Phần 1:
Câu 1: PTBĐ chính: nghị luận
Câu 2: theo tác giả, cuộc sống này có
- Hương thơm cua hoa hồng và vẻ thơ mọng cura dòng sông
- Những phút giây bị gai hoa hồng đâm đến ứa máu hoặc vùng vẫy giữa dòng sông
- Niềm vui
- Khó khắn và cạm bẫy
Câu 3: Phép lặp, phép thế (đó)
Câu 4: Vì:
- Điểm tựa là niềm tin xuất phát từ trong tâm của chúng ta, chỉ cần có nó mọi khó khăn khoog làm ta gục ngã
- điểm tựa giúp ý chí của ta thêm vững vàng trước khó khăn, thử thách
Phần 2:
Câu 1:
- Dẫn dắt vấn đề
- Giải thích
+ Khó khăn, thử thách: là những trở ngại, chông gai mà con người luôn gặp phải trong cuộc sống
+ Nhào nặn: hoạt động, tác động làm cho biến đổi dần, hình thành nên cái mới
= > KĐ trở ngại trong cuộc sống giups con người trường thành hơn
- Phân tích
+ Khó khăn đem cho con người bài học quý giá về cuộc sống như công việc, tình yêu, ..
+ Rèn luyện ý chí, tôi luyện tính cách con người
+ Giúp con người trở nên bản lĩnh, trưởng thành hơn
+ Giúp con người biết trân quý những thành công mình có được
+ Khó khăn thử thách luôn hiện diện trong cuộc sống, là một phần tất yếu trong cuộc sống.
Sau khi vượt qua thử thách, khó khăn con người sẽ có những thành quả quý giá. Vì vậy không nên nản chí
- Phản đề :
+ Phê phán và lên án những người sống thiếu ý chí, không dám đương đầu với những chông gai của cuộc đời
- Liên hệ bản than
Câu 2:
1. Giới thiệu chung
2. Cảm nhận
a. Cơ sở hình thành tình đồng chí
- Tình đồng chí bắt nguồn từ sự tương đồng về hoàn cảnh xuất thân của những người lính:
"Quê hương anh nước mặn đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá".
+ "Anh" ra đi từ vùng "nước mặn đồng chua", "tôi" từ miền "đất cày lên sỏi đá".
+ Hai miền đất xa nhau, "đôi người xa lạ" nhưng cùng giống nhau ở cái "nghèo".
+ Hai câu thơ giới thiệu thật giản dị hoàn cảnh xuất thân của người lính: họ là những người nông dân nghèo.
- Tình đồng chí hình thành từ sự cùng chung nhiệm vụ, cùng chung lý tưởng, sát cánh bên nhau trong hàng ngũ chiến đấu:
"Súng bên súng, đầu sát bên đầu"
+ Họ vốn "chẳng hẹn quen nhau" nhưng lý tưởng chung của thời đại đã gắn kết họ lại với nhau trong hàng ngũ quân đội cách mạng.
+ "Súng" biểu tượng cho nhiệm vụ chiến đấu, "đầu" biểu tượng cho lý tưởng, suy nghĩ.
+ Phép điệp từ (súng, đầu, bên) tạo nên âm điệu khoẻ, chắc, nhấn mạnh sự gắn kết, cùng chung lý tưởng, cùng chung nhiệm vụ.
- Tình đồng chí nảy nở và bền chặt trong sự chan hoà và chia sẻ mọi gian lao cũng như niềm vui:
Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ.
+ Cái khó khăn thiếu thốn hiện lên: đêm rét, chăn không đủ đắp nên phải "chung chăn". Nhưng chính sự chung chăn ấy, sự chia sẻ với nhau trong gian khổ ấy đã trở thành niềm vui, thắt chặt tình cảm của những người đồng đội để trở thành "đôi tri kỷ".
=> Sáu câu thơ đầu đã giải thích cội nguồn và sự hình thành của tình đồng chí giữa những người đồng đội. Câu thơ thứ bảy như một cái bản lề khép lại đoạn thơ một để mở ra đoạn hai.
b. Những biểu hiện cảm động của tình đồng chí
- Tình đồng chí là sự cảm thông sâu sắc những tâm tư, nỗi niềm của nhau. Những người lính gắn bó với nhau, họ hiểu đến những nỗi niềm sâu xa, thầm kín của đồng đội mình:
''Ruộng nương anh gửi bạn thân cày,
Gian nhà không, mặc kệ gió lung lay
Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính.''
+Người lính đi chiến đấu để lại sau lưng những gì yêu quý nhất của quê hương: ruộng nương, gian nhà, giếng nước gốc đa,...
+ Từ "mặc kệ"cho thấy tư thế ra đi dứt khoát của người lính. Nhưng sâu xa trong lòng, họ vẫn da diết nhớ quê hương. Ở ngoài mặt trận, họ vẫn hình dung thấy gian nhà không đang lung lay trong cơn gió nơi quê nhà xa xôi.
- Tình đồng chí còn là cùng nhau chia sẻ những gian lao, thiếu thốn của cuộc đời người lính :
+ Những gian lao, thiếu thốn trong cuộc sống của người lính những năm kháng chiến chống pháp hiện lên rất cụ thể, chân thực: áo rách, quần vá, chân không giày, sự khổ sở của những cơn sốt rét rừng hành hạ, trời buốt giá, môi miệng khô và nứt nẻ, nói cười rất khó khăn, có khi nứt ra chảy cả máu. Nhưng những người lính vẫn cười bởi họ có hơi ấm và niềm vui của tình đồng đội "thương nhau tay nắm lấy bàn tay".
+ Hơi ấm ở bàn tay, ở tấm lòng đã chiến thắng cái lạnh ở "chân không giày" và thời tiết "buốt giá". Cặp từ xưng hô "anh" và "tôi" luôn đi với nhau, có khi đứng chung trong một câu thơ, có khi đi sóng đôi trong từng cặp câu liền nhau diễn tả sự gắn bó, chia sẻ của những người đồng đội.
3. Tổng kết