- 10 Tháng tám 2021
- 1,501
- 1
- 1,435
- 231
- 20
- Cà Mau
- Trường THPT Thới Bình


VỢ CHỒNG A PHỦ
1. Hoàn cảnh sáng tác.
– 1952 trong chuyến đi thực tế 8 tháng về TB, Tô Hoài đã sáng tác “Truyện TB" phản ánh cuộc sống tủi nhục của đồng bảo miền núi TB dưới ách áp bức bóc lột của Thực dân phong kiến và sự giác ngộ Cách mạng của họ.
+ Tác phẩm có ba truyện: "Cứu đất cứu mường", "Mường Giơn ", “Vợ chồng A Phủ".
+ Tác phẩm thể hiện nhận thức, khám phá hiện thực kháng chiến ở địa bản vùng cao TB và thể hiện tài năng ng thuật của TH.
+ Tác phẩm đã đoạt giải nhất về truyện và kĩ của Hội vẫn nghệ Việt Nam (1954-1955). “Vợ chồng A Phủ" viết về hai chặng đường đời của Mị và A Phủ
II. Phân tích.
1. Mị-con dâu gạt nợ nhà Pá Tra. (Đoạn 1, từ đầu - Á sử đi chơi bị đánh vỡ đầu):
a. Truyện mở đầu = lời giải thích về chân dung của Mị.
+ Cô gái ngồi quay sợi bên tảng đá.
+ Cô ấy luôn củi mật, mặt buồn rười rượi .Việc làm và chân dung của Mị hoàn toàn đối lập với sự giàu sang, tấp nập của g/đình Thống lý
=> Cách giải thích tạo sự chú ý cho người đọc, gợi ra một số phận éo le của Mị.
b. Hoàn cảnh Mỹ phải làm dâu nhà Thống Lý
+ Bố mẹ Mị nghèo không có tiền làm đám cưới nên vay tiền nhà Thi -> trả mãi không hết, Mị lớn bị bắt về làm dâu gạt nợ
=> Số phận của người dân nghèo, người PN nghèo ở miền núi rất bi thảm; sự bất công của XH miền núi lúc đã.
c.Nhân vật Mị
- Trước khi về làm dâu nhà Thống Lý
+ Mị là thiếu nữ xinh đẹp, có tài thổi sáo, thôi là. Tiếng sáo của Mị khiển trai bản đứng nhân cả chân vách buồng cô
=> Bảo hiệu vẻ đẹp chân đẩy của tâm hồn.
+ Mị từng có người yêu, từng được yêu & nhiều lần hồi hộp trước tiếng gõ của của bạn tỉnh
=> Cuộc sống của Mị tuy nghèo về vật chất song rất h/phúc. Vì chữ hiểu Mị đánh làm đầu gạt nợ.
- Khi bị bắt về làm đầu nhà TL: đêm nào Mị cũng khóc, Mị trốn về nhà, định ăn là ngón tự tử.
=> Sự phản kháng quyết liệt của Mị Mị không muốn sống cuộc đời của kẻ nô lệ trong nhà TL, muốn sống theo mong muốn của mình, cũng như nàng k/khát một cuộc sống có h/p, có t/y.
* Sau đó ; ở lâu trong cái khổ Mị cũng quen đi.Mi tưởng mình là con trâu con ngựa, Mị cúi mặt không nghĩ ngợi, chỉ nhỏ những việc không giống nhau, mỗi ngày Mị không nói, lùi lũi như con rùa nuôi trong xó cửa, Mị ở trong buồng kín ...thì thôi.Tô Hoài đã diễn tả được thử ngục thất tinh thần, giam hãm cách li tâm hồn cô với cuộc đời, huỷ hoại tuổi xuân sức sống của cô. Đó cũng chính là tiếng nói tố cáo chế độ pk miền núi chả đạp lên quyền sống của con người. Khi cha chết. Mị không nghĩ đến việc ăn lá ngón tự từ chết nữa nhưng cô buông xuôi, sống vật vô. Mị đăng thương, không còn tha thiết với c/sống mà chỉ sống như một cái xác không hồn
=>Nghệ thuật miêu tả tinh tế, chọn lọc chi tiết đặc sắc đã khắc họa được hình tượng nhân vật Mị: tiêu biểu, điển hình.
- Đêm tình mùa xuân và sự thức tỉnh của Mị + Mùa xuân TB: gió thổi.. gió rét rất dữ dội ...những chiếc vảy hoa đem ra phơi..đàn trẻ chờ chết cưới ẩm...
-> mùa xuân TB đặc trương và làm say lòng người bàng hương rượu ngày tết.
+ Mị uống rượu, uống ừng ực từng chén -> say nên quên đi thực tại và sống lại ngày trước: Mị thổi sáo giỏi, Mị "uống rượu bên bếp và thổi sáo, thổi lá theo Mi". Mị nghĩ lại mình từng có một quảng đời HP, đầy kỉ niệm, Mị thấy mình phơi phới trở lại, trong lòng đột nhiên vui sướng như những đêm tết ngày trước, Mị thấy minh còn trẻ lắm... M nhớ rằng mình vẫn là một con người và có quyền đi chơi ngày tết. Mị muốn đi chơi, muốn vợt qua cải nhà tù giam hãm minh bấy lâu nay.
+ Tiếng sáo gọi bạn: được miêu tả nhiều lần và có nhiều biến đổi khác nhau: Ngoài đầu núi thôi". "Tại Mị
... gọi bạn", "Trong dầu.. sáo", "Tiếng sáo. chơi"Tiếng sáo thực tại đưa Mị về những mùa xuân trước, tiếng sáo tâm hồn đưa cô đến niềm hạnh phúc yêu thương. Tiếng sáo trở thành tiếng lòng của người thiếu phụ.
=>Mùa xuân, tiếng sáo, hơi rượu khiến lòng Mị rạo rực, Mị muốn đi chơi. Niềm khao khát HP đầy nhân bản, tỉnh yêu c/sống tiềm tàng được đánh thức.Trong Mị đầy những mâu thuẫn chân thực. Mị được đặt trong sự tưởng tranh giữa một bên là sự sống, một bên là cảm thức về thân phận. Tình cảng xảo động thì lòng cảm đến đau cùng thực tại. Sức ám ảnh của quá khử lớn hơn nên Mị đảm chim vào ảo giác và quấn lại tóc.. cải ảo", cô không nhìn thấy A Sử bước vào, không nghe hắn nói. Bị AS trói, mị vẫn như không biết gì. Sau đó Mị ý thức thực tại khi "Cổ tay ... thịt".
2. A Phủ, người ở gạt nợ cho nhà thống lý
-A Phủ đánh AS, bị bắt, bị những hủ tục của bọn cường hào miền núi biến thành nô lệ. Anh là sự đối lập giữa hai con người trong một: A Phủ cường trắng, gan góc, bất khuất và A Phủ cúi đầu chấp nhận sự trừng phạt
-> Am hiểu tâm lí nhân vật của nhà văn.
- A Phủ nghèo nhưng sống tự lập, chân chất, thẳng thắn; anh lao động giỏi, thổi sáo hay và yêu nghệ thuật. A Phủ là đứa con của núi rừng tự do nhưng không tránh được kiếp sống nô lệ
=> Cuộc đời của AP và Mị có nhiền nét tương đồng.
3. Sự gặp gỡ của những con người cùng cảnh ngộ.
- A Phủ làm tôi tớ cho gia đình nhà thống lí vi mãi bẫy nhim để hồ về mất một con bỏ nên thống lí trừng trị: “Trôi đứng hơi lúc lắc".
- A Phủ chỉ đứng nhắm mắt cho đến đêm khuya.
- Trong những đêm dài mùa đông lạnh và buồn, Mị đến bếp lửa hơ tay-bếp lửa như người bạn tri âm của Mị-và Mị thấy A Phủ mắt mở trừng trừng. Mị vẫn thản nhiên hơ tay chỉ biết ngọn lửa, A Phủ là cái xác chết đứng đấy thì Mị vẫn thế thôi
-> Khi A Phủ bị trói đứng, Mỹ gần như vô tri, cô lặng lẽ như cải bỏng. H/ảnh Mị bên bếp lửa khắc họa rõ nét nỗi hẻo hát của người đàn bà trong đêm dài tối đen vùng cao.-Đêm mùa đông khác Mị dậy thổi lửa, liếc mắt trong sang thấy "A Phủ một dòng nước mắt. đen xạm lại". Mị thấy A Phủ khóc và nhớ lại việc Mị bị trói - thấy “chúng nó thật độc ác, chỉ đêm mai là người kia chết, ta chỉ con biết đợi ngày rũ xương ở đây”.
=> Giọt nước mắt của A Phủ là giọt nước làm tràn các đưa Mị ra khỏi con mẻ của thực tại trở về nỗi nhớ, nhớ đến nỗi khổ của mình, xót xa cho minh và cảm thấy thương A Phủ. Tô Hoài rất am hiểu tâm lí con người, phải thương minh, nhận ra mình cũng đau khổ thì mới hiểu được người khác. Mị thương A Phủ, tỉnh thương lớn dẫn.
+ Mị tưởng tượng, thấy sợ và úc này tinh thương A Phủ lớn hơn tỉnh thương bản thân, là cơ sở đề Mị cởi trói cho A Phủ.
+ Mị “rón rén bước... đi ngay"
-> sau khi giúp đỡ được A Phủ, giải quyết được tình thương người thì Mị lo sợ cho tại họa của mình, thương mình. Sự lo lắng ấy giúp Mị có sức mạnh để cùng thoát chạy theo A Phủ, thay đổi số phận mình.
Trong con người Mị đã lóe lên hi vọng, khát vọng sống lại bừng lên, 4. Nghệ thuật miêu tả và kể chuyện của Tô Hoài.
- Miêu tả thiên nhiên, tả cảnh rất đặc sắc. Cảnh miền núi hiện ra với nét sinh hoạt và phong tục riêng.
+ Tả mùa xuân, ngày tết rất hấp dẫn với nhiền nét chấm phá, màu sắc và đường nét tạo hình.
( Trích lớp văn thầy Nhật )
1. Hoàn cảnh sáng tác.
– 1952 trong chuyến đi thực tế 8 tháng về TB, Tô Hoài đã sáng tác “Truyện TB" phản ánh cuộc sống tủi nhục của đồng bảo miền núi TB dưới ách áp bức bóc lột của Thực dân phong kiến và sự giác ngộ Cách mạng của họ.
+ Tác phẩm có ba truyện: "Cứu đất cứu mường", "Mường Giơn ", “Vợ chồng A Phủ".
+ Tác phẩm thể hiện nhận thức, khám phá hiện thực kháng chiến ở địa bản vùng cao TB và thể hiện tài năng ng thuật của TH.
+ Tác phẩm đã đoạt giải nhất về truyện và kĩ của Hội vẫn nghệ Việt Nam (1954-1955). “Vợ chồng A Phủ" viết về hai chặng đường đời của Mị và A Phủ
II. Phân tích.
1. Mị-con dâu gạt nợ nhà Pá Tra. (Đoạn 1, từ đầu - Á sử đi chơi bị đánh vỡ đầu):
a. Truyện mở đầu = lời giải thích về chân dung của Mị.
+ Cô gái ngồi quay sợi bên tảng đá.
+ Cô ấy luôn củi mật, mặt buồn rười rượi .Việc làm và chân dung của Mị hoàn toàn đối lập với sự giàu sang, tấp nập của g/đình Thống lý
=> Cách giải thích tạo sự chú ý cho người đọc, gợi ra một số phận éo le của Mị.
b. Hoàn cảnh Mỹ phải làm dâu nhà Thống Lý
+ Bố mẹ Mị nghèo không có tiền làm đám cưới nên vay tiền nhà Thi -> trả mãi không hết, Mị lớn bị bắt về làm dâu gạt nợ
=> Số phận của người dân nghèo, người PN nghèo ở miền núi rất bi thảm; sự bất công của XH miền núi lúc đã.
c.Nhân vật Mị
- Trước khi về làm dâu nhà Thống Lý
+ Mị là thiếu nữ xinh đẹp, có tài thổi sáo, thôi là. Tiếng sáo của Mị khiển trai bản đứng nhân cả chân vách buồng cô
=> Bảo hiệu vẻ đẹp chân đẩy của tâm hồn.
+ Mị từng có người yêu, từng được yêu & nhiều lần hồi hộp trước tiếng gõ của của bạn tỉnh
=> Cuộc sống của Mị tuy nghèo về vật chất song rất h/phúc. Vì chữ hiểu Mị đánh làm đầu gạt nợ.
- Khi bị bắt về làm đầu nhà TL: đêm nào Mị cũng khóc, Mị trốn về nhà, định ăn là ngón tự tử.
=> Sự phản kháng quyết liệt của Mị Mị không muốn sống cuộc đời của kẻ nô lệ trong nhà TL, muốn sống theo mong muốn của mình, cũng như nàng k/khát một cuộc sống có h/p, có t/y.
* Sau đó ; ở lâu trong cái khổ Mị cũng quen đi.Mi tưởng mình là con trâu con ngựa, Mị cúi mặt không nghĩ ngợi, chỉ nhỏ những việc không giống nhau, mỗi ngày Mị không nói, lùi lũi như con rùa nuôi trong xó cửa, Mị ở trong buồng kín ...thì thôi.Tô Hoài đã diễn tả được thử ngục thất tinh thần, giam hãm cách li tâm hồn cô với cuộc đời, huỷ hoại tuổi xuân sức sống của cô. Đó cũng chính là tiếng nói tố cáo chế độ pk miền núi chả đạp lên quyền sống của con người. Khi cha chết. Mị không nghĩ đến việc ăn lá ngón tự từ chết nữa nhưng cô buông xuôi, sống vật vô. Mị đăng thương, không còn tha thiết với c/sống mà chỉ sống như một cái xác không hồn
=>Nghệ thuật miêu tả tinh tế, chọn lọc chi tiết đặc sắc đã khắc họa được hình tượng nhân vật Mị: tiêu biểu, điển hình.
- Đêm tình mùa xuân và sự thức tỉnh của Mị + Mùa xuân TB: gió thổi.. gió rét rất dữ dội ...những chiếc vảy hoa đem ra phơi..đàn trẻ chờ chết cưới ẩm...
-> mùa xuân TB đặc trương và làm say lòng người bàng hương rượu ngày tết.
+ Mị uống rượu, uống ừng ực từng chén -> say nên quên đi thực tại và sống lại ngày trước: Mị thổi sáo giỏi, Mị "uống rượu bên bếp và thổi sáo, thổi lá theo Mi". Mị nghĩ lại mình từng có một quảng đời HP, đầy kỉ niệm, Mị thấy mình phơi phới trở lại, trong lòng đột nhiên vui sướng như những đêm tết ngày trước, Mị thấy minh còn trẻ lắm... M nhớ rằng mình vẫn là một con người và có quyền đi chơi ngày tết. Mị muốn đi chơi, muốn vợt qua cải nhà tù giam hãm minh bấy lâu nay.
+ Tiếng sáo gọi bạn: được miêu tả nhiều lần và có nhiều biến đổi khác nhau: Ngoài đầu núi thôi". "Tại Mị
... gọi bạn", "Trong dầu.. sáo", "Tiếng sáo. chơi"Tiếng sáo thực tại đưa Mị về những mùa xuân trước, tiếng sáo tâm hồn đưa cô đến niềm hạnh phúc yêu thương. Tiếng sáo trở thành tiếng lòng của người thiếu phụ.
=>Mùa xuân, tiếng sáo, hơi rượu khiến lòng Mị rạo rực, Mị muốn đi chơi. Niềm khao khát HP đầy nhân bản, tỉnh yêu c/sống tiềm tàng được đánh thức.Trong Mị đầy những mâu thuẫn chân thực. Mị được đặt trong sự tưởng tranh giữa một bên là sự sống, một bên là cảm thức về thân phận. Tình cảng xảo động thì lòng cảm đến đau cùng thực tại. Sức ám ảnh của quá khử lớn hơn nên Mị đảm chim vào ảo giác và quấn lại tóc.. cải ảo", cô không nhìn thấy A Sử bước vào, không nghe hắn nói. Bị AS trói, mị vẫn như không biết gì. Sau đó Mị ý thức thực tại khi "Cổ tay ... thịt".
2. A Phủ, người ở gạt nợ cho nhà thống lý
-A Phủ đánh AS, bị bắt, bị những hủ tục của bọn cường hào miền núi biến thành nô lệ. Anh là sự đối lập giữa hai con người trong một: A Phủ cường trắng, gan góc, bất khuất và A Phủ cúi đầu chấp nhận sự trừng phạt
-> Am hiểu tâm lí nhân vật của nhà văn.
- A Phủ nghèo nhưng sống tự lập, chân chất, thẳng thắn; anh lao động giỏi, thổi sáo hay và yêu nghệ thuật. A Phủ là đứa con của núi rừng tự do nhưng không tránh được kiếp sống nô lệ
=> Cuộc đời của AP và Mị có nhiền nét tương đồng.
3. Sự gặp gỡ của những con người cùng cảnh ngộ.
- A Phủ làm tôi tớ cho gia đình nhà thống lí vi mãi bẫy nhim để hồ về mất một con bỏ nên thống lí trừng trị: “Trôi đứng hơi lúc lắc".
- A Phủ chỉ đứng nhắm mắt cho đến đêm khuya.
- Trong những đêm dài mùa đông lạnh và buồn, Mị đến bếp lửa hơ tay-bếp lửa như người bạn tri âm của Mị-và Mị thấy A Phủ mắt mở trừng trừng. Mị vẫn thản nhiên hơ tay chỉ biết ngọn lửa, A Phủ là cái xác chết đứng đấy thì Mị vẫn thế thôi
-> Khi A Phủ bị trói đứng, Mỹ gần như vô tri, cô lặng lẽ như cải bỏng. H/ảnh Mị bên bếp lửa khắc họa rõ nét nỗi hẻo hát của người đàn bà trong đêm dài tối đen vùng cao.-Đêm mùa đông khác Mị dậy thổi lửa, liếc mắt trong sang thấy "A Phủ một dòng nước mắt. đen xạm lại". Mị thấy A Phủ khóc và nhớ lại việc Mị bị trói - thấy “chúng nó thật độc ác, chỉ đêm mai là người kia chết, ta chỉ con biết đợi ngày rũ xương ở đây”.
=> Giọt nước mắt của A Phủ là giọt nước làm tràn các đưa Mị ra khỏi con mẻ của thực tại trở về nỗi nhớ, nhớ đến nỗi khổ của mình, xót xa cho minh và cảm thấy thương A Phủ. Tô Hoài rất am hiểu tâm lí con người, phải thương minh, nhận ra mình cũng đau khổ thì mới hiểu được người khác. Mị thương A Phủ, tỉnh thương lớn dẫn.
+ Mị tưởng tượng, thấy sợ và úc này tinh thương A Phủ lớn hơn tỉnh thương bản thân, là cơ sở đề Mị cởi trói cho A Phủ.
+ Mị “rón rén bước... đi ngay"
-> sau khi giúp đỡ được A Phủ, giải quyết được tình thương người thì Mị lo sợ cho tại họa của mình, thương mình. Sự lo lắng ấy giúp Mị có sức mạnh để cùng thoát chạy theo A Phủ, thay đổi số phận mình.
Trong con người Mị đã lóe lên hi vọng, khát vọng sống lại bừng lên, 4. Nghệ thuật miêu tả và kể chuyện của Tô Hoài.
- Miêu tả thiên nhiên, tả cảnh rất đặc sắc. Cảnh miền núi hiện ra với nét sinh hoạt và phong tục riêng.
+ Tả mùa xuân, ngày tết rất hấp dẫn với nhiền nét chấm phá, màu sắc và đường nét tạo hình.
( Trích lớp văn thầy Nhật )