cuộc đời ơi .mẹ

T

taitutungtien

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Các con ơi ! mẹ không cố được nữa rồi,họ ác quá,họ không còn tình người nữa rồi,mẹ ra đi mẹ nhìn hai đứa con của mẹ,lòng mẹ đau như cắt,hai con là máu thịt mẹ sinh ra,là cuộc sống của mẹ là…..”

Đó là những gì cuối cùng tôi và chị được mẹ tôi,người mẹ tôi yêu thương nhất trên cuộc đời này nói.Gia đình tôi sau hôm nay nhà tan cửa nát,gia đình li tán,phải đói mặt với những món nợ lãi do vay tiền mua đất xây nhà.Gia đình tôi thuộc hộ nghèo khó,5 năm nay mẹ tôi 1 mình lao khắp chốn vay mượn cố găng cho gia đình tôi đươc 1 mái ấm,chị em tôi được lo đủ,do mảnh đất gia đình tôi ở là được nhà nước cho mượn vì bà ngoại tôi là mẹ liết sĩ từ năm 1983,đã hơn 30 năm,gia đình tôi se không sao nếu như mảnh đất nhà tôi ở không thuộc vào diện giải tỏa làm đường thì chắc có lẽ cuộc sống gia đình tôi đã đi theo 1 hướng khác ,nhìn gia đình tôi phải đói mặt với cảnh không nhà không của do đất bị nhà nước thu hồi không đền bù,mẹ đã lao đi khắp chốn vay mượn chạy trọt khắp nơi để được cấp 1 mảnh đất tái định cư và mẹ đã xây cho gia đình 1 căn nhà hỏ sinh 40m2,tôi và chị tưởng rằng từ đây 2 chị em tôi sẽ được sống đầy đủ hơn ấm áp và hạnh phúc hơn không phải ngủ gầm giường khi có mưa gió nữa,.thật hạnh phúc phải không? Tôi và chị đâu biết rằng 1 mình mẹ lo chang chải nợ lần,vay chỗ lọ đập chỗ kia,vì đã có nhà có đất mà sao mắt mẹ tôi buồn quá,hai mắt mẹ thiêu ngủ quá,mẹ đang lo lăng điều gì ? chị em tôi gắng hỏi thì mẹ chỉ khóc và không nói,mẹ cố lo cho chị tôi được 1 cái mà trong mắt họ hàng đầy sự khinh rẻ,2 vợ chồng anh chị tôi cũng nghèo sau khi cưới anh chị đã thuê nhà ra ở riêng chồng chị thì đi làm thuê,còn chi tôi học sư phạm ra không có tiền xin việc nên chị ở nhà dậy them nên cũng đủ sống,nhìn chị chị hạnh phúc là mẹ hạnh phúc rồi,mẹ vẫn cố,vẫn cố..đến 1 ngày tôi đang học Cao Đẳng năm cuối,tình cờ mẹ có quen và gặp 1 chị bán thuốc tây,do đã nhiều lần mua thuốc nên chị đã gã gẫm mẹ cho chị vay 1 khoản tiền sẽ trả lãi suất cao,mẹ mừng rỡ.mẹ tưởng rằng vận may đã đến với mẹ đến với gia đình tôi.nhờ việc cho vay lấy lãi suất mẹ sẽ có tiền lo cho gia đình oa cho chị em tôi và chang chải nợ lần,mẹ vay mượn nhiều lắm,vay them cả những chỗ đã cho mẹ vay tiền mua đất xây nhà,..tôi biết đó là cách kiếm tiền không đứng đắn,nhưng đó là cuộc sống,là mưu sinh,mẹ hạnh phúc sống trong hạnh phúc thật sự,đó là những ngày tháng tôi đã nhìn thấy người mẹ tôi yêu thương nhất mỉm cười và hạnh phúc,mắt mẹ không buồn nũa rồi,không thâm nữa rồi mẹ ơi ! Ngờ đâu đến 1 ngày mẹ nhậ được tin dữ,kẻ mẹ cho vay tiền đã ôm tiền chạy mất,mẹ đã ngất xỉu tôi và chị phải đưa mẹ đi viện,từ ngày hôm đó tôi và chị đã biết tất cả,2 chị em khóc,khóc vì thương mẹ những tháng ngày mẹ 1 mình lo số nợ tiền nhà tiền đất mà mẹ đã giấu 2 chị em tôi,khóc vì số phận gia đình sao bất hạnh quá,mới hạnh phúc được 2 năm mà đa lại tan tành,từ ngày đó mẹ tôi như người mất hồn,mắt mẹ lại buồn,mẹ lại khóc hằng đêm rồi mẹ ơi !,mẹ lại cố gắng chạy chọt vay mượn,và hi vọng đã nhen nhóm cho mẹ cho gia đình tôi,Bà ngoại tôi trước khi mất đã đẻ lại 1 di chúc chia đôi mảnh đất 400m2 mặt đường cho 3 chị em gái 1 nửa và 1 bác trai 1 nửa,tuy rằng bị các bác ruồng bỏ nhưng bà ngoại vân còn thương mẹ tôi ắm vifmej là út mà,bà vẫn hay giấu diếm cho chị em tôi 3-10 nghìn,trước khi sinh chị tôi bố mẹ vẫn sống cùng ông bà ngoại và 1 bác trai,nhưng do bác dâ tôi ghê gớm nên từ khi ông ngoại mất đã đuổi bố mẹ tôi ra ngôi nhà liệt sĩ mà bà ngoại được cấp,nhưng do bà ngoại đã già và ốm yếu nên không thể làm gì được nữa,theo di chúc mẹ cũng có phần trong đó nên 2 chị gái và anh trai mẹ tôi đã cố tình lừa mẹ rằng phải có 1 người đứng nên làm sổ đỏ thì mới bán được đất mới trả được nợ cho nhà mày,mẹ tin mẹ vui,mẹ hi vọng,mẹ đã kí vào tờ giấy ủy quyền cho bác trai tôi đứng tên sổ đỏ,mẹ vui lắm,mẹ nghĩ rằng sau khi có sổ mẹ sẽ trả hết nợ và anh chị em ruột của mẹ đã không ***** khi hoạn nạn,nhưng không họ ác quá,họ không còn tình người,sau khi làm xong sổ đỏ họ đã lật lọng.họ nói răng mẹ đã đồng ý kí rồi đừng kêu ca gì nữa.họ là ai ? là các bác ah ? họ có tình người không ? Mẹ ơi ! họ lừa mẹ đó mẹ ơi ! Mẹ nư rơi xuống vực,mẹ lại ngất.mẹ tuyệt vọng,mẹ,tôi và chị đã đến nhà bác trai tôi,ba mẹ con tôi quỳ lạy dập đầu cầu xin bác tôi,tôi mãi mãi không quên “ Anh ơi ! em và 2 cháu lạy anh van anh,anh thương mẹ con em,thương 2 đứa cháu bác,xin anh giang tay cứu em,coi như anh là người sinh ra em 1 lần nữa,em van anh ngàn lậy anh….”tôi nhớ,nhớ mẹ dập đầu chán mẹ chảy máu,tôi nhớ ánh mắt,nụ cười khinh rẻ và mãn nguyện của gia đình họ,và câu nói của từng người 1 “Tao cứu thế nào,…nhà mày chốn đi…nhà mày có chết cũng không ai thương…tao có bán hết đất của bố mẹ để lại,cảu cả gia đình tao nữa cũng không đủ trả giúp nhà mày…” tôi cầu xin tôi van lạy.tôi hi vọng trong lòng họ,trong con người họ còn 1 chút tình người,1 chút lòng thương mẹ toi,thương gia đình tôi, tôi biết họ chỉ cần trả lại cho mẹ tôi phần mà mẹ được hưởng trong di chúc của bà ngoại là gia đình tôi đủ chang chaỉ nợ lần rồi,nhưng không họ không phải bác,không phải chị em họ nhà tôi họ không còn tình người,họ đuổi mẹ con tôi về,” Cút nhf tao không có thứ em gái như mày “ cánh cửa đóng rầm,tôi nhìn chị, nhìn mẹ,trong măt mẹ giờ đây không còn nước mắt nữa,không còn đau khổ nữa,tôi nhìn mẹ chỉ còn nỗi uất hận,uất hận vì mẹ không ngờ họ là anh chị em ruột thịt của mẹ sao,mẹ quay sanh nhìn tôi và chị,nước mắt mẹ lại rơi “Mẹ…”
Còn bố tôi, người tôi hận hận suốt cuộc đời này,bố tôi sinh ra trong 1 gia đinh nghèo ở Hải Dương,gia đình bố có 5 ah chị em và ông bà nội bỏ nhau đã gửi mỗi người đi 1 nơi,bố tôi nên thành phố không tiền,không đất…gặp mẹ và 2 người yêu và lấy nhau nhưng cũng chính vì điều này mà họ hàng hai bên phản đối bố mẹ tôi và từ đó đến nay họ đã coi như không có gia đình tôi nữa,Gia đình nghèo nhưng bố tôi lại không hề thương mẹ thương chị em tôi,bố không làm ăn gì chỉ 1 mình mẹ quay quả nhưng bố lại còn bồ bịch lăng nhăng suốt ngày đánh đập mẹ và chị e tôi…đó là 1 người bố sao và hôm nay khi xảy ra chuyện ố đã bỏ về quê và nói với chị em tôi “chuyện do ****** và ********* hại tao,tao không liên quan” Bố tôi đây ư,bố tôi đây sao…”Mẹ ! Mẹ ơi ! cuộc đời mẹ khổ quá,con xin lõi mẹ con thương mẹ lắm,con không làm gì được cho mẹ,mẹ đã hi sinh nhiều cho con và chị,ca cuộc đời mẹ vất vả ,tần tảo,chịu đựng vì hai chị e con…Mẹ Mẹ ơi ! mẹ về với con và chị đi…”
Mẹ đã uống thuốc ngủ,không 1 ai hay biết mẹ mua và cất từ lúc nào,chị và tôi nhìn mẹ,chị tôi gòa thét,tôi như chết nặng nhìn mẹ,nhìn khuôn mặt mẹ,nhìn trán mẹ với những nếp nhăn,nhìn mắt mẹ vẫ còn giọt nước mắt chưa khô,..có lẽ mẹ còn luyến tiếc vì bỏ lại 2 chị em tôi,hai đứa con của mẹ,.. Tôi bắt đầu khóc,tôi gào,tôi thét nên..tôi hận ông trời,tôi hận cuộc đời,tôi hận những người đã quay mặt đi nhưng lúc mẹ cần,tôi hạn tôi ,tôi hận tôi đã không biết mẹ,mẹ toi vất vả thế nào để lo cho chị em tôi mà tôi chưa báo đền đáp công ơn củ mẹ…
“Mẹ ! Mẹ ơi…con nhớ mẹ…”
 
T

taitutungtien

Bên mẹ !
Hoài niệm về những ngày bên mẹ...
Chung quanh tôi, có ngàn vạn con người.
Nhưng trong tôi, chỉ có một người thôi.
Người ấy đã trao cho tôi cuộc sống này, và hơn thế, đã cho tôi hiểu vẻ đẹp của cuộc sống, ý nghĩa của cuộc sống.
Tôi gọi Người là Mẹ.
Mẹ tôi là một cô gái trồng hoa nết na thuỳ mị, được hàng xóm láng giềng yêu mến, và tất nhiên, được rất nhiều chàng trai theo đuổi. Cuối cùng mẹ đã chọn bố tôi - một viên chức quèn thấu hiểu tâm hồn mẹ. Bố không thể cho mẹ nhiều thứ, tuần trăng mật: không, váy cưới: không, nhẫn cưới: cũng không. Nhưng theo lời mẹ thì bố tôi đã tặng cho mẹ hai món quà tuyệt vời nhất: một vườn hoa xinh xắn ở sau nhà, và tôi, tài sản lớn nhất của mẹ.
Mùa xuân, tôi chập chững theo mẹ ra vườn thăm những bông hoa vừa hé nụ. Mẹ bảo rằng nàng tiên mùa Xuân đã đánh thức cả vườn hoa, và mỗi bông hoa tươi là một nụ cười của cuộc sống. Bàn tay mẹ chăm sóc nâng niu cho muôn nụ cười nở rộ, đưa hương thơm náo nức khắp vườn. Mẹ còn dạy tôi ghi nhớ từng mùi hương riêng biệt trong vườn, vì hương thơm chính là linh hồn của cỏ hoa. Tôi chẳng thể nào phân biệt giỏi như mẹ và mọi loài hoa trong mắt tôi, tôi đều gọi chung là “hoa mẹ”.
Có lần, hai mẹ con ra vườn chơi từ lúc mặt trời còn chưa dậy. Mẹ ôm tôi vào lòng, hát những lời ru ngọt ngào như sữa, thủ thỉ các cậu chuyện cổ tích về cô công chúa Hoa, chàng hoàng tử Lá... và nói với tôi đôi lời vu vơ:
- Con có thấy hạt sương đang run rẩy trên cánh hồng kia không? - mẹ hỏi - Nó đang khóc đấy. Vì chỉ chút nữa thôi khi mặt trời lên, nó sẽ tan biến khỏi cõi đời này, sẽ không được ở bên hoa nữa. Hạnh phúc nhiều khi đơn giản lắm, con hiểu không?
Tôi không hiểu lắm những điều mẹ nói. Được sống bên cha mẹ như thế này, tôi cũng thấy hạnh phúc lắm rồi. Và hạnh phúc lớn nhất của tôi là hàng đêm được ngủ vùi trong mái tóc dài mượt mà thơm ngát của mẹ. Mái tóc mẹ có một hương thơm kỳ lạ: vừa nồng nàn đắm say, vừa nhẹ nhàng thanh khiết, có khi quấn quít không rời, lúc lại dịu dàng lan toả... Tưởng như tất cả các hương hoa trong vườn đã lưu lại trên tóc mẹ vậy.
Mùa hạ ùa đến với những tia nắng rát bỏng xen lẫn những cơn mưa dữ dội. Cảnh vật khô héo đi dưới sức nóng của mặt trời. Tôi ghét mùa hạ! Mùa hạ làm hoa lá ủ rũ và làm mẹ tôi mệt mỏi. Mẹ thường xuyên bị chóng mặt và ho dữ dội, có lần mẹ còn bị ngất khi đang cùng tôi tưới hoa. Tôi chỉ biết ngồi khóc cho đến khi mẹ tỉnh dậy. Vậy mà mẹ lại dặn tôi rằng không được kể cho bố, rằng mẹ chỉ thiếp đi một chút thôi, và mẹ sẽ tự dậy được ngay.
Nhưng đến lần thứ hai, mẹ đã không tự dậy được.
Mẹ được chuyển ngay vào Khoa cấp cứu của bệnh viện. Tôi chỉ được bố giải thích là mẹ bị ốm nhẹ, mẹ phải xa tôi một thời gian. Nhưng tôi chẳng tin đâu vì nếu bị ốm nhẹ thì mẹ tôi đâu phải nằm Bệnh viện, và bố tôi đâu phải lo lắng đến rộc cả người thế kia.
Ngày nào tôi cũng được bố đèo vào Bệnh viện thăm mẹ. Dù mệt mỏi nhưng mẹ vẫn tự tay vắt cam, pha sữa cho tôi uống. Mẹ cười rất tươi khi biết tôi vẫn chăm sóc cẩn thận cho những bông hoa ở nhà. Mẹ còn xin phép ông bác sĩ già được tặng vài giống hoa đẹp cho khu vườn của Bệnh viện. Thấy mẹ như vậy, tôi cũng an tâm phần nào. Tôi sà vào lòng mẹ và hỏi:
- Mẹ ơi, mẹ có mệt lắm không? Mẹ phải nhanh khỏi ốm đấy nhé!
Mẹ âu yếm thơm tôi và trả lời:
- Ừ, được rồi, mẹ sẽ nhanh khỏi ốm để đưa con trai mẹ ra vườn chơi.
Thế nhưng lúc về, tôi thấy hình như mắt mẹ đẫm lệ.
Thấm thoát thu qua đông tới, thời gian trôi ngày một nhanh hơn và mẹ tôi ngày một yếu hơn. Vào thăm mẹ, tôi giật mình khi thấy mẹ xanh quá và tóc mẹ rụng từng mảng. Tôi cứ mếu máo ăn vạ mãi nên mọi người đành phải cho tôi ở hẳn Bệnh viện với mẹ. Một lần, trong giấc ngủ mơ màng, tôi loáng thoáng nghe tiếng mẹ thổn thức:



- Anh ơi, em sắp phải đi rồi... Em chẳng tiếc gì đâu, em chỉ tiếc con em thôi... Giá mà em được nhìn thấy con lớn lên, được đưa con đến trường, rồi con mình lấy vợ... Ước gì em sống thêm được vài năm, không, chỉ vài tháng, hay mấy tuần nữa thôi cũng được. Sắp đến Tết rồi, anh nhỉ? Em sẽ dắt con ra chợ mua lá dong về gói bánh chưng, sẽ mua cho con bộ quần áo mới...
Bệnh của mẹ tôi đã vào giai đoạn cuối. Tuy mẹ cố kìm những tiếng rên rỉ nhưng nhìn vẻ mặt mẹ, tôi biết mẹ đang đau đớn đến cùng cực. Tôi nghe trộm được ông bác sĩ già nói với bố:
- Tôi không hiểu vì sao cô ấy có thể trụ vững lâu đến như vậy. Thứ giữ cô ấy sống đến bây giờ không phải là thuốc men nữa rồi. Mà có lẽ... có lẽ là tình yêu thương...
Vì mẹ tôi yếu quá rồi nên mọi người không cho tôi được ở với mẹ nữa. Tôi một mình lầm lũi trở về khu vườn thân quen. Những cơn gió lạnh buốt sục sạo khắp nơi như muốn tiêu diệt nốt các mầm sống còn sót lại. Những bông “hoa mẹ” úa tàn đổ gục xuống, những cánh hoa héo hắt và giập nát phủ dày trên mặt đất, chốc chốc lại bị gió thổi tung lên, bay lả tả. Nhưng kìa, ở giữa khu vườn vẫn còn trơ trụi một bông hoa xinh đẹp, dẫu cành lá đã xiêu vẹo hẳn đi nhưng vẫn bất chấp giá lạnh mà kiên cường sống. Tôi chạy vội tới, dùng cả hai lòng bàn tay che chở cho nụ cười cuối cùng của cuộc đời. Một cơn gió sắc như dao lướt tới, bông hoa xinh khẽ run rẩy rồi gục xuống, trong bàn tay tôi chỉ còn những cánh hoa rời rụng. Tôi oà lên khóc. Mẹ ơi! Mẹ về đi! Con nhớ mẹ quá... Con chẳng thích bánh chưng đâu. Con chẳng thích quần áo mới đâu. Con chỉ cần mẹ thôi...
Một buổi tối, bỗng nhiên mẹ yêu cầu bác sĩ cho tôi được ngủ cùng mẹ. Buổi tối ấy, suốt đời tôi không quên được. Mẹ tôi lại xinh đẹp như ngày xưa, da mẹ hồng hào, mắt mẹ sáng long lanh. Trên khuôn mặt mẹ không còn những nét đau đớn nữa. Mẹ không nói gì cả, mẹ chỉ cười tươi như hoa và ôm tôi vào lòng, thật chặt. Tôi sung sướng áp đầu vào mái tóc thơm ngát của mẹ và ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng gào thét và tiếng chân người chạy cuống cuồng. Tôi mở choàng mắt ra. Mẹ tôi vẫn nằm yên trên giường, miệng thoáng một nụ cười mãn nguyện. Bố tôi quì phục bên mẹ, thân hình cứng đờ như tượng đá. Tôi gào lên gọi mẹ, rồi gọi bố. Nhưng không ai trả lời... Cô y tá vội bế thốc tôi ra khỏi phòng nhưng trước đó, tôi vẫn kịp nhìn thấy vị bác sĩ già lôi từ hàm răng xô lệch của mẹ một chiếc khăn tay rỉ máu:
- Tội nghiệp! Cô ấy muốn thằng bé ngủ yên...

***

Nàng tiên mùa Xuân lại quay về đánh thức cả khu vườn. Những cánh bướm rập rờn nô đùa quanh hàng trăm bông hoa mơn mởn sắc hương. Chăm sóc cho cả vườn hoa ấy bây giờ chỉ còn bố và tôi, còn mẹ tôi lặng lẽ ngụ ở một góc vườn ngắm nhìn hai bố con. Tôi đứng trước những que hương vừa thắp trên mộ mẹ mà lòng chợt thấy bâng khuâng. Được sống mãi trong khu vườn này bên những người thân yêu, đó là tâm nguyện của mẹ. Bố khẽ thở dài và vỗ nhẹ lên vai tôi:
- Đừng buồn nữa con... Mẹ đã bay lên trời rồi nhưng mẹ vẫn yêu thương chúng ta như chúng ta yêu thương mẹ. Vì bố, mẹ và con mãi mãi là một gia đình, phải không?
Tôi im lặng. Một luồng hương ấm áp và thân quen bất chợt toả ra, ôm ấp lấy hai bố con. Mùi hương nhang khói ư, hay hương thơm của cỏ hoa? Hình như không phải... Đây là một hương thơm kỳ lạ: vừa nồng nàn đắm say, vừa nhẹ nhàng thanh khiết, có khi quấn quýt không rời, lúc lại dịu dàng lan toả...
Trần Hoàng Long
1 câu chuyện cảm động về mẹ phải ko các bạn . Sau khi đọc xong , mình đã khóc và nghĩ rất nhiều , mình sẽ thay đổi bản thân mình để mẹ mình được vui vẻ hơn .
 
T

taitutungtien

Vào một đêm Giáng sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một con mương sâu với cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị. Chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa. Chị bò phía bên dưới cầu.
Ðơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài những chiếc áo bông dày đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đứa con bé xíu vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.
Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm. Nơi đó bà nhìn thấy một đứa bé nhỏ xíu đói lả nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng.
Bà đem đứa bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày lễ Giáng sinh, đó là sinh nhật lần thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình.
"Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả - bà mẹ nuôi nghĩ - Cậu sẽ lạnh cóng!". Song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đứng run rẩy. Bà mẹ nuôi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết: "Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?". Và cậu bé òa khóc.

^^^^^^^
Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. ****** chỉ có một mắt!”.
Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.
Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.
Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.
Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?
Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.
Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:
“Con yêu quý,
Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.
Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..
Mẹ yêu con lắm,
Mẹ...".
 
T

taitutungtien

Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học.
Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên
bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề
ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo
lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi
mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy.
Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp
tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu
hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được
mẹ mình nói chuyện với cô giáo.
"Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?" Cô giáo của cậu hỏi.
Người mẹ trả lời, "Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên.
Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là
tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống
người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng
thật là may mắn là có một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con
tôi." Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt. "Vết sẹo này không
chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều
mình đã làm."
Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng
tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành
cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.

mecon.png
 
Top Bottom