♥ Chủ đề: SUY NGẪM.

H

heroineladung

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Ý nghĩa của cuộc sống

Homquahomnay.jpg


Có những phút giây của ngày hôm qua bạn cảm thấy lạc lõng giữa đám bạn bè của mình, bạn cảm thấy như tất cả mọi người đều trở nên quay lưng lại với bạn, một cảm giác trống trải và xa lạ, tưởng chừng như mình không có bất cứ một người bạn nào.


Nhưng có những phút giây của ngày hôm nay, bạn nhận ra rằng họ luôn quan tâm, che chở và làm cho bạn ấm lòng, chỉ có điều phút giây của ngày hôm qua bạn chưa nhận ra đó thôi!
Có những giây phút của ngày hôm qua bạn thấy chán sự che chở của cha mẹ, bạn muốn tự lập, muốn trở thành một người lớn theo đúng nghĩa – điều mà cha mẹ bạn không bao giờ nghĩ tới. Nhưng có những giây phút của ngày hôm nay, khi bạn thất bại, vấp ngã, bị tổn thương – lúc ấy bạn chợt nhận ra rằng nơi mình muốn “đến” nhất đó chính là nhà của mình nơi ấy sẽ có những lời hỏi han ấm áp, là nơi xoá đi tất cả những vết thương lòng và là nơi bạn mãi mãi có thể tin tưởng để gửi gắm những sẻ chia.
Có những phút giây của ngày hôm qua bạn cảm mến một ai đó tưởng như cả thế giới này không ai xoay chuyển được bạn. Nhưng có những phút giây của ngày hôm nay bạn cảm thấy thật buồn cười về tình cảm của mình ở những phút giây của ngày hôm qua, phải chăng đó chỉ là sự ngộ nhận bồng bột nhất thời của tuổi mới lớn!

Hãy yêu thương sẽ hạnh phúc
Có những giây phút của ngày hôm qua bạn đã khóc, đã buồn, đã gần như tuyệt vọng và mất lòng tin ở một ai đó, bạn tự nhủ với lòng mình rằng sẽ không bao giờ tin bất cứ ai nữa. Nhưng có những phút giây của ngày hôm nay bạn cảm nhận rằng đang có ai đó để bạn có thể gửi gắm lòng tin thì tại sao lại không nhỉ.
Có những phút giây của ngày hôm qua bạn chán chường, mất tự tin vào bạn thân vì một thất bại nào đó, bạn không muốn bất cứ ai biết hay nhắc đến thất bại của bạn. Nhưng có những phút giây của ngày hôm nay bạn chợt nhận ra rằng phải chấp nhận về thất bại của mình vì bạn đã hiểu cái nguy hiểm nhất không phải là thất bại của bạn mà đó chính là sự không dám thừa nhận mình đã thất bại!
Có những phút giây của ngày hôm qua bạn đã đắm chìm trong ký ức của ngày hôm qua – hôm qua – hôm qua… xa xôi… tưởng chừng rằng bạn sẽ sống mãi với nó nhưng có những phút giây của ngày hôm nay bạn chợt hiểu ra rằng những phút giây của ngày hôm nay mới là khoảnh khắc đang lấn chiếm một phần nào đó tiềm thức của bạn.
Bởi vậy các bạn ơi hãy biết qúy trọng lấy thời gian bởi lẽ – Ngày hôm qua là quá khứ, chỉ có Hôm nay là hiện tại – là ngày có thể thay đổi được tương lai của chính chúng ta mà thôi.


Vườn ươm tâm hồn
 
Last edited by a moderator:
C

candyxbaby

Một nhóm sinh viên giờ đã thành đạt trong công việc cùng nhau về thăm thầy giáo cũ. Cuộc nói chuyện nhanh chóng được chuyển sang những vấn đề trong cuộc sống và công việc...


Muốn mời những học trò cũ uống cà phê, ông giáo vào bếp và quay lại với rất nhiều cà phê đựng trong những chiếc cốc khác nhau: cái bằng sứ, cái bằng nhựa, cái bằng thuỷ tinh, cái bằng pha lê, một số trông rất đơn giản, số khác lại có vẻ đắt tiền, vài cái được chế tác rất tinh xảo…



Khi tất cả mọi người đều đã cầm cốc cà phê trong tay, ông giáo nhẹ nhàng lên tiếng: “Không biết các trò có chú ý không, nhưng những chiếc cốc trông đẹp đẽ, đắt tiền luôn được lựa chọn trước, để lại những cái trông đơn giản và rẻ tiền.



Mặc dù rất đơn giản và dễ hiểu khi các trò muồn điều tốt đẹp nhất cho bản thân nhưng đó cũng là nguồn gốc, nguyên nhân của mọi vấn đề căng thẳng của các trò.



Một điều chắc chắn rằng cái cốc không phải là thứ quyết định chất lượng của cà phê đựng bên trong. Một số trường hợp, nó chỉ đơn giản là cái vỏ đắt tiền hơn và một số khác thậm chí che giấu cái mà nó đang chứa đựng.



Điều các trò thực sự muốn là cà phê chứ không phải cái cốc, nhưng các trò vẫn có ý thức lựa chọn cái cốc tốt nhất. Sau đó các trò mới để mắt đến những cái cốc khác.



Cũng như vậy, cuộc sống của chúng ta là cà phê, công việc, tiền bạc và vị trí xã hội là những cái cốc. Chúng chẳng qua chỉ bao bọc lấy cuộc sống. Và loại cốc mà trò có không làm nên cũng như không thay đổi cuộc đời mà trò đang sống…”.



Đôi khi, chúng ta chỉ quan tâm đến cốc mà quên thưởng thức thứ cà phê ông trời đã ban tặng cho chúng ta. Người hạnh phúc nhất không phải là người có những thứ tốt nhất mà là người biết biến những thứ mình đang có thành thứ tốt nhất.
 
T

tranhthang_16101995

Tình Người


Chúng ta thường dùng chữ "Tình người" nhưng nhiều khi chúng ta lại hiểu sai ý nghĩa của "Tình người".

Tình người không phải là chen lấn trên xe buýt trước rồi lôi kéo nhường chỗ ngồi của mình cho bạn mình.

Tình người không phải là năm mới mặc quần áo thật đẹp rồi mang qùa cáp đi biếu tặng.

Tình người không phải là đang xếp hàng dằng dặc len lén kêu bạn bè, người thân của mình chen vào.
Tình người không phải là tạo mối quan hệ riêng tư trong công tác.

Vậy thì, thế nào là tình người chân chính?

Tình người là thắp sáng lên ngọn đèn nhỏ trước cửa nhà mình trong hẻm nhỏ tăm tối để người về khuya thấy đường về; là cho người uống ly trà mát dưới trời nóng bức.

Tình người là khi bạn của bạn gặp chuyện tang thương và những mất mát trong cuộc sống bạn hãy tới bên họ với vài lời khuyên nhủ bên tai người bạn đang thất vọng.

Tình người là giúp đỡ người tàn tật di chuyển, là khuyến khích người yếu đuối đứng dậy; là mang cái mình dư thừa đem cho người còn thiếu thốn; là chia sẻ những điều đắc ý của bản thân cho những người đang thất ý.

Điều quan trọng nhất là:

"Tình người không phải là sự thiên vị, mà là bác ái; Không phải là sự bố thí, mà là sự quan tâm; Không phải là lễ phép bề ngoài, mà là sự tôn trọng từ nội tâm."

Tình người là một biểu hiện của sự giúp đỡ lẫn nhau của con người, khiến bạn cảm thấy cái đáng quý khi làm một "con người" và yêu quý mỗi một "con người".

Tình người là một loại biểu hiện của cảm giác tình cảm, khiến bạn cảm thấy đó không phải là trạng thái tình cảm bề ngoài, mà là sự ôm ấp tình cảm sâu thẳm trong lòng.

Tình người là một hương vị không thể nói ra, khiến bạn cảm thấy ý vị thâm trường sâu xa của nó
 
Last edited by a moderator:
H

heroineladung

♥ nhật kí của bạn tôi ♥

%%- NHẬT KÍ CỦA BẠN TÔI %%-

Đây là bài nhật kí cảm xúc và thành công của một người bạn thân của tôi. Bài viết rất hay, dạt dào cảm xúc, đọc xong rớt cả nước mắt!
Tôi post lên đây để các bạn có thể đọc được và ghi lại cảm nhận, suy ngẫm của mình; có thể sau khi bạn đọc xong bài viết này sẽ có thêm động lực phấn đấu trong học tập hoặc trong cuộc sống hơn đấy! :)

Hãy đọc thử các bạn nhé!


%%-%%-%%-


Các bạn mở nhạc beat vừa đọc vừa nghe nhé !
1.gif




Hôm nay tôi sẽ chia sẻ với các bạn về nhật ký cảm xúc , thành công ( tôi gọi tất cả nhưng gì xảy ra với tôi là thành công vì thất bại bây giờ đối với tôi là bài học kinh nghiệm , là người bạn cùng ta đi tìm thành công ) và ước mơ của tôi ! và điều tôi cần các bạn giúp đỡ là cho tôi một lời khuyên về ước mơ đó ( tôi biết rằng cái chính là ở mình quyết định , nhưng có sự góp ý của các bạn hy vọng sẽ tốt hơn rất nhiều ) . bài viết sẽ như một bức thư mà tôi muốn gửi tặng mọi người trong cuộc sống !

Để nói về những ngày mà tôi trải qua ! thì đầu tiên con muốn được gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất cho gia đình con , cảm ơn ba mẹ đã sinh con ra , đã cho con được tận hưởng và trải nghiệm cuộc đời này ! xin lỗi ba mẹ vì tới bây giờ con mới hiểu được tình cảm của ba mẹ , hiểu được : " thành công lớn nhất trong đời là con được sinh ra " .


" Nhất ký của mẹ " -- Ba mẹ à ngay lúc này đây con đang nghe lại ca khúc đó ! nước mắt con đang rơi
2.gif
rơi vì con cảm thấy hạnh phúc quá , hạnh phúc khi con được ba mẹ kề bên , được ba mẹ lo cho từng giấc ngủ !
" Nhật ký của mẹ " Con cứ nghĩ đó là dòng đời của mẹ !


Bao ngày Mẹ ngóng, bao ngày Mẹ trông, bao ngày Mẹ mong con chào đời : ---> Mẹ ơi ! Lúc đó con chưa cảm nhận được cái cảm xúc trong con người mẹ , nhưng bây giờ khi lớn lên con đã hiểu dc , đó là cái cảm xúc vui mừng khi gia đình đón chào một thành viên mới !


Ấp trong đáy lòng, có chăng tiếng cười của một hài nhi đang lớn dần? -----> Tự đáy lòng mẹ ! là tiếng cười của một hài nhi nhỏ bé nhưng đó là cả một niềm vui to lớn ! con cảm ơn mẹ đã cảm nhận được tiếng cười của con từ khi còn ấp ủ trong bụng mẹ !


Mẹ chợt tỉnh giấc, và Mẹ nhìn thấy hình hài nhỏ bé như thiên thần : ----> Cảm ơn mẹ đã mang con vào trong giấc ngủ của mẹ ! Mang con vào từng giấc mơ !


Tiếng con khóc oà, mắt Mẹ lệ nhòa, cám ơn vì con đến bên Mẹ..: ---> Tại sao mẹ lại cảm ơn con , con mới là người phải cảm ơn mẹ , cảm ơn mẹ đang mang nặng để đau , cảm ơn mẹ đã cảm nhận tiếng khóc con bằng đoi mắt lệ nhoà từng đêm !


Này con yêu ơi, con biết không? Mẹ yêu con, yêu con nhất đời! Ngắm con ngoan nằm trong nôi, mắt xoe tròn, ôi bé cưng! ---> rồi mẹ cũng nhìn thấy một sinh linh chào đời với đôi mắt xoe tròn ! mẹ nhìn con với đôi mắt trìu mến , còn con thì sao ? xin lỗi mẽ vì con k thể đáp trả ánh mắt của mẹ lúc ấy !


Nhìn Cha con, Cha đang rất vui, giọt nước mắt lăn trên khóe môi, Con hãy nhìn kìa, Cha đang khóc vì con... --> Cha ơi ! cuối cùng cái ngày ấy cũng đến với con , cái ngày mà con được nhìn thấy cả gia đình mình bên nhau , cái ngày mà con cảm nhận được hai từ : " hạnh phúc " trong con !


Một ngày tỉnh giấc, rồi Mẹ chợt nghe, vụng về con nói câu:"Mẹ ơi!" Chiếc môi bé nhỏ thốt lên bất ngờ, khiến tim Mẹ vui như vỡ òa... --> Ai bảo là trẻ con hồn nhiên chứ , .... bạn có biết bạn đã phải cố gắng bao nhiêu , vấp ngã bao nhiêu nhưng cũng đã đứng dậy bao nhiêu lần mới có được cuộc sống như ngày nay , và ba mẹ à con đã trải qua cái ngày gian khổ đó để rồi chiến thắng mà con nhận được là : nói được hai từ " Ba " " Mẹ " , rồi chấp chững bước đi . Chắc lúc đó ba mẹ vui mừng và hạn phúc lắm nhỉ ?
Cảm ơn ba mẹ đã dìu con bước đi ngay từ những ngày đầu tiên tận hưởng cuộc đời này ạ !


Đây là mặt đất, này là trời cao, đây là nơi đã sinh ra con, Bước chân bé nhỏ bước đi theo Cha, dấu chân đầu tiên trên đường đời., ...Này con yêu ơi, con biết không? Mẹ yêu con, yêu con biết bao! Hãy cứ đi, Mẹ bên con, dõi theo con từng bước chân..... -->: Cái ngày mà con chấp chững biết đi đó , con mới hiểu được cái rộng lớn của đát trời và mặt đất , con mới hiểu được tình yêu thương của cha mẹ là lớn nhường nào : " như trời đất " , nhưng mẹ à , con sẽ cố gắng là bầu trời đó , là mặt đất đó để được ôm lấy ba mẹ cho dù là ở nơi đâu !
Ngày mai sau khi con lớn khôn, đường đời không như con ước mơ, Hãy đứng lên và vững bước trên đường xa.. : vâng mẹ ạ ! mẹ đã cho con những bước đi đầu đời , tại sao con lại k theo đuổi ước mơ , đúng k mẹ của con !

Ngày đầu đến lớp, mẹ cùng con đi, Ngập ngừng con bước sau lưng mẹ, Tiếng ve cuối hè, hát vang đón chào, Ánh mặt trời soi con đến trường. -à 1 tuổi con chập chững tập đi , tập nói ….. rồi đến 4 tuổi nhìn thấy các anh chị cắp sách đến trường con lại khát khao được đến trường ! rồi ước mơ cũng trở thành hiện thực 6 tuổi bước vào cánh cửa trường tiểu học ! nhưng sao lần náy khác quá , cái cảm giác vui sướng khi nhìn thấy bậc anh bậc chị đến trướng đã biến mất , bây giờ trong con chỉ còn lại là nỗi sợ hãi , e dè . mẹ ơi ! giờ con đã là học sinh 11 , con phải cảm ơn mẹ nhiều lắm , cảm ơn mẹ đã cầm tay con khi ngày đầu đến tr ! cái kỹ niệm ấy làm sao con quên được chứ, khi mà giờ đây con vẫn nghĩ về những ngày mẹ chở con đi học rồi lại đón con về mỗi trưa ! chiếc xe đạp cũ ấy , chiếc nón ấy , và cả thân hình ấy làm sao con quên đi được chứ mẹ !

Ngày ngày đến lớp, dần dần con quen,Bạn bè, thầy cô yêu thương con,Bé con của mẹ vẫn luôn chăm ngoan, Khiến cho mẹ vui mãi trong lòng. --> cảm giác sợ hãi rồi cũng đi lúc nào con k hay , thay vào đó là cả niềm vui của một thời học sinh . cứ mỗi lần trên đường về nhà trên chiếc xe đạp ấy , con lại kể những chuyện các bạn , chuyện con được điểm 10 . Mẹ ơi con đã vui quá mà quên đi cái câu mà lẽ ra con phải hỏi : “ Mẹ ! Mẹ có mệt không ạ ? “ . Con xin lỗi mẹ !

Này con yêu ơi, con biết không? Mẹ yêu con, yêu con rất nhiều! Những khuya ôn bài, con thức, Xót xa tim mẹ biết bao! --> Bước vào năm học con tự ý thức được trách nhiệm của một người học sinh , mối sáng con lại dậy sớm học bài . có hôm con dậy từ 3h mẹ có nhớ không , hôm đó vì sợ mẹ tỉnh ngủ nên con chỉ bật điện ngủ rồi ngồi học ! mẹ vẫn thường nói con : “ Cứ học bình thường , không phải lo quá , lo quá sẽ không tốt “ . Con biết mẹ lo cho con lắm . một lần nữa mẹ cho con xin lỗi mẹ !

Từng kỳ thi nối tiếp nhau, Tuổi thơ con trôi qua rất mau, Ước chi con mẹ mai sau sẽ thành công ---> 6 tuổi , 7 tuổi , 8 tuổi ….. bên những kỷ niềm vui buồn của lứa tuổi học sinh cấp 1 ! 11 tuổi ….. thời gian trôi quá nhanh ,….. cuối cùng con cũng bước vào cảnh cổng trường cấp 2 ! giờ nghĩ lại sao hồi đó mình còn trẻ con quá : “ học sinh cấp 2 mà vẫn được mẹ trở từ năm lớp 6 đến lớp 9 “ , mẹ à ! con biết mẹ vẫn luôn coi con như một đứa trẻ , vẫn yêu thương con , vẫn luôn quan tâm con , ….. Nhưng tại sao mẹ , con lại không làm gì để đền ơn mẹ lúc đó ! Mãi đến năm lớp 9 con mới có mục tiêu thì casio quốc gia và cái suy nghĩa của con lúc này đã đúng ( ước mơ + hành động = thành công ), thật vậy con đã đạt giải quốc gia , một niềm hạnh phúc lớn của gia đình và người thân bạn bè ! Nhưng mẹ ơi , bây giờ con mới hiểu được bên cạnh hạnh phúc luôn có thất bại kề bên , và đúng là như vậy đó mẹ : cái lòng tự trọng trong con dần mất đi , từ một cậu bé ngày nào bây giờ cảm thấy quá tự ti ! Tất cả đã được nhìn rõ : Con đỗ chuyên nhưng với số điểm k cao , rồi cả kết quả năm học lớp 10 … và rồi con cứ nghĩ hoài về mẹ , về gia đình sao nghĩ sao về con ,….. 2 ngay 3 ngày …… kết thúc năm học cái mà con nhận được từ gia đình k như những gì con nghĩ , mà con nhận được từ gia đình mà đặc biết là người mẹ rất nhiều lới động viên chia sẻ ……. Thực sự con đã suy nghĩ rất nhiều …. Nhưng mẹ ơi ! con sẽ k làm mẹ thất vọng , chính nhứng thất bại đó sẽ là bài học kinh nghiệm để con một lần nữa chinh phục cái mục tiêu tiếp theo ! con sẽ không bỏ cuộc đâu mẹ , mẹ tin con đi , …... Đó là sự thật mà , đúng không mẹ : mẹ luôn tin tưởng con trai mẹ mà J ! con cảm ơn mẹ rất nhiều !





 
H

heroineladung

♥ nhật kí của bạn tôi ♥

~> TIếp...


Vầng trăng kia sẽ sưởi ấm con, Và sau cơn mưa, nắng sẽ trong, Sẽ có một người yêu con hơn mẹ yêu. ---> thiên nhiên và con người lại đồng tâm trạng vậy sao ! thiên nhiên như dòng tâm trạng của con vậy mẹ ơi . Nhìn lên bầu trời mưa , lên những tia nắng , lên những ánh sao đêm ,. …. Con lại càng xót xa và thương mẹ ! và con cảm nhận được tình yêu của mẹ : như những tia nắng sưởi ấm trái tim , như những cơn mưa làm sạch tâm hồn con , như những ánh sao luôn đứng nhìn con một mình nơi ấy !


MẸ ƠI ! dòng nhất ký cảm xúc và thành công của con đã dừng lại ngay tại nốt nhạc này ! phần còn lại của bài hát ! con xin hứa sẽ vẽ lên nó một nốt nhạc mới đầy hạnh phúc , đầy tự hào của người mẹ ! ……


Một ngày con lớn, một ngày con khôn,
Một ngày con phải đi xa mẹ
Bước chân vững vàng, khó khăn chẳng màng,


Biển rộng trời cao con vẫy vùng,
Một ngày chợt nắng, một ngày chợt mưa,
Lòng mẹ chợt nhớ con vô bờ
Nhớ sao dáng hình, nhớ sao nụ cười,
Nhớ con từng giây phút cuộc đời.
Này con yêu ơi, con biết không?
Mẹ yêu con, yêu con nhất đời!
Ở nơi phương trời xa xôi,
Hãy yên tâm, mẹ vẫn vui!
Từng dòng thư ôm bao nhớ thương,
Mẹ nhờ mây mang trao đến con,
Chúc con yêu được hạnh phúc, mãi bình an.
Bao ngày mẹ ngóng, bao ngày mẹ trông,
Bao ngày mẹ mong con quay về
Ấp trong đáy lòng, nhớ bao tháng ngày
Bé con hồn nhiên bên dáng mẹ.

Mẹ chợt tỉnh giấc, và mẹ nhìn thấy,
Con mẹ vẫn bé như thiên thần,
Thấy con khóc oà, mắt mẹ lệ nhoà,
Cám ơn vì con đến bên mẹ.


Các bạn à ! đó là cảm xúc của mình từ lúc sinh ra . mà đến khi nghe được bài hát “ Nhật ký của mẹ “ Tôi mới nhận ra được thứ cảm xúc ấy và cảm nhận được giá trị cuộc sống ấy ( đó là khi tôi sinh ra , tại sao tôi lại k chọn thành công )

Bây giờ cũng đã muộn đâu , tôi sẽ làm lại từ đầu như k còn gì để mất ! Như một đứa trẻ ngày nào , vấp ngã rồi lại đứng dậy tập đi và rồi nó nhận được cái chiến thắng là bước đi được và hiểu được đất trời rộng lớn như ngày hôm nay !


Một lần nữa tôi cảm ơn các bạn đã đọc bài viết của tôi . hy vọng các bạn sẽ có những chia sẻ về cuộc đời mình !

*******************************************************************************************************************************************

Hạnh phúc để thành công”, “10% hoàn cảnh + 90% phản ứng = kết quả”, “Bạn trao tặng cuộc sống tất cả những gì tốt đẹp nhất và nhận lại một cái tát phũ phàng. Nhưng dù sao đi nữa, hãy sống hết mình cho cuộc sống.”

Bây giờ tôi đã hiểu ra tại sao sao tôi sống, tại sao tôi lại chọn chiến đấu trong khi biết rằng mình có thể chiến bại

Nếu bạn có lỡ vấp ngã thì sao? Đơn giản thôi: hãy đứng dậy và… tiếp tục.


vì những ước mơ luôn rất cao và xa, đôi khi sẽ bị mọi người cho là viển vông mà nhưng chỉ cần mình tin vào nó là được.

khi cho phép mình hạnh phúc là tôi đang đi đến gần thành công hơn.

mình sống vì mình và vì mục tiêu của mình.



.................................................................................................................
...................................................................................................................
.................................................................................................................
 
T

tranhthang_16101995

Phần quan trọng nhất trên cơ thể

Mẹ tôi thường đố: "Phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể?"

Ngày nhỏ, tôi cho rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ tôi lắc đầu: "Không phải thế. Có nhiều người bị điếc trên thế giới này con ạ, nhưng con cứ tiếp tục suy nghĩ về câu đố đó, sau này mẹ sẽ hỏi lại con".

Vài năm sau, tôi lại cho rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế mắt chính là bộ phận mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học được nhiều đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vì vẫn còn rất nhiều người bị mù".

Đã bao lần và lần nào cũng vậy mẹ đều trả lời tôi: "Không đúng, nhưng con tiến bộ rất nhanh con yêu của mẹ".

Rồi năm ngoái ông nội tôi mất. Mọi người đều khóc vì thương tiếc ông. Ba tôi cũng khóc. Đây là lần thứ hai tôi thấy ba khóc. Khi đến lượt tôi và mẹ đến cạnh ông để nói lời vĩnh biệt. Mẹ nhìn tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời chưa ?". Tôi như bị sốc khi mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi vào lúc này. Tôi luôn nghĩ đơn giản đó là một trò chơi giữa hai mẹ con. Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi mẹ liền bảo: "Con trai ạ, phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai". Tôi hỏi: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?". Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương, để mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngã đầu vào".

Từ đó, tôi hiểu rằng phần quan của con người không phải là phần "ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.
 
T

tranhthang_16101995

Có bao giờ bạn phát hiện ra rằng:

- Có ai đó rất tự hào về bạn.
- Có ai đó đang nghĩ đến bạn.
- Có ai đó quan tâm đến bạn.
- Có ai đó rất nhớ bạn.
- Có ai đó muốn nói chuyện với bạn.
- Có ai đó muốn ở cạnh bạn.
- Có ai đó luôn mong sự bình yên cho bạn.
- Có ai đó luôn biết ơn mọi sự cổ vũ của bạn.
- Có ai đó muốn nắm tay bạn.
- Có ai đó luôn muốn bạn hạnh phúc.
- Có ai đó muốn tặng quà cho bạn.
- Có ai đó thán phục sự mạnh mẽ của bạn.
- Có ai đó muốn bảo vệ bạn.
- Có ai đó yêu thương bạn vì chính bạn là bạn.
- Có ai đó rất vui khi bạn là bạn của họ.
- Có ai đó muốn bạn biết rằng họ sẵn sàng ở bên bạn.
- Có ai đó muốn làm mọi điều dành cho bạn.
- Có ai đó muốn chia sẻ cùng bạn.
- Có ai đó vẫn thiết tha với cuộc sống chỉ bởi vì bạn.
- Có ai đó luôn cần sự động viên của bạn.
- Có ai đó cần niềm tin ở bạn.
- Có ai đó rất tin tưởng bạn.
- Có ai đó thích một bản nhạc nhắc họ về bạn.
- Và có ai đó sẽ khóc khi đọc những dòng này về bạn.


~~> Không nên sử dụng chữ đỏ!
Đã sửa
 
Last edited by a moderator:
H

heroineladung

Kỹ năng sống(Nhắm thẳng mục tiêu)

Xem video clip Nhắm Thẳng Mục Tiêu tại đây
[FONT=&quot]
Một buổi sáng sương mù phủ kín, ngày 4/ 7/ 1952 khi Florence Chadwick bơi vượt eo biển từ đảo Catalina đến bờ biển Califonia. Bơi đường trường không phải là điều xa lạ với Florence, bởi cô từng vượt biển Manche (giữa nước Pháp) ở cả hai chiều.

Buổi sáng hôm đó nước lạnh cóng, còn sương mù thì dày đặc đến nỗi cô khó có thể nhìn thấy được chiếc thuyền trong đoàn. Sau khi đã bơi hơn 15 giờ đồng hồ, cô yêu cầu mọi người kéo cô lên thuyền. Huấn luyện viên của Florence ráng hết sức để động viên cô bởi họ đã rất gần bờ, nhưng cô chỉ nhìn thấy toàn là sương mù và sương mù, chính vì thế cô đã bỏ cuộc khi cách đích chưa không tới nửa dặm.

Sau đó cô tâm sự: “Không phải tôi biện hộ cho mình, nhưng nếu tôi nhìn thấy bờ, tôi đã có thể bơi đến đích”. Không phải cái lạnh, sự sợ hãi hay sự kiệt sức đã khiến Florence Chadwick thất bại mà chính là sương mù.

Hai tháng sau cũng chính tại eo biển này, cũng khoảng cách đó, Florence Chadwick đã lập kỷ luật mới, bởi vì giờ đây cô có thể nhìn thấy đất liền.

Mục tiêu là nguồn động lực để chúng ta dũng cảm tiến lên. Để đạt được thành công, chúng ta hãy xác định mục tiêu rõ ràng cho bản thân và nỗ lực hết mình để đạt được mục tiêu đó.

Nguồn: Đắc Nhân Tâm

[/FONT]
 
H

heroineladung

Học tập từ môi trường ảo.

Internet ngày càng phát triển và chúng ta ngày càng trở nên quen thuộc hơn với những cú click chuột. Không chỉ là nơi giao lưu và kết bạn mà internet còn là một kho tri thức vô tận mà chúng ta có thể tìm kiếm bất cứ thứ gì mình muốn. Nó giống như quyển Bách khoa toàn thư, ghi chếp lại tri thức của nhân loại. Bạn cũng cần hình thành cho mình kỹ năng học tập từ internet để tận dụng hết những ưu điểm mà thế giới ảo mang lại.


Nhiều người ngốn quá nhiều thời gian cho mạng kết nối cộng đồng, nhưng blog và forum kết bạn thay vì học hỏi và tìm kiếm những điều bổ ích cho cuộc sống. Dẫu biết bạn bè là một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Nhưng những người bạn ảo ngoài việc tán dóc và buôn dưa lê bạn có thể có được thêm điều gì từ họ? Họ có chạy đến bên bạn khi bạn cô đơn, cho bạn mượn vai khi bạn cảm thấy buồn chán. Nắm thật chặt tay bạn khi bạn muốn gục ngã? Không phải không bạn? Thế thì tại sao lại mất quá nhiều thời gian cho nó. Hãy dùng đủ để có những giây phút thư giản tán gẫu với họ thôi. Còn thời gian còn lại hãy dành cho những việc có ích hơn như đọc báo, tìm hiểu thông tin khoa học.


Bạn quan tâm về một vấn đề nào đó nhưng lại không có thời gian để đọc trên những trang sách trong thư viện hoặc tìm không thấy trên các trang tạp chỉ? Vậy thì hãy nhớ tiêu đề của nó và gõ vào google để tìm kiếm. Internet sẽ mang cả thế giới đến ngôi nhà của bạn. Nó sẽ cho bạn biết điều bạn đang tìm kiếm. Nhưng bạn hãy nhớ đừng lạm dụng internet quá bởi vì dù thế nào đi nữa việc đọc cách cũng vô cùng quan trọng.


Biết cách kiềm chế bản thân mình trước sự hấp dẫn của thế giới ảo, hãy tìm hiểu những cái bạn muốn tìm và đừng bao giờ biến mình thành kẻ phụ thuộc vào nó. Đừng trở thành kẻ nghiện game, chat chít, blog hay những trang tiểu thuyết diễm tình vì nó sẽ làm cho cuộc sống của bạn trở nên nhàm chán và vô vị hơn. Suốt ngày ôm máy tính liệu người thân bạn bè của bạn có vui vẻ và hứng thú khi nói chuyện với bạn không?


Thế nên dù internet mang lại rất nhiều lợi ích nhưng nó cũng có hại rất lớn nếu bạn không biết cach sử dụng và chế ngự chính mình. Hãy học và thư giản sao cho hợp lý thôi nhé.
 
N

nqs_sunshine

Hôm qua vấp ngã để hôm nay đúng dậy và bước tiếp!

Mỗi chúng ta sinh ra và lớn lên đều có những buồn - vui, những vấp ngã của cuộc đời và cả những thành công nữa. Tất cả những điều đó đều để lại cho chúng ta những bài học kinh nghiệm quý báu trong cuộc đời, thậm chí, để có được nó ta phải trả giá bằng cả tình yêu và hạnh phúc của bản thân. Những gì đã qua thì khó có thể nào lấy lại được. Bởi vì đó là “ngày hôm qua”!

"Ngày hôm qua" bạn là ai? Bạn làm được những gì? Những gì còn đọng lại trong bạn? Và trong suy nghĩ của mọi người xung quanh? Với tôi, ngày hôm qua có rất nhiều điều để nói, để nhớ, để luyến tiếc mà ngày hôm nay và cũng có thể là mãi tận sau này cũng không bao giờ lấy lại được nữa.

“Ngày hôm qua” - tôi được sinh ra để ngày hôm nay có được tình yêu thương của Cha, Mẹ, của người thân và bạn bè.

“Ngày hôm qua” - tôi là một đứa trẻ, được sự chăm sóc âu yếm của mọi người, để ngày hôm nay tôi có trách nhiệm cũng như vai trò chăm sóc em, của mình như vậy.
“Ngày hôm qua” - bước chân đầu tiên vào lớp 1 còn e dè để giờ đây có được những kiến thức cho bản thân mình và làm những việc có ích cho xã hội.

“Ngày hôm qua” - bước những bước đầu tiên chưa vững để ngày hôm nay là chỗ dựa vững chắc cho người thân và bè bạn.

“Ngày hôm qua” - tôi chỉ đường cho một đứa trẻ để sau đó tôi nhận được một nụ cười và một cái nháy mắt thân thương.

“Ngày hôm qua” tôi dắt tay một cụ già sang đường và rồi được nhìn thấy hạnh phúc khi cụ ôm cô cháu nhỏ của mình đang đứng đợi ở cổng.

"Ngày hôm qua" gặp được một người bạn tuyệt vời để hôm nay mong mỏi ngày gặp lại, để nắm tay nhau chuyện trò.
“Ngày hôm qua” tôi đã khóc vì những lỗi lầm mắc phải, để ngày hôm nay tôi lại khóc trong niềm vui và hạnh phúc.

“Ngày hôm qua” biết làm một điều tốt để cảm thấy hạnh phúc và vui sướng khi thấy niềm vui ánh lên trong mắt người khác .

“Ngày hôm qua” biết viết cho mình câu “hãy luôn cố gắng” để ngày hôm nay thấy mình thành công hơn ngày hôm qua.

“Ngày hôm qua” biết bỏ qua chuyện buồn để ngày hôm nay mình sống trong niềm vui, niềm tin và hy vọng.

“Ngày hôm qua” biết đọc một cuốn sách hay để ngày hôm nay vận dụng nó vào trong cuộc sống, hàng ngày.

“Ngày hôm qua” biết vượt lên chính mình,

“Ngày hôm qua” biết thu lượm những kinh nghiệm của cuộc sống này để hoàn thiện mình hơn nữa,

“Ngày hôm qua” đã vấp ngã một vài lần để hôm nay mình vững bước hơn,

“Ngày hôm qua” không chịu chăm chỉ luyện rèn học tập để ngày hôm nay mới biết mình kém cỏi,
“Ngày hôm qua” đánh mất mình để ngày hôm nay mới thấy được giá trị của cuộc sống, của tình yêu quan trọng đến nhường nào!

“Ngày hôm qua” không biết nghe một người muốn nói với mình để ngày hôm nay mới thấy được giá trị của sự lắng nghe và chia sẻ

“Ngày hôm qua” bước chân ra đi để hôm nay thấy được sự khó khăn khi muốn quay trở lại,

“Ngày hôm qua” có một quyết định đúng đắn để ngày hôm nay mình cảm thấy tự tin hơn,

“Ngày hôm qua” nhận được một lời nhắn chúc mừng để thấy được giá trị của sự quan tâm, động viên,

“Ngày hôm qua” được gặp ANH để ngày hôm nay có được tình yêu, niềm vui và hạnh phúc!

“Ngày hôm qua” gặp được một người tốt để thấy mình cần phải làm nhiều việc tốt hơn nữa.

Xin cảm ơn "ngày hôm qua" đã cho tôi sinh ra để ngày hôm nay tôi được yêu thương và nhận lấy những thương yêu!

“Ngày hôm qua”, “ngày hôm qua”, “ngày hôm qua” bạn làm được những gì để ngày hôm nay nhìn lại không có điều gì hối tiếc? Đừng để tháng ngày trôi qua trong tẻ nhạt, muộn phiền, bạn hãy làm dù chỉ một điều tốt mỗi ngày, từng ngày... Để ngày hôm nay lại thấy mình đã có những cố gắng hơn nhiều ngày hôm qua!
 
N

nqs_sunshine

Hạnh phúc là gì?

Hạnh phúc đôi khi xuất hiện ở những điều giản dị đến bất ngờ, gần gũi và mộc mạc đến nỗi rất dễ chạm vào nó...

Nếu một người nói rằng "Tôi không có hạnh phúc" thì chính xác là người đó sẽ không bao giờ có hạnh phúc, dù người ấy có những cái mà người khác luôn mong mỏi. Còn khi bạn hỏi một người sống trong cảnh nghèo khó rằng họ có hạnh phúc không mà họ trả lời rằng "Lúc nào tôi cũng thấy hạnh phúc" thì thật sự là họ đã được hạnh phúc.



Như vậy, hạnh phúc đơn giản là khi bạn chịu nhìn nhận hạnh phúc bên mình. Hạnh phúc không hiện hữu trong bóng hình quá khứ hay niềm mong mỏi nơi tương lại, hạnh phúc là hạnh phúc trong thực tại nếu bạn biết nắm bắt nó ngày hôm nay.

Hạnh phúc không phải là khi bạn trở thành tỷ phú, hay khi bạn là một diễn viên nổi tiếng được nhiều người biết đến. Không phải chỉ kiếm được hạnh phúc ở địa vị, tiền tài, và danh vọng. Hạnh phúc đôi khi xuất hiện ở những điều giản dị đến bất ngờ, gần gũi và mộc mạc đến nỗi rất dễ chạm vào nó, nhưng đôi khi ta lại chạy theo những thứ quá xa vời mà để tuột lại hạnh phúc của riêng mình ở phía sau, và mãi mãi không lấy lại được..

Hạnh phúc không phải là khi ta có nhiều, thật nhiều bạn. Hạnh phúc là khi ta chỉ có 2,3 người bạn, nhưng là những người bạn thật sự sâu sắc với mình. Đó là những người cùng cười khi bạn vui và lau nước mắt khi bạn khóc, là người nắm tay bạn kéo lên khi bạn gục ngã.Hạnh phúc là mỗi buổi sáng uể oải trên giường, vươn vai thức dậy, để biết rằng mình có một mái ấm và còn khoẻ mạnh để đón nhận những tia nắng sớm.

Hạnh phúc là khi bắt đầu một ngày mới với những kế hoạch trong ngày, là không tiếc nuối ngày hôm qua và không lo lắng cho tương lai ngày hôm sau, là khi bạn sống hết mình cho ngày hôm nay.

Hạnh phúc là khi nhìn những đứa trẻ trong xóm nô đùa và bị mắng khi đá banh làm vỡ cửa kính của bà hàng xóm. Hạnh phúc là khi nhìn trẻ con cười và học từ tiếng cười hạnh phúc vô tư của chúng.

Hạnh phúc là những ngày chủ nhật xuống bếp cùng mẹ làm bữa cơm cho gia đình, sau một tuần bận rộn không được quây quần bên bàn ăn. Hạnh phúc là khi những người thân yêu trong gia đình ta đang hạnh phúc.

Hạnh phúc là khi nhận được một ánh mắt đặc biệt nào đó dành cho mình, là khi mình cảm nhận trái tim đã bắt đầu biết rung động. Hạnh phúc khi biết yêu và được yêu một cách chân tình.

Hạnh phúc là khi cười bên bạn bè đến mức.. đau cả miệng, là khi ôm một người bạn thân ở sân bay mà không cần nghĩ phải bỏ tay ra lúc nào mới là lịch sự, là khi sóng mũi cay cay khi người bạn cách ta nửa vòng trái đất đang thủ thỉ bên điện thoại rằng "Nhớ ấy quá..!"

Hạnh phúc là khi biết rằng có ai đó đang nghĩ tới mình, có ai đó đang nhớ đến mình, ai đó muốn dành cho mình những sự quan tâm chân thành.
Hạnh phúc khi ngồi bên cửa sổ nhìn mưa rơi tí tách xuống đường.

Hạnh phúc khi tắt hết đèn trong phòng và lắng nghe ca từ trong bản nhạc mà mình rất thích.

Hạnh phúc khi nhắn tin vớ vẩn với bạn bè vào đêm khuya.

Cuối cùng, hạnh phúc là khi bạn đang ngồi trên máy tính và nhìn thấy được những dòng này, có nghĩa là bạn có một cơ thể lành lặn và một đôi mắt tốt, bạn hạnh phúc hơn hàng trăm người trong trại khuyết tật và những gia đình nghèo khó không biết đến internet.Và khi bạn đọc và hiểu được những dòng này là bạn hạnh phúc hơn những người không được tới trường học chữ.

Như vậy ngày hôm nay, bạn có cảm nhận được hạnh phúc của mình chưa?
Khi hỏi "Hạnh phúc là gì?" bạn sẽ nhận được nhiều định nghĩa rất khác nhau từ những người có cách sống khác nhau.
 
N

nqs_sunshine

Dành tặng các bạn!!!Hãy can đảm lên bạn nhé!

Năm học lớp 10.



Ngồi trong lớp học Anh văn, tôi chăm chú nhìn cô bé cạnh bên. Em là người mà tôi luôn gọi là BẠN TỐT NHẤT. Tôi chăm chú nhìn mái tóc dài và mượt của em và ước gì em là của tôi. Nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Sau buổi học, em đến gần và hỏi mượn tôi bài học em nghỉ hôm trước. Em nói: "Cảm ơn anh!" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Năm học lớp 11.
Chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là em. Em khóc và thút thít về cuộc tình vừa tan vỡ. Em muốn tôi đến với em, vì em không muốn ở một mình, và tôi đã đến. Khi ngồi cạnh em trên sofa, tôi chăm chú nhìn đôi mắt ướt nước của em và ước gì em là của tôi. Sau hai tiếng đồng hồ, cùng bộ phim của Drew Barrymore và ba túi khoai tây rán, em quyết định đi ngủ. Em nhìn tôi, nói: "Cảm ơn anh!" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Năm cuối cấp.
Vào một ngày trước đêm khiêu vũ dạ hội mãn khóa, em bước đến tủ đựng đồ của tôi. "Bạn nhảy của em bị ốm", em nói, "Anh ấy sẽ không khỏe sớm được và em không có ai để nhảy cùng. Năm lớp 7, chúng mình đã hứa với nhau là nếu cả hai đứa đều không có bạn nhảy, chúng mình sẽ đi cùng nhau như NHỮNG NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT." Và chúng tôi đã làm như thế. Vào đêm dạ hội, sau khi tiệc tan, tôi đứng ở bậc tam cấp trước cửa phòng em. Tôi chăm chú nhìn em khi em mỉm cười và nhìn bóng tôi trong đôi mắt lấp lánh của em. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không nghĩ về tôi như thế và tôi biết điều đó. Rồi sau, em nói: "Em đã có giờ phút vui vẻ nhất, cảm ơn anh!" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.Ngày tốt nghiệp.
Từng ngày trôi qua, rồi từng tuần, từng tháng. Chớp mắt đã là ngày tốt nghiệp. Tôi ngắm nhìn hình dáng tuyệt vời của em nổi lên như một thiên thần trên sân khấu khi nhận bằng tốt nghiệp. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Trước khi mọi người trở về nhà, em tiến về phía tôi trong áo khoác và mũ, khóc khi tôi ôm em. Rồi sau, nhấc đầu lên khỏi vai tôi, em nói: "Anh là BẠN TỐT NHẤT của em, cảm ơn anh!" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Vài năm sau.
Giờ đây, tôi đang ngồi trong băng ghế dài trong nhà thờ. Cô bé ấy đang làm lễ kết hôn. Tôi nhìn em khi em nói: "Tôi hứa!" và bắt đầu một cuộc sống mới, với một người đàn ông khác. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Nhưng trước khi lên xe đi, em đến gần tôi và nói: "Anh đã đến, cảm ơn anh!" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Lễ tang.
Đã nhiều năm trôi qua, tôi nhìn xuống chiếc quan tài chứa bên trong cô bé đã từng là BẠN TỐT NHẤT của mình. Trong buổi lễ, người ta đã tìm thấy quyển nhật ký của em trong suốt những năm trung học. Và đây là những gì em viết: "Tôi chăm chú nhìn anh và ước gì anh là của tôi nhưng anh không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Tôi ước anh nói với tôi rằng anh yêu tôi. Tôi ước mình cũng có thể làm được điều đó… Tôi chỉ nghĩ một mình và khóc.

Em yêu anh em yêu anh em yêu anh…"
 
N

nqs_sunshine

Bài viết yêu thích

Nếu em có một gia đình. Em đang có một cuộc sống đủ đầy, ấm no, hạnh phúc... Mọi thứ quanh em thật tươi đẹp biết bao. Thì em ơi... em còn mong gì hơn một cuộc sống như vậy.
( em hãy bỏ qua bài viết này)

Nhưng cuộc đời đâu chỉ toàn màu hồng.
Thầy không thích nói chuyện buồn, thầy chỉ muốn nghe chuyện vui. Nếu thầy làm em phải phiền lòng, thì thật là đáng trách. Thầy xin lỗi !
Nhưng đã có em bỏ nhà đi biệt, đã có em chán chường muốn bỏ học, đã có em nói với thầy rằng em chán ghét tất cả...Thầy đã thực sự lo lắng khi có em hỏi rằng: '' em nên sống nữa hay không''?
Có bao nhiêu thứ làm em không vui?
Em đã trượt đại học, em bị điểm kém, em bị cha mẹ thầy cô mắng oan ức, em bị thất hứa, đứa bạn phản bội em, cha mẹ em thật nghèo, điều đó làm em xấu hổ, mất mặt với đám bạn...
Sự nghèo khó, nỗi buồn đau, thất vọng, .....chán chường nhiều khi cứ kéo đến, đó là điều tất yếu của cuộc sống dù không muốn nhưng nó vẫn xảy ra. Mà đôi khi em không biết chia sẻ cùng ai. Chẳng ai hiểu em, chẳng ai chịu thông cảm và lắng nghe em nói. Nếu mọi thứ như muốn chống lại em, trà đạp, dìm đẩy em xuống bùn đen của cuộc đời... Cuộc sống này thật nhàm chán, bất công, vô nghĩa. Hỏi làm sao em có thể vui vẻ, chuyên tâm vào học tập?
thì khi ấy em phải làm gì đây.?????
Bài viết này thầy dành cho em, thầy không dám hứa sẽ làm em vui hay giúp em vượt qua được khó khăn này. Nhưng vẫn mong nó hữu ích cho những ai đang trong phút yếu lòng.-*--*--*--*--*--*--*- Khó khăn là để vượt qua -*--*--*---*-!
Có những điều mà người ta không được lựa chọn như: Ai chọn cho mình được cha mẹ? Ai chọn cho mình một gia đình? Ai muốn mình được sống bất tử nhưng có được đâu….Mỗi người một gia đình, một hoàn cảnh không ai giống ai, có người giàu, kẻ nghèo. Còn tôi sinh ra, lớn lên trong gia đình nghèo khó đông con và bất hạnh. Bố nghiện rượu li hôn mẹ, rồi mất sớm. Mẹ mò cua bắt ốc từ những năm tôi biết đứng, biết đi và bắt đầu biết nhớ. Quanh năm suốt tháng, cái nghèo, cái đói vây lấy chúng tôi như muốn săn đuổi tiêu diệt cho tới cùng. Anh em chúng tôi đói, đói lắm. Ngày ấy, tôi chỉ ước sao có một bữa cơm thật no, được ăn cho thỏa thích chỉ cơm trắng thôi cũng ngon rồi. Bao buổi đến trường bấy nhiêu lần đi trong cái đói. Đã có lần mang ngô rang vào túi ăn dần, vì vội quá mà ngô bỏng thủng túi rơi khắp lớp, Một trận nhớ đời, xấu hổ ngại ngùng cho tới bây giờ. Nhà Tôi nghèo nhưng hay xây nhà mới vì mỗi lần bão về là nhà lại sập. Gọi là nhà cho nó sang chứ nó là 4 bức vách cách cắm tre chát rơm trộn với đất. Nếu có thì là những viên cay đất đóng khuôn bây giờ muốn tìm cũng chẳng thấy. Bởi vậy mỗi lần bão là một lần vách sập, bão cứ về là nỗi kinh hoàng trong tôi. Hễ cứ mưa là trong nhà dột, nước ngập hết cả, bức vách bằng đất chát vách tre mục nhão ra chờ cơn gió đến với lực đủ mạnh là ập xuống, đã có lần cả viên cay đất rơi vào bụng nhưng số tôi chưa chết được để hôm nay vẫn ngồi đây gõ những con chữ này. Các anh chị đều học giỏi nhưg lần lượt rời ghế nhà trường để kiếm sống mưu sinh. Khó khăn, nghèo đói sinh bệnh tật. Nhìn mẹ gày gò ốm yếu, lao lực, mẹ ho từng cơn trông thật thảm thương. Mình còn nhỏ quá chẳng làm được gì…giúp mẹ.
Thời tiểu học, sách vở còn chẳng có đủ, một quyển vở viết chung xuôi ngược. Cô kiểm tra rồi la mắng "sao viết thế này?’’.Tôi xấu hổ, sợ sệt, ngậm ngùi không dám nói chỉ thấy họng đắng lại, Các bạn mách cô "nhà bạn ấy nghèo lắm cô ạ’’. Đã tự dặn lòng không được khóc, không được khóc mà sao nước mắt cứ tuôn rơi, đúng là trẻ con. "cô xin lỗi’’ thế rồi hôm sau cô mua cho tập vở mới…
Hãy để cho mình một khoảng lặng.
Thời học phổ thông nhìn các bạn được đi học thêm, được các thầy dạy các dạng này, dạng kia, trên lớp tụi nó học giỏi, học nhanh thế…mình cũng thèm đi học lắm, mình cũng muốn vào đại học, muốn lắm nhưng xa vời quá. Ai đi bắt cua, ai đi bán kem, ai đi đồng nát, ai xách nước vối đi bán ngoài chợ, ai đi …. lấy tiền đong gạo, lấy tiền đâu mà đi học thêm, buồn lắm, buồn ơi là buồn...sao nhà mình nghèo thế. Cũng may tôi là thằng lỏm cũng nhanh, muợn vở học thêm của chúng nó, mượn bài tập, tự xem tự học, a chị khóa trên đều thương và giúp đỡ tôi rất nhiều... bao nhiêu sách vở dồn cho tôi cả. Với mọi người nhận giấy báo đại học hẳn là một niềm vui, tự hào lắm, còn tôi nhận giấy báo đại học chẳng biết vui hay buồn nữa, mẹ chỉ nhìn bảo chẳng có tiền cho mày đi học đâu con ạh. “Mày kiếm được tiền ăn học thì mày đi”…nhập học muộn vài ngày, hành trang mang theo là 300 ngàn tiền bán cây xoan góc vườn, cùng 2 bao sách cũ với suy nghĩ mình sẽ kiếm sống nuôi thân, mình sẽ đi gia sư, sẽ làm “bất cứ việc gì có thể…..bất cứ việc gì…mình sẽ đi học”.
Bây giờ mọi thứ đã chứng minh là tôi có thể…
Thi thoảng lên mạng đọc bài báo viết về tấm gương hiếu học thấy các em học giỏi mà còn khó khăn quá, như thấy mình trong đó, thương các em lắm bao lần tôi đã khóc vì xúc động. Có lẽ tôi đa cảm, yếu lòng hay vì khi trải qua nỗi đau làm người ta hiểu và biết cảm thông hơn.
Tôi thấy mình vẫn còn may mắn, hạnh phúc hơn các em nhiều...may mắn hơn cả những con người tật nguyền vì tôi lành lặn, may mắn hơn những người không được đi học vì tôi đã là sinh viên, may mắn hơn những người lang thang hành khất…may mắn hơn những người không dám vượt qua khó khăn. Tôi có gia đình, tôi còn người thân….Tôi nghĩ mình giàu có, hạnh phúc và có thể chia sẻ vài thứ với cộng đồng.

Cảm ơn mẹ, cảm ơn cuộc đời, cảm ơn Thầy cô, cảm ơn xóm làng, cảm ơn những người bạn tốt đã cho tôi – một đứa trẻ may mắn, được sống trong sự yêu thương, đùm bọc, giúp đỡ. Tôi đã trở thành một sinh viên, một giáo viên, một Dược sỹ trong tương lai. Tôi quên sao được những con người ấy. Nhiều khi họ là động lực để tôi làm điều gì đó có ích cho cộng động. Quá khứ đã qua nhưng sẽ còn đọng mãi trong tôi.

Các em thân mến!
Có thể các em không vất vả như tôi khi xưa, nhưng đâu đó vẫn còn những em, vẫn có gia đình hoàn cảnh, còn khó khăn. Nếu em đang chìm đắm trong nỗi buồn mênh mang vô hạn, nỗi buồn không tên, nỗi chán chường thất vọng vì sai lầm hay thất bại nào đó. Nếu e vừa trượt đại học. Nếu hôm nay em bị điểm kém. Nếu em ba mẹ đã trách mắng oan. Nếu mọi người chẳng hiểu cho e... Nếu ....Mọi thứ dường như đổ sầm trước mặt. Cuộc đời như tối tăm mù mịt, thì em ơi hãy cứ khóc, để cho lòng nhẹ nhàng hơn. Đó không phải là giọt nước mắt than thân trách phận hay giọt nước mắt yếu mềm. Mọi thứ sẽ qua, e hãy lau những giọt nước mắt cho khô. Thẳng lưng lên cười một cái tự nhủ rằng từ nay ta sẽ là con người mới, hãy mạnh mẽ lên, hãy tự giúp lấy mình trước thì người khác mới có thể giúp các em được. Khi ta cười cả thế giới sẽ cười với ta, khi ta khóc ta sẽ khóc một mình.
Hãy vững vàng chân bước, đừng nản chí - Khó khăn là để vượt qua.
Ta sẽ được rèn luyện và trưởng thành hơn.! yêu các em nhiều!
-*--*--*--*--*--*--*--*-SỐNG ĐỂ LÀM GÌ?-*--*--*---*-

Nếu bạn vẫn còn đang thắc mắc rằng SỐNG ĐỂ LÀM GÌ? thì những lời tâm sự chân thành của tôi, một người có cái tên là ``noname’’ sẽ trả lời cho bạn…….
Nói về mình nhiều lúc là một điều không tốt. Nói tốt về mình lại càng không hay. Tuy nhiên, những điều tôi tâm sự chân tình dưới đây mong các bạn trẻ, nhất là những ai ``trẻ lòng’’để cùng nhau bước tiếp xây dựng những chương trình hữu ích miễn phí cho cộng đồng.
Tôi được vinh dự nằm trong số người bần cùng nhất xã hội. Tôi là một anh chàng đạp xích lô, chạy xe ôm, bán thuốc lá dạo, bán trà đá ở bến xe, bán dầu hôi, một giáo viên, một sinh viên, một biên tập viên, một người lập trình, một dịch giả… Có lẽ số tôi không được học thật. Tôi chỉ có thể là học giả mà thôi. Tôi cũng được may mắn lọt vòng chung kết của cuộc thi lao phổi. Có lúc tôi tưởng mình không qua khỏi. Tôi cũng chẳng biết cái gì đã cứu sống mình nữa…….
Các bạn trẻ! Hãy làm một việc gì đó cho cuộc sống của mình có ý nghĩa trước khi qua đời, trước khi không còn tồn tại về vật chất trên thế gian này. Của cải có sẽ mất đi, những giá trị tinh thần và tấm lòng chân thành thì còn mãi, ta sẽ tồn tại cùng nhân gian. Sống có ích vì cộng đồng, vì mọi người, “hối lộ” vô tư tấm lòng chân thành của mình cho nhân loại đang sống còn hơn là tích lũy của cải thật nhiều để rồi khi nhắm mắt xuôi tay đem đi gặp Diêm Vương để mà làm chi?
Nếu bạn muốn bắt tay vào những việc này, hãy gạt bỏ tất cả những toan tính tầm thường, từ danh vọng, tiền bạc, lợi ích và thậm chí cả tương lai. Tất nhiên, các bạn sẽ không còn phải làm việc đơn độc như tôi. Vì chúng ta sẽ là một cộng đồng, cộng đồng của những người vô danh, những người sống theo đúng nghĩa thiêng liêng của từ đó. Nếu chỉ nghĩ đến một trong các quyền lợi nào đó, những suy nghĩ cá nhân ích kỉ thì bạn sẽ là người bỏ cuộc đầu tiên.
Những tư tưởng sáng tạo của nhân loại rất phong phú, đa dạng và không ngừng biến đổi mỗi ngày cùng những niềm đam mê bất tận. Có những đam mê của riêng mình nhưng cũng có những đam mê là sự chia sẻ… tự nguyện, không vụ lợi, không nhất thiết phải có lời cảm ơn, nhưng những lợi ích mà nó hướng đến cộng đồng là vô giá!..”
Mỗi lần đọc bài viết này tôi có cảm xúc giống nhau:xúc động...

Hãy đọc và cảm nhận bạn nhé!!!
 
H

heroineladung

Bạn nghĩ thế nào về thành công?

THÀNH CÔNG​

1308328717_217048270_1-hinh-anh-ca-ke-toan-vien-trung-thuc-nhanh-nhn-lam-viec-tai-ha-noi.jpg



Khi lớn lên, tôi cũng mong mỏi được thành công, như một giám đốc sang trọng, một doanh nhân giàu có, một chính khách mà ai cũng nể phục… Theo tôi, đó là “thành công”.

Nhưng tôi cũng cho rằng có những cách thành công khác nữa. Mẹ tôi dậy từ 5h sáng và đi ngủ khi đã quá 12h đêm. Mẹ làm việc nhà, giặt giũ, nấu nướng, quét dọn. Khi công việc đã vơi bớt, đáng lẽ nên ngả lưng nghỉ thì mẹ chạy sang hàng xóm, đem biếu một nửa giỏ hoa quả mà nhà tôi cũng mới được tặng. Cô hàng xóm mới ốm dậy, chồng lại mất việc làm. Mẹ thậm chí còn dọn nhà thay cho cô ấy và mang quần áo của cô ấy về nhà giặt. Vậy mà trong suốt cả ngày, mẹ vẫn tươi cười, thậm chí có lúc còn hát lên khe khẽ. Mẹ tự hào và hạnh phúc khi làm một-người-mẹ-ở-nhà, nhưng vẫn luôn giúp ích cho cuộc sống của những người xung quanh. Đối với tôi, đó là thành công.

Bố tôi là một người yêu vợ chưa từng thấy. Bố ngắm nhìn mẹ cả khi mẹ không nhìn, và mỉm cười. Thỉnh thoảng, trước khi đi làm, bố đính lên tủ lạnh những miếng giấy ghi những lời nhắn cho mẹ “Đừng bỏ bữa trưa!”, hay “Nhớ đeo găng tay khi rửa bát”… Bố nói rằng chưa từng có một ngày nào trôi qua mà bố không học được một cái gì đó từ mẹ. Đối với tôi, đó là thành công.

Ông bà tuổi đã cao, nhưng không sáng nào không đi dạo cùng nhau vào lúc sương còn chưa tan hết. Ông thường cầm theo một chiếc ô, để những hôm nào trời nặng sương, ông sẽ giương ô lên che cho bà. Ông nói sương thấm có thể khiến bà bị nhức đầu. Những cuộc đi dạo của ông bà, đối với tôi, cũng là thành công.

Tôi nhìn đứa bạn thân của tôi – nó bị bệnh tim từ nhỏ, cứ phải đi khám thường xuyên, tránh những phấn khích quá mạnh, kiêng ăn một vài món, và phải kiên trì tập những bài thể dục nhẹ nhàng. Nhưng lần nào gặp, tôi cũng nghe nó ríu rít kể về “những niềm vui trong ngày”. Nào là thấy que kem cốm trong tủ lạnh vào lúc đi học về đang nóng bức. Nào là được “anh hàng xóm” khen cắt tóc kiểu mới quá xinh. Nào là mới phát hiện ra rằng có thể vươn vai hít thở đến cái thứ 50 mà không bị chóng mặt nữa. Rất nhiều ngày, khi gặp nó, câu đầu tiên tôi nghe nó kêu lên là: “Mày ơi, hôm nay tao vui quá…”. Tôi thì thấy rằng sống tích cực được như bạn tôi, đó là thành công.

Cũng có nhiều cách định nghĩa thành công khác. Thành công là được làm những gì bạn yêu thích nhất, đam mê nhất. Thành công là sự trưởng thành của tâm hồn. Thành công là khi biết rằng bạn không đơn độc trên thế giới này. Thành công là được yêu thương bởi gia đình và bạn bè. Mẹ tôi thì bảo: “Thành công không phải là những gì mình làm ra, mà là những gì mình để lại”.

Tôi biết rằng tôi vẫn chưa học được hết thành công là gì. Khi tôi lớn lên, định nghĩa về thành công cũng lớn lên, cũng mở rộng ra. Tôi thấy mỗi người có những cách thành công khác nhau, theo những kiểu khác nhau, thậm chí, theo những cách định nghĩa của riêng họ.

Cuộc sống chính là bài học lớn về thành công, còn tôi chỉ là một học trò nhỏ mà thôi.

Đôi khi thành công thật đơn giản !!!

 
H

heroineladung

ĐỪNG BAO GIỜ THAN THỞ!

Vì bạn chưa biết được sống trên đời này là một điều đáng quý.

Bạn than thở: “Mình quá bận rộn để có thời gian ngồi tâm sự cùng mẹ!”. Vì lượng thời gian đáng lẽ phải dành cho mẹ, cho gia đình, bạn đã tiêu tốn vào game, vào Yahoo, Facebook rồi còn đâu.

Bạn than thở: “Một ngày thật ngắn ngủi, mình chẳng làm được việc gì cả!”. Vì bạn đâu biết cách sắp xếp thời gian biểu một cách khoa học. Vì bạn vẫn có thời gian ngủ nướng đến tận trưa vào dịp cuối tuần, ngấu nghiến cuốn truyện tranh cả buổi tối.

Bạn than thở: “Mình thật bất tài, vô dụng, mình chẳng bao giờ hoàn thành những gì mình muốn!”. Vì bạn chưa tin tưởng vào bản thân mình, vì những cố gắng của bạn chưa đủ để chạm tới thành công.

Bạn than thở: “Mình chẳng may mắn tẹo nào!”. Vì đối với bạn, may mắn là một điều gì đó cực to tát chứ không đơn giản là có một gia đình ấm cúng với những đứa em ngoan, được đến trường, được đi chơi cùng nhóm bạn thân,...


120225dstraitimconang26_3c3fd.jpg



Bạn than thở: “Sao ai cũng ghét mình, cũng xa lánh mình?”. Vì những gì bạn làm, bạn thể hiện chỉ để thỏa mãn ham muốn của bản thân mình thôi, bạn đâu đã nghĩ cho người khác.

Bạn than thở: “Đến bây giờ mình vẫn chưa có “nửa kia”!”. Vì bạn vẫn chờ đợi vào một chàng trai (cô gái) lí tưởng của mình chứ đâu chịu hé mở trái tim và đón nhận tình cảm của những người xung quanh - những người gần gũi, quan tâm đến bạn và đang thầm yêu bạn. Vì bạn chỉ biết ngồi một chỗ và chờ đợi, chờ đợi ai đó đến với mình chứ có bao giờ bạn đứng dậy và tự mình tìm kiếm.

Bạn than thở: “Không ai hiểu tôi cả!”. Vì bạn đâu có chia sẻ những tình cảm, tâm sự của bạn cho ai đó để họ nhìn rõ con người bạn. Vì chính bạn còn chưa hiểu hết bản thân mình chứ nói người khác.

Bạn than thở: “Cuộc đời thật đáng chán!”. Vì bạn đang che đậy tâm trí mình bằng bóng tối tiêu cực. Vì bạn chưa biết được sống trên đời này là một điều đáng quý.

Than thở đâu giúp cuộc sống của bạn tốt hơn, giúp bạn đạt những điều bạn hằng mong ước. Mỉm cười với những gì bạn đang có, thực hiện những kế hoạch bạn đã đặt ra. Hãy để hạnh phúc ngập tràn con tim bạn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~♥♥♥~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

♥...Lau
...♥...nước
... ...♥...mắt
... ... ...♥...đứng
... ... ... ...♥...dậy
... ... ... ... ...♥...đi
... ... ... ... ... ...♥...bạn
... ... ... ... ... ... ...♥...nhé
♥...Hạnh
... ♥...phúc
... ...♥...nào
... ... ...♥...mà
... ... ... ...♥...chẳng
... ... ... ... ...♥...có
... ... ... ... ... ...♥...đau
... ... ... ... ... ... ...♥...thương
 
Top Bottom