$\color{ blueviolet }{\fbox{ Creepypasta }\bigstar\text{ Những mẩu chuyện kinh hoàng }\bigstar}$

Q

qduyhoang

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Creepypasta là gì?
Creepypasta nói đơn giản là những mẩu chuyện, video rùng rợn trôi nổi trên mạng. Về bản chất có thể gọi creepypasta là truyện ma cũng không sai, tuy nhiên sức hấp dẫn của nó lại mạnh hơn rất nhiều một phần bởi chúng được thuật lại một cách chi tiết, có thời gian địa điểm xác thực giống như chính người trong cuộc kể lại hơn là sản phẩm thêu dệt của trí tưởng tượng. Một số câu chuyện được cho là dựa trên sự kiện có thật truyền tai nhau, như một bản nhạc khiến cho hàng loạt người tự tử sau khi nghe hoặc dễ chấp nhận hơn là phát hiện về các sinh vật kì lạ...


Đặc biệt chú ý
:​
-Một vài mẩu chuyện sẽ gây ám ảnh , nên suy nghĩ kỹ trước khi đọc , không "đọc chơi cho vui"
-Không nên tìm hiểu quá sâu hoặc xem nhiều các hình ảnh trên mạng về Creepypasta
-Người yếu tim nên cân nhắc trước khi đọc và nhất là xem ảnh creepypasta

Một vài lưu ý khác:
-Không sử dụng hình ảnh về Creepypasta nhằm mục đích hù dọa người khác.
-Không dùng lời lẽ chế nhạo, xúc phạm người khác nếu họ lo lắng, hoảng sợ.
-Không dọa nạt người khác bằng cách nói quá về Creepypasta.


 
Last edited by a moderator:
Q

qduyhoang

Liếm bàn tay


Một cô gái trẻ đẹp một ngày nọ phải ở nhà một mình cùng với con chó nhà thân cận. Lúc này trời đã tối, và trên bản tin thời sự nhà chức trách đang ra thông báo về một tên sát nhân đang lẩn khuất trong khu vực dân cư mà cô đang sống. Tối hôm đó, cô gái cẩn thận khóa chặt mọi cửa nẻo, từ cửa chính đến cửa sổ, duy chỉ có ô cửa nhỏ dưới tầng hầm là chưa đóng. Thôi chắc không sao đâu, cửa đó nhỏ quá mà, cô bèn để nó như vậy, chỉ khóa cánh cửa dẫn xuống tầng hầm và đi thẳng lên phòng ngủ.....Như mọi hôm, con chó trung thành lại rúc vào dưới giường , bảo vệ cô qua đêm.....

Trong đêm đen tĩnh mịch, cô chợt tỉnh giấc bởi tiếng nước nhỏ giọt vọng lại từ phía nhà tắm. Nửa mê nửa tỉnh, cũng chả muốn phải xuống giường để khóa vòi nước mà mất đi giấc ngủ ngon, như thói quen, cô bất giác đưa tay xuống rờ vào đầu con chó cưng, cảm nhận cái liếm ấm áp thường lệ của nó rồi an tâm ngủ tiếp..... Nhưng lại một lần nữa cô tỉnh giấc vì tiếng nước rỉ rả khó chịu đó, và lại đưa tay xuống giường, con chó vẫn ở đấy, liếm bàn tay cô chủ . Cô cảm thấy và tiếp tục yên giấc......

Trằn trọc, khó ngủ vì tiếng nước rỉ rả phiền toái lúc giữa đêm ngon giấc, cô mệt mỏi bước xuống giường, uể oải và thầm bực tức lê bước về phía nhà tắm. Càng tới gần nhà tắm, tiếng nước nhỏ giọt càng trở nên rõ ràng. Cô chậm chạp đẩy cửa nhà tắm, lúc này tối như mực, cô bèn bật đèn lên.....

Chào đón cô gái là một cảnh tượng man rợ, xác con chó cưng bị treo lủng lẳng trên cái vòi nước, máu rỉ ra từ vết cắt trên cổ chú chó nhỏ từng giọt, từng giọt xuống bồn tắm đỏ thẫm

Hoảng loạn, nhưng cô chợt nhận ra trong gương có gì đó rất lạ. Cô gái liền quay ra đằng sau, và nhận ra một dòng chữ viết bằng máu ở trên bức tường phòng tắm :

Con người cũng biết liếm tay đấy......


Nguồn: Voz​
 
Q

qduyhoang

Rotten Girl, Grotesque Romance (Vocaloid)

Rotten Girl, Grotesque Romance (Stalker) (ロッテンガールグロテスクロマンス【ストーカー】)là một bài hát được hát bởi Vocaloid 01 Hatsune Miku. Người ta xếp nó vào loại Vocaloid horror bởi bản chất kinh dị của câu chuyện đằng sau nó.
Hình ảnh trong bài hát


Ở một khoảng thời gian, có một vụ giết người bí ẩn đã xảy ra ở Tokyo, Nhật Bản. Vụ án chưa bao giờ được truyền hình công khai, e sợ rằng nó sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới công chúng; tuy nhiên, có một bản báo cáo được đưa tới một thành viên giới truyền thông bằng cách đút lót một cảnh sát có mặt trong vụ án.

Một vụ giết người đang diễn ra ở <Địa điểm đã được thay đổi> mà trong đó thi thể của những nạn nhân đã hoàn toàn mất tích. Có khá nhiều đầu mối chỉ rõ rằng một vài hành tung bí ẩn có liên quan. Ví dụ như vụ của nạn nhân <Tên đã được thay đổi>, một thanh niên 20 tuổi yêu mèo. Trong nhà anh ta là ba bưu phẩm chứa những con mèo đã bị cắt ra thành nhiều phần. Thứ này cho biết rằng hung thủ có quen biết với nạn nhân. Anh ta cũng có hứa hôn với <Tên đã được thay đổi>, người đã bị sát hại ba ngày trước. Phần trên của cơ thể và cái đầu cũng đã được tìm thấy trong nhà anh ta, và họ không nghi ngờ rằng hôn phu của cô là thủ phạm. Dấu máu của cô dẫn tới một hộp quà đã được gửi cho nạn nhân. Tuy nhiên, lần này, địa chỉ của của người gửi, cứ như để cho cảnh sát biết rằng đã có một kẻ bám đuôi theo dõi anh ta. Chúng tôi bất ngờ đột kích căn nhà ở địa chỉ đó. Một căn nhà đầy những vật dụng ngỡ tưởng chỉ có trong ác mộng. Không khí u tối, buồn thảm với những tấm thảm dính máu và những bước tường tróc sơn, nhưng đó không phải tất cả. Có máu khô ở mọi nơi, trần nhà, sàn nhà, những bức tường, đồ nội thất. Cứ như là ai đó đang điều hành một lò mổ trong chính căn nhà của họ. Có vô số vật dụng sắc nhọn treo trên tường như đồ của bác sĩ phẫu thuật, có cả dao mổ, máy khoan cưa xương và những đồ vật khác. Đặc biệt nhất là, có một bức tường, treo đầy những ảnh của nạn nhân đang làm việc thường ngày mà không biết đang có người theo dõi mình. Giữa bức tường là một tấm màn cửa màu đỏ. Khi kéo ra, thấy vô số những cái hộp chứa chân tay bị cắt rời và cả xác người; trong đó có cả của nạn nhân. Tên sát nhân vẫn đang chạy trốn.

Thành viên của giới truyền thông đó nghĩ rằng để truyền bá tin này thì nên làm một bài hát Vocaloid horror từ góc nhìn của hung thủ là thích hợp nhất

Rotten Girl, Grosteque Romance có một ảnh hưởng kì lạ đối với người xem nó. Dựa trên những phiên bản của video và những tấm ảnh kẻm theo. Trong một phiên bản cụ thể, nó hiện một hình ảnh của Miku và bức tường đầy những tấm ảnh, mặc một bộ váy đỏ khá đơn giản, một cái lưỡi xâu khuyên thè ra và làn da nhợt nhạt. Thứ đáng chú ý nhất của cô lại là đôi mắt, một đôi mắt như của một người chết, đờ đẫn và vô cảm, đồng thời cũng rất to (Hình ảnh phản chiếu của yandere, một thuật ngữ anime chỉ một người yêu đến điên cuồng).


Video :


Bài hát bao gồm rất nhiều âm thanh đa dạng mang sắc thái ghê rợn và dồn dập. Lời bài hát được viết dưới góc nhìn của sát thủ, mô tả rất kĩ những lần bám đuôi và sự ngưỡng mộ của cô ta với đối tượng. Phần đáng sợ nhất là trước đoạn điệp khúc, âm thanh của nhạc khí bỗng biến mất và những lời tiếp theo được hát cứ như là qua một cái radio.



Ở cuối đoạn, có tiếng gót giầy vang lên, cùng với tiếng kim loại đổ vỡ. Âm thanh đó ngày một to hơn, nhanh hơn, cứ như là hung thủ đang đi rất dồn dập, cho tới khi khúc nhạc trở lại cho đoạn điệp khúc.

Ai nghe lần đầu mà yếu tim thì cẩn thận nhé

Lời dịch bài hát :
Phải chăng em được sinh ra để yêu anh?
Em thì thầm qua bức tường này, Hãy yêu em

Em luôn tìm kiếm thông tin về tình yêu của anh
Trong cánh cửa đóng kín của em
Giá như em có thể chạm vào mặt anh, vuốt ve nó
Tình yêu của em!

Ôi chà, ôi chà, anh có khách sao?
Cô ấy mới xinh đẹp làm sao!
Nói với em anh yêu cô ta đến mức nào đi cưng
Em sẽ giết ả và đóng gói cô ta ngay

Đốt cháy những bức ảnh của cô ta
Em tự hỏi liệu ả đang làm gì nhỉ?
Anh có thể làm bất cứ điều gì với em
Vì em yêu anh đến chừng này cơ mà, thấy không?

Em muốn được

Thắt chặt mối quan hệ với anh hơn
(Chú ý: Từ rivet có thể là thắt chặt quan hệ, cũng có thể là đinh tán, nghĩa là chặt đầu ra dùng đinh gắn vào tường Ở đây dùng với nghĩa đầu cho bớt kinh dị)

Và em muốn có một bộ sưu tập của anh

Tại sao anh lại khóc thế?
Chuyện gì vậy? Ồ, cái này hả?
Em sẽ mang một cái hộp các tông một cách thật tình cảm
Mà em sẽ cho anh vào đó sau khi anh chết

Em sẽ đặt một món quà sau cánh cửa
Một cái đầu mèo mỗi ngày cho anh, người yêu mèo

Đốt cháy những bức ảnh của cô ta
Em tự hỏi liệu ả đã bao giờ từng tồn tại
Em yêu anh thật là một từ sến súa không làm em thỏa mãn
Mà chỉ khiến em buồn nôn

Em sẽ...

Mãi mãi...

Yêu anh...
 
Last edited by a moderator:
Q

qduyhoang

Thí nghiệm 15 ngày ko ngủ của người Nga


Cuối những năm 1940, các nghiên cứu gia người Nga thực hiện một thí nghiệm : giữ 5 người không ngủ liên tục trong vòng 15 ngày sử dụng hỗn hợp khí gas không mùi. Các cá nhân này được giữ trong một môi trường khép kín, khí oxi vẫn được bơm vào liên tục, nhưng bên cạnh đó hỗn hợp khí gas trên vẫn duy trì ở tỷ lệ thích hợp, nhằm giữ họ sống và trên hết là : không ngủ được. Trong căn phòng rộng rãi đó, họ có tất cả những gì họ cần: sách vở, ghế để ngồi nghỉ ( nhưng không thể dùng để nằm ), hệ thống nước sinh hoạt và vệ sinh, và lượng lương khô cần thiết để duy trì sự sống.
Và họ là những tù nhân chính trị, bị bắt trong chiến tranh Thế giới lần 2

5 ngày đầu tiên của thí nghiệm, các tù nhân không ngừng kêu ca, hỏi về việc liệu họ sẽ được trở về nhà nếu tuân thủ theo người Nga hoàn thành thí nghiệm này ? trong khi đó, những cuộc hội thoại giữa 5 người họ liên tục được ghi lại, và hành vi của họ luôn được quan sát bởi hệ thống camera ngầm.....Câu chuyện tán gẫn của 5 người thường là những gì họ trải qua trong quá khứ, gia đình, vợ con, chiến tranh.....và khi chạm mốc ngày thứ tư, câu chuyện dần mang hướng u ám, sầu thảm

Ngày thứ 5. Các cá nhân tham gia có xu hướng kể lại những gì đã làm, và những sự kiện đã đem họ tới đây. Một số đã có dấu hiệu của bệnh hoang tưởng. Họ ngừng tán chuyện cùng nhau, mà không ngừng thì thầm vào những chiếc Microphone - thứ họ dùn khi yêu cầu cần thiết. Những lời thì thầm khó nghe, trầm trầm. Hoặc họ cứ nhìn chăm chăm vào tấm kính một chiều - nơi mà có những nhà khoa học ngày đêm dõi theo họ. Phải chăng họ nghĩ họ sẽ vượt qua 15 ngày không ngủ ?? Và các nhà khoa học nghĩ rằng đó là do ảnh hưởng của khí gas

Ngày thứ 9.....một người trong số họ bắt đầu gào thét man dại. Ông ta chạy khắp phòng, gào bằng tất cả sức lực của mình trong 3 tiếng liền, mãi cho đến khi những gì ông có thể phát ra đươc chỉ còn là những tiếng ú ớ vô nghĩa ..... có lẽ dây thanh quản đã bị đứt ?? các nhà quan sát nghĩ..... Nhưng ngạc nhiên nhất là phản ứng của các cá nhân còn lại - những đồng đội của người đàn ông kia. Họ vẫn tiếp tục thì thầm với chiếc Mic, mãi đến khi cá thể thứ 2 bắt đầu gào thét....

Bỗng nhiên, tiếng gào thét chấm dứt...cũng như tiếng rì rầm trong Microphone cũng im bặt..

3 ngày nữa đã trôi qua, các nhà khoa học lo phát sốt, kiểm tra hàng giờ những cái Microphone xem liệu chúng có phải bị hư không...Vì không thể nào 5 con người trong cùng một căn phòng khép kín lại không làm phát sinh bất cứ tiếng động nào. Họ không chết . Chỉ số hấp thụ o6xy cho thấy 5 cá nhân vẫn sống khỏe mạnh.....

Ngày thứ 7, hệ thống camera đột nhiên mất tín hiệu. Nhưng thí nghiệm vẫn được tiếp tục , chỉ còn trông cậy qua hệ thống Microphone và ô kính một
chiều nhỏ bé và ánh sáng leo lét trong căn phòng chứa 5 người họ.....

Mãi đến ngày thứ 14, các nhà khoa học và quân đội ( giờ đã có mặt ), thực hiện giải pháp cuối cùng: thiết lập hệ thống giao tiếp vào căn phòng, đưa ra một số đề nghị với mong muốn nhận lại những tín hiệu sống, dù là yếu ớt từ 5 cá nhân mà họ nghĩ đã chết, hay đã chuyển sang sống thực vật. Một người nói :

Chúng tôi sẽ vào để kiểm tra micrphone, tránh xa khỏi cửa và nằm úp xuống sàn nhà. Nếu hợp tác, bạn sẽ được tự do ngay lập tức

Tuy nhiên đáp lại gợi ý cho sự tự do trên, là một câu trả lời ngắn gọn nói với một giọng điệu bình thản :

Chúng tôi không muốn được tự do nữa....

Tranh cãi nổ ra giữa những nhà khoa học và các tay tướng lĩnh đã đầu tư cho thí nghiệm này. Không thể đưa ra môt ý kiến nào để giải thích, họ đã quyết định mở cửa căn phòng vào ngày thứ 15 lúc nửa đêm.
Khí ôxi được bơm đầy vào căn phòng, khí gas thì rút dần ra ngoài. Ngay lập tức, 3 giọng nói khẩn khoản xin họ hãy bơm lại khí gas đó vào phòng, tha thiết như thể cả mạnh sống họ đang phụ thuộc như vậy. Dù gì đi nữa, binh lính bắt đầu tiến vào căn phòng, họ bắt đầu gào thét man dại hơn lúc trước. Và những gì các binh sĩ nhìn thấy dường như vượt quá sức tưởng tượng của họ

4 cá nhân vẫn còn sống, nhưng không ai dám nói rằng, có phải thật sự là họ còn sống ?

Lương khô vẫn còn nguyên, cho thấy là từ ngày thứ 5 trở đi, họ không ăn chút nào cả. Trong góc căn phòng , một đống thịt và nội tạng của một người đó đã bịt kín nút thoát nước của phòng. Có vẻ như người này đã tự cào cấu ngực, bụng mình liên tục đến chết. Căn phòng giờ đây ngập trong nước quá cả bàn chân. 4 cá nhân còn sống cũng có dấu hiệu của việc tự hành hạ mình, họ bị tróc da phần ngực và bụng , da và máu vẫn còn vương trên đầu ngón tay gầy guộc...

Làm sao chúng ta có thể gọi họ là những con người các binh sĩ nói với nhau.
Những cơ thể ốm yếu, máu me loang thấm những chiếc áo. Gần như da ngực đã bị tróc hết, lộ ra những mảng xương sườn, những mảng da bị cào tróc lộ cả những gân máu đỏ.......Nhưng xem ra cơ quan tiêu hóa vẫn còn hoạt động, có khả năng tiêu hóa được thức ăn, cũng như hệ hô hấp...

Họ thảo luận xem liệu có nên đưa những con người này ra khỏi căn phòng , chấm dứ cuộc thí nghiệm hay không....Nhưng binh lính liền từ chối quay lại căn phòng đó, sau gì họ đã chứng kiến. Trong căn phòng thí nghiệm, 4 giọng nói thay phiên nhau cầu xin được tiếp tục sống trong căn phòng, trog thứ khí gas đó....Vũ lực được áp dụng....4 cá nhân đó phản ứng một cách điên cuồng, như thể dùng hết mọi tan lực chống lực sự cưỡng chế. Họ dùng răng cắn và cổ, dùng tay cào khắp mặt , một người lính thì bị giựt đứt tinh hoàn và gần như đứt một chân vì sự hung bạo này.... Trong lúc đó, một cá thể thí nghiệm đã bị thương, chảy máu liên tục. Viên y tá liền thực hiện cầm máu và tiêm thuốc an thần cho các cá thể còn lại, nhưng dường như vô vọng...Dù đã bị tiêm một lượng an thần gấp 10 lần ngưỡng người thường có thể chịu được, như họ vẫn kháng cự như những con thú bị dồn đến đường cùng, chống cự điên loạn các bác sĩ và người lính.....Họ không ngừng gào thét:

NỮA ĐI ! CHO TÔI NỮA ĐI.....

Cuối cùng thì chỉ còn 3 người sống sót sau lần cưỡng chế, họ ngay lập tức bị trói chặt và chuyển đến phòng nghiên cứu.....trong khi vẫn không ngừng van xin được hít thở thứ khí gas đó...

Cá nhân đầu tiên được đưa lên bàn mổ, ông ta không còn dây thanh quản nữa bởi vì nó đã bị đứt do kêu thét quá lâu. Ông ta chỉ còn có thể gật, và lắc đầu của mình, khi một bác sĩ gợi ý cho ông ta hít lại thứ khí gas kia, ông ta liền gật đầu liên tục tỏ vẻ đồng ý, thậm chí cả lời yêu cầu phẫu thuật mà không cần thuốc gây mê. Quá trình phẫu thuật diễn ra 6 giờ, quá ngưỡng chịu đựng mà một con người có thể trải qua... Một y tá, viết lại trải nghiệm kinh hoàng của mình: ông ta luôn cười với tôi, mỗi khi tôi liếc nhìn bắt gặp ánh mắt của ông ta, rất nhiều lần......
Khi cuộc phẫu thuật kết thúc, thay vì tiếp tục nằm im như ông ta đã làm trong suốt 6 tiếng qua, thì lại tiếp tục chống cự. Mãi khi một người đưa cây bút và mẩu giấy, thì điều ông ta muốn mới được làm rõ:

MỔ XẺ TÔI NỮA ĐI

Cá thể thứ 2 thứ, với tình trạng tương tự, cũng trải qua cuộc phẫu thuật. Nhưng ông ta không chống cự, mà chỉ cười ngặt nghẽo liên tục, một giọng cười của một kẻ mất trí hoàn toàn. Những giây phút mà đươc xem như tỉnh táo của người này là khi ông ta được hít thở thứ khí gas khí nghiệm..... Khi các nhà nghiên cứu hỏi: họ cần thứ khí này làm gì ? Chỉ có một câu trả lời duy nhất :

Tôi phải luôn giữ mình tỉnh giấc....

Không khí hoảng loạn lan ra khắp trạm, không ai biết việc gì đang xảy ra. Và đúng lúc này, viên chỉ huy ra đội, ra lệnh nhốt tất cả 3 cá thể thí nghiệm và các nhà nghiên cứu chuẩn bị cho một cuộc phi tang .....

Nhưng ngay trước khi ông ta kịp ra lệnh, một y sĩ đã kịp tước khẩu súng ngắn, và bắn vào đầu ông ta ngay trước khi viên tướng này kịp bước ra khỏi căn phòng. Và với sự sợ hãi , ông chĩa khẩu súng vào cá thể duy nhất còn lại, cất tiếng hỏi:

MÀY LÀ THỨ GÌ ? Tao phải biết... !!!

Cá thể thứ 3 cười mỉm và trả lời:

Các người quên bọn ta dễ dàng thế ư ?? Bọn ta cũng chính là các người, là sự điên cuồng luôn lẩn khuất, cầu xin sự giải thoát từng giây từ tận cùng tâm trí thú vật của các người ....

Bọn ta là thứ mà các ngươi luôn tìm cách trốn tránh trong mỗi giấc ngủ, là thứ mà các người làm cố dịu êm mỗi khi muốn tìm về sự bình yên của màn êm, thứ mà không bao giờ có

Viên y sĩ sững người, và một lúc sau nổ súng giết chết cá thể nghiên cứu.....với một phát vào giữa ngực

Những lời cuối cùng trước khi cá thể trút hơi thở cuối cùng :

Gần....tự do....rồi
 
Q

qduyhoang

Những Mẩu Giấy



Mọi chuyện bắt đầu khi tôi tìm thấy mẩu giấy đó .Tôi tìm thấy nó ở dưới đáy 1 trong những cái hộp chuyển nhà của tôi , nó có dòng chữ : XIN CHÀO , LÀM ƠN TRẢ LỜI!

Tôi không biết mảnh giấy này đã nằm ở đây được bao lâu nữa vì tôi đã để quên cái hộp dưới tầng hầm kể từ khi tôi mới chuyển đến . Tôi bỏ qua nó , coi như không có chuyện gì xảy ra cho đến buổi sáng hôm sau , khi tôi mở cái máy làm cafe của mình thì ở bên trong có 1 tờ giấy ướt có dòng chữ : LÀM ƠN TRẢ LỜI , CỨU TÔI VỚI! Lúc đó , tôi vẫn nghĩ đó chỉ là 1 trò đùa của 1 trong đám bạn của tôi bởi vì ms chỉ lúc trước khi pha cafe tôi không thấy gì trong đó cả .

Nhưng sau đó tôi bắt đầu tìm thấy nhiều mẩu giấy , dưới miếng di chuột , dưới bàn máy tính ,ở trong cuộn giấy vệ sinh , dưới cái đầu DVD .... ở những chỗ mà sẽ không ai nghĩ đến , ở những chỗ mà sẽ không ai tìm kiếm cả và sẽ rất ngu ngốc khi để lại 1 thông điệp ở những chỗ đó . Nhưng chúng vẫn liên tục xuất hiện , chỉ vs 1 nội dung lặp đi lặp lại : Cầu xin tôi cứu giúp .

Cho đến 1 ngày , tôi ngán ngẩm vs trò đùa này và quyết định viết lại vào phía sau 1 mẩu giấy được đặt trong máy giặt của tôi : Xin chào , tôi đang trả lời bạn đây , xin hãy giải thích tình huống của bạn ? Tôi đặt mẩu giấy vào máy giặt và đi vào phòng vệ sinh . Ngay khi bước ra tôi lập tức nhận thấy tôi đã có thư trả lời ở trên bàn phòng khách . Nó viết : CẢM ƠN , TÔI ĐANG BỊ GIAM GIỮ! . Tôi tiếp tục ghi vào đằng sau tờ giấy :Anh bị giam giữ ở đâu ? Làm sao anh có thể liên tục gửi giấy cho tôi ? Chần chừ 1 lúc tôi quyết định đặt nó đằng sau di-văng và núp ở sau cánh cửa chờ xem ai sẽ xuất hiện . Tôi ngồi chờ như 1 thằng ngốc trong 3 tiếng đồng hồ nhưng không có ai xuất hiện và trong suốt ngày hôm đó tôi không nhận được mẩu giấy nào khác nữa .

Ngày hôm sau , khi tôi kiểm tra hòm thư , tờ giấy lại xuất hiện :TÔI BỊ KẸT Ở CHIỀU KHÔNG GIAN 2D Ở DƯỚI ANH . Tôi bực mình ghi viết vào tờ giấy : Cho dù là ai đi nữa thì trò đùa này éo hay chút nào cả , để tao yên

Ngày hôm sau , tôi nghiên cứu về the second Dimension(chiều không gian 2D) mà tớ giấy nhắc đến . Tôi đọc được những dòng sau : Chiều không gian thứ nhất là 1 điểm được xác định trong vũ trụ . Chiều không gian thứ 2 ( dòng này được gạch chân ) là những thứ có chiều cao và rộng trong khi không gian thứ 3 có thêm chiều dài .Chiều không gian thứ 4 có thêm thời gian và thứ 5 là quá khứ : là những thời điểm đã từng xảy ra trôi nổi trong dòng thời gian . Tôi ngẫm nghĩ và ghi vào mẩu giấy : Sao anh có thể đọc được mảnh giấy này nếu anh ở chiều không gian thứ 2 ? thậm chí anh còn không tồn tại rồi để nó vào trong ngắn kéo .

Câu trả lời của tôi đến vào sáng hôm sau , khi tôi đang chuẩn bị tắm : CHỮ VIẾT LÀ 2D .KHẲ NĂNG NHÌN LÀ 2D . 2 THỨ THUỘC VỀ 2D CÓ THỂ SỬ DỤNG ĐƯỢC

Nhưng chừng đó thông tin là chưa đủ để tôi có thể giúp được anh ta - cho dù đó có là ai hay cái gì đi chăng nữa . Tôi viết tiếp : Làm thế nào để tôi giúp được anh vào mẩu giấy vào xả nó xuống toilet .

LÀM CHO TÔI THÀNH 3D thông điệp tiếp theo được tôi đón nhận ở trong 1 thanh sô cô la chưa bóc ra . Làm thế quái nào tớ giấy lại ở trong 1 thanh sô cô la chưa bóc ra được ? Nhưng tôi tự nhủ chắc có lẽ chỉ là 1 chương trình TV thực tế , đến phút cuối sẽ xuất hiện camera và bọn họ sẽ cười vào mặt mình . Tôi chỉ ghi lại BẰNG CÁCH NÀO??? . Tôi vẫn nhớ chỗ tôi để mảnh giấy bởi vì sau đó 1 thời gian dài tôi không nhận được thứ gì khác nữa . Tôi để nó bên trong vết rạn của cái tủ gương = gỗ của tôi và sau đó nửa năm , tôi không còn nhận được thông điệp nào nữa .

1 buổi sáng nọ , chuẩn bị đi làm , tôi vào phòng và chỉn chu quần áo trong gương , vẫn chính cái gương đó mặc dù bây h tôi đã chuyển nó sang hướng đối diện . Bỗng tôi để ý thấy 1 vật gì vuông vuông ở trên tường khi nhìn vào gương , quay lưng lại nhìn bức tường tôi rất kinh ngạc khi không thấy gì , quay vào gương thì vẫn thấy . Tôi kéo từ từ cái tủ gương lại gần , cho đến khi tôi có thể nhìn vào gương và đọc đước mẩu giấy qua vai tôi : LÀM CHO MÀY THÀNH 2D

Tôi kinh hoàng biến ngay khỏi ngôi nhà . Sau 1 tuần ở nhờ nhà bạn gái tôi vứt bỏ tấm gương , cái máy làm cafe , cái tủ , tất cả mọi thứ . Tôi vẫn thường hoảng sợ khi thấy bất kì mẩu giấy nào đó trên sàn nhà hoặc trong quần áo . Tôi vẫn sợ hãi là 1 ngày nào đó tôi mở 1 quyển sách ra và lại thấy những thông điệp khủng khiếp đang ám ảnh tôi .

Nguồn: Voz​
 
Q

qduyhoang

That’s It

Vào một ngày, có một cô gái, tên cô ấy là Anna. Trong tay cô ấy cầm nhiều loại thuốc. Trong khi cô nhìn chằm chặp vào chúng, cô nghĩ về sự đau khổ và buồn tủi mà cô phải chịu đựng trong 17 năm qua. Cô ngước lên, nhìn vào gương, nhìn chính mình trong đó, và cô bắt đầu suy nghĩ. Cô đã phải chịu những đau khổ mà đến giờ cô vẫn không thể quên được và cô không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa. Cô muốn kết thúc cuộc đời mình, thế thì cô sẽ không còn cảm thấy đau khổ. Chết đi thì sẽ không còn những khổ đau. Nhưng rồi bất chợt, cô nổi giận. Sao cô lại phải chết để tìm sự bình yên? Sao cô phải chết còn những kẻ bắt nạt cô thì không? Thổn thức, cô lại nhìn xuống nắm tay của mình, nhìn vào những viên thuốc một lần nữa. Cô thì thầm với chính mình, “Thế đó”

Anna luôn luôn buồn phiền về bản thân. Cô bị nghiện và là một trong những đứa trẻ thực sự có vấn đề cùng với sở thích sưu tầm những thứ mà hầu hết mọi người chẳng quan tâm. Cô có mái tóc quăn tít, cặp kính dày cộm và khuôn mặt đầy mụn trứng cá, bạn biết đó là kiểu người gì rồi đấy. Tất cả mọi người đều biết vài người giống như Anna. Anna bị xua đuổi, bị làm cho xấu hổ và trở thành đứa ngốc rất nhiều lần, thậm chí cô đã từng bị hãm hiếp. Cô cũng có những “người bạn” để cùng tâm sự, nhưng rồi cô nhận ra những người bạn đó lại tiết lộ những bí mật của cô cho người khác. Người cô tin tưởng đã lừa dối cô. Anna cảm thấy mình sống chẳng vì cái gì.

Vậy chuyện gì đã xảy ra với Anna? Cô ấy ngồi xuống một chiếc ghế với những viên thuốc, rút con dao ra khỏi cổ kẻ bắt nạt mình, mở cuốn sổ ra và gạch đi một cái tên trong đó. Cô nhìn chằm chằm vào cuốn sổ của mình và nuốt những viên thuốc. “Thế đó”
 
Q

qduyhoang

Khách ở trọ nhà chúng tôi - Guess In our house


Tôi yêu cái cách mà ông nội thường giữ tôi bên cạnh. Vào ngày mà mẹ không có ở bên, ông thường ở cùng để an ủi tôi. Tôi ngồi vào lòng ông, kể câu chuyện về những ngày của tôi, và tôi cảm giác như mình chẳng bao giờ cô đơn. Mặc dù trong nhà chúng tôi gần như trống trải khi mẹ đi làm, và tôi cứ nói chuyện và ngồi với ông trong khi ông đắm mình trên chiếc ghế đá, chúng tôi thường có những vị khách ở mỗi phòng trong căn nhà.

Có Edna và Elma (cặp sinh đôi) mà ông tôi thường bầu bạn, họ thường ngồi ở trong bếp với ấm trà chính giữa bàn. Có cả Joseph người đốn gỗ thường đi học với bố. thường ngồi với bố mỗi khi mà bố học bài ở bàn làm việc, với 1 nụ cười trên mặt, lúc nào cũng nhìn vào cuốn kỉ yếu trung học khi mà Joseph thường đi học với bố như một người bạn. Trừ khi lúc mà mẹ cần sử dụng một chiếc ghế thì Joseph sẽ đứng kế bên bố để nhìn vào cuốn kỉ yếu.

Sau đó chúng tôi có vị khách trẻ nhất như Beth và Tomas, những người trạc tuổi tôi. Thường ở trên lầu khi mà họ không chơi với tôi. Tuy nhiên tôi không quan tâm nếu Tomas đang ở trên đó với bố mẹ cậu ấy, cậu ấy không bao giờ nói chuyện với tôi, chỉ làm khuôn mặt ngốc nghếch khi tôi cố rủ cậu ấy chơi cùng. Nhưng Beth thì rất là tốt, cô ấy có mái tóc vàng và những lọn tóc xoăn, sức nước hoa và trang điểm, và đôi khi mẹ mua cho cô ấy những chiếc đầm mới để mặc. tôi chắc chắn rằng cô ấy rất thích chúng, vì cô ấy luôn giữ khuôn mặt cười, ngay khi tôi hỏi mẹ tại sao cô ấy có vết sẹo xấu xí trên lưng. Tôi cảm buồn khi mà mẹ nói rằng cô ấy có nó khi mà cô ấy đến đây và chia tay với bố mẹ, những người mà mẹ nói là rất xấu. Nên tôi nghĩ rằng tôi sẽ xem cô ấy như một cô em gái mà tôi chưa từng có, nhưng tôi chỉ chơi những trò chơi với cô ấy khi tôi buồn. Nhưng mẹ thì thường la mắng tôi khi mà tôi làm chiếc đầm của Beth bị bẩn hay vô tình làm ngã cô ấy.

Tối nay mẹ nói chúng tôi sẽ có thêm 1 vị khách nữa, và một người bạn để tôi chơi cùng! Mong sao gia đình cậu ấy có thể đến cùng! Nhưng mẹ nói rằng rất khó để đưa cả gia đình của cậu ấy đến ở như gia đình của Tomas. Sau đó mẹ ra ngoài đi làm, mẹ nói rằng mẹ sẽ về khi trời tối khuya. Mẹ hôn vào má tôi, đem đồ nghề, và nói rằng tôi phải dọn 1 chỗ trống trong phòng Beth cho cậu bé ở. Đó là lần cuối tôi nói chuyện với mẹ khi mẹ đi làm, và tôi lên lầu để dọn phòng ngủ. mất một lúc và sau khi tôi xong thì tôi không muốn chơi cùng Beth như tôi thường làm. Nên tôi lấy một quyển sách ở kệ của Beth rồi chạy xuống dưới phòng khách. Như thường lệ ông vẫn ở đó, ngồi ngay băng ghế đá, đợi tôi ngồi vào lòng và kể ngày mới của tôi.

Nên tôi trèo lên người ông, và rúc vào lòng ông và kể ông nghe về cậu bé mới đến. Nhưng tôi nhận ra có gì đó không ổn. Đầu ông ấy nghiêng hết qua một bên, và mắt thì nhắm nghiền. Nên tôi nhảy ra và chạy ngay vào phòng nhanh nhất có thể. Chạy qua cả Edna và Elma rồi ngay lập tức lấy chiếc hộp bạc nơi mà chúng tôi để những đồ thiết yếu cho ông. Tôi chạy xuống phòng khách, dừng lại ở lối ra và nhớ ra rằng tôi phải “chào buổi tối” với Edna và Elma trước khi tôi chạy lại chỗ ông. Cầm trên tay những phụ kiện, tôi bỏ ra phía sau ghế của ông và nhìn vào cổ ông. “ Ông à vết khâu ông lại tuột chỉ rồi kìa! Biết bao nhiêu thời gian của cháu để sửa lại vết khâu đó lần trước đấy!... hmph… nếu mà mẹ khâu chặt ông vào cái máy mà ông thường dựa vào giống như bà đã làm với Beth, thay vì với mớ vải bồng bông này. Thì ông sẽ không có ngã hoài như vậy! “

Nhưng tôi không có hề giận ông, đâu phải lỗi của ông. Mẹ mới học khâu khi mà bà đem ông về đây như một vị khách mới. Chúng tôi chỉ mới chuyển đến khu này và mẹ chỉ muốn đảm bảo rằng chúng tôi sẽ không còn cô đơn nữa. Nhưng mà không phải lo, những vị khách của chúng ta đã ngồi ngay ngắn và thẳng thóm vì chẳng bao giờ ngã nữa, và mẹ có nói một ngày nào đó mẹ sẽ ngồi kế bên ông khi mà tôi ra ngoài đem những người khách mới về...
 
Q

qduyhoang

Quá khứ ám ảnh

Tôi luôn có vấn đề khó ngủ về đêm. Những tiếng ồn đã làm phiền cả đời tôi. Tôi nhận ra rằng mình có thể nghe được những âm thanh nhạy cảm, nghe được mọi âm thanh nền. Họ chẳng thể làm gì được; chỉ những lời khuyên rõ ràng về các kĩ năng để giải quyết vấn đề. Nhưng mà tôi thì chưa bao giờ thử những cách đó. Đeo tai nghe, nghe nhạc vào mỗi tối như là trị liệu. chẳng cái nào hiệu quả hết. Mặt khác nó còn làm mọi thứ tệ hơn. Làm cho cô ấy càng ngày càng tuyệt vọng.

Tôi nghe được tiếng cô ấy rõ nhất vào ban đêm. Không ai khác có thể nghe được. Nhưng tại sao cô ấy chỉ nói với mình tôi? Lúc nào cũng có một cảm giác như có một xác chết đang nằm đó mỗi tối trong sự im lặng chết người, khi mà cô ấy đến, và khi tôi nghe được tiếng cô ấy lần nữa. Cô ấy thường đợi cho đến khi tôi ngủ thiếp đi, rồi tôi lại giật mình tỉnh dậy bởi các giác quan của mình và sợ hãi vì âm thanh của cô ấy.

Hầu như lần nào bắt đầu cũng là tiếng khóc thin thít. Cô ấy nói với tôi rằng “ Con muốn kết thúc. “ và tôi biết cô ấy càng ngày càng làm tôi có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo qua đôi tai mình. Tôi có thể cảm nhận cô ấy nằm cạnh tôi ngay phía tối của chiếc giường và nhìn chằm chằm vào tôi, đôi lúc cô ấy thì thầm vào tai tôi mấy câu như là “ là con đây mà “. Cô ấy đang chơi đùa với tôi, giống như một con mèo làm với một con côn trùng nhỏ bé trước khi giết nó. Chỉ khác là tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy, nhưng mà dần cảm giác như cô ta trở nên thật hơn.

Bác sĩ bảo rằng tôi đã trải qua triệu chứng tâm thần phân liệt. tôi đã dùng thuốc trong một thời gian dài nhưng mà vẫn không hiệu quả. Nó chỉ làm tôi cảm thấy vô dụng hơn. Thật là khó khăn cho một cô gái trẻ như tôi để mà đối mặt với chuyện này. Ít ra thì hiện tại tôi cũng có thể chấp nhận rằng cô ta không có thật. Chẳng qua chỉ là trong đầu tôi nên không việc gì phải sợ hãi. Cho đến tối hôm qua…

Tối qua sự hiện diện của cô ấy thật hơn bao giờ khác. Tôi có thể nghe cô ấy thì thầm, cảm thấy luồng khí bên cổ và thậm chí là ngửi được hơi thở của cô ấy, nó quá thật đi. Tôi rất sợ hãi và lập tức chạy khỏi cái bóng tối của căn nhà và vào phòng ngủ của mẹ tôi vì tôi biết ở cạnh bà tôi sẽ cảm thấy an tâm. Giờ tôi đã lớn, tôi biết rằng bà luôn hy vọng rằng tôi có thể vượt qua cái giai đoạn này, mặc dù tôi chỉ ngừng sợ hãi khi mà nó chỉ làm mẹ buồn hơn, và tôi không muốn bà phải thất vọng về tôi lần nào nữa. Mẹ là tất cả những gì tôi có. Nếu tôi có lựa chọn thì tôi sẽ ở cạnh bà mỗi tối.

Tôi biết rằng mẹ đã bị tôi đánh thức, chắc là bà còn buồn hơn tôi vì bà tưởng rằng thuốc men và trị liệu sẽ giúp được đứa con gái của mình. Nhưng mà vô ích; Tôi đã nói dối lần này để làm bà vui hơn và để bà được ngủ trong yên bình. Tôi cuộn người lại và bắt đầu khóc thầm. Mẹ tôi nhìn thấy âm thanh khó chịu mà tôi đang làm, và bắt đầu trằn trọc dưới tấm mềnh và tôi thì thầm vào tai mẹ… “ là con đây mà, “ bà lập tức ngồi dậy, nhìn rất căng thẳng. trong bóng tối tôi thấy bà với tới chiếc điện thoại và bắt đầu gọi. Tôi thấy tên hiển thị trên màn hình là bác sĩ.

“ Âm thanh mà tôi từng nghe, “ bà nói. “ Nó đã trở lại…”
 
Q

qduyhoang

Gõ cửa - Knock



Bạn đang nằm trên giường trong giấc ngủ sâu, đến khi bạn nghe được tiếng gõ cửa ngoài cửa sổ. Bạn thức giấc, nghĩ rằng đó chỉ là âm thanh do bạn tưởng tượng ra, cho đến khi bạn lại nghe tiếng gõ lần nữa. Trằn trọc, bạn nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi rằng ai mà với tới cửa sổ tầng 2 chứ. Sau vài phút im ắng, bạn cho rằng đó chỉ là vài đứa trẻ hàng xóm chọi đá vào cửa số nhà bạn chỉ để làm bạn sợ, hay chỉ làm phiền bạn. Bạn lại tiếp tục nằm xuống giường và kê đầu trên chiếc gối. Ngay khi mà bạn nhắm mắt, hy vọng rằng sẽ lại chìm vào giấc ngủ, bạn lại nghe được tiếng gõ cửa.

Bị làm phiền, bạn ngồi dậy lập tức và liếc nhìn vào khung cửa sổ, mong rằng thấy được viên đá nào đó sẽ va vào tấm kính cửa. đó là khi bạn nghe được tiếng gõ một lần nữa. Ngoại trừ lần này, bạn nhận ra rằng nó không phải từ chiếc cửa sổ. Bàng hoàng, bạn ngồi dậy khỏi giường và đi đến cánh cửa. Mở cửa ra, thứ duy nhất bạn thấy là không có gì. Càng lúc tiếng gõ càng to hơn, rõ hơn dưới lầu. Lúc này, bạn đã hoàn toàn tỉnh giấc ngủ và bối rối, run sợ với những gì xảy ra nửa đêm.

Bạn đi đến dưới lầu và kiểm tra mọi cửa sổ và chỉ tốn sức vì chẳng có gì ở đó. Sau khi chờ khoảng 10 phút đến khi bạn nghe được một tiếng gõ nửa, bạn quay lại lên lầu và cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ. Khi mà đến căn phòng của mình, bạn thấy cửa sổ đã mở ra, cho làn gió lạnh lùa vào căn phòng. Bạn chết đứng, tự hỏi rằng chuyện quái gì đang xảy ra, làm sao mà cửa sổ lại mở, cho đến khi bạn nghe tiếng gõ cuối cùng, tiếng gõ nhẹ trên bức tường ngay sau lưng bạn.

Bạn quay lưng lại, và đối mặt với tôi…
 
Q

qduyhoang

Túi áo - Pocket




Bạn đang đi trên con đường gần đến công viên. Trời đã tối, lạnh và ghê rợn. Mặt trăng gần như bị che khuất bởi làn mây trắng như khói, tạo ra một vẻ huyền ảo. Gió thổi mạnh về phía bạn, phía dưới của rãnh áo khoác bạn đang vỗ vào nhau. Tệ nhất là bạn chẳng thể nhớ gì về lý do tại sao bạn lại đi ra đường vào lúc tối khuya như thế này! Bạn bỗng dưng bước ra ngoài cửa đi dạo, và quyết định rằng bạn phải có lý do nào đó. Và chiếc áo khoác này cũng mới toanh. Bạn chẳng nhớ rằng mình sao lại mặc chiếc áo khoác như thế này, vâng gần gũi đến khó tin.

Linh tính bảo rằng bạn phải tiếp tục đi, bạn ra ngoài chẳng vì lý do nào, nếu như bạn có thì đã nhớ 10 phút trước rồi. Bạn hào hứng với chiếc áo khoác này, bởi vì bạn luôn hứng thú với mọi thứ trong túi áo. Tiền, bức thư cũ hay những bức vẽ, những thứ mất lâu lắm rồi, kể ra thì không xuể. Trong lúc đi, bạn cảm thấy có cái gì đó nặng nặng ở túi áo bên, bạn quyết định chừa lại cho lúc sau.

Khi mà bạn quyết định mở túi áo, một mùi khó chịu bay ra. Bạn nhăn nhó vì mùi thối rữa của nó. Mùi giống như có con gì đó chết, và những ký ức. Bạn làm gương mặt khó coi và run rẩy đưa tay vào túi áo.
Eugh! Có gì đó kinh tởm, dính dính ở đây! Bạn không thể nhìn xuống để xem nó là cái gì, gần như là dính vào hai bên của cái túi, dính rất chặt. Trong đó có cái gì đó giống như là nước mà nhớp nháp, làm dính lên da tay! Bạn nhanh chóng rút tay ra, cái chất ấy trượt khỏi tay bạn. Cảm thấy ghê tởm, giống như là, rau câu hay một loại nước nào đó để lại sau khi được đun nấu. Hay là bã kẹo chewing gum, bị dính vào đó. Chắc chắn là vậy rồi, bạn nghĩ thầm. Bạn có một bã chewing gum dính ở đó, không suy nghĩ nữa.

Bạn tiếp tục đi, nhưng mà tính tò mò lại làm bạn phải thò tay vào lần nữa, chậm rãi. Bạn hít một hơi thật sâu và đưa tay vào. Cảm giác vẫn giống lần trước, nhưng mà bạn thọc sâu vào nữa, bạn, bạn thấy cái gì đó lành lạnh, không phủ nhận nữa. Bạn đưa tay vào sâu hơn, gần với cái vật thể đó. Bạn cảm thấy, cái gì đó hình cầu, chắc chắn là hình cầu, nhớp nháp, giống như bọt biển. Bạn có thể ngay lập tức biết rằng đó có thể là gì, cái mà gây ra mùi thối rửa. Bạn cảm nhận 1 hồi, một trái banh? 1 trái cà chua? Nho? Không, tất cả đều không phải…

… Bỗng dưng, bạn không thể cưỡng lại được, nhận ra một nụ cười lan tỏa trên gương mặt. Tất cả đều sáng tỏ rồi. bạn nhớ được tại sao bạn ra ngoài vào giờ này, và chiếc áo khoác từ đâu đến. Ồ cái cách mà con bé đá! Ồ cái cách mà con bé đá và la hét, van xin! Vâng việc đơn giản là chỉ cần bịt kín miệng con bé lại, và cầm con dao. Ồ, con bé thật là khó nhằn! Nhưng mà không sao bạn đã làm được! Sau một hồi dằng co, bạn đã có đôi mắt của cô bé! Một món đồ lưu niệm tuyệt hảo nữa của nạn nhân để bỏ vào túi áo khoác, để nhìn mọi lúc. Ồ thật là vui! Lần này sẽ là gì đây? Ah phải rồi, lưỡi, bạn đi ra ngoài để tìm một cái lưỡi tươi sống cho riêng mình…
 
Q

qduyhoang

I Told You To Smile


Hôm đó là ngày 2 tháng 1, 2:04 sáng. Tôi thức dậy bởi tiếng gõ cửa. mỗi 3 giây 1 lần gõ. Tôi ngồi dậy và bước ra cầu thang đi xuống. Càng đi xuống tiếng gõ cửa càng lúc càng nhanh, giống tiếng tim đập hơn là gõ cửa. Khi tôi đến ngay cánh cửa, tiếng gõ dừng lại, tôi nhìn ra ngoài và chẳng có ai ở đó.

Tôi trở về phòng và nằm lên giường, suy nghĩ chắc chỉ là một trò chơi khăm của bọn con nít. 4:21 sáng tôi thức dậy bởi tiếng đóng cửa. Tôi nhảy dựng lên, sợ hãi. Nhìn qua cửa sổ lạnh buốt tôi tìm thấy dòng chữ Cười đi viết ngay ở đó. Tôi lấy cái điện thoại kế bên, chuẩn bị gọi 911, và chỉ nghe được dòng chữ nói là Ta kêu ngươi cười đi mà . Tôi đã khóc và bỏ chạy thục mạng ra ngoài.

Ngay khi tôi chạy ra ngoài và gõ cửa nhà hàng xóm đối diện đường bên kia. Họ đã đưa tôi vào và giữ tôi trong khi tôi khóc sướt mướt. Họ gọi cảnh sát. Đúng 5:42, cảnh sát đến nhà hàng xóm và sau khi đã khám xét nhà tôi kĩ càng. Họ nói rằng chẳng có bằng chứng nào nói là có người đột nhập vào nhà tôi ngoài tôi. Dòng chữ trên cửa sổ đã biến mất, cũng như là trên cái điện thoại. Họ bảo tôi rằng hãy ngủ đi và khuyên tôi hãy đi khám bác sĩ về căng thẳng và suy nhược thần kinh. Chết tiệt. Tôi biết điều xảy ra với mình là sự thật.

Tối hôm sau, sau khi ở lại một ngày tại nhà hàng xóm, tôi quay trở về nhà. Tôi lên phòng ngủ và đặt một cái camera. Nó hướng thẳng đến cái cửa phòng ngủ. Tôi đặt chế độ quay và đi ngủ. May thay, tôi ngủ ngon giấc suốt đêm. Tuy nhiên, khi mà tôi xem lại đoạn băng, Tôi không thể nào tin vào mắt mình.

3 giờ sáng, có một thứ gì đó trồi lên từ dưới giường ngủ của tôi. là một người đàn ông trần truồng, gầy còm. anh ta đứng dậy và nhìn tôi ngủ trên giường. anh ấy cứ đứng như vậy gần như hàng giờ, không cử động. Và anh ta bắt đầu di chuyển. anh ta đi đến chiếc camera đến khi mặt anh ta hoàng toàn nằm gọn trong tầm nhìn. anh ta hoàng toàn nhợt nhạt và mạch máu gân máu đều lồi lên trên đầu. đôi mắt thì hoàn toàn đen, với một nụ cười trên gương mặt. Anh ta nhìn vào cái camera trong vòng 2 tiếng đồng hồ, không nháy mắt, chỉ nghiêng đầu qua lại.

Sau khi 2 tiếng đồng hồ nhìn chằm chằm vào chiếc camera đã qua, anh ta trở về và đi xuống giường tôi . Tôi trả qua đoạn băng đến đoạn mà chiếu tôi lúc thức giấc và bước đến cái camera. Video đã ngừng. Tôi chết lặng trong sợ hãi. Đoạn phim cho thấy anh ta chui xuống giường chứ không rời khỏi. Dù cho đó là cái gì, nó vẫn ở đó.
 
Q

qduyhoang

Jeff the Killer: Đằng sau sự thật


Tin khẩn: Một kẻ giết người tàn ác có thể đang nhởn nhơ trên khu phố của bạn!




Mấy tuần trôi qua kể từ vụ tàn sát dã man không lời giải thích, hung thủ vẫn còn mặc sức hành động. Có rất ít bằng chứng cho thấy sự hiện diện của hắn, tuy nhiên, một bé trai đã khẳng định với cảnh sát rằng em ấy đã thoát ra khỏi vòng vây của tên sát nhân dã man kia. Sau đây, cậu bé ấy xin được chia sẻ câu chuyện của mình:




“Đêm hôm ấy, cháu gặp ác mộng và giật mình tỉnh dậy lúc 12 giờ đêm,” Cậu bé kể lại. “Bất chợt cháu liếc ra ngoài cửa sổ và thấy nó đang mở toang. Cháu vô cùng ngạc nhiên, vì trước khi ngủ cháu nhớ mình đã đóng nó lại rồi. Nhưng cháu chỉ nhún vai cho qua rồi đứng lên khép cửa lại. Sau đó, cháu chui vào chăn và cố gắng đi ngủ. Đó là lúc cháu có một cảm giác rất kì lạ, y như rằng có người đang theo dõi cháu vậy. Cháu ngước lên và tim thì suýt văng ra khỏi lồng ngực Bên ngoài cửa sổ, qua ánh sáng huyền ảo của vầng trăng trên cao, cháu nhìn thấy một cặp mắt đang láo liên nhìn cháu qua tấm màn hờ hững bên chiếc cửa sổ. Chúng không phải là một đôi mắt bình thường; chúng vô cùng tối tăm và chứa đựng biết bao nhiêu nguy hiểm bên trong. Quanh mắt là những vết thâm đen và… nó khiến cháu sợ chết khiếp. Lúc ấy, hắn mỉm cười với cháu. Một nụ cười thâm độc và ghê tởm, khiến da gà da vịt trên người cháu thi nhau nở rộ khắp nơi. Hắn vẫn chỉ đứng đó, nhìn cháu. Cuối cùng, hắn mở miệng và nói với cháu một câu. Trông nó có vẻ rất bình thường, nhưng chất giọng của hắn y như một kẻ điên loạn vậy.”




““Đi ngủ đi,” hắn đe doạ. Cháu gào lên trong sợ hãi, và hắn phóng đến chỗ cháu, với một con dao trong tay, nhắm thẳng đến tim cháu. Hắn nhảy lên giường cháu. Cháu chống trả, đấm, đá, lăn vòng, cố gắng đẩy hắn xuống đất. Lúc ấy bố cháu xông vào. Hắn phóng dao đi, và nó cắm thẳng vào vai bố cháu. Có lẽ bố cháu đã bị hắn xử rồi, nếu như một trong những người hàng xóm không báo cảnh sát”




“Cảnh sát đã bao quanh khu vực đậu xe gần nhà cháu, và họ đang đột nhập vào cửa ra vào. Tên điên kia chạy vào hành lang. Cháu nghe thấy tiếng kính bể. Khi chạy ra ngoài, cháu thấy cánh cửa sổ ở đằng sau nhà đã bị đập nát. Cháu nhìn ra và thấy hắn đã cao chạy xa bay. Nhưng cháu có thể khẳng định một điều là cháu sẽ không bao giờ quên được gương mặt ấy. Đôi mắt lạnh lẽo, độc ác ấy và nụ cười tâm thần ấy. Chúng sẽ ám ảnh cháu cả đời”.




Cảnh sát vẫn đang truy tìm tên sát nhân này. Nếu bạn có thấy một người nào đó giống như miêu tả trên đang lảng vảng ở khu phố gần bạn, thì hãy báo cảnh sát ngay.

Chân dung kẻ giết người : các bạn có thể search google <không khuyến khích>
 
Q

qduyhoang

Câu chuyện của Jeff the Killer

Jeff và gia đình cậu ấy chỉ mới chuyển đến khu xóm mới. Bố cậu được thăng chức, và gia đình cậu đã nghĩ rằng sẽ thật sang nếu cả nhà chuyển đến một khu đang “hot” trên thị trường bất động sản hiện nay. Jeff và anh trai mình, Liu, thật sự không phiền hà gì lắm. Nhà mới thì tốt thôi, có gì đâu? Khi cả gia đình cậu đang dọn đồ ra từ thùng thì một người hàng xóm đến gõ cửa nhà cậu.



“Xin chào” bà ấy nói. “Tên tôi là Barbara; và tôi sống đối diện với các bạn ở bên kia đường. Và ưm, tôi muốn giới thiệu hai mẹ con tôi, coi như làm quen đi hén.” Bà ấy quay lại và gọi cậu con trai của mình ra. “Billy, đây là hàng xóm mới của chúng ta.” Cậu bé Billy nói lí nhí vài câu chào hỏi, rồi lại chạy vụt đi chơi.



“Vâng,” mẹ Jeff nói. “Tên tôi là Margaret, và đây là chồng tôi, Peter. Còn đây là hai đứa con tôi, Jeff và Liu.” Từng người trong gia đình Jeff lần lượt tự giới thiệu mình với bà Barbara, sau đó bà ấy mời cả nhà đến tiệc sinh nhật của con trai bà. Jeff và anh trai mình định từ chối, thì mẹ hai cậu đã gật đầu đồng ý rồi. Khi cả nhà đã soạn đồ ra xong, Jeff đến hỏi mẹ.


“Mẹ, tại sao mẹ lại bắt con đi ăn mấy cái bữa tiệc sinh nhật vớ vẩn thế này? Nếu mẹ chịu khó để ý thì… con lớn rồi, chả còn là nhóc con đần độn nữa đâu.”


“Jeff à,” mẹ cậu thở dài. “Chúng ta mới tới chỗ này thôi, vậy nên mẹ nghĩ rằng tốt hơn hết nên tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với hàng xóm. Con và Liu sẽ phải tới bữa tiệc đấy, nghe rõ chưa?” Jeff định mở miệng cằn nhằn, nhưng lại ngừng lại đúng lúc, khi biết rằng mình chả có cái quyền gì cả. Mẹ đã nói là phải làm. Cậu đi lên phòng mình và nằm sóng soài một cách chán chường trên giường. Jeff ngó lên trần nhà, và đột nhiên, cậu cảm thấy thật kì lạ trong người. Không hẳn là đau nhói… nhưng… nó lạ lắm. Cậu phủi tay xua đi mấy cái cảm xúc vớ vẩn ấy. Mẹ gọi cậu từ dưới nhà, ra lệnh cho cậu mang hết đồ của mình lên. Jeff ngoan ngoãn nghe theo.


Ngày hôm sau, Jeff xuống nhà ăn sáng, chuẩn bị đi học. Khi ngồi vào bàn ăn, cậu lại có cái cảm giác kì lạ đó, và lần này nó mạnh mẽ hơn lần trước rất nhiều. Nó khiến bụng cậu đau thắt lại, nhưng Jeff cũng tặc lưỡi cho qua. Khi hai anh em cậu đã xong bữa sáng, cả hai cùng đi ra ngoài để đón xe buýt. Họ đợi ở trạm xe một lúc, cho đến khi nhìn một thằng trông có vẻ du côn đang trượt ván tới gần mình. Suýt chút nữa tên đó đã đâm trúng Jeff và Liu rồi. Cả hai anh em giật mình bật dậy, miệng lầm bầm chửi, “Mẹ kiếp, mới sáng sớm…”


Thằng nhóc kia dừng chân và quay lại nhìn họ. Hắn đạp phăng cái ván trượt lên rồi chộp lấy nó, y như trong phim vậy. Trông nó khoảng cỡ mười hai hay sao ấy, chắc nhỏ hơn Jeff một tuổi. Thằng nhóc đang mặt một chiếc áo hiệu Aeropostale và một cái quần jeans màu xanh rách rưới.

“Tụi mày, xem kìa. Có hàng mới về đấy.” Đột nhiên, hai thằng nữa xuất hiện sau lưng thằng này. Một thằng thì như cây sậy, thằng kia thì như con voi ấy. “Nghe đây, mấy thằng lính mới. Vì tụi mày mới đến nên cho phép đại ca giới thiệu. Đằng kia là Keith.” Jeff và Liu nhìn về phía tên con trai ốm nhom ốm nhách kia. Hắn có một gương mặt trông rất ngu, kiểu của mấy thằng phụ tá của nhân vật chính ấy. “Và đằng này là Troy.” Hai anh em nhìn sang thằng mập. Nói thật là đến voi còn phải bái nó làm sư. Cứ như là nó chỉ biết ngồi không từ khi còn ẵm ngửa ấy.


“Còn tao,” thằng “thủ lĩnh” lên tiếng. “Tao là Randy. Tụi tao đặt ra một điều luật là bất cứ thằng nào bắt xe buýt ở đây đều phải nộp phí bảo kê cho tụi tao. ********* hiểu chứ?”. Liu đứng đưa tay đẩy Jeff ra sau lưng mình, trông cậu như đang sẵn sàng thụi cho mấy thằng côn đồ này vài cú. Tuy nhiên, một trong số bọn chúng đã chĩa dao vào mặt cậu. “Chậc chậc, tao đã mong là tụi mày sẽ hợp tác kia mà. Rượu mời không ưa mà lại mê rượu phạt à?”. Một thằng đi đến chỗ Liu rồi giật phăng cái bóp tiền ra khỏi túi cậu ấy. Cảm giác ấy lại trỗi dậy trong Jeff. Bây giờ nó đã thực sự quá mạnh rồi; cứ như là nó đang thiêu đốt cả người cậu vậy. Jeff bước lên trước Liu. Liu ra lệnh cho em trai mình quay trở lại, nhưng Jeff bơ anh mình đi rồi dợm bước tới chỗ đám lưu manh.

“Nghe đây mấy *********. Tụi mày có trả lại bóp tiền cho anh tao không thì bảo?”

Randy rút dao ra, bỡn cợt với lời đe doạ của Jeff.

“Chính xác thì mày sẽ làm gì hả?” Ngay khi hắn vừa xong câu nói của mình, Jeff đã lao đến thụi Randy một phát vào mặt. Khi Randy máy mó đưa tay lên xoa mặt nó thì Jeff đã nhanh tay bẻ gãy tay thằng nhỏ. Randy gào lên trong đau đớn và Jeff chộp luôn con dao trong tay thằng bé. Keith tuôn một tràn tiếng Đan Mạch vào mặt Jeff thì bị cậu cho một nhát dao vào cánh tay luôn. Troy ì ạch xông vào Jeff. Chả có gì khó. Jeff thụi vào bụng thằng mập ấy một phát là nó ngã quỵ ngay. Khi ngã xuống đất, Troy mửa hết ra đường. Liu chỉ biết điếng hồn nhìn Jeff.


“Jeff… sao mà có thể…” cậu chỉ lắp bắp ra được vài tiếng, trước khi xe buýt đến. Cả hai anh em biết ngay là bất lợi đang đứng về phía mình, vì người ngoài nhìn vào cũng tưởng là họ gây án. Cả hai lao đi càng nhanh càng tốt. Khi ngoái đầu nhìn lại, họ thấy là bác tài đang bổ ra chăm sóc bọn kia. Khi tới trường, cả hai không dám hé môi với ai về những gì đã xảy ra. Ngồi nghe chứ không nói là quy tắc của họ sau chuyện này. Liu chỉ nghĩ là em trai mình đi đánh nhau với tụi du côn thôi, nhưng Jeff biết mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn thế nữa. Nó là một thứ vô cùng kinh tởm. Cậu biết nó đang cuồn cuộn trong huyết quản cậu mạnh mẽ như thế nào. Cậu biết rằng một ngày nào đó, mình sẽ không thể kiềm hãm được cái thú tính hành hạ người khác mất. Cậu không thích nó chút nào cả, nhưng chả hiểu sao trong người cậu lại thấy khoan khái đến cực độ. Cái cảm giác kì lạ đó hầu như đã biến mất rồi, và nó đã không tới làm phiền cậu trong suốt thời gian ở trường. Dù biết rằng sau những sự cố vừa rồi, mình không nên bắt xe buýt nữa, cậu vẫn mặc xác mà đi, cảm thấy vô cùng sung sướng trong lòng. Khi về nhà, bố mẹ hỏi ngày đầu tiên đi học thế nào, Jeff chỉ đáp lại bằng một giọng phản phất mùi nham hiểm, “Vui lắm”. Ngày hôm sau, Jeff nghe thấy có tiếng gõ cửa. Hai viên cảnh sát đã ở ngay trước mặt cậu khi mẹ cậu mở cửa. Bà ném một cái nhìn đầy giận dữ đến Jeff.

“Jeff, họ nói với mẹ rằng con đã tấn công ba cậu con trai. Mà đấy cũng chả phải là đánh nhau ‘lành mạnh’ gì mấy. Một đứa đã bị đâm thừa sống thiếu chết đấy. LÀ ĐÂM ĐẤY! Nghe rõ chưa!?” Jeff liếc mắt xuống sàn nhà, như thể thừa nhận lời cáo buộc của cảnh sát.

“Mẹ, tụi nó rút dao ra đe doạ con và Liu trước mà”.

“Nhóc à,” một viên cảnh sát lên tiếng. “Bọn tôi tìm thấy tại hiện trường hai người bị đâm, một người bị thụi vào bụng. Đã thế còn có nhân chứng chứng kiến cảnh hai đứa bỏ chạy sau khi gây án nữa chứ. Vậy thì nó có nghĩa gì?” Jeff thừa biết mình có khai gì cũng vô dụng thôi. Jeff có thể nói là tụi Randy đã tấn công hai anh em cậu, nhưng lại không có bằng chứng để xem ai ra tay trước. Cả hai cũng không thể nói là mình đã không bỏ chạy, vì sự thật là cả hai đã chạy thật. Jeff không thể biện minh cho cả mình và Liu rồi.

“Nhóc, gọi anh nhóc xuống đây ngay.” Jeff không thể làm thế được. Đằng nào người có tội cũng là cậu.

“Thưa ngài… là cháu… đã làm… Liu đã cố gắng ngăn cháu lại, nhưng anh ấy không thể…” Viên cảnh sát ngó sang đồng đội mình. Cả hai cùng gật đầu.

“Thôi rồi nhóc. Mời nhóc đi hưởng một năm tại nhà tù dành cho trẻ e…”

“Khoan đã!” Liu kêu lên. Mọi người quay lại và thấy cậu ấy đang cầm một con dao trên tay. Cảnh sát rút súng ra và nhắm vào Liu.

“Là cháu! Là cháu đã tấn công bọn nó! Cháu có vài vết thương trên người để chứng minh này!” Liu giở tay áo mình lên và cho thấy mấy vết bầm tím và vết cắt, trông giống như cậu đang vật lộn với người ta vậy.

“Nhóc, buông con dao ra.” Sĩ quan cảnh sát nói. Liu giơ dao lên rồi đánh rơi nó xuống sàn nhà. Cậu ấy đưa tay ra sau đầu và bước đến chỗ cảnh sát.

“Không! Liu, hung thủ là em! Là em!” Jeff gào lên, với nước mắt giăng đầy trên má.


“Đừng nhận lỗi cho một việc mình không hề làm chứ Jeff”. Liu mỉm cười. Cảnh sát giải cậu đi.

“Liu! Khai với họ là em đã làm tất cả những chuyện đó đi!”. Mẹ của Jeff đặt tay lên vai con trai mình.

“Nhóc à, đừng khiến việc của bọn ta thêm khó khăn nữa. Ai cũng biết Liu là hung thủ rồi.” Cảnh sát nhấn ga chạy đi, bỏ lại Jeff đứng dõi theo một cách vô vọng. Một lúc sau, bố Jeff chạy ra từ gara. Khi nhìn thấy mặt Jeff, ông linh cảm có chuyện chẳng lành đã xảy ra.

“Con trai, chuyện gì vậy?”. Jeff chỉ biết câm như hến. Dây thanh quản của cậu bị bóp nghẹn bởi tiếng nức nở không thành lời. Cuối cùng, bố mẹ cậu bỏ vào nhà, và mẹ cậu nói cho bố tất cả những gì đã xảy ra. Khoảng một tiếng sau, Jeff vào lại bên trong và nhìn thấy vẻ mặt đau đớn, điếng người và thất vọng của bố mẹ mình. Cậu không thể nhìn thẳng vào mặt họ. Cậu không thể đối mặt với những gì họ nghĩ về Liu khi anh ấy nhận tội thay cho cậu. Jeff vào giường và đi ngủ, cố gắng quên hết những gì vừa xảy ra. Hai ngày trôi qua, cậu vẫn chưa nghe thấy tin của Liu trong tù. Cậu không còn có bạn nữa. Tràn ngập trong đau đớn và hối hận, Jeff tự dằn vặt mình, cho đến thứ bảy, khi mẹ đánh thức cậu dậy với một nụ cười rạng rỡ trên môi như ánh mặt trời.


“Jeff, đã tới lúc rồi!” bà kéo tung màn cửa sổ ra, cho ánh ban mai chiếu vào phòng.

“Lúc? Lúc gì cơ?” Jeff ngơ ngác vì bị đánh thức bất thình lình.

“Là sinh nhật của nhóc Billy đó!” Giờ thì Jeff đã tỉnh hẳn rồi.

“Mẹ, đừng giỡn nữa coi. Sau những chuyện xảy ra mà mẹ còn bắt con…” Cậu ngưng lại ngay khúc đó. Một sự im lặng kéo dài.

“Jeff, bố mẹ đều biết chuyện gì đã xảy ra mà. Mẹ chỉ nghĩ rằng bữa tiệc này có thể xoá bỏ đi những giờ phút u sầu trong quá khứ của con thôi. Nào, thay đồ đi chứ.” Mẹ Jeff bước xuống nhà để sửa soạn. Phải khó khăn lắm Jeff mới chịu ngồi dậy.. Cậu lấy đại một bộ quần áo sơ mi và quần jeans rồi bước xuống nhà. Bố mẹ cậu đều ăn diện rất dễ gây choáng; mẹ cậu mặc một chiếc váy, còn bố thì mặc com lê. Lạy Chúa, sao hai người lại mặc đồ sốc thế kia? Đây là tiệc sinh nhật của một đứa con nít mà!?


“Con trai, làm ơn đừng nói với mẹ con sẽ mặc cái đó tới bữa tiệc chứ?” Mẹ Jeff cằn nhằn.

“Vẫn còn đỡ hơn là sửa soạn quá mức mà,” cậu nhún vai. Phải khó khăn lắm mẹ cậu mới kiềm được tiếng cười và bắt đầu mắng cậu.

“Jeff à, bố mẹ có thể chưng diện quá mức, nhưng đây là cách để con gây ấn tượng với người ta đấy.” Jeff bực mình quay trở lại phòng.

“Nhưng con làm gì có đồ sốc hàng như bố mẹ hả!?” Cậu hét từ phòng mình vọng xuống.

“Chọn đại cái nào cũng được. Miễn đẹp là tốt.” Mẹ cậu nói vọng lên. Jeff ngó nghiên trong tủ quần áo của mình, để xem xem cái nào là “đẹp” theo ý của mẹ. Cậu có một cái quần đen, cùng một cái áo trong mà cậu chỉ mặc nhân dịp đặc biệt. Chả có cái áo sơ mi nào hợp với bộ này cả. Jeff mò xung quanh và toàn thấy là áo kẻ sọc cả thôi; chả có cái nào đi chung được với cái quần. Cuối cùng, Jeff cũng tìm thấy một cái áo hoodie (loại áo có mũ trùm đầu). Chắc là được rồi.

“Ai đó làm ơn gọi cảnh sát thời trang đi.” Bố mẹ cậu trố mắt ra nhìn. Mẹ cậu chợt liếc mắt vào đồng hồ đeo tay. “Thôi trễ giờ rồi, khỏi thay nữa. Đi thôi.” Mẹ của Jeff vội đưa hai bố con cậu sang bên kia đường, tới nhà Barbara và Billy. Họ gõ cửa, và Jeff thấy Barbara, cũng như bố mẹ cậu, mặc một bộ đồ quá nổi. Khi bước vào trong, Jeff toàn là thấy người lớn cả thôi; chả có một đứa nhóc nào hết.

“Mấy đứa nhóc ra sân chơi hết rồi. Sao cháu không nhập bọn đi Jeff?” Barbara nói.

Jeff bước ra ngoài sân. Bên trong thì toàn là trẻ con. Chúng chạy qua chạy lại trong mấy bộ trang phục cao bồi kì lạ rồi bắn nhau bằng súng giả. Cứ như là đang đứng trước cửa hàng Toy R Us ấy, Jeff nghĩ thầm. Đột nhiên, một thằng bé tiến lại kế bên Jeff và đưa cho cậu một khẩu súng với lại một cái nón cao bồi.

“Anh zì oi, trơi vứi tụi em hong?” cậu bé ngọng ngịu.

“Không được đâu nhóc. Anh quá già để chơi rồi.” Thằng bé ngước lên nhìn Jeff với ánh mắt lấp la lấp lánh như thể cầu xin.

“Đi moà!” thằng bé nũng nịu.


<còn tiếp>​

 
Q

qduyhoang

“Rồi, được rồi.” Jeff thở dài. Cậu đội nón lên và giả vờ bắn tụi nhóc. Lúc đầu cậu nghĩ trò này vớ vẩn thật, nhưng lúc sau tự nhiên Jeff cảm thấy vui lắm. Trông cậu chả ngầu tí nào, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đã thôi suy nghĩ về Liu. Cậu chơi với tụi nhóc lâu một tí, cho đến khi một tiếng động khiến Jeff giật mình. Tiếng của bánh xe trượt trên đường. Cậu chợt nhận ra tất cả. Randy, Troy và Keith nhảy qua hàng rào từ ván trượt của mình. Jeff đánh rơi khẩu súng giả và giật nón ra. Randy nhìn Jeff đầy căm thù.




“Xin chào, là Jeff đây có phải không nhỉ?” hắn cười khẩy. “Chúng ta còn chưa giải quyết xong nhiều chuyện đấy.”




Jeff nhìn thấy cái mũi bầm tím của kẻ đối diện.




“Tao nghĩ tụi mình đã song phẳng rồi chứ. Thằng anh tao đã đi tù vì tao cho ********* một trận thừa sống thiếu chết rồi còn gì nữa?”




Mắt Randy sôi sùng sục với căm hờn. “Không, ********* ạ. Tao không chơi trò sòng phẳng. Tao phải là đứa thắng cuộc cơ. Lần trước có thể mày đã đánh bại tụi tao, nhưng lần này thì đừng hòng.” Randy bất chợt lao đến Jeff. Cả hai ngã xuống đất. Randy đấm vào mặt Jeff. Jeff giật tai Randy và cụng một cú thật đau vào đầu hắn. Jeff đẩy Randy ra khỏi người mình và cả hai xồng xộc đứng dậy. Mấy đứa nhóc bắt đầu la hét, và các vị phụ huynh thì xộc ra ngoài. Troy và Keith rút súng ra từ trong túi.




“Đứa nào động vào, các bố moi mẹ nó ruột ********* ra!” hai tên kia đe doạ. Randy rút dao ra và đâm một phát vào vai Jeff.




Jeff gào lên và ngã khuỵu xuống. Randy bắt đầu tung cước vào mặt Jeff. Sau ba cú như vậy, Jeff chộp lấy chân Randy và bẻ gãy nó, khiến Randy té xuống đất. Jeff đứng dậy và cố gắng lê bước đến cửa ra vào. Nhưng Troy đã chộp được cậu.




“Cần giúp không?” Thằng nhỏ túm cổ áo Jeff từ phía sau và ném cậu đập vào hàng hiên. Khi cậu định đứng lên, Randy đã xuất hiện và tiếp tục đá liên tục vào người cậu, cho đến khi Jeff ho ra máu.




“Coi kìa *********. Đứng dậy và chiến đấu như một thằng đàn ông đi.” Hắn túm cổ Jeff lên và ném cậu vào nhà bếp. Randy vô tình nhìn thấy một chai vodka trên bàn. Hắn nện một phát vào đầu Jeff.




“Đánh đi, thằng hèn!” hắn lại ném Jeff vào phòng khách nữa.




“Thằng kia, nhìn lên coi!” Jeff ngước lên với gương mặt ướt đẫm máu. “Tao là đứa đã khiến anh mày phải vào tù bóc lịch đấy! Giờ mày chỉ biết ngồi đây và lăn qua lăn lại như một con chó à!? Hèn vãi nhỉ!?” Jeff bắt đầu đứng dậy.




“Rồi, cuối cùng mày cũng bớt gà mà chịu đánh với tao rồi đấy!” Jeff đứng thẳng lên, với máu và vodka ướt đẫm mặt mình. Thêm một lần nữa, cảm giác kì lạ ấy lại vây lấy cậu. Lí trí cậu biến mất. Cậu phát khùng lên, và tất cả những gì cậu biết bây giờ là giết và giết. Cậu túm lấy Randy và nện hắn xuống sàn nhà. Cậu đứng trên người nó, đấm thẳng liên hồi vào tim nó mấy phát. Mấy cú đấm ấy khiến tim Randy ngừng đập. Thằng nhỏ đang cố gắng vùng vẫy để bám víu lấy một hơi thở cuối cùng, thì Jeff nện vài người Randy thật mạnh. Đấm rồi đấm rồi đấm, cho đến khi máu ứa ra hết trong người hắn.. Cuối cùng, Randy tắt thở và chết.




Tất cả mọi người đều đang hoảng loạng nhìn Jeff. Bọn nhóc, đám phụ huynh, và cả Troy với Keith nữa. Hai thằng kia lập tức chĩa súng vào chỗ Jeff. Nhìn thấy nòng súng đang ngắm đến mình, Jeff vụt chạy đến cầu thang. Troy và Keith nổ súng, nhưng phát nào cũng hụt. Jeff lao lên cầu thang và nghe tiếng Keith và Troy bám theo sau. Khi chúng xả hết phát đạn cuối cùng, Jeff núp trong nhà tắm. Jeff túm lấy một thanh xà sắt trong nhà tắm và giật phăng nó ra khỏi tường. Troy và Keith nghe động chạy vào. Cả hai đều có sẵn dao trong tay.




Troy vung dao vào người Jeff. Cậu lập tức né chúng một cách tài tình, rồi vụt luôn thanh xà sắt vào mặt Troy. Troy sụp xuống đất một cách bất lực. Còn lại chỉ có Keith. Nhưng hắn uyển chuyển hơn Troy và né những phát tấn công của Jeff như thần. Cuối cùng, Keith buông dao xuống và túm lấy cổ Jeff, ấn mạnh cậu vào tường. Thuốc thẩy từ trên kệ rơi xuống và làm bỏng cả hai cậu con trai. Cả hai cố gắng gào lên. Jeff dụi mắt một cách nhanh chóng. Cậu rút thanh xà sắt của mình lên và vụt một phát vào đầu Keith. Khi tên nhóc ấy nằm đó và sắp sửa chết vì mất máu, hắn mỉm cười một cách thâm độc.




“Có gì vui thế?” Jeff hỏi. Keith rút ra một cái bật lửa rồi mở nắp. “Biết chuyện gì vui không?” hắn mỉm cười. “Mày có để ý là từ nãy đến giờ trên người mày nồng nặc vodka với lại thuốc tẩy chứ?” Jeff giật mình, nhưng tất cả đã quá muộn, khi Keith ném cái bật lửa vào người Jeff. Khi lửa đã chạm vào Jeff, phần chất cồn trong vodka kích hoạt ngọn lửa và Jeff phừng cháy. Khi chất cồn bắt đầu lan lửa đi khắp nơi, thuốc tẩy bắt đầu ăn mòn da cậu. Jeff gào lên trong đau đớn, khi cậu cảm thấy từng miếng thịt trên người mình đang tróc ra. Cậu lăn lộn khắp nơi, cố gắng dập tắt lửa, nhưng tất cả đều vô ích. Jeff giờ đây chẳng khác gì một ngọn đuốc sống. Cậu lao xuống cầu thang và ngã xuống đất. Mọi người bắt đầu náo loạn khi họ nhìn thấy Jeff đang quằng quại trong lửa trên sàn, gần chết đến nơi. Thứ cuối cùng Jeff nhìn thấy là bố mẹ mình, và một vài người lớn khác đang cố gắng dập tắt lửa. Sau đó, mọi thứ tối đen như mực.




Khi tỉnh dậy, Jeff thấy mình được quấn băng khắp người. Cậu không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì cả, nhưng cậu thấy vai mình nặng trĩu với những vết khâu và những miếng băng dính. Cậu cố gắng đứng dậy, nhưng chợt nhận ra có mấy cái ống đang được gắn vào cơ thể mình. Một cô y tá chạy vào.




“Cô không nghĩ cháu có thể ra khỏi giường bây giờ đâu.” Cô ấy đặt Jeff nằm xuống giường và nối lại mấy cái ống dẫn vào người cậu. Jeff nằm đó trong vô vọng. Tầm nhìn của cậu đã biến mất. Cậu còn không biết xung quanh mình là gì nữa cơ. Cuối cùng, sau vài tiếng trôi qua, Jeff nghe thấy tiếng mẹ mình.




“Con yêu, con ổn chứ?” bà ấy hỏi. Jeff không thể trả lời. Gương mặt cậu đã bị bịt kín mít lại rồi, cổ họng thì không bật ra thành tiếng. “Ôi con yêu, mẹ có tin vui đây. Sau khi các nhân chứng có mặt khẳng định rằng Randy đã tự thú là hắn hành hung con, cảnh sát đã quyết định thả Liu ra rồi.” Jeff định bật dậy, nhưng lại nhớ về mấy cái ống truyền được nối vào cơ thể mình nên thôi. “Anh ấy sẽ trở về vào ngày mai, và hai con sẽ lại được bên nhau sớm thôi.”




Mẹ con họ ôm nhau rồi bà nói tạm biết với con trai mình. Vài tuần sau, cả gia đình Jeff đến thăm cậu. Không lâu sau, đã tới ngày Jeff tháo băng. Cả nhà cậu đều tụm lại trong bệnh viện để xem sự kiện đại trọng này. Họ chỉ muốn biết trông Jeff thế nào thôi. Khi bác sĩ từ từ dỡ băng ra, cả nhà chỉ biết ngồi dựng đứng lưng lên, nôn nao cho những gì mình sắp thấy. Họ kiên nhẫn chờ đợi dải băng cuối cùng được tháo khỏi mặt Jeff.




“Hãy hi vọng điều tốt nhất nào”. Bác sĩ nói. Ông giật nhẹ lớp băng cuối cùng ra. Toàn bộ đám băng dính rơi ra hết, để lộ gương mặt của Jeff.




Mẹ Jeff thét lên khi nhìn thấy mặt con trai mình. Cả nhà cậu chết điếng, không nói lên thành tiếng.




“Sao vậy? Mặt con ra làm sao!?” Jeff dò hỏi. Cậu vội lao vào nhà tắm và lấy cái gương. Cuối cùng Jeff cũng hiểu tại sao mọi người lại sốc như vậy. Mặt cậu… thật kinh khủng. Môi cậu bị cháy đến mức nó đỏ ngầu như máu. Gương mặt cậu trắng bệch y như xác chết, và mái tóc cậu cháy đen ra hết. Jeff từ từ đưa tay lên mặt mình. Nó thật sần sùi. Cậu quay lại nhìn gia đình mình, rồi lại nhìn lại vào gương.




“Jeff à…” Liu rụt rè. “Nó không quá tệ đâu…”




“Không quá tệ là sao cơ?” Jeff bật cười. “Nó tuyệt vời ông mặt trời! Quá hoàn hảo!” Mọi người hết hồn nhìn Jeff. Cậu bắt đầu cười một cách điên dại, và bố mẹ cậu đã nhìn thấy mắt và tay trái Jeff đang run lên bần bật.




“Ưm… Jeff… con ổn chứ?”




“Ổn? Con chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hơn thế này cả! AHAHAHAHAHA!!! Nhìn con đi này! Gương mặt này trông hợp với con phết mẹ nhỉ?” Cậu không thể nào ngưng cười được. Jeff đưa tay vuốt mặt mình lần nữa, rồi lại nhìn vào gương. Sao cuối cùng lại thành nông nỗi này? Ừm thì chắc các bạn cũng đã biết trận đấu sống còn giữa Jeff và Randy rồi đấy. Lúc ấy, một cái gì đó trong người Jeff đã tan biến. Sự minh mẫn của cậu đã tan biến. Hiện giờ Jeff chỉ là một cỗ máy giết người điên cuồng mà bố mẹ cậu không hề hay biết.




“Bác sĩ…” mẹ Jeff ngần ngại. “Con trai tôi… nó sẽ ổn chứ? Trông nó có vẻ…”




“À, không sao đâu. Đây là hành vi thường gặp của một bệnh nhân sau khi tiếp xúc với hàng loạt loại thuốc giảm đau. Nếu vài tuần sau mà hành vi của cháu không đổi, anh chị hãy đưa Jeff trở lại bệnh viện để chúng tôi xét nghiệm tâm thần.”




“Vâng, cám ơn bác sĩ.” Mẹ Jeff quay lại với con trai mình. “Đi thôi con yêu”.




Jeff quay ra khỏi chiếc gương, trên mặt cậu vẫn là nụ cười điên loạn ấy. “Vângggggggggg thưa mẹ! AHAHAHAHAHAHA!!!”. Mẹ Jeff đặt tay lên vai con trai mình rồi lấy đồ cho cậu mặc.




“Đây là đồ hai anh chị đã gởi”. Cô tiếp tân đưa cho mẹ Jeff một cái quần đen và một cái áo hoodies. Giờ thì chúng không còn máu nữa, và đã được khâu lại rất cẩn thận rồi. Mẹ Jeff đưa cậu vào phòng và để cậu thay đồ. Khi rời khỏi bệnh viện, không ai trong số họ biết đây sẽ là ngày tận số của họ.




Vào đêm hôm ấy, mẹ Jeff giật mình tỉnh dậy vì một tiếng động trong nhà tắm. Nghe như là có người đang khóc ấy. Bà từ từ bước vào để xem chuyện gì đã xảy ra. Khi ngó vào phòng tắm, bà đã chết đứng vì sốc. Jeff đã lấy dao mà rạch một nụ cười đẫm máu trên mặt mình.




“Jef… eff… con đa… an… g…. làm… àm… g… gì… va… vậ… y…!?” mẹ cậu run bần bật.




Jeff nghiên đầu nhìn mẹ. “Mẹ có biết khi cười là da con nó làm con đau lắm không? Mà con thì lúc nào cũng muốn mỉm cười thật tươi hết đó. Vậy nên bằng cách này, con có thể mỉm cười mãi mãi rồi.”




Mẹ Jeff vô tình nhìn thấy vòng đen trên mắt con trai bà.




“Jeff! Mắt con!” mắt cậu giống như chưa bao giờ được khép lại ấy.




“Chán lắm mẹ biết không? Con không thể nhìn mặt con mãi được. Lâu lâu mắt con tự dưng díp đi vì mệt không hà. Bởi vậy nên con đốt hết mi mắt, để cuối cùng con sẽ luôn được nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của mình.” Mẹ Jeff bắt đầu lùi lại. Bà nhận ra con trai mình đã phát điên rồi. “Sao hả mẹ? Con đẹp không?”





“Đẹp lắm, con trai”. Bà ấy lắp bắp. “u… Ừ… con đ… đẹ… đẹp lắm. Đe… ể mẹ gọi bố… rồi bố cũng sẽ thấy… con d… đẹp… như… thế nào…”




Bà ấy lao vào phòng và đánh thức chồng mình dậy. “Anh ơi, lấy cây súng mau. Jeff đã…” nhưng bất ngờ thay, bà đã thấy Jeff đang đứng nhìn mình ngoài cửa ra vào. Trên tay cậu là một con dao.




“Mẹ… sao mẹ nói dối con?”




Đó là lời cuối cùng của Jeff, trước khi cậu lao vào và đâm chết bố mẹ mình.




Anh trai cậu, Liu, bất ngờ tỉnh dậy vì tiếng động lạ dưới nhà. Lúc sau chả còn gì nữa nên Liu nhắm mắt lại đi ngủ tiếp. Trong lúc đang ngà ngà sắp ngủ tới nơi, Liu bất chợt có cảm giác như có người đang theo dõi mình. Cậu nhìn lên, và bất ngờ thấy Jeff đã dùng tay bịt miệng cậu lại. Jeff giơ dao lên và chuẩn bị nhắm vào người Liu. Liu vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi gọng kìm của Jeff.




“Suỵt, im nào anh trai.” Jeff thì thầm. “Ngủ ngon nhé.”
 
Last edited by a moderator:
Q

qduyhoang

Dường như đây là một câu chuyện có thật Và mình xin các bạn đừng search cái video youtube trong này ra. Mình sẽ hơm chịu trách nhiệm nếu các bạn có lỡ chết đâu hén :p
Jeff the Killer đã trở lại!​




Câu truyện sau đây được một nhà thám tử ghi chép lại sau khi ông dành thời gian ra phân tích một vài cuốn video có chứa đựng bằng chứng, một vài lời khai của các nhân chứng, và cuối cùng, một cuốn băng có ẩn nấp một câu truyện bên trong nó. Và đây chính là câu truyên ấy.



Đó là một buổi tối thứ Ba bình thường. Tôi đang lướt web trên youtube, với hai li cà phê lớn trong tay mà tôi vừa mua ở cửa hàng bách hoá. Thật ra thì đêm hôm đó tôi không ngủ được. Sau một hồi đú đởn mấy cái video youtube nhàm đíu đỡ được, tôi bất chợt nhìn thấy một tựa đề video kì lạ trong mục “Các video liên quan” (related videos). Không có lấy một chữ tiếng Anh trong cái tựa đề ấy; tuy nhiên, những kí tự thì có vẻ như đang đại diện cho các chữ cái. Nói thế thôi chứ tôi hoàn toàn không thể giải mã được xem nó đang nói gì. Vì bản tính tò mò bất diệt, tôi quyết định bấm vào video xem thử.



Đột nhiên một tiếng kẽo kẹt và cót két bắt đầu vang ra từ đâu đó trong nhà tôi. Tôi xoay ghế lại và với ngay cây gậy bóng chày gần nhất để chuẩn bị cho chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra. Ngạc nhiên thay, không có ai xâm phạm vào nhà tôi cả, và dường như không có dấu hiệu là đã có người đột nhập. Cửa thì vẫn được khoá lại như cũ. Nghĩ rằng dường như mình sắp phát điên rồi, tôi nhún vai và chậm rãi trở về phòng.



Tôi đã bỏ ra hơi bị nhiều tiền để chi cho đường truyền mạng có giới hạng băng thông (bandwidth) cao. Bởi vậy nên tôi khá bất ngờ vì đoạn video mà tôi đã bấm vào vẫn chưa tải xong. Tôi ấn vào thanh tiêu đề một cách mất bình tĩnh thêm bốn lần nữa, cố gắng bật nó lên. Cuối cùng tôi cũng đã tải được nó lên. Background của video hoàn toàn là một màu đen, nên tất cả những chữ cái trên đó đều bị che khuất đi hết rồi, ừ thì ngoại trừ username của người đăng tải video và lời giới thiệu chung của video đó. Cả hai dòng ấy đều có màu đỏ thẫm như máu. Username của người gửi là “NightmareSLUMBER” và lời giới thiệu chung thì được viết là thế này:



Hỡi kẻ ngu ngốc kia

Ngươi có bao giờ nhận ra sự hiện diện của ta trong cuộc sống của ngươi?

Ta sẽ phá huỷ mọi thứ thuộc về ngươi

Hỡi tên khốn hèn hạ kia

Ta đã luôn dõi theo ngươi

Và sớm thôi, ngươi sẽ bước vào thế giới của ta

Trong vĩnh hằng…



Tôi nghĩ rằng đây chỉ là trò đùa vớ vẩn của một thằng nhóc mười hai tuổi, vậy nên mới phớt lờ đi sự nguy hiểm đang cận kề bên mình. Video mở đầu với hình ảnh của một bệnh viện tâm thần bị bỏ hoang (lúc sau tôi biết được đó là bệnh viện Denbigh). Tiếp theo đó là hình ảnh của một hành lang dài, tối và tả tơi kéo dài cho đến tận chân trời của tầm nhìn người xem. Trên bức tường trái của hành lang này là những ô cửa sổ được phân chia ra bằng những cây cột. Ánh trăng mờ ảo chiếu vào, nhấn chìm hành lang trong bầu không khí lạnh lẽo ma quái. Bóng trăng bị những cây cột chắn lại. Bóng tối giăng đầy trong hành lang này… là một thứ bóng tối vĩnh hằng; nó không giống với những gì tôi từng thấy trước đây cả. Tôi có cảm giác rằng nhà thương điên này đã bị bỏ lại khá vội vàng và dường như chưa có ai dám bén mản tới đây hết.



Trong phút đầu tiên của cuốn băng, nó vẫn chiếu cảnh hành lang u tối này. Hoàn toàn không có một âm thanh hay một cử động nào hết. Vào khoảng một phút mười ba giây trên video, tôi để ý thấy một nhất cử nhất động khá chậm chạp và rõ ràng ở cuối hành lang. Đó là hình dáng của một con người, nhưng lại bước đi một cách khá bất thường và kỳ quặc. Nó cúi gằm mặt xuống đất. Cái thứ đó bắt đầu tăng tốc lên khi video tiếp tục tiến triển, và cuối cùng nó bắt đầu chạy. Cái thứ đó chạy cắm đầu cắm mũi đâm sầm vào máy quay phim và khiến nó ngã xuống. Cùng lúc đó, tôi nghe có tiếng RẦM ở cửa ra vào nhà mình. Nhà tôi có mỗi cái cửa đó thôi và… nghe giống như có ai vừa đập đầu vào cửa vậy.



Tôi giật mình bật dậy, tay vớ luôn cây gậy bóng chày. Lúc ấy, máy tính tôi bắt đầu rè rè phát ra lỗi, và màn hình máy tính hoá thành màu xanh dương, nói rằng nó cần phải đóng lại vì lí do an toàn. Sau đó, màn hình lại tiếp tục chiếu ra một ghi chú nhỏ, nói rằng một tên hacker vô danh đã có được thông tin nơi chốn của tôi. Chương trình chống vi rút trên máy tôi đang được khởi động để dò ra IP của tên hacker ấy. Kết quả là IP của hắn đến từ phía Bắc Wales; và chi tiết hơn nữa, nó đến từ một viện tâm thần bị bỏ hoang.



Sau đó, điện tắt. Lúc ấy, tôi trở nên hoảng loạng cực độ. Nước mắt giăng đầy trên mi mắt tôi, khi tôi cảm thấy hơi thở mình mỗi lúc một đứt quãng. Tôi nghe thấy có người đang rên rỉ ngoài cửa. Tôi biết thật sai lầm nếu tôi quyết định ra đó xem ai đang đứng ngoài, nhưng đáng tiếc thay, tôi vẫn làm. Tôi nhìn qua cái lỗ nhòm, và đương nhiên là không có ai đang đứng ngoài hết. Tiếng rên rỉ vẫn còn đó. Không, tôi không ngu tới mức mở cửa ra đâu.



Tôi càng ngày càng trở nên hoảng loạng hơn, và cuối cùng tôi quyết định báo cảnh sát. Kì lạ thay, cả hai lần tôi gọi bằng di động và máy bàn, đường dây đều thông báo là đang bận. Tôi trở về máy tính và tìm cách nối nó với một máy phát điện, rồi quyết định sẽ dùng cách ấy mà kêu cứu. Lúc ấy, tôi mới để ý là màn hình vẫn còn bật. Một dòng chữ đỏ lòm hiện ra trên nền đen của màn hình. “ĐI NGỦ ĐI”, nó được viết ra như vậy.



Một tiếng hét chói tai vang lên, y như rằng có người sắp chết ấy. Tôi lao vào nhà bếp và rút từ trong tủ ra hai con dao. Thật. Chuyện này là có thật, và nó đang diễn ra với tôi. Tiếng gào thét ấy ngày càng trở nên lớn hơn và ảm đạm hơn. Dưới tiếng khóc ấy, tôi có thể nghe phản phất một giọng cười điên cuồng.



Tôi chạy vòng quanh nhà, cố gắng tìm hiểu xem chuyện quái gì đang diễn ra. Sau đó, tôi nghe thấy có tiếng thút thít đang phát ra từ phòng đựng đồ kế bên phòng tôi. Người tôi lạnh toát, khi tôi cố gắng với đến cái núm vặn cửa. Nó lạnh quá. Có lẽ tôi nên nói gì đó trước khi mở cửa, nhưng vì quá sợ nên tôi câm như hến. Tôi mở toang cánh cửa ra và nhìn thấy một cô bé đang nằm chết trên một vũng máu. Người cô bé gập lại thành một khối chất đống để bị nhét vào trong cửa thế này.



Cô bé đã bị mổ phanh bụng ra, và tôi nhìn thấy ruột gan trồi ra từ người cô ấy. Cô bé hoàn toàn loã thể, và người thì dính đầy máu. Đột nhiên, tôi nhìn thấy một màu đỏ lấp lánh trên tường dưới ánh trăng. Một dòng chữ nguệch ngoạc bằng máu được viết trên tường:



Đáng ra ngươi nên để tâm đến lời cảnh cáo của ta chứ. Giờ thì đi ngủ đi.”



Tôi quay lại, và nhìn thấy sinh vật kì lạ trong video ấy. Hắn cúi gằm mặt xuống, giống y như đúc trong video. Tôi đóng băng vì sợ. Đột nhiên, với một cử động duy nhất, giống y như là tôi đang xem một cuốn băng đang được tua nhanh vậy, sinh vật ấy vặn đầu hắn lại và nhìn chằm chằm vào tôi. Sau đó, mọi thứ trở nên tối đen như mực.










Ghi chú của thám tử: Cơ thể của nạn nhân được tìm thấy ở trong tình trạng y như cô bé đang ở trong phòng đựng đồ. Dù đã trải qua rất nhiều cuộc xét nghiệm máu, cảnh sát không thể xác định được danh tánh của cô bé. Cũng không có báo cáo sự mất tích của cô bé, cũng như không có ai đến để nhận xác cô bé về. Cảnh sát đã thử giải quyết vụ giết người của cô bé vô danh này, nhưng không thành công. Kết quả xét nghiệm máu của cô bé không trùng khớp với những người thử máu, nên hiện giờ chúng tôi không biết được người thân của cô ấy là ai. Cứ như rằng cô bé chưa bao giờ tồn tại vậy. Tuy nhiên, chúng tôi biết rằng máy tính của chàng trai kia bị **** từ một bệnh viện tâm thần bị bỏ hoang, nhưng không thể giải thích được tại sao các sự kiện có thể xảy ra một cách trùng khớp và gần nhau như vậy. Chúng tôi đã có lệnh bắt, nhưng dường như không có cảnh sát nào muốn tham gia vì họ sợ sẽ phải mất mạng vào tay một kẻ giết người vô danh tánh. Manh mối duy nhất chúng tôi có là của một nhân chứng khai rằng anh ta đã nhìn thấy một kẻ nào đó có bộ dạng không được bình thường cho lắm, đang chạy vào bệnh viện tâm thần vài ngày sau đó. Từ lời khai của nhân chứng, chúng tôi vô tình phát hiện ra một điểm giống nhau kinh hoàng từ hồ sơ của một bệnh nhân loạn trí trong bệnh viện tâm thần với tấm hình này. Đây là một tấm hình được lấy từ các trang kinh dị, với dòng chữ đỏ “GO TO SLEEP” (đi ngủ đi) viết ở trên.

còn tiếp
 
Q

qduyhoang

Kể từ lúc đó, hàng loạt vụ án giết người tương tự như thế đã diễn ra. Chúng tôi ghi chú rằng các nạn nhân đều đã vô tình xem phải một trang web kì lạ vài phút trước khi cuộc thảm sát bắt đầu. Các nhà quản lý Youtube đã cố gắng tháo dỡ video ấy xuống, nhưng đáng tiếc thay, bất cứ những ai cố gắng flag video đều bị tàn sát ngay lập tức. Vụ án bí ẩn này vẫn chưa có lời giải đáp.





Ghi chú thứ hai: Sau khi đi tìm hiểu sâu hơn về vụ án này, chúng tôi đã phát hiện ra nhiều thứ. Đầu tiên, tôi không thể xác định được rõ nguồn gốc của video, nhưng nhật ký online của các nạn nhân trước đó đã giúp tôi tìm được tấm hình đằng sau cuốn video. Mặc dù tấm ảnh mặt định là JPEG, tức là ảnh tĩnh, có tin đồn nói rằng nếu bạn nhìn chăm chăm vào tấm ảnh quá lâu thì đột nhiên hình ảnh sẽ bị bóp méo lại. Cứ tiếp tục nhìn, và bạn sẽ thấy có một sinh vật kì lạ nào đó đang chạy về phía camera. Chưa ai đã nhìn vào tấm ảnh đủ lâu để xem sinh vật ấy chạy lại thật gần, nhưng từ những gì nhìn thấy, tôi giả định rằng đây chính là sinh vật kì lạ đang chạy trong đoạn video kia. Đây chính là tấm ảnh đó. Chúng tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm với những gì sẽ xảy ra chọ bạn.


Thêm vào đó, tôi đã tìm được thêm nhiều thông tin hơn về hung thủ. Kinh khủng thay, tôi tìm thấy hàng loạt câu truyện trên mạng về “Jeff the Killer”. Câu truyện kể về cuộc đời của một tên giết người hàng loạt điên khùng, từ giai đoạn chớm nở của hắn ở thời thiếu niên, cho đến khi hắn giết cả gia đình mình. Trùng hợp thay, tất cả những nạn nhân của hắn đều bị giết một cách rất tàn bạo, y như là cô bé ở viện tâm thần Denbigh vậy. Cả hai kẻ giết người đều nói một câu “ĐI NGỦ ĐI” với nạn nhân mình trước khi giết họ. Tuy nhiên, khía cạnh kinh hoàng nhất ở đây là hình ảnh của Jeff the Killer giống hệt như miêu tả của các nhân chứng về tên sát thủ ở bệnh viện Denbigh, khiến các nhân viên điều tra tin rằng cả hai đều là một. Để tìm hiểu thêm, các bạn hãy tìm kiếm từ khoá “Jeff the Killer”. Một lần nữa, chúng tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm về những gì sẽ xảy ra cho bạn.



Và cuối cùng, điều đáng sợ hơn cả đến từ trải nghiệm của tôi. Khi đang type bản báo cáo này ra, tôi nghe thấy những tiếng động kì lạ trong nhà mình. Nghĩ là chả có chuyện gì hết nên tôi tiếp tục điều tra về Jeff. Tuy nhiên, tiếng đập rầm rầm mỗi lúc một lớn hơn. Tôi ra ngoài tìm kiếm, nghĩ rằng có lẽ một con vật nào đó đã bị thương ở ngoài. Khi bước ra đến cửa, tôi bất ngờ để ý một nhất chỉ nhất động bên ngoài cửa sổ. Tôi lập tức gọi cho cảnh sát, nhưng máy lại báo bận. Hoảng sợ, tôi bỏ điện thoại xuống và nhìn về phía cửa ra vào. Và...



Jeff đang đứng đó, bằng xương bằng thịt. Hắn nhìn tôi bằng một đôi mắt lạnh lẽo đầy chết chóc trên gương mặt nhớp nhúa và đáng sợ ấy. Nụ cười của hắn thật kinh khủng; nó là thứ kinh dị nhất mà tôi từng thấy. Tôi lập tức rút súng ra và khai hoả về phía hắn. Jeff bỏ trốn vào bóng tối.



Tôi biết mình đang gặp nguy hiểm, vậy nên tôi kích hoạt hệ thống bảo vệ trong nhà mình để giữ an toàn. Tôi nhìn thấy một ánh sáng loé qua và hàng loạt tiếng đập rầm rầm khắp nhà. Bên cạnh đó là tiếng cười khanh khách mang đậm chất điên loạn của một kẻ giết người hàng loạt tâm thần. Tôi không biết đến chừng nào chúng tôi có thể bắt được hắn, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng nếu hắn tiếp tục gây ra những sơ suất nhỏ thế này, cảnh sát sẽ tóm gáy hắn trong một thời gian không xa thôi. Tôi cảm thấy như mình đang ở thật gần hắn rồi, vì tiếng cười ấy mỗi lúc một tăng âm lượng lên, và tôi liên tục thấy những đốm sáng từ phía xa. Tôi đã cố gắng liên lạc với đồng nghiệp mình bằng bộ đàm, nhưng không hiểu sao nó lại mất tín hiệu. Ánh sáng ấy đang tiến đến thật gần. Là hắn, tôi biết. Tôi có thể nhìn thấy mặt hắn. Thời gian… tot mntoujiujujujujujujujujujujujujujujujujujujujujujujujujujujujujujujujujujujujujujyhjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjjj/



.........................



Xin chào mọi người. Là ta, Jeff đây. Ây da, ta không muốn người ta đăng tải câu chuyện này chút nào hết á, nhưng kệ nó thôi. Các người thì làm sao mà bắt được một con quỷ như ta chứ? Giờ thì tên thám tử ngu ngốc này đã chết rồi, nhật ký của hắn không tồn tại nữa. Và biết sao không? Trong lúc các ngươi đang đọc bài này, ta đã **** vào địa chỉ IP của từng người các ngươi rồi. Ta biết chính xác các ngươi đang ở đâu. <Tên nhân vật đã được thay đổi>… người kế tiếp sẽ là ngươi.



Không ai trong các ngươi là an toàn đâu! Hi hi! Hahahahahaha!!! AHAHAHAHAHAHA!!!!



Ta nghĩ đã tới lúc các ngươi đi ngủ rồi đấy. Ta sẽ đến với các ngươi sớm thôi.



Thân, ~XD



Jeffrey the Killer



Tái bút: Nói thiệt là ta rất thích nhìn cái cảnh thủ cấp của tên thám tử này lăn qua lặn lại trên bàn phím đó. Nó tạo ra mấy chữ lạ lạ quá đi thôi ~ ♥ : )

Mình khuyên các bạn không nên search hình trong truyện
 
Q

qduyhoang

Chơi với mình đi
Mùa hè năm ấy rất ấm áp và dễ chịu. Mặt trời luôn mang lại cảm giác vui vẻ trong lòng mọi người. Những cơn gió mát dịu nhẹ nhàng đu đưa trong làn khí, khiến cả một khu vực không quá oi bức cũng không quá ảm đạm. Đơn giản là mùa hè năm ấy hoàn hảo. Nhưng đó lại là mùa hè mà cô bé Sally không bao giờ quên được.




Sally là một cô bé nhỏ nhắn, đáng yêu, chỉ mới tám tuổi, với mái tóc nâu dài xoăn tít và đôi mắt to tròn màu xanh lá. Cô bé rất ngoan hiền, không bao giờ nói dối ai cả, và luôn nghe lời người lớn. Bố mẹ cô bé yêu con gái mình hết lòng; họ không thể cầu cho một đứa con nào tốt hơn Sally nữa.




Sally luôn cười đùa thật vui vẻ với bạn mình mỗi khi các cô bé tụ tập lại với nhau ngoài sân. Các bé đã có những trò chơi thật vui vẻ bên nhau, nào là lò cò này, nhảy dây này, chơi búp bê này, đuổi bắt nữa này. Mẹ của Sally luôn đứng từ xa quan sát con gái mình trong hạnh phúc. Sự thơ ngây của cô bé là tất cả những gì bà yêu. Bà quệt tay vào tạp dề của mình, sau đó rướn cổ ra ngoài gọi con gái.




“Sally ơi, vào nhà nào! Tới giờ ăn trưa rồi đó!” Sally ngước lên khỏi mấy con búp bê của mình rồi cười thật tươi với mẹ.




“Dzạ, con dzào li~ền!”




Khi đã ngồi ngay ngắn trên bàn ăn rồi, Sally trở nên vô cùng háo hức vì… ai mà biết được? Mẹ cô bé đem ra món bánh mì bơ lạc với jelly (đã bỏ vỏ) mà Sally rất thích. Bên cạnh đó là mấy cây cần tây và cà rốt, và có cả nước hoa quả nữa.




“Con cám ơn mẹ!”




“Không sao đâu con yêu.” Khi cô bé cầm miếng xăng-uých của mình lên ăn, người mẹ kéo ghế xuống ngồi đối diện với con gái mình, mỉm cười hạnh phúc. “Và biết sao không!? Hôm nay chú Johnny của con sẽ tới thăm đó!” Sally ngước lên và cười thật tươi. Bơ lạc vẫn còn dính ở khoé miệng cô bé.




“Ưm ưm… chú Jommy hả mẹ??” cô bé háo hức hỏi lại, miệng vẫn còn nhồm nhoàm thức ăn. Mẹ cô chỉ cười và gật đầu.




“Ừ, chú ấy đến để giúp ba con và để coi chừng con luôn đó! Có lẽ cả nhà chúng ta sẽ cùng đến Lễ hội cùng với chú ấy!” Sally vội vã nhai thật nhanh đồ ăn trong miệng mình.




“Sarah với Jennie đi với mình luôn được không mẹ?” Mẹ Sally suy nghĩ một lúc.




“Cái đó là còn phải tuỳ ba mẹ các bạn ấy nữa chứ. Nếu được thì, dĩ nhiên rồi con gái!” và cứ thế, cô bé ấy háo hức xuống ghế và chạy ra ngoài sân. Mùa hè năm nay hứa hẹn là sẽ vô cùng tốt đẹp đối với Sally.




Vài ngày sau, chú Johnny đến nhà Sally. Khi vừa bước ra khỏi xe, người đàn ông ấy vươn vai rồi thở dài một cách mệt mỏi.




“Chú Johnny!” một giọng nói chan chứa hạnh phúc vang lên, khiến người đàn ông quay lại nhìn. Sally buông dây nhảy của mình xuống và chạy đến người chú thân yêu của mình và ôm ông ấy thắm thiết.




“Sal, cháu yêu! Dạo này cháu sao rồi?” người đàn ông ấy bế Sally lên một cách dễ dàng và ôm cô bé vào lòng. Cô bé cười tít mắt, rồi quay lại với hai người bạn của mình và vẫy tay lia lịa với họ.




“Cháu đang chơi với Sarah và Jennie đó chú! Để cháu dắt chú vào nhà với mẹ ha!”




“Nghe tuyệt cú mèo đấy cháu yêu.” Ông ta mỉm cười và bước vào nhà và gọi tên người phụ nữ kia. “Marie, em đến rồi này!” ông ấy gọi, rồi Sally đứng sau nhái theo giọng ông ấy.




“Mẹ ơi, chú ấy đến rồi này~” Bà nội trợ đảm đang kia lúi húi chạy ra khỏi nhà và mỉm cười khi thấy Johnny.




“Em đến đây là chị vui lắm đó Johnny.” Người đàn ông để Sally xuống đất và vỗ nhẹ vào lưng cô bé, như thể ra hiệu cho Sally quay lại chơi với bạn mình. Rồi ông ta ôm chị dâu mình như những người bạn lâu ngày không gặp.




“Dĩ nhiên rồi! Sao chị nghĩ em không đến đây được chứ?” ông ấy mỉm cười và bước vào nhà cùng với bà ấy. Sally chạy theo, nói với mẹ rằng cô bé sẽ đi chơi với bạn.




“Nhớ về nhà trước trời tối nhé!”




“Dạ, con nhớ rồi!” và cô bé vụt chạy đi.




Khi đã tới giờ ăn tối, ba của Sally bước vào nhà và ông đã rất vui khi thấy em trai mình đang ngồi đó. Ông dắt con gái mình vào, rồi bước đến người em trai mình, bắt tay rồi ôm nó.




“Gặp lại chú em anh thấy vui quá. Sao, dạo này chú sao rồi?” người bố khoanh tay lại, nhìn vợ mình dọn dẹp bàn ăn. Johnny chỉ nhún vai rồi táy máy với ngón cái của mình.




“Em và Karen chia tay rồi”.




“Chậc, anh rất tiếc. Xin lỗi nhé…” Johnny lắc đầu và mỉm cười với anh mình.




“Không sao mà. Em vẫn ổn. Giờ thì em được thoải mái đi lại mà không phải trình chiếu với ai rồi. Tự do của FA muôn năm!” Cả hai anh em bật cười khanh khách rồi ngồi vào bàn ăn.




“Chà, Marie, chị nấu ăn ngon quá!”




“Cám ơn nhé. Chị rất vui vì em thích”.




“Ưm ưm! Đồ ăn mẹ nấu là số một đó!” Người lớn chợt bật cười với lời khen vô cùng dễ thương của Sally.




Khi chiếc dĩa cuối cùng đã được mang đi, Sally bắt đầu ngáp lên ngáp xuống và dụi mắt như một con mèo. Mẹ cô bé nhẹ nhàng xoa lưng con gái mình.




“Chậc, mèo con mệt rồi kìa! Tới giờ ngủ rồi Sally ơi!” Cô bé gật gật rồi nhảy phốc xuống đất, bưng chén dĩa mình xuống chỗ rửa bát. Mẹ Sally định đưa con gái mình lên phòng thì Johnny bất chợt chặng tay chị mình lại.




“Em sẽ cho con bé đi ngủ” ông ta mỉm cười.




“Được thôi. Cám ơn em nhé John.” Người đàn ông ấy gật đầu, ánh mắt dõi theo chị gái mình đang bỏ hết những chén dơ xuống bồn rửa bát và đổ đồ ăn thừa đi. Sau đó, ông bắt đầu nhìn theo anh trai mình bước vào nhà tắm để “giải quyết”. Xong rồi, Johnny dắt Sally lên phòng.




Ông ta mỉm cười khi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại sau lưng mình, và đứng đó quan sát cô bé lục lọi trong tủ quần áo để tìm một bộ đồ ngủ thật đẹp.




“Cháu cần giúp không đó?” Ông ta hỏi. Cô bé ngước đầu lên và gật đầu. “Được rồi, để chú xem cháu có bộ nào nào”. Người đàn ông lướt nhẹ đến chỗ Sally và bắt đầu mò mẫm quanh đống quần áo của cô bé. "Cháu có một bộ hình trái dâu nè. Chú chắc là nếu cháu mặc bộ này đi ngủ, người cháu sẽ thơm phức như dâu đó!” Ông ta đưa chiếc áo lên mũi mình ngửi, tiện tay cho cô bé thấy luôn. Sally cười tít mắt rồi lắc đầu, như thể nói rằng cô bé không muốn mặc đồ trái dâu. Johnny gật đầu rồi xếp bộ đó lại, sau đó lôi ra một cái áo ngủ có hình kì lân. “Còn cái này thì sao? Chú nghĩ là tối nay sẽ có người được cưỡi kì lân trong thế giới thần tiên đó nha!” Cô bé lại mỉm cười và lắc đầu, như thể không chịu. Người chú hậm hực một chút khi xếp đồ lại vào tủ, rồi lấy ra một cái đầm ngủ màu trắng. “Còn cái này thì sao? Cháu sẽ trở thành một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp đó!” Mắt Sally sáng lên và cô bé vỗ tay lia lịa, gật đầu đồng ý. Khi đã đặt chiếc áo ngủ lên giường rồi, Johnny tiến đến gần cô bé và bắt đầu cởi nút áo của Sally ra.




“Cháu tự thay đồ được mà chú” Sally mỉm cười rồi nhìn xuống tay người chú đang vân vê cúc áo của mình. Người đàn ông ấy mỉm cười lại, và tiếp tục tháo nút áo cô bé ra.




“Dĩ nhiên là cháu tự làm được rồi, nhưng chắc hôm nay cháu mệt lắm đúng không? Vậy nên chú mới quyết định giúp cháu đó.” Johnny quan sát Sally và thấy cô bé gật đầu. Khi đã tháo hết cúc áo của cô bé ra rồi, ông ta nhẹ nhàng kéo quần cô bé xuống và chọt một nhát vào bụng Sally, khiến cô bé bật cười. Johnny cười lại rồi nắm chặt lấy miệng quần cô bé rồi kéo xuống. Sau đó, ông ta choàng chiếc đầm ngủ trắng qua đầu Sally, cẩn thận để cho cô bé xỏ tay vào nữa. “Xong rồi!”. Johnny mỉm cười thật tươi, và nhìn thấy Sally cười lại với mình. Cô bé nhảy phốc lên giường. Johnny nhặt đồ cô bé lên, và bên ngoài cửa chợt mở. Mẹ Sally bước vào để chúc con gái mình ngủ ngon.




“Sẵn sàng đi ngủ chưa con yêu?” Mẹ cô bé bước đến bên cạnh Sally. Johnny ngước lên và khi thấy chị mình, ông bước đến bên cạnh bà ấy.




“Em sẽ đắp chăn cho con bé mà.” Marie ngước lên nhìn em trai mình, rồi bà mỉm cười, lắc đầu.




“Không sao đâu.” Bà ấy trìu mến nhìn xuống con gái mình và hôn nhẹ vào trán cô bé. “Chúc ngủ ngon con yêu.”




“Mẹ ngủ ngon nhé!” Mẹ Sally xoa nhẹ trán con gái mình và lấy đồ của Sally từ tay Johnny, sau đó bước xuống nhà. Johnny dõi theo bước người mẹ, sau đó mỉm cười với chính mình. Ông ta bước đến chỗ công tắt điện mà tắt đèn đi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng cô bé lại, rồi khoá chốt. Từ từ, hắn quay về phía cô bé đang ngủ say. Với một nụ cười hiểm độc và méo mó, hắn tiến lại gần cô bé.




Mấy ngày sau, Marie để ý là con gái mình không còn hành động giống chính mình nữa. Cô bé không hề cười tươi như trước nữa. Cô bé không còn nói liến thoắng hay vui vẻ như xưa. Marie nắm chặt lấy tay con gái mình trước khi con bé hoà mình vào đám bạn, rồi kéo con gái vào lòng mình. Sally trở nên bối rối.




“Con yêu, con vẫn ổn chứ?” Bà ấy hỏi, quỳ xuống bên cạnh con gái mình. Sally ngơ ngác nhìn mẹ mình, sau đó, cô bé bật khóc. Mẹ Sally vô cùng ngạc nhiên. “Sally, sao vậy?”




“Mẹ ơi… Con kh… không muốn… muốn chuyện… đó… nữa.” Cuối cùng, Sally cũng bật thành tiếng qua tiếng nấc của mình.




“Con không muốn chuyện gì cơ con yêu?”




“ Con… con không mu… muốn chơ… chơi… với… hắn…. Con không muốn chơi mấy… trò của hắ… n… nữa…” Cô bé ngước lên nhìn mẹ mình rồi ôm chầm lấy bà. “Ha… hắn chạm vào ngườ… người con… và hắ… hắn bắt con đu… đụng vào hắn!!” Marie nhíu mày lại, rồi vuốt tóc con gái mình, như thể đang an ủi con bé vậy. Bà nhẹ nhàng suỵt suỵt để Sally ngừng khóc.




“Suỵt, không sao đâu con yêu. Mẹ ở đây với con rồi.” Chỉ là ác mộng thôi, bà nghĩ vậy. Con bé chỉ gặp ác mộng thôi. “Giờ thì mọi chuyện ổn rồi chứ? Đừng lo lắng quá nhiều về nó nữa.” Bà nhìn thấy Sally mở to mắt ra nhìn mình. Tiếng nức nở của con bé được thay thế bằng một nụ cười thật tươi.




“V… vâng ạ!” Mẹ Sally mỉm cười và hôn nhẹ vào trán con gái mình.




“Giờ thì đi rửa mặt đi mèo con. Con không muốn bạn bè nhìn thấy con với gương mặt nhem nhuốc thế chứ?” Sally bật cười, rồi chạy nhanh vào phòng tắm.




Chiều hôm ấy, Johnny trở về cùng anh mình sau một ngày làm việc vất vả. Frank, ba của Sally, mỉm cười khi thấy con gái vẫy tay với mình. Ông vẫy tay lại với cô bé, rồi đóng cửa xe để bước vào nhà. Johnny cũng ngước lên nhìn Sally và vẫy tay với cháu mình. Nụ cười tươi của cô bé chợt tắt ngúm; nét vui tươi đã biến mất trên gương mặt Sally, nhưng cô bé cũng vẫy lại. Johnny định bước vào nhà, nhưng khựng lại khi nghe thấy hai anh chị mình nói chuyện với nhau.




“Sally làm sao cơ!?” Frank bực tức.




“Con bé gặp ác mộng. Hình như là rất khủng khiếp hay sao ấy. Nó nói với em là đã có người đụng vào nó”




“Được rồi, thằng khốn đó là ai vậy!?”




“Em không biết nữa Frank à… nhưng em đã nói rồi, chỉ là ác mộng thôi. Em chỉ muốn cho anh biết chuyện gì đã xảy ra và tại sao con bé lại hành động khác thường thế thôi.”




Johnny nghiến răng lại trong phẫn nộ. Hắn siết chặt tay mình lại, khiến bàn tay hắn trở nên trắng bệch. Sau đó, hắn bình tĩnh và suy nghĩ thật nhanh. Hắn giả vờ mỉm cười rồi bước vào phòng, làm ra vẻ như hắn chưa hề nghe cuộc đối thoại của cả hai ấy. Johnny khẽ nhếch mày lên.




“Ý chết! Em vừa làm phiền hai anh chị sao?” Hắn giả vờ hỏi, và nhìn thấy cặp vợ chồng lắc đầu buồn bã. Johnny mỉm cười rồi giơ ngón cái chỉ về phía cái xe. “Em định ra cửa hàng mua đồ. Chị có cần em mua gì không Marie?” Người phụ nữ mỉm cười rồi nhìn về phía nhà bếp.




“Ừm, vậy em mua hộ chị vài trái trứng, một ít sữa, bánh mì và nước trái cây được không?” Johnny gật đầu định bước ra xe thì hắn đột ngột dừng lại.




“Hình như Sally cũng muốn đi lắm đó. Em chỉ nói vậy thôi”.




Marie mỉm cười.




“Cám ơn em nhé John.” Hắn gật đầu rồi bước ra xe. Với chìa khoá trong tay, hắn gọi Sally khi cô bé đang chơi với bạn mình, giả vờ chụm tay quanh miệng mình.




“Sally ơi!” Cô bé ngước lên và nhìn về phía hắn. “Tới cửa hàng thôi cháu!” John vào xe, ra hiệu cho cô bé đi theo mình. Sally ngần ngại đứng lên, rồi cuối cùng đặt hai con búp bê xuống cỏ.
 
Q

qduyhoang

“Tớ sẽ về ngay. Hai cậu coi chừng Marzapan và Lilly hộ tớ nhé!” Jennie và Sarah mỉm cười gật đầu, tiếp tục chơi trò búp bê mà không có Sally. Cô bé ngần ngại tiến về phía cái xe, sau đó bước lên và ngồi vào chỗ dành cho hành khách, kế bên Johnny. “Mẹ muốn chú ra cửa hàng à?” Cô bé hỏi. Johnny chỉ gật đầu và vặn chìa khoá rồi lái ra ngoài đường đi.




“Ừ, mẹ cháu muốn chú mua đồ hộ. Có lẽ chú cũng nên mua cho cháu vài món nhỉ?” Hắn mỉm cười nhìn xuống đứa trẻ. Sally run rẩy cười lại, rồi nhìn thẳng về phía trước, nhìn cảnh vật trôi qua khi xe đang chạy. Khi cả hai đã đến con đường chính dẫn đến cửa hàng, Sally để ý rằng Johnny không đi chậm lại để ngừng ở bãi đỗ xe. Cô bé nhíu mày, tỏ vẻ bối rối, rồi nhìn Johnny.




“Chú ơi, cửa hàng ở đằng kia kìa…” Cô bé chỉ tay về phía cửa hàng đồ ăn to tổ chảng ở bên kia đường, nhưng Johnny chẳng phản ứng gì cả. Hắn tiếp tục lái xe, với một nụ cười phản phất trên môi. Cô bé ngoái đầu lại nhìn về phía sau, nhìn thấy cửa hàng đồ ăn dần dần biến mất khỏi tầm nhìn. Bất chợt, Sally mới vỡ lẽ ra rằng cả hai sẽ không đi mua đồ, khi nhìn thấy Johnny lái xe vào công viên cộng đồng nhỏ gần thị trấn. Không ai đến công viên này vào ngày Chủ Nhật cả. Sally cảm thấy hoảng sợ. Hơi thở của cô bé trở nên ngập ngừng hơn, khi cô bé hoang mang nhìn người chú của mình. Johnny cho xe vào một góc khuất rồi vặn chìa khoá lại, nhìn thẳng vào đứa trẻ đang run rẩy bên cạnh mình. Sự giận dữ bùng nổ trên gương mặt hắn.




“Mày kể hết cho ********** nghe chuyện gì đã xảy ra rồi, đúng không!?” Hắn nhìn thấy Sally lắc đầu lia lịa. “Mày chơi trò này sai luật rồi, Sally ạ.” Giọng nói của hắn cứ như là đang ngân nga trêu ngươi người đời ấy. Hắn chộp lấy cô bé vào kéo Sally lại, bỏ ngoài tai tiếng cầu xin của cô bé. “Mày đã hứa là sẽ chơi trò này với tao rồi mà, Sally. Giờ thì mày lại nói dối tao à!?” Hắn đạp cửa ra rồi xô Sally xuống đất, sau đó ấn con bé xuống một cách hung bạo. Mặc kệ tiếng khóc thất thanh của Sally, hắn tiếp tục la hét. “Mày phải bị trừng phạt vì đã phạm luật.” Hắn mỉm cười một cách tàn ác, khi đưa tay kéo khoá quần xuống…





[...]






“Tin mới nhận. Một cặp đôi đã tìm thấy xác của cô bé Sally Williams trong công viên công cộng. Cuộc tìm kiếm đã chấm dứt. Sẽ có chi tiết đầy đủ hơn về vụ án này lúc chín giờ”.






Cô thề là cô đã khoá cửa trước khi vào giường rồi. Nói đúng hơn… là cô đã khoá cửa trước khi bật dậy từ chiếc giường ấm cúng của mình. Cô gái trẻ bước đến đóng cửa lại. Trước khi trở lại giường mình, cô nghe thấy tiếng kẽo kẹt trong hành lang. Chả lẽ bố mẹ dậy rồi? Chắc họ dậy để kiểm tra xem cô đã ngủ chưa ấy mà. Khi đã đút chân vào chăn, cô gái trẻ trở nên hoảng loạn vì… hình như có tiếng khóc!? Nghe giống như tiếng khóc của một đứa trẻ vậy. Cô từ từ ngồi dậy trên giường mình, bước đến gần cửa rồi mở ra. Có vẻ như tiếng khóc phát ra từ bên ngoài phòng của cô. Cô quyết định đánh bạo đi vào trong hành lang tối tăm vì tính tò mò bất diệt của mình. Cô bám theo tiếng thút thít ấy trong bóng tối. Khi đến cuối hành lang, cô gái trẻ đông cứng vì sợ. Ngồi đó, dưới ánh trăng tròn ngoài cửa sổ, là một cô bé. Cô bé ấy ngồi gập người lại và đang khóc. Sao mà nó vào nhà mình được, cô gái trẻ nghĩ thầm. Bằng cửa sổ á? Cô gái trẻ nuốt khan nước miếng trong cổ họng mình lại, sau đó lên tiếng.




“Em… em là ai vậy? Sao em vào được nhà chị?”




Đột nhiên, cô bé ngừng khóc, rồi từ từ buông tay ra khỏi mặt mình. Cô nghiên đầu nhìn cô gái trẻ, máu chảy dài trên mặt thay cho nước mắt, khiến bàn tay nhỏ bé ấy vấy bẩn. Trên đầu cô ấy là một cục máu đông nhàu với tóc. Máu liên tục chảy từ đầu xuống mặt, rồi xuống chiếc đầm trắng nhếch nhác của cô bé ấy. Đôi mắt màu xanh lá như soi vào tâm can của cô gái trẻ kia.




“Đây là nhà tôi…” Giọng đứa trẻ khàn khàn, cứ như là con bé đang cố gắng để bật thành tiếng ấy. Cơ thể con bé giật giật và vặn lại một cách bất thường, khi con bé đứng lên và nhìn thẳng vào mắt cô gái trẻ. Chân cô bé ấy rất bẩn, cứ như là cô bé đã lê lết trong bùn ấy. Đầu gối và chân cô bé thì đầy những vết xước. Chiếc áo đầm trắng thì rách bươm ra, với cái tên “Sally” khâu ở phần ngực. Cô bé ấy dang tay ra với cô gái trẻ trước mặt mình, rồi mỉm cười. Máu nhuộm đỏ hàm răng của cô bé.


“Chơi với mình đi…”

Tuyệt đối không tìm hình nhân vật Sally
 
Q

qduyhoang

Biên giới​

Có một cặp đôi từ Texas đã lên kế hoạch đi qua biên giới Mexico vào cuối tuần để mua sắm.Ở phút cuối,người trông trẻ thông báo cô không thể trông đứa trẻ,nên họ đành đem đứa con hai tuổi của mình đi theo.Họ đi qua biên giới và mất một giờ để tìm đứa bé vì đứa bé chạy đi đâu đấy trong lúc họ nghĩ ngơi.Người mẹ cố gắng tìm đứa con của mình nhưng đứa bé đã mất tích.Cô liền tìm cảnh sát và họ nói rằng cô nên ra cửa biên giới và đợi.Mặc dù không hiểu về việc này nhưng cô vẫn nghe theo và đi ra ngoài cửa.

Khoảng 45 phút sau,một người đàn ông Mexico đến gần biên giới,và mang theo một đứa trẻ.Người mẹ liền chạy lại,và nói với ông ta rằng mình vô cùng biết ơn ông vì đã tìm được đứa bé.Khi người đàn ông nhận ra đây là mẹ của đứa trẻ,ông quăng đứa trẻ và bỏ chạy.Thế nhưng cảnh sát đã đứng đợi ông ta.Đứa bé đã chết,và sau 45 phút bị mất tích,đứa bé đã bị mổ bụng,tất cả nội tạng đều bị lấy ra,thay vào đó là một đống cocaine được nhồi vào.

Halloween​

Lúc 3 PM vào đêm Halloween,bạn và lũ bạn bắt đầu chơi những trò chơi kinh dị.Bạn xem lại những bộ phim,những cuốn truyện kinh dị yêu thích cùng với lũ bạn,thậm chí bạn còn thừ cả “Bloody Mary” mà không hề sợ hãi.Sau khi bạn bè ra về hết,bạn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và đi về phòng ngủ của mình,ngả lưng xuống chiếc giường và bắt đầu một giấc ngủ êm ái.

Sau một lúc,bạn nhận ra những nhân vật trong những bộ phim lúc nãy luôn ở trong tâm trí của bạn.”Mehh… mình sẽ ghét bản thân mình vào sáng mai đây”bạn nói to và với tay bật chiếc đèn ngủ của mình.Bạn biết rằng đèn ngủ sẽ giúp cho bạn thoát khỏi những cơn ác mộng như một đứa trẻ.Trong vòng vài phút,bạn bắt đầu chìm vào giấc ngủ,đôi mắt bạn dần khép lại và những suy nghĩ dễ chịu bắt đầu xuất hiện trong tâm trí của bạn…

Cho đến khi bạn phát hiện có cái gì đó di chuyển trên người bạn và che mất ánh sáng của bóng đèn.Bạn cố gắng mở mắt,và trong lúc gượng dậy thì một bàn tay thối rửa giữ vai của bạn lại” Cảm ơn vì đã bật đèn,tao đã rất khó khăn để tìm thấy mày trong bóng tối.

Trò đùa đen tối​

Đó là một đêm lạnh vào cuối tháng Ba. Một người đàn ông ngồi cầu nguyện ở phía trước của một phòng sinh. "Lạy Chúa, xin cứu vợ và con tôi." Vợ của người đàn ông đã phải mổ để sinh đứa bé ra. Cô là một người có thể chất yếu, và ông không biết vợ ông có thể không sống sót trong ca mổ này.

Suốt đêm, người đàn ông lien tục cầu nguyện cho vợ của mình và đứa con ...

Sau một khoảng thời gian vô tận, cánh cửa phòng sinh mở ra. Các bác sĩ đi ra và nói rằng, "Đó là một ca mổ rất phức tạp nhưng cả vợ và con ông đều sống sót. Xin chúc mừng! "

Người đàn ông bật khóc vô cùng sung sường và lao vào phòng sinh.

Tuy nhiên, những gì ông nhìn thấy bên trong là vợ của ông nằm chết trong một vũng máu trên bàn mổ, đứa bé đã chết trên sàn nhà

"Cá tháng Tư!" Bác sĩ hét lên phía sau anh.

Dòng chữ sau con tem​

Trong chiến tranh, một người lính trung thành đã viết thư cho mẹ mình vào mỗi tuần vì vậy bà sẽ biết anh luôn ổn, cho đến một tuần, bà đã không nhận được một lá thư nào nữa và tỏ ra lo lắng. Những tuần tiếp theo, bà đã nhận được một bức thư từ quân đội nói rằng con trai mình đã bị bắt và đang bị giam giữ trong một trại tù binh chiến tranh, và họ bảo bà rằng họ không có lý do để tin rằng các tù binh Mỹ đang bị ngược đãi ở trong đó. Một vài tuần sau đó người phụ nữ cuối cùng đã nhận được một lá thư khác từ con trai của bà, nó viết rằng: "Thưa Mẹ, không cần lo lắng cho con đâu, họ đối xử với tù binh rất tốt và con sẽ được thả ngay sau khi chiến tranh kết thúc. Hãy chắc chắn rằng con tem Teddy sẽ được cho vào bộ sưu tập của con. Yêu mẹ, Joe "

Người phụ nữ đã vui mừng khôn xiết khi đọc bức thư, nhưng lập tức tỏ ra bối rối bởi vì con bà không có bộ sưu tập tem nào . Bà quyết định bóc tem từ phong bì và nhìn vào đó.Và bà đã thấy mặt sau của con tem có dòng chữ”Họ đã cắt chân con rồi”

Ở nhà một mình​

Bạn đang ở nhà một mình, và bạn nghe về những tin tức về hồ sơ cá nhân của một tên giết người trên radio. Bạn nhìn ra cửa kính sân sau của bạn, và bạn nhận thấy một người đàn ông đứng trong tuyết. Ông ta có các đặc điểm của tên sát nhân trên radio, và ông đang mỉm cười với bạn.

Bạn nuốt nước bọt, nhấc điện thoại lên và gọi 911. Bạn quay ra nhìn lại ra cửa sổ cùng với điện thoại trên tai và nhận thấy tên sát nhân đang ở rất gần bạn.

Bạn lập tức thả điện thoại vì bị sốc. Không hề có dấu chân nào trên tuyết.

Đó là hình ảnh phản chiếu.

Đứa trẻ​

Có một đứa trẻ sống trong một bệnh viện ở Decard, Tennessee. Nó là một đứa trẻ mới chập chững biết đi và vẫn còn trong khu cho trẻ mới sinh với tất cả các trẻ em sơ sinh khác. Nếu bạn hỏi các nhân viên về đứa trẻ đó, họ sẽ phớt lờ bạn, nhưng tấm thẻ trên ngực của đứa trẻ đó đã cũ và ố vàng, rõ ràng tấm thẻ đó được thực hiện vào cuối những năm 1940 . Nó không khóc, chỉ bước đi một cách lặng lẽ. Nếu bạn nói tên trên thẻ của nó, đôi mắt nó sẽ mở ra, và bạn sẽ không biết được chuyện gì sẽ xảy ra đâu.

Góc tường​

Bạn đang ngồi trong lớp học, tâm hồn bạn bay bổng trong khi cô giáo đang bài giảng về Apollo 11.Bất chợt, bạn nhìn xung quanh phòng và phát hiện ra một cô bé đang nhìn vào bức tường trong góc. Bạn cố gắng mở mắt to ra và nhìn cô ấy ,cô ấy không hề di chuyển và cứ nhìn vào góc tường

" Đang nhìn gì thế ?" Bạn nghe thấy thằng bạn thân thì thầm bên cạnh bạn. Bạn giật mình và nhìn nó, cười lo lắng. "Không có gì, Không có gì."

Chuông reo,mọi người đứng dậy xách cặp đi về.

Bạn liếc nhìn ở góc của căn phòng.

Cô ấy đã biến mất.

Cõng​

Một gia đình có bốn người: cha, mẹ, con trai và con gái. Người cha và người mẹ đã chiến tranh lạnh với nhau trong những năm gần đây và luôn luôn cãi nhau mọi lúc mọi nơi bất kể thời gian. Mặc dù vậy, họ đã lên kế hoạch về một kỳ nghỉ. Tuy nhiên, một ngày trước khi kỳ nghỉ bắt đầu ,cặp đôi này đã có một cuộc cãi nhau khốc liệt. Người cha đã mất kiểm soát và sát hại người mẹ. Sáng hôm sau người cha bắt đầu kì nghĩ với 2 đứa trẻ như chưa từng có việc gì xảy ra. Sau khi tham quan một số nơi, ba người họ ngồi xuống nghĩ ngơi

Sau đó, đứa con trai quay qua nhìn cha mình,mỉm cười và hỏi rằng : "Bố ơi, tại sao bố có thể cõng mẹ đi suốt cả buổi sáng vậy?
 
H

hamanos

Khuyến khích mọi người nên đọc vào buổi sáng và không nên đọc một mình nhé, dễ bị ảnh hưởng tâm lý thời gian dài lắm :D :D :D
 
Top Bottom