cuu' mjh` z0j'!nguoi than song' mạ tr0ng l0ng` t0j!

T

thuy_078

Trong 1 fút jây nào đó , bạn tìm thấy 1 ng bạn thân , là ng thay đổi cuộc sống của bạn dù chỉ là đôi chút . Bạn là ng làm tôi thấy mình thật sự thay đổi .
Bạn vốn là con ng bjết wan tâm đến ng khác , tính cách hồn nhiên , ngây thơ , vui tươi . Có nh~ lúc bạn làm trò để bọn tôi cười đến ko thể dừng . Nh~ lúc vui hay buồn , nụ kười bạn vẫn tươj . Bạn là ng làm cho tôi tin rằng thế giới này thật sự tốt đẹp . Khi tôi đã gục ngã và chỉ biết thế jới xung wanh chỉ là đen tối , trống rỗng , bạn có thể dắt tôi wa nh~ bước khó khăn trong cuộc sốg . Lúc buồn và nh~ lúc rối trí , ng bạn ấy luôn nắm lấy tay tôi để ngồi hàng h jải thích cũng như động viên rồi nói với tôi mọi chuyện sẽ tốt đẹp . Nghĩ đến bạn tôi ko bao h nghĩ sẽ đối mặt với những ngày tháng lo âu , bằng cách nào đó mà bạn luôn ở bên tôi , nh~ ngày tháng cho nụ cười và vui vẻ, tình cảm dành để sẻ chia , bạn đã làm tôi mỉm cười khi tôi ngả khụy và tưởng rằng sẽ ko thế đứng lên . Bạn là ng bạn than nhất mà tôi từng có .
Rồi 1 ngày bạn nói là phải ra đi nh tôi chỉ dc bạn cho biết là sẽ rất lâu mới về và cũng có thể là ko trở về nữa . Ngày tiển bạn , tôi khóc và khóc nh tôi và bạn fải tạm biệt nhau . Bạn đi vào cánh cửa phi trường , dáng bạn dần xa và xa mãi . Giá như thời gian có thể quay lại để tôi có thế nói tôi quý bạn lắm ! Bạn cho tôi hiểu ý nghĩa thật sự về tình bạn ,bạn luôn nói nh~ điều tôi mún ngha , bạn ko bao h bỏ rơj tôi làm cho tôi lạc lõng . sự chân thật và lòng tốt ấy đã làm ngọn lửa tình bạn của chúng ta luôn cháy mãi .
Khi tôi ở bên bạn , tôi thực sự mới là tôi , tôi dc làm nh~ j tôi muồn , nói nh~ j tôi thích . Bạn ko chê cười khi tôi nói điều j sai . Nh~ lúc như thế , tôi thấy mình luôn đầy đủ , hạnh phúc bới vì tôi ko cần lo âu , tôi đã có 1 tình bạn mãi mãi trong cuộc đời và sẽ ko bao h kết thúc .
bài 2:
" Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra" Câu ca của ng` xưa đã làm xúc động trái tim bao ng` con, gợi nhớ về h/ả ng` mẹ thân thương. Tôi cũng vậy. Nếu ai hỏi : " Bạn yêu ai nhất trên đời này ?", tôi sẽ ko ngần ngại trả lời ngay: " Mẹ ! H/ả mẹ luôn sống mãi trong tôi ."
Thân bài : Mẹ đã vất vả 9 tháng 10 ngày để sinh ra tôi, vs bao yêu thương, lo lắng . Đó là công sinh thành ko gì có thể sánh nổi . Mẹ vất vả , hi sinh để nuôi chị em tôi lớn khôn. Mẹ tôi nay đã ngoài 40 nhưng dáng vẻ còn trẻ trung lắm. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt mẹ hiền từ khiến ai gặp gỡ cũng mến. Mọi ng` đều nói hồi còn trẻ mẹ tôi rất xinh.Còn bây h dấu vết thời gian đã hằn in những nếp nhăn trên khôn mặt mẹ, song ko vì thế mà làm mất đi vẻ duyen dáng, mặn mà ở người phụ nữ Hà Thành .( tách đoạn) Công việc chính của mẹ tôi là nội trợ, nghe có vẻ dễ nhưng nó đòi hỏi sự đảm đang, khéo léo, tỉ mỉ. Bắt đầu 1 ngày mới của mẹ là đi chợ sớm, chọn những thức ăn tươi ngon nhất để nấu bữa ăn ngon cho cả nhà. Mẹ luôn chú ý tới từng khẩu vị của mỗi ng`, bố tôi thích ăn cay nhưng chị em tôi lại ko thích nên bữa ăn nào mẹ cũng làm 2 bát nước chấm riêng. Mẹ tôi luôn hết lòng chăm ko cho từng thành viên trong gia đình. Những ngày nắng nóng, mẹ vào bếp mồ hôi nhẽ nhại nhưng khi thấy mọi ng` ăn ngon miệng thì mọi mệt nhọc của mẹ đều tan biến. Mẹ có tài nấu nướng, bằng chứng là mẹ tôi nấu gì cũng ngon nên cả nhà ai cũng rất dễ bị tăng cân. Mẹ chiều chuộng chị em tôi lắm! Hễ thấy chị em tôi thích ăn gì là mẹ nấu cho ngay. Thương mẹ, thỉnh thoảng khi học bài xong tôi thường giúp mẹ lam những việc vặt như phơi quần áo,rửa bát.... Tuy vậy nhưng tôi đã từng mắc lỗi vs mẹ. Tôi rất lười học và làm bài .Chính vì thế nên tôi học rất kém .Mẹ dã nhiều lần nhắc tôi nhưng vẫn chứng nào tật ấy. Lúc này tôi chỉ quan tâm tới những trò chơi vô bổ mà quên đi những lời mẹ dặn. Rồi 1 hôm khi tôi mang về 1 bài kiểm tra điểm 3. Mẹ ko nói gì, lẳng lặng bỏ vào phòng nhưng qua ánh mắt mẹ tôi biết mẹ đang buồn. Tôi rất hối hận. Từ đó tôi luôn tự nhủ rằng sẽ ko làm mẹ phải buồn nữa. (tách đoạn) Trông tôi to béo vậy nhưng hay ốm vặt, tôi còn nhớ 1 lần bị sốt rất cao hồi lớp 5. Mẹ ngồi cạnh tôi, mẹ đã nấc lên khóc. Bàn tay mẹ đặt lên trán tôi thật mát như làm cơn sốt lui đi nhanh. Tôi mở mắt dậy, mẹ vẫn ngồi kế bên tôi, thấy tôi mở mắt mẹ liền hỏi : "- Con đã đỡ chưa? Con có muốn ăn chut gì ko? Con uống chút nước cam nhé !". Khi tôi khỏe, đôi mắt mẹ thâm quầng, khuôn mặt mẹ xanh xao. Tôi thương mẹ quá ! (tách đoạn) Nói là nội trợ nhưng mẹ ko chỉ quanh quần vs bếp núc mà còn có 1 vốn kiến thức rất phong phú. Ngày xưa mẹ dẫ từng học về ngành du lịch nhưng do hoàn cảnh gia đình, bố đi công tác xa nên mẹ phải ở nhà chăm sóc các con. Bố con tôi đều biết đó là sự thiệt thòi của mẹ. Vs sự hiểu biết khá sâu sắc về cuộc sống, xã hội nên mẹ rất tâm lí vs bố con tôi, mẹ có thể góp ý cho chị em tôi. Mẹ thường dạy chị em tôi cách giao tiếp, ứng xử vs mọi người. Đối vs tôi mẹ còn là 1 ng` thày, 1 ng` bạn. Tôi tự hào về mẹ. (tách đoạn) Những lúc tôi đc điểm tốt hay những chuyện vui ở lớp tôi kể cho gia đình, 1 nụ cười của mẹ xuất hiện như 1 đóa hoa chớm nở, mẹ nhẹ nhàng động viên, khích lệ tôi. Chỉ bằng câu nói : " Cố gắng lên con" thôi mà như đã chứa bao tình thương yêu của mẹ dành cho tôi. Tôi vô cùng xúc dộng!
Kết bài : Mẹ là tất cả đối vs tôi . Dù tôi ở đâu mẹ cũng ở bên, nâng bước chân tôi trên con đường tương lai phía trước

tham khảo rồi viết tốt em nhé!
good luck!
 
B

barbie_girl_1996

Hình ảnh bà là hình ảnh đẹp và thiêng liêng trái tim tôi. Bà ngoại người mà tôi kính yêu, người luôn quan tâm, yêu thương tôi nhất.

Bà tôi thương tôi lắm! Tôi nghe mẹ tôi kể rằng: Đó là ngày tôi sinh ra đời, trời mưa to, một mình bà ngoại ngồi dưới cổng bệnh viện. Lúc ấy, bố tôi có nói: "Bà ơi, bà mau về nhà kẻo cảm lạnh, có tin gì con sẽ báo cho nhà sau." Với một giọng nhẹ nhàng, bà nói: "Không sao, bà muốn xem cháu bà ra sao, ở nhà cũng có người trông rồi, con cứ yên tâm." Khi tôi được sinh ra, bà là người đầu tiên bế tôi, cũng là người đặt cho tôi cái tên rất ý nghĩa: Thanh Bình. Ý của bà như muốn một cô cháu gái duy nhất của bà được hưởng một cuộc sống bình yên, mãi mãi vui vẻ.

Nghe xong câu truyện ấy, tôi đã rất xúc động, tôi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay bà bồng bế tôi, bàn tay ấy là tấm lòng yêu thương, quí mến mà bà dành cho tôi.

Hằng ngày, bà tôi một tay đảm đương hết công việc nhà. Sáng sớm, tôi đã thấy bà dậy quét sân, lau nhà. Bà làm bữa ăn sáng và mời cả nhà. Mỗi khi tôi đi học về, bà đều ngồi trước thềm nhà đón tôi. Tôi rất thích mỗi khi bà cười, trông bà như trẻ ra bao tuổi vậy. Vì thế tôi luôn cố gắng học, giành nhiều điểm tốt về đem khoa với bà.

Có lần, tôi thấy bà ngồi hát một mình. Những câu hát của bà tôi nghe sao thân thương, quen thuộc đến vậy. Hồi nhỏ, bà thường đung đưa võng ru ngủ tôi. Phải chăng trong lời ru ấy chứa chan biết bao tình thương, mong ước của bà cho tôi?

Vào những tối thứ bảy, bà thường gọi chúng tôi ra sân nghe bà kể chuyện. Chúng tôi say sưa nghe bà kể chuyện. Giọng bà trầm mà ấm làm sao! Dưới ánh trăng, câu chuyện của bà lung linh, huyền ảo. Mỗi câu chuyện bà đưa chúng tôi vào một thế giới thần kì với muôn vàn màu sắc như truyện về Cô Tấm, Chàng Thạch Sanh,... Những câu truyện ấy cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ, mỗi câu chuyện bà kể như một lời khuyên bào chúng tôi.

Năm tôi học lớp hai, bà tôi bị ốm. Bà tôi tuổi đã cao nên bà bị bệnh, cả nhà ai cũng lo lắng. Ngày hôm đó, tôi ngồi gấp những chú hạc với mong muốn bà sẽ khỏi ốm. Ngày còn bé, mỗi khi tôi khóc, bà là người đã dỗ tôi bằng cách gấp những chú hạc xinh xinh chờ mẹ về. Qua ba ngày, bà tôi tỉnh dậy, thấy tôi khóc, bà xoa đầu tôi:
- Cháu ngoan, bà vẫn khỏe, cháu đừng khóc nữa!
Tôi ngậm ngùi nói:
- Bà ơi, nhất định bà phải khỏe lại để sống bên cháu, bà nhé! Những chú hạc này cháu gấp dành tặng bà.
Bà tôi lúc ấy tươi cười rạng rỡ khi nhìn thấy những chú hạc mà tôi gấp tặng bà. Mấy ngày sau đó, tôi nghe tin bà tôi không qua khỏi, tôi đã rất buồn.

Mặc dù người bà mà tôi hằng kính yêu đã sang thế giới bên kia, mãi mãi không quay trở về, nhưng tôi luôn tự nhủ phải học thật giỏi, thật ngoan để bà có thể tự hào về cô cháu gái tươi vui, hồn nhiên, trong sáng của bà.











Như một tín hiệu không rõ ràng cụ thể, thoắt thu sang, những hàng cây ven đường rùng mình đổi áo mới: Những chiếc là vàng thấm đãm hương vị ngọt ngào se lạnh của mùa thu lác đác bay. Mỗi lần, nhìn chiếc lá lìa cành chu du cùng cơn gió heo may, tôi lại nhớ đến ông nội. Những chuổi kỷ niệm về ông như theo cái sắc vàng giòn tan của mùa thu ùa về trong tâm trí, khiến tôi không khỏi bồi hồi.

Ông tôi là một người mà tôi rất mực yêu mến và kính yêu. Thủa nhỏ, tôi hường hay tưởng tượng ông như một cây đại thụ: Cái dáng ông cao lớn, bàn tay to bè, làn da ngăm đen, sần sùi thô ráp, những nếp nhăn xô lại với nhau thành những kẽ nứt trên khuôn mặt có phần hơi khắc khổ vì gió sương cuộc đời. Ông tôi đặc biệt yêu thích cây, quanh nhà có một khu vườn mênh mông, gần như gom hết đủ thứ cây cỏ trên đời này: Từ cây cảnh đến cây ăn quả. Hồi bé, tôi chỉ thích về quê nội chơi, ăn no nên quả thơm trái ngọt, hay lừa lừ lúc ông không để ý mà vặt trộm bông hóa hiếm hoi của cây hoa cảnh, làm ông tiếc ngẩn ngơ.

Ông có thói quen ra vườn và nghe cây. Ông cứ đứng đó, giữa vườn cây, nhắm mắt, nghe cái âm thành xào xạc, ngửi mùi đất hăng nồng, mùi nhựa cây chan chát. Ông tôi hay bịt mắt tôi giữa vườn caay, ông dạy tôi cách lắng nghe: Tiếng chim hót, tiếng ve, tiếng dế, tiếng là cây xào xạo khua lên những bản nhạc yên bình thôn dã. Không chỉ nghe, tôi còn cảm nhận nhiều hơn nữa từ thiên nhiên: Cái mát lành của gió mơn man, cái ran rát của nắng hè trên da, mùi đất, mùi nồng nồng của những con mưa hè vội vã… Ông tôi gọi cái giây phút tĩnh lặng đứng giữa vườn cây đó là “cảm nhận sự sống”.

Người già thường luôn có linh cảm về những giây phút cuối cùng của đời người. Một chiều, ông dần tôi ra vườn. Ông chỉ những chiếc alf vàng bay bay, nói “Đó là ông.” Ông chỉ những chiếc lá xanh non mỡ mang vẫn con trên cây “Đó là cháu”. Tôi hỏi tại sao. “Bởi một chiếc là bao giờ cũng phải tuân theo quy luật của tự nhiên. Muốn co lá xanh, lá vàng phải rụng. Lá xanh góp cái tươi non cho đời, rồi lại trở thành lá vàng. Con người cũng thế, hãy sống hết mình khi cháu hãy còn xanh, cháu nhé!” Thưở ấy tôi còn bé quá, chưa hiểu triết lỹ gì sâu xa, chỉ thấy đôi mắt ông buồn buồn, cảnh vật dường như cũng ảo não theo. Những chiếc lá không còn cháy lên sắc vàng mật ngọt, chỉ còn một màu héo úa lặng lẽ bay.

Tôi rời xa ông, thoe bố mẹ ra thành phố. Chuyện học hành, thi cử cuốn tôi đi, khiến cho những phút “cảm nhận sự sống” kia dường như xa lắm. Mọi thứ sang trọng, tiện nghi của cuộc sống thay thế cho cái dân dã, yên bình của thôn quê. Tôi quên ông như quên đi vườn cây, quên đi lá vàng…. Chiều chiều, khi những cánh chim bay về tổ ấm, những áng mây tìm chỗ trú ngụ bình yên nơi cuối trời, ông lặng lẽ thổi cơm. Lùa trệu trạo vào cái rau, con cá cho qua bữa, ông hay thẫn thờ nhìn ảnh bà tôi, thắp vài nén hương “Bà trên trời có linh phù hộ cho chúng nó làm ăn phát đạt, con cháu hay ăn chóng lớn”. Đắp chiếc chăn mỏng, tấm lưng to bè của ông rùng mình theo từng cơn gió lùa qua cửa sổ. “Đông về rồi đấy”, ông lẩm nhẩm, và trong căn nhà lạnh lẽo này, mùa đông cũng dài hơn.

Gia đình tôi có hiềm khích. Các chú dì đòi bán khu vườn của ông, lấy tiền đi làm kinh tế. Ông giận dữ “Khu vườn này của mẹ *********, không được bán” Nhưng, chuyện người lớn, tôi cũng không thể tham gia, và dần dần quên đi.
Vì lo lắng cho việc này, sức khỏe của ông giảm sút rõ rệt. Tôi đến thăm ông, nhắc ông giữa gìn sức khỏe rồi lại vội vàng đi ngay. Khu vườn vaanx xào xạc như nuối tiếc vẫy chào tôi. Để ý thấy, từ khi ông ngã bệnh, khu vườn thiếu bàn tay ông chăm sóc, xơ xác đi. Lá vàng rụng nhiều hơn, như đời người sắp tàn.




Nhẹ nhàng và thanh thản, ông tôi ra đi, như chiếc lá lìa cành. Ngày đưa tang ông, trời mưa nhẹ. Tôi tưởng tượng ra rằng, vào những giây phút cuối, ông nghĩ đến hình ảnh một khu vườn xanh mướt ngập tiếng chim, tiếng cưởi trong trẻo của tôi, nụ cười hiền hâu của bà. Tôi bỗng tahays hụt hẫng quá, từ trước đến giớ, dường như tôi đã quên mất cái gì quan trọng lắm. Để bây giwof, khi ông ra đi, tôi mới thấy mất amts vô cùng, không có gì cứu vãn nổi. Nước mắt tôi cứ tự trò ra từ lúc nào không hay. Nhưng, chạy ra vườn, những đám lá vẫn xào xạc như vỗ về, ánh nắng, tiếng chim , lá cây … vẫn hiền hòa như thưở bé, tất cả như bao dung tha thứu. VÀ đâu đó, trên vòm cây cao kia, dường như vẫn còn vương nụ cười hiền hậu của ông dành cho tôi, Tôi bất chợt thấy nhẹ nhõm, và bao phút giấy “Cảm nhận sự sống” xưa vẫn còn nguyên vẹn ùa về.

Đời người như chiếc lá. Thà huy hoàng chợt tắt còn hơn le lói trăm năm, như một thi sĩ nào đã nói. Trời thu xanh ngắt, lồng lộng. Biết đâu, ở trên cao kia, ông vẫn đang dõi theo tôi, mỉm cười.

---------------------------------------- tham khảo mà viết nha ----------------------------------------
 
T

trang_dh

người ấy sống mãi trong tim tôi

Tuổi thơ mỗi người gắn liền với những ngày tháng thật êm đềm. Tuổi thơ tôi cũng vậy, nhưng sao mà mỗi lần nhắc đến, lòng tôi lại rung động và xót xa vô cùng. Phải chăng... điều đó đã vô tình khơi đậy trong tôi những cả xúc yêu thương mãnh liệt, da diết về người. Đó không ai khác ngoài nội.

Nội sinh ra và lớn lên khi đất nước còn trong chiến tranh lửa đạn. Do đó như bao người cùng cảnh ngộ, nội hoàn toàn "mù chữ". Đã bao lần, nội nhìn từng dòng chữ, từng con số với một sự thơ dại, nội coi đó như một phép màu của sự sống và khát khao được cầm bút viết chúng, được đọc, được đánh vần. Thế rồi điều bà thốt ra lại đi ngược lại những gì tôi kể: "Bà già cả rồi, giờ chẳng làm chẳng học được gì nữa đâu, chỉ mong sao cháu bà được học hành đến nơi đến chốn. Gía như bà có thêm sức khoẻ để được chứng kiến cảnh cô cháu bé bỏng hôm nào được đi học nhỉ?..." Một ước muốn cỏn con như thế, vậy mà bà cũng không có được!Smilie

Lên năm tuổi, bà tôi qua đời.Smilie Đó quả là một mất mát lớn lao, không gì bù đắp nổi. Bà đi đẻ lại trong tôi ba xúc cảm không nói được thành lời. Để rồi hôm nay, những xúc cảm đó như những ngọn sóng đang trào dâng mạnh mẽ trong lòng.

Nội là người đàn bà phúc hậu. Nội trở nên thật đặc biệt trong tôi với vai trò là người kể chuyện cổ tích đêm đêm. Tôi nhớ bà kể rất nhiều chuyện cổ tích. Hình như bà có cả một kho tàng chuyện cổ tích, bà lấy đâu ra nhiều chuyện thú vị và kì diệu đến thế nhỉ??? Cũng giống như chú bé A-li-ô-sa, tuổi thơ của tôi đã được sưởi ấm bằng thứ câu chuyện cổ tích ấy. Tôi lớn lên nhờ chuyện cổ tích, nhờ cả bà. Bà là người đàn bà tài giỏi, đảm đang. Bà thông thạo mọi chuyện trong nhà ngoài xóm. Bà thành thạo trong mọi viêc: việc nội trợ,... đến việc coi sóc tôi. Bà làm tất cả chỉ với đôi bàn tay chai sạn. Hình ảnh của bà đôi khi cứ hiện về trong kí ức tôi, trong những giấc mơ như là một bà tiên.

Nhớ rất rõ những hôm có chợ đêm, hai bà cháu đi bộ ra đó chơi. Khung cảnh hiện lên rực rỡ màu sắc ánh đèn, chợ thật đông vui với đầy đủ các thứ hàng hoá... và thêm cả trò chơi đu quay "sở trường". " Pằng! Pằng! Pằng!" Bà vẫy tay đưa mắt dõi theo." Bay lên nào! Hạ xuống thôi!... Bùm bùm chéo!..." Tôi thích thú vô cùng. Đêm về ngã vào vòng tay bà nghe bà ru và kể chuyện cổ tích. Giọng kể êm ái và đầy ngọt ngào đưa tôi chìm sâu vào giấc ngủ.

... Mới đó mà đã hơn chục năm trôi. Chục năm đã đi qua nhưng " bà ơi, bà à ! Những kỉ niệm về bà trong kí ức cháu vẫn còn nguyên vẹn. Dù cho bà không còn hiện diện trên cõi đời này nữa nhưng trái tim cháu, bà còn sống mãi". Người bà trong linh hồn của một đứa trẻ như tôi cũng cũng giống như thần tiên trong chuyện cổ tích. Mãi mãi còn đó không phai mờ." Bà ơi, cháu sẽ ngoan ngoãn và cố gắng học hành chăm chỉ như lời bà đã từng dạy bảo, bà nhé."

Cháu gái bé bỏng của bà
Permalink | Bình luận: 0
 
Y

yeudoi_vodoi

tuy tôi vẫn còn bà nhưng tôi vẫn hiểu đc nỗi buồn của bạn. ông ngoại tôi cũng đã mất nhưng ông chưa bao giờ mất trong lòng tôi cả. những ai còn ông bà thì hãy biết trân trọng những giây phút bên họ. Đừng lãng phí thời gian bên họ để rồi khi họ đi bạn sẽ phải nuối tiếc. lúc đó sẽ chẳng có phép màu nào để lấy lại thời gian đâu.
 
Top Bottom