Văn 6 Kể về một kỉ niệm đáng nhớ

N

nguyen2hanh

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

ĐỀ :
a) Kể về một kỉ niệm đáng nhớ.
b) Kể một chuyện vui sinh hoạt.
c) Kể về một cuộc gặp gỡ.
d) Kể về những đổi mới ở quê em.
e) Kể về thầy giáo( cô giáo) của em.
g) Kể về một người thân của em.
 
U

uocmovahoaibao

kể về bố

Trong cuộc sng hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiu tình cm. Nhưng đã bao gi bn nghĩ rng, người thân yêu nhất ca bn là ai chưa? Vi mi người câu tr li y có thể là ông bà, là mẹ, là anh ch hoc cũng có thể là bạn bè chng hn. Còn riêng tôi, hình ảnh người b s mãi mãi là ngn la thiêng liêng, sưởim tâm hn tôi mãi tn sau này.

Bố
tôi không may mn như nhng người đàn ông khác. Trong sut cuc đời bố có l không bao giđược sng trong s sung sướng, vui vẻ. Bn mươi tuổi khi chưa đi được na chng đời người, bđã phi sng chung vi bao nhiêu bệnh tt: Đầu tiên đó ch là nhng cơn đau d dày, ri tiếp đến lại xut hin thêm nhiu biến chng. Trước đây, khi còn khe mnh, bao giờ b cũng rt phong độ.

Thế
nhưng bây gi, vđẹp y dường nhưđã dn đổi thay: Thay vì nhng cánh tay cuồn cun bp, giđây ch còn là mt dáng người gy gy, teo teo. Đôi mt sâu dưới hàng lông mày rm, hai gò má cao cao li dn ni lên trên khuôn mặt sm đen vì sương gió. Tuy vậy, bnh tt không th làm mất đi tính cách bên trong ca b, b luôn là mt người đầy ngh lc, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.

Gia đ
ình tôi không khá gi, mi chi tiêu trong gia đình đều ph thuc vào đồng tin b m kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tt, m đau nhưng bố chưa bao gi chu đầu hàng s mnh. B c gng vượt lên nhng cơn đau quằn qui để làm yên lòng mi người trong gia đình, c gng kiếm tin bằng sc lao động ca mình t ngh xe lai.



 
U

uocmovahoaibao

tiếp nè

Hàng ngày, bố phi đi làm t khi sáng sm cho ti lúc mt tri đã ngả bóng từ lâu. Mái tóc bđã dn bc đi trong sương sm. Công vic y rt dễ dàng vi nhng người bình thường nhưng vi b nó rt khó khăn và gian khổ. Bây gi có nhng lúc phi ch khách đi đường xa, đường xóc thì những cơn đau dạ dy ca b li tái phát.

Và cả
nhng ngày thi tiết thay đổi, có nhng trưa hè nng to nhit độ tới 38-40 độ C, hay nhng ngày mưa ngâu r rích c tháng 7, tháng 8, ri cả nhng ti mùa đông lnh giá, b vn c gng đứng dưới nhng bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn t hào và hãnh din vi mi người khi có được mt người b giàu đức hy sinh, chu thương, chu khó như vậy.

Như
ng có phi đâu như vy là xong. Mi ngày bđứng như vy thì khi trở về nhng cơn đau qun qui li hành h b. Nhìn khuôn mặt b nhăn nhó lại, nhng cơn đau vt vã mà b phi chu đựng, tôi ch biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy b như vy, lòng tôi như qun đau hơn gp trăm ngàn ln. Bốơi, giá như con có th mang nhng cơn đau đó vào mình thay cho b, giá như con có thgiúp bố kiếm tin thì hay biết my? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bđược vui hơn, con s làm tt c, b hãy nói cho con được không?

Nhữ
ng lúc y, tôi ch biết ôm b, xoa du cho b, tôi ch mun vi bố đừng đi làm na, tôi có th ngh hc, như vy s tiết kim được chi tiêu cho gia đình, tôi có th kiếm được tin và cha bnh cho b. Nhưng nếu nhắc đến điu đó chc chn là b s bun và tht vng tôi nhiu lm.


 
U

uocmovahoaibao

tiếp

Bố luôn nói rng b s luôn chiến đấu. Chiến đấu cho ti nhng chút sc lực cui cùng để có th nuôi chúng tôi ăn hc thành người. B rt quan tâm đến vic hc ca chúng tôi. Ngày xưa b hc rt gii nhưng nhà nghèo bố phi ngh hc. Vào mi ti, khi còn c gng đi li được, b luôn bày dạy cho my ch em hc bài.

Trong nhữ
ng ba cơm b thường nhc chúng tôi cách sng, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phc b lm, b thuc hàng my nghìn câu Kiu, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn ni tiếng…

Chính vì vậ
y, tôi luôn c gng t giác hc tp. Tôi s làm mt bác sĩ sẽ cha bnh cho bố, s kiếm tin để phng dưỡng bđi tiếp nhng bước đường d dang trong tui tr ca b. Tôi luôn biết ơn b rt nhiu, bố đã dành cho tôi mt con đường sáng ngi, bi đó là con đường ca hc vấn, ch không phi là con đường đen ti ca tin bc. Tôi sẽ luôn ly những li b dy để sng, ly b là gương sáng để noi theo.

Và tôi khâm phụ
c không ch bi b là mt người gii giang, là mt người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chu khó mà còn bi cách sng lc quan, vô tư ca b. Mc dù nhng thi gian rnh ri ca b còn li rt ít nhưng b vn trng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao gi cũng xanh tươi.

Những gi phong lan có bao gi b quên cho ung nước vào mi bui sáng; những cây thiết ngc lan có bao gi mang trên mình mt cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao gi không ta hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có mt bàn tay m áp ch che, chăm sóc.

 
U

uocmovahoaibao

phần cuối

Không những yêu hoa mà b còn rt thích nuôi động vt. Nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và mt chú mèo. Có lúc bố còn mang về nhng chiếc lng chim đẹp na. Và hơn thế, trong sut hơn năm năm tri chung sống vi bnh tt, tôi chưa bao gi nghe b nhc đến cái chết, nhưng điu đó không đồng nghĩa vi vic trn tránh s tht, b luôn đối mt với “t thn”, b luôn dành thời gian để có th làm được tt c mi vic khi chưa quá mun.

Như
ng cuc đời b bao gi cũng đầy đau kh, khi mà c gia đình đã dn khá lên, khi các chị tôi đã có th kiếm tin, thì b li b ch em tôi, *****, bỏ gia đình này để ra đi v thế gii bên kia. Bố đi v mt nơi rất xa mà không bao gi được gp li. Gi đây khi tôi vp ngã, tôi sẽ phải t đứng dy và đi tiếp bng đôi chân ca mình, bi b đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che ch, động viên tôi na.

Bố
có biết chăng nơi đây con cô đơn bun ti mt mình không? Ti sao nỡ bỏ con li mà đi h b? Nhưng con cũng cm ơn b, b đã cho con thêm một bài hc na, đó chính là trong cuc sng hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng nhng gì đang có, hãy yêu thương nhng người xung quanh mìnhn, và đặc bit hãy quan tâm, chăm sóc cho b ca mình, tha th cho b, khi bố nóng gin và n mng mình bi b luôn là người yêu thương nht của chúng ta.

Bố
ra đi, đi đến mt thế gii khác, nơi đó b s không còn bnh tt, sẽ thoát khi cuc sng thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con s luôn nhớ nhng li dy ca b, s luôn thương yêu, kính trng biết ơn b, sẽ sống theo gương sáng mà b đã ri đường cho con đi. Hình nh ca b sẽ luôn ấp trong lòng con. Nhng k nim, nhng tình cm b dành cho con, con sẽ ômp, trân trng, nó như chính linh hn ca mình.
 

Gâu Đần

Học sinh tiến bộ
HV CLB Địa lí
Thành viên
6 Tháng mười một 2018
950
1,585
171
16
Hải Phòng
THCS Đằng Hải ai cùng trường lên tiếng =)
a) Kể về một kỉ niệm đáng nhớ
Đây là một đề văn mở nên có thể suy nghĩ theo nhiều hướng khác nhau, bạn tham khảo dàn ý của mình nhé!
Một lần mắc lỗi làm bố mẹ buồn
Mở bài:
  • Bạn có biết chuyện gì đã xảy với tôi khi tôi 6 tuổi không? Có một câu chuyện đã theo tôi từ khi tôi vào trường tiểu học.
Thân bài:
  • Năm ấy, lớp chúng tôi có một bạn mới chuyển đến. Cô xếp bạn ấy ngồi ngay cạnh tôi.
  • Tôi không chú ý gì đến cô bạn mới ấy lắm trừ một cây bút mực rất đẹp trong hộp của bạn.
  • Tôi rất muốn có nó và nhân lúc giờ ra chơi tôi đã lấy nó và cho vào hộp bút của mình. Cô bạn mới ấy có tận 2 cái bút giống nhau nên cũng không phát hiên ra điều này
  • Tôi hí hửng mang về viết thử. Nét mực ra đều và đẹp. Khác hẳn những cây bút cũ mà mẹ mua cho tôi...
  • Mẹ tôi thấy tôi viết bài bằng một cây bút lạ và hỏi tôi nó từ đâu ra. Tôi nói dối là tôi được cô thưởng. Mẹ nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực, nhưng tôi không biết điều đó, tôi tưởng tôi qua được mẹ.
  • Từ hôm đấy, tôi bống thấy mẹ trầm tiếng với tôi. Mẹ không nói chuyện và mỉm cười với tôi nữa. Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt nhìn một người xa lạ.
  • Cuốn tập viết của tôi thêm được bao nhiêu con điểm 10 thì trông mẹ lại tiều tụy và thất vọng bấy nhiêu.
  • Một hôm khi tôi đi chơi về, tôi bắt gặp mẹ đang lục hộp bút tôi và lấy cây bút mực mới ra soi xét. Tôi thấy bà khẽ thở dài... Lúc đó tôi rất sợ rằng mẹ biết tôi đã lấy trộm bút của bạn. Tôi sợ mẹ sẽ đánh tôi...
  • Ngày hôm đấy cũng bình thường như bao ngày khác mà tôi ăn không ngon, ngủ không yên. Tôi tránh gặp mẹ nhiều nhất có thể. Tôi sợ mẹ sẽ mách bố về chuyện này. Ông sẽ đánh tôi vì tội ăn cắp..
  • Hôm đấy, tôi bỗng thấy mẹ quan tâm đến tôi hơn. Bà nhìn tôi và chờ đợi một lời xin lỗi.
  • Nỗi sợ hãi cứ dằn vặt tôi, nó thôi thúc tôi phải đi thú thật tất cả mọi chuyện. Tôi chạy tới phòng mẹ và xin lỗi. Tôi thấy đôi mắt mẹ dãn ra, bà mỉm cười nhìn tôi: '' Con thấy đấy, khi con người ta lấy trộm của người khác, họ sẽ chẳng bao giờ có thể thực sự hạnh phúc với chính món đồ đó. Nỗi sợ hãi bị phát hiện làm họ trằn trọc và họ bắt đầu sợ hãi chính mình. Những người không thể chịu đựng được sẽ chọn cách đầu thú."
  • Mẹ ôn tồn nói: '' Mẹ mong đây sẽ là lần cuối còn làm những hành động đáng xấu hổ này".
  • Tôi òa khóc và sà vào lòng mẹ. Tôi hứa với bản thân không bao giờ được lặp lại lỗi sai ấy một lần nữa.
  • Cô bạn thân ngồi cạnh tôi đã chuyển sang ngôi trường khác học trước khi tôi có thể trả cây bút. Tôi về nhà và bỏ cây bút vào trong góc bàn học và không bao giờ đụng vào nó thêm lần nào nữa.
Kết bài:
  • Đã 5 năm kể từ câu chuyện đó. Từ một cô bé nghèo ở trường tiểu học, giờ tôi là một học sinh của trường THCS. Gia đình tôi đã khấm khá hơn. Dù so với bạn bè tôi vẫn còn chút thiếu thốn nhưng tôi không bao giờ để bản thân lặp lại lỗi sai hồi tiểu học ấy nữa. Cây bút mực vẫn nằm ở đó trong góc nhỏ của căn phòng, nhắc nhở tôi bài học về lòng trung thực.
Bắt đầu một tình bạn.
Bài này mình chỉ làm thân bài thôi.-.
  1. 1.
  • Câu chuyện bắt đầu năm tôi học lớp 4.
  • Lớp tôi có một học sinh mới chuyển đến. Cô giới thiệu hắn với cả lớp và xếp hắn ngồi ngay dưới tôi nhưng vì đang mải nói chuyện với nhỏ Châu nên tôi không biết tên của hắn. Hẳn không có vẻ gì đặc biệt nên tôi cũng chẳng quan tâm.
  • Một hôm, tờ đề bài về nhà của hắn bay lên bàn của tôi. " Nguyễn Huy Hoàng" , cái tên to tướng trên tờ đề. Thì ra đây là tên cậu bạn mới chuyển đế, tôi cũng muốn bắt chuyện làm quen nên quay người và đưa tờ đề một cách rất chi là nghệ thuật.
  • Nào ngờ hắn giật phắt tờ đề từ tay tôi, hững hờ nhún vai đáp: "Không quen!''
  • Tôi lấy làm tức lắm. Tôi giật phắt lại tờ đề và lên giọng chỉ bảo. Hắn tỉnh bờ và lạnh nhạt bảo kệ. Tôi tức sầm mặt, xé toạc tờ đề và thản nhiên quay đi dù lòng vẫn tức anh ách.
  • Tính thù dai, tôi vẫn giận hắn. Tôi chợt nhận ra hắn nằm trong tổ của tôi mà tôi lại là tổ trưởng. Tôi nhanh chóng nắm lấy thời cơ và đã khiến hắn phải khổ sở lên xuống vì bị cô giáo nhắc nhở. Tôi cứ hành hắn như thế cho tới tiết Tiếng việt hôm đó.
  1. 2.
  • Tôi nhớ như in ngày hôm đó là thứ ba.
  • Sáng sớm, tôi ngủ dậy muộn, loay hoay thế nào mà để quên hộp bút.
  • Tiết Tiếng Việt là tiết đầu tiên. Vì gần tới ngày thi HKII nên cô giáo cho chúng tôi làm bài kiểm tra thử.
  • Đề đã được phát ra mà tôi vẫn loay hoay quay ngang, quay dọc hỏi mượn bút.
  • Mọi người đều cắm cúi vào làm, mặc kệ tôi khổ sở đi mượn bút viết.
  • 10 phút đầu trôi qua, tôi sợ đến toát mồ hôi và có lẽ tôi sẽ phải nộp giấy trắng nếu không có hắn lấy cây bút chọc vào lưng tôi.
  • Tôi ngạc nhiên lắm. Hắn cho tôi mượn bút thật ư? Tôi đối xử với hắn tệ lắm mà?
  • Hắn dúi cây bút vào tay tôi và bảo tôi làm nhanh lên. Tôi cảm ơn và hì hục cắm mặt vào làm.
  • Tôi biết ơn hắn lắm. Thấy tôi cảm ơn, hắn cười híp mí mãn nguyện, nói: "Cấm mày hành tao nữa nhe". Tôi gật đầu.
  • Chúng tôi thành bạn tốt kể từ ngày hôm ấy.

e) Kể về thầy giáo( cô giáo) của em.
https://diendan.hocmai.vn/threads/ta-co-giao.793719/
Chúc bạn học tốt ^^
 
  • Like
Reactions: Only Normal
Top Bottom