

Cấp 2 mik là 1 người khá là ngoại giao. Mình có bạn thân và mình quên khá nhiều người trong trường. Mình cảm thấy rất hạnh phúc khi cứ về nhà là lại đc con bạn thân bữa giàu thì rủ đi uống trà sữa bữa nghèo thì ăn miếng bánh bía 3k. Trường mik cũng là trường thành phố. Vật chất thì tốt, thầy cô thì thân thiện dễ thương. Vì mik bik cách chủ động làm quen với 1 số người nhanh , nhiều đến nỗi mà mik hoàn toàn nghĩ mik là 1 người hướng ngoại và có khả năng giao tiếp tốt. Cuộc đời của mik khá là hoàn hảo.
Cho đến khi mik lên cấp 3. Đùng 1 cái mẹ mik chuyển nhà, mik thì chuyển trường về nơi quê. Mik ko quên ai. Cái cảm giác lạc lõng cô đơn đến tột cùng. Mik rất sợ cảm giác đó. Cái cảm giác mà xưng quanh ai cũng có bạn còn mik thì đứng trơ ra 1 góc. Mới đầu thì mik bắt chuyện với 1 số bạn ít nói. Mik tìm mọi cách tham gia hoạt đoobgj trường lớp để có thể kết nối bạn bè. Trong đó có diễn kịch. Mik đc giáo đóng vai học sinh. Nhây nhây 1 tí. Có 1 bạn rất nổi trong lớp chỉ mik diễn ntn nhưng mik cản thấy ko đc tự nhiên và còn hơi lố. Xong cái mik nói toẹt ra cảm nhận của mik lúc ấy luôn. Cả 1 đám nhìn mik kiêủ ngoài hanh tinh và xong từ đó mik rút lỗi xem xét lời nói hơn. Do đó mik có xu hướng khép kín ko thể hiện bản thân như hồi cấp 2 hơn. Nên là mik tự cảm thấy mik đã ít nói hơn rồi đã vậy còn bị tẩy chay ( vì chọc giận bạn đó) . Mik cảm thấy ko bạn, ko bè. Mik từ 1 con tưng tửng thành 1 đứa lầm lì ít nói. Mik có hay chơi với 1 con bé ít nói khác. Nhưng nhỏ đó thì lúc nào cũng u ám về đời. Nó kể chuyện buồn của nó 1 lần ừ mik thông cảm ko sao nhưng đằng này nó kể tới 3 4 lần. Cứ y như nhìn thấy mặt mũi nó lại buồn. Mik ko thể chơi với bạn ấy đc. Vì mik sẽ bị chuyền nguồn năng lượng tiêu cực. Ko chơi với bạn ấy mik cũng chẳng bik chơi với ai. Con tim mik bảo mik ra ngoài và kết bạn thể hiện mik nhiều hơn đi. Nhưng ra ngoài là ngoài nào ? Ngoài cái lớp tẩy chay mik thì còn ngoài nào nữa, mik ko đi học thêm . Muốn tham gia CLB thì trường mik lại ko tổ chức. Mik vừa mới đi thăm lại con bạn thân năm cũ. Nó thì vẫn như vậy, tào lao nhưng bik lắng nghe, nhiệt tình với mik. Mik thì lại thấy mik thay đổi nhiều ko còn cười nói tự nhiên với nó như cấp 2 nữa. Mik cảm thấy buồn dã man. Có lẽ mik bị kém giao tiếp trong thời gian dài nên mới cảm thấy như thế. Đôi lúc mik tự cố gắng vạch ra kế hoạch kết thêm bạn vì mik thấy cứ ngồi im như phỗng trong lớp sớm muộn thanh xuân trôi qua sẽ hối hận mất. Mik mới mày mò tập nói chuyện với 1 đứa mà mik rất quí. Vì nó giỏi trong khoản giao tiếp, hay kể chuyện cười. Nhưng mỗi lần mik ngồi nói chuyện với nó là nó có con bạn thân kè kè bên. 2 đứa nó cứ nói luyên thuyên những chuyện mà mik ko hỉu. Mik thấy mik như kẻ lạc loài vậy. Mik rủ tiếp 1 con bé nhây nhây lớp mik. Tính bó dễ thương ai cũng thân đc. Mik đánh liều rủ nó đi trà sữa nhưng nó tỏ ra bất ngờ và giờ vẫn chưa rep lại tin nhắn mik. Mỗi lần nhìn đôi bạn thân đi tung tăn tim mik lại buồn. Mik cũng muốn có bạn thân. Lại sợ cảm giác cô đơn. Cứ mỗi lần có 1 bạn lớp mik lên trả bài là lớp mik cứ nhắc lên hộ bạn ấy theo. Đến lượt mik trả lời đúng câu nào là các bạn ấy cứ đem ra mổ xẻ, lạnh nhạt. Mik cảm giác như mik ko còn là chính bản thân mik nữa rồi. Lúc nào cũng đưa cái mặt buồn của con bé mà lúc đầu mik hay chơi ấy.
Mik đăng ko phải là để nhận lời khuyên, mik đăng là muốn chia sẻ câu truyện. Mik bik mik phải sống vui sống trọn khoảnh khắc tuổi thanh xuân. Nhưng tuổi thanh xuân của mik mờ lắm. Ko bik có bạn nào trải qua khủng hoảng đấy giống mik chưa ???
Cho đến khi mik lên cấp 3. Đùng 1 cái mẹ mik chuyển nhà, mik thì chuyển trường về nơi quê. Mik ko quên ai. Cái cảm giác lạc lõng cô đơn đến tột cùng. Mik rất sợ cảm giác đó. Cái cảm giác mà xưng quanh ai cũng có bạn còn mik thì đứng trơ ra 1 góc. Mới đầu thì mik bắt chuyện với 1 số bạn ít nói. Mik tìm mọi cách tham gia hoạt đoobgj trường lớp để có thể kết nối bạn bè. Trong đó có diễn kịch. Mik đc giáo đóng vai học sinh. Nhây nhây 1 tí. Có 1 bạn rất nổi trong lớp chỉ mik diễn ntn nhưng mik cản thấy ko đc tự nhiên và còn hơi lố. Xong cái mik nói toẹt ra cảm nhận của mik lúc ấy luôn. Cả 1 đám nhìn mik kiêủ ngoài hanh tinh và xong từ đó mik rút lỗi xem xét lời nói hơn. Do đó mik có xu hướng khép kín ko thể hiện bản thân như hồi cấp 2 hơn. Nên là mik tự cảm thấy mik đã ít nói hơn rồi đã vậy còn bị tẩy chay ( vì chọc giận bạn đó) . Mik cảm thấy ko bạn, ko bè. Mik từ 1 con tưng tửng thành 1 đứa lầm lì ít nói. Mik có hay chơi với 1 con bé ít nói khác. Nhưng nhỏ đó thì lúc nào cũng u ám về đời. Nó kể chuyện buồn của nó 1 lần ừ mik thông cảm ko sao nhưng đằng này nó kể tới 3 4 lần. Cứ y như nhìn thấy mặt mũi nó lại buồn. Mik ko thể chơi với bạn ấy đc. Vì mik sẽ bị chuyền nguồn năng lượng tiêu cực. Ko chơi với bạn ấy mik cũng chẳng bik chơi với ai. Con tim mik bảo mik ra ngoài và kết bạn thể hiện mik nhiều hơn đi. Nhưng ra ngoài là ngoài nào ? Ngoài cái lớp tẩy chay mik thì còn ngoài nào nữa, mik ko đi học thêm . Muốn tham gia CLB thì trường mik lại ko tổ chức. Mik vừa mới đi thăm lại con bạn thân năm cũ. Nó thì vẫn như vậy, tào lao nhưng bik lắng nghe, nhiệt tình với mik. Mik thì lại thấy mik thay đổi nhiều ko còn cười nói tự nhiên với nó như cấp 2 nữa. Mik cảm thấy buồn dã man. Có lẽ mik bị kém giao tiếp trong thời gian dài nên mới cảm thấy như thế. Đôi lúc mik tự cố gắng vạch ra kế hoạch kết thêm bạn vì mik thấy cứ ngồi im như phỗng trong lớp sớm muộn thanh xuân trôi qua sẽ hối hận mất. Mik mới mày mò tập nói chuyện với 1 đứa mà mik rất quí. Vì nó giỏi trong khoản giao tiếp, hay kể chuyện cười. Nhưng mỗi lần mik ngồi nói chuyện với nó là nó có con bạn thân kè kè bên. 2 đứa nó cứ nói luyên thuyên những chuyện mà mik ko hỉu. Mik thấy mik như kẻ lạc loài vậy. Mik rủ tiếp 1 con bé nhây nhây lớp mik. Tính bó dễ thương ai cũng thân đc. Mik đánh liều rủ nó đi trà sữa nhưng nó tỏ ra bất ngờ và giờ vẫn chưa rep lại tin nhắn mik. Mỗi lần nhìn đôi bạn thân đi tung tăn tim mik lại buồn. Mik cũng muốn có bạn thân. Lại sợ cảm giác cô đơn. Cứ mỗi lần có 1 bạn lớp mik lên trả bài là lớp mik cứ nhắc lên hộ bạn ấy theo. Đến lượt mik trả lời đúng câu nào là các bạn ấy cứ đem ra mổ xẻ, lạnh nhạt. Mik cảm giác như mik ko còn là chính bản thân mik nữa rồi. Lúc nào cũng đưa cái mặt buồn của con bé mà lúc đầu mik hay chơi ấy.
Mik đăng ko phải là để nhận lời khuyên, mik đăng là muốn chia sẻ câu truyện. Mik bik mik phải sống vui sống trọn khoảnh khắc tuổi thanh xuân. Nhưng tuổi thanh xuân của mik mờ lắm. Ko bik có bạn nào trải qua khủng hoảng đấy giống mik chưa ???