cô bé bán diêm nhỏ bé cô đơn trong đêm giao thừa với đôi chân lạnh cóng, em ngồi thu mình giữa hai bức tường để tránh rét, những bông tuyết vẫn rời. Đới rét khiến em nhớ lại những ngày tháng êm đềm xưa kia, khi em còn có bà và mẹ, cô bé rón rén bật một que diêm, ngọn lủa chiếu sáng lung linh, em mơ thấy một lò sưởi, bật que thứ hai, em thấy một bàn ăn đầy những thức ăn ngon, rồi que thứ 3 là một cây thông noen, nhưng lạ chưa, khi cây diêm thứ 4 sáng lên, em nhìn thấy bà, bà đang đứng đó, mỉm cười với em... Em bé bán diêm tội nghiệp lang thang trong đêm giao thừa, cô đơn và lạnh giá trong khi mọi người đâng xum họp quây quần bên bữa cơm gia đình, hình ảnh thời còn hạnh phúc hiện về trước mắt em, em ước ao có một cuộc sống đầm ấm như ngày xưa. Nhưng giấc mơ vẫn chỉ là giấc mơ, và sự thực là em đã chết cóng trong đê giao thừa đó, em đã đi theo bà em, em bước đi theo bà với nụ cười còn nở trên môi, bước vào một thế giới của hạnh phúc, chẳng ai thương em cả, họ chỉ vô tình nhìn em bé ngèo chết cóng trong đêm giao thừa ... "chắc nó muốn sưởi cho ấm"
nguồn: hocban.com