P
_phonglinh_
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Dở người
Trương thị đang lau tay vịn cầu thang, thấy hắn bước ra, mụ liền nở một nụ cười.
Người đàn bà ấy làm cái nghề lau dọn chuyên nghiệp, thường qua lại những nhà như nhà hắn để kiếm chút tiền công rẻ mạt. Mụ không đến nỗi quá xấu; tuổi tác cũng chưa quá bốn mươi, nhưng dáng người thô kệch, quần áo lôi thôi, và đặc biệt nụ cười tình rộng hoác của mụ thì vô duyên tới mức không có đối thủ.
Vừa trông thấy nụ cười đó, hắn lập tức nghĩ đến cái lần cách đây ba tháng, trong cơn say, hắn đã vật lộn với con mẹ quê mùa này suốt từ chập tối tới nửa đêm, đúng bốn lần... Từ đó đến giờ hắn đã ngủ với sáu người đàn bà khác, tuy rằng toàn là kỹ nữ hạng thấp, thế nhưng cảm giác so với đêm hôm đó tuyệt đối không thể nào sánh bằng, đến nỗi cứ mỗi lần nhìn thấy mụ là hắn vẫn thấy có cái gì đó dâng lên cổ họng.
Lần này không những dâng lên, mà còn vọt ra ngoài…
Bởi vì hai cân rượu pha trong máu hắn từ tối qua đến giờ vẫn chưa kịp tan hết, cũng bởi vì hôm nay nhìn mụ giúp việc đặc biệt đáng kinh tởm hơn mọi ngày.
Đáng sợ hơn nữa, là vừa thấy hắn phun ra đống thức ăn để trong bụng từ hôm qua, mụ đã lập tức nhào đến, dùng tấm khăn lau nhà khoanh khoanh, bốc bốc vun vun vào một đống, rồi lật đật bỏ vào trong cái chậu đồng. Làm xong cái hành động “anh hùng” đó, mụ còn ngước mắt lên nguýt hắn một cái rõ dài, rồi mới ngoe nguẩy bưng cái chậu ra phía sau. Hắn chỉ biết lắc đầu cười khổ, vừa loạng choạng bước đi vừa nói:
- Tiền công của đại tẩu để cuối tháng ta trả một thể!
Trương thị lầu bầu cái gì đó trong miệng, hắn cũng không nghe rõ, bởi vì hắn đã bước ra bên ngoài rồi.
Ngoài trời nắng to, có lẽ đã quá giờ mùi nên đường vắng hoe.
Hắn rẽ trái, theo con đường sặc mùi cống rãnh mà đi. Càng đi càng thấy cồn cào ruột gan, hắn bèn rẽ vào hàng miến của lão Thẩm.
Bấy giờ đang là lúc nóng nhất trong ngày, dĩ nhiên chẳng có ai đủ dũng cảm để ăn hết một bát miến bốc khói. Cái quán tồi tàn chỉ có một mình lão chủ quán ngồi phe phẩy cây quạt, âu sầu đuổi những con ruồi đang liều chết lao vào mấy con vịt béo múp, vàng rộm đặt trên cái bàn gỗ khườm khình.
Thấy hắn vào, lão chủ quán như tỉnh cơn mộng, toét miệng ra cười:
- Hoàng đại hiệp hôm nay dậy sớm quá!
Hắn mỉm cười lãnh đạm, vơ lấy bầu rượu để sẵn trên giá, rồi lặng lẽ chọn một cái bàn trong góc, chậm rãi nhấp từng ngụm rượu.
Bụng đang sôi ùng ục, thêm rượu vào chẳng khác gì lửa đổ thêm dầu, càng lúc càng phản ứng quyết liệt hơn. Cũng may lão Thẩm khá nhanh tay, chỉ trong thoáng chốc đã đặt trước mặt hắn một bát miến đại tướng, váng mỡ nổi lều bều, khiến cho mấy cọng hành bên dưới không sao ngóc đầu lên được.
Lão chủ quán hôm nay có gì đó khác lạ, bình thường lão bưng miến ra là lập tức đi ngay, lần này không những không đi, mà còn vơ lấy một cái chung, chìa về phía hắn. Lão vừa cười cầu tài vừa nói:
- Cho lão xin một chung, ngồi một mình buồn chết đi được!
Cái vụ chủ quán xin rượu khách hàng đúng là từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ hắn chưa từng gặp, nhưng hắn chỉ cười nhạt, bình thản rót cho lão già một chén rượu.
Thẩm lão năm nay chắc đã quá bảy mươi, người chỉ còn chừng hai mươi cân thịt, vậy mà chén rượu vừa mới rót đầy đã bị lão mút cái “chụt”, hết nhẵn.
Họ Hoàng hơi ngẩn người một chút, vừa rót ra cho lão một chung rượu khác, vừa mỉm cười:
- Thẩm lão bá hôm nay hình như có tâm sự?
Thẩm lão cười nhẹ:
- Tâm sự thì không có, nhưng thấy đại hiệp hôm nào cũng độc lai độc vãng, uống rượu cũng uống một mình, nên lão mới muốn thử tìm hiểu xem con người đại hiệp là như thế nào…
Lão nói chưa dứt câu, thì đã nâng chung rượu lên uống cạn. Họ Hoàng cười khổ, rót cho lão thêm một chung nữa rồi hỏi:
- Vậy theo lão bá, tại hạ là người thế nào?
Thẩm lão lần này không uống ngay, mà đăm đăm nhìn họ Hoàng. Lão hít vào một hơi thật sâu, dường như để lấy chút dũng khí rồi mới rụt rè nói:
- Hoàng đại hiệp, chuyện của đại hiệp lão cũng biết được đôi chút, tuy rằng lão không đủ tư cách để xen vào, nhưng hằng ngày nhìn đại hiệp như vậy… lão…. quả thực lão cũng thấy rất đau lòng.
Họ Hoàng cười buồn:
- Sống ở trên đời này ai mà chẳng có nỗi buồn riêng? Chuyện của ta cũng đâu phải to tát gì? Chẳng qua chỉ là ta nhớ lâu, vậy thôi…
Hắn nói câu ấy bằng ngữ khí thê lương vô cùng, Thẩm lão run run cầm lấy chén rượu dốc cạn vào họng, giọng nói không ngờ còn thê lương hơn cả họ Hoàng:
- Ha ha, Hoàng đại hiệp! Có lẽ lão không nên khuấy động vào cuộc sống của đại hiệp mới phải! Lão sai rồi…
Lão nói xong liền thở dài một tiếng, rồi vừa lắc đầu vừa đứng dậy bỏ đi. Họ Hoàng chỉ nhếch môi cười nhạt, ngồi im lìm như một tảng đá....
Hắn cứ đăm đăm nhìn vào bát miến, thời gian chầm chậm trôi qua.
Bát miến trước mặt đã thôi bốc khói từ lâu, miến đã trương phềnh, nổi lên thành một mối bòng bong rối rắm. Họ Hoàng hốt nhiên giật mình, ngẩng mặt nhìn lên.
Trời đã sẩm tối, đường phố đã lên đèn, người người qua lại nhộn nhịp, quán miến cũng đã có lác đác mấy người vào ăn tối. Thì ra hắn đã ngồi đây mấy canh giờ liền, bầu rượu hai cân trên tay cũng đã cạn hết, vậy mà chẳng hiểu sao đầu óc vẫn tỉnh táo lạ thường.
Bất chợt hắn nghe thấy tiếng người đang thì thào bàn chuyện. Nơi hắn ngồi rất gần cửa sổ, bên kia là một khu nhà hoang phế. Hắn liếc mắt nhìn ra, thì thấy hai kẻ đang lúi húi chụm đầu vào nhau bàn chuyện. Khoảng cách giữa hắn và bọn họ có đến hơn hai mươi trượng, nhưng nhờ đôi tai linh mẫn, hắn vẫn có thể nghe được loáng thoáng một tên nói:
- Đại ca, …. ả sắp đi qua…. đại ca dùng trước, đệ chỉ… cái sái…
Tên kia bụm miệng cười khoái trá rồi trả lời:
- Cô ả ngon mơn mởn… từ lâu rồi, hôm nay… Mẹ kiếp, máu lắm rồi!
Họ Hoàng lờ mờ đoán ra, hai kẻ kia nhất định đang bàn tính chuyện bất lương với con gái nhà lành. Hắn liền đứng bật dậy, rảo bước đi ra cửa. Thẩm lão đang chặt thịt, thấy hắn đùng đùng bỏ đi thì liền nghển cổ nhìn theo, nhưng hình như lão đã khá quen thuộc với chuyện này nên chỉ thở dài một tiếng rồi lại cúi xuống, tiếp tục lúi húi với con dao, cái thớt.
Ngoài đường khá đông người nên họ Hoàng không muốn trổ khinh công, chỉ bước nhanh hơn bình thường một chút. Hắn vòng theo một khu vườn trồng hoa, nhảy qua một bờ tường đổ nát, đi thêm hơn trăm trượng nữa thì tới được khu nhà bỏ hoang.
Khu nhà nằm giữa một bãi đất trống, vốn dĩ là một ngôi nhà rất lớn, nhưng bây giờ chỉ còn là gạch đá lổn nhổn. Hai bóng đen im lặng nấp sau một mảng tường còn sót, tuyệt nhiên chẳng hề hay biết sau lưng có cao thủ theo dõi.
Chừng tàn một nén nhang, quả nhiên từ phía đông có một bóng trắng tung tăng tung tẩy đi đến. Cô gái còn rất trẻ, vừa ôm mấy quyển sách vừa hát lên nho nhỏ…
Hai gã bất lương vừa thấy nàng đi ngang qua liền ào ra chặn đường, một tên cười khả ố:
- Cô em, đi đâu mà vội thế, ngồi lại đây với bọn ta một lát!
Cô gái giật mình:
- Các người là ai?
Gã bất lương kia tiến lại, cô gái dúm dó vào một góc, đôi chân nhũn ra, không chạy nổi. Nàng vừa thấy tên kia chìa ngón tay ra, đụng nhẹ vào má một cái thì đã rú lên:
- Cứu.. cứu.. Có ai không?
Vốn dĩ giọng nàng không lớn, lúc này lại bủn rủn hết người, nên chỉ ú ớ, không thoát ra được. Hai tên lưu manh đi vòng vòng xunh quanh nàng, bốn bàn tay quào quào trong không khí, vẽ ra những hành động thô bỉ. Cô gái trong lúc tuyệt vọng, không ngờ bật kêu lên được:
- Hoàng đại hiệp! Cứu tiểu nữ!
Hai gã lưu manh giật mình quay lại, đã thấy họ Hoàng đứng sững ở đó, khuôn mặt chìm vào bóng tối, hai con mắt lóe lên những tia nhìn tàn nhẫn trong ánh sáng bệnh hoạn của trăng thượng tuần.
Thần thái của họ Hoàng đáng sợ như vậy, lẽ ra tuyệt đối không nên trêu vào. Nhưng hai gã lưu manh hình như thuộc loại dê con không biết sợ cọp, một gã tóm ngay lấy cô gái, gã còn lại cười âm hiểm, tiến lên:
- Hoàng đại hiệp! Ông già rồi, tốt nhất đừng nhúng tay vào mấy chuyện này!
Họ Hoàng lạnh lùng nói:
- Các ngươi chán sống rồi sao?
Gã kia cười ngất:
- Kẻ chán sống là ông mới đúng!
Nói dứt lời liền xông lên, tống ra một quyền...
Quyền pháp của tên vô lại cũng khá nhanh, chỉ tiếc rằng trong con mắt của “Hoàng đại hiệp” thì chẳng khác gì trò trẻ. Hắn chỉ nhếch môi cười nhạt, tay phải khoa lên thành một vòng, cuốn lấy cánh tay của đối phương.
Tưởng rằng cánh tay của gã vô lại sẽ gãy nát phen này, không ngờ quyền phong tung ra nửa chừng liền thu lại, thân hình nhỏ bé của gã vòng sang bên phải “Hoàng đại hiệp”, từ phía dưới quét ra một cước vào hạ bàn…
Hoàng đại hiệp gặp nguy bất loạn, nhẹ nhàng điểm chân xuống mặt đất nhảy lên, vừa vặn tránh thoát cước pháp của gã vô lại. Nhưng ngờ đâu khi còn đang lơ lửng trên không, thì trước mặt đã thấy quyền phong tống tới ào ào.
Gã vô lại lúc đầu giữ lấy cô gái, lúc này đã buông nàng ra, toàn lực xuất chiêu đánh tới. Hoàng đại hiệp chỉ kịp “hự” lên một tiếng, thân hình lăn tròn đi, toàn thân bị gạch đá đập vào, nhiều chỗ đã sứt da chảy máu.
Hai gã lưu manh lừ lừ tiến lên, chầm chậm triển khai thế gọng kiềm, chặn đứng mọi đường rút của Hoàng đại hiệp. Họ Hoàng vốn dĩ đã chẳng có gì trong bụng, lại bị trúng một loạt quyền vào dạ dày, dịch vị thốc ngược lên, chua loét trong họng. Hắn gắng gượng ngồi dậy, cười khổ:
- Thì ra mục tiêu của các ngươi chính là ta? Sao còn chưa nói ra thân phận?
Gã vô lại bên trái cười lớn:
- Hoàng đại hiệp quả nhiên vui tính, danh bất hư truyền, danh bất hư truyền..
Nói rồi co chân đá thẳng vào mặt Hoàng đại hiệp, tuy rằng chẳng ra chiêu thức gì, nhưng với tấm thân tàn tạ của họ Hoàng thì như vậy cũng quá đủ công hiệu.
Họ Hoàng chỉ còn biết ôm đầu chịu trận mưa đòn, trong lòng vừa thê lương vừa chua chát, âm thầm nuốt nỗi nhục “hổ lạc bình nguyên” xuống.
Hai gã vô lại đấm đá hồi lâu, đến khi Hoàng đại hiệp đã nhũn ra nằm một đống, bọn chúng mới chịu dừng tai.
Một trong hai gã nhổ một bãi nước bọt lên khuôn mặt bê bết máu họ Hoàng, khinh bỉ nói:
- Mẹ kiếp, thằng điên, phá hỏng chuyện tốt của bọn ông!
Hai gã hậm hực chửi mắng thêm mấy câu nữa rồi bỏ đi…
Không ngờ hai tên vô lại vừa mới quay lưng, thì Hoàng đại hiệp đã lầm lũi đứng dậy, hoàn toàn không phát ra tiếng động nào.
Hắn nghiến răng lao đến, ôm chặt lấy một tên, đè sấn xuống mà bóp cổ. Tên còn lại hoảng hốt lao đến giằng ra, nhưng Hoàng đại hiệp lúc này như người điên, sức mạnh vô cùng khủng khiếp, cho dù một gã vùng vẫy, một gã điên cuồng đấm đá, cũng không làm đôi tay thép nguội của hắn lơi ra chút nào.
Gã bị bóp cổ giãy dụa một hồi rồi nằm im, tay chân duỗi thẳng đuột, mắt gần như lòi hẳn ra ngoài, rớt dãi từ trong miệng, trong mũi nhểu ra, có vẻ như sắp chết đến nơi. Hoàng đại hiệp chưa tỉnh cơn điên, đôi tay vẫn xiết chặt.
Gã bên ngoài hoảng sợ vô cùng, liền nhặt lấy một hòn đá lớn bằng cái đấu, nhằm thẳng gáy họ Hoàng mà giáng xuống…
Dĩ nhiên hành động đó Hoàng đại hiệp chẳng làm sao mà biết được, hắn chỉ thấy tự nhiên đầu óc trở nên mụ mị, rồi mê đi…