[Chuyện ngắn]Chuyện hay naz !!

V

valyn_khanh_hoa

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Tớ vừa sưu tầm được câu truyện ngắn Cực hay

đọc là mê luôn

Nhưng đến chap 13 thì mất nguồn.

(Đang đọc hay là mất nguồn: điên người)

Tớ sẽ post đến chap 13 Sau đó :

- Mọi người: Bạn nào biết đây là chuyện gì thì post tiếp chap sau cho mọi người cùng đọc nhaz.

Hoặc không có thì : Ai giỏi văn : yêu sáng tác văn, thơ ....Tiếp tọc sáng tác cũng được.

Miễn là Chuyện không bị dán đoạn

Cảm ơn nhiều!

_____________________________________________

 
V

valyn_khanh_hoa

Đầu tiên là giới thiệu một số nhân vật chính trong chuyện nhé!

syaoran.jpg

Nguyễn Thiên Khánh
Gia cảnh: Con chủ tập đoàn lớn, trưởng nhóm " Night " ( Nhóm nhạc nổi tiếng )
Tính cách: Lạnh lùng, khó tính, ít hoà đồng với cha mẹ.
Thích: Bí mật
Ghét: Người lằng nhằng, nói nhiều
Người thân: Ba, mẹ, em gái song sinh

phamnhuhuyen.jpg

Phạm Như Huyền
Gia cảnh: Người giúp việc duy nhất trong nhà chủ tập đoàn lớn ( Vì sao à? Sau này sẽ biết )
Tính cách: Hiền lành, ngoan ngoãn, khá ít nói
Thích: Những thứ êm dịu
Ghét: Thiên Khánh
Người thân: Mất tích

phananhduy.jpg

Phan Anh Duy
Gia cảnh: Con trai của ông chủ kinh doanh ở Mĩ, rapper của nhóm " Night"
Tính cách: Bên ngoài có vẻ ngây ngô và kute nhưng thực ra là thủ lĩnh bọn đầu gấu chuyên đi " xử " những người phạm tội với hắn
Thích: Làm người khác tức giận với mình
Ghét: Ngân ( đặc biệt ghét ) những người thích chọc cười người khác
Người thân: Chỉ có bố

nguyenthuyngan.jpg

Nguyễn Thuỳ Ngân
Gia cảnh: Từ một cô bé học giỏi ngoan ngoãn trong một gia đình tri thức " biến hoá " thành em gái song sinh của Thiên Khánh, con gái chủ tập đoàn lớn được ba vô cùng cưng chiều
Tính cách: Ngoan ngoãn với người lớn, nhưng khi nổi giận lên thì ... bên ngoài táo bạo nhưng yếu đuối, thích chọc cười người khác
Thích: Đồ chơi bông kute, ăn kẹo mút
Ghét: Vận động
Người thân: Bố mẹ và anh trai

vuongmanthuy.jpg

Vương Mẫn Thuý
Gia cảnh: Là đứa con gái được cưng chiều nhất trong một gia đình quý phái
Tính cách: Cực kì mê tiền, shopping, rất " tinh vi " nhưng đôin lúc cũng dễ xương phải biết
Thích: Tiền và chỉ tiền
Ghét: Tốn tiền vào những việc vô bổ ( Như ... học chẳng hạn )
Người thân: Bố mẹ

shin.gif

Shin
Gia cảnh: Gia đình tri thức, Giọng hát chính trong " Night "
Tính cách: Hay suy tư, ngẫm nghĩ
Thích: Học, hát
Ghét: Tiền, bị fans đuổi
Người thân: Bố mẹ, anh trai lớn ở Pháp
Và một số nhân vật khác
 
Last edited by a moderator:
V

valyn_khanh_hoa

Mới các bạn cùng đón xem ạ!

Chap 1:

Nó mở cửa xe con, bước xuống.
- Wao! Tuyệt thật! Đây là nhà mới của mình sao?
- Mời cô chủ vào nhà ạ! - Một cô người giúp việc trạc tuổi nó mặc đồng phục thiệt đẹp, đứng cúi chào lễ phép.
- V-vào nhà ý ạ?
- Vâng! Ông chủ và bà chủ đang đợi cô chủ ở phòng khách ạ!
- Vậy ... vậy chúng ta cùng vào ... - nói rồi nó theo gót chân của cô người hầu vào nơi mà nó cho là toà lâu đài của hoàng tử và công chúa ...
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nó đã từng là con gái học giỏi, ngoan ngoãn trong một gia đình công chức. Đang sống hạnh phúc, một sự thật bất ngờ đến làm nó điên đảo: " Con là con nuôi của bố mẹ" " Bố mẹ đã tìm thấy nơi thật sự là gia đình của con" " Con yêu à, từ nay con phài xa bố mẹ " " Con phải đến nơi đó sống " ... Tất cả những câu nói đó như là dao xuyên qua trái tim, làm nó đau khổ. Nhưng, cuối cùng thì sự thật vẫn là sự thật, nó phải trở lại là chính mình. Nó quyết định gặp bố mẹ ruột. Nó ko ngờ họ giau đến thế ...
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Con gái! - Người phụ nữ ăn mặc sang trọng đứng bạt dậy khi thấy nó.
Nó ngơ ngác:
- Cháu ... cháu chào bác ... - Chưa kịp nói xong, " bác " đx ôm chầm lấy nó, rưng rưng nước mắt:
- Con yêu à ... mẹ đây, sao con lại nói vậy? - Rồi bà ấy thả người con bé ra, dẫn nó lại gần một người đàn ông trông rất lịch sự và nghiêm nghị
- Bố của con đây! - Người đàn ông đó nắm tay nó, rồi nước mắt như chực trào ra – Lâu nay con đã sống như thế nào?
- Dạ … cháu sống … rất tốt ạ …
- Đừng thế con yêu, hãy mau gọi bố mẹ đi!
Nó nhìn “ mẹ “ của nó, rồi nhìn vào “ bố “đang ôm mình vào long
- Bố … mẹ …
Một cảm giác ấm áp ùa đến, nó chợt khóc. À! Thì ra đây chính là thứ mà lâu nay nó đã mất đi - một gia đình thật sự. Bây giờ nó đã có bố, có mẹ đó! Vui chưa nào ^^?
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bố dẫn nó đi xem một vòng quanh nhà, công nhận nhà mình đẹp thật – Nó nghĩ
- Đây là phòng riêng của con - Bố chỉ tay vào một chiếc phòng búp bê xinh xắn - Bố đã xây nó từ lâu, bây giờ mới có chủ nhân.
- Oa! đẹp thật!- Nó chạy vào phòng quanh một lượt, rồi chạy lại ôm chầm lấy bố - Đẹp quá! Con cảm ơn bố ^^
Bố nhẹ mỉm cười, ông thật sự hạnh phúc khi thấy nó nhảy tưng tưng trên giường búp bê ….........
Một lát sau, bố nói:
- Con hãy ngoan ngoãn ở nhà nhé! Con yêu. Bố phải đi công tác bên Mĩ. Sẽ rất lâu bố mới về, có gì thắc mắc con cứ phone nghe, số bố nè ………
- Vâng ạ ^^
- Con nhớ là mẹ đã chuẩn bị quần áo đầy đủ cho con, sách vở đồng phục, tất cả mẹ đều để ở trong phòng. À! Quên! Con nhớ lễ phép với anh trai nhaz ^^
Nói rồi 2 bác bước vào xe con đi, ko quên vẫy tay tạm biệt nó, để lại nó một mình với gió : “ Cái gì, anh trai ư? “
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Chà! Đói quá! – Nó ngẫm nghĩ trong phòng
- Hay là vào nhà bếp lục phúng nhỉ?
- Tại sao lại ko chứ
Nó cười đểu và mở nhẹ cửa bước ra phòng.
Bốp!!!
- Oái! Đi đứng kiểu gì thế! – Nó la lên
- Này! Con bé kia! Ai đi đứng “ gà “ trước hả? Tự nhiên đi ra làm cj?
Sau một phút trấn tĩnh, nó nhận ra …
Mời các bạn đón xem chap 2
 
V

valyn_khanh_hoa

Chap 2:
- Có … có phải anh Khánh đó ko ạ?
- ừ đúng! Thì làm sao nào? À! Cô là cái gì mà dám vào nhà tôi?
- Em … em là em gái của anh mà!
- Em gái à? … Quái! Tui ko có em gái! – Nói rồi Khánh phủi quần đi luôn, ko cần ngoảnh lại
- Đồ xấu xí!- Nó nhăn mặt nhăn mũi hét to tưởng sập nhà luôn – Tui cũng ko cần anh, tui cần bố mẹ thui! – Nó lủi thủi đi xuống phòng bếp.
Cốp!
– Oái! Đau quá! – Nó ôm đầu
- Xin lỗi cô chủ! Tôi vô ý quá!
- Ừ ^^ Không sao? À! Cậu tên gì vậy? Hình như cậu cũng 17t?
- Ủa? Sao cô chủ biết hay zữ vậy ạ? Tôi cũng 17t, tên Huyền ạ! Còn cô chủ?
- À! Tớ tên Ngân, sau này cậu đừng gọi tớ là cô chủ nữa, nghe choáng tai lắm ^^
- Ồ! Không được đâu ạ! Đây là quy định của gia đình ạ!
- Thì … lúc nào trước mặt ba mẹ or anh trai thì cứ gọi là cô chủ cũng được. Còn phình phường thì cậu với tớ!
- Vâng ạ! Thưa cô chủ … à nhầm cậu ^^
- À! Mà sao ở đây chỉ có một người giúp việc?
Huyền bỗng cúi mặt xuống, rưng rưng nước mắt
Tác gải tell” Một tuần trước: Cô bé Như Huyền đang đưa khay chưa chất hoá học lỏng vào phòng thực hành thì đụng phải Thiên Khánh, cả khay chất đổ lên áo “ chàng “.
- Oái! Xin … xin lỗi … bạn có làm sao không? – Nói rồi Huyền lấy tay phủi phủi áo của Khánh. Nhưng hắn ta giật phắt tay ra:
- Muốn chết hả? Có mắt hay ko? Đi đứng kiểu gì vậy? – Khánh quát lên
- Tớ xin lỗi, tớ vô ý quá, lần sau tớ sẽ cẩn thận mà T.T - Huyền thút thít
- Khóc gì mà khóc! Con gái nhõng nhẽo! Xin lỗi là xong hả? Vậy thì cần gì phải có pháp luật kỉ luật? Tan học ra sau trường gặp tôi! – Khánh tuôn một tràng rồi bỏ đi luôn, để lại mình Huyền hai hàng nước mắt ở giữa sân trường, mọi người lại túm tụm xem cô bé gan to dám làm bẩn áo hoàng tử Night.
Tan học …
- Sao mau thế! - Huyền sợ sệt. Cô bé bước ra sau trường
“ Hắn định giết mình sao? Đúng rồi, có công an còn sợ gì nữa hả Huyền? Ồ! Không, nếu hắn chỉ đánh thui thì báo cảnh sát cũng thật là … Nhưng mà … làm sao đây, con sợ quá mẹ ơi! “
Bốp!
Vừa đi vừa mải nghĩ, Huyền cụng đầu vào cây cổ thụ sau trường, mở mắt ra, Huyền thấy tên Khánh đang đứng gàn đó
- Đúng là ngốc có khác, gốc cây cũng ko thấy mà tránh!
“ Cái gì, hắn dám bảo mình ngốc? Thôi, nhịn anof Huyền mày hiền dịu lắm cơ mà “
- X-xin lỗi. Nhưng anh gọi tui ra đây có chuyện gì vậy?
- Sao hỏi lắm thế? Đi theo tôi đến chỗ này!
- Không đi!
- Có đi ko thì bảo
- Không! - Huyền sợ sệt
- Thiệt là … - Khánh nắm lấy tay Huyền, kéo đi
- Này! Này! Làm gì thế hả? Bỏ ra!
- Im đi! – Khánh nhăn mặt
- Một lúc sau, cả hai đã đứng trước toà biệt thự lớn nhà của Khánh.
- Nhà ai mà to hê vậy? Huyền nói
- Nhà tui. Vào đi!
- Sao lại vào
- Bảo vào thì cứ vào! Sao lại lắm chuyện thế?
Huyền bị Khánh “ lôi “ vào.
- Từ nay cô giúp việc cho nhà tui.
- C-cái gì? G-giúp việc á? Nhưng nhưng sao ko có người giúp việc nào khác vậy?
- Để nhiều người họ làm hết công đi à? Để cô ngồi chơi à! Làm từ hôm nay đi!
- Nhưng … nhưng đồ đạc tôi đều đang ở phòng trọ …
- Không cần! Sách vở thì tui đã sau người đi lấy rồi. Còn quần áo ra shop mà chọn, mặc maayscais bộ cô mua tui ko nhìn nổi
- C-cái gì >”< Anh vừa phải thui nha, tui ko nhường nữa đâu đấy!
- Làm được gì nào! Mau làm việc đi! – Khánh ra lệnh
- Ôi cuộc đời của tôi ………………………… Huyền hét lên
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Chuyện là thế, thưa cô chủ
- Anh của tớ cũng quá đáng nhỉ! – Sorry thay anh ấy nhé!
- Ừ! Ko sao mà!
- Thôi, chúng mình ăn cơm nhé!

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Reng … reng … reng …
- Oài! 6h rồi! Dậy thôi!
Nó uể oải đi xuống tầng dưới
- Cậu mau đánh răng rửa mặt vào ăn cơm sang chúng mình cùng đi học ^^
- Wao! Cậu dậy sớm ghê ha!
- Không đâu, có người còn dậy sớm hơn tớ kia ^^
Nó ngó qua bàn ăn, úi anh nó ăn xog rùi ~.~ Chết! Mình phải xử lí nhanh gọn thui *.*
Mười lăm phút sau, nó đã hoàn thành tần tật mọi côg việc ( pzo chưa ^^ )
- Chúng ta đi thôi! – Nó nói thật sảng khoái
- Con gái đúng là lắm mồm! – Khánh chép miệng
- Anh … anh bảo sao? – Nó nói, rồi thở dài – Thôi, lần này tha cho anh vậy.
- Không tha thì cô làm gì được tôi nào? Với lại, ai cho cô làm em gái tôi? Tôi ko có em út gì hết! – Khánh ngoảnh mặt, định đi.
- Anh đứng lại! Nó nói rồi chạy đến đập tùm lum vào người anh
- Kìa cô chủ ơi! đừng làm thế! - Huyền chạy lại ngăn
- Điên thật!-Khánh nhăn mặt nhưng hình như ko nỡ đập lại.
- Anh điên thì có! Sao anh có thể xử sự như thế chứ?
- Thôi, cô chủ cậu chủ làm ơn! Chúng ta đi học thôi
- Nể lời con bé giúp việc, tôi tha cho cô, cẩn thận đó!
- Ừ! Để xem anh làm gì được em!

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trên đường đi học, chỉ khoảng 1 km thôi mà, sao 2 người đó cứ gầm gừ nhau vậy nhỉ?
- Huyền nè! – Ngân ngoảnh mặt sang Huyền – Chúng ta sẽ học lớp nào đây?
- 11A1, trường THPT Teitan ( Tên đẹp ghê ^^ )
- Thế sao? ^^ Chắc zui lắm nhỉ? Con kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó?
- Cô chủ ko biết sao ạ? Cậu chủ học cùng lớp với chúng ta mà ^^
Cái gì … cùng … cùng lớp há? An hem sao có thể… nó vội mở điện thoại nhắn tin. Bố trả lời sau 1p “À! Bố quên nói zới con. Khánh là anh trai song sinh của con đấy! “
Oái! Anh trai song sinh? Nó sầm mặt xuống. Vậy là cùng lớp, cùng nhà, cùng sinh nhật … với một tên “ác thú “ trời ơi! đời tui! từ nay sẽ đi về nơi đâu?


Mời các bạn đón xem chap 3​
 
V

valyn_khanh_hoa

Chap 3:

- Xin chào các bạn! Mình là Nguyễn Thuỳ Ngân, học sinh mới chuyển đến đây. Mong các bạn giúp đỡ nhiều ^^
“ Sao lớp này ai cũng nhìn mình với ánh mắt soi mói vậy nhỷ ?“ – Nó nghĩ
- Được rồi, em xuống lớp đi! Em có thể ngồi ở bên trái bạn Duy, ở đó có chỗ bàn ghế trống.
Nó tít mắt cười, cảm ơn cô rồi đi xuống.
- Xin chào! – Nó ngoảnh mặt sang Duy
Không một tiếng trả lời, Duy ko them ngẩng mặt lên.
“ Hứ, người đâu như ma, ko thấy trả lời là sao >”< “
- Xin chào, nó ngoảnh sang cô gái bên trái.
- Câm miệng ngay! – Cô bé nhăn mặt hét lên.
- Tớ … tớ có làm … làm gì đâu …? – Ngân sợ hãi.
- Mày đợi đó, giờ ra chơi!
- Nhưng … nhưng …
- Im ngay!
Cả tiết đầu hôm đó, Ngân ko sao tập trung nổi. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ra chơi …
Nó giật mình khi nghe tiếng chuông. Ôi rốt cuộc con bé đó tính làm gì mình? À! Trong 36 kế, chuồn là thượng sách, tại sao mình ko “ biến “ cho nhanh nhỉ? Nói là làm, chân nó đã chuẩn bị, vụt chạy!
- Đứng lại! – Con bé ngồi bên trái nó hét.
- Sao … sao … tớ … tớ …………… buồn tiểu quá!
- Mày định lừa tau hả? – Con bé đó định giơ tay ra tát vào mặt Ngân
- Dừng tay! - Huyền sợ hãi hét lên
- Mày nói gì?
- Đó … đó … là em gái song sinh của Thiên Khánh
- Cái … cái … gì … em của oppa …
- Quỳnh, mày biết đó, nếu mày dám động vào cô ấy thì anh Khánh sẽ ko tha cho mày đâu!
Quỳnh hạ tay xuống. Cái … cái gì cơ? Ngân nhân cơ hội vụt chạy. Trong đầu nó bây giờ là một mớ đầy những câu hỏi … Mình đã làm gì sai sao?
- Hộc … hộc … - Nó thở dốc, ngồi phệt xuống ghế sân trường. “ Tại … tại sao chứ … ? Mình đã làm gì sai? Ồ! Không, rõ rang mình ko làm gì nó hết T.T “ Nó ngẩng mặt lên, Huyền đã theo kịp nó.
- Hu hu hu … Huyền ơi! – Nó rưng rưng nước mắt – Có chuyện gì … chuyện gì xảy ra vậy?
- Bình tĩnh nào Ngân … bình tĩnh …
- Nhưng, rốt cuộc tớ đã làm gì sai vậy?
- Không cậu ko làm gì sai … chỉ là …
“ Từ khi mới lên cấp 2, Duy đã rất lạnh lùng, có nhiều cô gái cứ bám theo chàng trai hoàn thiện này. Duy thấy thật khó chịu, và Duy đã tìm được một cách. Chàng giả vờ yêu một cô gái tên Tố Quỳnh, cô ta vô cùng xảo quyệt. Không bao giờ để yên cho những ai dám động vào bạn trai của cô ta. Thật bất hạnh cho Duy là đã chọn nhầm T.T 2 năm lên cấp 3, chả ai dám ngồi cạnh cậu ấy, chỉ có Tố Quỳnh “ gần “ nhưng cũng phải ngồi cách một bàn “
- Thế ra, thế ra là … là … tớ …
- Đúng vậy! Ko chỉ có Tố Quỳnh, Duy cũng sẽ ko tha cho cậu đâu! Nhưng đừng lo … cậu có người anh là Khánh nổi tiếng lắm ^^
- Nổi tiếng?
- Đúng vậy! Là trưởng nhóm nhạc Night đấy!
- Night? Là cái woái gì?
Trời, cậu ko biết Night sao?

- ừ! Ko biết?
- Ôi trời! đó là nhóm nhạc nổi tiếng toàn nước ta đấy
Ái chà chà nổi tiếng toàn nước cơ à


- ừ
- à há, thì ra …

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Reng … reng …
Buổi học kết thúc. Ngân vẫn thấy rất sợ Tố Quỳnh dù có vẻ Quỳnh đã dịu đi ít nhiều.
- Anh nè! Anh có biết Duy ko? – Ngân vừa ăn kem vừa hỏi Khánh
- Không biết!
“ Cái gì? Học cùng lớp mà ko biết á, lừa người ta “
- Tất nhiên là cậu chủ biets rồi cô chủ! Cậu ấy học cùng lớp với Duy lại còn cùng nhóm ^^
- Cùng … cùng nhóm á? … Cái … cái nhóm night đó hả? – Ngân suýt sặc vì bất ngờ
- Vâng ạ ^^ Cô chủ ko biết sao? *.*
- ừ, ko biết =.= ( thực ra cái nhóm night đó mấy tên nhỉ, chắc phải lên mạng tìm hiểu. ừ đúng, sao mình thong minh thế nhỉ? Ngân ơi mày là đứa thông minh nhất thế giới )
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Lên ngủ trước nhá ^^ , goodnight, Huyền! - Ngân nói sau khi xem xog chương trình " Vui vui học tiếng Anh "
- Vâng! Cô chủ cứ lên ngủ trước đi ạ - Huyền chào
Chỉ còn Huyền và Khánh ngồi xem TV ở dưới phòng khách. Khánh ngoảnh sang:
- Đưa cái đĩa này vào đầu DVD đi.
- Cậu chủ muốn xem ạ?
- Thì cứ đưa vào! Sao hay hỏi thế?
- V...vâng ạ ... - Huyền nhìn vào cái đĩa - Oái! - Huyền hét toáng lên - Đây ... đây là phim ma mà T.T
- Tôi thích xem thì cô cứ mơ, sao lằng nhằng thế?
Huyền đành phải tuân lệnh " kẻ độc tài "
-----
Bộ phim bắt đầu ...
( Lời dẫn )
" Có một đạo diễn chưa tìm thấy kịch bản mới cho bộ phim của mình. Cô ấy có một người bạn trong một khu rừng gần đó đang tìm hiểu về một bức tranh thần chết bí hiểm. Mềm lòng, đạo diễn đi đến khu rừng . Cô ko ngờ rằng chuyến đi lại kinh khủng đến thế ..." ( Một người đầu tóc rũ rượi hiện ra )
- Ôi! đáng sợ quá T.T Huyền run lẩy bẩy - Cậu chủ xem một mình, tôi phải đi ngủ đây ạ T.T
- Ở lại xem với tôi - Khánh vẫn dán mắt vào TV
" Trời ơi, cuộc đời tôi ... T.T "
( Lời dẫn )
" Một giọng nói vang lên:
- Chào mừng bạn đến với Khu rừng ... ma
- Ai ... ai đó - Đạo diễn hoảng sợ. ( Cô ngoảnh qua ngoảnh lại và ko thấy gì. Nhưng khi ngoảnh mặt đúng thì hiện ra một bức tranh vẽ người - hay là một thần chết - trông thật gớm ghiếc ) "
- Á! - Huyền hét lên rồi ôm chầm lấy Khánh - Xin ... xin cậu chủ đừng xem nữa, sợ ... sợ lắm, gớm ... gớm quá - Huyền khóc . Trông cô bé thật tội nghiệp …
 
V

valyn_khanh_hoa

Chap 4:

- Được rồi, lát nữa tắt là được chứ gì? – Khánh lúng túng
- Ko! Cậu chủ phải tắt ngay cơ T.T - Huyền vẫn ko chịu buông ra
- Ừ, thì tắt bây giờ …
Huyền trấn tĩnh lại, đột nhiên phát hiện một sự thật đau lòng ( ) “ Cái … cái … gì … mình … mình làm cái quái gì thế này? … Ôm Thiên Khánh “
- oái! - Huyền buông người Khánh ra – Xin lỗi cậu chủ! Tôi … tôi lên nhà trước đây ạ … vâng … vâng … lên liền ạ … ko … ko sợ đâu ( Lập tức chuồn lên tầng 2 )
- Cô bé này … Khánh cười trừ - Ngây thơ thật!


---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trên đường đi học …
- Một buổi sang đẹp trời quá! Thích thiệt
Huyền nhìn Khánh. Khánh nhìn Huyền. Hai người đỏ mặt, cúi xuống.
- Này, cả hai người bị làm sao đấy? Sao im lặng nãy giờ …
- Làm sao … có gì đâu … cô chủ … Tôi và cậu chủ thì có chuyện gì … ngoài mấy xích mích cơ chứ … ko … ko có … - Huyền phân bua
Khánh im lặng.
- Tớ có bảo cậu làm sao đâu mà lúng túng vậy Huyền – Thư ngây ngô hỏi
- À, tật … a … tật ý mà ^^ thôi chúng mình mau đi học thôi ^^
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trường Teitan, at recess ^^
Thư đang cầm một chồng vở ngao hơn đầu đi ngang qua chỗ ngồi thì bị đổ rầm xuống, đa số rơi xuống người Duy.
- Oái! Xin … xin lỗi … thật vô ý quá! Cậu có bị làm sao ko?
- Ko sao, mau dọn rồi cút đi!
- ừ … ừ được rồi … - Thư cúi xuống
- Làm nhanh lên!
- Từ … từ từ … mà – Thư sợ hãi
- Con gái đúng là khó hiểu, tại sao cứ phải gây sự chứ?
- X-xin lỗi …
Duy tức giận đi ra ngoài. Một cô bé lại cốc đầu Thư. Nó nhăn mặt ngoảnh lên:
- Này! Sao cậu đánh tớ
- Cậu dám làm rapper Night tức giận hả?
- Thì sao nào?
- Muốn chết ko? – Con bé cười đểu - Chết luôn, hay chết từ từ ?
- Dám làm gì tôi hả? Tôi là em của Thiên Khánh đây!
- Ủa? Con bé này hả mày lừa tau
- Thiệt mà! Không tin hả? Bạn thử xem xem: Tôi cùng họ, gần giống tên đệm, cùng sinh nhật, cùng nhà, cùng lớp với anh ấy, ko là an hem song sinh còn là gi?
- Thật … Thật hả? – Con bé tròn xoe đôi mắt
- Ừ! Đúng thế! Tin chưa?
- Ôi! Bạn iu Bạn tên gì vậy? Trông bạn xink đẹp thiệt đấy! Mình tên Mẫn Thuý ^^ Rất zui được làm wen
“ Cái gì đây >”< - Nó nghĩ – Thái độ thay đổi 360*, chỉ vì mình là em của Thiên Khánh? Ái tên đó là gì mà có “ uy lực “ king z-ữ vậy? “
-----

- Tớ có bạn mới đây ^^ - Thuý cầm tay Ngân ra căng-tin tít mắt khoe với bạn bè.
- Lại dắt con nhỏ nào đến đây vậy ? - Một đứa nhăn nhó
- Đừng nói bừa! Đây là em gái song sinh của Khánh oppa đó =.=
- Cái gì? Đùa hả? Oppa làm seo có em gái - lại còn song sinh?
- Mất tích từ thủa nhỏ, bây giờ mới nhận được cha mẹ - Thuý thì thầm
- Oh! Vậy sao – Nói rồi đám bạn nhảy xổ vào làm quen, làm Ngân hết hồn.
- Này! You học lớp mấy vậy? Xink gớm nhỉ ^^, sao con bé này dễ xương thế? …………
- Tớ… tớ cùng lớp với anh Khánh …………………
- ố ồ! vậy sao ^^ chúng mình kết bạn nhaz
-----
Một tiếng sau. Nó thở dài đi trên con đường về nhà. Bây giờ nó mới biết “ Nỗi cơ cực “ khi làm em gái một ca sĩ nổi tiếng. Hic.
Tách … tách …
- Oái! Mưa rồi! Làm sao đây? Nó ko mang theo ô T.T
Chuồn nhanh thôi! Nó nhắm tịt mắt lại và chạy .
Bốp!
Đầu nó cụng phải một cái đầu cứng nhắc, nó hét toáng trời đất:
- Sorry, anh có bị làm sao ko ạ?
- Không … ko sao – Shin ngẩng mặt lên - ủa, cậu là
- Cậu … cậu là singer của nhóm Night hả? – Ngân nhớ lại như in khuôn mặt của người thứ 3 - cuối cùng trong nhóm Night mà đêm wa nó đã thấy.
- ừ! Đúng vậy! còn cậu, là người bạn mới chuyển đến?
- ukm, đúng đó, có duyên wa’ ha, gặp nhau ở đây
- Ừ, đúng là có duyên thiệt ^^
Rào … rào …
- Oái! Mưa to rồi – Ngân lo lắng - Tớ ko có ô
- Để tớ dẫn cậu về nhà nhaz – Shin cười than thiện - tớ có ô, xem như là món quà đón chào người bạn mới à nhaz
- ừ ^^ cảm ơn cậu nhiều
- Nhưng … nhà cậu ở đâu
- À! – Ngân bật cười – Nhà tớ là nhà của Thiên Khánh đó ^^
- Ủa? Sao cậu lại ở đó.
- Tớ là em gái song sinh của anh ấy
- Song sinh à …
- ừ, tớ sẽ kể cho cậu nghe chuyện của tớ trên đường về nhà ^^

Mời các bạn đón xem chap 5
 
V

valyn_khanh_hoa

Chap 5:
Tại nhà của Thiên Khánh …
Rào … rào …
- Hic, mưa to thế này, cô chủ đi đâu ko biết - Huyền lo lắng nhìn wa cửa sổ
- Chắc lại lo chơi ở đâu quên về - Khánh chép miệng
- Cậu chủ đừng nói thế chứ ! - Huyền nhăn mặt
- Sao?
- Cậu chủ ko biết à? - Huyền tức giận – Bây giờ cô chủ đang bị bọn con gái đe doạ, chỉ có cậu mới bảo vệ được cô chủ thôi!
- Bảo vệ gì? – Khánh khó hiểu
- Cô chủ suýt bị Tố Quỳnh tát đó , cả chuyện này cậu chủ cũng ko biết sao? Cậu chủ thật là ác độc - Huyền thút thít như sắp khóc – Sao mãi cậu chủ ko chịu nhận cô chủ là em gái chứ? Cô chủ làm gì sai đâu?
- Nín đi ! Tui ko chấp nhận nó bao giờ? – Khánh nói trước sự bất ngờ của Huyền - Chỉ là … đang xem xét nó có làm mất danh tiếng pzo của anh nó ko thôi
- Cậu chủ pzo ý ạ? - Huyền giả vờ ngây ngô hỏi
- Ko pzo thì sao nữa?
- Thưa cậu chủ, bây giờ “ tiểu nhân “ mới biết đấy ạ
- Cái gì … - Khánh tức giận – Dám nói vậy hả ?
- Không biết đâu - Huyền bật cười rồi chuồn vội ra vườn.
- Đứng lại ! – Khánh nổi giận đùng đùng quát lên – Kì này cô chết z-ới tui! =.=
Huyền vẫn chạy ra sau. Mưa đã ngừng rơi. “Ôi! Chết rồi T.T “ Huyền sợ sệt khi nhìn thấy đường phía trước toàn sỏi đá – “ Hic, cùng đường rồi T.T “ Bông nhiên Huyền sang suốt nghĩ ra một kế “ A! “ Cô bé cởi dép ra rồi chạy.
- Stop running! – Khánh hét
Huyền giật mình ngã. Như một phản-ứng-ko-báo-trước, Khánh chạy thật nhanh lại, đỡ Huyền dậy, Huyền nước mắt dàn dụa ( Khóc mau thật )
- Đau … đau chân … quá T.T
- Đã bảo đứng lại rồi bà ko nghe – Khánh nhìn vào chân của Huyền - Xước hết chân rồi còn đâu. Nói rồi “ chàng “ xé áo ngoài ra băng bó lại vết thương cho Huyền
- Đau quá …
- Đừng có nói nữa – Khánh ra lệnh - Rồi cõng Huyền vào nhà - Từ nay về sau đừng có dại dột như thế nữa nghe chưa!
- Vâng … vâng … - Huyền mơ màng rồi ngất luôn.
-----

- Oái! Sao mình lại ngủ giờ này nhỉ? - Huyền mở mắt ra thấy Ngân đang ngồi cạnh giường – Chào … chào … cô chủ … á, đau quá - Huyền nhìn vào đôi chân.
- Đừng cử động! – Ngân nhẹ nhàng bảo – Anh tớ “ sai “ tớ ở lại chăm sóc cậu đâý! – Lạ nhỉ, anh ấy chưa từng quan tâm ai nhiều như cậu đâu – Ngân cười đểu
- Chăm … chăm sóc ?
- ừ
“ Chà, tên này cố tỏ ra vẻ quan tâm đây mà ” - Huyền nghĩ. Nhưng sao khi được “ yên vị “ trong vòng tay của khánh, nó cảm thấy ấm áp lạ thường …


---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Chà, tan học rồi – Ngân reo vang - Về nhà mình sẽ ăn, ngủ , chơi và cuối cùng là học
Nó đi ra ngoài hành lang. “ Hum nay cho 2 người ấy “ sánh vai “ trên đường về nhà một hum “ -Nó nghĩ. Bỗng nhiên có một hội con trai 5 người đứng trước mặt nó.
- Con bé kia! May có phải là Ngân học lướp 11A1 ko? - Một tên nói.
- Đúng … đúng – Nhưng … nhưng có chuyện gì vậy ạ? – Nó sợ sệt
- Mày dám động vào thủ lĩnh Duy của chúng tao hả? - Một tên hét lên - Xử nó mau tụi bây
Lập tức, 4 tên còn lại vào định đánh Ngân.
- Dừng tay! – Shin hét lên
- Mày là ai hả? - hắn nổi điên – sao dám ra lệnh cho tụi tao? – 4 đứa kia “ ra mặt “
- Ối! Anh Shin – tên đầu gấu cúi chào lễ phép – Con bé này … là người quen của anh sao ạ?
- Đúng thế! Nó là em gái của Khánh
- Ôi … ôi thế ạ - Tên đầu gấu kéo cả bọn quỳ xuống trước mặt Ngân – Mong chị tha thứ cho tụi em, tụi em có mắt ko tròng…
Nói rồi cả lũ chuồn nhanh.
- Cảm … cảm ơn … - Ngân định thần lại
- Không có gì - ^^ - Chỗ wen biết với nhau … Ngân sợ lắm hả?
- Có … có gì đâu ^.^ - Ngân giả vờ - Sao tớ lại phải đi sợ những tên đó chứ? Tớ là “ hero “đây mà
- Thật hả - Shin cười lớn, rồi ngẫm nghĩ - Tớ thì thấy cậu có vẻ vô cùng sợ hãi
- Khi nào >”< - Nó nhăn mặt
- Thôi, chúng ta đi làm một li kem nhé, Thư ^^ - Shin khao
- ừ, tớ mời cậu trả tiền nhé – Thư cười lớn
- Được rồi – Shin cũng cười theo. Dương như khi ở cạnh Thư, Shin luôn luôn cười.


---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chát!!!
Thư tiến đến bàn Duy, và …
- Làm gì vậy hả? – Duy quát.
- Làm gì hả? – Thư ( now ) là tâm sự chú ý của cả lớp – Đi mà hỏi đàn em của cậu ý, hỏi xem nó đã làm gì tớ nào, đồ vô liêm sỉ! – Thư quát lên rồi đi luôn, bỏ lại Duy một mình với một mớ câu hỏi khó hiểu
-----

Sau trường …
- Bọn mày đã làm gì nó? – Duy hỏi bọn đàn em
- Ai … ai ạ …? – Tên đầu gấu run lẩy bẩy hỏi
- Còn ai nữa – Duy tức giận tát vào mặt tên đầu gấu – Vì bọn mày mà sáng nay tau đã mất mặt trước lớp !
- Em xin … xin lỗi ạ …
- Lần sau trước khi hành động thì báo cáo nghe chưa! – Duy hả cơn giận, tiến vào lớp

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tan trường, trước tiệm kem, Ngân bước một mình – Dường như nó đã quen với việc đi học về ko có Khánh và Huyền
- Tự do hơn nhỉ - Ngân dang hai tay đón nắng, cười tít mắt. Thực ra nó đang cố xoa đi nỗi buồn. Duy đã làm nó buồn. “ Gì chứ, mình có quen biết gì hắn đâu mà sao bây gờ bị hắn “ xử “ mình lại thấy đau thế này. Đau hơn cả bị người khác đánh hang nghìn lần “
Đột nhiên, một giọt nước rơi xuống tay “ Khóc? Khóc? Tại sao mày lại khóc hả Ngân – Lúc tát Duy cũng vậy - Tại sao? Tại sao? “ – Nó gục xuống
Một bàn tay cầm lấy tay nó đỡ lên
- Shin … shin hả - Nó nghĩ vậy và ngước lên – Đúng mà, tớ biết là cậu ^^
- Sao lại khóc – Shin lo lắng hỏi
- Không có gì ^^ - Nó gượng cười – Chúng mình vào tiệm kem kia làm vài cốc đi !
- ừ, được thôi – Shin cười trừ - Lần này ai sẽ “ chi “đây
- Để tớ cho – Ngân cười đểu - Tớ mới lãnh tiền tiêu vặt bố cho nè ^^
- Ừ, quyết định vậy nhé – Shin nói
- Nhưng … lần sau là đến lượt cậu đấy – Ngân ngây thơ thì thầm với Shin
- ừ được thôi, tuỳ cậu – Shin cười lớn – vào ăn nào! – Shin nắm lấy tay Ngân “ kéo “ nó vào tiệm. Mọi buồn phiền như tan biến hết.



---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nó đang ngồi trên ban công ngắm sao. Nó nghĩ lại lời nói của Shin “ Duy ko đến nỗi vậy đâu, bọn đàn em đó, chỉ là thỉnh thoảng hành động vội vàng mà chưa hỏi y kiến của cậu ấy “ “ Giờ ra chơi tớ thấy Duy “ xử “ bọn chúng vì tội định đánh cậu đấy ^^” …
“ Trời mình đã làm gì thế này “ – Nó day dứt – “ Sao mình nỡ tát Duy chứ, cậu ấy chưa làm gì sai cả “. Cảm giác xen lẫn hạnh phúc, vì nó biết ko phải Duy làm vậy.
“ Mai phải xin lỗi và mong cậu ấy tha thứ thôi ^^ “ – Đi đến quyết định “ sáng suốt ngàn năm “ – Ngân vào phòng ngủ và mỉm cười “ Không phải Duy , ko phải Duy … mình hạnh phúc quá …”

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nó kéo áo Duy ra sau trường:
- Này, xin lỗi cậu ha ^^ - tớ hiểu lầm - tớ sai rồi – Ngân làm ra vẻ hối lỗi
- Bây giờ mới biết hả? Đồ rùa bò! – Duy ngoảnh mặt sang chỗ khác
- Tha thứ cho tớ đi mà … đi mà …- Ngân nũng nịu – Nha, tớ chấp nhận mọi điều kiện cậu giao.
- Thiệt hả - Duy nhìn vào nó, nghi ngờ
- Thật … thật mà – Nó bối rối – N…hưng đừng có … quá đáng … quá đáng nhaz …z
- Vậy cậu phải chấp nhận làm việc này, nếu làm được thì tớ sẽ suy nghĩ lại – Duy lạnh lung dí đầu nó
- Nói … nói nghe xem … xem nào - Ngân lúng túng, nó hồi hộp quá, sợ lại lâm vào tình cảnh của Huyền.
- Làm bạn gái tớ đi – Duy nói như ăn cháo
- Cái … cái gì … - Ngân giật mình

Nhớ thanks nhaz

Mời các bạn đón xem chap 6
 
Last edited by a moderator:
M

mattroitinhyeu_142

chuyện này chưa đọc chi tiết nhưng quen quen ;;)
Nhớ mấy cái tên giống như của minahotokage hay nhocbettyberry nhỉ ????
Chuyện dài quá =.="
 
V

valyn_khanh_hoa

Chap 6:
- Ko thích à? Vậy chịu thôi – Duy định bỏ đi
- Đừng đi – Ngân vội níu áo Duy lại - Tớ … được rồi … đồng ý! Được chưa! – Nó dứt khoát - Tớ đồng ý đó. Bây giờ thì tha thứ cho tớ chứ?
- Để tớ suy nghĩ lại đã – Duy nói rồi bỏ đi luôn.
Ngân đứng như trời trồng nhìn theo bóng dáng của Duy.
“ Tại sao mình lại đồng ý với Duy nhỉ “ – Nó nghĩ “ Chỉ cảm thấy lúc đó, như có một linh hồn vô hình điều khiển bộ não của mình “ – Nó ôm đầu
- Tại sao? Tại sao? – Nó hét lên – Sao bây giờ mình lại hối hận thế này, rõ ràng chính miệng mình nói là “ Đồng ý “ cơ mà T.T
…..
Trong lúc đó, tại phòng tập “ Night “
- Khánh này! – Shin gợi chuyện - Cậu có một cô em gái tên Ngân phải ko?
- Câu này cậu đã hỏi tớ 2 lần, và cả 2 lần tớ đều nói là có, sao cậu cứ hỏi đi hỏi lại mãi vậy? – Khánh nhăn mặt
- Thì là vì … - Shin lung túng – À! Cậu ko bao giờ nhắc đến em gái cậu
Khánh giật mình. “ Thật vậy ư ? “
- Không biết Ngân nghĩ sao, nhưng tớ thấy cậu hơi quá đáng đó – Duy đã đến từ bao giờ - Tớ chưa từng biết là cậu có em gái!
- Thực ra là vì con bé mới nhận lại được bố mẹ!
- Thế à? – Duy ngạc nhiên
- Đúng đó Duy à – Shin giải thích thay Khánh – Theo những gì tớ tìm hiểu ở gia đình cũ của cô ấy thì cô ấy bị lạc mẹ ruột từ khi mới sinh ra ở bệnh viện.
- Về nhà cậu bao lâu rồi? – Duy ra vẻ quan tâm
- Khoảng 5 ngày trước thôi – Khánh khó hiểu – Sao cậu quan tâm thế?
- Ngày mai các cậu sẽ biết thôi – Duy lạnh lung
- Ngày mai ý à? – Shin cười trừ - Chuyện gì vậy ta?
- Có lẽ khá bất ngờ đây – Khánh soi mói
Duy im lặng. Nhìn Duy, ko hiểu sao Shin rất lo lắng, Shin ko xác định được cậu ta đang nghĩ gì. Nhưng tại sao Shin lại lo lắng thế? Cảm giác lâu nay chưa gặp bao giờ.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

7h sáng, tại trường THPT Teitan, đầu giờ …
- Ăn cái này đi – Duy nói rồi đưa cho Ngân một thanh sô-cô-la
- ừ! Thì ăn ^^ - Ngân cầm lấy cho vào miệng
- Lát nữa chúng ta hẹn hò nhé! – Duy đề nghị tỉnh bơ.
- Cái gì? Hẹn hò !!!
Ngân sặc sụa hét lên, cả lớp nhìn vào nó. Duy dẫm vào chân Ngân. Nó bịt miệng lại. Cười trừ với mọi người rồi liếc sang Duy với vẻ mặt khó chịu: “ Hic, đau quá! “. Nó ko hề để ý rằng Quỳnh đang nhìn nó nghi ngờ.
-----
Reng … reng …
- Ôi! Mau thế - Ngân nhìn đồng hồ cười cười. Nó vừa có cảm giác hạnh phúc xen lẫn lo lắng. Duy làm kí hiệu bảo nó ra sau trường. “ Hj, biết rồi “ – Ngân làm kí hiệu trả lời. Hai đứa mỉm cười.
Trường THPT Teitan, phía sau trường …
- Đây nè! – Duy nháy mắt với Ngân
- ừ! đến ngay ^^ - Ngân vèo đến chỗ Duy một cách tự nhiên – Đi đâu đây
- Đi ăn kem! – Nói rồi Duy nắm lấy tay Ngân, hai đứa cùng chạy.
- Từ từ thôi – Ngân cười tít mắt – Làm gì vội dữ vậy ^^
“ Bọn họ đang làm trò gì đây? “ - Tố Quỳnh nấp sau một cây cổ thụ, tự hỏi. Quỳnh quyết định sẽ theo giõi “ 2 tội phạm đáng nghi này “
Duy dừng trước một quầy kem.
- Ồ! Đây là tiệm kem lần trước mình cùng ăn với Shin đây mà! – Ngân bất ngờ - Tớ thích quán này lắm!
- Từng ăn kem? – Duy nghi ngờ - Với Shin hả?
- ừ! ^^ cậu hỏi gì mà mặt nhăn nhó vậy – Ngân véo vào má Duy – Ta vào ăn thôi ( Ngân vội chuồn vào tiệm )
- Này đứng lại! Đau chết mất – Lần này thì Duy nhăn nhó thật
“ Cái gì đây? Tại sao bọn họ lại than thiết thế? Duy chưa từng đối xử với người con gái nào tốt như vậy “ - Quỳnh tức giận – “ Kể cả mình …”
- Kem ngon ko? – Ngân hỏi Duy
- Không ngon! – Duy giận trả lời - Hứ!
- Này, vẫn còn giận hả ^^ - Ngân ngẩng mặt sát mặt Duy soi mói - Người đâu giận zai z-ữ z-ậy? – Nó bật cười - Đồ xấu tính ^^
- Bảo ai xấu tính hả =.= - Duy nói - Chết nè! – Duy trét vào mặt Ngân một ít kem – Ha! Ngộ ghê ^^
- Cái … cái gì …? – Nó trét lại. Lần này là một đống kem cơ – Cho cậu chết nè !
- Kì này cậu chết với tớ!
Hai đứa chạy quanh mấy cái bàn của tiệm kem vắng khách. Quỳnh đội một chiếc mũ lưỡi trai ngồi ngoài quán vỉa hè nhìn vào
“ Hai người đó? Chẳng lẽ, chẳng lẽ … “
-----

- Mệt, mệt quá! – ngân thở dài trên đường về nhà, rồi nhìn sang Duy với ánh mắt “ chết người “ - Tất cả là tại cậu!
- Tại tớ đâu ^^ - Duy cười trừ
- Cậu gây sự trước chứ ai! Cậu ko gây sự trước thì tớ cũng ko lẽ gì mà gây sự với cậu =.=
- ừ được rồi, tớ xin lỗi, xin lỗi được chưa – Duy bật cười thành tiếng
- Biết lỗi là tốt. Trò ngoan lắm! – Ngân sung sướng
Duy nhìn Ngân. Đúng vậy. Chưa bao giờ Duy cười nhiều như hôm nay. Phải chăng là do “ người đó”
- À! Có chỗ này, nãy giờ quên mất – Duy giật mình – Theo tớ! – Duy nắm lấy tay Ngân chạy về hướng phòng tập.
Tại phòng tập of nhóm Night …
- Duy nó hẹn tụi mình ở đây đẻ nói điều gì mà bây giờ vãn chưa đến nhỉ? – Shin càu nhàu
- Cố đợi thêm tý nữa thôi ^^ - Huyền nói - Tớ có linh cảm Duy sắp đến
Huyền vừa dứt lời thì có người mở cửa.
- A! Cuối cùng cậu cũng đến. Duy – Shin mừng rỡ - ủa, đây là … đây là …
Ngân!!!
- Sao hai người nắm tay nhau than thiết vậy? - Huyền ngạc nhiên
- Mọi người vẫn chưa biết à? – Duy nói tự tin – Ngân, cô ấy là bạn gái mới của tớ!!!
1 phút … im lặng …
Và người phá tan bầu ko khí im lặng đó …
- oa! Tuyệt ha! - Huyền long lanh đôi mắt
- Nhưng … nhưng òn Quỳnh … - Shin bối rối hỏi
- Tớ chưa từng xem cô ấy là bạn gái – Duy nói tỉnh bơ – Ko hề có tình cảm
- Vậy còn em gái tớ ? – Khánh giận dữ - Chẳng lẽ cậu cũng muốn đùa cợt nó sao?
- Anh … anh nhận em rồi ư – Ngân sung sướng đến rơi nước mắt
- Ko được khóc! – Khánh ra lệnh – Bây giờ, với cương vị là anh trai của em, anh phản đối chuyện này!
- Là … là em muốn … em muốn … - Ngân buột miệng – Anh đừng trách Duy, là do … em ép cậu ấy đó – Ngân gượng gạo
- Gì cơ?
Khánh và Shin nhìn Ngân khó hiểu chỉ riêng Huyền là nghi ngờ. Duy định nói gì đó nhưng bị Ngân bịt miệng lại:
- Vì thế, anh đừng ngăn cản em – Ngân nói rồi đột nhiên cười lớn – Chúng ta đi ăn để chúc mừng chuyện này chứ?
- Thôi, tớ còn có việc, tớ đi trước đây – Shin cố tỏ vẻ bình thường đi ra ngoài.
Trên vỉa hè …
Mỗi bước chân của một người đang đi trên vỉa hè nặng trĩu. Shin suy nghĩ rất nhiều.
“ Cảm giác gì thế này? Thật khó chịu “ – Shin nghĩ. Cậu ấy chưa bao giờ có cảm giác đó từ bé đến giờ. Như một dao đâm thẳng vào trái tim, khiến Shin đau nhói.
- Sao buồn thế hả anh bạn?
Shin ngẩng lên và thấy Tố Quỳnh đang tựa vào gốc cây cổ thụ gần đo, cười một cách bí hiểm.
- Có gì đâu – Shin nói
- Không thể ko có gì! Hãy nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra vậy? - Quỳnh năn nỉ
- Cậu đừng buồn nhé - Dường như Shin rất muốn nói – Duy … cậu ấy co bạn gái …
- Cái gì? - Quỳnh bất ngờ
- Đó chính là Ngân!!!
- Tớ biết ngay mà - Quỳnh nước mắt dàn dụa- Tớ biết mà …
- Cậu biết rồi ư? – Shin hỏi
- Đúng vậy! Sáng nay tớ đã thấy 2 người đó có gì bất thường rồi - Quỳnh nấc lên - Tớ đã theo dõi
- Cậu thấy được những gì? – Shin vội vàng đỡ Quỳnh lên hỏi
- Tại sao cậu lại quan tâm thế? - Quỳnh khó hiểu
- Tớ … - Shin ngcs ngắc một lúc rồi nói thẳng – Hình như … tớ thích Ngân …
- Thật … thật ư? - Quỳnh vội vàng xoa nước mắt
- Tớ khó chịu, thật sự khó chịu khi thấy 2 người đó thân thiết – Shin tức giận - Tớ ko thể để Duy đùa cợt Ngân được!
- Vậy - Quỳnh chợt buột miệng – Chúng ta cùng tách hai người đó ra!
- Cái gì??? – Shin chợt giật mình
Trong lúc đó, tại phòng tập …
- Thôi được rồi. Ko ăn uống gì hết. – Khánh hả cơn giận – Chúng ta về thôi!
- Thế còn chuyện của em và Duy? – Ngân hỏi
- Tuỳ em thôi! – Khánh nói - Muốn làm gì em tự quyết định =.=
- Em … cảm ơn anh – Ngân suýt khóc
- Đừng làm em gái tôi khóc đấy! – Khánh đi qua Duy, tiện thể nói – Chúng ta về thôi, Huyền!
- Vâng … vâng! - Huyền vội chạy theo Khánh.
Chỉ còn lại mình Duy và Ngân ở trong phòng.
- Tại sao cậu lại làm vậy? – Duy hỏi.
- Cậu biết mà – Ngân cười như mếu.
- Tớ hỏi tại sao? – Duy quát lên - Tại sao cậu lại làm thế? Họ sẽ nghĩ gì về cậu đây?
- Tớ - Ngân bật khóc – Xin lỗi mà …
Ngân gục xuống sàn tập – Xin đừng trách tớ nữa, xin đấy !
- Đừng khóc – Duy nắm lấy tay Ngân đỡ nó lên - Tớ mới là người phải xin lỗi.
- Hu hu … - Ngân nắm hai tay áo của Duy.
- Xin lỗi … vì tất cả - Duy ôm Ngân vào lòng. Duy cảm thấy như vừa làm ai dó quan trọng bị thương, và Duy còn đau hơn cả khi mất mẹ. Tại sao?
 
V

valyn_khanh_hoa

Chap 7:

Tại nhà Nhóm trưởng night, trên chiếc ghế sa long dài cộp và …
- Anh giận à? – Ngân chủ động gợi chuyện với Khánh.
- Hử? – Khánh giả vờ ko hiểu
- Đừng giận nữa mà – Ngân kéo áo Khánh nũng nịu – Đi mà …!
- Anh giận khi nào? – Khánh “ tỏ vẻ “ khó chịu.
- Không thiệt hả? – Nó mở to đôi mắt tròn “ soi mói “ anh trai.
- ừ ^^ - Khánh mỉm cười ( ghi chú : đẹp zai lắm ) – Thâm chí anh rất vui khi em là bạn gái của Duy nữa cơ …
- Thật hả? – Ngân cười ha hả - Em biết ngày mà! ^^ win! Yeah!
- Có điều … - Khánh cắt đứt phút giây zui sướng của Ngân.
- Điều gì ạ? – Nó tò mò.
- Anh có một cảm giác rất lo lắng – Khánh đột nhiên nhỏ miệng - Thật khó chịu !!
- Anh chỉ tưởng tượng lung tung thui – Ngân véo má Khánh - Chẳng có chuyện gì đâu, đừng lo
- ừ, mong là như vậy … - Khánh đổi giọng – mà sao lúc nào nói chuyện với em anh cũng trở nên ngớ ngẩn thế nhỉ? Thôi hum nay nói thế đủ rồi – Khánh đút hai tay vào túi quần đi lên tầng 2.
- ừm, ko có chuyện gì đâu, đừng sợ mà – Ngân tự nói với bản than – mình có Duy bảo vệ mà! sợ gì nữa?
Ngân bước chân ra lan can, leo lên thành để ngồi, hướng mắt về phía những ngôi sao. Lúc nào cũng vậy, chút buồn, chút lo lắng, chút sợ hãi nó lại tâm sự với n~ ngôi sao … nó ngớ ngẩn khi giả vờ hạnh phúc trước mặt khánh và duy để họ ko lo lắng cho nó, còn chính nó lại đang đau khổ …
“ Chúng ta vẫn mãi là bạn thôi … như vậy nhé … “
Nó khóc. Khi một ý nghĩ chợt ám ảnh nó “ Duy ko thật sự thích mình “
-----
Trường THPT Teitan, giờ ra chơi …
- Mẫn Thuý nè, tớ vừa lãnh tiền tiêu vặt từ bố, chúng mình đi shopping nhé ^^ - Ngân chủ động đề nghị Thuý
- Thật á? – Thuý long lanh đôi mắt – Vui quá, lâu nay tớ cầm tiền đi shopping một mình cũng chán !!
- ừ, quyết định vậy nhaz ^^ - Ngân vui lên - Hẹn gặp ở phía trước quán “ Chocolate is the best “ nhaz
- được thui, chỗ nào cũng được! thích thì chiều .
-----
Reng … reng … reng …
Trường THPT Teitan, tan trường …
Thư cười đểu :
- Phải thông báo với 2 người đó là mềnh ko đi cùng họ về home được, và sau đó là đi shopping với Thuý, hum nay chắc zui lắm ^^
“ Slow it down, make it stop … “ - Thư vừa nhảy tung tăng vừa huýt sáo trên con đường vắng. “ Đường này đi có vẻ ngắn hơn đường chính thỳ phải “ Đột nhiên, mắt nó tối sầm lại, khó thở và … ngất
Gần 1 tiếng sau …
Nó mở mắt ra, nó đau quá: “ Hic, có chuyện gì? ủa, sao tay chân mình lại bị trói thế này “ – Nó ngạc nhiên và ngẩng đầu lên – “ Tố Quỳnh !!! Cô ta sao lại đứng trước mặt mình cùng lũ bạn nào quái lạ thế này ?!”
- Tỉnh dậy rồi hả nhóc? - Quỳnh cúi xuống gí sát mặt Ngân
- Đây … đây là đâu? C…ác người muốn … muốn làm gì tôi …? – Ngân sợ hãi.
- Bình tĩnh nào - Quỳnh cười khoái trá – Có gì đâu mà con em phải lo lắng thế, bọn ta chỉ “ xử “ con em tý rồi sẽ tha cho
- Cái … cái gì – Ngân sợ đến nỗi phát khóc – Tôi … tôi đã làm gì sai chứ? Tại sao … các người lại …
- Mày ko làm gì à? - Quỳnh tức giận – Sao mày xảo trá thế? Hôm qua mày vừa mới đi chơi với ai xog? An hem, đập nó cho tao !!
Ngay lập tức, bọn tay chân của Quỳnh xông vào đập Ngân.
-----

Trong lúc đó, ở phía trước quán “ Chocolate is the best “
- Con bé này đi đâu mà lâu thế nhỷ? – Thuý cồn cào – Hay là nó về nhà rùi! Hic, chắc chắn rùi, phải qua nhà nó đập cho một trận mới được!
5 phút sau …
- Tính tong!
Huyên chạy ra mở cửa:
- Ủa, Thuý à? Sao cậu đến tận đây thế?
- Tớ đang bực mình đây >”< - Thuý giận dữ - Hức, Ngân đang trong nhà hả?
- Không … ủa sao bảo đi với cậu shopping mà ?!
- Tớ ko tìm thấy con bé đâu, chạy loăng quăng đâu thế biết ?! Tưởng về nhà trước rùi chớ? – Thuý khó hiểu.
- Lạ nhỷ, ko ở nhà, ko đi với cậu, thế cô ấy đi đâu được chứ? - Huyền hỏi Thuý
- Bà hỏi tui thì tui hỏi ai? – Thuý bắt đầu lo lắng – Hay có chuyện gì xảy ra với cô ấy?
- Có chuyện gì vậy? – Hai cô gái bất ngờ khi thấy Duy tiến đến gần.
- Duy à - Huyền lo lắng – Ngân … ngân … cô ấy biến mất rồi!
- Sao cơ? – Duy vội hỏi.
- Cô ấy hẹn đi shopping với tớ, tớ đợi ở chỗ hẹn mãi chả thấy đâu >”< - Thuý nhăn nhó - Tưởng là về nhà trước rùi ai ngờ đến cũng chả thấy đâu?
Đột nhiên, trong đầu Duy nghĩ về câu nói tuần trước của Quỳnh: “ Anh à! Em sẽ ko để ai cướp mất anh đâu! “
“ Chẳng lẽ “ – Duy nghĩ rồi hốt hoảng chạy về phía nhà kho của trường.
- Này! Chạy đâu nhanh dữ vậy ? - Thuý hét to, định đuổi theo rồi quay lại nói với Huyền – Này, bà mau gọi anh Khánh ra đi theo, nếu ko biết đường thỳ phone tui, tui phải chạy theo Duy đây! Nói rồi cô nàng phi ngay. Huyền vội chạy vào nhà …
- Khánh à! Cậu chủ à! Mau ra đây, có chuyện lớn rồi!
- Làm gì mà hốt hoảng vậy? – Khánh đang yên vị trên chiếc ghế trong phòng.
- Cô chủ … cô chủ mất tích … tích rồi! - Huyền thở dốc ( Mới chạy được một đoạn thôi mà )
- Cái gì ? – Khánh đứng bật dậy – Ko có tin tức gì sao?
- Cậu chủ phải đi ngay thôi! - Huyền lấy lại bình tĩnh – Lúc nãy hình như anh Duy phát hiện ra điều gì nên chạy đi đâu á! Thuý đuổi theo rồi, chúng ta phải nhanh … nhanh
- Đi thôi! – Khánh nắm lấy tay Huyền chạy.
- Ối! Cậu chủ ơi! Từ từ thôi!
-----
Tại nhà kho trường Teitan …
Rầm!! Duy đá cửa xông vào. Quỳnh giật mình chạy ra ngăn.
- Làm gì đây? – Duy tức giận ( Đưa mắt tìm kiếm xung quanh)
- Anh Duy, hãy nghe em giải thích! - Quỳnh vội chạy lại chắn ngang Duy ko cho Duy thấy gì hết.
- Cứu … cứu … - Một ai đó thều thào.
- Là tiếng của Ngân! – Duy nhận ra, rồi xô ngã Quỳnh ko thương tiếc – Ngân! Ngân!
Duy chạy qua mấy cái bàn đã cũ xì, sắp gãy chân. Duy nhận ra Ngân bị một tụi con gái đánh xây xát hết cả người …
- Tụi bây làm gì ở đây? – Duy hét lên.
Lũ con gái kêu la hoảng loạn, bỏ chạy. Duy tính đuổi theo nhưng cảm tính bảo anh quay lại chỗ Ngân.
- Ngân! Ngân à! – Duy đỡ con bé dậy
- Ko … sao … mà – Ngân nói với giọng yếu ớt, nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc - Tớ biết, cậu … cậu sẽ đến
- Sao ngốc thế? Sao lại đi một mình vào đường vắng vậy?
- Tớ có sao đâu mà … tớ … tớ vẫn khoẻ này – Ngân từ từ đưa tay lên chạm vào má Duy, nhưng lại đột ngột rớt xuống.
- Ngân! Ngân! - Duy hét lên sợ hãi
Duy vội bế Ngân lên, chạy ra …
- Dừng lại! - Quỳnh níu áo Duy
- Thả tay ra! – Duy nói lạnh lung.
- Sao cậu nỡ đối xử với tớ như vậy? Tớ mới là bạn gái của cậu đây này! - Quỳnh nức nở.
- Im ngay! – Duy giật phắt tay Quỳnh ra – Tôi chỉ muốn nói: Nếu cô còn động vào Ngân thì ko yên với tôi đâu!
Nói rồi Duy đi ra ngoài. Cùng lúc đó Thuý, Huyền và Khánh đến …
- Sao thế này? – Khánh lo lắng – Sao nó lại ngất?
- Chuyện dài lắm, mau gọi cấp cứu đi! – Duy ra lệnh cho Thuý
- ừ, gọi liền đây – Thuý mở điện thoại ra … - alo, cho hỏi đây là 113 ạ?
-----
Trong bệnh viện …
Duy và Khánh ngồi cùng ghế chờ. Im lặng …
- Đã đến lúc chúng ta phải nói chuyện với nhau như 2 người đàn ông … - Khánh chủ động nói với Duy.
- Cái gì? – Duy khó hiểu
- Cậu … hãy chia tay với em gái tớ đi! – Khánh lạnh lùng nói …
 
V

valyn_khanh_hoa

Chap 8:
- Cái gì? – Duy ngoảnh mặt ngay sang Khánh.
- Cậu biết t nói gì mà – Khánh nhìn Duy.
Hai người nhìn nhau như muốn dành giật một người con gái …
- Cậu thật sự ko yêu Ngân, phải ko Duy – Khánh hỏi.
- Sao … sao? Cậu … nói cái gì ngớ ngẩn vậy?
- Ko, cậu là người ngớ ngẩn thỳ có, à mà ko, người ngớ ngẩn nhất phải là em t, vì nó ngây thơ tjn rằng cậu thật sự thích nó ,mà thật ra…
- Khánh à ! …
- Cậu đang sử dụng nó để tránh mặt Quỳnh !!!
Im lặng … Duy mở to mắt nhìn Khánh.
“ Tại sao Khánh biết hết vậy? “ – Duy nghĩ.
- Làm gì có chuyện đó – Duy cười cười - Tớ … sao có thể …
- Cậu hãy nhớ chúng ta là bạn thân của nhau, và tớ hiểu hết những suy nghĩ của cậu – Khánh nói như có ý doạ dẫm
Duy nhìn xoáy vào mắt thằng bạn. Có một cái gì đó lo lắng và buồn. Có phải tất cả là vì Ngân?
- Có phải cậu lo rằng Ngân sẽ ko đc sống yên ổn khi làm bạn gái của mình ?
Khánh ngạc nhiên nhìn Duy. Lần này lại chính là Duy nói đúng.
- Đừng lo! Sẽ ko xảy ra chuyện này nữa đâu! – Duy đứng bật dậy.
- Cậu … - Khánh chưa kịp dứt lời thỳ …
- Tớ hứa đấy! Bây giờ việc của cậu là chăm sóc Ngân! Tớ đi đây! – Duy đút hai tay vào túi quần, lạnh lung bước đi. Mặc Khánh ở lại nhìn trưng trưng vào bong thẳng bạn đang khuất dần sau những cánh cửa bệnh viện.
- Đây có phải là người nhà của cô Nguyễn Thuỳ Ngân ko ạ? - Một cô y tá bước ra từ cửa phòng bệnh viện.
- Vâng! Tôi là anh trai của cô ấy! – Khánh đứng bật dậy.
- Cô Ngân đã tỉnh, cháu vào nhé!
- Vâng! Cảm ơn rất nhiều – Khánh cúi đầu lễ phép rồi vội chạy vào phòng bệnh.
Ngân đang đưa mắt nhìn xung quanh.
- Đây là đâu anh?
- Bệnh viện – Khánh rưng rưng nhìn Ngân – Em có đau ko?
- Đau gì à? – Ngân cười tít mắt – Em ko sao, anh đừng lo nhé ^.^
- Bị thế mà còn bảo ko sao à? – Khánh trách
- Thiệt mà! Anh nhìn em nè! – Ngân khẽ cử động bàn chân – Hý, em siêu hỳ ^.^
- Thôi được rồi! Em cứ nghỉ đy, ngày mai ko phải đi học đâu – Khánh nói.
- Ukm. ^^ - Ngân đột nhiên sững lại - ủa? Duy có đến đây ko anh?
Khánh ko trả lời .
- Anh! Anh – Ngân lắc lắc vai anh trai – Duy đâu? Trước khi ngất em thấy cậu ấy mà?
- Cậu ấy … Đi rồi ! – Khánh nói khẽ.
- Thế … à …? – Ngân có vẻ thất vọng.
Reng … reng … - Tiếng chuông điện thoại của Khánh. Có tin nhắn mới.
- Thôi, anh về đây! Huyền bảo muốn lên đây thăm em.
- Ukm. Anh về đi ^^
- Em ko sao chứ? – Khánh lo lắng hỏi.
- Uk. Ko sao ^^ Anh cứ về đi – Ngân dục Khánh
- Uk. vậy nhé! Anh đi đây – Khánh ra ngoài đóng cửa lại. Chỉ còn mình Ngân trong phòng bệnh
“ Duy đi rồi sao? “ – Nó nghĩ
-----
Trường THPT Teitan, cuối giờ …
- Sao cơ? – Shin bất ngờ
- Cô chủ bị ngất - Huyền giải thích – Nhưng bây giờ ko sao rồi ạ!
- Sao lại ngất – Shin lo lắng hỏi.
- Cô chủ bị đánh … - Huyền nói
- Ai đánh ?
- Là một bọn con gái đầu gấu ạ! - Huyền cắn móng tay – Và … và …
- Và ai? – Shin tò mò
- Là Tố Quỳnh …
“ Cái gì “ – Shin tức giận “ Con bé đó đã hứa với mình là ko làm gì Ngân mà?! “
- Hỳ, chúng ta đi thăm cô chủ nhé! ^.^ - Huyền đề nghị Shin.
- Ukm. được rồi
Shin và Huyền cùng đi tới bệnh viện …
- Ngân à! - Huyền khẽ đẩy cửa gọi
- Đây nè! - Ngân tít mắt cười – Oh! Shin ^.^
- Cậu ko sao chứ? – Shin lo lắng
- uk. Ko sao ^.^
- Chân bó bột thế này mà ko sao hả? – Shin nói
- Không đau mà ^.^ - Ngân gượng gạo - Một chút thôi.
- Uk. lần sau cậu nhớ cẩn thận nhé! – Shin cười
- Uk. ^.^
- Cô chủ sắp được xuất viện rồi! - Huyền mừng rỡ - Nghe bác sĩ bảo chân 3 ngày nữa. Mai là chủ nhật Huyền sẽ đến chơi với cô chủ cả ngày haz ^.^
- Uk. Nhớ nhaz – Ngân đểu giả - Ngoắc tay hứa nào!
Hai đứa cùng ngoắc tay. Cả Ngân, Huyền và Shin đều cười vui vẻ. khi Huyền và Shin vừa đi, cánh cửa bỗng mở ra …
- Ủa? Duy đó hả? – Ngân ngoái người nhìn ra.
Duy từ từ tiến lại giường bệnh:
- Nè, sao giờ này mới đến hả - Ngân trách “ yêu “
- Sorry ^.^ - Duy mỉm cười
- Người ta tỉnh từ hôm qua, bây giờ mới thấy mặt bạn trai, thử hỏi có giận ko – Ngân ngoảnh mặt đi chỗ khác, định giận.
Tách! Duy bấm máy ảnh.
- Ủa? Sao vậy? – Ngân tò mò ngoảnh lại
- Ha ha, tớ chụp được khoảnh khắc cậu giận rồi nè. – Duy cười khoái trá.
- Đâu, cho bà xem tý nào – Ngân nhăn mặt.
- Ko! Tớ tả cho mà tưởng tượng nè - Mặt mũi nhăn nhó, mắt nhắm tít, má thỳ đỏ lên, buồn cười thật . – Duy ôm bụng.
- Đưa ko – Ngân giơ chân lên đinh đá Duy – Á! – Nó hét len rồi ôm lấy chân mình.
- Sao thế? – Duy vội chạy lại đỡ bàn chân bó bột của Ngân
- Đau chết – Ngân kêu la
- Sao lại giờ chân lên – Duy trách
- Tại tớ muốn xem hình tớ - Ngân nhăn nhó. Nó cười đều rồi nhanh tay giật phắt máy ảnh của Duy – Ha ha, tóm được rồi – Nó nhìn vào trong – Cái… cái gì thế này ?! Xấu quá _ __!
- Ukm …
- Xoá đi! – Ngân nũng nịu.
- Ko, tớ thấy nó dễ thương cơ! – Duy trả lời.
- Cài … gì? – Ngân bất ngờ.
- Thật đó – Duy ghé sát mặt Ngân - Rất ư là dễ thương!
Nói rồi Duy giật lại máy ảnh, cười rồi nói to:
- Dễ thương lắm! pái pai! Hẹn mai gặp lại - Rồi Duy chạy ra cửa, chuồn nhanh.
- Thật ư? – Ngân tự hỏi một mình. Con bé đỏ mặt …
-----
- Ngân làm sao mà cả sang nay cứ cười tủm tỉm vậy - Huyền vừa cắt táo vừa hỏi.
- Hý, làm sao đâu! – Ngân nói rồi lấy hai tay ch đôi má đỏ ửng.
- Ko làm sao à! - Huyền soi mói – Rõ rang là có gì mà! Má cậu đỏ ửng lên hết rồi!
- Thật, thật hả - Ngân hỏi rồi vội lấy miếng táo ăn nhanh - Tại … tớ … tớ muốn ăn táo ! _ __ !
- Hy, thế thật sao?
- Uk >”< - Ngân “ thành thật “
- Ukm. Vậy thôi chúng ta ăn táo nhé!
Trong lúc đó, tại nhà Duy …
Tên này đang ngắm màn hình vi tính của nó.
- Sao nãy giờ ngắm vi tính hoài vậy? – Shin đang ở đó, hỏi.
- Ko có gì! – Duy ha hả cười.
- Ko có gì mà cậu cười ha hả vậy sao? Ko thể nào – Shin nghi ngờ
- Ko thật mà! – Duy bối rối.
- Ko tin nổi _ __! – Shin tiến về phía Duy
Duy vội lấy tay che màn hình máy tính. Nhưng Shin khéo léo gỡ đôi tay đó ra …
- Ủa! Là hình của Ngân! – Shin bất ngờ - Sao câu có ảnh cô ấy?
- À … - Duy bối rối – Hôm qua tớ chụp đó! Nhưng cũng dễ thương, đúng ko? ^.^
- Uk. – Không hiểu sao Shin lại cảm thấy khó chịu ” Lẽ nào Duy, cậu ấy thật sự thích Ngân? “
 
V

valyn_khanh_hoa

Pic đó cũng chưa xong :)):))

bạn ý of rồi

giờ làm sao trời :(:)((

______________________________________________-
 
V

valyn_khanh_hoa

Chap 9:
- Thôi! Tớ về đây! – Shin đi ra phía cửa.
- Này! Sao về nhanh dữ vậy? – Duy nói
- ukm. Còn nhiều việc cần xử lý chứ ko phải ngồi chơi như cậu đâu
- Chài ôi! – Duy phỉnh mũi ( rất ư là kute ) – Làm gì nghiêm túc dư vậy?
- Ha, ko có gì, quá khen! – Shin đột nhiên cười phá lên – Chăm sóc tốt cho Ngân nhé!
Shin vội đi, mặc cho Duy đứng ngơ ngẩn.
Tại công viên, trên chiếc xích đu, Shin đang ngồi ngẫm nghĩ …
“ Gì thế này? Mình là người thứ 3 ư? “
“ Nhưng rõ rang mình quen Ngân trước Duy ?! “
“ Nhưng … tình cảm của Ngân … và Duy … lại dành cho nhau “
“ Tại sao? Mọi thứ lại rối tung vậy? “
Shin vò đầu bứt tóc.
- Cậu làm sao vậy? - Một giọng nói vang lên.
- ủa? – Shin ngẩng mặt lên – Thuý à? – Shin cười hỳ
- uk. Lúc nãy cậu bị làm sao vậy? – Thuý có vẻ lo lắng.
- ko sao mà ^.^
- Có mà
- Ko sao
- Có
- Ko sao
- Có! Nè nè, nên nhớ tớ là con gái nhaz – Thuý ngồi xuống chiếc xích đu – Chúng ta có thể chia sẻ mà ^.^
- Thực ra … - Shin định nói thỳ đột nhiên – Này, cậu có thấy Duy có vẻ thích Ngân ko?
- Ukm. Có thể … - Thuý buột miệng.
- Họ thích nhau thật sao? – Shin nắm lấy hai tay Thuý, vô vọng – Xin lỗi! – Shin lại thả ra …
- Cậu … cậu … có phải … - Thuý ngắt ngứ.
- Tớ … thích Ngân! – Shin cúi đầu.
- Thật … thật sao? – Thuý bối rối.
- Tớ thật sự khó chịu khi họ bên nhau.
- Ukm. Có lẽ họ … thích nhau đó! – Thuý nói.
- Thật sao? – Shin ngẩng lên với ánh mắt tuyệt vọng.
- Tớ nghĩ vậy – Thuý nói – Duy luôn luôn bảo vệ Ngân, Ngân luôn luôn làm Duy cười. Họ thật sự rất hợp nhau. Xin lỗi nhưng cậu nên đặt niềm tin vào nguwoif con gái khác đi!
- C-cái gì?
- Tớ nói cậu hiểu mà, cậu đâu có để ý những người thích cậu, bên cậu dù ai đó với cậu tính cách khác nhau hoàn toàn. – Thuý lạnh lung.
- Cậu …
- Tớ … thích cậu – Thuý vội đứng lên, rồi chạy đi.
- Này! Cậu nói gì thế? – Shin bối rối đứng lên, đuổi theo Thuý. Chàng trai nhanh chóng chạy ra trước mặt Thuý, chặn đường.
- Cậu … vừa nói gì ? – Shin thở hồn hộc.
- Cậu ko thích hả - Thuý hỏi trống rỗng.
- Tớ …
- Tại sao tất cả mọi người đều nhận ra, chỷ riêng cậu? – Thuý bắt đầu khóc – Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, nhưng tích cách hoàn toàn trái ngược nhau, cậu luôn bảo ban tớ phải chăm chỷ học hành, chính vỳ điều đó t mới được yên vị ở ngôi trường đó, cậu là tất cả của tớ! – Thuý ôm chầm lấy Shin – Chỉ cần cho tớ một phút thôi, Shin à! Chỉ một phút …
- Một phút thôi ư? – Shin từ từ nhận ra sự ấm áp – Chúng ta hãy thế này mãi mãi nhé!
- Thật, thật sao? – Thuý vội ngẩng mặt nhìn Shin
- Uk.
- Đây ko phải giấc mơ chứ? – Thuý lắc đầu – Là sự thật, sự thật …
“ Xin lỗi, tớ đã ko nhận ra, hay là người tớ thích ko phải là Ngân mà là cậu, một tình yêu đến giây phút quan trọng mới nhận ra? Shin, mày thật là ngốc, bây giờ mày mới xác định rõ tình yên duy nhất của đời mày là dành cho Thuý, đừng bỏ rơi cô ấy” – Shin nghĩ.
-----
Trong lúc đó, tại nhà Khánh …
- Cậu chủ, ăn cơm được rồi! - Huyền nói vọng lên tầng.
Khánh đi xuống với bộ mặt rầu rầu.
- ủa, cậu chủ sao vậy cà? - Huyền tỉnh bơ hỏi
- Ngân có làm sao ko?
- Dạ, cô chủ ko có làm sao đâu ạ! Cậu chủ yên tâm! - Huyền cười cười - Cậu chủ lo lắm à?
- Lo đâu mà lo! – Khánh bối rối – Hoagf tử nổi tiếng lạnh lung như t còn lo cho ai nữa
Cốp !!! (Ôi bà con sẽ vô cùng sững sờ khi nghe tjn này! ) Huyền cốc vào đầu Khánh!
- Cậu chủ thiệt là vô tâm! Hứ - ko them chơi nữa - Huyền ngoảnh mặt đi chỗ khác
- Tuỳ – Khánh nói bình thường nhưng lòng thỳ bồn chồn – Đi mua cho t tý nước.
- Tủ lạnh đầy mà! - Huyền nguýt
- Ko thích, đi mua nước mía về đây! – Khánh nhăn mặt ra lệnh.
Huyền ko dám cãi, vội chuồn nhanh ra ngoài cổng, để lại mình Khánh ôm bụng cười: “ Ngố thiệt “
-----
Trên đường …
Huyền độc thoại …
- Tên Khánh đó là đồ ác độc!
- Hắn kiếm cớ để bắt nạt mình đây mà!
- Thật là đồ ……………….. ************aaa …………….
Huyền vừa hét lên thỳ … Vèo! Một chiếc xe lạng lách đi qua làm một bác người lớn bị ngã. Huyền vội chạy lại, đỡ bác dậy:
- Bác ơi! Bác có làm sao ko ạ? - Huyền vội hỏi han lo lắng.
Ko một tiếng trả lời, hình như bác ấy đã ngất. Huyền vội rút điện thoại ra:
- Alo! 113 phải ko ạ, mau giúp cháu, ở đây trước cổng TTTM có một bác bị xe liệng qua ngất rồi !!!
-----
10 phút sau …
Tiếng xe bệnh viện đến. Huyền đưa bác đến tận bệnh viện.
- Cô là người than của bệnh nhân? – Y tá hỏi khi ở bv.
- Dạ ko ạ! Cháu gặp bác ấy giữa đường ạ!
- Ukm. Vậy cô có thể về được rồi. Chúng tôi cần giữ bệnh nhân lại để kiểm tra!
- Vâng … ạ …
Huyền bước đi. Cô bé bỗng có một cảm giác khó chịu như người thân của mình bị thương.
" Ngày mai nhứt định phải đi thăm bác ấy! " - Huyền quyết định ( nắm chặt tay lại khí thế lắm ) - Oái! Quên mua đồ cho cậu chủ rồi! - Nói rồi Huyền phi nhanh vào quán nước.
Trong lúc đó, tại nhà Khánh
- Gr-ừ! Con bé này, mà thấy mặt nó mình phải xử mới được! - Khanhs tức giận _ __!
-----

Tiếng còi ô tô tự động làm Huyền chạy ra ngoài cửa. Khánh đang dìu Ngân ra khỏi ô tô
- Oa! Cô chủ về! - Huyền vui mừng định ôm chầm lấy Ngân khi thấy Ngân đã xuất viện về nhà.
- uk - Ngân cười tít mắt - Huyền à t khỏi hẳn rồi! Vui quá!
- Có thật là hôm nay em đi học được ko? - Khánh lo lắng hỏi Ngân
- Anh hay thật đó! - Ngân cười - Bác sĩ cho em xuất viện thỳ chứng tỏ sức khoẻ của em cũng đã ngang tầm " hero " rồi
- Hay quá! Vậy chúng mình mau vào ăn com rồi đi học ^.^ - Huyền cầm tay Ngân dắt vào phòng khách - Huyền chuẩn py. hết đồ ăn ngon rồi nè
- Oa! Hay quá - Ngân chắp tay sung sướng - Lại được ăn cơm nhà rồi, nhớ quá!
-----
20p sau, trên đường đi học ...
- Này, em vẫn đi tốt chứ? - Khánh hỏi.
- Tốt ạ! - Ngân trả lời - Cảm ơn anh ^^ đã quan tâm


- Ai quan tâm em cơ _ __! - Khánh chối - Chỷ là anh lo lắng cho em gái của anh thôi!
- Cậu chủ giấu đầu hở đuôi nhé - Huyền cười đểu
- C-cái gì =.=?
- Hé, cậu chủ tự hiểu - Huyền nắm tay Ngân - Chúng ta đi nhanh chút đi, sắp muộn học rồi
- uk ^^
Tại trường Teitan ...
Reng ... reng ...
Tiếng chuông tòng vang lên, mọi hs đã ngồi đúng vị trí ...
Thỳ có hai hs chạy vội vào
- Hộc ... hộc ... - Thuý thở tới tấp - Mệt ... mệt ...
- Có gì đâu mà mệt? - Shin cười hỏi.
Hai người nhìn cả lớp, cả lớp nhìn hai ng`...
- Oái! Shin nắm tay Thuý! - Một tên trong lớp hét lên.
- Oa! Shin, cậu thích Thuý hả?
- Hai ng`thật đẹp đôi!
Những lời nói dưới lớp vang lên làm Thuý đỏ cả hai mặt, nhưng Shin thỳ ko. Chàng trai nắm tay cô gái, dắt lên bục giảng, tuyên bố:
- Từ hôm nay, Thuý sẽ là bạn gái của t! - Shin nói trước sự ngỡ ngàng của các cô gái #
Cai gì? Bạn ... bạn gái?

 
V

valyn_khanh_hoa

Chap 10:

Tất cả sững sờ trước tin này của Shin. Mọi người đều trừng mắt nhìn 2 người họ như tỏ ý nghi ngờ. Rồi họ xôn xao ...
- Sao Shin lại thích Thuý được nhỷ?
- Sao lại ko thể? Họ chơi với nhau từ nhỏ cơ mà! Gia đình lại ngang hàng ...
- Nhưng, Shin thích học tập, còn Thuý lại hoàn toàn ngược lại. Tuy lực học của Thuý rất tốt nhưng dường như cô ấy ko thích?
- Người ta bảo những người tính tình trái ngược nhau or ghét nhau thường " nên duyên " mà
Hs ko ngớt bàn tán. Nhưng Ngân ngớ người nhìn Shin và Thuý, thật trùng hợp - Shin và Thuý cũng nhìn Ngân. Huyền bắt đầu nghi ngờ ( Bao giờ Huyền cũng là thông minh nhất )
-----
Reng ... reng ...
Kết thúc buổi học. Shin định ra về với Thuý thỳ bị Huyền giữ lại.
- Thuý! Cậu ra về trước đi, t có chuyện quan trọng này mún hỏi Shin đó! - Huyền đề nghị.
- Uk. Nhanh nhé! - Thuý quay đầu đi.
5 phút sau ...
- Cậu ... thực sự ko thích Thuý hả? - Huyền đột ngột hỏi.
Shin giật mình:
- Cái ... cái gì?
- Cậu chỷ cần trả lời t thôi! - Huyền lạnh lùng.
- Ukm. Cậu buồn cười thật! Ko thích Thuý sao t lại làm bạn trai của cô ấy! - Shin cười gượng gạo.
- T thấy 2 người ko hề có tình cảm. - Huyền buột miệng. - À mà ko, phải là cậu ko có tình cảm với Thuý. T chưa từng thấy ai tuyên bố rằng mình có bạn gái một cấch lạnh lùng như vậy. Lúc ở trên bục, t chỷ thấy mỗi mình Thuý đỏ mặt thôi. Shin à! Cậu làm t nghi ngờ rồi đó!
- Thất ... thật sao? - Shin vẫn cố giữ bình tĩnh - Ai ... ai nói ko đỏ mặt là ko thích ... _ __ Cậu ... cậu hiểu lầm rồi - Shin cố gắng giải thích.
- Nói thật với t đi! - Huyền nhăn mặt.
- Thật ... thật ra ...
- Là cậu thích Ngân phải ko? - Huyền nói.
Shin bất ngờ:
- Đâu ... đâu có ...
- Đừng dối t nữa! - Huyền tiếp tục.
- Nhưng sao cậu lại cho rằng t thik Ngân chớ?
- Cai đó chỷ cần tinh mắt là nhận ra thôi!
Cơn gió ùa qua làm Shin lạnh giá.
1 phút im lặng ...
- Được được rồi! - Shin thở dài - Đã đến nước này thỳ t nói luôn vậy! Tớ thik Ngân! Nhưng Ngân lại thik Duy. Tớ ko hiểu tại sao? Người Ngân thân trước là t mà! T muốn giật lại cô ấy từ tay Duy. Nhưng t chả biết làm cách nào. Đúng lúc đó, Thuý đã nghĩ ra 1 cách ... là thế này đây!
- Thế ... Thuý có thik cậu ko? - Huyền tiếp tục.
- Có ... - Shin nói.
- Cậu nên từ bỏ Ngân đi! - Huyền bước đi, ko quên nói một câu.
- Tại sao chứ? - Shin bất ngờ.
- Bởi vì ... - Huyền ngếch mặt ra sau - Duy ... cậu ấy có lẽ đang thik Ngân. Hai ng` đó ...
Huyền ngoảnh mặt lại. Cô ấy bỏ đi. Để lại Shin đứng ngơ ngác. " Mình đoán ko sai mà ... "
-----
Tại bệnh viện ...
- Cháu chào bác! ^.^
Huyền vui hẳn lên khi thấy bác đã tỉnh lại. Bác ngồi dậy:
- Cháu là cô bé tốt bụng đã giúp bác hôm wa phải không? Cảm ơn cháu nhé!
- Ý - Huyền vội vàng chạy lại đỡ bác - Bác khoan đã ngồi dậy, bây giờ bác vẫn chưa khoẻ hẳn mà.
- Uk. Bác ko sao.
- À, thật thất lễ quá, cháu vẫn chưa biết tên bác ...
- Bác tên Hùng, còn cháu?
- Cháu tên Huyền ạ! ^.^
- Huyền?
- Vâng, cháu rất vui vì ít ra đây là tên thật của cháu ...
- Ủa, dó là tên bố mẹ đặt cho, sao lại " tên thật " hay ko?
- Dạ - Huyền đột nhiên cúi sầm mặt - Cháu là trẻ mồ côi. Người ta tìm thấy cháu bên cạnh có một tờ giấy ghi tên ...
- Vậy ... vậy sao? - Bác Hùng cảm động - Thật xjn lỗi cháu. Bác đã ...
- Ko sao bác à - Huyền đột nhiên lau nước mắt - Ủa, sao lúc nãy cháu thấy bên ngoài có nhiều người mặc áo, đeo kính đen sợ lắm bác à T.T
- À, đó là vệ sĩ của bác đó ^.^
- C-cái gì? V-vệ sĩ?
- Uk. Cháu ko thích hpj sao? - Bác Hùng cười hỏi.
- Vâng, trông họ hung dữ ghê - Huyền sợ sệt
- Ko sao đâu cháu, trông họ thế thôi chứ hiền lắm ... - Bác Hùng đột nhiên ngừng lại - Ủa, cháu đem theo thứ gì trên tay đó?
Huyền nhìn vào cái bao giấy:
- Á, cháu quên khuấy đi mất, cháu có đem theo ít bánh bao cho bác ăn! Cái này ngon lắm bác à
Huyền mở bao ra lấy đĩa và thìa mời bác Hùng ăn. Bác nhìn Huyền " Mình cảm giác nó thật giống con gái mình, cả cái tên cũng vậy ... lẽ nào ... "
- Uk. Tóc cháu rối rồi kìa! - Bác Hùng cười đùa
- Ủa, thật vậy sao? - Huyền vội vàng xoa lại tóc
- Lấy cái lược này mà chải nè ^.^ - Bác Hùng đưa cho Huyền một chiếc lược con gái
- Vâng ạ! ^.^ Ủa mà sao bác có lược con gái hay vậy cà?
- Bác mua cho con gái của bác đó! - Bác Hùng nhẹ nhàng nói
- Vậy chắc con gái bác rất dễ thương ... - Huyền cười tít mắt
- Nó mất tích từ khi mới sinh ... Bác chỷ mua đợi một ngày nào đó nó trở về ...
- V-vậy ... ạ ... Cháu ... xjn lỗi - Huyền có vẻ hối hận
- Ukm. ko sao mà, cháu cứ chải đi.
- Vâng - Huyền chải tóc chỷ mất một phút ( Tóc dài mà sao chải nhanh ghê >.< ) - Đây ạ! - Nó cầm lược trả cho bác.
- Uk. - Bác Hùng đón lấy, giấu kỹ.
- Ôi chết rồi! - Huyền nhìn đồng hồ - Cháu phải về nàh nấu cơm đây ạ, cháu xin lỗi bác! - Huyền cúi đầu chò rồi mau mắn chuồn lẹ.
- Uk. chào cháu - Bác Hùng nói khi nó đã đi khuất. Bác nhổ một sợi tóc trên đầu mình, rồi gọi vệ sĩ vào.
- Anh đưa đến trung tâm 2 mẩu tóc anyf, xác định xem có phải là cha con ko?
- Vâng - Chàng vệ sĩ cầm 2 mẩu tóc, phi ngay đến TT
" Mong rằng điều mình nghĩ ... sẽ đúng ... con gái yêu ... " - Bác Hùng nghĩ
-----
- Sao về muộn dữ vậy? - Khánh nhăn mặt
- X-xin lỗi ... t - Huyền thở hồng hộc - T có việc ở bệnh viện
- Việc gì? - Khánh " cất mắt " khỏi tờ báo
- À, thăm một bác đáng kính t gặp giữa đường ý mà, mà - Huyền giật mình - Chuyện này dài lắm, bây giờ t phải đi nấu cơm cái đã
- Ko cần, t nấu rồi
- Hả? - Huyền cực-kỳ-bất-ngờ-trước-tin-hot - Cậu ... cậu chủ nấu rồi ư?
- Uk. Nấu rồi - Khánh đỏ mặt - Làm gì mà hoảng dữ vậy? - Khánh chuyển sang tức giận
- À ... à ^.^ Ko có gì 0.0 - Huyền ngắt ngứ - Chỷ ... chỷ thấy hơi lạ ...
- Lạ lùng gì, mau soạn ra ăn thôi! - Khánh lảng sang chuyện khác
- V ... vâng ^.^
-----
Tại công viên, trên chiếc xích đu ...
- Chúng ta ... ko nên làm thế nữa, Thuý à - Shin chợt đề nghị
Thuý giật mình ...
- Làm gì cơ?
- Làm người yêu của nhau. Huyền đã biết hết rồi - Shin vò đầu
- V ... vậy sao? - Thuý cúi mặt xuống - Có lẽ ... t nên đi ...
- Đi đâu cơ? - Shin nhìn vào Thuý
- Một nơi xa nơi đây - Thuý nhìn vào bầu trời.
- Cậu ... đi đến đâu? - Shin có vẻ lo lắng - Người phải đi là t!
- Ko, t là người làm hỏng mọi chuyện. - Thuý cúi gầm mặt xuống - T sẽ chôn dấu tình yêu đối với cậu. Vì thế đừng lo, shin à!
Thuý đứng dậy, bước đi. Shin chỷ đơ ra nhìn, chẳng còn biết làm gì. Chỷ thấy lo lắng một cách khó hiểu.
" Thuý, xin lỗi, t ko biết là t có thích cậu ko nữa " - Shin nghĩ

Tan trương, THPT Teitan …

- Này, chiều nay đi công viên chơi chứ? - Duy đề nghị với Ngân
- Chỷ có 2 chúng ta à? - Ngân ngây ngô hỏi
- Ko, Nhóm night tổ chức - Duy nghĩ ngợi - Có ai nhỷ, 3 tên trong hội này, rồi cả Huyền, Thuý và Ngân nữa
- Thú vị vậy sao? - Ngân nhảy cẫng lên vui sướng - Cuối cùng cũng đc đi chơi đầy đủ một bữa!
- Này, làm gì vui dữ vậy đi chơi thoy mà - Duy nhìn Ngân khó hiểu
- Ừ, vui hơn cả tưởng tượng! - Ngân ôm chầm lấy Duy
- Ý, thả ra xem nào - Duy đỏ mặt
Ngân đột nhiên thả ra, rồi bối rối giải thích:
- À á, quên khuấy mất - Ngân đỏ mặt - Tại ... t vui quá mà ...
- Ukm. Thôi, mau về nhà thay quần áo rồi đi! - Duy cầm tay Ngân dắt ra ngoài
- Từ từ nào - Ngân cười tít mắt rồi cùng đi với Duy.
-----
Tại công viên TT
- Đúng giờ rồi, cũng đầy đủ rồi - Shin nói
- Chơi trò gì nhỷ? - Huyền cười đểu
- Tuỳ các cậu - Khánh nói ngắn gọn
- Hay vào kia đi! - Thuý lạnh lùng chỷ tay vào hang động ma quỷ
- Á! - Ngân sợ hãi nép sau Duy - T sơ ... sợ ma ... lắm, hổng dám vào đâu
- Đi cả đội mà, sợ gì! - Duy cười
- Ừ, vào đó đi! - Khánh đồng tình
Tất cả quyết định vào trong hang. Ngân nắm chặt áo Duy, run bần bật. Huyền bắt đầu ghê rợn với ko khí trong hang.
Hù !!! Một hiếc đầu lâu hiện ra. Ngân và Huyền đồng thanh hét lên.
- Hàng giả đó - Thuý lắc lắc cái đầu - Làm gì sợ dữ vậy
- Em, gúm quá! - Huyền sợ sệt
- Hay là ả đi! - Ngân đề nghị
- Ra còn gì là thú vị - Shin cười trừ.
Đột nhiên hang tối sầm, cả nhóm ko thấy nhau. Một phút sau, hang lại sáng trở lại.
- Eo, tự nhiên lại tối, sợ chết - Ngân run bần bật
- Phình phường mà, cả nhóm vẫn đầy đủ chứ? - Duy hỏi
- Đầy đủ à? Tớ nghĩ là ko đâu! - Huyền đảo mắt
- 1, 2, 3, 4, 5, sá... ủa, thiếu một người - Shin nói
- Thuý đâu rồi nhỷ? - Khánh tìm xung quanh
- Thuý ... mất tích rồi! - Huyền sợ hãi nói
- Cái ... gì ... Thuý ... ko tìm thấy Thuý ư? - Shin lo lắng.



Liệu Shin sẽ ứng xử ra sao? Sau chuyện này chàng có nhận ra tình cảm thật sự của mình ko nhỷ? Liệu Thuý - Shin có là cặp đôi đầu tiên trong bộ sáu này!?Mời các bạn đón xem CHAP 11
 
V

valyn_khanh_hoa

Chap 11:
Một cái kết có hậu cho Thuý nhưng Huyền và Khánh liệu có bị chia cách?!

Hang tối om, có 3 ngã rẽ, thy thoảng lại một ngọn gió thổi qua lạnh buốt, làm ai đứng đó cũng phải nổi da gà. Bây giờ Thuý lạc nhóm rồi, ko biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
- Đi tìm thôi, còn ngẩn người ra đó làm gì? - Khánh lạnh lùng đút hai tay vào túi đi sâu vào hang
Thấy Khánh đi vào ngã rẽ giữa tối đen, Huyền lo lắng vội chạy theo:
- Cậu chủ đợi t với!
Ngân thấy vậy, giật giật tay áo Duy:
- Duy, chúng ta sang ngã rẽ bên kia tìm nhé!
- Uk. Shin, còn cậu qua ngã rẽ bên này - Duy đề nghị
- Uk. Nếu tìm thấy thỳ phone cho nhau, rồi tập hợp tại đây nhé!
Shin lo lắng chạy đi. Ngân nhìn theo bóng Shin khuất dần vào rẽ bên phải, nó có cảm giác khá lạ. " Giá mà Duy cũng thật sự thích mình, lo lắng cho mình như Shin và Thuý " - Nó quay lại. Nó ngây thơ ko biết đc cái sự thật đau lòng mà Thuý đang phải chịu đựng khi giả làm bạn gái của Shin để giúp Shin và Ngân thành đôi.
Ngân đi theo bước chân của Duy. Trong đầu nó đột nhiên xuất hiện lại hình ảnh Duy gần 1 tháng trước ...

- Ko cần lâu đâu, 50 ngày là đc! - Duy nói lạnh lùng
Ngân ko hiểu:
- 50 ngày làm bạn gái ư? Đây đâu phải là tình yêu?
Duy nhếch mép cười có ý xem thường:
- Thế cô nghĩ tôi thực sự thích cô à? Tự tin quá nhỷ?
- Thỳ ra cậu muốn lợi dụng tớ để tránh xa Quỳnh? - Ngân tức giận nói. Nó nghĩ rằng Duy quá xem thường người khác.
- Tuỳ cô nghĩ. Biết điều đi - Duy bước đi - Dù sao thỳ ngày mai cô cũng sẽ là bạn gái 50 ngày của tôi, tôi sẽ ko đối xử tệ bạc đâu!
Ngân đỏ mặt. Nó tưởng ...
" 1, 2, 3 ... vậy là 41 ngày rồi, chỷ còn 9 ngày nữa, mình sẽ ko còn là gì của Duy " - Ngân buồn rầu - " Dù sao 41 ngày qua, mình cũng đã hạnh phúc thật sự "
- Này, suy nghĩ gì mà đi chậm thế - Duy nhăn mặt.
- Ukm, chả có gì đâu - Ngân gượng cười
- Thế đi nhanh nào! - Duy năm tay Ngân dẫn đi.
" Ấm áp quá " Ngân mỉm cười " Giá mà bàn tay này ... mãi mãi ..."
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Đây ... là đâu thế này - Thuý tỉnh dậy.
Cô bé nhìn xung quanh. Một đống đất đã. Hình như Thuý bị trượt vào cái hố, xung quanh tối đen, chỷ thấy một chút ánh sáng làm mắt Thuý chói
- Hic, lạnh quá! - Thuý xoa xoa đôi tay
- Làm sao để lên bây giờ nhỷ? - Thuý đứng dậy, đột nhiên đất đá rơi xuống
- Chậc, chỗ này dởm rồi!
Nói rồi Thuý tìm đường có ánh sáng tiến tới. Đang đi thfy bỗng một cái xác treo trên trần hang rơi xuống ngay trước mặt Thuý ...
- Á !!!!!!!!!!!!!!!!!! - Thuý hét lên sợ hãi.
- Đó là tiếng của Thuý! - Shin vội vàng chạy theo hướng con tim mách bảo - Thuý! Thuý! Cậu ở đâu?
Trong lúc đó, Thuý ngồi phịch xuống đất, khóc om sòm:
- Ghê ... ghê quá ... doạ người ... người ta quá ... đáng ...
Đột nhiên một cơn gió thoáng qua, Thuý ngồi thụt vào góc hang sợ hãi nghe tiếng quạ.
- Công viên gì ... gớm thế này ... hu hu hu ... Shin ơi! Cứu tớ! - Thuý hét lên rồi gục đầu xuống, khóc và run bần bật.

" Hình như có tiếng bước chân ... là một người đang chạy sao? Người? Hay là ma? " - Thuý run run nghĩ, rồi cô bé cúi hẳn mặt xuống. Thuý sợ phải nhìn xung quanh, ngay lúc này.
Một bàn tay chạm vào vai Thuý khiến cô bé giật mình:
- Này, làm gì khóc dữ vậy
Là … Shin.
- Hu hu hu - Thuý đứng dậy ôm lấy Shin - Tớ sợ lắm Shin à, sợ lắm ...

Một cảm giác ấm áp bao trùm cả ko gian. Shin như cảm nhận đc tình yêu của mình. Thật hạnh phúc, Shin nhắm mắt lại:
- Ko sao đâu, đã có t rồi
Một phút yên lặng … Thuý bỏ tay Shin ra. Shin cảm thấy như hụt hẫng quá. Thuý là tình yêu của Shin ư? Phút yên lặng đó, trái tim Shin như ngừng đập. Thuý lau nước mắt:
- T xin lỗi, cậu ... cậu còn phải bảo vệ ... Ngân ...
Nhưng Shin đã níu Thuý lại ...
- Thuý à ... cậu đừng đi! - Shin nói
- Cậu ... cậu ... làm sao ...
- Tớ biết rồi, người t thích là cậu! Giữa t và Ngân chỷ là cảm xúc thoáng qua, còn cậu, cậu là tất cả đối với tớ! - Shin tiếp tục - Cậu luôn cãi nhau với t vì tính cách chúng ta trái ngược nhau, nhưng cậu luôn luôn giúp t, làm ấm lòng t, t xin lỗi, xin lỗi vì đã ko nhận ra tình cảm của mình sớm hơn!
- Thật ... đây ko phải là mơ sao ... - Thuý khóc trong hạnh phúc.
- Uk. Tớ thích cậu, ngốc à, đó hoàn toàn là sự thật!
- T ... thích cậu - Thuý cười.
Cuối cùng Shin đã tìm đc tình yêu của mình. Một phút thôi. Nhưng Shin thật sự hạnh phúc, hạnh phúc hơn cả khi đi chơi cùng Ngân, hạnh phúc hơn bất kỳ khoảnh khắc nào. " Ngốc! Bây giờ mới dám xác định cảm xúc của mình ... "
-----
Trên đường về nhà ( Sao im lặng ghê ) AI cũng thở phào nhẹ nhõm khi Shin tìm đc Thuý và Thuý ko bị làm sao. Ngân vẫn còn nổi da gà:
- Hôm nay đi chơi sợ ghê - Ngân lên tiếng.
- Cậu khóc nhiều lắm hả Thuý - Huyền lo lắng hỏi
Thuý cười, nụ cười ko tỏ ra sợ sệt mà còn ngược lại - hạnh phúc
- Ờ, ko sao! Tớ rất vui vì chuyến đi chơi này là đàng khác đấy chớ! - Thuý trả lời làm Huyền thật sự khó hiểu.
Duy tò mò nhìn Shin và Thuý, rồi lại nhìn vào đôi tay đang nắm chặt vào nhau của họ:
- Hai người là lạ làm sao ý ! Tay nắm chặt như thể sợ bay mất vậy! - Câu nói của Duy làm cả nhóm nhìn vào tay của Shin và Thuý
- Hé, mới làm bạn gái mà đã nắm tay rồi, chết thật! - Ngân trêu làm Shin và Thuý đỏ mặt
- Khao đi! - Khánh lên tiếng
- Khao ... khao à ... - Shin bối rối - Nhưng ... khao gì bây giờ?
- Đi ăn kem nhé! - Ngân đề nghị.
- Uk, vậy lại quán kia đi! - Shin nói
- Ồ, t có việc phải đi trước! Xin lôi nhé! - Huyền cười.
- Chán vậy - Ngân xịu mặt - Thôi, cậu cứ đi đi!
Huyền cảm ơn rồi chạy ngược trở lại. Khánh nhìn theo bóng Huyền, sao Khánh có cảm giác như Huyền đang dần xa Khánh Một cảm giác thực sự khó chịu ...
-----
Tại bệnh viện ...
Vệ sĩ cầm từ giấy xét nghiệm trên tay, nói dõng dạc:
- Xác định đây là hai cha con ạ!
Bác Hùng giật mình, đầu tiên là bất ngờ, sau đó là vui mừng. Bác đính chính lại với giọng run run:
- Thật ... thật ư? Là cha ... con ... thật sao?
- Vâng, 99% ạ - Vệ sĩ đột nhiên dừng nói tiếp khi có tiếng mở cửa.
Bàn tay Huyền đẩy nhẹ cửa ra. Huyền tròn xoe mắt khi thấy vệ sĩ, vội lễ phép cúi đầu:
- Cháu chào bác ạ! Nếu cháu đã làm phiền thỳ cháu sẽ đi ra ạ!
Bác Hùng vội nói:
- Ko sao Huyền à, cháu mau lại đây! - Bác Hùng ngoảnh sang vệ sĩ - Anh đi ra trước, tôi có chuyện này muốn nói với cô bé!
Lúc vệ sĩ đã đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại, bác Hùng mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Huyền:
- Cháu ngồi xuống ghế này đi! - Bác đề nghị - Hôm nay bác sẽ đc xuất viện!
- Oa! - Huyền thích thú - Cháu chúc mừng bác ạ! ^.^
Bác Hùng tiếp tục:
- Uk. Nếu đc xuất viện bác sẽ làm một việc cho cháu.
Huyền tò mò hỏi:
- Dạ thưa bác, đó là việc gì ạ?
- Cháu sẽ biết sớm thôi ^0^ - Bác Hùng cười
- Vâng ^0^ Cháu sẽ cố đợi đến ngày đó
- Uk. Bây giờ, cháu có thể gọt giúp bác quả táo này ko nhỷ? - Bác Hùng đề nghị
Huyền cầm quả táo và chiếc dao con lên. Cô bé cười mỉm, nhẹ nhàng gọt quanh quả táo một cách điêu luyện. Khi vỏ táo sắp đc cắt hết thì bỗng nhiên ...
Keng !!!
Huyền đánh rơi chiếc dao xuống đất và ngất lịm. Bác Hùng lo lắng:
- Huyền! Huyền! Cháu bị làm sao vậy? - Bác Hùng vội gọi vệ sĩ - ANh vệ sĩ! Mau lại giúp tôi.
Lập tức một người mặc áo đen đeo kính đen chạy vào phòng và cúi đầu:
- Vâng, thưa ông chủ, có việc gì vậy ạ?
- Anh mau gọi bác sĩ tới đây! Con tôi ngất rồi! Nó ngất rồi! Gọi mau lên!
- Vâng a! - Vệ sĩ tuân lệnh rồi phi vội đi. Một lúc sau thì có bác sĩ cùng 2 cô y tá đến, đưa Huyền vào phòng bệnh khác. Bác Hùng cũng ra khỏi giường bệnh, theo các bác sĩ xét nghiệm cho con gái mình. Sau đó ...
- Con gái tôi có bị làm sao ko ạ? - Bác Hùng lo lắng hỏi bác sĩ
- Ông là bố của bệnh nhân? - Bác sĩ hỏi
- Vâng! - Bác Hùng trả lời
- Ông có thể ra đây một lúc ko ạ? - Bác Hùng theo bước chân của bác sĩ - Xun ông hãy bình tĩnh. Con gái ông bị bệnh thiếu máu. Nhóm máu của cô bé này ko còn trong dự trữ của bệnh viện.
- Cái gì ... thiếu máu? - Bác Hùng gần như ngã quỵ.
Nhưng câu nói tiếp theo của bác sĩ là sự giải thoát cho bố của Huyền.
- Bây giờ ông nên đưa cô bé đến Mĩ để điều trị! Chứng bệnh này ko là gì so với tay nghề của bs bên đó!
- Thật ư? - Mắt bác Hùng như có tia hi vọng
Bác sĩ tiếp tục:
- Theo chẩn đoán của tôi thỳ căn bệnh của cô bé này sắp đến giai đoạn cuối, tốt nhất ngay ngày mai ông nên đưa cô bé đó sang Mĩ!
- Vâng, tôi sẽ cố gắng! - Bác Hùng nói.
- Vậy tốt rồi! - Bác sĩ đi về phía phòng xét nghiệm.
Bác Hùng đi một mình về phía phòng bệnh của Huyền. Bác tự nhru thầm: " Con gai' yêu, bao lâu nay bố đã bỏ rơi con, khién con phải khổ lắm rồi, bây giờ dù có phải làm chuyện gì, bố cũng sẽ đánh đổi để con đc sống! "

Huyền sẽ sang Mĩ để điều trị? Liệu cô bé có chấp nhận nổi khi biết về bố và căn bệnh thiếu máu? Vfa tình cảm của Khánh và Huyền sẽ ra sao khi Huyền phải wa Mĩ để điều trị một time dài? Mời các bạn đón xem chap 12

 
Top Bottom