“Con vẫn chờ ba thực hiện lời hứa...”

ohyeah97

Học sinh tiêu biểu
Thành viên
6 Tháng mười 2014
2,199
2,927
578
Hà Nội
Trường học con cá :V
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Đề: Em hãy kể một câu chuyện vui hoặc buồn đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng em.
Bài làm:
Ai cũng có được một người ba để chăm lo, để bảo vệ, để dạy ta nên người. Hầu hết đều có hạnh phúc được ở bên cạnh ba cho đến khi ba lìa đời, còn tôi thì không được như thế.
Hồi tôi còn nhỏ, mẹ đi làm cả ngày nên từ sáng sớm đến chiều tối ba luôn là người ở bên cạnh chăm sóc tôi. Mỗi ngày trôi qua, lúc đó đối với tôi phải nói là một hạnh phúc với đầy ắp những kỷ niệm vui buồn. Đến tối, khi mẹ đi làm về, gia đình tôi lại cùng nhau đi dạo phố, uống nước mía hay mua kem về nhà cùng nhau ăn. Rồi trước khi đi ngủ, ba mẹ lại ôm hôn tôi, ngồi chờ cho đến lúc tôi chìm vào giấc ngủ.
Tôi vào học mẫu giáo, sáng sớm mẹ đưa đi, chiều ba đạp xe đạp rước tôi về. Lên lớp 1, ba chở tôi đi học trên chiếc xe máy mua lại từ người bạn cũ. Tuy chiếc xe không mới, chạy lại khá chậm nhưng mỗi khi ngồi trên xe, vòng tay ra ôm thật chặt bụng của ba, tôi luôn cảm thấy hạnh phúc và rất an toàn.
Ngày qua ngày, cho đến một hôm, tôi nghe được cuộc cãi vã giữa ba mẹ. Lúc đó khoảng chừng một hai giờ sáng, tôi nằm ngủ cạnh ba và bị giật mình. Tôi nghe được câu nói của mẹ: “Cô gái đó chẳng có gì tốt đẹp như anh nghĩ đâu”.
Nghe xong câu nói của mẹ, tự nhiên nước mắt tôi ứa ra mà không hiểu tại sao. Lúc đó tôi sợ lắm. Tôi sợ một ngày nào đó, ba sẽ không ở bên cạnh tôi nữa. Sáng hôm sau, mẹ về ngoại, tôi ở với ba đến chiều. Nhân lúc ba bận nấu cơm, thấy chiếc xe đạp cũ ba để trong nhà kho, tò mò, tôi liền lấy ra đạp thử. Vừa mới ngồi lên xe, tôi bị mất thăng bằng rồi ngã liền ra đó. Tôi rất đau nhưng không dám rên rỉ vì sợ ba biết, rồi lại leo lên lần nữa. Đột nhiên từ phía sau, có một cánh tay choàng qua người tôi, bế tôi xuống khỏi chiếc xe. Đó là cánh tay của ba tôi. Ba xoa đầu tôi, nhẹ nhàng bảo: “Đợi con lớn thêm chút nữa, cỡ 13-14 tuổi ba sẽ tập cho con đi xe đạp”.
Đến tuần sau, như thường lệ, mẹ con tôi lại về nhà. Đến cổng khu phố, mẹ con tôi chợt thấy ba chở một người phụ nữ khác đi ra. Mẹ đứng sững sờ, hai tay bắt đầu run. Khi ba về, mẹ vờ như không biết chuyện gì.
Một tuần nữa trôi qua, mẹ con tôi lại về nhà. Khi đưa chìa vào ổ khóa, mẹ mở không được, lúc đó mẹ và tôi mới biết ba đã thay hết ổ khóa. Tối hôm đó, mẹ con tôi đứng đợi ba từ bốn giờ chiều đến chín giờ tối. Vừa đợi mẹ vừa khóc, còn tôi thì cứ ngóng ra chỗ con hẻm để mong nghe thấy tiếng xe của ba. Một hồi lâu sau, bàn tay run run của mẹ đặt lên vai tôi và nói: “Cô gái đó chỉ đáng tuổi chị con”.
Nói rồi, mẹ bật khóc nức nở. Dù mẹ chỉ nói bấy nhiêu nhưng cũng đủ để tôi hiểu hết mọi chuyện. Tôi đã khóc vì thương mẹ, khóc vì giận ba và khóc vì tôi, một đứa bé gần mười tuổi sắp phải mất ba.
Lúc ấy, chỉ còn một tháng nữa là đến sinh nhật 10 tuổi của tôi, chỉ một tháng nữa là đến cái ngày mà tôi mong chờ suốt mười năm. Vậy là trong buổi tiệc ngày hôm đó sẽ không có sự hiện diện của ba như chín lần sinh nhật trước, sẽ không có tiếng cười của ba, sẽ không có vòng tay thương yêu của ba như trước nữa, sẽ không có gì cả. Tại sao vậy hả ba?
... Đã ba năm rồi, đã ba năm tôi không được gặp ba, không được nghe ba cười, không được ba khuyên răn, dạy bảo. Chỉ còn bốn tháng nữa là tôi tròn 14 tuổi. Chỉ còn bốn tháng để ba thực hiện lời hứa của mình. Hơn ba năm qua tôi vẫn nhớ như in lời hứa của ba và chờ ba thực hiện lời hứa đó? Ba ơi...


nguồn :netchunetnguoi.com
 

HUY Quang Mai

Học sinh chăm học
Thành viên
2 Tháng tư 2017
534
263
121
20
Thanh Hóa
Bighit Entertainment
Đề: Em hãy kể một câu chuyện vui hoặc buồn đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng em.
Bài làm:
Ai cũng có được một người ba để chăm lo, để bảo vệ, để dạy ta nên người. Hầu hết đều có hạnh phúc được ở bên cạnh ba cho đến khi ba lìa đời, còn tôi thì không được như thế.
Hồi tôi còn nhỏ, mẹ đi làm cả ngày nên từ sáng sớm đến chiều tối ba luôn là người ở bên cạnh chăm sóc tôi. Mỗi ngày trôi qua, lúc đó đối với tôi phải nói là một hạnh phúc với đầy ắp những kỷ niệm vui buồn. Đến tối, khi mẹ đi làm về, gia đình tôi lại cùng nhau đi dạo phố, uống nước mía hay mua kem về nhà cùng nhau ăn. Rồi trước khi đi ngủ, ba mẹ lại ôm hôn tôi, ngồi chờ cho đến lúc tôi chìm vào giấc ngủ.
Tôi vào học mẫu giáo, sáng sớm mẹ đưa đi, chiều ba đạp xe đạp rước tôi về. Lên lớp 1, ba chở tôi đi học trên chiếc xe máy mua lại từ người bạn cũ. Tuy chiếc xe không mới, chạy lại khá chậm nhưng mỗi khi ngồi trên xe, vòng tay ra ôm thật chặt bụng của ba, tôi luôn cảm thấy hạnh phúc và rất an toàn.
Ngày qua ngày, cho đến một hôm, tôi nghe được cuộc cãi vã giữa ba mẹ. Lúc đó khoảng chừng một hai giờ sáng, tôi nằm ngủ cạnh ba và bị giật mình. Tôi nghe được câu nói của mẹ: “Cô gái đó chẳng có gì tốt đẹp như anh nghĩ đâu”.
Nghe xong câu nói của mẹ, tự nhiên nước mắt tôi ứa ra mà không hiểu tại sao. Lúc đó tôi sợ lắm. Tôi sợ một ngày nào đó, ba sẽ không ở bên cạnh tôi nữa. Sáng hôm sau, mẹ về ngoại, tôi ở với ba đến chiều. Nhân lúc ba bận nấu cơm, thấy chiếc xe đạp cũ ba để trong nhà kho, tò mò, tôi liền lấy ra đạp thử. Vừa mới ngồi lên xe, tôi bị mất thăng bằng rồi ngã liền ra đó. Tôi rất đau nhưng không dám rên rỉ vì sợ ba biết, rồi lại leo lên lần nữa. Đột nhiên từ phía sau, có một cánh tay choàng qua người tôi, bế tôi xuống khỏi chiếc xe. Đó là cánh tay của ba tôi. Ba xoa đầu tôi, nhẹ nhàng bảo: “Đợi con lớn thêm chút nữa, cỡ 13-14 tuổi ba sẽ tập cho con đi xe đạp”.
Đến tuần sau, như thường lệ, mẹ con tôi lại về nhà. Đến cổng khu phố, mẹ con tôi chợt thấy ba chở một người phụ nữ khác đi ra. Mẹ đứng sững sờ, hai tay bắt đầu run. Khi ba về, mẹ vờ như không biết chuyện gì.
Một tuần nữa trôi qua, mẹ con tôi lại về nhà. Khi đưa chìa vào ổ khóa, mẹ mở không được, lúc đó mẹ và tôi mới biết ba đã thay hết ổ khóa. Tối hôm đó, mẹ con tôi đứng đợi ba từ bốn giờ chiều đến chín giờ tối. Vừa đợi mẹ vừa khóc, còn tôi thì cứ ngóng ra chỗ con hẻm để mong nghe thấy tiếng xe của ba. Một hồi lâu sau, bàn tay run run của mẹ đặt lên vai tôi và nói: “Cô gái đó chỉ đáng tuổi chị con”.
Nói rồi, mẹ bật khóc nức nở. Dù mẹ chỉ nói bấy nhiêu nhưng cũng đủ để tôi hiểu hết mọi chuyện. Tôi đã khóc vì thương mẹ, khóc vì giận ba và khóc vì tôi, một đứa bé gần mười tuổi sắp phải mất ba.
Lúc ấy, chỉ còn một tháng nữa là đến sinh nhật 10 tuổi của tôi, chỉ một tháng nữa là đến cái ngày mà tôi mong chờ suốt mười năm. Vậy là trong buổi tiệc ngày hôm đó sẽ không có sự hiện diện của ba như chín lần sinh nhật trước, sẽ không có tiếng cười của ba, sẽ không có vòng tay thương yêu của ba như trước nữa, sẽ không có gì cả. Tại sao vậy hả ba?
... Đã ba năm rồi, đã ba năm tôi không được gặp ba, không được nghe ba cười, không được ba khuyên răn, dạy bảo. Chỉ còn bốn tháng nữa là tôi tròn 14 tuổi. Chỉ còn bốn tháng để ba thực hiện lời hứa của mình. Hơn ba năm qua tôi vẫn nhớ như in lời hứa của ba và chờ ba thực hiện lời hứa đó? Ba ơi...


nguồn :netchunetnguoi.com
bài băn thật là súc đọng đầu cảm nghĩ bạn ạ
 

Ye Ye

Cây bút Truyện ngắn 2017|Thần tượng văn học
Hội viên CLB Ngôn từ
Thành viên
10 Tháng bảy 2017
2,064
2,347
434
Hà Nam
NEU (Dream)
Đề: Em hãy kể một câu chuyện vui hoặc buồn đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng em.
Bài làm:
Ai cũng có được một người ba để chăm lo, để bảo vệ, để dạy ta nên người. Hầu hết đều có hạnh phúc được ở bên cạnh ba cho đến khi ba lìa đời, còn tôi thì không được như thế.
Hồi tôi còn nhỏ, mẹ đi làm cả ngày nên từ sáng sớm đến chiều tối ba luôn là người ở bên cạnh chăm sóc tôi. Mỗi ngày trôi qua, lúc đó đối với tôi phải nói là một hạnh phúc với đầy ắp những kỷ niệm vui buồn. Đến tối, khi mẹ đi làm về, gia đình tôi lại cùng nhau đi dạo phố, uống nước mía hay mua kem về nhà cùng nhau ăn. Rồi trước khi đi ngủ, ba mẹ lại ôm hôn tôi, ngồi chờ cho đến lúc tôi chìm vào giấc ngủ.
Tôi vào học mẫu giáo, sáng sớm mẹ đưa đi, chiều ba đạp xe đạp rước tôi về. Lên lớp 1, ba chở tôi đi học trên chiếc xe máy mua lại từ người bạn cũ. Tuy chiếc xe không mới, chạy lại khá chậm nhưng mỗi khi ngồi trên xe, vòng tay ra ôm thật chặt bụng của ba, tôi luôn cảm thấy hạnh phúc và rất an toàn.
Ngày qua ngày, cho đến một hôm, tôi nghe được cuộc cãi vã giữa ba mẹ. Lúc đó khoảng chừng một hai giờ sáng, tôi nằm ngủ cạnh ba và bị giật mình. Tôi nghe được câu nói của mẹ: “Cô gái đó chẳng có gì tốt đẹp như anh nghĩ đâu”.
Nghe xong câu nói của mẹ, tự nhiên nước mắt tôi ứa ra mà không hiểu tại sao. Lúc đó tôi sợ lắm. Tôi sợ một ngày nào đó, ba sẽ không ở bên cạnh tôi nữa. Sáng hôm sau, mẹ về ngoại, tôi ở với ba đến chiều. Nhân lúc ba bận nấu cơm, thấy chiếc xe đạp cũ ba để trong nhà kho, tò mò, tôi liền lấy ra đạp thử. Vừa mới ngồi lên xe, tôi bị mất thăng bằng rồi ngã liền ra đó. Tôi rất đau nhưng không dám rên rỉ vì sợ ba biết, rồi lại leo lên lần nữa. Đột nhiên từ phía sau, có một cánh tay choàng qua người tôi, bế tôi xuống khỏi chiếc xe. Đó là cánh tay của ba tôi. Ba xoa đầu tôi, nhẹ nhàng bảo: “Đợi con lớn thêm chút nữa, cỡ 13-14 tuổi ba sẽ tập cho con đi xe đạp”.
Đến tuần sau, như thường lệ, mẹ con tôi lại về nhà. Đến cổng khu phố, mẹ con tôi chợt thấy ba chở một người phụ nữ khác đi ra. Mẹ đứng sững sờ, hai tay bắt đầu run. Khi ba về, mẹ vờ như không biết chuyện gì.
Một tuần nữa trôi qua, mẹ con tôi lại về nhà. Khi đưa chìa vào ổ khóa, mẹ mở không được, lúc đó mẹ và tôi mới biết ba đã thay hết ổ khóa. Tối hôm đó, mẹ con tôi đứng đợi ba từ bốn giờ chiều đến chín giờ tối. Vừa đợi mẹ vừa khóc, còn tôi thì cứ ngóng ra chỗ con hẻm để mong nghe thấy tiếng xe của ba. Một hồi lâu sau, bàn tay run run của mẹ đặt lên vai tôi và nói: “Cô gái đó chỉ đáng tuổi chị con”.
Nói rồi, mẹ bật khóc nức nở. Dù mẹ chỉ nói bấy nhiêu nhưng cũng đủ để tôi hiểu hết mọi chuyện. Tôi đã khóc vì thương mẹ, khóc vì giận ba và khóc vì tôi, một đứa bé gần mười tuổi sắp phải mất ba.
Lúc ấy, chỉ còn một tháng nữa là đến sinh nhật 10 tuổi của tôi, chỉ một tháng nữa là đến cái ngày mà tôi mong chờ suốt mười năm. Vậy là trong buổi tiệc ngày hôm đó sẽ không có sự hiện diện của ba như chín lần sinh nhật trước, sẽ không có tiếng cười của ba, sẽ không có vòng tay thương yêu của ba như trước nữa, sẽ không có gì cả. Tại sao vậy hả ba?
... Đã ba năm rồi, đã ba năm tôi không được gặp ba, không được nghe ba cười, không được ba khuyên răn, dạy bảo. Chỉ còn bốn tháng nữa là tôi tròn 14 tuổi. Chỉ còn bốn tháng để ba thực hiện lời hứa của mình. Hơn ba năm qua tôi vẫn nhớ như in lời hứa của ba và chờ ba thực hiện lời hứa đó? Ba ơi...


nguồn :netchunetnguoi.com
bài văn khiến con người ta phải suy nghĩ
 

SUNSHINE 1106

Học sinh tiến bộ
Thành viên
10 Tháng bảy 2017
642
1,575
214
Nam Định
Đề: Em hãy kể một câu chuyện vui hoặc buồn đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng em.
Bài làm:
Ai cũng có được một người ba để chăm lo, để bảo vệ, để dạy ta nên người. Hầu hết đều có hạnh phúc được ở bên cạnh ba cho đến khi ba lìa đời, còn tôi thì không được như thế.
Hồi tôi còn nhỏ, mẹ đi làm cả ngày nên từ sáng sớm đến chiều tối ba luôn là người ở bên cạnh chăm sóc tôi. Mỗi ngày trôi qua, lúc đó đối với tôi phải nói là một hạnh phúc với đầy ắp những kỷ niệm vui buồn. Đến tối, khi mẹ đi làm về, gia đình tôi lại cùng nhau đi dạo phố, uống nước mía hay mua kem về nhà cùng nhau ăn. Rồi trước khi đi ngủ, ba mẹ lại ôm hôn tôi, ngồi chờ cho đến lúc tôi chìm vào giấc ngủ.
Tôi vào học mẫu giáo, sáng sớm mẹ đưa đi, chiều ba đạp xe đạp rước tôi về. Lên lớp 1, ba chở tôi đi học trên chiếc xe máy mua lại từ người bạn cũ. Tuy chiếc xe không mới, chạy lại khá chậm nhưng mỗi khi ngồi trên xe, vòng tay ra ôm thật chặt bụng của ba, tôi luôn cảm thấy hạnh phúc và rất an toàn.
Ngày qua ngày, cho đến một hôm, tôi nghe được cuộc cãi vã giữa ba mẹ. Lúc đó khoảng chừng một hai giờ sáng, tôi nằm ngủ cạnh ba và bị giật mình. Tôi nghe được câu nói của mẹ: “Cô gái đó chẳng có gì tốt đẹp như anh nghĩ đâu”.
Nghe xong câu nói của mẹ, tự nhiên nước mắt tôi ứa ra mà không hiểu tại sao. Lúc đó tôi sợ lắm. Tôi sợ một ngày nào đó, ba sẽ không ở bên cạnh tôi nữa. Sáng hôm sau, mẹ về ngoại, tôi ở với ba đến chiều. Nhân lúc ba bận nấu cơm, thấy chiếc xe đạp cũ ba để trong nhà kho, tò mò, tôi liền lấy ra đạp thử. Vừa mới ngồi lên xe, tôi bị mất thăng bằng rồi ngã liền ra đó. Tôi rất đau nhưng không dám rên rỉ vì sợ ba biết, rồi lại leo lên lần nữa. Đột nhiên từ phía sau, có một cánh tay choàng qua người tôi, bế tôi xuống khỏi chiếc xe. Đó là cánh tay của ba tôi. Ba xoa đầu tôi, nhẹ nhàng bảo: “Đợi con lớn thêm chút nữa, cỡ 13-14 tuổi ba sẽ tập cho con đi xe đạp”.
Đến tuần sau, như thường lệ, mẹ con tôi lại về nhà. Đến cổng khu phố, mẹ con tôi chợt thấy ba chở một người phụ nữ khác đi ra. Mẹ đứng sững sờ, hai tay bắt đầu run. Khi ba về, mẹ vờ như không biết chuyện gì.
Một tuần nữa trôi qua, mẹ con tôi lại về nhà. Khi đưa chìa vào ổ khóa, mẹ mở không được, lúc đó mẹ và tôi mới biết ba đã thay hết ổ khóa. Tối hôm đó, mẹ con tôi đứng đợi ba từ bốn giờ chiều đến chín giờ tối. Vừa đợi mẹ vừa khóc, còn tôi thì cứ ngóng ra chỗ con hẻm để mong nghe thấy tiếng xe của ba. Một hồi lâu sau, bàn tay run run của mẹ đặt lên vai tôi và nói: “Cô gái đó chỉ đáng tuổi chị con”.
Nói rồi, mẹ bật khóc nức nở. Dù mẹ chỉ nói bấy nhiêu nhưng cũng đủ để tôi hiểu hết mọi chuyện. Tôi đã khóc vì thương mẹ, khóc vì giận ba và khóc vì tôi, một đứa bé gần mười tuổi sắp phải mất ba.
Lúc ấy, chỉ còn một tháng nữa là đến sinh nhật 10 tuổi của tôi, chỉ một tháng nữa là đến cái ngày mà tôi mong chờ suốt mười năm. Vậy là trong buổi tiệc ngày hôm đó sẽ không có sự hiện diện của ba như chín lần sinh nhật trước, sẽ không có tiếng cười của ba, sẽ không có vòng tay thương yêu của ba như trước nữa, sẽ không có gì cả. Tại sao vậy hả ba?
... Đã ba năm rồi, đã ba năm tôi không được gặp ba, không được nghe ba cười, không được ba khuyên răn, dạy bảo. Chỉ còn bốn tháng nữa là tôi tròn 14 tuổi. Chỉ còn bốn tháng để ba thực hiện lời hứa của mình. Hơn ba năm qua tôi vẫn nhớ như in lời hứa của ba và chờ ba thực hiện lời hứa đó? Ba ơi...


nguồn :netchunetnguoi.com
_ Đọc phần đầu thì thấy quả là 1 người ba yêu thương con hết mực, đọc xong rồi thì thấy thất vọng tràn trề. Tội cho người mẹ và đứa con, thương cho những ai đang gặp hoàn cảnh éo le này. Bài văn xúc động này nên dành cho ba mẹ thì hơn.
_ P/s: đăng bài gì nhớ tag chủ ko chủ phạt nghe chưa Bông. @ohyeah97
 
  • Like
Reactions: ohyeah97

hatsune miku##

Miss Cặp đôi ăn ý|Tài năng được yêu thích nhất
Thành viên
30 Tháng tám 2017
2,423
4,423
583
22
Vĩnh Phúc
Dược
bài nay có trong sach tham khảo ne
 
Top Bottom