Dark Night - Câu chuyện giữa đêm đen

S

storm5906

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

DARK NIGHT

Tác giả: Seaside của diễn đàn vnSharing.net

Thể loại: Fantasy, Romance, Angst, Tragedy

Cảnh báo: Vampire, Blood.

AN: Truyện tham gia cuộc thi viết tại FIXI đã post trên blog operablog plus ^^



Tất cả những gì còn lại của hắn,

là một trái tim chết

và bầu trời tan vỡ.

=============

I. Graciel,

Bóng tối tàn rồi, đêm dài cũng hết.

Nhưng,

Điều đó có ý nghĩa gì…

khi không thể lần nữa…

nhìn thấy điệu múa ấy của em?

Graciel…

.:~«†»~:.

Hắn thả người trên ghế, tay tựa lên thành vịn và chân gác theo một tư thế quý phái. Các ngón tay thon dài, đan vào nhau đặt hờ hững trước mặt. Đôi con ngươi sáng quắc dừng lại bất động trên hốc mắt sâu hoắm, đưa cái nhìn lạnh và u ám về phía trước. Rèm cửa trắng lượn lờ giữa từng luồng gió nhẹ, lùa qua hàng chấn song trống hoác, lất phất ủ rũ dưới các thanh đà đã mục. Bầu trời đen kịt, và giữa cái màn đen đó là một chiếc lưỡi liềm trắng nhởn, cong vút tựa nụ cười quái dị trong đêm.

… luôn luôn chỉ có những thứ ấy, không hơn.



Không nhớ từ bao giờ, mọi thứ hắn nhìn thấy đã phân chia rất rõ, chỉ có chết và sống, chỉ có đối lập của đêm và ngày, tối và sáng, sai và đúng… là đen và trắng.

Hắn cũng không nhớ, mình như thế này đã bao lâu. Thời gian đối với hắn dài, rất dài, và vô nghĩa, lặng lẽ như của một u hồn vất vưởng. Hắn không biết khoảng thời gian ấy là vì cái gì, hoặc giả đã quên mất mục đích của nó, nên đành trơ mặt tồn tại để chờ ngày được cắt bỏ như một thứ ung nhọt thối tha và rữa nát. Hắn ngồi đó, lọt thỏm trong chiếc quan tài cô độc với cơ thể của một xác chết tái ngắt.

Không, hắn chưa chết! Hoàn toàn chưa, nhưng hắn cũng không sống. Trí óc hắn vẫn tỉnh táo, các giác quan vẫn linh hoạt, suy nghĩ hắn vẫn rõ ràng từng chút một đeo bám theo mỗi giây ngân qua nhưng tim hắn không đập, máu hắn không chảy, và hắn cũng không phải thở nữa. Hắn là một cái xác sống, đáng nguyền rủa hơn, là một cái xác tồn tại nhờ việc vay mượn sự sống từ kẻ khác.

Hắn là một sinh vật của bóng đêm, bám víu vào cuộc đời nhờ dòng chất lỏng tanh tưởi trong thân thể giống loài hắn đã từng là đồng loại… con người…

Huuuu…

Tiếng tru dài, xé toạc đêm.

Mắt hắn khẽ lay động. Đã đến lúc đi săn…

.:~«†»~:.

Này, em còn nhớ không?

Đêm đầu tiên ta tìm thấy,

giữa vực sâu đen thẳm và điệu múa chia ly…

.:~«†»~:.

Áo choàng tung lên hòa vào sắc tối khi con quái vật rời khỏi hang ổ đổ nát. Đêm lặng quấn lấy hắn bằng lưỡi gió cùng vô vàn âm sắc mùi vị tỏa ra từ khu rừng hoang u ám. Hắn đáp lên một ngọn cây, thật nhẹ nhàng, và khép mắt để các giác quan trải rộng đón lấy dấu hiệu của con mồi. Mũi hắn bắt được trong hơi đất ẩm thấp, mùi nhiệt nóng hổi phả ra từ các cơ thể sống đang phập phồng và tai hắn đón nhận các luồng sóng truyền đến những âm thanh lít rít. Hắn đứng thật lâu, tâm trí vụt lướt theo dòng chảy nhẹ nhàng của dòng sông mát lành lượn lờ kết nối khu rừng với ngôi làng cách đó khoảng mười dặm, nơi những con mồi đang say giấc.

Nhưng hôm nay hắn không muốn vào làng, không, khi mà con mồi dường như đang tự tìm đến.

Hắn ngửi thấy mùi loài người, nghe thấy tiếng di chuyển. Một lượng lớn con mồi đang lũ lượt kéo vào rừng, nơi con quái vật trú ngụ, với những ngọn đuốc sáng bừng và những tiếng quát mắng chửi rủa. Chúng tách ra thành nhiều nhóm, lùng sục khắp nơi và dần tiến sâu vào trong. Chắc chắn bọn chúng biết đến sự tồn tại của hắn, bởi một nhóm của chúng không ít hơn năm, vũ khí chúng lăm lăm trong tay và mùi tỏi từ người chúng bốc ra nồng nặc. Cả mùi trong lành của nước thánh nhà thờ nữa! Hắn ghét những thứ đó, chúng khiến hắn khó chịu, nên hắn không tập trung nhiều vào đám đông mà chuyển sự chú ý sang vài cá thể lẻ loi không trang bị đang tách dần khỏi nhóm trong cơn mê mải truy lùng. Chẳng chút khó khăn, hắn đã tìm được cho mình một con mồi.

Nhảy khỏi ngọn cây, hắn thoăn thoắt chuyền cành lao về phía đám người. Lá cây xô vào nhau xào xạc lan đi tiếng thì thầm cảnh báo nhưng chẳng ai nghe. Thoáng chốc, hắn đã đứng khinh khỉnh nhìn xuống những con mồi lóe lên ánh sáng trắng giữa đêm đen tối. Gió vẫn thổi cái hơi độc địa của nó len lỏi vào từng khoảng trống trong không gian, cuộn bốc mùi hương ngon ngọt kích thích bản năng hoang dã trỗi dậy. Một cơn rùng mình sảng khoái chạy dọc người hắn, khiến hắn rung lên và răng nanh lộ rõ. Cảm giác này, cơn phấn khích này, giống như những loài săn mồi khác, chỉ kéo đến khi hắn phải đối mặt với một cuộc săn đuổi mà hắn không thể không tận lực, thậm chí phải cận kề với cái chết.

Hắn không thể chống lại cảm giác đó.

Một ý nghĩ điên rồ bỗng xuất hiện. Sự chú ý rời khỏi con mồi đơn độc. Hắn không thể ngăn được nỗi kích động đang ngày càng trào dâng. Dòng máu chết vay mượn trong hắn nóng dần lên, kêu gào hắn thả mình cho bản năng của giống loài bị nguyền rủa bởi bóng tối. Đầu óc hắn mụ mị đi trong cơn sảng khoái và khả năng kềm chế bị lấn át. Hắn ôm mặt, mắt long lên, sáng rực. Người hắn nóng. Cồn cào. Khát.

Tốp người đi đầu đã đến.

Hắn oằn xuống.



Ring…

Hắn giật mình quay lại.

Nương theo cơn gió, tiếng lục lạc rất khẽ thoảng qua tai. Một mảng kí ức bỗng dâng trào rồi nhanh chóng lùi xa.

Âm thanh hỗn tạp của tiếng chuyện động và trò chuyện đã ở ngay bên dưới. Tốp người thứ hai sắp đến.

Hắn lừ mắt. Lý trí yếu ớt trở về đủ để hắn lần nữa nhìn ra nơi phát nên tiếng lục lạc trong trẻo. Một tiếng gọi vô hình chợt âm lên, và rất nhanh, kết nối với ý muốn khao khát được tìm hiểu. Có lẽ hắn biết tiếng lục lạc ấy, có lẽ không, và một phần thất lạc từ lâu như buộc hắn phải tìm đến nơi, không chậm trễ, không do dự. Những hình ảnh nhạt nhòa lướt vội qua trước mắt. Một đêm trăng, một cái bóng trắng… rất lâu về trước…

Búng người, hắn rời khỏi chỗ ẩn nấp và đám đông.

Ring… Ring… Ring ring…

Lục lạc ngân nga rời rạc, trở nên rõ dần và càng kết thành âm điệu khi hắn tiến càng gần. Dự cảm trộn lẫn giữa hồi hộp và lo sợ quặn lên. Lời thúc giục càng mãnh liệt. Vực sâu thăm thẳm với cái lòng chảo hun hút của nó đã ở ngay phía trước. Hắn dừng lại bên mép vực, vội vã tìm kiếm cái giai điệu lạ lùng điểm chút quen thuộc mơ hồ ấy đến từ đâu. Mắt hắn mở căng, nhìn xuyên qua đêm tối và nhanh chóng bị hút tới một hình bóng trắng xóa nổi bật trên nền đen đang chuyển động nhịp nhàng.

Trong một chốc, hắn không thể phân biệt được đó là những dãy lụa sống động đang nhảy múa trong hình hài con người hay con người đang khiêu vũ. Cả hai đều màu trắng, đồng nhất như được sinh ra từ một cơ thể. Những đường nét của người thiếu nữ căng lên, dẻo dai và uyển chuyển giữa sự ve vuốt của những dãy lụa mềm mại uốn lượn. Tơ trắng tung bay, lấp lánh trên sắc đen mê hoặc. Từ vai nàng, dòng máu tươi nguyên tuôn ra, cùng hòa vào lớp máu khác vốn đã nhuốm trắng cả người nàng; và mùi nồng tanh hòa cùng hương hoa phảng phất theo từng cử động nhẹ bao bọc lấy vũ khúc đẹp đẽ đó như một lớp bụi thủy tinh.

Không khó để hắn nhận ra, khí chất thanh cao không thể nhầm lẫn trong hương hoa ấy… Queen of the night.

Điệu múa của bóng trắng vẫn lả lướt diễn ra đầy ma lực khiến hắn không thể ngừng bị cuốn hút. Có lẽ vì lời kêu gọi từ kí ức, hoặc có lẽ vì cái vị hắn đang săn lùng và thèm khát giờ quấn lấy nàng, nồng đượm. Không biết trong bao lâu, hắn đứng đờ đẫn trên chạc cây, mắt dán chặt vào gương mặt non nớt nhưng kiêu sa của người vũ công trắng kì lạ. Nàng cứ nhảy múa, mải miết với nụ cười điểm nhẹ trên môi và ánh mắt buông lơi. Nàng tinh khiết như tuyết, và đau, bởi chính cái lạnh của mình…

Hắn bị hút đến quên mất những con mồi.

Khi sự ồn ào phá tan âm lục lạc, hắn mới nhớ đến lũ người trong rừng. Bọn chúng, cũng như hắn, đã nghe thấy điệu nhạc và lần tới. Nàng vẫn nhảy múa, không có vẻ gì là bị quấy nhiễu nhưng mắt nàng hướng về phía chúng xuất hiện cùng ánh sáng của lửa cháy bập bùng từ các bụi rậm. Hắn hiểu điều gì đang xảy ra, và từ biểu hiện của gã đàn ông đầu đàn, hắn chắc rằng nàng sẽ là người chết đêm nay.

Gã đàn ông ấy đã già nhưng cơ thể vẫn cường tráng. Các nếp nhăn trên gương mặt góc cạnh chỉ càng làm tôn lên nét dữ tợn nơi gã. Một tay gã cầm ngọn đuốc, tay kia rút thanh kiếm đeo bên hông và gã tiến về phía nàng, mắt lóe lên một tia nhìn độc ác. Đám đông đi theo đứng thành một vòng cung khép kín vây lấy cả hai và bờ vực. Phần lớn bọn họ lo ngại, sợ sệt và đầy thương hại, phần còn lại tương tự gã đàn ông, nhưng tất cả đều bị thu hút vào vũ khúc của nàng. Sự im lặng chợt bao trùm, chỉ còn lại âm thanh khẽ khàng của lục lạc và sự tán thưởng của rừng đêm.

Rồi gã đàn ông rít lên, khò khè, mép co giật:

- Con điếm! Mày phải trả giá cho cái chết của con trai tao!

Nàng mỉm cười. Nhạt. Gã tức tối chĩa mũi kiếm vào nàng, gương mặt nhăn nhúm:

- Máu trên người mày là của nó, phải không?

Một tiếng cười khan ngân vang, nàng xoay người, trả lời cay đắng:

- Phải!

- Tại sao? Tại sao mày giết con trai tao? Nó đã cứu mạng mày, đã cưu mang mày, rồi mày trả ơn nó bằng cái chết! – Gã vừa nghiến răng một cách giận dữ vừa chém vào khoảng không những nhát kiếm vun vút. Nhưng đáp lại gã chỉ là sự điềm tĩnh và cái chau mày buồn rầu lẫn căm hận:

- Hắn đã giết gia đình tôi. Mạng đổi mạng, đó là công bằng!

Nàng vừa nói vừa ném về phía gã con dao dính máu, môi cong lên nụ cười; và rất nhẹ, nàng kết thúc điệu múa bằng một bước nhảy lùi về sau.

Vực thẳm đen nuốt trọn lấy thiếu nữ trắng trong tiếng gào giận dữ của gã đàn ông điên.

.:~«†»~:.

II. Phút giây ấy…

… ta đã bắt được em…



Thiên thần gãy cánh.

.:~«†»~:.

Chìm trong vòng tay bao bọc của vương quốc u linh, hắn trở về là cái xác bất động khi đêm đã gần tàn. Tiếng thở đều đều văng vẳng trong không gian tĩnh mịch như từng nhát dao sắc cứa vào tâm trí. Đôi mắt tăm tối hướng về phía chiếc giường không trống bên cửa sổ, nơi một thân thể con người đang được đặt ngay ngắn và trắng bệch đi dưới ánh sáng lợt lạt của trăng. Tiếng thở phát ra từ đó, yếu, nhưng là minh chứng rõ ràng nhất cho sự sống đang hiện diện.

Hắn muốn phủ nhận tất cả những hành động của mình.

Con người đang nằm đấy không ai khác hơn chính là vũ nữ trắng bên bờ vực kia. Ngay khi nàng mất dạng trong bóng tối và bọn người đó tin chắc rằng nàng sẽ chết, hắn đã lao vút xuống vực thẳm, đạp lên vách đá để nhanh chóng đến được bên nàng và ôm lấy người nàng. Dòng chảy từ vết thương tuôn ra, kéo thành một vệt dài trắng toát như chiếc cánh thấm ướt cả ngực áo hắn, đáp lên môi hắn. Hắn không thể ngăn mình nuốt những giọt ấy, và vị mặn nồng loang khắp đầu lưỡi. Tiếng gọi của bản năng kêu gào, thôi thúc. Thức ăn.

Hắn áp môi lên bả vai nàng, say mê uống lấy; và cả hai cùng rơi xuống tận cùng đáy vực sâu heo hút.

Không nhớ bằng cách nào, hắn đã mang nàng trở về hang ổ. Nàng vẫn sống như một điều kỳ diệu tuy hơi thở ngày càng yếu đi, và hắn đã quyết định cứu mạng nàng. Không phải bởi hắn điên, càng không phải bởi hắn yêu nàng. Chỉ là, nàng đã đánh thức điều gì đó trong hắn, một điều đã mất từ những ngày đầu tiên hắn còn nhớ được trong cuộc sống rất dài của mình, một điều đủ quan trọng để trả lại kí ức cho hắn… Những kí ức về cái bóng trắng giữa đêm đen, trăng sắc, và máu…

Vì lẽ đó, hắn đã đưa nàng vào căn phòng trên tháp, đặt nàng lên chiếc giường bám đầy bụi thời gian. Hắn lau sạch vết thương trên vai nàng, giữ lại hơi thở đứt quãng của nàng và dùng răng cắn đứt mạch máu ở cổ tay mình. Thận trọng, hắn cho nàng uống những giọt máu đen thẫm của một kẻ bị nguyền rủa bởi tội lỗi hắn đã quên từ lâu…



Hắn khép mắt. Không khí xung quanh lạnh dần. Bầu trời bắt đầu chuyển sang sắc trắng nhợt khi từ đằng xa, bạch câu cố vươn khỏi vòng tay của mặt đất để kết thúc bóng tối đang ôm ấp giấc ngủ thiên thu. Cái chết đang đến, và hắn đón nhận nó, bình thản, như một phút giải thoát ngắn ngủi khỏi sự trừng phạt dài đăng đẵng.
 
Last edited by a moderator:
S

storm5906

.:~«†»~:.

Và em…

… trả cho ta…

… kí ức ta quên lãng…

.:~«†»~:.

Lần hồi sinh tiếp đến, đón nhận hắn vẫn là hình ảnh mục nát quen thuộc trong căn phòng trên tháp. Ánh trời chiều đang tắt, phả từng luồng sáng tái ngắt in bóng những chấn song lên nền đá xám xịt. Hơi lạnh phả ra từ khối băng khổng lồ bao bọc hắn cùng chiếc ngai tạo thành từng làn khói trắng hư ảo lượn lờ như những con rắn sương. Cái lồng, vẫn chưa sẵn sàng để thả con quái vật nó giam cầm, đang chờ đêm tối dần ngự trị. Và hắn, cũng chờ đêm đen của ngàn thu vĩnh cữu giải thoát khỏi băng sương lạnh tê tái, để tiếp tục bị bủa vây bởi sự dày vò khổ sở không nguôi…

Một chuyển động nhẹ từ bên cửa. Hắn phát hiện ngay.

Mắt hắn đã có thể tiếp nhận được hình ảnh truyền đến, nhưng cơ thể vẫn băng phong. Vì vậy, cho đến khi cái bóng trắng đó tiến đến trước mặt, hắn mới có thể nhìn thấy rõ.

Nàng vũ nữ đã thay đổi, chỉ là dáng vẻ bên ngoài. Bộ y phục nhuộm máu gần như khỏa thân đã được thay bằng chiếc váy dài quý phái, hở cổ và nửa ngực khoe ra làn da trắng tinh. Mái tóc tơ đã được gột rửa và xõa dài, càng trở nên tinh khiết hơn khi ánh sáng phản chiếu thành một vòng tròn nhẹ bao phủ. Nàng đến gần tảng băng, tay rụt rè sờ lên bề mặt lạnh lẽo nhưng gương mặt tỏ rõ vẻ hiếu kì. Đôi môi nhỏ duyên dáng hơi mím lại và mày cau khẽ khi khí lạnh khiến nàng phải lập tức rụt tay về. Nàng đưa mặt sát vào lớp băng, vẫn giữ khoảng cách để không chạm vào, cố nhìn rõ hơn thứ được ẩn giấu bên trong. Đôi mắt to tròn sáng như ngọc trai đảo tới lui, không giấu được nét thơ ngây nhưng thấp thoáng u buồn. Đôi mắt đó khiến hắn đau đầu, và một hình ảnh thoảng nhẹ qua.

Nhưng chỉ được một lúc, nàng đã bỏ cuộc. Có lẽ đây không phải lần đầu nàng làm việc này, hoặc do ánh sáng không đủ để soi tỏ. Nàng nhún vai rồi quay bước. Tấm lưng trần hướng về phía hắn, nổi bật lên một vệt đen kéo dài ở bả vai phải. Tì vết duy nhất trên cơ thể nàng.

Hắn biết đó là gì, vì chính hắn đã gây ra…

…như vết tích của một chiếc cánh gãy.

Tiếng bước chân rời xa dần. Tia sáng cuối cùng từ quả cầu tái vụt tắt vừa vặn lúc nàng vượt qua bậc cửa. Một âm thanh như tiếng thổi hơi thật dài phát ra khi băng phong cuộn bốc lên cụm khói trắng đục phả khắp căn phòng. Nàng bám vào cạnh cửa, hốt hoảng giữ mình không bị thổi bạt đi bởi luồng hơi lạnh bất ngờ lùa tới. Nhưng chốc lát, mọi thứ yên ắng trở lại, sự tĩnh lặng lập tức phủ trùm. Nàng ngước lên, hất những lọn tóc rối phủ trước trán và nhìn về phía cuối căn phòng nơi luồng hơi thổi. Đôi mắt nàng mở to, kinh ngạc lẫn thích thú, khi thấy điều đó đã đưa đến cái gì.

Băng phong đã tan.

Chậm chạp, nàng đứng lên, vuốt lại nếp áo trong khi mắt không rời khỏi hắn. Quay lại, cắn nhẹ môi, lần này thận trọng hơn, nàng vẫy tay.

Không có dấu hiệu gì của sự sống. Nàng đánh liều tiến đến gần. Ánh sáng không đủ nên càng phải ghé sát hơn. Chiếc váy chùng xuống sàn khi khom người.

Điều hiển nhiên, nàng vấp phải gấu váy và ngã chúi về phía trước.

Cơ thể hắn tuy vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái bị đông cứng nhưng đôi môi khô khốc đã có thể cảm nhận được. Sự tiếp xúc ấm nóng và mềm mại của bờ môi thiếu nữ như cái giật điếng người vào đầu óc khiến cơ thể đồng loạt phản ứng. Một ngọn lửa bùng cháy, lập tức thiêu đốt và xé rách toạc tấm màn đen quen thuộc. Mọi thứ đập vào mắt hắn, mạnh bạo với một xung động kinh người. Hàng ngàn hình ảnh đồng loạt ào tới, vùi dập hắn vào vô số vệt màu đen trắng và cuốn hắn quay cuồng theo dòng xoáy điên đảo. Những giọng nói âm vang, cung bậc cao thấp cũng theo đó mà tràn vào tai, khoan sâu vào óc. Tất cả ập xuống hắn, giày xéo hắn bằng nỗi đau đớn hắn chưa bao giờ nếm trải. Hắn muốn thét lên, nhưng cổ họng đặc nghẹt…

Chợt nhẹ hẫng.

Biến mất.

Hay đã hòa trộn vào nhau đến không còn nhận ra, tất cả trở thành một không gian trắng xóa.

Và tan như sương…

Một hình bóng hiện rõ dần, nổi bật với mái tóc bạch kim, da trắng, và nụ cười đằm thắm, tiếng cười trong trẻo.

Trái tim chết của hắn nảy mạnh. Ngón tay siết chặt đến cứa nát.

Hắn nhớ.

Hắn đã giết người con gái ấy.

Chồm khỏi ngai vàng, hắn lảo đảo lao tới trước rồi ngã nhào, đập mạnh cả người xuống sàn đá hoa cương. Hắn ôm tay ngang đầu ngăn cơn đau nhức như lưỡi búa bổ liên tục vào óc. Mắt hắn trợn trắng, cầu mắt nóng rực, răng nanh cắn rách môi và móng tay cào tróc lớp da đầu hai bên thái dương. Hắn thét lớn, như tiếng rống của dã thú nổi điên, gào đến toát cổ họng. Nhưng tiếng cười vang vọng trong đầu hắn không vì vậy mà yếu đi, ngược lại, còn ngân dài hơn và kéo thành một âm thanh ghê rợn. Hắn càng điên cuồng cào giật tóc, đào sâu vào đầu để moi nó ra. Da thịt rơi vung vãi cùng những mảng tóc rối tung và từng dòng đen thẫm dây đầy khắp nơi…

Ring…

Lục lạc rung nhẹ, dập tắt ngay tràng cười.

Sững người, hắn bỗng bất động. Mọi thứ chợt bị bao trùm bởi sự yên tĩnh lạ lùng của tiếng gió đùa với lá cây và những màn cửa mục. Hắn chậm chạp đứng thẳng lên. Người hắn nhẹ hẫng và lần này, lâu hơn, rõ ràng hơn, chiếc bóng trắng toát dưới khung cửa sổ đêm trăng lại bủa vây. Đau thương, giằng xé.
 
S

storm5906

“Ngươi sẽ không hối hận chứ?”


Hối hận? Vì cái gì? Hắn ôm mặt. Tiếng lục lạc vô hình âm vang.

Ring…

Hắn quay phắt về phía cửa sổ.

Thấp thoáng hiện ra sau từng cái tung người khẽ theo cơn gió của tấm màn cửa ố màu, một dáng hình ngồi co ro run rẩy. Tích tắc, hắn đã đến nơi và kéo mạnh tấm màn. Đôi mắt ngọc trai mở to hướng thẳng vào đôi mắt tăm tối, sợ hãi nhưng lại ẩn chứa sự tĩnh lặng mơ hồ.

Ánh mắt xinh đẹp, cũng như vũ khúc của nàng, dường như ẩn chứa ma lực nuốt trọn linh hồn kẻ nhìn vào.

………………………

Hắn muốn nói.

Hắn muốn nói điều gì đó, nhưng hắn không nhớ phải nói bằng cách nào. Vì vậy, tránh né ánh mắt nàng, hắn quay đi, lắp người vào lỗ hổng giữa khung cửa sổ. Hắn hướng tầm nhìn ra xa, nơi rừng hoang luôn đáp lại hắn một cách trung thành. Hắn hít một hơi dài, theo thói quen, và bỏ tay khỏi khung cửa để cơ thể rơi xuống. Gió thốc ngược, lùa tóc cùng áo choàng hắn hất lên cao.

Một cái giật khiến áo choàng thít chặt cổ, tiếp đến là một cú quật mạnh.

Hắn lộn người, vội ôm lấy cơ thể nhỏ bé vừa rơi vào mình. Tiếng gãy khô khốc vang khi tiếp đất bằng lưng nhưng hắn chỉ thấy cột sống tê rần. Nằm giữa bụi cây, hắn ngỡ ngàng nhìn nàng chống tay lên ngực hắn, nhìn sâu vào mắt hắn. Một khoảng lặng trôi qua.

Rồi nàng khóc. Hắn chỉ có thể nằm nhìn. Nước mắt vẫn tìm được cách rời khỏi dù nàng đã kềm nén. Đôi môi nàng mím chặt tiếng nấc, đôi mắt nàng nheo đến nhắm tịt nhưng từng giọt, từng giọt vẫn lần lượt rơi. Cuối cùng, nàng để mặc cho chúng rơi lã chã và hai bàn tay siết mạnh ngực áo hắn. Nàng khóc như một đứa trẻ cô đơn cố giữ lấy những gì thuộc về mình.

Hắn nhìn nàng khóc, mắt đờ đẫn trong cơn khó hiểu. Và, chẳng rõ vì sao, tay hắn chậm chạp đưa lên tóc nàng, vuốt nhẹ. Cơn ngứa ngáy dễ chịu chạy dọc người nối liền sống lưng, chẳng mấy chốc đã khiến cơ thể hắn hồi phục. Nàng vẫn khóc trên người hắn, không có dấu hiệu gì sẽ ngừng. Nước mắt làm ướt cả ngực áo hắn đen đúa dơ bẩn. Bàn tay thô bạo chỉ biết giết chóc bấy lâu nay vụng về đưa qua gò má nóng ấm. Nàng nắm tay hắn, cúi gằm thổn thức:

- Đừng… chết…

Nàng lặp lại mãi hai từ ấy giữa tiếng khóc, nước mắt càng tuôn rơi. Chẳng nói lời nào, hắn đẩy nàng ra để ngồi dậy và vòng tay qua người nàng nhấc bổng nàng lên. Chỉ với ba bước nhảy, hắn đưa nàng trở về căn phòng nơi cả hai vừa rời khỏi. Đặt nàng xuống giường, hắn lần nữa bỏ đi.

Nhưng nàng đã chồm tới kéo áo choàng hắn, van xin:

- Đừng đi! Đừng bỏ em!

Đôi mắt nàng mở to tha thiết. Hắn có thể thấy cả biển nỗi buồn đọng trong đáy mắt sâu cũng như những hình ảnh nhạt nhòa của quá khứ ẩn hiện bên cạnh nàng. Người con gái hắn nhớ cũng đã từng nhìn hắn với ánh mắt như thế, để nài nỉ, để làm mềm lòng hắn. Những cảm xúc dìu dịu ngây ngây trào dâng, mới mẻ như lần đầu tiên hắn biết đến khiến khối băng trong tim hắn tan chảy. Chớp mắt, hắn hiểu ngay, lựa chọn của hắn là đúng khi cứu nàng.

Quay lại, hắn ngồi xuống đối diện nàng và nhìn nàng chăm chăm. Nụ cười lập tức sáng bừng trên gương mặt trẻ thơ, nàng ôm hắn, gần như reo lên:

- Cám ơn ngài!

Bỏ hắn ra, nàng quệt vệt nước mắt và tiếp:

- Ngài là quỷ hút máu mà mọi người thường nói đến, phải không?

Hắn lặng im.

- Ngài đã cứu em, phải không?

Không có vẻ gì là phiền lòng, nàng vẫn cười nói:

- Em tên Graciel, vũ công của đoàn ca múa vừa đến làng này. Ngài có muốn nghe câu chuyện của em không?

Và không cần hắn trả lời, nàng bắt đầu kể, bằng cung bậc gần như một tiếng hát nhẹ tênh:

- Quê hương em ở ngôi làng không tên, tận cùng biên giới phía Bắc nơi chỉ có một mùa đông trắng. Ngày qua ngày, mọi người phải làm việc vất vả dưới cái lạnh khắc nghiệt để sống nhưng trái tim họ vẫn luôn ấm áp tình người. Họ yêu thương nhau, như một gia đình hạnh phúc.

“Rồi dịch bệnh, theo cơn bão tuyết, đến đưa mọi người đi. Chỉ còn em ở lại, trong căn nhà giữa máu những người thân, cái giá phải trả cho mạng sống của em. Khi ấy em vừa lên bảy.

“Đoàn vũ công qua, nhặt em về chăm sóc. Tám năm ở với họ là tám năm đầy ắp tiếng cười. Họ là gia đình thứ hai của em.”

“Một tháng trước, đoàn tới làng này. Một tuần công diễn đã khiến con trai trưởng làng để mắt đến em. Hắn tìm mọi cách để quyến rũ, thậm chí là cầu hôn. Em không ghét hắn, cũng không thích hắn nên từ chối. Mọi người đều từ chối.”

“Rồi thảm kịch xảy ra, em lần nữa mất đi gia đình. Bọn cướp đã giết sạch họ, lại chỉ còn em may mắn sống sót dưới xác những người thân. Khi tỉnh lại em thấy mình đã ở nhà hắn. Hắn bảo đã cứu em, và đã an táng mọi người. Hắn lưu em ở lại, chăm sóc em tận tình. Em đã rất cảm động trước sự ân cần của hắn.”

“Nhưng đến hai ngày trước em mới hiểu, hắn là thú đội lốt người.”

“Chính hắn đã thuê bọn cướp giết cả đoàn, với ba trăm đồng bạc và hai trăm đồng vàng. Tối hôm đó, em đã dụ dỗ hắn, khiến hắn mất cảnh giác. Ngay khi hắn lao vào em như một con thú, em đã dùng dao đâm hắn cho đến chết. Lão trưởng làng, gần như phát điên khi hay tin đứa con trai duy nhất của lão đã chết, ngay lập tức truy sát em. Lão và những dân làng của lão dồn em vào đây, trong khu rừng của quỷ hút máu, để em chết mà linh hồn không bao giờ được giải thoát.”

“Nhưng em chẳng còn thiết sống nữa, nên quyết định tự kết thúc cuộc sống của mình. Trước khi lão kịp tóm lấy em, em đã nhảy xuống vực và ngất đi. Sau đó em thấy mình trong căn phòng này, vết thương cũng không còn nữa. Em đã rất hoang mang, nhưng nhìn thấy ngài trong tảng băng đó em đã nghĩ, chính ngài cứu sống em.”

“Cho nên, em quyết định ở lại đây, bên cạnh ngài. Xin hãy chấp nhận em!”

Nàng chồm về phía hắn, đôi mắt long lanh. Hắn biết mình sẽ không bao giờ có thể từ chối đôi mắt ấy, nên hắn càng nhìn sâu vào nàng. Nhưng những gì hắn đọc được chỉ là sự bình thản của một kẻ chẳng còn gì trong tay, một kẻ đang chờ đón cái chết.

Thấy hắn không phản ứng, nàng chau mày, vội đứng lên. Một cách dứt khoát, nàng giật phăng hàng nút áo trút bỏ bộ y phục trên người. Cơ thể trinh nguyên lõa lồ của một thiếu nữ phơi bày ra trước hắn với chút do dự khi bàn tay nàng thả mảnh vải cuối cùng. Nàng hơi cúi mặt xuống, hai tay để xuôi dọc theo hông và nói thật nhanh:

- Mạng sống em do ngài cứu, nên em thuộc về ngài, dù là thân xác, máu, thịt hay linh hồn. Nếu ngài cần em, ít nhất như một thứ thức ăn, thì cũng xin ngài hãy cho em được phép ở lại, dù chỉ đến sáng mai em sẽ trở thành một cái xác khô cạn máu. Còn bằng không, xin ngài hãy giết chết em đi, vì em cũng không còn là người sống nữa rồi.

Những lời cuối bật ra như một tiếng nấc khẽ. Hắn lặng lẽ nhặt bộ y phục, phủ lên cơ thể nàng và quay lưng. Những tiếng thở đứt quãng, tiếng gọi tên hắn trong cơn thỏa mãn phả vào tai khi kí ức đưa hắn trở về với người con gái xưa trên chiếc giường, lõa thể nằm trong vòng tay hắn. Nhắm mắt, hắn có thể nhớ đến từng cái chạm vào làn da mềm mịn ấm áp đó, nhớ cảm giác vùi mặt vào mái tóc, nhớ đến những nụ hôn đặt lên môi cũng như cảm giác hạnh phúc được ở bên nàng. Hắn nhớ những cảm giác ấy gọi là gì, và hắn nhớ…

…hắn đã yêu người con gái đó như thế nào.

- Thưa ngài…

Tiếng gọi nhẹ nhàng của Graciel kéo hắn trở về hiện tại. Hắn nhận ra, càng gần gũi nàng bao nhiêu thì dường như hắn càng nhớ về quá khứ hắn đã đánh mất bấy nhiêu, nên hắn gật đầu thật khẽ. Nàng ôm ngang ngực hắn từ phía sau, tựa đầu vào lưng hắn:

- Cám ơn ngài, chủ nhân!

- … Froze!

Âm thanh trầm đục thoát ra khỏi cổ họng hắn tạo thành một tiếng nói cũ kỹ. Nàng ngước lên, ngỡ ngàng:

- Gì ạ?

- Ta… là Froze.

Và hắn xoay người, ôm nàng. Lập tức, hàng loạt hình ảnh về người con gái xưa ùa về nhưng chỉ như những đợt sóng triều, dâng lên rất nhanh mà rút đi cũng rất nhanh. Nàng run lên trong tay hắn, có vẻ sợ nhưng cũng để yên cho hắn siết chặt cơ thể mỏng manh của mình. Một lúc sau, hắn buông nàng và tiến về phía cửa sổ, nhảy khỏi căn phòng.
 
T

thienhuong123

“Ngươi sẽ không hối hận chứ?”


Hối hận? Vì cái gì? Hắn ôm mặt. Tiếng lục lạc vô hình âm vang.

Ring…

Hắn quay phắt về phía cửa sổ.

Thấp thoáng hiện ra sau từng cái tung người khẽ theo cơn gió của tấm màn cửa ố màu, một dáng hình ngồi co ro run rẩy. Tích tắc, hắn đã đến nơi và kéo mạnh tấm màn. Đôi mắt ngọc trai mở to hướng thẳng vào đôi mắt tăm tối, sợ hãi nhưng lại ẩn chứa sự tĩnh lặng mơ hồ.

Ánh mắt xinh đẹp, cũng như vũ khúc của nàng, dường như ẩn chứa ma lực nuốt trọn linh hồn kẻ nhìn vào.

………………………

Hắn muốn nói.

Hắn muốn nói điều gì đó, nhưng hắn không nhớ phải nói bằng cách nào. Vì vậy, tránh né ánh mắt nàng, hắn quay đi, lắp người vào lỗ hổng giữa khung cửa sổ. Hắn hướng tầm nhìn ra xa, nơi rừng hoang luôn đáp lại hắn một cách trung thành. Hắn hít một hơi dài, theo thói quen, và bỏ tay khỏi khung cửa để cơ thể rơi xuống. Gió thốc ngược, lùa tóc cùng áo choàng hắn hất lên cao.

Một cái giật khiến áo choàng thít chặt cổ, tiếp đến là một cú quật mạnh.

Hắn lộn người, vội ôm lấy cơ thể nhỏ bé vừa rơi vào mình. Tiếng gãy khô khốc vang khi tiếp đất bằng lưng nhưng hắn chỉ thấy cột sống tê rần. Nằm giữa bụi cây, hắn ngỡ ngàng nhìn nàng chống tay lên ngực hắn, nhìn sâu vào mắt hắn. Một khoảng lặng trôi qua.

Rồi nàng khóc. Hắn chỉ có thể nằm nhìn. Nước mắt vẫn tìm được cách rời khỏi dù nàng đã kềm nén. Đôi môi nàng mím chặt tiếng nấc, đôi mắt nàng nheo đến nhắm tịt nhưng từng giọt, từng giọt vẫn lần lượt rơi. Cuối cùng, nàng để mặc cho chúng rơi lã chã và hai bàn tay siết mạnh ngực áo hắn. Nàng khóc như một đứa trẻ cô đơn cố giữ lấy những gì thuộc về mình.

Hắn nhìn nàng khóc, mắt đờ đẫn trong cơn khó hiểu. Và, chẳng rõ vì sao, tay hắn chậm chạp đưa lên tóc nàng, vuốt nhẹ. Cơn ngứa ngáy dễ chịu chạy dọc người nối liền sống lưng, chẳng mấy chốc đã khiến cơ thể hắn hồi phục. Nàng vẫn khóc trên người hắn, không có dấu hiệu gì sẽ ngừng. Nước mắt làm ướt cả ngực áo hắn đen đúa dơ bẩn. Bàn tay thô bạo chỉ biết giết chóc bấy lâu nay vụng về đưa qua gò má nóng ấm. Nàng nắm tay hắn, cúi gằm thổn thức:

- Đừng… chết…

Nàng lặp lại mãi hai từ ấy giữa tiếng khóc, nước mắt càng tuôn rơi. Chẳng nói lời nào, hắn đẩy nàng ra để ngồi dậy và vòng tay qua người nàng nhấc bổng nàng lên. Chỉ với ba bước nhảy, hắn đưa nàng trở về căn phòng nơi cả hai vừa rời khỏi. Đặt nàng xuống giường, hắn lần nữa bỏ đi.

Nhưng nàng đã chồm tới kéo áo choàng hắn, van xin:

- Đừng đi! Đừng bỏ em!

Đôi mắt nàng mở to tha thiết. Hắn có thể thấy cả biển nỗi buồn đọng trong đáy mắt sâu cũng như những hình ảnh nhạt nhòa của quá khứ ẩn hiện bên cạnh nàng. Người con gái hắn nhớ cũng đã từng nhìn hắn với ánh mắt như thế, để nài nỉ, để làm mềm lòng hắn. Những cảm xúc dìu dịu ngây ngây trào dâng, mới mẻ như lần đầu tiên hắn biết đến khiến khối băng trong tim hắn tan chảy. Chớp mắt, hắn hiểu ngay, lựa chọn của hắn là đúng khi cứu nàng.

Quay lại, hắn ngồi xuống đối diện nàng và nhìn nàng chăm chăm. Nụ cười lập tức sáng bừng trên gương mặt trẻ thơ, nàng ôm hắn, gần như reo lên:

- Cám ơn ngài!

Bỏ hắn ra, nàng quệt vệt nước mắt và tiếp:

- Ngài là quỷ hút máu mà mọi người thường nói đến, phải không?

Hắn lặng im.

- Ngài đã cứu em, phải không?

Không có vẻ gì là phiền lòng, nàng vẫn cười nói:

- Em tên Graciel, vũ công của đoàn ca múa vừa đến làng này. Ngài có muốn nghe câu chuyện của em không?

Và không cần hắn trả lời, nàng bắt đầu kể, bằng cung bậc gần như một tiếng hát nhẹ tênh:

- Quê hương em ở ngôi làng không tên, tận cùng biên giới phía Bắc nơi chỉ có một mùa đông trắng. Ngày qua ngày, mọi người phải làm việc vất vả dưới cái lạnh khắc nghiệt để sống nhưng trái tim họ vẫn luôn ấm áp tình người. Họ yêu thương nhau, như một gia đình hạnh phúc.

“Rồi dịch bệnh, theo cơn bão tuyết, đến đưa mọi người đi. Chỉ còn em ở lại, trong căn nhà giữa máu những người thân, cái giá phải trả cho mạng sống của em. Khi ấy em vừa lên bảy.

“Đoàn vũ công qua, nhặt em về chăm sóc. Tám năm ở với họ là tám năm đầy ắp tiếng cười. Họ là gia đình thứ hai của em.”

“Một tháng trước, đoàn tới làng này. Một tuần công diễn đã khiến con trai trưởng làng để mắt đến em. Hắn tìm mọi cách để quyến rũ, thậm chí là cầu hôn. Em không ghét hắn, cũng không thích hắn nên từ chối. Mọi người đều từ chối.”

“Rồi thảm kịch xảy ra, em lần nữa mất đi gia đình. Bọn cướp đã giết sạch họ, lại chỉ còn em may mắn sống sót dưới xác những người thân. Khi tỉnh lại em thấy mình đã ở nhà hắn. Hắn bảo đã cứu em, và đã an táng mọi người. Hắn lưu em ở lại, chăm sóc em tận tình. Em đã rất cảm động trước sự ân cần của hắn.”

“Nhưng đến hai ngày trước em mới hiểu, hắn là thú đội lốt người.”

“Chính hắn đã thuê bọn cướp giết cả đoàn, với ba trăm đồng bạc và hai trăm đồng vàng. Tối hôm đó, em đã dụ dỗ hắn, khiến hắn mất cảnh giác. Ngay khi hắn lao vào em như một con thú, em đã dùng dao đâm hắn cho đến chết. Lão trưởng làng, gần như phát điên khi hay tin đứa con trai duy nhất của lão đã chết, ngay lập tức truy sát em. Lão và những dân làng của lão dồn em vào đây, trong khu rừng của quỷ hút máu, để em chết mà linh hồn không bao giờ được giải thoát.”

“Nhưng em chẳng còn thiết sống nữa, nên quyết định tự kết thúc cuộc sống của mình. Trước khi lão kịp tóm lấy em, em đã nhảy xuống vực và ngất đi. Sau đó em thấy mình trong căn phòng này, vết thương cũng không còn nữa. Em đã rất hoang mang, nhưng nhìn thấy ngài trong tảng băng đó em đã nghĩ, chính ngài cứu sống em.”

“Cho nên, em quyết định ở lại đây, bên cạnh ngài. Xin hãy chấp nhận em!”

Nàng chồm về phía hắn, đôi mắt long lanh. Hắn biết mình sẽ không bao giờ có thể từ chối đôi mắt ấy, nên hắn càng nhìn sâu vào nàng. Nhưng những gì hắn đọc được chỉ là sự bình thản của một kẻ chẳng còn gì trong tay, một kẻ đang chờ đón cái chết.

Thấy hắn không phản ứng, nàng chau mày, vội đứng lên. Một cách dứt khoát, nàng giật phăng hàng nút áo trút bỏ bộ y phục trên người. Cơ thể trinh nguyên lõa lồ của một thiếu nữ phơi bày ra trước hắn với chút do dự khi bàn tay nàng thả mảnh vải cuối cùng. Nàng hơi cúi mặt xuống, hai tay để xuôi dọc theo hông và nói thật nhanh:

- Mạng sống em do ngài cứu, nên em thuộc về ngài, dù là thân xác, máu, thịt hay linh hồn. Nếu ngài cần em, ít nhất như một thứ thức ăn, thì cũng xin ngài hãy cho em được phép ở lại, dù chỉ đến sáng mai em sẽ trở thành một cái xác khô cạn máu. Còn bằng không, xin ngài hãy giết chết em đi, vì em cũng không còn là người sống nữa rồi.

Những lời cuối bật ra như một tiếng nấc khẽ. Hắn lặng lẽ nhặt bộ y phục, phủ lên cơ thể nàng và quay lưng. Những tiếng thở đứt quãng, tiếng gọi tên hắn trong cơn thỏa mãn phả vào tai khi kí ức đưa hắn trở về với người con gái xưa trên chiếc giường, lõa thể nằm trong vòng tay hắn. Nhắm mắt, hắn có thể nhớ đến từng cái chạm vào làn da mềm mịn ấm áp đó, nhớ cảm giác vùi mặt vào mái tóc, nhớ đến những nụ hôn đặt lên môi cũng như cảm giác hạnh phúc được ở bên nàng. Hắn nhớ những cảm giác ấy gọi là gì, và hắn nhớ…

…hắn đã yêu người con gái đó như thế nào.

- Thưa ngài…

Tiếng gọi nhẹ nhàng của Graciel kéo hắn trở về hiện tại. Hắn nhận ra, càng gần gũi nàng bao nhiêu thì dường như hắn càng nhớ về quá khứ hắn đã đánh mất bấy nhiêu, nên hắn gật đầu thật khẽ. Nàng ôm ngang ngực hắn từ phía sau, tựa đầu vào lưng hắn:

- Cám ơn ngài, chủ nhân!

- … Froze!

Âm thanh trầm đục thoát ra khỏi cổ họng hắn tạo thành một tiếng nói cũ kỹ. Nàng ngước lên, ngỡ ngàng:

- Gì ạ?

- Ta… là Froze.

Và hắn xoay người, ôm nàng. Lập tức, hàng loạt hình ảnh về người con gái xưa ùa về nhưng chỉ như những đợt sóng triều, dâng lên rất nhanh mà rút đi cũng rất nhanh. Nàng run lên trong tay hắn, có vẻ sợ nhưng cũng để yên cho hắn siết chặt cơ thể mỏng manh của mình. Một lúc sau, hắn buông nàng và tiến về phía cửa sổ, nhảy khỏi căn phòng.

ui za, cái này là cái gì vậy mà để làm gì thế :D ....................................................................................................
 
S

storm5906

ui za, cái này là cái gì vậy mà để làm gì thế :D ....................................................................................................

Truyện ấy mà. Đọc thấy hay nên mình post lên. Nếu ai ủng hội thì thanks cái cho mình post tiếp. Phần sau truyện còn hay lắm, càng về sau càng hay! ;)
 
N

nghagiang

Đọc cái này hơi kinh dị nhưng tới đoạn cuối lại thấy cảm động :((
 
S

storm5906

Và hắn xoay người, ôm nàng. Lập tức, hàng loạt hình ảnh về người con gái xưa ùa về nhưng chỉ như những đợt sóng triều, dâng lên rất nhanh mà rút đi cũng rất nhanh. Nàng run lên trong tay hắn, có vẻ sợ nhưng cũng để yên cho hắn siết chặt cơ thể mỏng manh của mình. Một lúc sau, hắn buông nàng và tiến về phía cửa sổ, nhảy khỏi căn phòng.

“Ngươi sẽ không hối hận chứ?”

“Không…”

.:~«†»~:.

III. Em biết không, Graciel?

Nếu cơn gió nào trong lành hơn em,

Ta sẽ chối bỏ nó,

như từng chối bỏ mặt trời…

.:~«†»~:.

Hắn đã không thể ngờ, cuộc sống có Graciel lại thay đổi đến như vậy.

Nàng thường ngồi bên cửa sổ, tay cầm quyển sách chăm chú đọc dưới ánh tà dương heo hắt. Cho đến lúc mặt trời lặn thật xa, khi ánh sáng không còn đủ nữa, nàng sẽ thắp lửa những ngọn đèn cổ trong lâu đài và lại ngồi bên khung cửa ngắm ánh mặt trời vùng vẫy. Và đêm xuống, nàng đón hắn tỉnh giấc từ khối băng phong bằng gương mặt tươi cười rạng rỡ ngây thơ. Hắn luôn chỉ đáp lại nàng bằng một cái gật đầu, sau đó, hắn rời khỏi lâu đài để rồi qua hơn nửa đêm quay về với một con thú chết. Hắn phải giữ nàng được sống, ít ra là cho đến khi hắn có thể nhớ lại toàn bộ quá khứ.

Chốn trú ẩn của hắn cũng thay đổi khá nhiều kể từ khi có nàng. Căn phòng được dọn gọn, lớp bụi cũng bị quét mất và mùi cơ thể người sống phảng phất. Hắn không xem xét những nơi khác, nhưng hắn biết chúng cũng sẽ không thoát khỏi tay nàng. Mỗi ngày, khi hắn ngủ, nàng đã thăm dò khắp nơi trong lâu đài tìm hiểu về vị chủ nhân trước đó của nó để rồi khi đêm xuống, đợi hắn trở về nàng sẽ kể cho hắn nghe. Hắn luôn nghe thật chăm chú, mặc dù trông không có vẻ như vậy, lặng im để nàng dùng giọng nói ngọt ngào như tiếng hát kể lại trong điệu múa xoay tròn. Nàng rất thích múa, hắn biết, và nàng múa rất đẹp. Điệu múa của nàng luôn khiến hắn xem một cách chăm chú, bị thu hút như lần đầu tiên hắn thấy nàng múa bên bờ vực. Có lẽ, thứ duy nhất nơi nàng không gợi nhớ cho hắn về người con gái đã chết chính là những ngẫu khúc ấy.

Đêm nay, cũng là một đêm rất thanh bình, có thể nghĩ như vậy trong cái thế giới kì lạ của cả hai, hắn ngồi lặng trên ngai ngắm nàng khiêu vũ và hát lại những mẩu chuyện vụn vặt nàng tìm được. Tiếng hát nàng nhè nhẹ trôi trong không gian, cùng tiếng lục lạc trong ngần lấp đầy căn phòng trống rỗng và xua đi lời kêu gọi từ rừng thẳm hắn không dạo bước nữa. Mùi ẩm thấp dâng cao, không khí nặng nề những hơi nước báo hiệu mùa mưa dầm sắp đến. Lòng người lại chợt cô lạnh và những dự cảm bất an từ từ trào dâng.

Đêm nay, nàng kể cho hắn nghe về câu chuyện trong quyển nhật ký nàng nhặt được sau lò sưởi.

- Chủ nhân quyển nhật ký là Hoàng tử thứ nhất của vương triều Haion.

“Hơn hai trăm năm trước, đã từng có một vương quốc hạnh phúc với vua và hoàng hậu là những người tài đức hết lòng yêu thương dân chúng. Mọi người sống dưới thời đại đó không lúc nào mất đi nụ cười hay hi vọng. Niềm hạnh phúc lại càng được nhân lên thêm khi vua và hoàng hậu có với nhau hai người con trai, những thiên thần mà họ mong ước ngày đêm. Họ đã định, người anh sẽ là vua, kết hôn với một trong những người con gái được lựa chọn và lên ngôi khi vừa tròn mười tám tuổi. Người em sẽ trở thành quan thần, dưới một người nhưng trên trăm người, sát cánh cùng anh cai trị vương quốc. Mọi việc được định sẵn, ai ai cũng hài lòng.”

“Câu chuyện xảy ra khi hoàng tử anh lên tám tuổi.”

“Lúc ấy, hoàng hậu bỗng mắc trọng bệnh, được chuẩn đoán sẽ không qua khỏi hai tháng nếu không có Cao Mộc Nhĩ mọc sâu trong rừng Tối. Đó là nơi trú ngụ của các loài yêu quái, u hồn cũng như phù thủy, là thế giới của những kẻ bị nguyền rủa, là nơi không ai dám bén mảng đến. Nhà vua ra chiếu chỉ sẽ trọng thưởng cho bất cứ ai tìm được Cao Mộc Nhĩ, nhưng hàng trăm người ra đi là hàng trăm người mất tích. Thấm thoát, một tháng hơn đã trôi qua trong niềm hy vọng tắt dần. Hoàng hậu đã sẵn lòng đón nhận cái chết, nhà vua cũng không muốn hy sinh thêm nhân mạng, bèn thu hồi chiếu chỉ và chuẩn bị đại tang.”

“Nhưng hoàng tử anh không muốn hoàng hậu chết, đã lén nhà vua lên đường tìm vào rừng Tối. Cậu bé nhanh chóng lạc mất lối đi và bị vây hãm. Lang thang hai ngày trong kiệt sức, cuối cùng, hoàng tử anh gục ngã khi mặt trời của ngày thứ ba bắt đầu mọc. Trước khi ngất đi, cậu bé nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp, mái tóc màu bạch kim, mặc chiếc váy xanh lục đang đến gần.”

“Khi tỉnh lại, hoàng tử anh phát hiện mình đang nằm trong ngôi nhà gỗ chật hẹp, với cô gái nhỏ bên cạnh và mụ phù thủy già bên lò sưởi. Nghe hoàng tử kể mọi ngọn nguồn, phù thủy già đồng ý cho hoàng tử Cao Mộc Nhĩ, với điều kiện cháu gái mụ phải trở thành hoàng hậu. Đứa bé ngây thơ vì thương mẹ đã đồng ý không chút chần chừ.”

“Hôm sau, mụ phù thủy đưa hoàng tử anh Cao Mộc Nhĩ và chỉ đường cho cậu bé trở về. Hoàng hậu nhờ vậy đã khỏi bệnh. Hoàng tử anh cũng kể lại toàn bộ câu chuyện cho nhà vua và ông không còn cách nào khác, phải giữ lời hứa đón cháu gái của phù thủy vào cung. Từ đó, hai anh em hoàng tử cùng cô bé sống bên nhau.”

“Thấm thoát, mười năm đã trôi qua, hoàng tử anh sắp tròn mười tám tuổi. Chàng bấy giờ rất hạnh phúc: có cha mẹ yêu thương mình hết mực, có người em trai vừa là bạn vừa là tri kỷ, có cả vị hôn thê yêu chàng, và chàng cũng yêu nàng, bằng cả trái tim. Hôn lễ sắp đến gần, cũng như ngày lên ngôi của chàng.”

“Nhưng phút cuối, tất cả đều tiêu tan.”

“Quân phiến loạn tràn vào cung, ngay buổi tối trước hôn lễ. Vua và hoàng hậu bị giết, hoàng tử anh bị nhốt trên tòa tháp. Chàng phút chốc mất đi tất cả: gia đình, người thân, thậm chí người con gái chàng yêu. Trong cơn hoảng loạn, chàng đã lên lời kêu gọi cả yêu ma…”

“Câu chuyện chỉ đến đấy, phần sau quyển nhật ký đã nhuốm đầy máu và cháy thành tro. Ngài nghĩ kết quả của hoàng tử anh ra sao?”

Graciel nhún người quỳ xuống sàn khi kết thúc câu chuyện. Vừa lúc ấy, nắng sớm thoát khỏi tàn mây, phủ kín bầu trời bằng một màu lạt thếch. Nàng nhìn lên, đã thấy hắn bị giam trọn trong lớp băng phong lạnh người.
 
S

storm5906

.:~«†»~:.

“Yêu một người, chỉ một lần thôi.

Em yêu ngài, duy nhất ngài.

Vì vậy…

… xin đừng yêu em…”



Liệu ta có thể?

.:~«†»~:.


Hắn không thể nào… không thể nào ngăn từng cơn bão kí ức ào ạt ập vào đầu óc. Những lời của Graciel, câu chuyện nàng kể, vương triều Haion, Cao Mộc Nhĩ,… chúng không ngừng trồi lên, quẫy đạp và tặng cho hắn những cơn đau điếng choáng váng. Nhưng trên những thứ ấy, hồi ức mãnh liệt nhất, dịu ngọt nhất cũng như kinh hoàng nhất là hình ảnh về người con gái tóc bạch kim trong chiếc váy màu xanh lục. Mọi thứ về nàng, từ khuôn mặt, mái tóc, dáng người, đến nụ cười dịu dàng, hay cả sự vô tình tàn nhẫn nàng dành cho hắn, tất cả quay cuồng, cào xé tâm can. Mọi thứ cảm xúc của hắn, vui vẻ, hạnh phúc, đến bi ai, khổ sở, thậm chí cả căm hận cũng theo từng kí ức về nàng mà đồng loạt phun lên, dồn đầy vào đầu hắn khiến nó căng như muốn vỡ ra. Đôi mắt hắn nóng rực, hoa lên như bị móc mất. Mũi hắn, cổ họng hắn bỗng bị chặn nghẹt bởi một bức tường kì lạ khiến nó chỉ muốn rách toạt…

Và khi hắn đã chìm sâu vào tận cùng nỗi đau về người con gái, thì một hình bóng khác lại hiện lên.

Một gương mặt, một cánh tay, cũng nụ cười… của một chàng trai…

Hắn cảm thấy như bị giày xéo thêm vạn lần.

Hắn nhớ.

Chính bàn tay hắn đã bóp nát trái tim chàng trai ấy.

XOẢNG!

Băng phong vỡ nát. Những mảnh vỡ sắc bén bắn vụt trong không trung và tan biến rất nhanh trước khi kịp chạm vào bất cứ thứ gì.

Hắn gào lên, vừa gào vừa bật dậy rồi nhanh chóng ngã nhào, tay ôm đầu quỳ mọp dưới đất. Hắn đau đến không cử động nổi, đau đến con tim đã chết của hắn phải chuyển mình đập từng tiếng nặng nhọc. Hắn quẫy đạp, cơ thể như bị xé tan.

Ánh sáng bàng bạc soi rọi xung quanh hắn, xoa dịu dần cơn đau. Hắn ngước lên. Trăng đã treo ngoài cửa sổ. Tiếng lục lạc thoảng tới, rồi từ thinh không, sương khói tụ dần trước mắt hắn thành một chiếc bóng trắng toát, thả lững lờ giữa khung cửa trong hình hài một con người đang điềm nhiên nhìn xuống. Mọi suy nghĩ vốn bị đông cứng nay bỗng hoạt động thật rõ ràng, từ từ, kéo hắn trở về với đêm trăng hơn hai trăm năm trước… đêm máu nhuộm cả thế giới hắn trắng xóa.

Chiếc bóng hư ảo khi mờ khi tỏ khẽ gật gù như ngầm đồng ý hắn đã rời xa hiện tại. Tiếng nói đục ngầu bỗng văng vẳng từ đâu:

“Ngươi muốn gì?”

- Ta… muốn được giải thoát… - Hắn thều thào.

“Ngươi gọi ta không phải chỉ như vậy.”

- …

Tiếng cười vang vang, chế giễu, khiêu khích:

“Cái ngươi muốn là trả thù.”

Hắn nghiến răng. Người con gái ấy phản bội hắn. Chàng trai ấy phản bội hắn. Hắn bị vứt bỏ bởi hai người hắn yêu thương nhất, chỉ vì đã quá tin. Hắn đã không thể ngờ, chỉ vì ghen, vì yêu, nên dối trá, nên đày đọa…

- Ta muốn giết chúng!

“Hãy cho ta dòng máu của ngươi.”

- Ta đã chết rồi.

Phải! Hắn đã chết từ lúc nàng lao khỏi vòng tay hắn, để đến bên em trai hắn cầm đầu quân phiến loạn. Hắn đã chết từ lúc hai người đó tàn nhẫn đóng sập cánh cửa tòa tháp, nhốt hắn trong nỗi hận gặm nhấm dần mòn.

“Ta không cần mạng sống của ngươi. Cái ta cần là một kẻ đi gieo rắc cái chết cho con người.”

- Ta cũng không còn là con người nữa, kể từ khi chúng phản bội ta.

“Ngươi sẽ không hối hận chứ?”

- Không.

Và rồi sau đó là một mảng trắng bao trùm toàn bộ trí óc. Hắn đã lao đi trong cơn mộng mị, cảm thấy toàn thân nhẹ hẫng với nỗi phấn khích trùng vây. Rất nhiều hình ảnh ào tới hắn, nhưng hắn không thể nhận diện chúng. Hắn chỉ biết mỗi khi mình lướt qua, là những dòng trắng tanh hôi lại phụt lên, càng khiến mắt hắn trở nên vô sắc. Đến khi tỉnh trí hắn đã thấy mình đứng trước hai người họ. Em trai và người yêu.

Lúc ấy, hắn mới nhận ra, mọi màu sắc đã biến mất khỏi thế giới của hắn. Hắn bây giờ chỉ còn thấy một bóng đêm đen kịch phủ trùm, và giữa đó, những hình hài con người sáng dạ nổi bật lên. Trước hắn giờ không còn em trai, cũng chẳng còn người yêu, chỉ còn lại hai cái bóng sáng…

Nên hắn xuống tay.

Khi hắn nắm chặt trái tim của chàng trai, và khi máu chảy xuống trắng toát cả cánh tay hắn, cơn thèm khát bùng nổ. Lý trí hắn mất rồi, chỉ còn bản năng thôi thúc. Hắn ngửa mặt uống dòng chất lỏng trắng, để nó tưới ướt hắn, mắt hắn, trong tiếng người con gái gào thét. Hắn cắn nát trái tim em hắn, để rút cạn giọt máu cuối cùng. Nhưng cơn khát chưa thoả. Ôm người yêu trong tay, hắn hôn lên chiếc cổ trắng hắn đã hôn không biết bao nhiêu lần, và răng hắn cắm xuống. Máu phun trào trong miệng hắn, với tiếng kêu ú ớ nhỏ dần của người yêu.

Khoảnh khắc ấy, hắn chưa bao giờ cảm thấy thỏa thê đến như thế, và đêm trong mắt hắn cũng chưa bao giờ trắng đến như thế…

Để rồi sau đó, chỉ còn lại những đêm đen dài vô tận.

“Chỉ cần ngươi muốn, ngươi sẽ được giải thoát.”

Lục lạc lại âm vang.

Graciel…

Hắn bị giật về hiện tại bởi tiếng lục lạc, mùi máu và lửa thoảng trong không khí.

- Graciel?!!

Hắn gọi. Nhưng không có tiếng trả lời. Lần đầu tiên sau hai trăm năm nỗi bất an lùa tới. Quên cả cơn đau, hắn nhổm dậy, nhoài người khỏi khung cửa. Lửa hực lên từ bên dưới, liếm dần vào tường thành. Hắn nhìn quanh.

Chết lặng.

Nàng nằm trên cỏ, cả cơ thể trắng tái nhợt dưới ánh lửa bập bùng. Vùng ngực và bụng nàng bị xé banh, trên da thịt còn dấu vết của hàng trăm vết chém. Máu nàng loang khắp một vạt lớn, khiến chúng lóe lên sắc trắng đang phủ lấy thân nàng.

Hắn nhảy khỏi tòa tháp, đến bên nàng thật nhanh để cúi xuống ôm nàng. Một tiếng thở hắt ra, nàng mở mắt ngước nhìn. Hơi thở cố giữ đến phút cuối chỉ cho phép nàng đưa bàn tay lạnh giá lên gò má hắn, cười nói yếu ớt:

- Xin ngài… hãy quên em đi…

Tay nàng rơi. Mắt nhắm. Nhưng môi nàng cười. Hình ảnh người con gái biến mất, giờ đây, chỉ còn là nàng trọn vẹn nằm trong vòng tay hắn. Nhưng hắn đã không thể giữ được nàng.

Tiếng rạn vỡ của trái tim khiến hắn phát điên. Hắn đã không thể thét gào để nỗi đau vơi đi, nên hắn đứng lên, hướng đôi mắt tăm tối về nơi mùi máu nàng vương lại. Hắn đánh hơi được, trong cơn giận dữ, mùi loài người, mùi tỏi, mùi nước thánh… và mùi gã đàn ông.

Hắn lao đi. Rừng đêm nuốt hắn vào lòng và rẽ đường dẫn hắn đến với đám người. Nhìn thấy kẻ đi cuối, hắn vung tay. Bàn tay cắm vào lưng được hắn giật mạnh khiến nội tạng phọt văng, phun ra một dòng chất lỏng trắng. Không để đám người đó kịp phản ứng, móng vuốt hắn lại xòe rộng, trong giây lát đã xé nát gần hết bọn chúng. Thịt vụn rơi đầy trên đất, máu nhỏ từng giọt giữa trời như mưa nhuốm trắng khắp nơi. Lừ mắt nhìn bọn người chỉ còn vài kẻ đang run sợ chĩa mũi kiếm về phía mình, hắn chậm rãi tiến đến.

Một vạt nước trong lành tạt thẳng vào tay hắn. Bỏng rát. Hắn quay về phía gã đàn ông gương mặt độc ác đang cầm chiếc bình rỗng. Là gã. Hắn phẩy tay rũ vệt nước thánh đọng lại, để mặc da thịt dần bị ăn mòn. Hắn… có còn cảm thấy đau nữa đâu! Hắn quệt tay, bọn người khụy xuống. Những cái đầu tròn rơi lộp độp trên đất với vẻ mặt còn chưa hết kinh hoàng.

Hắn liếc sang gã đàn ông, tên còn lại duy nhất. Từ lưỡi kiếm gã, hắn có thể ngửi thấy mùi máu nàng vương đậm trên đó. Gã vừa lùi lại vừa kêu ư ử, toàn thân run lẩy bẩy bất lực. Hắn đưa tay. Gã thét lên sợ hãi, vung kiếm chém loạn xạ nhưng hắn bẻ đôi lưỡi kim loại không chút khó khăn. Hắn tóm lấy cổ họng gã. Tay còn lại cầm mũi kiếm gãy, hắn đâm nó xuyên qua bả vai gã ghim chặt vào thân cây. Gã vùng vẫy, thét loạn, cả người giật liên hồi. Máu từ từ nhỏ giọt và bắt đầu loang.

- Tha tôi… làm ơn tha… tôi…

Gã rên rỉ. Hắn không đếm xỉa đến, miết chặt ngón tay vào bả vai gã khiến gã lại thét lên. Ghé sát môi vào cổ gã, hắn cắn mạnh nhưng không uống. Máu từ động mạch phun thành vòi tưới ướt mặt hắn. Máu chảy tràn, càng kích thích cơn điên loạn. Trong câm lặng và tiếng la thét của gã đàn ông, hắn cắt gã thành từng mảnh, cố giữ cho gã được sống đến tận lúc trái tim bị lấy đi…

Và máu, như hai trăm năm trước, nhuộm trắng đêm của hắn…

Đêm đen… đã hóa màu trắng toát.
 
S

storm5906

.:~«†»~:.

Graciel…

… hãy để ta được nói với em…

.:~«†»~:.


Trăng tàn nơi cuối rừng, cũng là lúc hắn trở về.

Nhưng về để làm gì nữa? Chốn trú thân duy nhất của hắn, những thứ cuối cùng còn lại của hắn đã mất, giờ hắn chẳng còn gì…

… ngoài xác Graciel…

Hắn quỳ gối bên nàng.

Một vòng sáng trắng tinh nguyên trải dài, vây lấy cơ thể yêu kiều nay đã bất động và giá băng.

Hắn ôm nàng trên tay, gục đầu lên mái tóc tơ tinh khiết, môi khẽ nở nụ cười. Bên cạnh hắn, là trái tim chết từ lồng ngực hắn trống không.

Nụ cười bay đi, hòa vào cơn gió thoảng qua đống tàn tro và tan vào ánh sáng đang loang dần khắp bầu trời nhạt phai đi sắc tối. Băng ngưng đọng từ những hạt trong không khí, chẳng mấy chốc, đã ôm trọn cả hai vào vòng tay…



Hãy bỏ lại thế giới trắng xóa ngoài kia…

Tại nơi đây, nguyện ước cuối cùng của ta.

Thế giới chỉ còn lại em…

trong vĩnh cửu băng phong…

của hạnh phúc…

… mãi mãi không tan…



Ta…

… yêu em…



Graciel…



.:~«End»~:.

[Dưới đây là phần đã không được post bên FIXI do tác giả viết thêm vào sau này]

- Này lữ khách, câu chuyện có thỏa mãn được trí tò mò của anh không?

Bật cười, kẻ lữ khách nâng ly rượu vơi trên quầy đưa lên môi nhấp. Lão chủ quán phốp pháp vừa lau chiếc ly nhỏ vừa lắc đầu:

- Anh không tin sao? Đó là câu chuyện đã xảy ra ở vùng đất này đấy.

- Thật à? – Kẻ lữ khách nhún vai, khoanh tay và nhìn lão giễu cợt. – Ông nghĩ tôi là một tên ngốc ư?

- Này lữ khách, cớ sao anh không tin?

Người đàn ông tựa vào quầy nhíu mày, giơ ly về phía lữ khách. Những kẻ quanh đó cũng bắt đầu quay lại. Anh ta nhìn họ, bối rối:

- Các ông… tôi nghĩ các ông không quan tâm chứ!

- Lão chủ đã kể chuyện này hàng trăm lần rồi! – Người đàn ông hất đầu, liếc về phía lão chủ quán đang cười khúc khích. Lão tiếp lời:

- Đã có không biết bao nhiêu lữ khách đến đây vì truyền thuyết ấy như anh, tôi cũng đã kể với tất cả họ như anh. Không ai tin cả, chỉ cho nó là chuyện hoang đường. Tôi đã nghĩ anh khác, thì ra cũng chỉ là một kẻ lữ khách bình thường thôi.

- Này này, đừng nói thế! – Lữ khách xua tay. – Tôi không tin là vì trong câu chuyện có điểm vô lý.

Mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên. Lão chủ nhìn lữ khách một lát, rồi thở ra, đặt chiếc ly xuống khay và đến ngồi đối diện anh, mắt hơi cười:

- Điều gì, hả lữ khách?

Lữ khách nhìn những người trong quán cũng đang bu dần về phía mình, khẽ nuốt khan nhìn lão chủ. Lão cười xòa:

- Ồ, anh cứ nói đi! Không sao đâu, họ chỉ tò mò về điều vô lý của anh cũng như anh tò mò về truyền thuyết của thung lũng này thôi.

Kẻ lữ khách gượng cười, nốc rượu và đan tay, cất tiếng:

- Ông bảo tất cả mọi người trong làng đều biết rằng trong khu rừng có quỷ hút máu, hay hoàng tử Froze…

- Tôi không bảo quỷ hút máu là hoàng tử. – Lão chủ cắt ngang.

- Được thôi, dù sao thì ai cũng biết hắn ta là ai. Vậy là tất cả người làng đều biết quỷ hút máu sống trong khu rừng, mà hắn thì không chỉ mới sống ở đó cho đến thời điểm câu chuyện diễn ra. Dĩ nhiên cả gã trưởng làng cũng biết phải không? – Mọi người gật gù từng theo lời lữ khách nói. Anh ta hắng giọng, hỏi:

- Nếu thế, thì tại sao gã lại đốt tòa lâu đài của hắn? Tuy không biết hắn coi trọng gái đó nhưng lão phải biết kết quả việc phá hủy hang ổ của hắn chứ.

Một giây lặng, và mọi người nhìn nhau. Lão chủ vỗ hai tay gây chú ý rồi phẩy phẩy lùa họ đi. Họ gật đầu, chẳng mấy chốc đã trở về chỗ cũ của mình để lại không gian riêng cho lữ khách và lão chủ. Lão đặt tay lên vai lữ khách còn đang ngơ ngác, hạ giọng:

- Anh là người đầu tiên chú ý đến điều này. – Khóe miệng lão nhếch sâu ra vẻ hài lòng. – Thế thì theo suy nghĩ của anh, gã là người đã đốt tòa lâu đài?

- Không phải gã thì là ai? – Lữ khách lúng túng, nhưng đôi mày chợt dãn ra ngay. Lão chủ bỏ tay khỏi vai lữ khách để chặn lên môi anh, mỉm cười:

- Lữ khách, đừng nói! Mọi thứ đều chỉ là suy đoán, nên hãy giữ điều đó cho riêng anh đi!

- Nhưng… vậy thì tôi lại có thêm một số nghi vấn…

Lão chủ đứng lên, bình thản cầm giẻ lau chiếc ly không. Lữ khách chồm hẳn khỏi quầy về phía lão, gần như thì thầm:

- Nếu đã là như vậy, chẳng lẽ mọi điều giữa cô ta với hắn đều là giả dối?

Lão chủ không nhìn, mấp máy môi trả lời:

- Này lữ khách, tôi chỉ là kẻ kể chuyện, tôi không có quyền phán xét câu chuyện tôi đã kể cũng như ngăn anh suy diễn này nọ. Nhưng anh biết đấy, trên đời này, trái tim là thứ rắc rối nhất. Nếu anh là người thông minh như vậy, tôi nghĩ câu trả lời không quá khó khăn đâu.

Lữ khách thở dài, buông mình xuống ghế uống cạn ly rượu rồi xốc tay nải lên vai. Anh trả cho lão một đồng vàng, quày quả đẩy cửa bước khỏi quán. Trước khi rời đi, anh còn quay lại nói to:

- Lão chủ ạ, cám ơn lão đã kể tôi nghe câu chuyện thú vị này. Vậy tôi hỏi lão, lão đã bao giờ từng nghĩ rằng tình yêu giữa họ là thật?

- Ôi lữ khách, anh thật bướng bỉnh! – Lão chủ lắc đầu, lần này đã chịu nhìn vào anh ta. – Tôi tự hỏi rằng một kẻ hoài nghi như anh đã bao giờ yêu chưa! Hãy nghe đây, lữ khách, dù cô gái đã mất quá nhiều thứ quan trọng, và hắn mất tất cả mọi lý do để hắn tồn tại trên đời. Nhưng cô gái đến chết cũng tìm mọi cách mang hắn theo, còn hắn sẵn sàng từ bỏ trái tim đang đền tội của hắn để đến bên cô gái. Anh nghĩ rằng đó không phải là tình yêu ư? Vậy anh hãy đi đi! Hãy vào khu rừng đó, nơi còn lại tàn tích của tòa lâu đài đã bị đốt cháy và khối băng phong xem! Anh hãy nhìn vào họ, tận mắt thấy điều gì đã đến với họ những giây phút cuối cùng và hãy dùng trái tim của anh cảm nhận đi! Tôi tin, phải, tôi tin đấy! Nếu anh có thể thấy ánh nắng hiếm hoi nơi thung lũng này đã trở nên tuyệt đẹp như thế nào trong đôi mắt họ, tôi tin rằng anh sẽ thấy tình yêu có tồn tại hay không.
 
S

storm5906

- Ôi lữ khách, anh thật bướng bỉnh! – Lão chủ lắc đầu, lần này đã chịu nhìn vào anh ta. – Tôi tự hỏi rằng một kẻ hoài nghi như anh đã bao giờ yêu chưa! Hãy nghe đây, lữ khách, dù cô gái đã mất quá nhiều thứ quan trọng, và hắn mất tất cả mọi lý do để hắn tồn tại trên đời. Nhưng cô gái đến chết cũng tìm mọi cách mang hắn theo, còn hắn sẵn sàng từ bỏ trái tim đang đền tội của hắn để đến bên cô gái. Anh nghĩ rằng đó không phải là tình yêu ư? Vậy anh hãy đi đi! Hãy vào khu rừng đó, nơi còn lại tàn tích của tòa lâu đài đã bị đốt cháy và khối băng phong xem! Anh hãy nhìn vào họ, tận mắt thấy điều gì đã đến với họ những giây phút cuối cùng và hãy dùng trái tim của anh cảm nhận đi! Tôi tin, phải, tôi tin đấy! Nếu anh có thể thấy ánh nắng hiếm hoi nơi thung lũng này đã trở nên tuyệt đẹp như thế nào trong đôi mắt họ, tôi tin rằng anh sẽ thấy tình yêu có tồn tại hay không.

Câu nói thật ý nghĩa, dường như đây là hồi kết cho tất cả đau khổ và dằn vặt của một đôi không có hy vọng gì!
 
Top Bottom