ côi, không một người thân. Hay được sống trong sự bảo bọc quá lâu nên Nhất Nhất không thể tự đứng vững trên đôi chân mình nữa?
- Chào bạn - Giọng nói vang lên bên tai cô bé.
Đôi mắt mở to ngạc nhiên, Nhất Nhất nhìn lên, một cậu con trai với bộ đồng phục quen thuộc, bộ đồng phục của trường mình, Nhất Nhất chợt nhớ ra điều đó nhưng với tâm trạng như hiện giờ thì cô bé chẳng còn tâm trí nào nhớ một điều gì cả.
- Mình quen cậu? - Nhất Nhất ngạc nhiên.
- Cậu nhớ thử xem - cậu bé cười tít mắt.
- À...Ừm... Có lẽ là quen nhưng tôi không thể nhận ra...- Nhất Nhất trả lời như để xua đuổi cậu bé ấy, vì cô biết rằng mình không đủ mạnh mẽ để cười vào lúc này.
- Cậu không nhớ mình thật sao? - Cậu bé gãi đầu.
- Tôi có việc phải đi trước - Nhất Nhất làm ra vẻ hối hả, cố để cho cậu bé không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe ngân ngấn nước mắt.
- Thế thì tạm biệt.
Nụ cười cậu ấy, một nụ cười khá quen, một nụ cười an ủi, nụ cười của sự quan tâm, một người xa lạ nhìn thấy Nhất Nhất khóc. Nhất Nhất đã nhớ, cậu ấy là Smile, nhưng Smile này, mình không muốn ai nhìn thấy một con bé Nhất Nhất yếu đuối, mình không muốn.
Chiếc xe của Nhất Nhất đột nhiên trở chứng, không biết tại sao lại lũng lốp, lúc này chẳng còn ai để nhờ vả, cậu bạn lúc nãy cũng đã về. Chiếc xe đạp bố mua tặng Nhất Nhất khi sinh nhật lần thứ 15 nhưng chỉ khi nào bố bận việc hoặc đi công tác thì Nhất Nhất mới phải dùng đến.
- Cậu cần tôi giúp chứ - Smile mỉm cười.
Quay người lại Nhất Nhất chợt thấy một gương mặt với nụ cười hồn nhiên, thì ra là người có tên là Smile.
- Xe tôi có vấn đề, cậu có thể giúp chứ?
- Tất nhiên, cậu đi xe tôi đi
- Cảm ơn nhưng...có phiền cậu không?
- Chúng ta sẽ gặp nhau ở tiệm “Lucky”nhé!
- Cảm ơn cậu.
Smile dắt chiếc xe chạy thật nhanh để tìm chỗ sữa xe nào đó gần nhất, còn lại Nhất Nhất với chiếc xe đạp con trai. Lần đầu tiên cô bé cảm thấy tâm trạng vui hơn sau chuyện bố mẹ.
Bộ đồng phục trường không thể lẫn đâu được, Nhất Nhất thấy Smile với nụ cười thật tươi đang vẫy tay mình.
- Cảm ơn cậu - Nhất Nhất thầm thì.
- Không có gì đâu.
- Để hậu tạ, tớ mời cậu vào quán chè bên cạnh nhé!
Smile cười tít mắt.
- Lần đầu được con gái đãi cũng vui vui.
- À mà cậu tên là gì? Tên thật ấy - Nhất Nhất nhìn cậu ban mới quen với vẻ thắc mắc.
- À, rồi cậu sẽ biết thôi.
- Tớ ư?
- Còn cậu là Phạm Nhất Nhất, học lớp 11A5 đúng không?
- Sao cậu biết? Cậu điều tra đấy à?
- Ừm thì ... rồi cậu sẽ biết.
- Tớ đưa cậu về nhé.
- Cảm ơn nhưng không cần đâu.
- Vậy hẹn mai gặp lại.
- Sao lại là ngày mai.
- Ừm thì...Có lẽ cùng trường thôi mà.
Nắng nhạt dần và hoàng hôn lại ghé thăm cuộc sống này như mọi ngày. Một ngày như mọi ngày.
Bầu trời buông tấm rèm đen kịt, trong bóng tối, một điều nhỏ nhoi, một thứ ánh sáng giúp con người ta biết yêu thương hơn.Nhưng mấy ai nhận ra ánh sáng ấy trong bóng tối.
- Nhất Nhất, mẹ cháu ............mẹ cháu.......và bố cháu chia tay rồi, họ để lại hai bức thư, một thẻ tín dụng mang tên cháu và ra đi. Cô quản gia nhìn Nhất Nhất với đôi mắt buồn bã, không nói nên lời.
- Sao ạ? Chia tay?......Bố mẹ cháu chia tay. Chia tay? - Nhất Nhất ngã xuống sàn, đau đớn.
Nắng tắt hẳn khi mặt trời còn hửng cháy, cháy trong tim Nhất Nhất, trong những ngày xa xôi...
Buổi sáng thức dậy có mẹ gọi đi học, có cả gia đình cùng dùng bữa sáng và sau đó là bố chở đến trường với lời căn dặn quen thuộc. Thế nhưng hôm nay thì không thế và mãi về sau không bao giờ thế nữa. Nhất Nhất thay vội đồ đồng phục, nhanh chân đến lớp để cố quên cái thực tại tàn nhẫn mà cô bé đang phải chịu đựng.
- Tại sao cậu lại không đi ăn kem hả Nhất Nhất? Có một không hai đấy nhé - Minh béo sáng rực đôi mắt khi nói đến chuyện ăn uống.
- Ừm - Nhất Nhất trả lời như một cỗ máy biết cử động.
- Tiếc thật, không có cậu - mất một diễn viên làm cười chuyên nghiệp - Con Hoa hí chen vào.
Lặng lẽ đi về phía bàn học, đôi chân cô bé cố nhấc đi nhưng sao càng tiến Nhất Nhất như không đủ sức, không thể bước tiếp...
Lũ bạn tán chuyện ăn uống và những trò vui hôm qua một cách náo nức mà quên mất cô bạn của mình hôm nay đang gặp vấn đề đau đớn.
Tan học, cùng với chiếc xe đạp trên đường phố, những làn gió nhẹ nhàng, những con đường thân quen và hạnh phúc nay trở nên thật khủng khiếp với những kỉ niệm về bố mẹ khi tan trường.
- Này cậu...cậu có ổn không?- Giọng trầm của một cậu con trai khiến Nhất Nhất giật mình.
Một cậu con trai với chiếc áo sơ mi không bật cổ, chiếc quần rin đen, bộ đồng phục của một trường trung học khá quen thuộc, khuôn mặt băn khoăn, nhìn Nhất Nhất lặng lẽ tránh về một góc phố và thầm khóc, nhìn cô bé kia được ba mẹ dẫn mua kem, Nhất Nhất thèm khát, cô bé nhìn lại ngày xưa nhưng nay bỗng xa tít tắp.
Nhất Nhất nhìn cậu kia nhoẻn miệng cười.
- Mình không có vấn đề gì cả, cậu đừng lo.
- Ừm, cậu chắc không sao thật đấy chứ?
- Cảm ơn cậu nhưng mình thật sự không sao cả.
- Thế thì mình đi trước đây. Mình là Smile.
- Tạm biệt.- Nhất Nhất cố mỉm cười.
Nhất Nhất nhìn theo cậu bé có cái tên Smile ấy, chưa bao giờ cô bé khóc trước mặt người lạ cả nhưng hôm nay thì lại bị cậu Smile ấy nhìn thấy, chào cậu - người biết quan tâm - Nhất Nhất thầm nhủ.
Sáng hôm sau, Nhất Nhất đến trường với khuôn mặt của một người lính thua trận, mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt cô bé. Chiếc lá mùa thu nhẹ nhàng rơi, bầu trời trong vắt, những tia nắng bắt đầu len lỏi qua kẽ lá. Đẹp vô cùng nhưng chỉ một màu nhạt thếch đối với cô bé. Vô vị.
- Giả dối - Tiếng thét trong trái tim Nhất Nhất nấc lên từng đợt đau đớn.
Những tiết học trôi qua như chưa bao giờ tồn tại, một cô bé chỉ biết cười, một Nhất Nhất vô tư, trong sáng và cả hết mình với việc học tập, với mọi người, nay trở thành một cỗ máy biết vận động.
Tan học.
Sân trường không một bóng người, Nhất Nhất nhìn lên bầu trời vẫn trong xanh, vẫn đẹp thế nhưng sao trái tim cô gái bé nhỏ đau như thắt, trái tim bị người thân lừa dối, nỗi đau của một kẻ ngu ngốc, tất cả mọi người đều biết sự thật hiển nhiên ấy riêng Nhất Nhất lại không hề hay biết. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, những suy nghĩ về nỗi đau ấy quá lớn đối với cô bé hay cô vẫn chưa bao giờ sẵn sàng nghĩ đến cái việc tồi tệ đó. Nhất Nhất nhìn về phía cổng trường, như một giấc chiêm bao thôi, cầu mong đó chỉ là cơn ác mộng và cơn ác mộng sẽ qua đi. Thế nhưng chẳng có ai, không một ai chờ cô bé cả, không một ai, không có mẹ và bố. Nhất Nhất là trẻ mồ côi, không một người thân. Hay được sống trong sự bảo bọc quá lâu nên Nhất Nhất không thể tự đứng vững trên đôi chân mình nữa?
- Chào bạn - Giọng nói vang lên bên tai cô bé.
Đôi mắt mở to ngạc nhiên, Nhất Nhất nhìn lên, một cậu con trai với bộ đồng phục quen thuộc, bộ đồng phục của trường mình, Nhất Nhất chợt nhớ ra điều đó nhưng với tâm trạng như hiện giờ thì cô bé chẳng còn tâm trí nào nhớ một điều gì cả.
- Mình quen cậu? - Nhất Nhất ngạc nhiên.
- Cậu nhớ thử xem - cậu bé cười tít mắt.
- À...Ừm... Có lẽ là quen nhưng tôi không thể nhận ra...- Nhất Nhất trả lời như để xua đuổi cậu bé ấy, vì cô biết rằng mình không đủ mạnh mẽ để cười vào lúc này.
- Cậu không nhớ mình thật sao? - Cậu bé gãi đầu.
- Tôi có việc phải đi trước - Nhất Nhất làm ra vẻ hối hả, cố để cho cậu bé không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe ngân ngấn nước mắt.
- Thế thì tạm biệt.
Nụ cười cậu ấy, một nụ cười khá quen, một nụ cười an ủi, nụ cười của sự quan tâm, một người xa lạ nhìn thấy Nhất Nhất khóc. Nhất Nhất đã nhớ, cậu ấy là Smile, nhưng Smile này, mình không muốn ai nhìn thấy một con bé Nhất Nhất yếu đuối, mình không muốn.
Chiếc xe của Nhất Nhất đột nhiên trở chứng, không biết tại sao lại lũng lốp, lúc này chẳng còn ai để nhờ vả, cậu bạn lúc nãy cũng đã về. Chiếc xe đạp bố mua tặng Nhất Nhất khi sinh nhật lần thứ 15 nhưng chỉ khi nào bố bận việc hoặc đi công tác thì Nhất Nhất mới phải dùng đến.
- Cậu cần tôi giúp chứ - Smile mỉm cười.
Quay người lại Nhất Nhất chợt thấy một gương mặt với nụ cười hồn nhiên, thì ra là người có tên là Smile.
- Xe tôi có vấn đề, cậu có thể giúp chứ?
- Tất nhiên, cậu đi xe tôi đi
- Cảm ơn nhưng...có phiền cậu không?
- Chúng ta sẽ gặp nhau ở tiệm “Lucky”nhé!
- Cảm ơn cậu.
Smile dắt chiếc xe chạy thật nhanh để tìm chỗ sữa xe nào đó gần nhất, còn lại Nhất Nhất với chiếc xe đạp con trai. Lần đầu tiên cô bé cảm thấy tâm trạng vui hơn sau chuyện bố mẹ.
Bộ đồng phục trường không thể lẫn đâu được, Nhất Nhất thấy Smile với nụ cười thật tươi đang vẫy tay mình.
- Cảm ơn cậu - Nhất Nhất thầm thì.
- Không có gì đâu.
- Để hậu tạ, tớ mời cậu vào quán chè bên cạnh nhé!
Smile cười tít mắt.
- Lần đầu được con gái đãi cũng vui vui.
- À mà cậu tên là gì? Tên thật ấy - Nhất Nhất nhìn cậu ban mới quen với vẻ thắc mắc.
- À, rồi cậu sẽ biết thôi.
- Tớ ư?
- Còn cậu là Phạm Nhất Nhất, học lớp 11A5 đúng không?
- Sao cậu biết? Cậu điều tra đấy à?
- Ừm thì ... rồi cậu sẽ biết.
- Tớ đưa cậu về nhé.
- Cảm ơn nhưng không cần đâu.
- Vậy hẹn mai gặp lại.
- Sao lại là ngày mai.
- Ừm thì...Có lẽ cùng trường thôi mà.